• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vũ Vương (6 Viewers)

  • Chương 100

Sau một khắc, bóng dáng chợt lóe lên. Thanh niên tuấn tú kia đã vọt đến trước người Mộ Hàn, ngăn cản đường đi của hắn
- Mộ Tinh Hàn, ngươi muốn đi đâu?
- Còn có thể đi đâu? Tự nhiên là rời khỏi viện Duệ Phong.
Mộ Hàn cười nhạo đáp.
- Cái gì, ngươi... Ngươi lại lựa chọn từ bỏ thân phận đệ tử của viện Duệ Phong sao?"
Không chỉ có thanh niên tuấn tú này khó có thể tin, mà võ giả kia cũng là cực kỳ kinh ngạc. Tại viện Duệ Phong nhiều năm, bọn họ vẫn còn chưa từng thấy đệ tử Mộ gia như vậy, lại không chút do dự liền vứt bỏ cơ hội trở thành đệ tử của viện Duệ Phong. Phải biết rằng tại Mộ gia, hàng năm cũng có lượng lớn đệ tử Mộ gia chen chúc đến vỡ đầu đều muốn đi vào viện Tuyển Phong.
- Cái này rất kỳ quái sao?
Mộ Hàn hơi có chút giọng mỉa mai cười cười một tiếng. Đối với các đệ tử Mộ gia khác mà nói, viện Duệ Phong này có lẽ thật sự là cái bánh bao thơm. Chỉ có điều là trong mắt hắn, viện Duệ Phong không có chỗ khác nhau quá lớn nào so với viện Tuyển Phong bên ngoài, đều là một chỗ để người ta tu luyện mà thôi.
Quan trọng nhất là, Mộ Hàn không có bất cứ hứng thú nào đối với việc trở thành đệ tử nòng cốt của Mộ gia. Kẻ trước mắt nầy cho là chỉ nhờ vào mấy câu nói kia liền có khả năng bắt bí được hắn, thật sự là người nói chuyện viển vông.
- Ngươi...
Thanh niên tuấn tú kia hơi bị chán nản, hành động của Mộ Hàn đã nện cho hắn một chiêu khiến hắn trở tay không kịp, làm cho những hậu chiêu mà hắn chuẩn bị toàn bộ đều mất hết chỗ để dùng võ. Nhận thấy được nụ cười trào phúng hiện lên trên mặt Mộ Hàn, hắn không nhịn được có chút nổi giận, lạnh lùng nói:
- Mộ Tinh Hàn, ngươi cho rằng viện Duệ Phong này là địa phương nào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
Trên khóe môi của Mộ Hàn khẽ nhếch lên:
- A? Ngươi muốn như thế nào?
- Nếu muốn rời khỏi viện Duệ Phong cũng được, đánh bại ta liền có khả năng!
Thanh niên tuấn tú kia cười lạnh một tiếng, thần sắc khinh thường mà liếc xéo nhìn Mộ Hàn
- Quên nói cho ngươi, tên ta là Mộ Thanh Thành, đã là Bách Khiếu Cảnh. Đừng nghĩ đùa giỡn âm mưu quỷ kế gì. Ở trước mặt ta, bất cứ âm mưu quỷ kế nào đều sẽ vô dụng. Ngươi muốn đi ra ngoài, vậy thì liền đường đường chính chính đánh bại ta!
Nói xong, Mộ Thanh Thành ngạo nghễ nhìn chăm chú Mộ Hàn.
Tuy nhiên điều khiến cho hắn thấy ngoài ý muốn chính là, hắn lại không hề thấy trong ánh mắt của Mộ Hàn có bất cứ bối rối nào, hay sự sợ hãi, hoặc là phẫn nộ.
- Đối với ngươi, ta còn không cần phải nhờ cậy đến âm mưu quỷ kế...
Mộ Hàn mở miệng không sợ hãi sóng gió gì mà phun ra vài câu
- Hãy trợn to đôi mắt chó của ngươi cho thật tốt!
Tiếng nói vừa dứt, cánh tay phải của Mộ Hàn đã giơ lên, chân khí hùng hồn ngưng tụ thành một quầng đao mang thật lớn bắn ra từ trong lòng bàn tay. Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã bổ ra mười tám đao về hướng Mộ Thanh Thành.
Đao ảnh đan vào thành một màn đao vô cùng sắc bén, khí tức lôi cuốn cơn thịnh nộ điên cuồng quét về hướng Mộ Thanh Thành đối diện, lại như những cơn sóng ngập trời.
- Hả?
Mộ Thanh Thành thấy thế sắc mặt khẽ biến. Màn đao kia thế tới cực nhanh, làm hắn trợn mắt cứng lưỡi. Nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn là tu sĩ Bách Khiếu Cảnh với các huyệt toàn thân đã được đả thông, nên mặc dù gặp nguy không loạn. Tùy theo ý niệm, chân khí liền từ trong cơ thể bùng phát dữ dội, ngưng tụ ở trước người thành một bức tường chướng ngại vật thật dầy đỏ như lửa, khí tức nóng rực lan tràn ra.
