Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 16: TỨC GIẬN, LỬA GIẬN NGẬP TRỜI.
Kim Chính Long tức giận lửa xông lên đầu, khàn cả cuống họng rống lên.
Oanh!
Cuộc chiến vừa chạm vào liền bộc phát.
Hơn một nghìn tên thủ hạ của nhà họ Kim giờ phút này toàn bộ đều phẫn nộ gào thét xông về phía Tiêu Phong, trong tay của bọn họ giơ lên con dao găm cùng với cây côn thép, dưới nước mưa hiện lên từng ánh sáng lạnh lẽo.
Long Nhất tới Long Bát nhanh chóng ra tay.
Nhưng mà chỉ trong một khoảnh khắc.
“Đùng!”
Một tiếng súng vang lên vang vọng cả toàn bộ sơn trang nhà họ Kim.
Kim Chính Long đứng đằng sau đám người trực tiếp móc cây súng lục từ trong ngực ra, mặt của ông ta tràn đầy phẫn nộ gào thét, nổ súng với Tiêu Phong.
“Đi chết đi! Chết đi! Tao muốn mày phải đền mạng cho Cửu của tao.”
Mà cũng trong một phút này, một bóng dáng yếu đuối mặc bộ váy màu trắng đột nhiên lại lao ra từ trong đám người.
“Tiêu Phong, cẩn thận đó!” Cô liều lĩnh lao ra, đôi giày dưới chân cũng đã rơi mất, cứ để chân trần mà chạy như thế, cô đến giữa Tiêu Phong và Kim Chính Long, mặt hướng về phía Tiêu Phong, lộ ra nụ cười dịu dàng thiện lương nhất trong độ tuổi xinh đẹp, sau đó mở hai bàn tay nhỏ yếu ớt ra.
“Đùng!”
Tiếng súng thứ hai vang lên.
Gần như là cùng một lúc, hai viên đạn bay ra khỏi nòng súng, ngọn lửa chập chờn đâm rách cả không khí, xuyên thấu nước mưa trực tiếp bắn trúng vào sau lưng của bóng dáng yếu đuối đó.
Giây phút này toàn bộ không gian dường như đã dừng lại.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào thân ảnh của cô gái mặc váy màu trắng đứng không vững, nhẹ nhàng ngã xuống.
“Khương! Uyển! Đồng!"
Hai mắt của Tiêu Phong trợn to lên, trong nháy mắt con ngươi thu nhỏ lại, anh liều lĩnh lao ra đẩy mấy tên thủ hạ đang nhào tới ở trước mặt, một quyền một cước liền đánh bay bọn họ.
“Bịch!” Một khắc này Khương Uyển Đồng giống như đóa hoa sen màu trắng ngã xuống trong vũng máu, nước mưa ở dưới người trong nháy mắt liền bị màu máu nhuộm đỏ, toàn bộ váy trắng cũng nhanh chóng bị màu máu nhuộm đỏ, giống như là chiếc áo cưới màu đỏ.
Bịch một tiếng.
Tiêu Phong lao đến, hai mắt đỏ ngầu ôm chặt lấy Khương Uyển Đồng, đôi môi run rẩy, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.
“Uyển Đồng... Uyển Đồng... tại sao, tại sao em lại ở đây..."
“Phốc!” Khương Uyển Đồng nôn ra một ngụm máu tươi, phun ở trên ngực của Tiêu Phong, nước mưa cứ rơi trên thân thể yếu ớt của cô, rơi trên gương mặt giống như thiên sứ của cô, cô run rẩy vươn bàn tay phải tràn đầy máu tươi của mình ra nhẹ nhàng vuốt ve đầu lông mày của Tiêu Phong đến gương mặt của anh.
“... Tiêu Phong, hình như là em chưa từng sờ qua gương mặt của anh lần nào... năm năm qua em hận anh... nhưng mà trong khoảnh khắc anh xuất hiện vào đêm hôm đó, em biết rằng... cả đời này của em đã thuộc về anh... Tiêu Phong, anh có thể đồng ý với em một chuyện...” Khóe miệng của Khương Uyển Đồng nhẹ nhàng nở một nụ cười rực rỡ.
“Anh đồng ý, anh đồng ý với em.” Tiêu Phong cực kỳ đau lòng ôm thật chặt lấy Khương Uyển Đồng.
Khương Uyển Đồng tiến đến bên tai của anh, nhẹ nhàng thì thầm nói: “... đồng ý với em, anh với Giai Giai hãy sống cho thật tốt... Tiêu Phong em... yêu... anh..."
Bịch!
Sau khi nói xong câu này, bàn tay nhỏ tràn đầy máu tươi của Khương Uyển Đồng cứ như vậy mà trượt xuống từ trên mặt của Tiêu Phong, giống như là con bướm bị gãy cánh rơi vào trong nước mưa, bắn lên tia nước.
Một khắc này, Tiêu Phong quỳ gối trong mưa, bầu trời vang lên sấm rền cuồn cuộn.
Anh ôm thật chặt lấy Khương Uyển Đồng, ôm cô thật chặt, cả người đều đang run rẩy, đó là nửa giận, là không cam lòng, là sát ý ngập trời.
“A a a!" Tiêu Phong ngẩng đầu lên, giận dữ hét lớn với ông trời, đó là một tiếng hét giận dữ giống như là tiếng rồng đang gầm thét, làm vỡ nát cả mây đang dày đặc trên bầu trời, dường như cả tiếng sấm trên bầu trời đều đang e sợ.
Sát ý vô cùng vô tận, giờ phút này trên người của Tiêu Phong đang tuôn ra.
Trong nháy mắt đó anh giống như là sát thần đứng giữa trời đất, sát thần mà dù là ai cũng phải sợ.
Anh ôm Khương Uyển Đồng với bộ váy trắng bị nhuộm thành màu máu, chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, đôi mắt lạnh như băng, giờ phút này đã hoàn toàn hóa thành màu sắc đỏ ngầu.
Bắc Lương giận dữ, sơn hà vỡ nát.
“Rầm."
Long Nhất đứng đằng sau lưng nhìn thấy cảnh này, nghiến răng ken két, hai mắt cũng đỏ ngầu, phẫn nộ gào thét lên một tiếng, sau đó rút ra đạn tín hiệu trong lồng ngực, kéo một phát bắn lên bầu trời.
Một con rồng màu xanh bỗng dưng lại xuất hiện trên không, trong sơn trang nhà họ Kim chiếu sáng cả khu, phong cảnh này giống như là mặt trời giữa trưa.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, đều bị con rồng màu xanh đó dọa sợ.
Hình thù con rồng màu xanh... đây là...
“Bịch bịch bịch!”
Trong nháy mắt có một nhóm người mang theo sát khí cuồng bạo, cả người lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng xuất hiện trong sơn trang... mà một bóng dáng người mang theo sát ý ghập trời, trong khoảnh khắc mà bọn họ xuất hiện, trực tiếp thất tung bay hết mấy tên thủ hạ của nhà họ Kim.
Sau đó những bóng dáng đó nhanh chóng chạy đến trước người của Tiêu Phong ôm Khương Uyển Đồng, quỳ một chân trên mặt đất, cúi đầu lớn tiếng hét lên: “Thần Long Điện, Long Thập Lục, bái kiến điện chủ!”
“Bịch bịch bịch."
Lại là một bóng dáng mang theo sát khí thấu xương, đụng bay mấy tên thủ hạ quỳ một gói trước người của Tiêu Phong: “Thần Long Điện, Long Nhị Thập Nhị, bái kiến điện chủ.”
Cái này vẫn chưa xong, lần lượt có từng bóng dáng đánh tới từ phía sau, trực tiếp đi vào như là chỗ không người, quỳ gối ở trước mặt của Tiêu Phong, tôn kính kêu lên.
“Thần Long Điện, long nhị thập thất, bái kiến điện chủ
“Thần Long Điện long nhị thập cửu, bái kiến điện chủ!”
...
Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ của tất cả mọi người, Long Nhất đến Long Bát đá bay mấy người mang theo sát khí ngút trời, quỳ một gối phía trước của những người đang quỳ gối ở trước mặt của Tiêu Phong, hét to lên: “Long Nhất, Long Nhị, Long Tam, Long Tứ, Long Ngũ, Long Lục, Long Thất, Long Bát thề sống thề chết nghe lệnh của địa chủ."
“Oành!”
Bỗng nhiên có đoàn người mang theo sát khí ngút trời, khí thế vượt xa bọn cường giả Long Nhất, từ cửa chính của nhà họ Kim bước từng bước, đạp trên nước mưa đi tới, sát khi ngập trời trực tiếp xé nát tầng mây trên bầu trời.
“Thần Long Điện, Long Tôn, Long Lân!"
Tạch tạch!
Trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện tiếng vang của cánh quạt, có một bóng dáng đứng ở khoang cửa của máy bay trực thăng trên bầu trời, một chiếc áo khoác màu đen giống như là sát thần tuyệt đỉnh, trực tiếp nhảy xuống từ giữa không trung.
“Thần Long Điện, Long Tôn, Long Ngao!”
Mà ở phía xa xa, trên mái biệt thự năm tầng của Kim Gia sơn trang có hai bóng dáng đứng đó, đồng thời cùng mang theo khí tức hủy thiên diệt địa, mạnh mẽ đến cực điểm.
“Thần Long Điện, Long Tôn, Long Hình!”
“Thần Long Điện, Long Tôn, Long Nguyệt!”
Tứ đại Long Tôn của Thần Long Điện toàn bộ đều xuất hiện trong phạm vi của nhà họ Kim, đây chính là tứ đại sát thần nổi tiếng trên thế giới.
Theo sự xuất hiện của bọn họ, ba nghìn cường giả của Thần Long Điện còn đang liên tục không ngừng xuất hiện, quỳ một chân ở trước mặt của Tiêu Phong.
Cùng lúc đó bầu trời đêm đều bị tiếng vang ầm ầm thay thế, những chiếc xe tăng chiến đấu xuất hiện ở bên ngoài biệt thự nhà họ Kim, họng pháo màu xanh trực tiếp ngắm thẳng vào tất cả bọn người nhà họ Kim, mà trên bầu trời có từng chiếc máy bay trực thăng toàn bộ đều đang xoay quanh không ngừng, mỗi chiếc máy bay đều có dây thừng hạ xuống, bóng người với võ trang đầy đủ giáng xuống từ trên trời.
Người của nhà họ Kim nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều bị dọa đến hoảng sợ.
Có khi nào mà bọn họ nhìn thấy cảnh tượng như vậy đâu chứ.
Kim Chính Long thì lại vô cùng sợ hãi, toàn thân run rẩy nhìn Tiêu Phong, lắp bắp hỏi: “Cậu... rốt cuộc cậu là ai?”
Lúc này Tiêu Phong đang ôm chặt Khương Uyển Đồng, cả người đầy máu, nhấc lông mày lên, đôi mắt của anh đã bị lửa giận bao phủ, một khách này giữa trời và đất dường như cũng bị khí thế của Tiêu Phong thay thế.
Giận.
Vô cùng tức giận!
Mà giờ phút này đám người Long Nhất đang bước chân đi về phía trước, trong tay có cầm theo một hộp gấm được làm bằng gỗ lim, phía trên hộp gồm có hình cờ Phá Long màu đen.
Bọn họ bước từng bước một trong nước mưa, trong ánh mắt đang nhìn chằm chằm của mấy nghìn người, bộp bộp bộp đi đến trước mặt của Tiêu Phong.
Lá cờ màu đen được kéo lên, lộ ra chiến bào thương long được thêu từ những sợi chỉ vàng trên lá cờ.
Ở trên đó mang theo sát khí nồng động, làm lòng người chấn động.
Kim sắc thương long, chấn nhiếp đương thế!
Phá long thần bào, vô hối long đằng!
“Cúi chào!
Toàn trường gầm thét lên, sát khí vờn quanh, chấn nhiếp cả thế gian.
“Ha!” Tiêu Phong vung tay lên, chiến bào rồng vàng sắc xanh nhẹ nhàng xoáy giữa không trung.
Hình ảnh con rồng vàng bay ra trước mắt của mọi người.
Anh nổi giận hét lên một tiếng: “Giết hết nhà họ Kim, một người cũng không để sót!”
Lúc này Kim Chính Long đã hoảng sợ đến nỗi cả người đang phát run.
Sắc mặt của ông ta trắng bệch không còn màu máu, nhìn Tiêu Phong với sát khí bay thẳng lên trời cao, âm thanh run rẩy hỏi: “Cậu... rốt cuộc cậu là ai? Tại sao cậu lại có chiến bào thanh văn kim long!”
Oanh!
Cuộc chiến vừa chạm vào liền bộc phát.
Hơn một nghìn tên thủ hạ của nhà họ Kim giờ phút này toàn bộ đều phẫn nộ gào thét xông về phía Tiêu Phong, trong tay của bọn họ giơ lên con dao găm cùng với cây côn thép, dưới nước mưa hiện lên từng ánh sáng lạnh lẽo.
Long Nhất tới Long Bát nhanh chóng ra tay.
Nhưng mà chỉ trong một khoảnh khắc.
“Đùng!”
Một tiếng súng vang lên vang vọng cả toàn bộ sơn trang nhà họ Kim.
Kim Chính Long đứng đằng sau đám người trực tiếp móc cây súng lục từ trong ngực ra, mặt của ông ta tràn đầy phẫn nộ gào thét, nổ súng với Tiêu Phong.
“Đi chết đi! Chết đi! Tao muốn mày phải đền mạng cho Cửu của tao.”
Mà cũng trong một phút này, một bóng dáng yếu đuối mặc bộ váy màu trắng đột nhiên lại lao ra từ trong đám người.
“Tiêu Phong, cẩn thận đó!” Cô liều lĩnh lao ra, đôi giày dưới chân cũng đã rơi mất, cứ để chân trần mà chạy như thế, cô đến giữa Tiêu Phong và Kim Chính Long, mặt hướng về phía Tiêu Phong, lộ ra nụ cười dịu dàng thiện lương nhất trong độ tuổi xinh đẹp, sau đó mở hai bàn tay nhỏ yếu ớt ra.
“Đùng!”
Tiếng súng thứ hai vang lên.
Gần như là cùng một lúc, hai viên đạn bay ra khỏi nòng súng, ngọn lửa chập chờn đâm rách cả không khí, xuyên thấu nước mưa trực tiếp bắn trúng vào sau lưng của bóng dáng yếu đuối đó.
Giây phút này toàn bộ không gian dường như đã dừng lại.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào thân ảnh của cô gái mặc váy màu trắng đứng không vững, nhẹ nhàng ngã xuống.
“Khương! Uyển! Đồng!"
Hai mắt của Tiêu Phong trợn to lên, trong nháy mắt con ngươi thu nhỏ lại, anh liều lĩnh lao ra đẩy mấy tên thủ hạ đang nhào tới ở trước mặt, một quyền một cước liền đánh bay bọn họ.
“Bịch!” Một khắc này Khương Uyển Đồng giống như đóa hoa sen màu trắng ngã xuống trong vũng máu, nước mưa ở dưới người trong nháy mắt liền bị màu máu nhuộm đỏ, toàn bộ váy trắng cũng nhanh chóng bị màu máu nhuộm đỏ, giống như là chiếc áo cưới màu đỏ.
Bịch một tiếng.
Tiêu Phong lao đến, hai mắt đỏ ngầu ôm chặt lấy Khương Uyển Đồng, đôi môi run rẩy, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.
“Uyển Đồng... Uyển Đồng... tại sao, tại sao em lại ở đây..."
“Phốc!” Khương Uyển Đồng nôn ra một ngụm máu tươi, phun ở trên ngực của Tiêu Phong, nước mưa cứ rơi trên thân thể yếu ớt của cô, rơi trên gương mặt giống như thiên sứ của cô, cô run rẩy vươn bàn tay phải tràn đầy máu tươi của mình ra nhẹ nhàng vuốt ve đầu lông mày của Tiêu Phong đến gương mặt của anh.
“... Tiêu Phong, hình như là em chưa từng sờ qua gương mặt của anh lần nào... năm năm qua em hận anh... nhưng mà trong khoảnh khắc anh xuất hiện vào đêm hôm đó, em biết rằng... cả đời này của em đã thuộc về anh... Tiêu Phong, anh có thể đồng ý với em một chuyện...” Khóe miệng của Khương Uyển Đồng nhẹ nhàng nở một nụ cười rực rỡ.
“Anh đồng ý, anh đồng ý với em.” Tiêu Phong cực kỳ đau lòng ôm thật chặt lấy Khương Uyển Đồng.
Khương Uyển Đồng tiến đến bên tai của anh, nhẹ nhàng thì thầm nói: “... đồng ý với em, anh với Giai Giai hãy sống cho thật tốt... Tiêu Phong em... yêu... anh..."
Bịch!
Sau khi nói xong câu này, bàn tay nhỏ tràn đầy máu tươi của Khương Uyển Đồng cứ như vậy mà trượt xuống từ trên mặt của Tiêu Phong, giống như là con bướm bị gãy cánh rơi vào trong nước mưa, bắn lên tia nước.
Một khắc này, Tiêu Phong quỳ gối trong mưa, bầu trời vang lên sấm rền cuồn cuộn.
Anh ôm thật chặt lấy Khương Uyển Đồng, ôm cô thật chặt, cả người đều đang run rẩy, đó là nửa giận, là không cam lòng, là sát ý ngập trời.
“A a a!" Tiêu Phong ngẩng đầu lên, giận dữ hét lớn với ông trời, đó là một tiếng hét giận dữ giống như là tiếng rồng đang gầm thét, làm vỡ nát cả mây đang dày đặc trên bầu trời, dường như cả tiếng sấm trên bầu trời đều đang e sợ.
Sát ý vô cùng vô tận, giờ phút này trên người của Tiêu Phong đang tuôn ra.
Trong nháy mắt đó anh giống như là sát thần đứng giữa trời đất, sát thần mà dù là ai cũng phải sợ.
Anh ôm Khương Uyển Đồng với bộ váy trắng bị nhuộm thành màu máu, chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, đôi mắt lạnh như băng, giờ phút này đã hoàn toàn hóa thành màu sắc đỏ ngầu.
Bắc Lương giận dữ, sơn hà vỡ nát.
“Rầm."
Long Nhất đứng đằng sau lưng nhìn thấy cảnh này, nghiến răng ken két, hai mắt cũng đỏ ngầu, phẫn nộ gào thét lên một tiếng, sau đó rút ra đạn tín hiệu trong lồng ngực, kéo một phát bắn lên bầu trời.
Một con rồng màu xanh bỗng dưng lại xuất hiện trên không, trong sơn trang nhà họ Kim chiếu sáng cả khu, phong cảnh này giống như là mặt trời giữa trưa.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, đều bị con rồng màu xanh đó dọa sợ.
Hình thù con rồng màu xanh... đây là...
“Bịch bịch bịch!”
Trong nháy mắt có một nhóm người mang theo sát khí cuồng bạo, cả người lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng xuất hiện trong sơn trang... mà một bóng dáng người mang theo sát ý ghập trời, trong khoảnh khắc mà bọn họ xuất hiện, trực tiếp thất tung bay hết mấy tên thủ hạ của nhà họ Kim.
Sau đó những bóng dáng đó nhanh chóng chạy đến trước người của Tiêu Phong ôm Khương Uyển Đồng, quỳ một chân trên mặt đất, cúi đầu lớn tiếng hét lên: “Thần Long Điện, Long Thập Lục, bái kiến điện chủ!”
“Bịch bịch bịch."
Lại là một bóng dáng mang theo sát khí thấu xương, đụng bay mấy tên thủ hạ quỳ một gói trước người của Tiêu Phong: “Thần Long Điện, Long Nhị Thập Nhị, bái kiến điện chủ.”
Cái này vẫn chưa xong, lần lượt có từng bóng dáng đánh tới từ phía sau, trực tiếp đi vào như là chỗ không người, quỳ gối ở trước mặt của Tiêu Phong, tôn kính kêu lên.
“Thần Long Điện, long nhị thập thất, bái kiến điện chủ
“Thần Long Điện long nhị thập cửu, bái kiến điện chủ!”
...
Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ của tất cả mọi người, Long Nhất đến Long Bát đá bay mấy người mang theo sát khí ngút trời, quỳ một gối phía trước của những người đang quỳ gối ở trước mặt của Tiêu Phong, hét to lên: “Long Nhất, Long Nhị, Long Tam, Long Tứ, Long Ngũ, Long Lục, Long Thất, Long Bát thề sống thề chết nghe lệnh của địa chủ."
“Oành!”
Bỗng nhiên có đoàn người mang theo sát khí ngút trời, khí thế vượt xa bọn cường giả Long Nhất, từ cửa chính của nhà họ Kim bước từng bước, đạp trên nước mưa đi tới, sát khi ngập trời trực tiếp xé nát tầng mây trên bầu trời.
“Thần Long Điện, Long Tôn, Long Lân!"
Tạch tạch!
Trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện tiếng vang của cánh quạt, có một bóng dáng đứng ở khoang cửa của máy bay trực thăng trên bầu trời, một chiếc áo khoác màu đen giống như là sát thần tuyệt đỉnh, trực tiếp nhảy xuống từ giữa không trung.
“Thần Long Điện, Long Tôn, Long Ngao!”
Mà ở phía xa xa, trên mái biệt thự năm tầng của Kim Gia sơn trang có hai bóng dáng đứng đó, đồng thời cùng mang theo khí tức hủy thiên diệt địa, mạnh mẽ đến cực điểm.
“Thần Long Điện, Long Tôn, Long Hình!”
“Thần Long Điện, Long Tôn, Long Nguyệt!”
Tứ đại Long Tôn của Thần Long Điện toàn bộ đều xuất hiện trong phạm vi của nhà họ Kim, đây chính là tứ đại sát thần nổi tiếng trên thế giới.
Theo sự xuất hiện của bọn họ, ba nghìn cường giả của Thần Long Điện còn đang liên tục không ngừng xuất hiện, quỳ một chân ở trước mặt của Tiêu Phong.
Cùng lúc đó bầu trời đêm đều bị tiếng vang ầm ầm thay thế, những chiếc xe tăng chiến đấu xuất hiện ở bên ngoài biệt thự nhà họ Kim, họng pháo màu xanh trực tiếp ngắm thẳng vào tất cả bọn người nhà họ Kim, mà trên bầu trời có từng chiếc máy bay trực thăng toàn bộ đều đang xoay quanh không ngừng, mỗi chiếc máy bay đều có dây thừng hạ xuống, bóng người với võ trang đầy đủ giáng xuống từ trên trời.
Người của nhà họ Kim nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều bị dọa đến hoảng sợ.
Có khi nào mà bọn họ nhìn thấy cảnh tượng như vậy đâu chứ.
Kim Chính Long thì lại vô cùng sợ hãi, toàn thân run rẩy nhìn Tiêu Phong, lắp bắp hỏi: “Cậu... rốt cuộc cậu là ai?”
Lúc này Tiêu Phong đang ôm chặt Khương Uyển Đồng, cả người đầy máu, nhấc lông mày lên, đôi mắt của anh đã bị lửa giận bao phủ, một khách này giữa trời và đất dường như cũng bị khí thế của Tiêu Phong thay thế.
Giận.
Vô cùng tức giận!
Mà giờ phút này đám người Long Nhất đang bước chân đi về phía trước, trong tay có cầm theo một hộp gấm được làm bằng gỗ lim, phía trên hộp gồm có hình cờ Phá Long màu đen.
Bọn họ bước từng bước một trong nước mưa, trong ánh mắt đang nhìn chằm chằm của mấy nghìn người, bộp bộp bộp đi đến trước mặt của Tiêu Phong.
Lá cờ màu đen được kéo lên, lộ ra chiến bào thương long được thêu từ những sợi chỉ vàng trên lá cờ.
Ở trên đó mang theo sát khí nồng động, làm lòng người chấn động.
Kim sắc thương long, chấn nhiếp đương thế!
Phá long thần bào, vô hối long đằng!
“Cúi chào!
Toàn trường gầm thét lên, sát khí vờn quanh, chấn nhiếp cả thế gian.
“Ha!” Tiêu Phong vung tay lên, chiến bào rồng vàng sắc xanh nhẹ nhàng xoáy giữa không trung.
Hình ảnh con rồng vàng bay ra trước mắt của mọi người.
Anh nổi giận hét lên một tiếng: “Giết hết nhà họ Kim, một người cũng không để sót!”
Lúc này Kim Chính Long đã hoảng sợ đến nỗi cả người đang phát run.
Sắc mặt của ông ta trắng bệch không còn màu máu, nhìn Tiêu Phong với sát khí bay thẳng lên trời cao, âm thanh run rẩy hỏi: “Cậu... rốt cuộc cậu là ai? Tại sao cậu lại có chiến bào thanh văn kim long!”
Bình luận facebook