Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131
Cũng khó trách nét mặt bọn họ đột nhiên lại đại biến. Vô Cực Thiên Tông có phân chia đệ tử làm bốn loại Tứ Phẩm, phân biệt là Thiên Cực, Địa Cực, Huyền Cực, Hoàng Cực. Ở dưới bốn loại Tứ Phẩm này là các đệ tử ký danh. Muốn trở thành đệ tử ký danh tương đối dễ dàng, chỉ cần có tu vi đạt tới Võ Cảnh Thất Trọng Ngọc Xu Cảnh là có thể.
Nhưng mà, đệ tử ký danh này nói trắng ra là chính là một đám lao công. Tông phái có việc sẽ sai khiến bọn họ đi làm, nhưng lại không có bất cứ đền đáp gì. Chỉ có sau khi tấn chức là đệ tử Hoàng Cực mới xem như tiến dần từng bước, có khả năng bắt đầu tu luyện các loại công pháp võ đạo mà Vô Cực Thiên Tông cất dấu.
Mặc dù chỉ là ba suất đệ tử Hoàng Cực, nhưng cũng đủ khiến cho Việt Sách và đám người Mộ Thanh Sơn kích động vạn phần, phải biết rằng đây chính là Vô Cực Thiên Tông!
...!.
Một hồi thật lâu sau đó, Việt Sách mới mở miệng trước. Lão kích động đến mức âm thanh đều trở nên có phần trúc trắc:
- Tố Ảnh cô nương, ngươi... Ngươi nói thật chứ?
Lời này của lão cơ hồ là hỏi hộ cho tiếng lòng của tất cả các tộc trưởng thế tộc đang ngồiở đây. Mọi người tha thiết mong chờ nhìn Tiêu Tố Ảnh, tựa hồ sợ phải nghe từ trong miệng nàng nói ra một chữ không vậy. Nếu như là bộ dáng giờ phút này của bọn họ bị đám đệ tử trong gia tộc nhìn thấy, chỉ sợ con ngươi đều phải lồi hết ra ngoài.
- Đương nhiên.
Thu hết thần sắc của mọi người vào trong mắt, Tiêu Tố Ảnh lạnh nhạt cười một tiếng
- Nhưng mà đối với kì thi võ Thế Tộc Minh Hội lần này, Tố Ảnh trái lại có một đề nghị nho nhỏ.
- Tố Ảnh cô nương cứ nói đừng ngại, đừng nói chỉ là một đề nghị, coi như hàng chục cái thì chúng ta cũng đều đồng ý tất.
Một ông lão áo vàng không thể chờ đợi được mà kêu to lên, người này là tộc trưởng Kim Tử Hậu của Kim gia ở Liên Thành. Trên gương mặt ngựa dài ngoằng kia có thể thấy rõ sự hưng phấn đến đỏ rực lên.
Đám người Việt Sách, Hùng Bằng và Mộ Thanh Sơn tất nhiên liên tục gật đầu. Ba suất đệ tử Hoàng Cực của Vô Cực Thiên Tông đủ để cho bọn họ coi trọng bất cứ đề xuất gì của Tiêu Tố Ảnh.
Tiêu Tố Ảnh gật đầu nói:
- Được, vậy Tố Ảnh lại tùy tiện. Bệ hạ, các vị tộc trưởng, ngày mai chúng ta phải đi vào Hắc Yểm Sâm Lâm gia cố phong ấn. Chẳng bằng thi võ mười đại thế tộc bọn ngươi dời sớm lên trước đến ngày mai. Hơn nữa địa điểm thi võ cũng chuyển vào trong Hắc Yểm Sâm Lâm.
- Ngày mai số mãnh thú trong đó bị Vực Ngoại Hắc Ma triệu hoán mà đến, trừ mấy con mãnh thú Đạo Cảnh cùng với số ít mãnh thú Vũ Hóa Cảnh ra, sẽ có nhiều mãnh thú thực lực đều dưới cấp Vũ Hóa Cảnh. Những mãnh thú này không bằng đều giao cho các đệ tử mỗi đại thế tộc tham gia thi võ đối phó. Trong cơ thể mãnh thú cao hơn Ngọc Xu Cảnh đều ngưng kết Âm Linh Tinh, ba người giết chết mãnh thú thu hoạch Âm Linh Tinh nhiều nhất là có thể trở thành đệ tử Hoàng Cực của Vô Cực Thiên Tông chúng ta.
- Các vị cho là đề nghị của Tố Ảnh này như thế nào?
Đôi mắt nhung như làn thu thủy trong vắt kia của Tiêu Tố Ảnh vừa chuyển, hiện ra sự vui vẻ như có như không.
- Cái... này... Có thể quá nguy hiểm hay không?
Không ít người đều lâm vào trầm tư, một người ông lão áo đen gầy như cây gậy trúc thì hơi có chút chần chờ, lão là tộc trưởng Lạc Tâm Sâm của Lạc gia ở thành Hoành Phong.
- Nguy hiểm?
Mộ Thanh Sơn thấy hàng mi của Tiêu Tố Ảnh hơi cau lại không dễ phát hiện, lập tức trong lòng khẩn trương. Lão nhướng mày, liền cao giọng cười lớn
- Lạc lão đệ không phải nhát gan như vậy chứ? Cử hành thi võ trong Hắc Yểm Sâm Lâm đích xác sẽ có nguy hiểm nhất định. Có điều là bọn ta tu luyện võ đạo, nghịch thiên mà đi, vốn đã là việc nguy hiểm. Nếu là muốn an toàn, vậy thì còn không bằng cứ làm người bình thường đi. Ta tán thành ý kiến của Tố Ảnh cô nương, ngày mai liền bắt đầu thi võ Minh Hội tại Hắc Yểm Sâm Lâm. Nếu các vị không muốn tham gia cũng được, ba suất đệ tử Hoàng Cực này Mộ gia chúng ta muốn chiếm toàn bộ.
Mộ Thanh Sơn nói ra câu cuối cùng kia lập tức khiến mọi người tỉnh lại. Ba suất đệ tử Hoàng Cực vốn là do Tiêu Tố Ảnh đưa ra, nếu như không đồng ý với đề nghị của nàng thì thù lao ấy rất có thể đều sẽ bị trôi theo dòng nước. Huống hồ Mộ Thanh Sơn nói cũng đúng, nếu như muốn không gặp nguy hiểm, vậy thì cũng đừng tu luyện.
Phát hiện Tiêu Tố Ảnh khen ngợi nhìn qua Mộ Thanh Sơn, Lạc Tâm Sâm tâm thần kinh hoàng. Trên mặt lão vội vàng hiện ra một nụ cười lấy lòng:
- Là ta quá lo lắng, ta cũng tán thành đề nghị của Tố Ảnh cô nương.
- Ta cũng tán thành!
- Đề nghị của Tố Ảnh cô nương phi thường tốt!
- Xôn xao xôn xao...
...
- Ngày mai sẽ cử hành thi võ trong Hắc Yểm Sâm Lâm sao?
Trong khách quán, đám người Mộ Tinh Hà và Mộ Thiết Đường tụ tập chung một chỗ. Sau khi nghe được tin tức Mộ Thanh Sơn mang về từ điện Đại Đức trong hoàng cung thì đều là thất kinh. Các cao thủ Mộ gia như Mộ Huyền Vũ trái lại thần sắc bình tĩnh, hiển nhiên từ trong miệng Mộ Thanh Sơn đã được biết tình huống này trước một bước.
Mộ Hàn cũng giống như tất cả mọi người, trên mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Nhưng trong ngực lại mơ hồ có chút hưng phấn.
Cho đến lúc này hắn mới biết được vì sao lòng người trong thành Bạch Long lại hoảng sợ, thì ra là mãnh thú trong Hắc Yểm Sâm Lâm không ngừng xông ra ngoài, đã tạo thành con số tử thương cho một số lớn người.
Không nghĩ tới tình trạng khác thường này lại khiến cho chính mình ngoài ý muốn thu được cơ hội tiến vào Hắc Yểm Sâm Lâm... Mộ Hàn cố kìm nén sự vui sướng bên trong lòng, mặc dù hiện tại mới là tu vi Ngọc Xu Cảnh, nhưng hắn có cũng đủ tự tin giữ được tính mệnh ở trong Hắc Yểm Sâm Lâm nếu chỉ cần không gặp phải mãnh thú Đạo Cảnh.
Mà căn cứ tình huống do Mộ Thanh Sơn đã kể rõ. Ngày mai những mãnh thú Đạo Cảnh này khẳng định không có lòng thanh thản để ứng phó nhằm vào hắn.
Có mãnh thú Đạo Cảnh công kích cường giả Đạo Cảnh như Mộ Thanh Sơn, có mãnh thú Vũ Hóa Cảnh cuốn lấy các cao thủ Vũ Hóa Cảnh như Mộ Huyền Vũ. Ngày mai bên ngoài Hắc Ma Điện kia ở chỗ sâu trong rừng rậm khẳng định sẽ vô cùng hỗn loạn. Đã không có cao thủ Mộ gia ngăn cản, cơ hội thoát thân của Mộ Hàn nhất định sẽ gia tăng rất nhiều.
- Thật sự là trời cũng giúp ta!