Giờ khắc này, nhiệt độ trong vòng hơn mười thước đều giống như đột nhiên tăng lên một mảng lớn, không trung phảng phất đều sắp phải bốc cháy lên. Cơ hồ đồng thời, song chưởng của Mộ Thanh Thành trở nên đỏ bừng, mười ngón tay giống như chiếc bàn là nóng bỏng cắm vào chướng ngại vật chân khí trước người, rồi tựa như con bướm dập dờn giữa những bông hoa mà bắt đầu nhảy múa.
Lập tức, ba đạo Hỏa Long từ trong chân khí chướng ngại vật kia gào thét phóng ra, điên cuồng nhằm về phía màn đao. Nhìn uy thế do chính mình kiến tạo ra, trên mặt Mộ Thanh Thành hiện lên nụ cười giễu cợt. Hắn vận dụng chính là công pháp võ đạo thượng phẩm "Phần Long Kính", ứng phó với một tu sĩ vừa đạt tới Yên Hà Cảnh thì tuyệt đối dư dả.
- Cẩn thận!
Đúng lúc này, võ giả đứng ở bên cạnh một mực không nói gì bất chợt thần sắc đại biến. Hắn vừa mới mở miệng, thì từ trong phiến màn đao kia đã có tiếng sấm nện ầm ầm đinh tai nhức óc.
Mộ Thanh Thành ngây người sửng sốt. Hắn liền nhìn thấy trong màn đao ảnh như cái lưới đang ụp đến kia có đám mây tím nhấp nháy, kình khí cực kỳ khủng bố sắc bén bùng nổ lan ra. Chẳng những trong nháy mắt chúng đã xé rách ba con Hỏa Long đang hừng hực thiêu đốt kia rồi rải ra khắp nơi, lại còn phá vỡ lớp chân khí chướng ngại vật trước người hắn trở thành vô hình.
Chướng ngại bị loại trừ sạch, đao ảnh như tấm lụa phô thiên cái địa trùm xuống. Chỉ trong khoảnh khắc, màn khí tức thịnh nộ điên cuồng đã bao trùm cả người Mộ Thanh Thành vào bên trong.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Mộ Thanh Thành ngạc nhiên há miệng, thế nhưng tiếng kêu sợ hãi còn không kịp thoát ra khỏi cổ họng thì kình khí đã dùng thế dời núi lấp biển nện vào trong ngực hắn. Thậm chí ngay cả hừ đều chưa kịp hừ một tiếng, thì thân hình Mộ Thanh Thành đã tựa như chiếc diều bị đứt dây bay ngược ra, liên tiếp lăn tròn rơi cách đó đến mấy chục thước.
- Phốc!
Mộ Thanh Thành miệng phun máu tươi, xương cốt toàn thân liền giống như cái khung đã bị gãy rời, làm hắn không thể đưa ra chút sức lực nào. Chỗ áo trên ngực bị nát bấy, phơi bày mọi thứ bên trong ngực lõa lồ hết ra. Đúng là vết thương chằng chịt, máu thịt lẫn lộn, những cơn đau đớn như xé rách da rách thịt truyền tới, khiến cho hắn suýt nữa lâm vào trong hôn mê.
Hắn quả thực khó lòng mà tin được, rằng tất cả mọi thứ phát sinh vừa rồi đều là sự thật.
Chính mình đường đường là tu sĩ Bách Khiếu Cảnh, đã khổ tu được công pháp võ đạo thượng phẩm "Phần Long Kính". Thế mà lại ngay cả một kích của Mộ Hàn đều không ngăn cản được!
Tại sao lại như vậy?
Không phải nói Mộ Hàn chỉ vừa mới dựa vào "Như Ý Kim Đan" để đột phá đến Yên Hà Cảnh sao?
Trong nháy mắt rơi xuống đất, trong đầu Mộ Thanh Thành đúng là đảo qua vô số ý nghĩ, hắn biết chính mình bại, bị bại phi thường triệt để! Phẫn nộ, xấu hổ, hối hận, kinh ngạc... Các loại tâm tình đồng thời từ đáy lòng tuôn ra, hai gò má Mộ Thanh Thành tái nhợt đến không có chút huyết sắc nào.
- Vèo!
Mộ Hàn cũng là bóng dáng như thoi đưa, cơ hồ cùng trong khoảnh khắc Mộ Thanh Thành tiếp xúc với mặt đất thì Mộ Hàn đã đồng thời xuất hiện ở trước người hắn. Trường đao xẹt qua hư không, mũi nhọn chĩa thẳng vào cổ hắn.
Hoa mắt khi thấy ánh sáng trắng trong mắt đang nhanh chóng phóng đại, Mộ Thanh Thành trong chớp mắt đã tỉnh hồn lại.
Đó là... đao của Mộ Hàn!
Mộ Thanh Thành vô cùng kinh hãi.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom