Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Chân khí là do thiên địa linh khí diễn hóa mà thành, thuộc về lực lượng thuần túy, không có bất kỳ thuộc tính nào, nhưng pháp lực chính là tinh thần lực trong tâm cung diễn biến mà thành, nó ngưng tụ thành thực chất như chân khí, nghe nói có thuộc tính ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Pháp lực của Mộ Thanh Long chính là hỏa.
Đạo pháp lực nhỏ này di chuyển chậm chạp, rõ ràng rất nhanh chạm vào tâm cung cực kỳ nhỏ bé như sương mù của Mộ Hàn.
Lập tức, Mộ Hàn phát hiện "Tử Hư Thần Cung" đang ẩn nấp rung động, hình như có tí ti khí tức thẩm thấu ra ngoài, chậm chạp hội tụ vào pháp lực của Mộ Thanh Long. Loại này cảm giác kỳ dị này hoàn toàn khác lúc chân khí của Mộ Thiết Sơn dò xét.
Thời gian trôi qua, Mộ Thanh Long đứng yên bất động, lông mày càng nhíu chặt.
Nhìn thấy thần thái của hắn như vậy, gương mặt của Mộ Thiết Sơn hiện ra vẻ khẩn trương khác thường, ngược lại bản thân Mộ Hàn vẫn trấn định an tĩnh.
- Ti!
Một lát sau Mộ Thanh Long mở mắt ra, thở dài một hơi.
- Lão phu cảm giác đúng vậy mà... Trên đời này làm gì có người không tâm cung lại đột phá Vũ Đạo nhất trọng chứ!
- Mộ Hàn thật sự có tâm cung?
Mộ Thiết Sơn vỗ tay một cái, vừa mừng vừa sợ.
Dùng Huyền Vũ Tinh Trụ khảo nghiệm qua lực lượng của Mộ Hàn, hắn đã có suy đoán như vậy, kết quả Mộ Thanh Long càng nghiệm chứng suy đoán của hắn.
Lúc này Mộ Hàn cũng phi thường vui mừng phối hợp với Mộ Thiết Sơn.
Kỳ thật trong lòng của hắn biết rõ ràng, Mộ Thanh Long sẽ cảm ứng được tâm cung, chính là do sương mù trong Tử Hư Thần Cung tỏa ra.
- Có tâm cung, nhưng mà tâm cung này quá nhỏ.
Mộ Thanh Long nhìn qua Mộ Hàn, mê hoặc nói.
- Động rộng của tâm cung còn không đủ 1% mấu chốt đột phá Vũ Đạo nhất trọng. Hơn nữa tâm cung của hắn không có động, giống như tùy thời sẽ tiêu tán đi.
Nếu không phải lão phu vận dụng pháp lực, căn bản không cảm ứng được tâm cung này.
Lúc này Mộ Thanh Long không che dấu ánh mắt ngạc nhiên của mình.
- Có thể dùng tâm cung như thế, dùng thời gian bảy năm tu luyện tới Ngoại Tráng Cảnh, thật là kỳ tích...
- Ân? Không đúng!
Thần sắc Mộ Thanh Long khẽ biến, sau một khắc đôi mắt của hắn trợn tròn, không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn, trong miệng lúng ta lúng túng.
- Cái này, cái này...
"Cái này"suốt nửa ngày cũng không nói ra câu đằng sau.
- Thúc thúc, xảy ra chuyện gì?
Mộ Thiết Sơn không nhịn được mở miệng hỏi.
Trong lòng Mộ Hàn chấn động một cái, sở dĩ Mộ Thanh Long lộ ra thần sắc như vậy đích thị là cảm ứng được khí tức của Tử Hư Thần Cung lộ ra.
- Pháp lực! Pháp lực!
Mộ Thanh Long như tỉnh mộng, kinh ngạc đến cực điểm nói:
- Dĩ nhiên là pháp lực không thuộc tính! Thiên tài, tiểu oa nhi, ngươi quả nhiên là thiên tài đạo văn.
Nhìn thấy Mộ Thanh Long điên cuồng như vậy, Mộ Hàn cùng Mộ Thiết Sơn ngạc nhiên nhìn nhau.
Ngón tay của Mộ Thanh Long rời khỏi mi tâm của Mộ Hàn, thần sắc của hắn giống như thấy đồ quý hiếm:
- Thế nhân đều biết Đạo Văn Sư có pháp lực ngũ hành, nhưng mà không biết ngoài ngũ hành còn có pháp lực không thuộc tính. Chỉ cần điều kiện cho phép thì pháp lực không thuộc tính tùy thời chuyển hóa thành một loại thuộc tính nào khác.
- Tiểu oa nhi, không nghĩ tới tâm cung của ngươi sinh ra pháp lực không thuộc tính, trách không được bằng vào trực giác có thể cảm giác được sai lầm của vân điểm trong Văn Phổ của lão phu, tu sĩ có được pháp lực không thuộc tính cảm ứng với đạo văn nhạy cảm tới cực điểm, có thể nói Đạo Văn Sư trời sinh.
- Nhưng mà tâm cung của hắn quá nhỏ, cho dù là tư chất tâm cung bình thường nhất, tương lai thành tựu trên đạo văn bất khả hạn lượng.
- Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Nói xong lời cuối cùng, Mộ Thanh Long cực kỳ đau lòng. Thật lâu sau Mộ Thanh Long thu hồi tiếc hận trên mặt:
- Tiểu oa nhi, phụ mẫu ngươi là ai?
Mộ Thiết Sơn vội nói:
- Thúc thúc, Mộ Hàn là hài tử của Chiêu Nghi.
- Chiêu Nghi? Tiểu nha đầu kia?
Mộ Thanh Long sững sờ, chợt chửi ầm lên.
- Tại sao ngươi không nói sớm?
Mộ Thiết Sơn cười khan nói:
- Thúc thúc, ngươi cho ta cơ hội nói chuyện sao?
Mặt mo Mộ Thanh Long ửng đỏ, pha trò nói sang chuyện khác:
- Nha đầu Chiêu Nghi đúng là đáng tiếc, mười mấy tuổi đã đạt tới Vũ Đạo đỉnh phong, nếu không có... Sớm đã là cường giả Đạo Cảnh cường đại rồi, mặc dù là đám thái thượng trưởng lão của Mộ gia cũng phải cúi đầu chào thua với nàng.
- Đám người Mộ gia đúng là có mắt không tròng.
Mộ Thanh Long nhíu mày lại, trừng mắt mắng một tiếng, sau đó vẻ mặt tươi cười nhìn qua Mộ Hàn, nói:
- Tiểu oa nhi, tuy nói tâm cung của ngươi nhỏ bé, nhưng mà thành tựu đạo văn kinh người, lãng phí thì đáng tiếc, nếu như có hứng thú, không ngại theo lão phu học ít đạo văn.
- Học tập đạo văn?
Mộ Hàn sững sờ, cười nói:
- Đa tạ tiền bối, vãn bối ngày sau nhất định sẽ thường xuyên tới thỉnh giáo tiền bối, mong rằng tiền bối tới lúc đó vui lòng chỉ giáo cho.
- Dễ nói, dễ nói.
Mộ Thanh Long gật đầu cười cười, nói:
- Tiểu oa nhi, chắc hẳn lão phu sẽ nói với tên chất nhi không nên thân này, lão phu chính là lâu chủ Liệt Sơn Thành Đạo Tiên Lâu, là tu sĩ Vũ Hóa Cảnh, đồng thời là cao phẩm Đạo Văn Sư. Chút kinh nghiệm đạo văn có lẽ có trợ giúp với ngươi đấy.
Mộ Thiết Sơn có chút ngượng ngập, kỳ thật hắn không có dề cập qua tên của thúc thúc mình với Mộ Hàn.