Sau khi trở lại gian phòng, trong ngực Mộ Hàn vẫn có chút hưng phấn, thậm chí có chút cảm kích nữ nhân Tiêu Tố Ảnh kia mà hắn chưa từng gặp mặt, thậm chí có lẽ lần đầu tiên nghe nói đến. Nếu không phải nàng đột nhiên đi tới Hắc Yểm Sâm Lâm gia cố phong ấn đã bị lung lay kia, thì làm thế nào hắn có thể gặp được cơ hội tốt như vậyĐọc nhanh tại Vietwriter.com
Nhưng mà, đệ tử ký danh này nói trắng ra là chính là một đám lao công. Tông phái có việc sẽ sai khiến bọn họ đi làm, nhưng lại không có bất cứ đền đáp gì. Chỉ có sau khi tấn chức là đệ tử Hoàng Cực mới xem như tiến dần từng bước, có khả năng bắt đầu tu luyện các loại công pháp võ đạo mà Vô Cực Thiên Tông cất dấu.
Mặc dù chỉ là ba suất đệ tử Hoàng Cực, nhưng cũng đủ khiến cho Việt Sách và đám người Mộ Thanh Sơn kích động vạn phần, phải biết rằng đây chính là Vô Cực Thiên Tông!
...!.
Một hồi thật lâu sau đó, Việt Sách mới mở miệng trước. Lão kích động đến mức âm thanh đều trở nên có phần trúc trắc:
- Tố Ảnh cô nương, ngươi... Ngươi nói thật chứ?
Lời này của lão cơ hồ là hỏi hộ cho tiếng lòng của tất cả các tộc trưởng thế tộc đang ngồiở đây. Mọi người tha thiết mong chờ nhìn Tiêu Tố Ảnh, tựa hồ sợ phải nghe từ trong miệng nàng nói ra một chữ không vậy. Nếu như là bộ dáng giờ phút này của bọn họ bị đám đệ tử trong gia tộc nhìn thấy, chỉ sợ con ngươi đều phải lồi hết ra ngoài.
- Đương nhiên.
Thu hết thần sắc của mọi người vào trong mắt, Tiêu Tố Ảnh lạnh nhạt cười một tiếng
- Nhưng mà đối với kì thi võ Thế Tộc Minh Hội lần này, Tố Ảnh trái lại có một đề nghị nho nhỏ.
- Tố Ảnh cô nương cứ nói đừng ngại, đừng nói chỉ là một đề nghị, coi như hàng chục cái thì chúng ta cũng đều đồng ý tất.
Một ông lão áo vàng không thể chờ đợi được mà kêu to lên, người này là tộc trưởng Kim Tử Hậu của Kim gia ở Liên Thành. Trên gương mặt ngựa dài ngoằng kia có thể thấy rõ sự hưng phấn đến đỏ rực lên.
Đám người Việt Sách, Hùng Bằng và Mộ Thanh Sơn tất nhiên liên tục gật đầu. Ba suất đệ tử Hoàng Cực của Vô Cực Thiên Tông đủ để cho bọn họ coi trọng bất cứ đề xuất gì của Tiêu Tố Ảnh.
Tiêu Tố Ảnh gật đầu nói:
- Được, vậy Tố Ảnh lại tùy tiện. Bệ hạ, các vị tộc trưởng, ngày mai chúng ta phải đi vào Hắc Yểm Sâm Lâm gia cố phong ấn. Chẳng bằng thi võ mười đại thế tộc bọn ngươi dời sớm lên trước đến ngày mai. Hơn nữa địa điểm thi võ cũng chuyển vào trong Hắc Yểm Sâm Lâm.
- Ngày mai số mãnh thú trong đó bị Vực Ngoại Hắc Ma triệu hoán mà đến, trừ mấy con mãnh thú Đạo Cảnh cùng với số ít mãnh thú Vũ Hóa Cảnh ra, sẽ có nhiều mãnh thú thực lực đều dưới cấp Vũ Hóa Cảnh. Những mãnh thú này không bằng đều giao cho các đệ tử mỗi đại thế tộc tham gia thi võ đối phó. Trong cơ thể mãnh thú cao hơn Ngọc Xu Cảnh đều ngưng kết Âm Linh Tinh, ba người giết chết mãnh thú thu hoạch Âm Linh Tinh nhiều nhất là có thể trở thành đệ tử Hoàng Cực của Vô Cực Thiên Tông chúng ta.
- Các vị cho là đề nghị của Tố Ảnh này như thế nào?
Đôi mắt nhung như làn thu thủy trong vắt kia của Tiêu Tố Ảnh vừa chuyển, hiện ra sự vui vẻ như có như không.
- Cái... này... Có thể quá nguy hiểm hay không?
Không ít người đều lâm vào trầm tư, một người ông lão áo đen gầy như cây gậy trúc thì hơi có chút chần chờ, lão là tộc trưởng Lạc Tâm Sâm của Lạc gia ở thành Hoành Phong.
- Nguy hiểm?
