Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
- Đạo khí!
Nhìn thấy trong kiếm ẩn chứa vân tuyến dày đặc, Mộ Hàn lập tức có chút kinh hỉ, đoản kiếm này là đạo khí, trách không được có thể bảo tồn tới bây giờ mà không hủ hóa. Trước khi Mộ Hàn đã nhìn thấy không ít vũ khí trong thông đạo, nhưng đều gỉ loang lổ, chẳng khác gì sắt vụn, không có nửa điểm tác dụng.
Không biết đạo khí này phẩm cấp gì?
Hơi khom người thi lễ với khung xương, Mộ Hàn liền không nhịn được cầm đoản kiếm lên. Kiếm dài chừng một thước, tầng ngoài của thân kiếm không có vết cắt gì, những đạo vân kia trực tiếp khắc trong kiếm, muốn luyện chế tới mức này chỉ có thực lực cao phẩm Đạo Văn Sư trở lên.
Ý niệm nghĩ tới đây, pháp lực của Mộ Hàn rót vào thân kiếm.
Ông!
Thân kiếm kêu vang, đạo văn trong đoản kiếm được kích phát, thiên vạn đạo hào quang sáng ngời bắn ra ngoài, mà những vân tuyến như tơ kia không ngừng vận chuyển, sau đó hội tụ thành hai chữ "Xích Diễm" trên thân kiếm. Trong nháy mắt hai chữ này xuất hiện, đoản kiếm tỏa ra hồng quang sáng ngời, khí tức nóng rực như thủy triều tràn ra ngoài, trong khoảnh khắc, phạm vi không gian mấy mét bốc cháy.
Hơi có chút cảm ứng, trong đạo văn của Xích Diễm kiến hiện ra trong đầu Mộ Hàn rõ ràng, Văn Phổ có đường cong phức tạp và một ngàn vân điểm xuất hiện.
Mộ Hàn kích động lên.
Dùng vân điểm tính toán thì đại khái trong vòng năm mươi vân điểm là đạo khí thấp phẩm, năm mươi tới năm trăm là đạo khí trung phẩm, ngoài năm tră dưới hai ngàn là đạo khí cao phẩm.
Xích Diễm kiếm này có một ngàn vân điểm, tuyệt đối là kiện đạo khí cao phẩm!
Mộ Hàn đắm chìm trong vân phổ, Tử Hư Thần Cung khẽ run lên, tâm thần liền men theo đạo văn thúc dục dị động.
Rất nhanh Mộ Hàn có cảm giác không được tự nhiên.
Giống như lúc trước Mộ Thanh Long vẽ bức Văn Phổ kia, cảm giác kỳ quái hiện ra, cho dù hắn cảm giác được không đúng, nhưng mà không biết không đúng ở điểm nào.
Mộ Hàn đang định xâm nhập vào đạo văn, nhưng đầu đau muốn nứt ra, đắm chìm trong đạo văn tâm thần không chịu nổi.
- Chẳng lẽ là thực lực chưa đủ?
Mộ Hàn liền tranh thủ thoát ly Văn Phổ, lúc này mới nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hiện tại xem ra Văn Phổ của Xích Diễm kiếm Văn còn có khuyết điểm nhỏ nhặt, nhưng mà dù vậy nó cũng là kiện cao phẩm đạo khí, trong lòng Mộ Hàn kích động không có giảm bớt.
Đạo khí cap phẩm không như đạo khí thấp phẩm, cả Thái Huyền Thiên Vực này đạo khí cao phẩm rất thưa thớt, cho dù cao phẩm Đạo Văn Sư muốn luyện chế một kiện đạo khí cao phẩm, đều được tốn hao mấy năm thậm chí là hơn mười năm mới có thể thành công, nếu là lấy ra bán thì có thể bán được cái giá trên trời.
Có thể trong Hắc Ma Điện đạt được đạo khí cao phẩm, đây là niềm vui ngoài ý muốn.
- Hắc Ma điện...
Nhưng mà nghĩ tới vị trí của mình hiện giờ, Mộ Hàn giống như bị dội nước lạnh, nhất thời cao hứng vì thu hoạch đạo khí cao phẩm cũng chẳng còn. Cửa ra vào thông đạo Hắc Ma điện có khói độc lợi hại như thế, "Tử Hư Thần Cung" cũng không phải vạn năng, không có khả năng vẫn bảo vệ mình chu toàn.
Trong khi đang suy nghĩ, đột nhiên Mộ Hàn phát hiện khói đen trong thông đạo đang lui bước, trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng. Không sai biệt lắm như lúc trước, tầng tử quang bao phủ Mộ Hàn cũng biến mất, "Tử Hư Thần Cung" chợt khôi phục nguyên trạng.
Khói đen vừa đi thì thông đạo này sáng lên.
Mười mấy mét cuối thông đạo cũng có cửa điện mở rộng, trong cánh cửa đen kịt, giống như là lỗ đen, giống như có thể tùy thời thôn phệ người khác.
Hôm nay chỉ có thể vào không thể lui!
Chần chờ một lát, Mộ Hàn thu liễm tâm thần, hắn bước vào trong thông đạo này.
Ngay sau đó Mộ Hàn chỉ cảm thấy trước mắt tối ầm lại, ánh sáng chiếu vào tầm mắt, nhưng mà hắn còn chưa rõ tình huống đã nghe được tiếng gào như sấm vang lên.
- Rống!
Tiếng rống này rung động thiên địa, chấn động cổ điện.
Nghe tiếng gào rú như thế, thân hình của Mộ Hàn run rẩy dữ dội, máu trong người như sôi trào lên, khuôn mặt của hắn thoáng chốc trở nên đỏ bừng như lửa, trong lồng ngực có cảm giác đè nén cực độ, cả thân thể giống như quả khí cầu phống to lên, giống như sắp nổ tung vậy.
Oanh!
Bỗng dưng Tử Hư Thần Cung run rẩy vài cái, tử quang nhạt nhòa hiện ra lần nữa, tử khí ti tứ từ trong nội cung bắn ra ngoài, lan tràn ngấp thân thể của hắn. Những nơi tử khí đi qua, Mộ Hàn giống như tắm trong gió xuân, ấm áp dễ chịu.
Trong nháy mắt này cảm giác đè nén không còn nứa.
Mộ Hàn như trút được gánh nặng thở ra một hơi, rất nhanh quét mắt nhìn qua chung quanh một vòng, phát hiện mình còn trong một cung điện phong cách cổ xưa rộng lớn. Mấy chục cây cột đá chống đỡ đỉnh điện, mà chính giữa cột đá này có một hung thú màu đen.
Ti!
Mộ Hàn nhịn không được hít sâu một hơi, trái tim lập tức xiết chặt, ngưng mắt nhìn kỹ thì phát hiện đây chỉ là điêu khắc.
Đầu lâu của con hung thú này đầy dữ tợn ngửa mặt lên trời, hai mắt trợn trừng, cái miệng há to ra hiển thị răng nanh đầy đủ, giống như đúc hung thú tức giận gào thét, trông rất sống động, khiến lòng run sợ.
Cũng không biết điêu khắc hung thú gì, khá tốt chỉ là một tượng nặn.
Rống!
Mộ Hàn nhịn không được cười lên, tảng đá trong lòng buông xuống, tiếng gào thét đinh tai nhức óc hiện ra lần nữa, hơn nữa âm thanh này có nguồn gốc từ điêu khắc.
Mộ Hàn vẻ mặt kinh hãi, trong nội tâm lập tức đả đảo phán đoán lúc trước, chẳng lẽ đây không phỉa là điêu khắc, mà là hung thú còn sống?
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Mộ Hàn chỉ thấy hư ảnh hung thú to lớn từ trong điêu khắc bay ra ngoài, nhưng mà hư ảnh này chỉ bay một nửa là dừng lại, giống như bị thân thể điêu khắc phía sau kéo lại, khó có thể bay về phía trước.
Con hung thú này hai mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn, đôi mắt đỏ như máu như hồng bảo thạch ngưng tụ thành thực chất, bên trong lại ẩn chứa ý tứ khát máu và tàn bạo.
Rốt cuộc Mộ Hàn đã hiểu rõ ràng rồi, trong cổ điện có điêu khắc này, chỉ sợ điêu khắc này phong ấn một con hung thú vô cùng đáng sợ, giờ phút này thoát ra khỏi điêu khắc là hư ảnh, đây là linh hồn của con hung thú ngưng tụ thành mà thôi.
Mà Mộ Hàn lúc này nhìn thấy ánh mắt tham lam của con hung thú.
Mộ Hàn ẩn ẩn cảm giác được hung thú tham lam không phải là hắn, mà là "Tử Hư Thần Cung" tâm cung của mình. Sau khi tiếng gào chấm dứt, tử mang cũng thu liễm, hiện tại Mộ Hàn nhìn chẳng khác gì tầm thường, nhưng mà đôi mắt hung thú như xuyên thủng mi tâm của hán, nhìn thấy tâm cung hắn ẩn giấu.
Phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!
Con mắt của Mộ Hàn chuyển động nhanh chóng, trong tòa cung điện này trừ cánh cửa ra vào bên ngoài sau lưng ra, chỉ còn lại cửa điện với hai cánh cửa đóng kính ở xa xa mà thôi.
Chỗ đó có lẽ là lối ra của Hắc Ma điện.
Ánh mắt Mộ Hàn chớp lên, không chần chờ nữa, dựa vào biên giới vách tường từ từ đi tới phía trước, vừa mới khôi phục chút chân khí cùng thể lực lúc này phát huy toàn bộ.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Nhìn thấy trong kiếm ẩn chứa vân tuyến dày đặc, Mộ Hàn lập tức có chút kinh hỉ, đoản kiếm này là đạo khí, trách không được có thể bảo tồn tới bây giờ mà không hủ hóa. Trước khi Mộ Hàn đã nhìn thấy không ít vũ khí trong thông đạo, nhưng đều gỉ loang lổ, chẳng khác gì sắt vụn, không có nửa điểm tác dụng.
Không biết đạo khí này phẩm cấp gì?
Hơi khom người thi lễ với khung xương, Mộ Hàn liền không nhịn được cầm đoản kiếm lên. Kiếm dài chừng một thước, tầng ngoài của thân kiếm không có vết cắt gì, những đạo vân kia trực tiếp khắc trong kiếm, muốn luyện chế tới mức này chỉ có thực lực cao phẩm Đạo Văn Sư trở lên.
Ý niệm nghĩ tới đây, pháp lực của Mộ Hàn rót vào thân kiếm.
Ông!
Thân kiếm kêu vang, đạo văn trong đoản kiếm được kích phát, thiên vạn đạo hào quang sáng ngời bắn ra ngoài, mà những vân tuyến như tơ kia không ngừng vận chuyển, sau đó hội tụ thành hai chữ "Xích Diễm" trên thân kiếm. Trong nháy mắt hai chữ này xuất hiện, đoản kiếm tỏa ra hồng quang sáng ngời, khí tức nóng rực như thủy triều tràn ra ngoài, trong khoảnh khắc, phạm vi không gian mấy mét bốc cháy.
Hơi có chút cảm ứng, trong đạo văn của Xích Diễm kiến hiện ra trong đầu Mộ Hàn rõ ràng, Văn Phổ có đường cong phức tạp và một ngàn vân điểm xuất hiện.
Mộ Hàn kích động lên.
Dùng vân điểm tính toán thì đại khái trong vòng năm mươi vân điểm là đạo khí thấp phẩm, năm mươi tới năm trăm là đạo khí trung phẩm, ngoài năm tră dưới hai ngàn là đạo khí cao phẩm.
Xích Diễm kiếm này có một ngàn vân điểm, tuyệt đối là kiện đạo khí cao phẩm!
Mộ Hàn đắm chìm trong vân phổ, Tử Hư Thần Cung khẽ run lên, tâm thần liền men theo đạo văn thúc dục dị động.
Rất nhanh Mộ Hàn có cảm giác không được tự nhiên.
Giống như lúc trước Mộ Thanh Long vẽ bức Văn Phổ kia, cảm giác kỳ quái hiện ra, cho dù hắn cảm giác được không đúng, nhưng mà không biết không đúng ở điểm nào.
Mộ Hàn đang định xâm nhập vào đạo văn, nhưng đầu đau muốn nứt ra, đắm chìm trong đạo văn tâm thần không chịu nổi.
- Chẳng lẽ là thực lực chưa đủ?
Mộ Hàn liền tranh thủ thoát ly Văn Phổ, lúc này mới nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hiện tại xem ra Văn Phổ của Xích Diễm kiếm Văn còn có khuyết điểm nhỏ nhặt, nhưng mà dù vậy nó cũng là kiện cao phẩm đạo khí, trong lòng Mộ Hàn kích động không có giảm bớt.
Đạo khí cap phẩm không như đạo khí thấp phẩm, cả Thái Huyền Thiên Vực này đạo khí cao phẩm rất thưa thớt, cho dù cao phẩm Đạo Văn Sư muốn luyện chế một kiện đạo khí cao phẩm, đều được tốn hao mấy năm thậm chí là hơn mười năm mới có thể thành công, nếu là lấy ra bán thì có thể bán được cái giá trên trời.
Có thể trong Hắc Ma Điện đạt được đạo khí cao phẩm, đây là niềm vui ngoài ý muốn.
- Hắc Ma điện...
Nhưng mà nghĩ tới vị trí của mình hiện giờ, Mộ Hàn giống như bị dội nước lạnh, nhất thời cao hứng vì thu hoạch đạo khí cao phẩm cũng chẳng còn. Cửa ra vào thông đạo Hắc Ma điện có khói độc lợi hại như thế, "Tử Hư Thần Cung" cũng không phải vạn năng, không có khả năng vẫn bảo vệ mình chu toàn.
Trong khi đang suy nghĩ, đột nhiên Mộ Hàn phát hiện khói đen trong thông đạo đang lui bước, trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng. Không sai biệt lắm như lúc trước, tầng tử quang bao phủ Mộ Hàn cũng biến mất, "Tử Hư Thần Cung" chợt khôi phục nguyên trạng.
Khói đen vừa đi thì thông đạo này sáng lên.
Mười mấy mét cuối thông đạo cũng có cửa điện mở rộng, trong cánh cửa đen kịt, giống như là lỗ đen, giống như có thể tùy thời thôn phệ người khác.
Hôm nay chỉ có thể vào không thể lui!
Chần chờ một lát, Mộ Hàn thu liễm tâm thần, hắn bước vào trong thông đạo này.
Ngay sau đó Mộ Hàn chỉ cảm thấy trước mắt tối ầm lại, ánh sáng chiếu vào tầm mắt, nhưng mà hắn còn chưa rõ tình huống đã nghe được tiếng gào như sấm vang lên.
- Rống!
Tiếng rống này rung động thiên địa, chấn động cổ điện.
Nghe tiếng gào rú như thế, thân hình của Mộ Hàn run rẩy dữ dội, máu trong người như sôi trào lên, khuôn mặt của hắn thoáng chốc trở nên đỏ bừng như lửa, trong lồng ngực có cảm giác đè nén cực độ, cả thân thể giống như quả khí cầu phống to lên, giống như sắp nổ tung vậy.
Oanh!
Bỗng dưng Tử Hư Thần Cung run rẩy vài cái, tử quang nhạt nhòa hiện ra lần nữa, tử khí ti tứ từ trong nội cung bắn ra ngoài, lan tràn ngấp thân thể của hắn. Những nơi tử khí đi qua, Mộ Hàn giống như tắm trong gió xuân, ấm áp dễ chịu.
Trong nháy mắt này cảm giác đè nén không còn nứa.
Mộ Hàn như trút được gánh nặng thở ra một hơi, rất nhanh quét mắt nhìn qua chung quanh một vòng, phát hiện mình còn trong một cung điện phong cách cổ xưa rộng lớn. Mấy chục cây cột đá chống đỡ đỉnh điện, mà chính giữa cột đá này có một hung thú màu đen.
Ti!
Mộ Hàn nhịn không được hít sâu một hơi, trái tim lập tức xiết chặt, ngưng mắt nhìn kỹ thì phát hiện đây chỉ là điêu khắc.
Đầu lâu của con hung thú này đầy dữ tợn ngửa mặt lên trời, hai mắt trợn trừng, cái miệng há to ra hiển thị răng nanh đầy đủ, giống như đúc hung thú tức giận gào thét, trông rất sống động, khiến lòng run sợ.
Cũng không biết điêu khắc hung thú gì, khá tốt chỉ là một tượng nặn.
Rống!
Mộ Hàn nhịn không được cười lên, tảng đá trong lòng buông xuống, tiếng gào thét đinh tai nhức óc hiện ra lần nữa, hơn nữa âm thanh này có nguồn gốc từ điêu khắc.
Mộ Hàn vẻ mặt kinh hãi, trong nội tâm lập tức đả đảo phán đoán lúc trước, chẳng lẽ đây không phỉa là điêu khắc, mà là hung thú còn sống?
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Mộ Hàn chỉ thấy hư ảnh hung thú to lớn từ trong điêu khắc bay ra ngoài, nhưng mà hư ảnh này chỉ bay một nửa là dừng lại, giống như bị thân thể điêu khắc phía sau kéo lại, khó có thể bay về phía trước.
Con hung thú này hai mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn, đôi mắt đỏ như máu như hồng bảo thạch ngưng tụ thành thực chất, bên trong lại ẩn chứa ý tứ khát máu và tàn bạo.
Rốt cuộc Mộ Hàn đã hiểu rõ ràng rồi, trong cổ điện có điêu khắc này, chỉ sợ điêu khắc này phong ấn một con hung thú vô cùng đáng sợ, giờ phút này thoát ra khỏi điêu khắc là hư ảnh, đây là linh hồn của con hung thú ngưng tụ thành mà thôi.
Mà Mộ Hàn lúc này nhìn thấy ánh mắt tham lam của con hung thú.
Mộ Hàn ẩn ẩn cảm giác được hung thú tham lam không phải là hắn, mà là "Tử Hư Thần Cung" tâm cung của mình. Sau khi tiếng gào chấm dứt, tử mang cũng thu liễm, hiện tại Mộ Hàn nhìn chẳng khác gì tầm thường, nhưng mà đôi mắt hung thú như xuyên thủng mi tâm của hán, nhìn thấy tâm cung hắn ẩn giấu.
Phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!
Con mắt của Mộ Hàn chuyển động nhanh chóng, trong tòa cung điện này trừ cánh cửa ra vào bên ngoài sau lưng ra, chỉ còn lại cửa điện với hai cánh cửa đóng kính ở xa xa mà thôi.
Chỗ đó có lẽ là lối ra của Hắc Ma điện.
Ánh mắt Mộ Hàn chớp lên, không chần chờ nữa, dựa vào biên giới vách tường từ từ đi tới phía trước, vừa mới khôi phục chút chân khí cùng thể lực lúc này phát huy toàn bộ.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook