Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Lúc Phó Cảnh Tri nhận được điện thoại của mẹ anh thì Chu Hoan đã cắt bánh xong, hai người đang rúc đầu vào nhau bàn về chuyện mua đàn tranh.
Gần đây Chu Hoan đang bận chuẩn bị luận án tốt nghiệp, cô ấy còn chưa bắt đầu học đàn tranh, nên đến đàn cũng chưa mua.
"Mẹ, dạo này mẹ có khỏe không?" Phó Cảnh Tri ngồi ở ban công, đêm nay khó có thể thấy được ánh trăng, dù không sáng lắm nhưng lại rất đẹp, mà phía sau anh còn là tiếng cười giòn tan của hai cô gái.
Mẹ Phó vừa mới trở về nhà từ Thành Đô: "Cảnh Tri, trong nhà có con gái sao?" Bà cẩn thận lắng nghe, xác nhận chính mình không nghe nhầm.
Phó Cảnh Tri quay đầu, Chu Hoan đang nói về các loại thuốc thử hóa học của cô ấy, còn Kiều An đang ăn bánh kem, ánh mắt vô cùng chuyên chú.
"À, là..." Anh tạm dừng vài giây, bỗng nhiên không biết nên giới thiệu về cô như thế nào: "Là bạn của con."
"Bạn nhưng là con gái?"
Phó Cảnh Tri chống khuỷu tay lên thành ban công, khóe môi nở nụ cười: "Là bạn ạ."
Mẹ Phó có chút thất vọng: "Cảnh Tri, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, mẹ sợ mẹ không được nhìn thấy cháu của mình mất."
Vẫn lại là câu nói này, Phó Cảnh Tri chỉ biết cười: "Mẹ, sẽ làm như ý nguyện của mẹ."
"Chỉ biết nói mồm thôi, con..." Mẹ Phó chợt dừng lại, vui vẻ nói: "Cảnh Tri, ý con là sao?"
Nói xong, bà lại do dự: "Bác sĩ Hứa nói tình trạng sức khỏe hiện tại của mẹ rất tốt, con cũng biết mà. Vậy nên, Cảnh Tri, con không cần phải lo lắng băn khoăn như lần trước nữa."
Phó Cảnh Tri lại một lần nữa quay đầu, dưới ánh đèn, Kiều An cười vô cùng dịu dàng, cặp mắt long lanh dị thường.
"Vâng, là ý đó ạ." Anh nhẹ nhàng gật đầu.
Mẹ Phó cười đến không khép được miệng: "Vậy mẹ có thể an tâm rồi, con chơi đi, sinh nhật vui vẻ."
Phó Cảnh Tri tắt điện thoại, anh đứng thẳng dậy dựa vào ban công, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai cô gái đang khua chân múa tay trong phòng khách, đáy lòng phảng phất một cảm xúc vô cùng mềm mại ấm áp.
Kiều An giúp Chu Hoan chọn đàn tranh xong, chuẩn bị ra về. Cô vừa mới xách túi lên, Phó Cảnh Tri liền đi tới, đi theo phía sau cô.
"Phó lão sư, lại muốn xuống lầu chạy bộ sao?" Cô nói đùa.
Phó Cảnh Tri sửng sốt, nhớ tới việc lần trước: "Hôm nay không chạy, để tôi đưa em về nhà."
Kiều An ngược lại lại muốn từ chối: "Không cần, hôm nay tôi tự lái xe tới."
"Đưa em xuống bãi đỗ xe." Anh kiên trì nói.
Kiều An không còn cách nào, đành đi trước ấn thang máy.
Trong thang máy không có một bóng người, cô nghiêng người, để Phó Cảnh Tri đi vào trước. Chờ ấn xong nút tầng một, cô giương mắt nhìn trộm người con trai bên cạnh vẫn đang mỉm cười nãy giờ: "Phó lão sư."
"Hả?"
"Phó lão sư, tôi vẫn chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho anh." Kiều An giờ mới nhận ra, hôm nay cô ăn không uống không cả buổi tối, ngoại trừ một câu sinh nhật vui vẻ ra, cô chưa tặng gì cho anh.
Phó Cảnh Tri khẽ mím môi, thần sắc vô cùng nghiêm túc: "Kiều An, tôi khô khan lại không thú vị, cho nên không có nhiều bạn. Hôm nay em có thể tới dự sinh nhật tôi là tôi đã thực sự vui vẻ rồi."
Anh cười vô cùng dịu dàng, lời nói có vẻ bình thường nhưng cũng khiến người khác nhận ra sự cô độc và đáng thương của anh. Kiều An đột nhiên phát hiện ra, hình như cô có chút đau lòng.
"Phó lão sư, anh một chút cũng không hề khô khan, lại càng không phải không thú vị." Cô dường như vì xúc động, vội kéo cánh tay anh, vỗ nhẹ lên an ủi.
Một hơi ấm tràn ngập khắp lòng bàn tay, lan từ bàn tay đến tận trái tim, và nó càng ngày càng nóng hơn. Cô nhanh chóng rút tay lại, nhưng ngón tay lại đóng băng giữa không trung, vừa đúng lúc hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cô bị nụ cười của Phó Cảnh Tri làm cho sững sờ.
Bàn tay cứng đờ liền xoay đổi phương hướng, Kiều An xấu hổ đem tay vuốt lại tóc.
"Ngày 23 tháng 7 tôi đi dạy, nếu em muốn gửi quần áo tới đó, tôi có thể giúp em." Phó Cảnh Tri dời tầm mắt, đem ý cười ẩn vào trong đáy mắt: "Ở đấy đến tháng 8, ngày 24 sẽ bay về Thượng Hải."
Kiều An nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, thật ra cô cũng không có ý định như vậy.
Để Phó Cảnh Tri trở thành người đưa đồ, gan cô cũng chưa lớn đến như vậy.
*
Vào một buổi tối cuối tháng 5, Chu Hoan tới học đàn tranh, đây là buổi học thứ hai của cô ấy, hiện tại cô ấy mới chỉ học những phần cơ bản nhất. Hết giờ học, Phó Cảnh Tri cũng chưa thấy tới đón, cô ấy liền bám đuôi Kiều An tới phòng nghỉ.
Luyện xong hai tay đều đau, nhưng vẫn chỉ dậm chân tại chỗ.
"Em đại khái là không có thiên phú." Chu Hoan thở dài, ghé vào trên bàn phiền muộn nói.
Kiều An cười, cầm lấy một tập giấy A4 trên bàn, lấy bút ra phác thảo.
Chu Hoan xác thật là không có thiên phú về âm nhạc, điểm này cô cũng thừa nhận.
"Em nghe anh em nói đã lên kế hoạch tới Lệ Giang mua đồ dùng học tập cho bọn trẻ ở trường Ning Lang, chị cũng tham gia ư?" Chu Hoan chống cằm, xem cô dùng bút phác họa ra một cô gái nhỏ: "Hai người từ khi nào mà mối quan hệ lại tốt như vậy?"
Mi mắt Kiều An khẽ giật: "Chỉ là trao gửi tình thương thôi, không liên quan đến chuyện gì khác đâu."
Cô cũng không biết từ khi nào mình cùng Phó Cảnh Trì thường xuyên nói chuyện, hình như là từ khi biết anh sẽ đến Ninh Lang dạy học, hai người dần nói chuyện nhiều hơn, nhưng chính là...Xem như trở thành hai người bạn?
Cô cũng muốn gửi tới đó một chút quần áo, nhưng cô lại không muốn làm phiền đến anh.
Kiều An có chút hoang mang: "Thuận tiện mà thôi."
Chu Hoan "ồ" lên một tiếng, lộ ra vẻ thất vọng: "Hôm nay em mời chị đi ăn tối nhé, anh em sẽ trả tiền."
Kiều An trả lời: "Không đi."
"Thôi mà, đằng nào chị cũng cho em tới phòng nghỉ, không để em báo đáp em sẽ rất buồn đó."
"Có chuyện gì to tát đâu, đến tiệm của chị uống trà sữa là được rồi."
Chu Hoan duỗi tay bấm nhẹ lên dây đàn, không hề có quy luật mà gảy lung tung một hồi: "Tại sao em không có chút thiên phú nào nhỉ! Anh em chơi guitar siêu hay luôn."
Đề tài lại một lần nữa vô tình chuyển về Phó Cảnh Tri.
Kiều An kinh ngạc: "Anh của em biết chơi guitar sao?"
"Vâng!" Chu Hoan vô cùng tự hào ưỡn ngực mà nói: "Hồi anh ấy học cao trung còn cùng các bạn lập thành một ban nhạc, nếu không phải do thành tích học tập tốt, anh ấy đã bị mời phụ huynh rồi."
Trong đầu Kiều An thầm tưởng tượng, không biết bộ dạng Phó Cảnh Tri lúc chơi guitar sẽ như thế nào.
Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới, tròng mắt Chu Hoan khẽ động: "Em đi toilet, hai người nói chuyện nha."
"Là Chu Hoan sao?" Phó Cảnh Tri nhìn chằm chằm tờ giấy A4 trước mặt Kiều An, cô gái nhỏ trên giấy đã dần thành hình, đang ghé vào đàn mà lăn lộn.
Thật ra so với con heo Peppa kìa thì có đẹp hơn một chút.
Kiều An thấy buồn cười: "Anh nhìn ra sao?"
Phó Cảnh Tri ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô đang tiếp tục vẽ mà không chớp mắt: "Chu Hoan cả thèm chóng chán như vậy, có phải không có hứng thú đúng không?"
Anh không lưu tình mà nói xấu em gái của mình trước mặt người khác, Kiều An cười, mi mắt vẽ một đường cong vô cùng đẹp đẽ: "Phó lão sư, để Chu Hoan nghe được cô ấy sẽ đánh anh đấy."
Ý cười trên mặt Phó Cảnh Tri không hề giảm: "Tôi chỉ nói sự thật thôi."
"Chu Hoan cũng rất hứng thú!" Kiều An dừng bút, đem bức họa đơn giản đẩy về phía Chu Hoan ngồi vừa nãy, định dùng để khích lệ cô ấy.
Lại không ngờ, một bàn tay đưa ra, cầm bức tranh lên.
Khớp xương tay vô cùng rõ ràng, trắng trẻo thon dài.
Trong lòng Kiều An phát ngứa, không khỏi tò mò nếu đôi tay kia mà chơi guitar thì sẽ như thế nào.
"Kiều An, hình như em thích làm rất nhiều thứ thì phải. Cầm kỳ thi họa, không gì là không thể?" Phó Cảnh Tri tò mò hỏi.
"Cờ tướng có thể hiểu một chút, vẽ thì không được đẹp lắm." Cô buông tay.
Phó Cảnh Tri cười, buông bức tranh xuống: "Tôi có thể nhìn ra được." Lại hỏi tiếp: "Hồi nhỏ chắc học rất nhiều?"
Kiều An không được tự nhiên: "Sau khi học đàn tranh cùng với vẽ, tôi kiên trì học múa dân tộc trong khoảng hai năm, nhưng hồi nhỏ hoàn cảnh gia đình không được tốt, ba mẹ chỉ có thể cố gắng để tôi học những môn mà tôi có hứng thú."
Lúc ấy đàn tranh cùng cọ vẽ không hề rẻ, vậy mà ba mẹ cô lại cố gắng mua cho cô một cái đàn tranh cùng cọ vẽ tốt nhất.
Phó Cảnh Tri nhìn thấy bóng dáng Chu Hoan thập thò ở bên ngoài, anh liếc mắt nhìn một cái, một lúc sau liền không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa.
"Phó lão sư, còn anh thì sao? Còn chơi guitar không?" Kiều An đột nhiên hỏi anh.
Phó Cảnh Tri giật mình, đoán chắc là Chu Hoan đã kể với cô: "Rất nhiều năm không động vào rồi, kể từ năm thứ nhất đã không còn chơi nữa."
Anh tươi cười hơn một chút, nếu không phải vì cô vẫn luôn nhìn anh, có lẽ nụ cười trên môi anh đã tắt đi rồi.
"Vậy so với tôi anh vẫn còn tốt hơn, tôi học múa dân tộc được hai năm thì bỏ, mẹ tôi đuổi đánh thế nào cũng không muốn học múa lại. Còn có học vẽ tranh, đến lúc học sơ nhị thì từ bỏ."
"Vì sao vậy?" Anh mắt Phó Cảnh Tri lại dừng ở cô gái trên tờ giấy A4.
Kiều An mím môi, ngước mắt lên, lại vô tình chạm vào ánh mắt của anh. Cặp mắt kia nhiễm ý cười, cất giấu mấy phần ấm áp.
"Có lẽ là tới thời kỳ phản nghịch, trường sơ trung của tôi là một trường tư nhân, nhưng gia cảnh nhà tôi không được tốt lắm, các cô gái lúc đó, bị kẹp giữa n đứa trẻ nhà giàu, tâm lý dễ mất cân bằng." Cô nhẹ nhàng bâng quơ đáp.
Thật ra một năm trong thời kỳ phản nghịch đó, Kiều An cả đời không thể quên được.
Khi đó ba cô vẫn là một tài xế taxi bình thường, khi các bạn trong lớp nói về nghề nghiệp của ba mình, nào là lãnh đạo cơ quan, nào là tổng giám đốc công ty, đứa con gái nào cũng lên mặt, chỉ có cô cảm thấy lòng mình như nghẹn lại.
Thậm chí đến ngày mở cửa cho ba mẹ, lúc đó ba cô đưa cô đến trường, nhưng do bình thường vì công việc bận rộn, ông lại không biết phòng học của cô ở đâu, cô không những không chỉ đường mà còn đi rất nhanh. Đáy lòng đột nhiên dâng trào một cảm xúc buồn bực, cô rất nhanh đã bỏ xa ba mình, một mình chạy về lớp học.
Đến phòng học không được bao lâu, Kiều An chột dạ quay đầu, ở trong phòng học nhìn thấy ba mình đứng trong đám đông ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời, cô bỗng thấy hối hận.
Cô lẽ ba cô cũng hiểu được tâm tình cô lúc đó, ông chưa từng tham gia các buổi họp phụ huynh hay là ngày mở cổng cho ba mẹ.
Về sau, ba cô vẫn thường xuyên đi sớm về muộn, cô cũng vẫn mỗi ngày đều nghe các bạn cùng lớp thảo luận đi nơi nào du lịch, đi đâu ăn cơm cùng gia đình. Rất khó có thể gặp được ba cô ở nhà, mỗi lần như vậy ông đều nói với cô: "Kiều An, gần đây con có muốn đi chơi ở đâu không? Con muốn cái gì giống các bạn, đừng lo, cứ nói với ba mẹ, ba sẽ mua cho con."
Hồi trung nhị cô bị bệnh cũng không dám nói một tiếng nào.
Rốt cuộc cũng không quá hâm mộ ba mẹ người khác.
Kiều An gảy nhẹ dây đàn: "Lúc ấy tôi cảm thấy ba mình quá vất vả, học vẽ quả thật rất tốn tiền, cũng không phải tôi cả thèm chóng chán, không muốn học liền bỏ."
Ba mẹ cô không có nhiều tiền, họ không muốn cô tự lập quá sớm, nên luôn cố gắng cho cô một cuộc sống tốt đẹp nhất. Chờ đến lúc cô hiểu chuyện, cũng đã học được cách thông cảm cho ba mẹ mình.
Phó Cảnh Tri cảm thấy lòng mình như mềm ra, tay phải có chút ngứa, muốn giơ tay xoa đầu cô, nhưng anh lại cố gắng kìm chế.
"Chu Hoan!" Kiều An phát hiện ngoài cửa thấp thoáng một làn váy, liền gọi tên cô ấy.
Cũng đã phá bỏ được không khí có chút trầm xuống.
Chu Hoan cười cười, cọ tới cọ lui ngoài cửa: "Hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi."
Kiều An đi tới kéo tay cô ấy, lúc này đã định thần lại rồi, cũng không dám nhìn Phó Cảnh Tri.
Cô thật không hiểu nổi tại sao lúc nãy mình lại nói như vậy với anh, nhưng nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, bất tri bất giác cô liền đem mọi chuyện nói ra.
Cũng không hiểu từ lúc nào mà khoảng cách giữa hai người dần xích lại gần hơn.
Phó Cảnh Tri thấy thế, cầm lấy túi Chu Hoan đề nghị: "Đi thôi, cùng đi ăn cơm được không?"
Kiều An cũng cầm lấy túi: "Tôi không đi đâu, cảm ơn anh."
Ba người cùng nhau rời khỏi trung tâm dạy nhạc, Phó Cảnh Tri cùng Chu Hoan đến trung tâm thương mại đối diện ăn cơm, còn Kiều An thì lên tầng ba để tập yoga, tiện đường cùng đi với nhau một đoạn, sau đó đến thang máy liền đường ai nấy đi.
Thang máy vừa dừng đến lầu hai, Kiều An trong lúc lơ đãng nhìn thoáng xuống dưới lầu. Phó Cảnh Tri và Chu Hoan vẫn đứng ở đấy, đối diện là phát thanh viên nổi tiếng Nhạc Tư Dư.
Hai cô gái một chàng trai, không biết họ đang nói gì, dường như rất thân quen với nhau.
Nhìn thấy cũng có thể nhận ra quan hệ của bọn họ vô cùng tốt.
Kiều An đổi tay đeo túi xách, lại quay lại nhìn một lần nữa.
Bỗng nhiên, Chu Hoan ở dưới lầu vẫy tay với cô, ba người đồng thời nhìn về phía cô,
Trong lòng lộp bộp một chút, Kiều An ra vẻ bình tĩnh cười.
Sau đó, cô nhìn Chu Hoan ghé vào tai Nhạc Tư Dư, chỉ về phía mình nói gì đó. Mà cô phát thanh viên kia nháy mắt liền thay đổi thái độ, che giấu sự thù địch nhìn về phía cô, tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức nếu không quan sát kĩ sẽ không nhận ra được.
Kiều An đột nhiên nhận ra, liền nhìn về phía Phó Cảnh Tri.
Anh vẫn như cũ nhìn về phía cô, nụ cười thật sự rất ấm áp.
A, thì ra Nhạc Tư Dư thích Phó Cảnh Tri.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Phó lão sư: Muốn có bức tranh Kiều An vẽ quá.
Tác giả: Vậy ngươi mau đem về đi.
Phó lão sư: Không! Chờ Chu Hoan đem về nhà tôi sẽ lấy.
PS: Rất nhiều độc giả nói không tìm ra được dấu vết gì ở mấy chương trước, không sao đâu, chúng ta liền chờ được tiết lộ vào những chương tiếp theo nha, nhìn thấy sẽ nhận ra thôi ~
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
Gần đây Chu Hoan đang bận chuẩn bị luận án tốt nghiệp, cô ấy còn chưa bắt đầu học đàn tranh, nên đến đàn cũng chưa mua.
"Mẹ, dạo này mẹ có khỏe không?" Phó Cảnh Tri ngồi ở ban công, đêm nay khó có thể thấy được ánh trăng, dù không sáng lắm nhưng lại rất đẹp, mà phía sau anh còn là tiếng cười giòn tan của hai cô gái.
Mẹ Phó vừa mới trở về nhà từ Thành Đô: "Cảnh Tri, trong nhà có con gái sao?" Bà cẩn thận lắng nghe, xác nhận chính mình không nghe nhầm.
Phó Cảnh Tri quay đầu, Chu Hoan đang nói về các loại thuốc thử hóa học của cô ấy, còn Kiều An đang ăn bánh kem, ánh mắt vô cùng chuyên chú.
"À, là..." Anh tạm dừng vài giây, bỗng nhiên không biết nên giới thiệu về cô như thế nào: "Là bạn của con."
"Bạn nhưng là con gái?"
Phó Cảnh Tri chống khuỷu tay lên thành ban công, khóe môi nở nụ cười: "Là bạn ạ."
Mẹ Phó có chút thất vọng: "Cảnh Tri, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, mẹ sợ mẹ không được nhìn thấy cháu của mình mất."
Vẫn lại là câu nói này, Phó Cảnh Tri chỉ biết cười: "Mẹ, sẽ làm như ý nguyện của mẹ."
"Chỉ biết nói mồm thôi, con..." Mẹ Phó chợt dừng lại, vui vẻ nói: "Cảnh Tri, ý con là sao?"
Nói xong, bà lại do dự: "Bác sĩ Hứa nói tình trạng sức khỏe hiện tại của mẹ rất tốt, con cũng biết mà. Vậy nên, Cảnh Tri, con không cần phải lo lắng băn khoăn như lần trước nữa."
Phó Cảnh Tri lại một lần nữa quay đầu, dưới ánh đèn, Kiều An cười vô cùng dịu dàng, cặp mắt long lanh dị thường.
"Vâng, là ý đó ạ." Anh nhẹ nhàng gật đầu.
Mẹ Phó cười đến không khép được miệng: "Vậy mẹ có thể an tâm rồi, con chơi đi, sinh nhật vui vẻ."
Phó Cảnh Tri tắt điện thoại, anh đứng thẳng dậy dựa vào ban công, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai cô gái đang khua chân múa tay trong phòng khách, đáy lòng phảng phất một cảm xúc vô cùng mềm mại ấm áp.
Kiều An giúp Chu Hoan chọn đàn tranh xong, chuẩn bị ra về. Cô vừa mới xách túi lên, Phó Cảnh Tri liền đi tới, đi theo phía sau cô.
"Phó lão sư, lại muốn xuống lầu chạy bộ sao?" Cô nói đùa.
Phó Cảnh Tri sửng sốt, nhớ tới việc lần trước: "Hôm nay không chạy, để tôi đưa em về nhà."
Kiều An ngược lại lại muốn từ chối: "Không cần, hôm nay tôi tự lái xe tới."
"Đưa em xuống bãi đỗ xe." Anh kiên trì nói.
Kiều An không còn cách nào, đành đi trước ấn thang máy.
Trong thang máy không có một bóng người, cô nghiêng người, để Phó Cảnh Tri đi vào trước. Chờ ấn xong nút tầng một, cô giương mắt nhìn trộm người con trai bên cạnh vẫn đang mỉm cười nãy giờ: "Phó lão sư."
"Hả?"
"Phó lão sư, tôi vẫn chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho anh." Kiều An giờ mới nhận ra, hôm nay cô ăn không uống không cả buổi tối, ngoại trừ một câu sinh nhật vui vẻ ra, cô chưa tặng gì cho anh.
Phó Cảnh Tri khẽ mím môi, thần sắc vô cùng nghiêm túc: "Kiều An, tôi khô khan lại không thú vị, cho nên không có nhiều bạn. Hôm nay em có thể tới dự sinh nhật tôi là tôi đã thực sự vui vẻ rồi."
Anh cười vô cùng dịu dàng, lời nói có vẻ bình thường nhưng cũng khiến người khác nhận ra sự cô độc và đáng thương của anh. Kiều An đột nhiên phát hiện ra, hình như cô có chút đau lòng.
"Phó lão sư, anh một chút cũng không hề khô khan, lại càng không phải không thú vị." Cô dường như vì xúc động, vội kéo cánh tay anh, vỗ nhẹ lên an ủi.
Một hơi ấm tràn ngập khắp lòng bàn tay, lan từ bàn tay đến tận trái tim, và nó càng ngày càng nóng hơn. Cô nhanh chóng rút tay lại, nhưng ngón tay lại đóng băng giữa không trung, vừa đúng lúc hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cô bị nụ cười của Phó Cảnh Tri làm cho sững sờ.
Bàn tay cứng đờ liền xoay đổi phương hướng, Kiều An xấu hổ đem tay vuốt lại tóc.
"Ngày 23 tháng 7 tôi đi dạy, nếu em muốn gửi quần áo tới đó, tôi có thể giúp em." Phó Cảnh Tri dời tầm mắt, đem ý cười ẩn vào trong đáy mắt: "Ở đấy đến tháng 8, ngày 24 sẽ bay về Thượng Hải."
Kiều An nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, thật ra cô cũng không có ý định như vậy.
Để Phó Cảnh Tri trở thành người đưa đồ, gan cô cũng chưa lớn đến như vậy.
*
Vào một buổi tối cuối tháng 5, Chu Hoan tới học đàn tranh, đây là buổi học thứ hai của cô ấy, hiện tại cô ấy mới chỉ học những phần cơ bản nhất. Hết giờ học, Phó Cảnh Tri cũng chưa thấy tới đón, cô ấy liền bám đuôi Kiều An tới phòng nghỉ.
Luyện xong hai tay đều đau, nhưng vẫn chỉ dậm chân tại chỗ.
"Em đại khái là không có thiên phú." Chu Hoan thở dài, ghé vào trên bàn phiền muộn nói.
Kiều An cười, cầm lấy một tập giấy A4 trên bàn, lấy bút ra phác thảo.
Chu Hoan xác thật là không có thiên phú về âm nhạc, điểm này cô cũng thừa nhận.
"Em nghe anh em nói đã lên kế hoạch tới Lệ Giang mua đồ dùng học tập cho bọn trẻ ở trường Ning Lang, chị cũng tham gia ư?" Chu Hoan chống cằm, xem cô dùng bút phác họa ra một cô gái nhỏ: "Hai người từ khi nào mà mối quan hệ lại tốt như vậy?"
Mi mắt Kiều An khẽ giật: "Chỉ là trao gửi tình thương thôi, không liên quan đến chuyện gì khác đâu."
Cô cũng không biết từ khi nào mình cùng Phó Cảnh Trì thường xuyên nói chuyện, hình như là từ khi biết anh sẽ đến Ninh Lang dạy học, hai người dần nói chuyện nhiều hơn, nhưng chính là...Xem như trở thành hai người bạn?
Cô cũng muốn gửi tới đó một chút quần áo, nhưng cô lại không muốn làm phiền đến anh.
Kiều An có chút hoang mang: "Thuận tiện mà thôi."
Chu Hoan "ồ" lên một tiếng, lộ ra vẻ thất vọng: "Hôm nay em mời chị đi ăn tối nhé, anh em sẽ trả tiền."
Kiều An trả lời: "Không đi."
"Thôi mà, đằng nào chị cũng cho em tới phòng nghỉ, không để em báo đáp em sẽ rất buồn đó."
"Có chuyện gì to tát đâu, đến tiệm của chị uống trà sữa là được rồi."
Chu Hoan duỗi tay bấm nhẹ lên dây đàn, không hề có quy luật mà gảy lung tung một hồi: "Tại sao em không có chút thiên phú nào nhỉ! Anh em chơi guitar siêu hay luôn."
Đề tài lại một lần nữa vô tình chuyển về Phó Cảnh Tri.
Kiều An kinh ngạc: "Anh của em biết chơi guitar sao?"
"Vâng!" Chu Hoan vô cùng tự hào ưỡn ngực mà nói: "Hồi anh ấy học cao trung còn cùng các bạn lập thành một ban nhạc, nếu không phải do thành tích học tập tốt, anh ấy đã bị mời phụ huynh rồi."
Trong đầu Kiều An thầm tưởng tượng, không biết bộ dạng Phó Cảnh Tri lúc chơi guitar sẽ như thế nào.
Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới, tròng mắt Chu Hoan khẽ động: "Em đi toilet, hai người nói chuyện nha."
"Là Chu Hoan sao?" Phó Cảnh Tri nhìn chằm chằm tờ giấy A4 trước mặt Kiều An, cô gái nhỏ trên giấy đã dần thành hình, đang ghé vào đàn mà lăn lộn.
Thật ra so với con heo Peppa kìa thì có đẹp hơn một chút.
Kiều An thấy buồn cười: "Anh nhìn ra sao?"
Phó Cảnh Tri ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô đang tiếp tục vẽ mà không chớp mắt: "Chu Hoan cả thèm chóng chán như vậy, có phải không có hứng thú đúng không?"
Anh không lưu tình mà nói xấu em gái của mình trước mặt người khác, Kiều An cười, mi mắt vẽ một đường cong vô cùng đẹp đẽ: "Phó lão sư, để Chu Hoan nghe được cô ấy sẽ đánh anh đấy."
Ý cười trên mặt Phó Cảnh Tri không hề giảm: "Tôi chỉ nói sự thật thôi."
"Chu Hoan cũng rất hứng thú!" Kiều An dừng bút, đem bức họa đơn giản đẩy về phía Chu Hoan ngồi vừa nãy, định dùng để khích lệ cô ấy.
Lại không ngờ, một bàn tay đưa ra, cầm bức tranh lên.
Khớp xương tay vô cùng rõ ràng, trắng trẻo thon dài.
Trong lòng Kiều An phát ngứa, không khỏi tò mò nếu đôi tay kia mà chơi guitar thì sẽ như thế nào.
"Kiều An, hình như em thích làm rất nhiều thứ thì phải. Cầm kỳ thi họa, không gì là không thể?" Phó Cảnh Tri tò mò hỏi.
"Cờ tướng có thể hiểu một chút, vẽ thì không được đẹp lắm." Cô buông tay.
Phó Cảnh Tri cười, buông bức tranh xuống: "Tôi có thể nhìn ra được." Lại hỏi tiếp: "Hồi nhỏ chắc học rất nhiều?"
Kiều An không được tự nhiên: "Sau khi học đàn tranh cùng với vẽ, tôi kiên trì học múa dân tộc trong khoảng hai năm, nhưng hồi nhỏ hoàn cảnh gia đình không được tốt, ba mẹ chỉ có thể cố gắng để tôi học những môn mà tôi có hứng thú."
Lúc ấy đàn tranh cùng cọ vẽ không hề rẻ, vậy mà ba mẹ cô lại cố gắng mua cho cô một cái đàn tranh cùng cọ vẽ tốt nhất.
Phó Cảnh Tri nhìn thấy bóng dáng Chu Hoan thập thò ở bên ngoài, anh liếc mắt nhìn một cái, một lúc sau liền không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa.
"Phó lão sư, còn anh thì sao? Còn chơi guitar không?" Kiều An đột nhiên hỏi anh.
Phó Cảnh Tri giật mình, đoán chắc là Chu Hoan đã kể với cô: "Rất nhiều năm không động vào rồi, kể từ năm thứ nhất đã không còn chơi nữa."
Anh tươi cười hơn một chút, nếu không phải vì cô vẫn luôn nhìn anh, có lẽ nụ cười trên môi anh đã tắt đi rồi.
"Vậy so với tôi anh vẫn còn tốt hơn, tôi học múa dân tộc được hai năm thì bỏ, mẹ tôi đuổi đánh thế nào cũng không muốn học múa lại. Còn có học vẽ tranh, đến lúc học sơ nhị thì từ bỏ."
"Vì sao vậy?" Anh mắt Phó Cảnh Tri lại dừng ở cô gái trên tờ giấy A4.
Kiều An mím môi, ngước mắt lên, lại vô tình chạm vào ánh mắt của anh. Cặp mắt kia nhiễm ý cười, cất giấu mấy phần ấm áp.
"Có lẽ là tới thời kỳ phản nghịch, trường sơ trung của tôi là một trường tư nhân, nhưng gia cảnh nhà tôi không được tốt lắm, các cô gái lúc đó, bị kẹp giữa n đứa trẻ nhà giàu, tâm lý dễ mất cân bằng." Cô nhẹ nhàng bâng quơ đáp.
Thật ra một năm trong thời kỳ phản nghịch đó, Kiều An cả đời không thể quên được.
Khi đó ba cô vẫn là một tài xế taxi bình thường, khi các bạn trong lớp nói về nghề nghiệp của ba mình, nào là lãnh đạo cơ quan, nào là tổng giám đốc công ty, đứa con gái nào cũng lên mặt, chỉ có cô cảm thấy lòng mình như nghẹn lại.
Thậm chí đến ngày mở cửa cho ba mẹ, lúc đó ba cô đưa cô đến trường, nhưng do bình thường vì công việc bận rộn, ông lại không biết phòng học của cô ở đâu, cô không những không chỉ đường mà còn đi rất nhanh. Đáy lòng đột nhiên dâng trào một cảm xúc buồn bực, cô rất nhanh đã bỏ xa ba mình, một mình chạy về lớp học.
Đến phòng học không được bao lâu, Kiều An chột dạ quay đầu, ở trong phòng học nhìn thấy ba mình đứng trong đám đông ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời, cô bỗng thấy hối hận.
Cô lẽ ba cô cũng hiểu được tâm tình cô lúc đó, ông chưa từng tham gia các buổi họp phụ huynh hay là ngày mở cổng cho ba mẹ.
Về sau, ba cô vẫn thường xuyên đi sớm về muộn, cô cũng vẫn mỗi ngày đều nghe các bạn cùng lớp thảo luận đi nơi nào du lịch, đi đâu ăn cơm cùng gia đình. Rất khó có thể gặp được ba cô ở nhà, mỗi lần như vậy ông đều nói với cô: "Kiều An, gần đây con có muốn đi chơi ở đâu không? Con muốn cái gì giống các bạn, đừng lo, cứ nói với ba mẹ, ba sẽ mua cho con."
Hồi trung nhị cô bị bệnh cũng không dám nói một tiếng nào.
Rốt cuộc cũng không quá hâm mộ ba mẹ người khác.
Kiều An gảy nhẹ dây đàn: "Lúc ấy tôi cảm thấy ba mình quá vất vả, học vẽ quả thật rất tốn tiền, cũng không phải tôi cả thèm chóng chán, không muốn học liền bỏ."
Ba mẹ cô không có nhiều tiền, họ không muốn cô tự lập quá sớm, nên luôn cố gắng cho cô một cuộc sống tốt đẹp nhất. Chờ đến lúc cô hiểu chuyện, cũng đã học được cách thông cảm cho ba mẹ mình.
Phó Cảnh Tri cảm thấy lòng mình như mềm ra, tay phải có chút ngứa, muốn giơ tay xoa đầu cô, nhưng anh lại cố gắng kìm chế.
"Chu Hoan!" Kiều An phát hiện ngoài cửa thấp thoáng một làn váy, liền gọi tên cô ấy.
Cũng đã phá bỏ được không khí có chút trầm xuống.
Chu Hoan cười cười, cọ tới cọ lui ngoài cửa: "Hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi."
Kiều An đi tới kéo tay cô ấy, lúc này đã định thần lại rồi, cũng không dám nhìn Phó Cảnh Tri.
Cô thật không hiểu nổi tại sao lúc nãy mình lại nói như vậy với anh, nhưng nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, bất tri bất giác cô liền đem mọi chuyện nói ra.
Cũng không hiểu từ lúc nào mà khoảng cách giữa hai người dần xích lại gần hơn.
Phó Cảnh Tri thấy thế, cầm lấy túi Chu Hoan đề nghị: "Đi thôi, cùng đi ăn cơm được không?"
Kiều An cũng cầm lấy túi: "Tôi không đi đâu, cảm ơn anh."
Ba người cùng nhau rời khỏi trung tâm dạy nhạc, Phó Cảnh Tri cùng Chu Hoan đến trung tâm thương mại đối diện ăn cơm, còn Kiều An thì lên tầng ba để tập yoga, tiện đường cùng đi với nhau một đoạn, sau đó đến thang máy liền đường ai nấy đi.
Thang máy vừa dừng đến lầu hai, Kiều An trong lúc lơ đãng nhìn thoáng xuống dưới lầu. Phó Cảnh Tri và Chu Hoan vẫn đứng ở đấy, đối diện là phát thanh viên nổi tiếng Nhạc Tư Dư.
Hai cô gái một chàng trai, không biết họ đang nói gì, dường như rất thân quen với nhau.
Nhìn thấy cũng có thể nhận ra quan hệ của bọn họ vô cùng tốt.
Kiều An đổi tay đeo túi xách, lại quay lại nhìn một lần nữa.
Bỗng nhiên, Chu Hoan ở dưới lầu vẫy tay với cô, ba người đồng thời nhìn về phía cô,
Trong lòng lộp bộp một chút, Kiều An ra vẻ bình tĩnh cười.
Sau đó, cô nhìn Chu Hoan ghé vào tai Nhạc Tư Dư, chỉ về phía mình nói gì đó. Mà cô phát thanh viên kia nháy mắt liền thay đổi thái độ, che giấu sự thù địch nhìn về phía cô, tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức nếu không quan sát kĩ sẽ không nhận ra được.
Kiều An đột nhiên nhận ra, liền nhìn về phía Phó Cảnh Tri.
Anh vẫn như cũ nhìn về phía cô, nụ cười thật sự rất ấm áp.
A, thì ra Nhạc Tư Dư thích Phó Cảnh Tri.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Phó lão sư: Muốn có bức tranh Kiều An vẽ quá.
Tác giả: Vậy ngươi mau đem về đi.
Phó lão sư: Không! Chờ Chu Hoan đem về nhà tôi sẽ lấy.
PS: Rất nhiều độc giả nói không tìm ra được dấu vết gì ở mấy chương trước, không sao đâu, chúng ta liền chờ được tiết lộ vào những chương tiếp theo nha, nhìn thấy sẽ nhận ra thôi ~
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
Bình luận facebook