Mộ Thanh Sơn thấy hàng mi của Tiêu Tố Ảnh hơi cau lại không dễ phát hiện, lập tức trong lòng khẩn trương. Lão nhướng mày, liền cao giọng cười lớn
- Lạc lão đệ không phải nhát gan như vậy chứ? Cử hành thi võ trong Hắc Yểm Sâm Lâm đích xác sẽ có nguy hiểm nhất định. Có điều là bọn ta tu luyện võ đạo, nghịch thiên mà đi, vốn đã là việc nguy hiểm. Nếu là muốn an toàn, vậy thì còn không bằng cứ làm người bình thường đi. Ta tán thành ý kiến của Tố Ảnh cô nương, ngày mai liền bắt đầu thi võ Minh Hội tại Hắc Yểm Sâm Lâm. Nếu các vị không muốn tham gia cũng được, ba suất đệ tử Hoàng Cực này Mộ gia chúng ta muốn chiếm toàn bộ.
Mộ Thanh Sơn nói ra câu cuối cùng kia lập tức khiến mọi người tỉnh lại. Ba suất đệ tử Hoàng Cực vốn là do Tiêu Tố Ảnh đưa ra, nếu như không đồng ý với đề nghị của nàng thì thù lao ấy rất có thể đều sẽ bị trôi theo dòng nước. Huống hồ Mộ Thanh Sơn nói cũng đúng, nếu như muốn không gặp nguy hiểm, vậy thì cũng đừng tu luyện.
Phát hiện Tiêu Tố Ảnh khen ngợi nhìn qua Mộ Thanh Sơn, Lạc Tâm Sâm tâm thần kinh hoàng. Trên mặt lão vội vàng hiện ra một nụ cười lấy lòng:
- Là ta quá lo lắng, ta cũng tán thành đề nghị của Tố Ảnh cô nương.
- Ta cũng tán thành!
- Đề nghị của Tố Ảnh cô nương phi thường tốt!
- Xôn xao xôn xao...
...
- Ngày mai sẽ cử hành thi võ trong Hắc Yểm Sâm Lâm sao?
Trong khách quán, đám người Mộ Tinh Hà và Mộ Thiết Đường tụ tập chung một chỗ. Sau khi nghe được tin tức Mộ Thanh Sơn mang về từ điện Đại Đức trong hoàng cung thì đều là thất kinh. Các cao thủ Mộ gia như Mộ Huyền Vũ trái lại thần sắc bình tĩnh, hiển nhiên từ trong miệng Mộ Thanh Sơn đã được biết tình huống này trước một bước.
Mộ Hàn cũng giống như tất cả mọi người, trên mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Nhưng trong ngực lại mơ hồ có chút hưng phấn.
Cho đến lúc này hắn mới biết được vì sao lòng người trong thành Bạch Long lại hoảng sợ, thì ra là mãnh thú trong Hắc Yểm Sâm Lâm không ngừng xông ra ngoài, đã tạo thành con số tử thương cho một số lớn người.
Không nghĩ tới tình trạng khác thường này lại khiến cho chính mình ngoài ý muốn thu được cơ hội tiến vào Hắc Yểm Sâm Lâm... Mộ Hàn cố kìm nén sự vui sướng bên trong lòng, mặc dù hiện tại mới là tu vi Ngọc Xu Cảnh, nhưng hắn có cũng đủ tự tin giữ được tính mệnh ở trong Hắc Yểm Sâm Lâm nếu chỉ cần không gặp phải mãnh thú Đạo Cảnh.
Mà căn cứ tình huống do Mộ Thanh Sơn đã kể rõ. Ngày mai những mãnh thú Đạo Cảnh này khẳng định không có lòng thanh thản để ứng phó nhằm vào hắn.
Có mãnh thú Đạo Cảnh công kích cường giả Đạo Cảnh như Mộ Thanh Sơn, có mãnh thú Vũ Hóa Cảnh cuốn lấy các cao thủ Vũ Hóa Cảnh như Mộ Huyền Vũ. Ngày mai bên ngoài Hắc Ma Điện kia ở chỗ sâu trong rừng rậm khẳng định sẽ vô cùng hỗn loạn. Đã không có cao thủ Mộ gia ngăn cản, cơ hội thoát thân của Mộ Hàn nhất định sẽ gia tăng rất nhiều.
- Thật sự là trời cũng giúp ta!
Sau khi trở lại gian phòng, trong ngực Mộ Hàn vẫn có chút hưng phấn, thậm chí có chút cảm kích nữ nhân Tiêu Tố Ảnh kia mà hắn chưa từng gặp mặt, thậm chí có lẽ lần đầu tiên nghe nói đến. Nếu không phải nàng đột nhiên đi tới Hắc Yểm Sâm Lâm gia cố phong ấn đã bị lung lay kia, thì làm thế nào hắn có thể gặp được cơ hội tốt như vậyĐọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook