-
Chương 30
Cơ thể ấm áp mềm mại trong lòng, hai người vừa mới bày tỏ nỗi lòng của nhau, tâm trạng Lâm Diễn đang vô cùng nhộn nhạo, muốn tiếp tục chuyện vừa nãy chưa được thỏa mãn ở trên xe, Chu Thanh Thanh nhỏ giọng: "Nhưng mà, em không đủ xinh đẹp, cũng không đủ khí chất, không có ưu điểm gì nổi bật... Anh, tại sao anh lại thích em như vậy?..."
Lâm Diễn thở dài, xem ra bóng tối dễ bồi dưỡng sự mập mờ, nhưng lại càng dễ khiến lòng người nảy sinh nỗi bất an. Đưa tay gạt công tắc bên cạnh, căn phòng tối như mực lập tức sáng ngời.
Anh kéo Chu Thanh Thanh về phía ghế sô-pha trong phòng khách, vô cùng bình tĩnh nghiêm túc đáp: "Theo như em nói, nếu em gặp được người đàn ông đẹp trai hơn anh, phong độ hơn anh, còn có nhiều ưu điểm hơn anh, em sẽ không thích anh nữa, mà thích người đó sao?"
Chu Thanh Thanh lớn tiếng phản bác: "Đương nhiên là không!" Sau đó dúi đầu cọ cọ vào vòm ngực ấm áp của Lâm Diễn, tham lam hít hà mùi hương sạch sẽ dễ chịu chỉ mình anh có.
Cô ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là cái cằm với đường cong hoàn mỹ của anh, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán: Mỹ nam cao cấp này lại chính là sư phụ của cô, hơn nữa anh còn thật sự thích cô! – Nếu chỉ là những lời của Lâm Diễn mới quen biết vài ngày nói thì "không thể tin được", nhưng là lời sư phụ nói, tuyệt đối không cần hoài nghi!
Khóe miệng Chu Thanh Thanh lại không nhịn được nhếch lên, vui cười hớn hở tiếp tục nói: "Vả lại, sư phụ chính là người đẹp nhất mà em từng gặp! Cho dù có người đẹp hơn sư phụ, em cũng sẽ chỉ thích một mình sư phụ mà thôi!"
Về vấn đề xưng hô với "người yêu" mới, Chu Thanh Thanh đã nhanh chóng tự suy xét, đưa ra quyết định. Gọi "Lâm mỹ nam", Lâm Diễn sẽ không vui, gọi "Lâm Diễn", hình như hơi lạnh nhạt, mà chỉ gọi một chữ "Diễn", hình như lại quá thân mật và mờ ám... Cô đã biết Lâm Diễn chính là sư phụ trên Internet của mình, quen nhau hơn ba năm, cô lại càng quen gọi anh là "sư phụ".
Nhưng cô không biết, gọi sư phụ lại càng mập mờ, khiến người ta tưởng tượng xa xăm. ╮(╯▽╰)╭
Trái tim Lâm Diễn khẽ rung động, giữa đường thay đổi lộ trình, kéo Chu Thanh Thanh quay người đi về hướng cầu thang.
Chu Thanh Thanh ôm chặt cánh tay Lâm Diễn, nhỏ giọng thắc mắc: "Sư, sư phụ, chúng ta lên tầng, tầng hai sao?" Nhưng mà tầng hai không phải là "Khu vực cấm" à... Bình thường lúc ở nhà một mình, cô không thể không nghĩ tới việc lén lút trèo lên xem, nhưng lại sợ Lâm Diễn phát hiện ra sẽ không hài lòng, càng sợ sẽ thấy thứ gì khiến bản thân không thoải mái...
Lâm Diễn đưa tay, vuốt mái tóc mềm mại của cô, khẽ cười nói: "Ừ, khi đó chẳng phải chúng ta chưa thân sao, bây giờ không giống lúc trước."
Bây giờ không giống lúc trước... Một câu rất khó hiểu, nhưng vẫn khiến Chu Thanh Thanh đỏ bừng mặt.
*
Một bước lại một bước, mảnh trời đất trước nay chỉ thuộc về một mình Lâm Diễn, lúc này hiện ra trước mắt cô. Toàn bộ đều sử dụng hai màu đen trắng làm chủ đạo, sáng sủa, gọn gàng. Ngoại trừ cho thấy thú thưởng thức tao nhã và một chút sở thích của chủ nhân, hình như cũng không có gì rất đặc biệt... Căn bản không có vách tường dán đầy ảnh mỹ nữ như trong tưởng tượng của cô... = = (Mèo tôi: -_-|||, vậy, cô đang thất vọng sao?)
Có lẽ điều khác thường là, trọn căn lầu này, không có bất kỳ "vách ngăn" nào, kể cả phòng tắm trong góc cũng chỉ ngăn cách bằng thủy tinh mờ... Nói cách khác, cả một tầng này – không gian hai trăm mét vuông, đều thuộc về một phòng! Mà ở chính giữa gian phòng, có một chiếc giường nước cực kỳ lớn, đúng là, KINGSIZE...
Căn phòng thật tuyệt vời! ~\(≧▽≦)/~ Giường thật tuyệt vời!! Chỉ muốn nhào tới lăn một vòng!! ~ (Lăn lộn với Meo Meo lâu rồi, cô thực sự nghĩ mình cũng là động vật giống chó sao...)
Lâm Diễn ôm ngang người Chu Thanh Thanh, bế cô lên xoay tròn! Trên gương mặt anh tuấn, đuôi lông mày, giữa khóe mắt, đều lộ ra sự vui vẻ, Lâm Diễn sung sướng tuyên bố: "Nhóc con... Hoan nghênh em, thâm nhập vào toàn diện thích trong cuộc sống của anh." Cũng hoan nghênh em, chiếm cứ toàn diện tích lòng anh.
Trên Internet, bình thường Liny. Điện đều không gọi tên cô, chỉ khi nào tâm tình đang rất tốt mới từ tốn gọi, "Nhóc con."
Hai chữ vô cùng đơn giản, chân thành phát ra từ miệng Lâm Diễn, dường như có nhiều hơn chút gì đó so với lúc trao đổi bằng văn bản trên Internet, như là chiều chuộng, như là yêu thương.
Tâm trạng Chu Thanh Thanh cũng bắt đầu bay bổng. Trong lòng có một giọng nói, chính là anh. Đời này, cô chỉ cần có anh! Trong thế giới tình yêu, không có ai không xứng với ai, chỉ có nguyện ý cùng quý trọng và dựa vào nhau hay không mà thôi!
Xoay xoay, hai người cùng nhau ngã xuống chính giữa chiếc giường lớn KINGSIZE...
Lâm Diễn thở dài, xem ra bóng tối dễ bồi dưỡng sự mập mờ, nhưng lại càng dễ khiến lòng người nảy sinh nỗi bất an. Đưa tay gạt công tắc bên cạnh, căn phòng tối như mực lập tức sáng ngời.
Anh kéo Chu Thanh Thanh về phía ghế sô-pha trong phòng khách, vô cùng bình tĩnh nghiêm túc đáp: "Theo như em nói, nếu em gặp được người đàn ông đẹp trai hơn anh, phong độ hơn anh, còn có nhiều ưu điểm hơn anh, em sẽ không thích anh nữa, mà thích người đó sao?"
Chu Thanh Thanh lớn tiếng phản bác: "Đương nhiên là không!" Sau đó dúi đầu cọ cọ vào vòm ngực ấm áp của Lâm Diễn, tham lam hít hà mùi hương sạch sẽ dễ chịu chỉ mình anh có.
Cô ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là cái cằm với đường cong hoàn mỹ của anh, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán: Mỹ nam cao cấp này lại chính là sư phụ của cô, hơn nữa anh còn thật sự thích cô! – Nếu chỉ là những lời của Lâm Diễn mới quen biết vài ngày nói thì "không thể tin được", nhưng là lời sư phụ nói, tuyệt đối không cần hoài nghi!
Khóe miệng Chu Thanh Thanh lại không nhịn được nhếch lên, vui cười hớn hở tiếp tục nói: "Vả lại, sư phụ chính là người đẹp nhất mà em từng gặp! Cho dù có người đẹp hơn sư phụ, em cũng sẽ chỉ thích một mình sư phụ mà thôi!"
Về vấn đề xưng hô với "người yêu" mới, Chu Thanh Thanh đã nhanh chóng tự suy xét, đưa ra quyết định. Gọi "Lâm mỹ nam", Lâm Diễn sẽ không vui, gọi "Lâm Diễn", hình như hơi lạnh nhạt, mà chỉ gọi một chữ "Diễn", hình như lại quá thân mật và mờ ám... Cô đã biết Lâm Diễn chính là sư phụ trên Internet của mình, quen nhau hơn ba năm, cô lại càng quen gọi anh là "sư phụ".
Nhưng cô không biết, gọi sư phụ lại càng mập mờ, khiến người ta tưởng tượng xa xăm. ╮(╯▽╰)╭
Trái tim Lâm Diễn khẽ rung động, giữa đường thay đổi lộ trình, kéo Chu Thanh Thanh quay người đi về hướng cầu thang.
Chu Thanh Thanh ôm chặt cánh tay Lâm Diễn, nhỏ giọng thắc mắc: "Sư, sư phụ, chúng ta lên tầng, tầng hai sao?" Nhưng mà tầng hai không phải là "Khu vực cấm" à... Bình thường lúc ở nhà một mình, cô không thể không nghĩ tới việc lén lút trèo lên xem, nhưng lại sợ Lâm Diễn phát hiện ra sẽ không hài lòng, càng sợ sẽ thấy thứ gì khiến bản thân không thoải mái...
Lâm Diễn đưa tay, vuốt mái tóc mềm mại của cô, khẽ cười nói: "Ừ, khi đó chẳng phải chúng ta chưa thân sao, bây giờ không giống lúc trước."
Bây giờ không giống lúc trước... Một câu rất khó hiểu, nhưng vẫn khiến Chu Thanh Thanh đỏ bừng mặt.
*
Một bước lại một bước, mảnh trời đất trước nay chỉ thuộc về một mình Lâm Diễn, lúc này hiện ra trước mắt cô. Toàn bộ đều sử dụng hai màu đen trắng làm chủ đạo, sáng sủa, gọn gàng. Ngoại trừ cho thấy thú thưởng thức tao nhã và một chút sở thích của chủ nhân, hình như cũng không có gì rất đặc biệt... Căn bản không có vách tường dán đầy ảnh mỹ nữ như trong tưởng tượng của cô... = = (Mèo tôi: -_-|||, vậy, cô đang thất vọng sao?)
Có lẽ điều khác thường là, trọn căn lầu này, không có bất kỳ "vách ngăn" nào, kể cả phòng tắm trong góc cũng chỉ ngăn cách bằng thủy tinh mờ... Nói cách khác, cả một tầng này – không gian hai trăm mét vuông, đều thuộc về một phòng! Mà ở chính giữa gian phòng, có một chiếc giường nước cực kỳ lớn, đúng là, KINGSIZE...
Căn phòng thật tuyệt vời! ~\(≧▽≦)/~ Giường thật tuyệt vời!! Chỉ muốn nhào tới lăn một vòng!! ~ (Lăn lộn với Meo Meo lâu rồi, cô thực sự nghĩ mình cũng là động vật giống chó sao...)
Lâm Diễn ôm ngang người Chu Thanh Thanh, bế cô lên xoay tròn! Trên gương mặt anh tuấn, đuôi lông mày, giữa khóe mắt, đều lộ ra sự vui vẻ, Lâm Diễn sung sướng tuyên bố: "Nhóc con... Hoan nghênh em, thâm nhập vào toàn diện thích trong cuộc sống của anh." Cũng hoan nghênh em, chiếm cứ toàn diện tích lòng anh.
Trên Internet, bình thường Liny. Điện đều không gọi tên cô, chỉ khi nào tâm tình đang rất tốt mới từ tốn gọi, "Nhóc con."
Hai chữ vô cùng đơn giản, chân thành phát ra từ miệng Lâm Diễn, dường như có nhiều hơn chút gì đó so với lúc trao đổi bằng văn bản trên Internet, như là chiều chuộng, như là yêu thương.
Tâm trạng Chu Thanh Thanh cũng bắt đầu bay bổng. Trong lòng có một giọng nói, chính là anh. Đời này, cô chỉ cần có anh! Trong thế giới tình yêu, không có ai không xứng với ai, chỉ có nguyện ý cùng quý trọng và dựa vào nhau hay không mà thôi!
Xoay xoay, hai người cùng nhau ngã xuống chính giữa chiếc giường lớn KINGSIZE...
Bình luận facebook