Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159
Đi theo con đường lớn này được vài trăm thước, đó là sân rộng Hoàng Cực này. Tất cả đệ tử ký danh muốn tấn chức đệ tử Hoàng Cực, hoặc là những tu sĩ được đặc biệt cho phép trực tiếp trở thành đệ tử Hoàng Cực đều phải trước tiên tới "Đăng Đường Điện" nằm ở phía bắc sân rộng Hoàng Cực để báo danh, lĩnh bằng chứng thân phận. Cái này so với việc báo danh đi học ở kiếp trước của Mộ Hàn thì không sai biệt lắm.
Nhưng mà, khi Mộ Hàn chạy tới bên rìa sân rộng Hoàng Cực thì cũng là bị dọa đến hoảng sợ. Trong cả cái sân rộng cực lớn này, cả một vùng rộng đến mấy ngàn thước thật lớn đúng là chỉ thấy đầu người di động.
"Người quá một vạn, như núi như biển". Vậy mà trên sân rộng này ít nhất tụ tập mấy vạn người. Hoặc túm năm tụm ba nhỏ giọng đàm luận, hoặc lẳng lặng ngồi ở trên nền sân. Số lượng người mặc dù đông, nhưng không ồn ào.
- Rất nhiều cao thủ!
Quan sát một chút, Mộ Hàn liền không khỏi hít một hơi thật sâu. Nhân tiện hắn liền liếc mắt đảo qua mấy trăm người, đều là chút nam nữ trẻ tuổi, tu vi thấp nhất đều là Ngọc Xu Cảnh, thậm chí không ít người đạt tới Vũ Hóa Cảnh. Không thấy được toàn cục, ở các khu vực khác trên sân rộng Hoàng Cực tất nhiên cũng là tình trạng như vậy.
Cao thủ Võ Cảnh Cửu Trọng trong mười đại thế tộc tại Việt Quốc đều có thể trở thành trưởng lão một gia tộc, được người khác kính trọng ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, ở bên trong thành Vô Cực này, so với người bình thường cơ hồ lại không có chỗ khác nhau nào quá lớn. Về phần tu sĩ võ đạo Không Cốc Cảnh, Ngọc Xu Cảnh thì càng là không đáng để mắt tới chút nào.
Trước đây Mộ Hàn chỉ là kinh ngạc với sự hùng vĩ của thành Vô Cực, hiện tại cũng là trực tiếp bị thực lực mạnh mẽ của Vô Cực Thiên Tông làm rung động.
Nếu như nói Vô Cực Thiên Tông là một con bò lớn, vậy Liệt Sơn Mộ gia kia lại nhiều nhất chỉ tương đương với một sợi lông trên mình con bò lớn này. Giờ khắc này, Mộ Hàn mới chính thức hiểu được vì sao lúc ở tại Thế Tộc Minh Hội, mỗi vị tộc trưởng đại thế tộc vì sao lại một mực cung kính đối với Tiêu Tố Ảnh xuất thân Vô Cực Thiên Tông vậy.
Tổng hợp lại những tin tức thu hoạch trên đường, Mộ Hàn chỉ nghĩ lại liền hiểu được, những người trước mắt này hẳn đều là đệ tử ký danh của Vô Cực Thiên Tông.
- Nghe nói ngẫu nhiên sẽ có trưởng lão Vô Cực Thiên Tông và đệ tử Thiên Cực đến sân rộng Hoàng Cực này để chọn lựa tùy tùng. Những người này hẳn là cũng không có tư cách trở thành đệ tử chính thức, lúc này mới lại đây để thử vận may. Nếu là vận khí tốt được chọn trúng, đó chính là một bước lên trời, địa vị sẽ vượt xa hơn những đệ tử ký danh.
Trong lòng Mộ Hàn phỏng đoán, nhưng cũng hiểu rõ ràng. Đệ tử ký danh của Vô Cực Thiên Tông có số lượng đông đảo, cho nên cơ hội được chọn trúng thật sự là nhỏ bé đến đáng thương. Có điều mặc dù chỉ là cơ hội một vài phần vạn, nhưng cũng đủ để cho bọn họ đổ xô vào.
So sánh với bọn họ, mười đại thế tộc Việt Quốc quả nhiên là vận cứt chó. Vừa mới đụng tới Tiêu Tố Ảnh đến Hắc Ma Điện để gia cố phong ấn đã bị lung lay, càng đúng dịp gặp được khi Tiêu Tố Ảnh tức thì cần cường giả Đạo Cảnh làm trợ thủ. Lúc này mới thu được ba suất đệ tử Hoàng Cực làm phần thưởng.
Hoàng thất Việt gia, Hùng gia ở Vũ Dương, Liệt Sơn Mộ gia đều đã thành kẻ may mắn trong đó. Đương nhiên, người được lợi của Mộ gia ở Liệt Sơn hiện nay đã biến thành chính bản thân Mộ Hàn.
Trong tâm niệm, Mộ Hàn đã có chút không thể chờ đợi được, nhanh như chớp đi vào sân rộng.
Một ngôi đền trắng như tuyết đứng cao sừng sững tại góc tít tận phía bắc của sân rộng, hai chữ "Đăng đường" trên tấm biển liền giống như báu vật hiếm chói mắt nhất ở trên thế gian này. Nó không ngừng thu hút được ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người. Phía trước Đăng Đường Điện, là bậc thang có cửu cửu tám mươi mốt bậc. Hai bên bậc thang có hai tên võ giả đang ngồi xếp bằng như pho tượng điêu khắc.
- Hai người đều là cao thủ Vũ Hóa Cảnh đỉnh cao!
Mất gần hai phần mười canh giờ, Mộ Hàn mới đi đến trước bậc thang này. Trong chớp mắt, hắn liền phán đoán ra thực lực của hai tên võ giả kia. Nếu như vừa tới mà chỉ thấy có mỗi bọn họ, Mộ Hàn khẳng định sẽ thất kinh. Nhưng mà vừa rồi đã chứng kiến lượng lớn cao thủ Vũ Hóa Cảnh trên sân rộng, nên trong lòng hắn đã là cực kỳ bình tĩnh.
- Vị bằng hữu kia, tại hạ Mộ Hàn, đến báo danh để trở thành đệ tử Hoàng Cực của Vô Cực Thiên Tông.
Đến gần tên võ giả phía bên phải, Mộ Hàn hơi hơi chắp tay.
- Phốc!
Võ giả kia vừa mới mở mắt, lại nghe thấy Mộ Hàn nói những lời này, cũng là phì cười thành tiếng, sắc mặt vô cùng quái dị
- Ngươi muốn báo danh trở thành đệ tử Vô Cực, mà không phải báo danh tấn chức đệ tử Vô Cực?
- Không sai!
Mộ Hàn nhíu mày, cũng không chút do dự gật đầu. Thấy thế, những đệ tử ký danh chầu chực ở gần đó cũng là không thể kiềm chế được, mà cười ra tiếng hô hố.
- Xì xào xì xào...
- Người này chẳng lẽ là sắp hỏng đến mất trí phát điên rồi sao? Cho tới bây giờ đều chỉ nghe nói là báo danh tấn chức đệ tử Hoàng Cực, lại chưa từng nghe qua có báo danh là có thể trở thành đệ tử Hoàng Cực.
- Vô Cực Thiên Tông chính là thánh địa võ đạo. Nay xuất hiện một gia hỏa muốn gia nhập Vô Cực Thiên Tông đến sắp phát điên rồi, chẳng có gì lạ.
- Tuổi không lớn lắm, lại đạt tới Võ Cảnh Cửu Trọng Vũ Hóa Cảnh, thực lực phi thường khá đây. Nhưng lại một chút quy củ cũng đều không hiểu, hẳn là kẻ quê mùa từ nơi nào đó xa xôi chạy tới đây.
- Xf xào xì xào...
Những đệ tử ký danh này đã vô vọng được tấn chức làm đệ tử chính thức. Ngày ngày chờ đợi ở trên sân rộng Hoàng Cực này. Nỗi buồn khổ và băn khoăn trong lòng có thể nghĩ. Thật vất vả thấy một người ở trong mắt bọn họ giống như "Dế nhũi", lập tức cảm nhận được một cảm giác về sự ưu việt lớn lao. Âm thanh chế nhạo, chê cười thỉnh thoảng vang lên.
- Tiểu đệ đệ, tuổi của ngươi thiết nghĩ không đến hai mươi mà đã đạt tới Vũ Hóa Cảnh. Thiên tư coi như có khả năng, đích xác đạt tới tư cách báo danh tham gia khảo hạch tấn chức đệ tử Hoàng Cực. Nhưng mà trước đó, trước hết ngươi phải trở thành đệ tử ký danh của Vô Cực Thiên Tông chúng ta, sau đó vẫn còn phải có cống hiến nhất định đối với tông phái, rồi mới có tư cách báo danh.
Võ giả kia hài hước nhìn Mộ Hàn từ trên xuống dưới. Hắn tuy là bảo vệ của Đăng Đường Điện, nhưng cũng là đệ tử Hoàng Cực của Vô Cực Thiên Tông. Tư chất của Mộ Hàn đích xác không tệ, nếu là tại một tiểu quốc nào đó ở Thái Huyền Thiên Vực, có lẽ được coi là thiên tài võ đạo. Thế nhưng thứ mà Vô Cực Thiên Tông không thiếu nhất chính là thiên tài võ đạo.
- Không cần phiền toái như vậy, ta có cái này, như vậy đủ rồi.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Nhưng mà, khi Mộ Hàn chạy tới bên rìa sân rộng Hoàng Cực thì cũng là bị dọa đến hoảng sợ. Trong cả cái sân rộng cực lớn này, cả một vùng rộng đến mấy ngàn thước thật lớn đúng là chỉ thấy đầu người di động.
"Người quá một vạn, như núi như biển". Vậy mà trên sân rộng này ít nhất tụ tập mấy vạn người. Hoặc túm năm tụm ba nhỏ giọng đàm luận, hoặc lẳng lặng ngồi ở trên nền sân. Số lượng người mặc dù đông, nhưng không ồn ào.
- Rất nhiều cao thủ!
Quan sát một chút, Mộ Hàn liền không khỏi hít một hơi thật sâu. Nhân tiện hắn liền liếc mắt đảo qua mấy trăm người, đều là chút nam nữ trẻ tuổi, tu vi thấp nhất đều là Ngọc Xu Cảnh, thậm chí không ít người đạt tới Vũ Hóa Cảnh. Không thấy được toàn cục, ở các khu vực khác trên sân rộng Hoàng Cực tất nhiên cũng là tình trạng như vậy.
Cao thủ Võ Cảnh Cửu Trọng trong mười đại thế tộc tại Việt Quốc đều có thể trở thành trưởng lão một gia tộc, được người khác kính trọng ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, ở bên trong thành Vô Cực này, so với người bình thường cơ hồ lại không có chỗ khác nhau nào quá lớn. Về phần tu sĩ võ đạo Không Cốc Cảnh, Ngọc Xu Cảnh thì càng là không đáng để mắt tới chút nào.
Trước đây Mộ Hàn chỉ là kinh ngạc với sự hùng vĩ của thành Vô Cực, hiện tại cũng là trực tiếp bị thực lực mạnh mẽ của Vô Cực Thiên Tông làm rung động.
Nếu như nói Vô Cực Thiên Tông là một con bò lớn, vậy Liệt Sơn Mộ gia kia lại nhiều nhất chỉ tương đương với một sợi lông trên mình con bò lớn này. Giờ khắc này, Mộ Hàn mới chính thức hiểu được vì sao lúc ở tại Thế Tộc Minh Hội, mỗi vị tộc trưởng đại thế tộc vì sao lại một mực cung kính đối với Tiêu Tố Ảnh xuất thân Vô Cực Thiên Tông vậy.
Tổng hợp lại những tin tức thu hoạch trên đường, Mộ Hàn chỉ nghĩ lại liền hiểu được, những người trước mắt này hẳn đều là đệ tử ký danh của Vô Cực Thiên Tông.
- Nghe nói ngẫu nhiên sẽ có trưởng lão Vô Cực Thiên Tông và đệ tử Thiên Cực đến sân rộng Hoàng Cực này để chọn lựa tùy tùng. Những người này hẳn là cũng không có tư cách trở thành đệ tử chính thức, lúc này mới lại đây để thử vận may. Nếu là vận khí tốt được chọn trúng, đó chính là một bước lên trời, địa vị sẽ vượt xa hơn những đệ tử ký danh.
Trong lòng Mộ Hàn phỏng đoán, nhưng cũng hiểu rõ ràng. Đệ tử ký danh của Vô Cực Thiên Tông có số lượng đông đảo, cho nên cơ hội được chọn trúng thật sự là nhỏ bé đến đáng thương. Có điều mặc dù chỉ là cơ hội một vài phần vạn, nhưng cũng đủ để cho bọn họ đổ xô vào.
So sánh với bọn họ, mười đại thế tộc Việt Quốc quả nhiên là vận cứt chó. Vừa mới đụng tới Tiêu Tố Ảnh đến Hắc Ma Điện để gia cố phong ấn đã bị lung lay, càng đúng dịp gặp được khi Tiêu Tố Ảnh tức thì cần cường giả Đạo Cảnh làm trợ thủ. Lúc này mới thu được ba suất đệ tử Hoàng Cực làm phần thưởng.
Hoàng thất Việt gia, Hùng gia ở Vũ Dương, Liệt Sơn Mộ gia đều đã thành kẻ may mắn trong đó. Đương nhiên, người được lợi của Mộ gia ở Liệt Sơn hiện nay đã biến thành chính bản thân Mộ Hàn.
Trong tâm niệm, Mộ Hàn đã có chút không thể chờ đợi được, nhanh như chớp đi vào sân rộng.
Một ngôi đền trắng như tuyết đứng cao sừng sững tại góc tít tận phía bắc của sân rộng, hai chữ "Đăng đường" trên tấm biển liền giống như báu vật hiếm chói mắt nhất ở trên thế gian này. Nó không ngừng thu hút được ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người. Phía trước Đăng Đường Điện, là bậc thang có cửu cửu tám mươi mốt bậc. Hai bên bậc thang có hai tên võ giả đang ngồi xếp bằng như pho tượng điêu khắc.
- Hai người đều là cao thủ Vũ Hóa Cảnh đỉnh cao!
Mất gần hai phần mười canh giờ, Mộ Hàn mới đi đến trước bậc thang này. Trong chớp mắt, hắn liền phán đoán ra thực lực của hai tên võ giả kia. Nếu như vừa tới mà chỉ thấy có mỗi bọn họ, Mộ Hàn khẳng định sẽ thất kinh. Nhưng mà vừa rồi đã chứng kiến lượng lớn cao thủ Vũ Hóa Cảnh trên sân rộng, nên trong lòng hắn đã là cực kỳ bình tĩnh.
- Vị bằng hữu kia, tại hạ Mộ Hàn, đến báo danh để trở thành đệ tử Hoàng Cực của Vô Cực Thiên Tông.
Đến gần tên võ giả phía bên phải, Mộ Hàn hơi hơi chắp tay.
- Phốc!
Võ giả kia vừa mới mở mắt, lại nghe thấy Mộ Hàn nói những lời này, cũng là phì cười thành tiếng, sắc mặt vô cùng quái dị
- Ngươi muốn báo danh trở thành đệ tử Vô Cực, mà không phải báo danh tấn chức đệ tử Vô Cực?
- Không sai!
Mộ Hàn nhíu mày, cũng không chút do dự gật đầu. Thấy thế, những đệ tử ký danh chầu chực ở gần đó cũng là không thể kiềm chế được, mà cười ra tiếng hô hố.
- Xì xào xì xào...
- Người này chẳng lẽ là sắp hỏng đến mất trí phát điên rồi sao? Cho tới bây giờ đều chỉ nghe nói là báo danh tấn chức đệ tử Hoàng Cực, lại chưa từng nghe qua có báo danh là có thể trở thành đệ tử Hoàng Cực.
- Vô Cực Thiên Tông chính là thánh địa võ đạo. Nay xuất hiện một gia hỏa muốn gia nhập Vô Cực Thiên Tông đến sắp phát điên rồi, chẳng có gì lạ.
- Tuổi không lớn lắm, lại đạt tới Võ Cảnh Cửu Trọng Vũ Hóa Cảnh, thực lực phi thường khá đây. Nhưng lại một chút quy củ cũng đều không hiểu, hẳn là kẻ quê mùa từ nơi nào đó xa xôi chạy tới đây.
- Xf xào xì xào...
Những đệ tử ký danh này đã vô vọng được tấn chức làm đệ tử chính thức. Ngày ngày chờ đợi ở trên sân rộng Hoàng Cực này. Nỗi buồn khổ và băn khoăn trong lòng có thể nghĩ. Thật vất vả thấy một người ở trong mắt bọn họ giống như "Dế nhũi", lập tức cảm nhận được một cảm giác về sự ưu việt lớn lao. Âm thanh chế nhạo, chê cười thỉnh thoảng vang lên.
- Tiểu đệ đệ, tuổi của ngươi thiết nghĩ không đến hai mươi mà đã đạt tới Vũ Hóa Cảnh. Thiên tư coi như có khả năng, đích xác đạt tới tư cách báo danh tham gia khảo hạch tấn chức đệ tử Hoàng Cực. Nhưng mà trước đó, trước hết ngươi phải trở thành đệ tử ký danh của Vô Cực Thiên Tông chúng ta, sau đó vẫn còn phải có cống hiến nhất định đối với tông phái, rồi mới có tư cách báo danh.
Võ giả kia hài hước nhìn Mộ Hàn từ trên xuống dưới. Hắn tuy là bảo vệ của Đăng Đường Điện, nhưng cũng là đệ tử Hoàng Cực của Vô Cực Thiên Tông. Tư chất của Mộ Hàn đích xác không tệ, nếu là tại một tiểu quốc nào đó ở Thái Huyền Thiên Vực, có lẽ được coi là thiên tài võ đạo. Thế nhưng thứ mà Vô Cực Thiên Tông không thiếu nhất chính là thiên tài võ đạo.
- Không cần phiền toái như vậy, ta có cái này, như vậy đủ rồi.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook