Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Tại thời điểm gặp thoáng qua Phó Cảnh Tri, Kiều An lặng lẽ nghiêng đầu xem xét một chút, ngoài ý muốn phát hiện ra trên khóe môi của người kia xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt. Nhưng rất nhanh, nụ cười kia như có như không mà biến mất, chỉ còn một sự lạnh lùng xa cách.
Tại sao người đó có thể là Phó lão sư chứ!
Kiều An chột dạ cúi đầu, tim bỗng đập thình thịch.
Sau đó, cô có thể nghe thấy một tiếng thở mạnh của Sở Mịch ở bên cạnh lúc hai người gặp Phó Cảnh Tri.
Cô dường như đã hiểu ra.
"Cậu nói ngày hôm đó Phó lão sư cố ý điểm danh cả lớp?" Do dự một lúc lâu, Kiều An ném gói nguyên liệu lẩu vào trong giỏ, hỏi Sở Mịch, "Còn muốn cậu trả lời câu hỏi?"
Sở Mịch nhớ tới ngày hôm đó, không khỏi kêu lên: "Người chị em, chúng ta có thể không đề cập tới vấn đề này nữa được không?" Nhắc lại chuyện này làm cô chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống thôi.
Kiều An lập tức thay đổi thái độ, truy vấn cô: "Điểm danh cả lớp? Một người cũng không tha?"
Sở Mịch ném gói viên thịt từ trong tay xuống, tức giận nói: "Cậu còn nói nữa là tối nay tớ sẽ không ăn uống đâu, cậu tự xử đi!"
Kiều An vỗ trán, do dự không biết nên nói tiếp hay dừng chủ đề này: "Chỉ có loài heo mới không nhận ra lão sư của mình thôi?"
Sở Mịch không hiểu được Kiều An muốn nói cái gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
"Về sau, giờ học của Phó lão sư cậu vẫn nên thành thật một chút, tớ không giúp cậu ký tên nữa đâu." Kiều An mím môi nói.
Cô thường nói Sở Mịch là người vô tâm, không nghĩ tới chính mình cũng thật tài, không chỉ hủy hoại quyển Độc thư bút ký của anh, còn dám gọi anh là bạn học, càng không ngờ dám ở trước mặt anh giở trò giả mạo chữ ký.
Mặc dù chữ ký giống nhau như đúc, nhưng người sáng suốt vẫn có thể nhận ra được.
Một năm một mười đem chuyện ngày hôm đó với Phó Cảnh Tri kể rõ ràng, Sở Mịch càng nghe càng thấy tinh thần đi xuống, ý cười trên môi nhạt dần, thẳng đến khi lông mày co rúm lại, cô mới hét lên: "Kiều An, cậu không có mắt à?"
Kiều An xấu hổ sờ mũi, theo bản năng muốn đem câu mình hay dùng để giáo dục Sở Mịch nói ra, nhưng lại tự thấy bản thân mình đuối lý: "Tớ đâu có quen biết Phó lão sư của các cậu đâu." Cô còn không nghĩ rằng Phó lão sư của bọn họ lại đến sớm như vậy, còn an tĩnh ngồi phía sau ghi chú Độc thư bút ký.
Khó trách được lúc đấy hai dãy bàn cuối đều trống.
Sở Mịch quay lại hai lần nhìn cô, suy nghĩ một lúc không biết nên nói cái gì: "Bữa lẩu tối nay cậu mời". Nói xong, lại hung hăng lôi kéo giỏ hàng đi mua thêm mấy gói thức ăn nữa.
Hai người xách túi lớn túi nhỏ trở về phòng ngủ, dì quản túc ở dưới lầu thấy Kiều An, lại quay sang nhìn Sở Mịch từ trên xuống dưới, cái cảnh tượng này bà cũng đã quá quen rồi: "Sở Mịch, lại thất tình à?"
Kiều An nhịn cười, Sở Mịch rũ mi mắt xuống, ra vẻ tổn thương: "Dì, em họ con tới ăn cơm chiều với con mà."
Phòng ký túc xá của nghiên cứu sinh luôn lỏng lẻo hơn phòng của sinh viên đại học. Phòng của Sở Mịch luôn phải khóa lại mới dùng được bếp điện. Đại đa số lần "ăn vụng" cô đều mời Kiều An tới, mỗi lần muốn cô trà trộn vào đều lấy lý do là Sở Mịch thất tình, cần được "phụ đạo tâm lý".
Kiều An thản nhiên đem túi đựng đồ lẩu được bọc lại vô cùng kín kẽ đặt trước mặt dì quản túc, cười hì hì nói: "Dì, bọn con mua cơm hộp, lát con với chị con ăn xong sẽ đi luôn." Nói xong lấy từ trong túi Sở Mịch ra một chiếc bánh kem chocolate, "Dì, đây là bánh ở cửa tiệm của con, dì nếm thử xem."
Dì quản túc thấy thế, cũng không yêu cầu cô mở hai túi đồ ra để kiểm tra, như thường lệ lại nhìn Sở Mịch bằng ánh mắt hoang mang.
Cô bé xinh đẹp như thế này, tại sao luôn thất tình?
Phòng của Sở Mịch ở tầng sáu, ba người ngủ một phòng. Trước đây khi phân phòng ngủ, cô ấy là nghiên cứu sinh duy nhất trong lớp bị sót lại, nên đành phải sắp xếp cho cô ấy ở chung phòng với mấy nữ sinh lớp bên cạnh.
Lúc này phòng bị khóa ở bên trong, Sở Mịch đứng trước cửa gọi một tiếng, cửa phòng nhanh chóng được mở ra, sau đó lại nhanh chóng được khép lại.
"Vừa đúng lúc nước sôi." Người đang nói chuyện chính là Thanh Thanh, cô bạn cùng phòng của Sở Mịch, "Bà dì đó không phát hiện ra các cậu "nhập cư trái phép" đồ nấu lẩu chứ?"
Một cô bạn khác là Hiểu Sầm đang khéo léo mở nắp nồi lên, hơi nóng từ trong nồi bốc ra, cười nói: "Tớ khẳng định là không bi phát hiện, trăm lần cậu ấy đều lấy cớ là thất tình, cô gái đáng thương, mỗi tháng đều thất tình một lần."
Bị mọi người trêu ghẹo, ngược lại Sở Mịch chẳng để tâm, mở hộp dimsum mà cô nhờ Tiểu Triệu lấy ở cửa hàng của Kiều An ra: "Tớ đã phải đánh đổi cả sinh mệnh của mình bằng hộp bánh kem, thật hiếm khi được bà chủ của chúng ta chiêu đãi, các cậu đừng khách khí."
Kiều An nghe vậy trợn trừng mắt.
Thanh Thanh cùng Hiểu Sầm đang bận rộn thả đồ vào trong nồi lẩu, một lúc sau mới nói: "Nhìn là biết cuộc sống cậu vô cùng dễ dàng rồi!."
Sở Mịch nheo mắt lại: "Cũng không biết có thể qua được môn của Phó lão sư không, ngay cả không đủ điều kiện thì điểm thấp cũng được, mạng người nhỏ như thuốc viên, phải biết quý trọng."
Hiểu Sầm nghe xong vô cùng kinh ngạc: "Nghe nói hôm qua các cậu bị điểm danh, thật hay giả vậy?"
"Đâu chỉ điểm danh không đâu, quả là oán thán dậy đất trời mà." Sở Mịch nhìn viên thịt nổi lên trong nồi, tranh luôn miếng đầu tiên, "Nếu chỉ là điểm danh không thì tớ đã không phải lo lắng về cái mạng nhỏ của mình rồi! Tớ đoán từ bây giờ trở đi Phó lão sư sẽ nhớ cái tên của tớ đến chết!"
Nói xong, cô ấy còn quay sang trừng mắt nhìn người họ Kiều nào đó đang gắp thức ăn.
Kiều An cười mỉa, gắp cho Sở Mịch một miếng thịt.
Thanh Thanh gắp vài miếng thịt vào bát, sau đó đưa lên miệng thổi thổi cho bớt nóng: "Chẳng lẽ Phó lão sư bị cô nàng nào theo đuổi xong tâm tình mới không tốt?"
Kiều An yên lặng nãy giờ đang gắp miếng thịt khẽ nhíu mày, đây là lần thứ hai cô nghe thấy có cô gái nào đó theo đuổi Phó Cảnh Tri.
"Phó lão sư của các cậu chưa có người yêu sao?" Cô hỏi
Hiểu Sầm chấm một miếng tràn ngập tương ớt, thanh âm vô cùng mơ hồ: "Có thể không có người yêu sao? Lớn lên đẹp trai như vậy, tốt nghiệp đại học xong liền bay thẳng sang Đức học tiến sĩ, quả thực là học bá mà. Nữ sinh trong học viện chúng ta đều vụng trộm đến đăng ký lớp của Phó lão sư, không thiếu một khóa nào...,ôi mẹ ơi cay quá..." Cay đến nỗi chảy cả nước mắt.
"Nghe nói trước đây Phó lão sư đi Đức học tiến sĩ một học năm bỗng nhiên trở về nước." Thanh Thanh đưa cho Hiểu Sầm hai tờ giấy, đối với các tin đồn vô cùng hăng hái, "Sau khi trở về thầy ấy học tiến sĩ ở trong nước, cũng không trở về Đức nữa. Có rất nhiều tin đồn xôn xao về việc thầy ấy trở về nước, tớ nhớ hồi đấy trên diễn đàn trường mình cũng có một chuyên mục nói về vấn đề đấy. Có người nói rằng lúc ở bên Đức thầy ấy không chịu được áp lực, đành phải về nước, có người lại nói thầy ấy thất tình, cho nên nhiều năm như vậy rồi thầy ấy vẫn một mình, đối với phụ nữ xung quanh vô cùng thơ ơ."
Cô ấy gắp hai miếng thịt, tiếp tục nói: "Kỳ quái nhất chính là sau khi thầy ấy trở về nước học tiến sĩ hầu như không xuất đầu lộ diện, ngoại trừ lúc đi học căn bản không thể tìm thấy thầy ấy ở đâu."
"Tớ cảm thấy có một điều mà tớ không thể không nói. Tuy người đó có thể học rất giỏi, riêng điều này đem ra để nói thôi cũng không ai có thể địch nổi. Đặc biệt là những cô nàng vừa mới bước ra khỏi cổng trường học, mới thoát khỏi kì thi đại học, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, tiểu thuyết, phim truyền hình điều này có rất nhiều, nhưng Phó lão sư lại không phải là nhân vật nam chính. Câu chuyện càng bí ẩn thì mới thu hút được người khác, như vậy mới hấp dẫn."
Thanh Thanh nhìn Kiều An cười nhẹ: "Những người đã học qua lớp chuyên ngành của Phó lão sư sẽ biết, Phó lão sư chính là một bông hoa cao lãnh, khi nói đến học thuật cùng tác phong dạy học, chỉ có thể khiến người khác vò đầu bứt tóc thôi! Dù sao tớ không tin là Phó lão sư sẽ bị dao động bởi chuyện tình cảm. Xem cách thầy ấy giảng bài, nhất định thâm tâm phải vô cùng cứng rắn! Tớ không thể tưởng tượng được cảnh thầy ấy dùng giọng nói dịu dàng để dỗ bạn gái."
Hiểu Sầm thấy không phục: "Ai mà biết trước được! Người nghiêm túc đâu phải tâm sẽ không động đâu. Chỉ là không biết trước khi tớ tốt nghiệp có thể nhìn thấy đối tượng của Phó lão sư không."
"Sao không thể thất tình được? Có nhiều người cũng bị tổn thương đấy thôi. Các cậu không thấy có nhiều cô gái không dám lại gần tỏ tình với thầy sao?" Sở Mịch bỗng nhiên lớn mật, trong nháy mắt liền quên mình đang là đối tượng bị theo dõi, toàn tâm toàn ý nhảy vào buôn chuyện.
Tuổi trẻ tài cao lại còn đẹp trai, luôn là tiêu điểm cuộc buôn chuyện của các nữ sinh.
Kiều An an tĩnh ngồi bên cạnh, nghe ba người kia ríu rít buôn chuyện về Phó Cảnh Tri, vào thời điểm cao hứng, ba người cùng cười lớn lên.
Cô nghe, nụ cười trên môi cũng lộ ra.
Làm sao có thể không động tâm được? Chẳng phải còn có cô gái đi xe màu hồng nhạt đấy sao!
Kiều An nghĩ tới cô gái có nụ cười rạng rỡ kia, lại nhớ tới bộ dạng vô cùng ôn nhu của Phó Cảnh Tri với cô ấy.
Cuối cùng, vẫn là không thể nói gì được.
Đề tài nhanh chóng được chuyển qua các "tiểu thịt tươi" mới nổi gần đây cùng các bộ phim truyền hình đang được chiếu, họ bàn về cốt truyện cùng với kỹ năng diễn xuất, nói về các tin đồn của những người nổi tiếng trên Weibo.
Chờ ăn xong, đã gần 8 giờ.
Kiều An từ trong phòng ngủ đi ra, trên đường gặp không ít sinh viên đã học xong tiết tự học buổi tối đang trở về phòng. Cô tản bộ từ từ ra cổng trường, dùng điện thoại để gọi một chiếc xe, sau đó đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Đối diện cổng trường là một loạt quán ăn, vào thời điểm này, đèn đuốc trong quán sáng trưng.
Trong số đó có một cửa hàng bán đồ Tứ Xuyên mang theo hương vị Thương Hải mà Kiều An vô cùng thích hồi còn học đại học. Hồi đó, cô mỗi tuần đều tới đây ăn vài lần, một vài lần là đi cùng Sở Mịch, còn hầu như đều là đi cùng Tần Triệu.
Xe taxi dừng ngay trước mặt cô, cô kiểm tra biển số xe trong điện thoại, sau đó mở cửa đằng sau ra lên xe, đọc địa chỉ cho tài xế.
Sau đó, chiếc taxi màu cam rời khỏi cổng trường, tiến về phía quán ăn đó.
Xe vừa di chuyển được một đoạn, một bóng dáng quen thuộc rơi vào tầm mắt của Kiều An.
Cửa hàng có món ăn Tứ Xuyên đó, sau khi tốt nghiệp cô vẫn thường xuyên tới.
Thiếu chút nữa tưởng mình nhìn lầm, Kiều An đột nhiên đập mạnh một cái vào ghế của tài xế ngồi đằng trước, sau đó nhìn chằm chằm qua cửa kính xe.
Tài xế taxi bị động tác của cô làm cho hoảng sợ, lập tức hãm phanh giảm tốc độ lại.
Bốn năm người đứng trước cửa hàng Tứ Xuyên đó, đang vây quanh một người con trai mà nói chuyện. Chiếc đèn lồng lớn màu đỏ ở cửa đung đưa trong gió, ánh sáng phản chiếu trên mặt anh, rơi xuống vài phần lười biếng.
Kiều An ngả người ra đằng sau, có chút bàng hoàng.
Những người kia nhanh chóng rời đi, một lúc sau đã không thấy còn bóng dáng ai.
Tâm tình đang tốt cũng nhanh chóng tan biến đi.
Tỷ lệ gần đây ngẫu nhiên gặp phải những người không muốn gặp thật lớn, Kiều An lầm bầm.
Phó Cảnh Tri, giờ đến Tần Triệu.
Kiều An lại một lần nữa nhìn ra ngoài cửa kính, đèn từ tòa văn phòng hành chính chợt lóe sáng lên, để lại hương vị nhiệt huyết thanh xuân của F đại, đưa cô trở về khung cảnh quen thuộc.
*
Hôm sau, Kiều An ngồi ở quầy thu ngân trông cửa hàng. Hôm nay Tiểu Triệu phải trở về trường học có việc gấp, cô tiếp nhận công việc của Tiểu Triệu, nhận đơn hàng qua Wechat. Điện thoại của cửa hàng vang lên không ngừng, cô đem đơn hàng viết lên tờ ghi chú rồi chuyển tới phòng bếp, sau đó lại quay về xem nhóm khách quen trên Wechat nói chuyện phiếm.
Những khách hay mua đồ ở cửa hàng có một nhóm trên Wechat để nói chuyện với nhau. Có đôi khi không kịp kết bạn hết với mọi người, Tiểu Triệu sẽ đăng video về các món ăn của quán thông qua nhóm.
Lúc này, mọi người trong nhóm đang nói về các lá bài Tarot, Kiều An cũng nổi hứng vào xem cùng.
Mẹ Đậu Đậu: [Mau vào đây, cô gái, để chị xem cho em một lá!]
Có lẽ cô ấy tưởng cô là Tiểu Triệu, cái người khách quen tên là Mẹ Đậu Đậu này nhiệt tình muốn xem cho cô một trải bài.
Vì đúng lúc đang nhàm chán nên cô quyết xem một chút. Một lúc sau, cô ấy gửi lại cho cô bức ảnh một lá bài.
Mẹ Đậu Đậu: [Ai nha, vận đào hoa gần đây vô cùng tốt!]
Kiều An không tỏ ý kiến, Mẹ Đậu Đậu nói rất nhiều, đại khái là vận đào hoa của cô sắp tới rất tốt, muốn cô suy nghĩ kĩ chọn ra một người trong số đó.
Cô khẽ mỉm cười, kỳ thật không thể nào tin được những gì cô ấy nói.
Nhưng mà suy nghĩ lại một chút, cô bỗng nhớ đến chuyện tối qua mình tình cờ nhìn thấy Tần Triệu.
Thực mau, Kiều An lại lắc đầu, đào hoa cái gì chứ, phải là đã sớm tiêu tàn thành hoa khô rồi mới đúng.
Tiếp nhận thêm mấy đơn hàng, cô nhìn đồng hồ, đã đến giờ cô đi lấy thuốc cho ba cô. Cô chào chị Hạ, sau đó xách túi lên rời đi.
Hai năm trước ba Kiều An bị huyết áp cao, đã hôn mê một lần, thân thể vẫn luôn không tốt. Cô từ bỏ bốn năm học chuyên ngành để mở một tiệm bánh ngọt cũng chính vì muốn có thời gian nhàn rỗi để chú ý tới chuyện trong nhà.
Đi tới thang cuốn trước cửa tiệm, cô đang nghĩ về mấy loại thuốc của ba mình thì bỗng nhiên có người vỗ vai cô.
"Cô Kiều!" Một giọng nói trong trẻo vang lên, cùng với cách xưng hô có chút kỳ quái.
Kiều An xoay người, đối diện với một đôi mắt tròn vo cùng một thân ảnh anh đĩnh (*).
(*) anh đĩnh: ngay thẳng, cứng cỏi, kiệt xuất.
Sống lưng cô bất giác thẳng đứng lên: "Phó lão sư." Nghiêm túc chào hỏi.
Phó Cảnh Tri gật đầu, trong đáy mắt có chút ý cười.
Chu Hoan đứng một bên đang ngây ngốc kéo cánh tay anh, sau đó hô lớn: "A! Thì ra bà chủ cũng là học sinh của anh!"
~
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Chu Hoan: A! Thì ra bà chủ cũng là học sinh của anh.
Kiều An: A, Phó lão sư cùng bạn gái đi dạo phố!
Phó lão sư:...
PS: Hồi tôi học đại học, thầy giáo dạy chúng tôi môn vi phân và tích phân vô cùng đẹp trai, có mấy nữ sinh cùng khóa với tôi bảo chắc chắn sẽ đăng ký học môn này. Một trong số những người bạn cùng lớp với tôi cũng cố gắng tìm ra vấn đề trước khi đến lớp và sau đó yêu cầu giáo viên giải đáp các câu hỏi. Cuối cùng, điểm trung bình hai môn học đấy của chúng tôi đặc biệt cao!
Còn có một cô giáo, cũng không bao giờ điểm danh và đặt ra câu hỏi trên lớp, học sinh đi học cũng chỉ dựa trên sự quan tâm môn học và ý thức đi học. Bài giảng của cô đặc biệt hay và rất thú vị. Đây là một trong số ít giáo viên mà tôi đến đúng giờ học và lắng nghe cẩn thận từ đầu đến cuối trong bốn năm học đại học.
Khi viết bộ tiểu thuyết này, tôi nhớ về những ngày tháng mình còn đi học ở giảng đường, khi đó thực sự rất vui, chính vì thế Phó lão sư được ra đời dựa trên hình tượng đó!
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
Tại sao người đó có thể là Phó lão sư chứ!
Kiều An chột dạ cúi đầu, tim bỗng đập thình thịch.
Sau đó, cô có thể nghe thấy một tiếng thở mạnh của Sở Mịch ở bên cạnh lúc hai người gặp Phó Cảnh Tri.
Cô dường như đã hiểu ra.
"Cậu nói ngày hôm đó Phó lão sư cố ý điểm danh cả lớp?" Do dự một lúc lâu, Kiều An ném gói nguyên liệu lẩu vào trong giỏ, hỏi Sở Mịch, "Còn muốn cậu trả lời câu hỏi?"
Sở Mịch nhớ tới ngày hôm đó, không khỏi kêu lên: "Người chị em, chúng ta có thể không đề cập tới vấn đề này nữa được không?" Nhắc lại chuyện này làm cô chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống thôi.
Kiều An lập tức thay đổi thái độ, truy vấn cô: "Điểm danh cả lớp? Một người cũng không tha?"
Sở Mịch ném gói viên thịt từ trong tay xuống, tức giận nói: "Cậu còn nói nữa là tối nay tớ sẽ không ăn uống đâu, cậu tự xử đi!"
Kiều An vỗ trán, do dự không biết nên nói tiếp hay dừng chủ đề này: "Chỉ có loài heo mới không nhận ra lão sư của mình thôi?"
Sở Mịch không hiểu được Kiều An muốn nói cái gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
"Về sau, giờ học của Phó lão sư cậu vẫn nên thành thật một chút, tớ không giúp cậu ký tên nữa đâu." Kiều An mím môi nói.
Cô thường nói Sở Mịch là người vô tâm, không nghĩ tới chính mình cũng thật tài, không chỉ hủy hoại quyển Độc thư bút ký của anh, còn dám gọi anh là bạn học, càng không ngờ dám ở trước mặt anh giở trò giả mạo chữ ký.
Mặc dù chữ ký giống nhau như đúc, nhưng người sáng suốt vẫn có thể nhận ra được.
Một năm một mười đem chuyện ngày hôm đó với Phó Cảnh Tri kể rõ ràng, Sở Mịch càng nghe càng thấy tinh thần đi xuống, ý cười trên môi nhạt dần, thẳng đến khi lông mày co rúm lại, cô mới hét lên: "Kiều An, cậu không có mắt à?"
Kiều An xấu hổ sờ mũi, theo bản năng muốn đem câu mình hay dùng để giáo dục Sở Mịch nói ra, nhưng lại tự thấy bản thân mình đuối lý: "Tớ đâu có quen biết Phó lão sư của các cậu đâu." Cô còn không nghĩ rằng Phó lão sư của bọn họ lại đến sớm như vậy, còn an tĩnh ngồi phía sau ghi chú Độc thư bút ký.
Khó trách được lúc đấy hai dãy bàn cuối đều trống.
Sở Mịch quay lại hai lần nhìn cô, suy nghĩ một lúc không biết nên nói cái gì: "Bữa lẩu tối nay cậu mời". Nói xong, lại hung hăng lôi kéo giỏ hàng đi mua thêm mấy gói thức ăn nữa.
Hai người xách túi lớn túi nhỏ trở về phòng ngủ, dì quản túc ở dưới lầu thấy Kiều An, lại quay sang nhìn Sở Mịch từ trên xuống dưới, cái cảnh tượng này bà cũng đã quá quen rồi: "Sở Mịch, lại thất tình à?"
Kiều An nhịn cười, Sở Mịch rũ mi mắt xuống, ra vẻ tổn thương: "Dì, em họ con tới ăn cơm chiều với con mà."
Phòng ký túc xá của nghiên cứu sinh luôn lỏng lẻo hơn phòng của sinh viên đại học. Phòng của Sở Mịch luôn phải khóa lại mới dùng được bếp điện. Đại đa số lần "ăn vụng" cô đều mời Kiều An tới, mỗi lần muốn cô trà trộn vào đều lấy lý do là Sở Mịch thất tình, cần được "phụ đạo tâm lý".
Kiều An thản nhiên đem túi đựng đồ lẩu được bọc lại vô cùng kín kẽ đặt trước mặt dì quản túc, cười hì hì nói: "Dì, bọn con mua cơm hộp, lát con với chị con ăn xong sẽ đi luôn." Nói xong lấy từ trong túi Sở Mịch ra một chiếc bánh kem chocolate, "Dì, đây là bánh ở cửa tiệm của con, dì nếm thử xem."
Dì quản túc thấy thế, cũng không yêu cầu cô mở hai túi đồ ra để kiểm tra, như thường lệ lại nhìn Sở Mịch bằng ánh mắt hoang mang.
Cô bé xinh đẹp như thế này, tại sao luôn thất tình?
Phòng của Sở Mịch ở tầng sáu, ba người ngủ một phòng. Trước đây khi phân phòng ngủ, cô ấy là nghiên cứu sinh duy nhất trong lớp bị sót lại, nên đành phải sắp xếp cho cô ấy ở chung phòng với mấy nữ sinh lớp bên cạnh.
Lúc này phòng bị khóa ở bên trong, Sở Mịch đứng trước cửa gọi một tiếng, cửa phòng nhanh chóng được mở ra, sau đó lại nhanh chóng được khép lại.
"Vừa đúng lúc nước sôi." Người đang nói chuyện chính là Thanh Thanh, cô bạn cùng phòng của Sở Mịch, "Bà dì đó không phát hiện ra các cậu "nhập cư trái phép" đồ nấu lẩu chứ?"
Một cô bạn khác là Hiểu Sầm đang khéo léo mở nắp nồi lên, hơi nóng từ trong nồi bốc ra, cười nói: "Tớ khẳng định là không bi phát hiện, trăm lần cậu ấy đều lấy cớ là thất tình, cô gái đáng thương, mỗi tháng đều thất tình một lần."
Bị mọi người trêu ghẹo, ngược lại Sở Mịch chẳng để tâm, mở hộp dimsum mà cô nhờ Tiểu Triệu lấy ở cửa hàng của Kiều An ra: "Tớ đã phải đánh đổi cả sinh mệnh của mình bằng hộp bánh kem, thật hiếm khi được bà chủ của chúng ta chiêu đãi, các cậu đừng khách khí."
Kiều An nghe vậy trợn trừng mắt.
Thanh Thanh cùng Hiểu Sầm đang bận rộn thả đồ vào trong nồi lẩu, một lúc sau mới nói: "Nhìn là biết cuộc sống cậu vô cùng dễ dàng rồi!."
Sở Mịch nheo mắt lại: "Cũng không biết có thể qua được môn của Phó lão sư không, ngay cả không đủ điều kiện thì điểm thấp cũng được, mạng người nhỏ như thuốc viên, phải biết quý trọng."
Hiểu Sầm nghe xong vô cùng kinh ngạc: "Nghe nói hôm qua các cậu bị điểm danh, thật hay giả vậy?"
"Đâu chỉ điểm danh không đâu, quả là oán thán dậy đất trời mà." Sở Mịch nhìn viên thịt nổi lên trong nồi, tranh luôn miếng đầu tiên, "Nếu chỉ là điểm danh không thì tớ đã không phải lo lắng về cái mạng nhỏ của mình rồi! Tớ đoán từ bây giờ trở đi Phó lão sư sẽ nhớ cái tên của tớ đến chết!"
Nói xong, cô ấy còn quay sang trừng mắt nhìn người họ Kiều nào đó đang gắp thức ăn.
Kiều An cười mỉa, gắp cho Sở Mịch một miếng thịt.
Thanh Thanh gắp vài miếng thịt vào bát, sau đó đưa lên miệng thổi thổi cho bớt nóng: "Chẳng lẽ Phó lão sư bị cô nàng nào theo đuổi xong tâm tình mới không tốt?"
Kiều An yên lặng nãy giờ đang gắp miếng thịt khẽ nhíu mày, đây là lần thứ hai cô nghe thấy có cô gái nào đó theo đuổi Phó Cảnh Tri.
"Phó lão sư của các cậu chưa có người yêu sao?" Cô hỏi
Hiểu Sầm chấm một miếng tràn ngập tương ớt, thanh âm vô cùng mơ hồ: "Có thể không có người yêu sao? Lớn lên đẹp trai như vậy, tốt nghiệp đại học xong liền bay thẳng sang Đức học tiến sĩ, quả thực là học bá mà. Nữ sinh trong học viện chúng ta đều vụng trộm đến đăng ký lớp của Phó lão sư, không thiếu một khóa nào...,ôi mẹ ơi cay quá..." Cay đến nỗi chảy cả nước mắt.
"Nghe nói trước đây Phó lão sư đi Đức học tiến sĩ một học năm bỗng nhiên trở về nước." Thanh Thanh đưa cho Hiểu Sầm hai tờ giấy, đối với các tin đồn vô cùng hăng hái, "Sau khi trở về thầy ấy học tiến sĩ ở trong nước, cũng không trở về Đức nữa. Có rất nhiều tin đồn xôn xao về việc thầy ấy trở về nước, tớ nhớ hồi đấy trên diễn đàn trường mình cũng có một chuyên mục nói về vấn đề đấy. Có người nói rằng lúc ở bên Đức thầy ấy không chịu được áp lực, đành phải về nước, có người lại nói thầy ấy thất tình, cho nên nhiều năm như vậy rồi thầy ấy vẫn một mình, đối với phụ nữ xung quanh vô cùng thơ ơ."
Cô ấy gắp hai miếng thịt, tiếp tục nói: "Kỳ quái nhất chính là sau khi thầy ấy trở về nước học tiến sĩ hầu như không xuất đầu lộ diện, ngoại trừ lúc đi học căn bản không thể tìm thấy thầy ấy ở đâu."
"Tớ cảm thấy có một điều mà tớ không thể không nói. Tuy người đó có thể học rất giỏi, riêng điều này đem ra để nói thôi cũng không ai có thể địch nổi. Đặc biệt là những cô nàng vừa mới bước ra khỏi cổng trường học, mới thoát khỏi kì thi đại học, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, tiểu thuyết, phim truyền hình điều này có rất nhiều, nhưng Phó lão sư lại không phải là nhân vật nam chính. Câu chuyện càng bí ẩn thì mới thu hút được người khác, như vậy mới hấp dẫn."
Thanh Thanh nhìn Kiều An cười nhẹ: "Những người đã học qua lớp chuyên ngành của Phó lão sư sẽ biết, Phó lão sư chính là một bông hoa cao lãnh, khi nói đến học thuật cùng tác phong dạy học, chỉ có thể khiến người khác vò đầu bứt tóc thôi! Dù sao tớ không tin là Phó lão sư sẽ bị dao động bởi chuyện tình cảm. Xem cách thầy ấy giảng bài, nhất định thâm tâm phải vô cùng cứng rắn! Tớ không thể tưởng tượng được cảnh thầy ấy dùng giọng nói dịu dàng để dỗ bạn gái."
Hiểu Sầm thấy không phục: "Ai mà biết trước được! Người nghiêm túc đâu phải tâm sẽ không động đâu. Chỉ là không biết trước khi tớ tốt nghiệp có thể nhìn thấy đối tượng của Phó lão sư không."
"Sao không thể thất tình được? Có nhiều người cũng bị tổn thương đấy thôi. Các cậu không thấy có nhiều cô gái không dám lại gần tỏ tình với thầy sao?" Sở Mịch bỗng nhiên lớn mật, trong nháy mắt liền quên mình đang là đối tượng bị theo dõi, toàn tâm toàn ý nhảy vào buôn chuyện.
Tuổi trẻ tài cao lại còn đẹp trai, luôn là tiêu điểm cuộc buôn chuyện của các nữ sinh.
Kiều An an tĩnh ngồi bên cạnh, nghe ba người kia ríu rít buôn chuyện về Phó Cảnh Tri, vào thời điểm cao hứng, ba người cùng cười lớn lên.
Cô nghe, nụ cười trên môi cũng lộ ra.
Làm sao có thể không động tâm được? Chẳng phải còn có cô gái đi xe màu hồng nhạt đấy sao!
Kiều An nghĩ tới cô gái có nụ cười rạng rỡ kia, lại nhớ tới bộ dạng vô cùng ôn nhu của Phó Cảnh Tri với cô ấy.
Cuối cùng, vẫn là không thể nói gì được.
Đề tài nhanh chóng được chuyển qua các "tiểu thịt tươi" mới nổi gần đây cùng các bộ phim truyền hình đang được chiếu, họ bàn về cốt truyện cùng với kỹ năng diễn xuất, nói về các tin đồn của những người nổi tiếng trên Weibo.
Chờ ăn xong, đã gần 8 giờ.
Kiều An từ trong phòng ngủ đi ra, trên đường gặp không ít sinh viên đã học xong tiết tự học buổi tối đang trở về phòng. Cô tản bộ từ từ ra cổng trường, dùng điện thoại để gọi một chiếc xe, sau đó đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Đối diện cổng trường là một loạt quán ăn, vào thời điểm này, đèn đuốc trong quán sáng trưng.
Trong số đó có một cửa hàng bán đồ Tứ Xuyên mang theo hương vị Thương Hải mà Kiều An vô cùng thích hồi còn học đại học. Hồi đó, cô mỗi tuần đều tới đây ăn vài lần, một vài lần là đi cùng Sở Mịch, còn hầu như đều là đi cùng Tần Triệu.
Xe taxi dừng ngay trước mặt cô, cô kiểm tra biển số xe trong điện thoại, sau đó mở cửa đằng sau ra lên xe, đọc địa chỉ cho tài xế.
Sau đó, chiếc taxi màu cam rời khỏi cổng trường, tiến về phía quán ăn đó.
Xe vừa di chuyển được một đoạn, một bóng dáng quen thuộc rơi vào tầm mắt của Kiều An.
Cửa hàng có món ăn Tứ Xuyên đó, sau khi tốt nghiệp cô vẫn thường xuyên tới.
Thiếu chút nữa tưởng mình nhìn lầm, Kiều An đột nhiên đập mạnh một cái vào ghế của tài xế ngồi đằng trước, sau đó nhìn chằm chằm qua cửa kính xe.
Tài xế taxi bị động tác của cô làm cho hoảng sợ, lập tức hãm phanh giảm tốc độ lại.
Bốn năm người đứng trước cửa hàng Tứ Xuyên đó, đang vây quanh một người con trai mà nói chuyện. Chiếc đèn lồng lớn màu đỏ ở cửa đung đưa trong gió, ánh sáng phản chiếu trên mặt anh, rơi xuống vài phần lười biếng.
Kiều An ngả người ra đằng sau, có chút bàng hoàng.
Những người kia nhanh chóng rời đi, một lúc sau đã không thấy còn bóng dáng ai.
Tâm tình đang tốt cũng nhanh chóng tan biến đi.
Tỷ lệ gần đây ngẫu nhiên gặp phải những người không muốn gặp thật lớn, Kiều An lầm bầm.
Phó Cảnh Tri, giờ đến Tần Triệu.
Kiều An lại một lần nữa nhìn ra ngoài cửa kính, đèn từ tòa văn phòng hành chính chợt lóe sáng lên, để lại hương vị nhiệt huyết thanh xuân của F đại, đưa cô trở về khung cảnh quen thuộc.
*
Hôm sau, Kiều An ngồi ở quầy thu ngân trông cửa hàng. Hôm nay Tiểu Triệu phải trở về trường học có việc gấp, cô tiếp nhận công việc của Tiểu Triệu, nhận đơn hàng qua Wechat. Điện thoại của cửa hàng vang lên không ngừng, cô đem đơn hàng viết lên tờ ghi chú rồi chuyển tới phòng bếp, sau đó lại quay về xem nhóm khách quen trên Wechat nói chuyện phiếm.
Những khách hay mua đồ ở cửa hàng có một nhóm trên Wechat để nói chuyện với nhau. Có đôi khi không kịp kết bạn hết với mọi người, Tiểu Triệu sẽ đăng video về các món ăn của quán thông qua nhóm.
Lúc này, mọi người trong nhóm đang nói về các lá bài Tarot, Kiều An cũng nổi hứng vào xem cùng.
Mẹ Đậu Đậu: [Mau vào đây, cô gái, để chị xem cho em một lá!]
Có lẽ cô ấy tưởng cô là Tiểu Triệu, cái người khách quen tên là Mẹ Đậu Đậu này nhiệt tình muốn xem cho cô một trải bài.
Vì đúng lúc đang nhàm chán nên cô quyết xem một chút. Một lúc sau, cô ấy gửi lại cho cô bức ảnh một lá bài.
Mẹ Đậu Đậu: [Ai nha, vận đào hoa gần đây vô cùng tốt!]
Kiều An không tỏ ý kiến, Mẹ Đậu Đậu nói rất nhiều, đại khái là vận đào hoa của cô sắp tới rất tốt, muốn cô suy nghĩ kĩ chọn ra một người trong số đó.
Cô khẽ mỉm cười, kỳ thật không thể nào tin được những gì cô ấy nói.
Nhưng mà suy nghĩ lại một chút, cô bỗng nhớ đến chuyện tối qua mình tình cờ nhìn thấy Tần Triệu.
Thực mau, Kiều An lại lắc đầu, đào hoa cái gì chứ, phải là đã sớm tiêu tàn thành hoa khô rồi mới đúng.
Tiếp nhận thêm mấy đơn hàng, cô nhìn đồng hồ, đã đến giờ cô đi lấy thuốc cho ba cô. Cô chào chị Hạ, sau đó xách túi lên rời đi.
Hai năm trước ba Kiều An bị huyết áp cao, đã hôn mê một lần, thân thể vẫn luôn không tốt. Cô từ bỏ bốn năm học chuyên ngành để mở một tiệm bánh ngọt cũng chính vì muốn có thời gian nhàn rỗi để chú ý tới chuyện trong nhà.
Đi tới thang cuốn trước cửa tiệm, cô đang nghĩ về mấy loại thuốc của ba mình thì bỗng nhiên có người vỗ vai cô.
"Cô Kiều!" Một giọng nói trong trẻo vang lên, cùng với cách xưng hô có chút kỳ quái.
Kiều An xoay người, đối diện với một đôi mắt tròn vo cùng một thân ảnh anh đĩnh (*).
(*) anh đĩnh: ngay thẳng, cứng cỏi, kiệt xuất.
Sống lưng cô bất giác thẳng đứng lên: "Phó lão sư." Nghiêm túc chào hỏi.
Phó Cảnh Tri gật đầu, trong đáy mắt có chút ý cười.
Chu Hoan đứng một bên đang ngây ngốc kéo cánh tay anh, sau đó hô lớn: "A! Thì ra bà chủ cũng là học sinh của anh!"
~
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Chu Hoan: A! Thì ra bà chủ cũng là học sinh của anh.
Kiều An: A, Phó lão sư cùng bạn gái đi dạo phố!
Phó lão sư:...
PS: Hồi tôi học đại học, thầy giáo dạy chúng tôi môn vi phân và tích phân vô cùng đẹp trai, có mấy nữ sinh cùng khóa với tôi bảo chắc chắn sẽ đăng ký học môn này. Một trong số những người bạn cùng lớp với tôi cũng cố gắng tìm ra vấn đề trước khi đến lớp và sau đó yêu cầu giáo viên giải đáp các câu hỏi. Cuối cùng, điểm trung bình hai môn học đấy của chúng tôi đặc biệt cao!
Còn có một cô giáo, cũng không bao giờ điểm danh và đặt ra câu hỏi trên lớp, học sinh đi học cũng chỉ dựa trên sự quan tâm môn học và ý thức đi học. Bài giảng của cô đặc biệt hay và rất thú vị. Đây là một trong số ít giáo viên mà tôi đến đúng giờ học và lắng nghe cẩn thận từ đầu đến cuối trong bốn năm học đại học.
Khi viết bộ tiểu thuyết này, tôi nhớ về những ngày tháng mình còn đi học ở giảng đường, khi đó thực sự rất vui, chính vì thế Phó lão sư được ra đời dựa trên hình tượng đó!
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
Bình luận facebook