- Tiền bối không chỉ là cao phẩm Đạo Văn Sư duy nhất của Liệt Sơn Thành, trong cả Việt quốc, tiền bối tạo nghệ trên đạo khí là cường đại nhất, vãn bối đã sớm nghe nói qua đại danh của tiền bối.
Mộ Hàn gật gật đầu, giảm bớt xấu hổ cho Mộ Thiết Sơn.
Lúc ra ngoài Đạo Tiên Lâu, Mộ Hàn đã đoán được hắn chính là Mộ Thanh Long.
Mộ Thanh Long là nhân vật truyền ky, hắn tuy xuất thân từ Mộ gia, nhưng mà quan hệ với Mộ gia cũng không hòa thuận. Nghe nói lúc tuổi còn trẻ bởi vì hiểu lầm suýt nữa bị tộc trưởng Mộ gia lúc đó ra lệnh xử tử, về sau có mấy trưởng lão cầu tình mới miễn trừ tha chết, lại bị trục xuất khỏi Mộ gia.
Hai mươi năm trước Mộ Thanh Long trở lại Liệt Sơn Thành đã là lâu chủ Liệt Sơn Thành Đạo Tiên Lâu.
Trong khoảng thời gian này hắn và Mộ gia không có chút lui tới nào, mặc dù trên sinh ý chó Mộ gia xuất hiện thì cũng giao cho người dưới giải quyết.
Cho nên Mộ Thiết Sơn sau khi đưa Mộ Hàn tới Thanh Long Các mới cẩn thận từng chút như vậy, chính là sợ Mộ gia ghi hận hắn, không muốn hỗ trợ.
- Ngươi tiểu oa nhi này, miệng đúng là rất ngọt.
Mộ Thanh Long hơi có chút tự đắc vuốt râu, Mộ Hàn nói câu này đâm vào chỗ ngứa của hắn, trong Việt quốc có bốn cao phẩm Đạo Văn Sư, hắn là người cầm đầu trong đó, vì vậy vẻ mặt ôn hoà nói:
- Tiểu oa nhi, ngươi không cần quay về đâu, lão phu giảng giải một ít đồ vật cho ngươi nghe.
Lập tức hắn không kiên nhẫn phất tay với Mộ Thiết Sơn.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Pháp lực của Mộ Thanh Long chính là hỏa.
Đạo pháp lực nhỏ này di chuyển chậm chạp, rõ ràng rất nhanh chạm vào tâm cung cực kỳ nhỏ bé như sương mù của Mộ Hàn.
Lập tức, Mộ Hàn phát hiện "Tử Hư Thần Cung" đang ẩn nấp rung động, hình như có tí ti khí tức thẩm thấu ra ngoài, chậm chạp hội tụ vào pháp lực của Mộ Thanh Long. Loại này cảm giác kỳ dị này hoàn toàn khác lúc chân khí của Mộ Thiết Sơn dò xét.
Thời gian trôi qua, Mộ Thanh Long đứng yên bất động, lông mày càng nhíu chặt.
Nhìn thấy thần thái của hắn như vậy, gương mặt của Mộ Thiết Sơn hiện ra vẻ khẩn trương khác thường, ngược lại bản thân Mộ Hàn vẫn trấn định an tĩnh.
- Ti!
Một lát sau Mộ Thanh Long mở mắt ra, thở dài một hơi.
- Lão phu cảm giác đúng vậy mà... Trên đời này làm gì có người không tâm cung lại đột phá Vũ Đạo nhất trọng chứ!
- Mộ Hàn thật sự có tâm cung?
Mộ Thiết Sơn vỗ tay một cái, vừa mừng vừa sợ.
Dùng Huyền Vũ Tinh Trụ khảo nghiệm qua lực lượng của Mộ Hàn, hắn đã có suy đoán như vậy, kết quả Mộ Thanh Long càng nghiệm chứng suy đoán của hắn.
Lúc này Mộ Hàn cũng phi thường vui mừng phối hợp với Mộ Thiết Sơn.
Kỳ thật trong lòng của hắn biết rõ ràng, Mộ Thanh Long sẽ cảm ứng được tâm cung, chính là do sương mù trong Tử Hư Thần Cung tỏa ra.
- Có tâm cung, nhưng mà tâm cung này quá nhỏ.
Mộ Thanh Long nhìn qua Mộ Hàn, mê hoặc nói.
- Động rộng của tâm cung còn không đủ 1% mấu chốt đột phá Vũ Đạo nhất trọng. Hơn nữa tâm cung của hắn không có động, giống như tùy thời sẽ tiêu tán đi.
Nếu không phải lão phu vận dụng pháp lực, căn bản không cảm ứng được tâm cung này.
Lúc này Mộ Thanh Long không che dấu ánh mắt ngạc nhiên của mình.
- Có thể dùng tâm cung như thế, dùng thời gian bảy năm tu luyện tới Ngoại Tráng Cảnh, thật là kỳ tích...
- Ân? Không đúng!
Thần sắc Mộ Thanh Long khẽ biến, sau một khắc đôi mắt của hắn trợn tròn, không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn, trong miệng lúng ta lúng túng.
- Cái này, cái này...
"Cái này"suốt nửa ngày cũng không nói ra câu đằng sau.
- Thúc thúc, xảy ra chuyện gì?
Mộ Thiết Sơn không nhịn được mở miệng hỏi.
Trong lòng Mộ Hàn chấn động một cái, sở dĩ Mộ Thanh Long lộ ra thần sắc như vậy đích thị là cảm ứng được khí tức của Tử Hư Thần Cung lộ ra.
- Pháp lực! Pháp lực!
Mộ Thanh Long như tỉnh mộng, kinh ngạc đến cực điểm nói:
- Dĩ nhiên là pháp lực không thuộc tính! Thiên tài, tiểu oa nhi, ngươi quả nhiên là thiên tài đạo văn.
Nhìn thấy Mộ Thanh Long điên cuồng như vậy, Mộ Hàn cùng Mộ Thiết Sơn ngạc nhiên nhìn nhau.
Ngón tay của Mộ Thanh Long rời khỏi mi tâm của Mộ Hàn, thần sắc của hắn giống như thấy đồ quý hiếm:
- Thế nhân đều biết Đạo Văn Sư có pháp lực ngũ hành, nhưng mà không biết ngoài ngũ hành còn có pháp lực không thuộc tính. Chỉ cần điều kiện cho phép thì pháp lực không thuộc tính tùy thời chuyển hóa thành một loại thuộc tính nào khác.
- Tiểu oa nhi, không nghĩ tới tâm cung của ngươi sinh ra pháp lực không thuộc tính, trách không được bằng vào trực giác có thể cảm giác được sai lầm của vân điểm trong Văn Phổ của lão phu, tu sĩ có được pháp lực không thuộc tính cảm ứng với đạo văn nhạy cảm tới cực điểm, có thể nói Đạo Văn Sư trời sinh.
- Nhưng mà tâm cung của hắn quá nhỏ, cho dù là tư chất tâm cung bình thường nhất, tương lai thành tựu trên đạo văn bất khả hạn lượng.
- Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Nói xong lời cuối cùng, Mộ Thanh Long cực kỳ đau lòng. Thật lâu sau Mộ Thanh Long thu hồi tiếc hận trên mặt:
- Tiểu oa nhi, phụ mẫu ngươi là ai?
Mộ Thiết Sơn vội nói:
- Thúc thúc, Mộ Hàn là hài tử của Chiêu Nghi.
- Chiêu Nghi? Tiểu nha đầu kia?
Mộ Thanh Long sững sờ, chợt chửi ầm lên.
- Tại sao ngươi không nói sớm?
Mộ Thiết Sơn cười khan nói:
- Thúc thúc, ngươi cho ta cơ hội nói chuyện sao?
Mặt mo Mộ Thanh Long ửng đỏ, pha trò nói sang chuyện khác:
- Nha đầu Chiêu Nghi đúng là đáng tiếc, mười mấy tuổi đã đạt tới Vũ Đạo đỉnh phong, nếu không có... Sớm đã là cường giả Đạo Cảnh cường đại rồi, mặc dù là đám thái thượng trưởng lão của Mộ gia cũng phải cúi đầu chào thua với nàng.
- Đám người Mộ gia đúng là có mắt không tròng.
Mộ Thanh Long nhíu mày lại, trừng mắt mắng một tiếng, sau đó vẻ mặt tươi cười nhìn qua Mộ Hàn, nói:
- Tiểu oa nhi, tuy nói tâm cung của ngươi nhỏ bé, nhưng mà thành tựu đạo văn kinh người, lãng phí thì đáng tiếc, nếu như có hứng thú, không ngại theo lão phu học ít đạo văn.
- Học tập đạo văn?
Mộ Hàn sững sờ, cười nói:
- Đa tạ tiền bối, vãn bối ngày sau nhất định sẽ thường xuyên tới thỉnh giáo tiền bối, mong rằng tiền bối tới lúc đó vui lòng chỉ giáo cho.
- Dễ nói, dễ nói.
Mộ Thanh Long gật đầu cười cười, nói:
- Tiểu oa nhi, chắc hẳn lão phu sẽ nói với tên chất nhi không nên thân này, lão phu chính là lâu chủ Liệt Sơn Thành Đạo Tiên Lâu, là tu sĩ Vũ Hóa Cảnh, đồng thời là cao phẩm Đạo Văn Sư. Chút kinh nghiệm đạo văn có lẽ có trợ giúp với ngươi đấy.
Mộ Thiết Sơn có chút ngượng ngập, kỳ thật hắn không có dề cập qua tên của thúc thúc mình với Mộ Hàn.
- Tiền bối không chỉ là cao phẩm Đạo Văn Sư duy nhất của Liệt Sơn Thành, trong cả Việt quốc, tiền bối tạo nghệ trên đạo khí là cường đại nhất, vãn bối đã sớm nghe nói qua đại danh của tiền bối.
Mộ Hàn gật gật đầu, giảm bớt xấu hổ cho Mộ Thiết Sơn.
Lúc ra ngoài Đạo Tiên Lâu, Mộ Hàn đã đoán được hắn chính là Mộ Thanh Long.
Mộ Thanh Long là nhân vật truyền ky, hắn tuy xuất thân từ Mộ gia, nhưng mà quan hệ với Mộ gia cũng không hòa thuận. Nghe nói lúc tuổi còn trẻ bởi vì hiểu lầm suýt nữa bị tộc trưởng Mộ gia lúc đó ra lệnh xử tử, về sau có mấy trưởng lão cầu tình mới miễn trừ tha chết, lại bị trục xuất khỏi Mộ gia.
Hai mươi năm trước Mộ Thanh Long trở lại Liệt Sơn Thành đã là lâu chủ Liệt Sơn Thành Đạo Tiên Lâu.
Trong khoảng thời gian này hắn và Mộ gia không có chút lui tới nào, mặc dù trên sinh ý chó Mộ gia xuất hiện thì cũng giao cho người dưới giải quyết.
Cho nên Mộ Thiết Sơn sau khi đưa Mộ Hàn tới Thanh Long Các mới cẩn thận từng chút như vậy, chính là sợ Mộ gia ghi hận hắn, không muốn hỗ trợ.
- Ngươi tiểu oa nhi này, miệng đúng là rất ngọt.
Mộ Thanh Long hơi có chút tự đắc vuốt râu, Mộ Hàn nói câu này đâm vào chỗ ngứa của hắn, trong Việt quốc có bốn cao phẩm Đạo Văn Sư, hắn là người cầm đầu trong đó, vì vậy vẻ mặt ôn hoà nói:
- Tiểu oa nhi, ngươi không cần quay về đâu, lão phu giảng giải một ít đồ vật cho ngươi nghe.
Lập tức hắn không kiên nhẫn phất tay với Mộ Thiết Sơn.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook