-
Chương 19
Nghe Tô Kế giải thích xong, Chu Thanh Thanh biết mình đã hiểu lầm – nói cách khác, Lâm Diễn không phải GAY!
Phát hiện này khiến cô rất vui, nhưng không hiểu sao, cô vẫn rất muốn khóc, nước mắt giống như nước lũ vỡ đê, đã tràn thì không thể vãn hồi.
Tô Kế ỉu xìu bĩu môi trách móc: "Rõ ràng em chẳng làm gì cô ta cả, chính cô ta tự hiểu sai, tưởng anh..."
"Hu hu ~~~" Chu Thanh Thanh đột nhiên cũng ôm lại Lâm Diễn, đồng thời càng khóc lớn tiếng!
Nếu để Lâm Diễn biết được cô khóc vì nghi ngờ anh là GAY, vậy thì mất mặt lắm, cô vẫn còn muốn sống mà? Nếu anh mà đoán được cô thích anh... Như vậy càng mất mặt hơn! Trước khi bọn họ xảy ra "tình một đêm", Lâm Diễn đã cảnh báo cô rõ ràng, tuyệt đối sẽ không vì giữa họ xảy ra chuyện đó mà thích cô.
Nếu như nỗi lòng của cô bị phát hiện, Lâm mỹ nam chắc chắn sẽ đuổi cô đi, không cho cô tiếp tục ở đây nữa!
Tuy bây giờ cô đã tìm được việc... Nhưng mà, vẫn không muốn rời đi, cho dù anh không thích cô, cứ như bây giờ, được ở lại bên cạnh anh, mỗi ngày đều được nhìn thấy anh, vậy cũng rất hạnh phúc! – Lần đầu tiên Chu Thanh Thanh cảm nhận được, hóa ra thích một người, là có thể trở nên hèn mọn đến mức này, trong lòng ngọt ngào và chua xót đan xen.
Động tác bất ngờ cùng tiếng khóc lớn của Chu Thanh Thanh khiến Lâm Diễn càng hoảng sợ, không còn để ý đến Tô Kế ở đằng sau đang nói gì đó, chỉ vội vàng an ủi Chu Thanh Thanh: "Ngoan, đừng khóc, tôi làm đồ ăn ngon cho cô!"
Sau đó quay đầu lại nhìn Tô Kế, giọng nói lạnh lùng: "Không cần nói gì nữa, hay trước tiên cậu cứ về đi!"
"Em..." Tô Kế vừa mới nói một chữ, đã thấy Chu Thanh Thanh đang rúc trong lòng Lâm Diễn ngẩng gương mặt tèm lem nước mắt, đôi mắt to tròn vẫn còn đang ngập nước, hung hăng lườm cậu một cái, sau đó trề môi chỉ chỉ phía cửa.
Quái lạ chính là, Tô Kế hoàn toàn hiểu ý tứ mà Chu Thanh Thanh muốn biểu đạt: "Cậu dám nói ra câu mà tôi nói lúc nãy, tôi sẽ không để yên cho cậu! Cậu mau về đi! Chuyện của tôi tôi sẽ tự giải quyết!"
Tô Kế ngẩng đầu, mắt nhìn bầu trời tối đen như mực ngoài cửa sổ, nói một câu chẳng liên quan: "A, cảnh đêm nay thật đẹp! Tôi muốn đi ra ngoài ngắm trăng..." Sau đó đi ra cửa.
Cửa mở, rồi đóng lại.
Tiếng khóc của Chu Thanh Thanh từ từ nhỏ dần, trở thành những tiếng thút thít nho nhỏ, lén ngước mắt nhìn cửa sổ sát đất được bày trí tinh tế, thầm nghĩ: "Đêm nay làm gì có trăng!"
Nhưng mà, sao nãy giờ Lâm Diễn không nói gì?
Chu Thanh Thanh lặng lẽ lau nước mắt nước mũi vào vai áo Lâm Diễn, lặng lẽ nới lỏng vòng tay đang ôm lấy vòng eo rắn chắc của Lâm Diễn, lặng lẽ cẩn thận quan sát từng phản ứng của Lâm Diễn...
Đợi lâu như cả một thế kỷ, có lẽ thực ra mới chỉ qua một phút đồng hồ, Chu Thanh Thanh lề mà lề mề hoàn toàn buông tay ra, Lâm Diễn cũng buông lỏng hai cánh tay đang ôm cô.
Chu Thanh Thanh cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn mặt Lâm Diễn, cô sợ sẽ nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh... Vừa rồi không phải anh đã nghe thấy hết rồi chứ?
Đúng lúc đó, cuối cùng Lâm Diễn cũng mở miệng, giọng nói vẫn nhàn nhạt như bình thường: "Chu Thanh Thanh, cô làm bẩn hết áo tôi rồi."
Chu Thanh Thanh giật mình, xấu hổ: "Tôi, tôi sẽ giúp anh giặt sạch..." Tiếng nói nhỏ bé yếu ớt mang đầy giọng mũi.
"Đồ của tôi là chất vải quý, không thể giặt bằng máy."
"Vậy, tôi sẽ giặt bằng tay..." Nhưng mà, nếu giặt không sạch cũng không thể trách tôi được.
"Giặt một lần không đủ, giặt một bộ cũng không đủ, về sau nếu tôi cần giặt đồ bằng tay, tất cả sẽ đều do cô làm, thế nào?"
"Vậy không được! Như thế chẳng phải tôi rất thiệt thòi sao?" Chu Thanh Thanh hít hít mũi, bắt đầu không biết xẩu hổ ngẩng đầu, nói cũng bắt đầu lớn tiếng.
Tiếng nói của Lâm Diễn lại từ từ trở nên dịu dàng: "Cô không thiệt, cô xem, mỗi ngày cô giúp tôi giặt quần áo, không chỉ một bộ; mỗi ngày tôi đều nấu cơm cho cô ăn, cũng không chỉ một món. Cô xem, có phải rất công bằng không?" Anh đã phát hiện ra tâm tư của mình, cho dù sự yêu thích đó vẫn chưa đủ sâu, nhưng anh cũng không có ý định trốn tránh.
Chu Thanh Thanh yên lặng cân nhắc trong lòng, "Hình như là đúng..."
Lời này của Lâm Diễn giống như muốn ám chỉ điều gì, Chu Thanh Thanh nghe cũng hiểu mơ hồ, nhưng cụ thể là gì thì cô lại không thể nói được.
"Kính coong! Kính coong!" Đúng lúc Lâm Diễn sắp lừa gạt thành công cô bé heo ngốc nghếch thì chuông cửa lại reo lên rất hợp với khung cảnh!
Chu Thanh Thanh vội vàng giãy ra khỏi vòng tay ôm của Lâm Diễn, đứng dậy lấy khăn giấy trên mặt bàn cách đó không xa, vừa lau nước mắt nước mũi, vừa nói: "Lâm mỹ nam anh đi mở cửa đi! Tôi, tôi ổn rồi, không sao!"
Lâm Diễn đành mang vẻ mặt u ám, tức tối đi mở cửa, quả nhiên, ngoài cửa vẫn là cái mặt chết trôi đáng ghét của Tô Kế! (Tô Kế kháng nghị: Ông đây chính là đẹp trai độc nhất vô nhị được không! Quần chúng: Rõ ràng là thiếu niên đẹp thanh tú nõn nà...)
Lâm Diễn nghiến răng nghiến lợi: "Tốt nhất cậu nên có lý do để không thể không quay lại!"
Tô Kế mặt dày mày dạn chen vào cửa, cười gượng: "Ha ha... Anh, em, hình như em để quên điện thoại..."
Vừa nhìn thấy bộ dạng Chu Thanh Thanh bình tĩnh ngồi một mình trên ghế sa-lông – nếu không phải hai mắt vẫn còn hơi đỏ thì không thể nhìn ra cô vừa mới khóc, cái miệng không thể ngậm lại được của Tô Kế lại bắt đầu khinh thường: "Ồ, sao cô lại hết khóc rồi? Hóa ra nước mắt của cô cũng giống như cái vòi nước, nói mở là mở, nói đóng là đóng được ngay?"
Chu Thanh Thanh: ... >_<!--
Lâm Diễn không vui: "Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu! Cầm điện thoại rồi khẩn trương xéo đi!"
"Được được được... Chuyện của vợ chồng son hai người, tôi cũng chẳng thèm quản!" Tô Kế nói xong, sau đó đứng ở cạnh cửa phát hiện ra điện thoại của cậu ta ở trên mặt bàn, vui vẻ nói: "Tìm được rồi! MUAH~ cục cưng của anh! ~ Nếu lại bị mất em thì anh không có tiền mà mua nữa!"
Vợ chồng son? Từ đó không thể dùng tùy tiện được đâu? Khóe miệng Lâm Diễn hơi giật giật, cố nén ham muốn đâm cho Tô Kế một nhát: "Tô đại thiếu gia, tiền tiêu vặt một tháng của cậu sáu con số mà vẫn còn chưa đủ?"
Trong lòng Chu Thanh Thanh yên lặng nhẩm tính, sáu con số, nói cách khác phía sau ít nhất có năm số không... Lại còn chỉ là tiền tiêu vặt một tháng? Ôi mẹ ơi, không nhìn ra tiểu mỹ nam lại là người có tiền như thế!
Lấy được điện thoại, Tô Kế vốn làm bộ muốn đi, nhưng nghe Lâm Diễn hỏi như vậy, lập tức lại nổi giận: "Tháng này em chỉ mất ba cái điện thoại, mua ba cái mới, xe gặp chút vấn đề, phải đưa vào xưởng bảo dưỡng, với lại mua một số đồ khác... Tiền tiêu vặt tháng này đã sớm tiêu hết rồi!"
Chu Thanh Thanh lên án bằng ánh mắt: Tiểu mỹ nam, cậu thật phá sản!
"Còn nữa, từ khi em sống chết phải về nước cùng cái tên họ Hàn chết dẫm kia, mẹ em đã cắt hết tiền tiêu vặt, sau đó em đều phải dựa vào bố nuôi... Hàn Duệ, mỗi ngày hắn chỉ cho em một trăm tệ tiền tiêu vặt! Lại còn cho theo ngày! Bủn xỉn! Thật mẹ nó quá bủn xỉn!"
Chu Thanh Thanh không nhịn được bật cười: "Phụt ha ha ha..." Ha ha, bọn họ một đôi, thật có tình quá! Sao trước kia cô không phát hiện Hàn Duệ rất có tố chất "quản vợ nghiêm" nhỉ? Tiểu mỹ nam, ai bảo trước đó cậu phá sản như vậy, có lẽ chính là báo ứng trong truyền thuyết?
Bất mãn trừng mắt lườm Chu Thanh Thanh, Tô Kế tiếp tục oán giận nói: "Càng quá đáng hơn, hắn còn hạn chế em giao lưu, không cho phép đi chơi cùng bạn bè ngày trước, hôm nay nếu không phải em cam đoan là tới chỗ anh, hắn sẽ không chịu để em đi ra ngoài đâu, lại còn ra hạn là trước mười một giờ tối phải về nhà... Quả thực còn quá đáng hơn cả mẹ em! Lúc đầu sao em lại ngu xuẩn, vừa nghe hắn nói muốn kết hôn là đã vội vã trở về cơ chứ?"
Tô Kế đột nhiên chĩa mũi nhọn sang Chu Thanh Thanh: "Đều tại cô, sao lúc trước cô lại ngu như vậy, sao lại nhận lời cầu hôn của Hàn Duệ cơ chứ! Nếu các người kết hôn muộn vài năm, ông đây còn có mấy năm tự do tự tại nữa!"
Không đợi Chu Thanh Thanh đáp lại, Lâm Diễn buồn bã lên tiếng: "Hừm? Coi tôi như không tồn tại hả? Cậu nhớ rõ cho tôi, bây giờ cậu đang ở địa bàn của ai."
Chu Thanh Thanh đi tới: "Ai dà, đừng như vậy mà! Tô Kế ở lại ăn tối đi, tôi còn muốn nghe cậu kể thêm về chuyện giữa hai người đây này ~!"
Vừa đưa tay đẩy Lâm Diễn về phía phòng bếp, Chu Thanh Thanh vừa tiếp tục nói: "Anh quay về phòng bếp nấu cơm tiếp đi! Người ta đói bụng quá rồi..." Sau đó quay đầu nhìn Tô Kế: "Chắc chắn cậu cũng đói bụng rồi đúng không?"
Tô Kế ngẩn người, không ngờ chính mình vừa vô lý "lên án" Chu Thanh Thanh như vậy, cô lại còn nói giúp cậu, nhớ tới khả năng nấu nướng có thể so với khách sạn năm sao của Lâm Diễn, vội vàng gật đầu mãnh liệt: "Đúng vậy đúng vậy! Anh, anh cho em ở lại ăn chực một bữa đi mà ~~~!"
Chu Thanh Thanh tiếp lời: "Tôi với Tô Kế cũng xem như người quen cũ, tôi vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với cậu ta!"
Tô Kế cũng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy!"
Trước đó, vào cái đêm mà cậu và Hàn Duệ bỏ trốn, người nhà của Hàn Duệ đã gọi điện đến, tỏ ý nhượng bộ, đồng ý để hai người bọn họ ở bên nhau, nhưng yêu cầu là Hàn Duệ phải tìm một người phụ nữ, sinh một đứa con để giải quyết vấn đề đời sau.
Ngày hôm sau cậu kể lại chuyện này với Lâm Diễn, còn nói thêm một câu: "Nếu không em bảo Hàn Duệ tìm cô vợ trước ngốc nghếch của anh ấy sinh là được rồi! Cô gái đó chẳng hề có gì uy hiếp đối với em, người khác thì còn có thể..."
Lúc ấy sắc mặt Lâm Diễn cực kỳ khó coi, thái độ kiên quyết không đồng ý với đề nghị này của cậu, nhưng lại không nói rõ lý do cụ thể.
Bây giờ, cậu đã có thể hiểu tại sao, hóa ra lúc đó Lâm Diễn đã "cấu kết" với Chu Thanh Thanh rồi hả?
Cậu cũng có rất nhiều vấn đề muốn tìm được đáp án từ Chu Thanh Thanh.
Sắc mặt Lâm Diễn lập tức vô cùng khó chịu, nhưng lại bị hai tên thuộc tính "thiếu hiểu biết căn bản" giống nhau kia hoa hoa lệ lệ bỏ qua.
Đành phải ủ rũ quay lại bếp, không cam tâm tình nguyện "vì nhân dân phục vụ".
Vểnh tai nghe hai người ở bên ngoài líu ríu liên tục, Lâm Diễn vô ý thức đã băm nát đám khoai tây trên thớt thành sợi nhỏ tí ti, trong lòng càng hậm hực: Không phải cô ấy thích mình sao? Sao lại còn quan tâm đến "chồng trước" như vậy?
Không biết rằng, đây đơn giản chỉ là máu "hủ" lang sói trong cơ thể Chu Thanh Thanh sôi trào!
Cô đã hoàn toàn coi Hàn Duệ từ vị trí "người yêu" trở về "bạn bè" kiêm "anh trai", tại sao lại không thể tìm hiểu thêm một chút về một đôi đẹp như vậy?
Hôm nào còn phải kể lại với Tư Tư và đám chị em tốt "cùng chung chí hướng" trên mạng! Bọn họ nhất định sẽ hâm mộ cô muốn chết! \(^o^)/~
Còn nữa, cô đã đọc không dưới năm trăm tiểu thuyết đam mỹ! Cũng rất muốn viết một bộ, đáng tiếc trí tưởng tượng của cô quá nghèo nàn, sợ viết không hay nên chưa động bút. Bây giờ thật đúng lúc, có sẵn đề tài rồi! Lạnh lùng trung khuyển công (*) VS nóng nảy kiêu ngạo yêu kiều xù lông thụ, một tổ hợp tuyệt vời! Oa khà khà khà... Chu Thanh Thanh cười tà ác trong lòng.
(*) công trung thành (chung thủy) và cưng chiều thụ như chủ nhân
Đoán chừng nếu Tô Kế biết được tư tưởng gian ác của Chu Thanh Thanh lần này, chắc cậu cũng không phàn nàn hăng say như vậy với cô về những cái "không đúng" của Hàn Duệ nữa!
Nhưng mà cậu cũng rất nhanh cảm giác được có gì đó không ổn!
Hai mắt Chu Thanh Thanh phóng ra ánh sáng âm u, không ngừng chuyển động xung quanh người cậu.
Chẳng lẽ sức hấp dẫn của cậu quá lớn? Vượt qua Hàn Duệ, thậm chí vượt qua cả Lâm Diễn mà cậu cho rằng đẹp trai nhất trên đời, đến nỗi trong tình huống cô gái này biết rõ cậu là GAY, vậy mà không thể nhịn được gặp một lần đã yêu, gặp hai lần ái mộ, không, cô ấy không nhịn được mà muốn giở trò!
Rốt cục đến khi vị trí giữa hai người từ hai đầu ghế sô-pha biến thành chỉ còn hai mươi xăng-ti-mét, Tô Kế không nhịn được đưa hai tay bảo vệ ngực: "Cô, cô muốn làm gì? Cô gái chết tiệt này, đừng có quá đáng, đừng tưởng anh tôi bảo vệ cô là tôi sẽ sợ cô!"
Chu Thanh Thanh cười hì hì hai tiếng tà ác, thấp giọng nói: "Yên tâm, tôi sẽ không như thế với cậu! Chỉ là tôi có vấn đề đặc biệt khác muốn hỏi cậu, sợ nói lớn tiếng anh cậu nghe được sẽ ảnh hưởng không tốt!"
"Vấn, vấn đề gì? Chẳng lẽ, cô thực sự muốn hồng hạnh xuất tường sau lưng anh tôi? Cô đừng có mơ tưởng, tôi tuyệt đối sẽ không có ham muốn với cô!"
Chu Thanh Thanh: đen mặt... -_-|||
Dịch ra một chút, khoảng cách giữa hai người biến thành ba mươi phân. "Tôi chỉ muốn hỏi, cậu với Hàn Duệ, bình thường cách bao lâu OOXX một lần? Một lần bình thường kéo dài bao lâu?"
Tô Kế: @#$%^&*... Cút, ông đây ghét nhất là hủ nữ!
Nhưng mà, nhưng mà, cô gái này rất có thể là chị dâu tương lai của cậu... Tôi nhịn cô!
...
Nửa tiếng sau, ăn cơm.
Chu Thanh Thanh với Tô Kế không hẹn mà cùng chỉ vào đĩa khoai tây hạt lựu xào thịt hỏi Lâm Diễn: "Ô, đây là cái gì?"
(Khoai tây: Người ta biến tôi từ lát mỏng thành hạt lựu, các người đã không nhận ra tôi... Đau lòng quá.)
Lâm Diễn vẻ mặt không vui: "Hỏi nhiều như vậy làm gì! Có ăn hay không!"
Phát hiện này khiến cô rất vui, nhưng không hiểu sao, cô vẫn rất muốn khóc, nước mắt giống như nước lũ vỡ đê, đã tràn thì không thể vãn hồi.
Tô Kế ỉu xìu bĩu môi trách móc: "Rõ ràng em chẳng làm gì cô ta cả, chính cô ta tự hiểu sai, tưởng anh..."
"Hu hu ~~~" Chu Thanh Thanh đột nhiên cũng ôm lại Lâm Diễn, đồng thời càng khóc lớn tiếng!
Nếu để Lâm Diễn biết được cô khóc vì nghi ngờ anh là GAY, vậy thì mất mặt lắm, cô vẫn còn muốn sống mà? Nếu anh mà đoán được cô thích anh... Như vậy càng mất mặt hơn! Trước khi bọn họ xảy ra "tình một đêm", Lâm Diễn đã cảnh báo cô rõ ràng, tuyệt đối sẽ không vì giữa họ xảy ra chuyện đó mà thích cô.
Nếu như nỗi lòng của cô bị phát hiện, Lâm mỹ nam chắc chắn sẽ đuổi cô đi, không cho cô tiếp tục ở đây nữa!
Tuy bây giờ cô đã tìm được việc... Nhưng mà, vẫn không muốn rời đi, cho dù anh không thích cô, cứ như bây giờ, được ở lại bên cạnh anh, mỗi ngày đều được nhìn thấy anh, vậy cũng rất hạnh phúc! – Lần đầu tiên Chu Thanh Thanh cảm nhận được, hóa ra thích một người, là có thể trở nên hèn mọn đến mức này, trong lòng ngọt ngào và chua xót đan xen.
Động tác bất ngờ cùng tiếng khóc lớn của Chu Thanh Thanh khiến Lâm Diễn càng hoảng sợ, không còn để ý đến Tô Kế ở đằng sau đang nói gì đó, chỉ vội vàng an ủi Chu Thanh Thanh: "Ngoan, đừng khóc, tôi làm đồ ăn ngon cho cô!"
Sau đó quay đầu lại nhìn Tô Kế, giọng nói lạnh lùng: "Không cần nói gì nữa, hay trước tiên cậu cứ về đi!"
"Em..." Tô Kế vừa mới nói một chữ, đã thấy Chu Thanh Thanh đang rúc trong lòng Lâm Diễn ngẩng gương mặt tèm lem nước mắt, đôi mắt to tròn vẫn còn đang ngập nước, hung hăng lườm cậu một cái, sau đó trề môi chỉ chỉ phía cửa.
Quái lạ chính là, Tô Kế hoàn toàn hiểu ý tứ mà Chu Thanh Thanh muốn biểu đạt: "Cậu dám nói ra câu mà tôi nói lúc nãy, tôi sẽ không để yên cho cậu! Cậu mau về đi! Chuyện của tôi tôi sẽ tự giải quyết!"
Tô Kế ngẩng đầu, mắt nhìn bầu trời tối đen như mực ngoài cửa sổ, nói một câu chẳng liên quan: "A, cảnh đêm nay thật đẹp! Tôi muốn đi ra ngoài ngắm trăng..." Sau đó đi ra cửa.
Cửa mở, rồi đóng lại.
Tiếng khóc của Chu Thanh Thanh từ từ nhỏ dần, trở thành những tiếng thút thít nho nhỏ, lén ngước mắt nhìn cửa sổ sát đất được bày trí tinh tế, thầm nghĩ: "Đêm nay làm gì có trăng!"
Nhưng mà, sao nãy giờ Lâm Diễn không nói gì?
Chu Thanh Thanh lặng lẽ lau nước mắt nước mũi vào vai áo Lâm Diễn, lặng lẽ nới lỏng vòng tay đang ôm lấy vòng eo rắn chắc của Lâm Diễn, lặng lẽ cẩn thận quan sát từng phản ứng của Lâm Diễn...
Đợi lâu như cả một thế kỷ, có lẽ thực ra mới chỉ qua một phút đồng hồ, Chu Thanh Thanh lề mà lề mề hoàn toàn buông tay ra, Lâm Diễn cũng buông lỏng hai cánh tay đang ôm cô.
Chu Thanh Thanh cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn mặt Lâm Diễn, cô sợ sẽ nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh... Vừa rồi không phải anh đã nghe thấy hết rồi chứ?
Đúng lúc đó, cuối cùng Lâm Diễn cũng mở miệng, giọng nói vẫn nhàn nhạt như bình thường: "Chu Thanh Thanh, cô làm bẩn hết áo tôi rồi."
Chu Thanh Thanh giật mình, xấu hổ: "Tôi, tôi sẽ giúp anh giặt sạch..." Tiếng nói nhỏ bé yếu ớt mang đầy giọng mũi.
"Đồ của tôi là chất vải quý, không thể giặt bằng máy."
"Vậy, tôi sẽ giặt bằng tay..." Nhưng mà, nếu giặt không sạch cũng không thể trách tôi được.
"Giặt một lần không đủ, giặt một bộ cũng không đủ, về sau nếu tôi cần giặt đồ bằng tay, tất cả sẽ đều do cô làm, thế nào?"
"Vậy không được! Như thế chẳng phải tôi rất thiệt thòi sao?" Chu Thanh Thanh hít hít mũi, bắt đầu không biết xẩu hổ ngẩng đầu, nói cũng bắt đầu lớn tiếng.
Tiếng nói của Lâm Diễn lại từ từ trở nên dịu dàng: "Cô không thiệt, cô xem, mỗi ngày cô giúp tôi giặt quần áo, không chỉ một bộ; mỗi ngày tôi đều nấu cơm cho cô ăn, cũng không chỉ một món. Cô xem, có phải rất công bằng không?" Anh đã phát hiện ra tâm tư của mình, cho dù sự yêu thích đó vẫn chưa đủ sâu, nhưng anh cũng không có ý định trốn tránh.
Chu Thanh Thanh yên lặng cân nhắc trong lòng, "Hình như là đúng..."
Lời này của Lâm Diễn giống như muốn ám chỉ điều gì, Chu Thanh Thanh nghe cũng hiểu mơ hồ, nhưng cụ thể là gì thì cô lại không thể nói được.
"Kính coong! Kính coong!" Đúng lúc Lâm Diễn sắp lừa gạt thành công cô bé heo ngốc nghếch thì chuông cửa lại reo lên rất hợp với khung cảnh!
Chu Thanh Thanh vội vàng giãy ra khỏi vòng tay ôm của Lâm Diễn, đứng dậy lấy khăn giấy trên mặt bàn cách đó không xa, vừa lau nước mắt nước mũi, vừa nói: "Lâm mỹ nam anh đi mở cửa đi! Tôi, tôi ổn rồi, không sao!"
Lâm Diễn đành mang vẻ mặt u ám, tức tối đi mở cửa, quả nhiên, ngoài cửa vẫn là cái mặt chết trôi đáng ghét của Tô Kế! (Tô Kế kháng nghị: Ông đây chính là đẹp trai độc nhất vô nhị được không! Quần chúng: Rõ ràng là thiếu niên đẹp thanh tú nõn nà...)
Lâm Diễn nghiến răng nghiến lợi: "Tốt nhất cậu nên có lý do để không thể không quay lại!"
Tô Kế mặt dày mày dạn chen vào cửa, cười gượng: "Ha ha... Anh, em, hình như em để quên điện thoại..."
Vừa nhìn thấy bộ dạng Chu Thanh Thanh bình tĩnh ngồi một mình trên ghế sa-lông – nếu không phải hai mắt vẫn còn hơi đỏ thì không thể nhìn ra cô vừa mới khóc, cái miệng không thể ngậm lại được của Tô Kế lại bắt đầu khinh thường: "Ồ, sao cô lại hết khóc rồi? Hóa ra nước mắt của cô cũng giống như cái vòi nước, nói mở là mở, nói đóng là đóng được ngay?"
Chu Thanh Thanh: ... >_<!--
Lâm Diễn không vui: "Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu! Cầm điện thoại rồi khẩn trương xéo đi!"
"Được được được... Chuyện của vợ chồng son hai người, tôi cũng chẳng thèm quản!" Tô Kế nói xong, sau đó đứng ở cạnh cửa phát hiện ra điện thoại của cậu ta ở trên mặt bàn, vui vẻ nói: "Tìm được rồi! MUAH~ cục cưng của anh! ~ Nếu lại bị mất em thì anh không có tiền mà mua nữa!"
Vợ chồng son? Từ đó không thể dùng tùy tiện được đâu? Khóe miệng Lâm Diễn hơi giật giật, cố nén ham muốn đâm cho Tô Kế một nhát: "Tô đại thiếu gia, tiền tiêu vặt một tháng của cậu sáu con số mà vẫn còn chưa đủ?"
Trong lòng Chu Thanh Thanh yên lặng nhẩm tính, sáu con số, nói cách khác phía sau ít nhất có năm số không... Lại còn chỉ là tiền tiêu vặt một tháng? Ôi mẹ ơi, không nhìn ra tiểu mỹ nam lại là người có tiền như thế!
Lấy được điện thoại, Tô Kế vốn làm bộ muốn đi, nhưng nghe Lâm Diễn hỏi như vậy, lập tức lại nổi giận: "Tháng này em chỉ mất ba cái điện thoại, mua ba cái mới, xe gặp chút vấn đề, phải đưa vào xưởng bảo dưỡng, với lại mua một số đồ khác... Tiền tiêu vặt tháng này đã sớm tiêu hết rồi!"
Chu Thanh Thanh lên án bằng ánh mắt: Tiểu mỹ nam, cậu thật phá sản!
"Còn nữa, từ khi em sống chết phải về nước cùng cái tên họ Hàn chết dẫm kia, mẹ em đã cắt hết tiền tiêu vặt, sau đó em đều phải dựa vào bố nuôi... Hàn Duệ, mỗi ngày hắn chỉ cho em một trăm tệ tiền tiêu vặt! Lại còn cho theo ngày! Bủn xỉn! Thật mẹ nó quá bủn xỉn!"
Chu Thanh Thanh không nhịn được bật cười: "Phụt ha ha ha..." Ha ha, bọn họ một đôi, thật có tình quá! Sao trước kia cô không phát hiện Hàn Duệ rất có tố chất "quản vợ nghiêm" nhỉ? Tiểu mỹ nam, ai bảo trước đó cậu phá sản như vậy, có lẽ chính là báo ứng trong truyền thuyết?
Bất mãn trừng mắt lườm Chu Thanh Thanh, Tô Kế tiếp tục oán giận nói: "Càng quá đáng hơn, hắn còn hạn chế em giao lưu, không cho phép đi chơi cùng bạn bè ngày trước, hôm nay nếu không phải em cam đoan là tới chỗ anh, hắn sẽ không chịu để em đi ra ngoài đâu, lại còn ra hạn là trước mười một giờ tối phải về nhà... Quả thực còn quá đáng hơn cả mẹ em! Lúc đầu sao em lại ngu xuẩn, vừa nghe hắn nói muốn kết hôn là đã vội vã trở về cơ chứ?"
Tô Kế đột nhiên chĩa mũi nhọn sang Chu Thanh Thanh: "Đều tại cô, sao lúc trước cô lại ngu như vậy, sao lại nhận lời cầu hôn của Hàn Duệ cơ chứ! Nếu các người kết hôn muộn vài năm, ông đây còn có mấy năm tự do tự tại nữa!"
Không đợi Chu Thanh Thanh đáp lại, Lâm Diễn buồn bã lên tiếng: "Hừm? Coi tôi như không tồn tại hả? Cậu nhớ rõ cho tôi, bây giờ cậu đang ở địa bàn của ai."
Chu Thanh Thanh đi tới: "Ai dà, đừng như vậy mà! Tô Kế ở lại ăn tối đi, tôi còn muốn nghe cậu kể thêm về chuyện giữa hai người đây này ~!"
Vừa đưa tay đẩy Lâm Diễn về phía phòng bếp, Chu Thanh Thanh vừa tiếp tục nói: "Anh quay về phòng bếp nấu cơm tiếp đi! Người ta đói bụng quá rồi..." Sau đó quay đầu nhìn Tô Kế: "Chắc chắn cậu cũng đói bụng rồi đúng không?"
Tô Kế ngẩn người, không ngờ chính mình vừa vô lý "lên án" Chu Thanh Thanh như vậy, cô lại còn nói giúp cậu, nhớ tới khả năng nấu nướng có thể so với khách sạn năm sao của Lâm Diễn, vội vàng gật đầu mãnh liệt: "Đúng vậy đúng vậy! Anh, anh cho em ở lại ăn chực một bữa đi mà ~~~!"
Chu Thanh Thanh tiếp lời: "Tôi với Tô Kế cũng xem như người quen cũ, tôi vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với cậu ta!"
Tô Kế cũng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy!"
Trước đó, vào cái đêm mà cậu và Hàn Duệ bỏ trốn, người nhà của Hàn Duệ đã gọi điện đến, tỏ ý nhượng bộ, đồng ý để hai người bọn họ ở bên nhau, nhưng yêu cầu là Hàn Duệ phải tìm một người phụ nữ, sinh một đứa con để giải quyết vấn đề đời sau.
Ngày hôm sau cậu kể lại chuyện này với Lâm Diễn, còn nói thêm một câu: "Nếu không em bảo Hàn Duệ tìm cô vợ trước ngốc nghếch của anh ấy sinh là được rồi! Cô gái đó chẳng hề có gì uy hiếp đối với em, người khác thì còn có thể..."
Lúc ấy sắc mặt Lâm Diễn cực kỳ khó coi, thái độ kiên quyết không đồng ý với đề nghị này của cậu, nhưng lại không nói rõ lý do cụ thể.
Bây giờ, cậu đã có thể hiểu tại sao, hóa ra lúc đó Lâm Diễn đã "cấu kết" với Chu Thanh Thanh rồi hả?
Cậu cũng có rất nhiều vấn đề muốn tìm được đáp án từ Chu Thanh Thanh.
Sắc mặt Lâm Diễn lập tức vô cùng khó chịu, nhưng lại bị hai tên thuộc tính "thiếu hiểu biết căn bản" giống nhau kia hoa hoa lệ lệ bỏ qua.
Đành phải ủ rũ quay lại bếp, không cam tâm tình nguyện "vì nhân dân phục vụ".
Vểnh tai nghe hai người ở bên ngoài líu ríu liên tục, Lâm Diễn vô ý thức đã băm nát đám khoai tây trên thớt thành sợi nhỏ tí ti, trong lòng càng hậm hực: Không phải cô ấy thích mình sao? Sao lại còn quan tâm đến "chồng trước" như vậy?
Không biết rằng, đây đơn giản chỉ là máu "hủ" lang sói trong cơ thể Chu Thanh Thanh sôi trào!
Cô đã hoàn toàn coi Hàn Duệ từ vị trí "người yêu" trở về "bạn bè" kiêm "anh trai", tại sao lại không thể tìm hiểu thêm một chút về một đôi đẹp như vậy?
Hôm nào còn phải kể lại với Tư Tư và đám chị em tốt "cùng chung chí hướng" trên mạng! Bọn họ nhất định sẽ hâm mộ cô muốn chết! \(^o^)/~
Còn nữa, cô đã đọc không dưới năm trăm tiểu thuyết đam mỹ! Cũng rất muốn viết một bộ, đáng tiếc trí tưởng tượng của cô quá nghèo nàn, sợ viết không hay nên chưa động bút. Bây giờ thật đúng lúc, có sẵn đề tài rồi! Lạnh lùng trung khuyển công (*) VS nóng nảy kiêu ngạo yêu kiều xù lông thụ, một tổ hợp tuyệt vời! Oa khà khà khà... Chu Thanh Thanh cười tà ác trong lòng.
(*) công trung thành (chung thủy) và cưng chiều thụ như chủ nhân
Đoán chừng nếu Tô Kế biết được tư tưởng gian ác của Chu Thanh Thanh lần này, chắc cậu cũng không phàn nàn hăng say như vậy với cô về những cái "không đúng" của Hàn Duệ nữa!
Nhưng mà cậu cũng rất nhanh cảm giác được có gì đó không ổn!
Hai mắt Chu Thanh Thanh phóng ra ánh sáng âm u, không ngừng chuyển động xung quanh người cậu.
Chẳng lẽ sức hấp dẫn của cậu quá lớn? Vượt qua Hàn Duệ, thậm chí vượt qua cả Lâm Diễn mà cậu cho rằng đẹp trai nhất trên đời, đến nỗi trong tình huống cô gái này biết rõ cậu là GAY, vậy mà không thể nhịn được gặp một lần đã yêu, gặp hai lần ái mộ, không, cô ấy không nhịn được mà muốn giở trò!
Rốt cục đến khi vị trí giữa hai người từ hai đầu ghế sô-pha biến thành chỉ còn hai mươi xăng-ti-mét, Tô Kế không nhịn được đưa hai tay bảo vệ ngực: "Cô, cô muốn làm gì? Cô gái chết tiệt này, đừng có quá đáng, đừng tưởng anh tôi bảo vệ cô là tôi sẽ sợ cô!"
Chu Thanh Thanh cười hì hì hai tiếng tà ác, thấp giọng nói: "Yên tâm, tôi sẽ không như thế với cậu! Chỉ là tôi có vấn đề đặc biệt khác muốn hỏi cậu, sợ nói lớn tiếng anh cậu nghe được sẽ ảnh hưởng không tốt!"
"Vấn, vấn đề gì? Chẳng lẽ, cô thực sự muốn hồng hạnh xuất tường sau lưng anh tôi? Cô đừng có mơ tưởng, tôi tuyệt đối sẽ không có ham muốn với cô!"
Chu Thanh Thanh: đen mặt... -_-|||
Dịch ra một chút, khoảng cách giữa hai người biến thành ba mươi phân. "Tôi chỉ muốn hỏi, cậu với Hàn Duệ, bình thường cách bao lâu OOXX một lần? Một lần bình thường kéo dài bao lâu?"
Tô Kế: @#$%^&*... Cút, ông đây ghét nhất là hủ nữ!
Nhưng mà, nhưng mà, cô gái này rất có thể là chị dâu tương lai của cậu... Tôi nhịn cô!
...
Nửa tiếng sau, ăn cơm.
Chu Thanh Thanh với Tô Kế không hẹn mà cùng chỉ vào đĩa khoai tây hạt lựu xào thịt hỏi Lâm Diễn: "Ô, đây là cái gì?"
(Khoai tây: Người ta biến tôi từ lát mỏng thành hạt lựu, các người đã không nhận ra tôi... Đau lòng quá.)
Lâm Diễn vẻ mặt không vui: "Hỏi nhiều như vậy làm gì! Có ăn hay không!"
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook