Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
vuc-sau-ham-muon-379.html
Truyện được đăng tại Vietwriter
Chương 380: Không phải chúng ta là kẻ địch sao
Mỗi người đều sẽ thầm tô điểm cho bản thân, theo bản năng mà phóng đại mặt tốt đẹp và thu nhỏ khuyết điểm của mình, luôn vì sự ích kỷ của bản thân mà kiếm cớ, Hà Uyên Uyên là như vậy và thật ra thì tôi cũng như vậy.
Hà Uyên Uyên chán chường ngồi ở một bên, thấy tình trạng của cô ta khó coi như vậy, tôi cũng không có cách nào hiểu rõ rốt cuộc cô ta là vì biết được sự thật của năm đó mà cảm thấy buồn vì cho rằng đã bỏ lỡ tình yêu giữa bọn họ, hay là buồn vì hóa ra mình chưa bao giờ tín nhiệm Nhạc Hằng như bản thân tưởng.
“Tại sao lại muốn nói cho tôi biết?” Hà Uyên Uyên đột nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo sự mỏi mệt: “Không phải chúng ta là kẻ địch sao, nói cho tôi biết đâu có lợi cho cô.”
Tôi khựng lại, do dự một chút rồi mới cười khẽ: “Tình địch đâu có tính là kẻ thù, chúng ta đều là phụ nữ, phụ nữ thì cần gì phải làm khó nhau chứ, con người sống ở đời được mấy chục năm, đừng khiến mình mệt mỏi như vậy.”
Vốn dĩ đối với tôi, Hà Uyên Uyên thật sự đáng hận, nếu như có thể, cô ta buồn thì tôi nên vui mới đúng nhưng nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, tôi lại hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ.
Chúng tôi giày vò nhau như thế thì có ích gì, vì một chấp niệm ở trong lòng mà tranh đấu không ngừng với đối phương, kỳ thật đến cuối cùng ngay cả việc mình tranh thứ gì cũng đã quên mất rồi, chỉ còn lại ý thức nhất định phải tranh đấu mà thôi.
Điểm đáng sợ nhất của trả thù không phải quá trình vất vả cũng không phải kết cục bi thảm, mà là con người rất dễ đánh mất mình trên con đường trả thù, mơ màng rơi vào trong biển thù hận, cho đến khi trở thành tù binh của nó.
Cũng giống như bước chân đầu tiên giẫm vào đầm lầy sẽ càng lún càng sâu nhưng cũng không phải không có cách bước ra được, mọi việc phải nghĩ thoáng mới là chính đạo, thật ra thì tôi và Hà Uyên Uyên cũng không phải thỏ và đại bàng, không phải thiên địch của nhau tại sao phải khổ như vậy.
“Cô Hà, cô có nhớ cô đã từng nói, nếu như không có Nhạc Hằng, thì thật ra chúng ta có thể là bạn rất tốt không?” Tôi dừng lại một chút, quay mặt sang nhìn cô ta: “Nếu như cô không để ý, thì đoạn đường cuối cùng trong sinh mệnh của cô, tôi bằng lòng đi cùng với cô.”
Hà Uyên Uyên ngây người ra một lúc, trên mặt vẫn mang theo vệt nước mắt: “Cô không hận tôi sao? Tôi mấy lần hãm hại cô, thậm chí còn muốn mạng của cô, cô không hận tôi ư? Hay là nói, cô chẳng qua chỉ đang khiến tôi lơ là cảnh giác, chuẩn bị hậu chiêu?”
Tôi cười xùy một tiếng, hơi mất hứng trả lời: “Cô Hà, con người cảnh giác cũng không có gì là sai nhưng lúc nào cũng nghi ngờ lời của người khác như vậy sẽ khiến cho đối phương khó chịu từ đó mất đi tình hữu nghị này, nếu như tôi muốn hại cô, vừa rồi lúc cô thất thần chính là thời cơ tốt nhất, không phải sao? Cho dù tôi có cầm con dao gọt trái cây ở trên bàn lên rồi đâm cô, e rằng cô cũng không kịp né tránh.”
Vừa nói tôi vừa bĩu môi nhìn về phía đĩa trái cây ở trên bàn, Hà Uyên Uyên nhìn sang, sau đó cười khẽ một tiếng: “Xem ra đúng là tôi đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, tôi xin lỗi, Tả Tiêu Ân, cô là một cô gái tốt, lần này là lời thật lòng.”
“Nói như vậy lời khen ngợi trước đây của cô đối với tôi đều không phải thật lòng hay sao?” Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta: “Tôi cũng biết tôi là một cô gái tốt, OK, chuyện đã qua chúng ta không nhắc đến nữa, chỉ cần lần này thật lòng là được rồi.”
“Nói đi cũng phải nói lại, thật sự không thử cân nhắc đến ý kiến của tôi sao?” Tôi bĩu môi: “Tôi vẫn luôn muốn có một người bạn có phong cách ăn nói như cô, đưa ra ngoài cũng xem như là tăng thể diện cho bản thân.”
Hà Uyên Uyên cười khẽ một tiếng, lắc đầu: “Không cần, cô nói đúng, nếu như tôi đã không còn ở trên đời được bao lâu nữa, thì trong thời gian còn lại đương nhiên là nên sống một cuộc sống mà tôi vẫn luôn nghĩ tới nhưng lại không dám sống.”
“Cuộc sống như thế nào? Đi vòng quanh thế giới? Ăn thức ăn ngon trên khắp thế giới? Nghĩ mà thấy phấn khích rồi, thật sự không thể dẫn theo tôi sao?”
“Đó là ước mơ của cô đúng không?” Hà Uyên Uyên bật cười hì hì: “Cô quả thật rất đáng yêu, hèn chi Nhạc Hằng thích cô, có lẽ tôi và anh ấy ngay từ đầu đã là tính cách không hợp, do đó cuối cùng khi xa cách anh ấy mới không hề lưu luyến, chỉ do tôi quá cố chấp, mới không thấy rõ mà thôi.”
Tôi chậc lưỡi, có chút khó hiểu nhìn về phía cô ta: “Nhưng cô vẫn chưa nói ước mơ của cô là gì, là ước mơ gì mà khó mở miệng không tiện nói cho tôi biết như vậy? Cô càng chuyển hướng đề tài tôi lại càng tò mò đó.”
“Thật không ngờ lại không thể gạt được cô.” Ánh mắt của Hà Uyên Uyên có chút thả lỏng: “Tôi không nói, là sợ cô sẽ chê cười, tôi muốn tìm một căn nhà nhỏ, một căn nhà có rất nhiều hàng xóm như khu chung cư của các cô, mỗi ngày lên lầu xuống lầu đều sẽ gặp mặt người quen rồi chào hỏi, thỉnh thoảng dắt cún đi dạo trong chung cư, có lúc thì nhận một hai cái bưu kiện, còn gặp mấy cụ già chơi cờ nữa.”
Vừa nói, bản thân Hà Uyên Uyên vừa nở một nụ cười: “Có phải rất ngốc hay không? Tôi chỉ muốn ra ngoài thuê một căn nhà, cũng không đi làm mà chỉ ở nhà làm một trạch nữ, nghịch máy tính xem phim truyền hình, không cần trang điểm, không cần tính toán, không trang phục đẹp cho người khác ngắm, cứ lôi thôi như vậy, đói bụng thì gọi đồ ăn bên ngoài, khát thì uống thức uống ướp lạnh trong tủ lạnh, thoải mái và dễ chịu.”
Tôi ngây người một lúc, không ngờ cuộc sống mà một cô gái như Hà Uyên Uyên mong muốn nhất lại là như vậy, nhưng vẫn ho khan một tiếng nhắc nhở: “Cô Hà à, tôi vẫn phải nhắc nhở cô một chút, mặc dù con người muốn sống theo ý mình thì không sai... Nhưng cuộc sống mà cô nói, rất dễ ảnh hưởng đến sức khỏe đó.”
Cuộc sống trạch nữ điển hình này là bản mẫu của bao nhiêu người trẻ tuổi, ở lâu như vậy không có bệnh thì cũng đều kém khỏe mạnh, huống chi cơ thể của Hà Uyên Uyên có thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tôi thừa nhận là đã giữ lại đạo đức nói chuyện, trên thực tế tôi cho rằng hiện giờ cô ta là người mang bệnh nặng tốt nhất đừng có ý sống một mình, nhà của họ mặc dù có một gia đình lớn còn có người giúp việc gì gì đó, nhưng nhà cô ta lớn như vậy, cũng không sợ chật đúng chứ.
Cô ta làm sao có thể hiểu rõ sự đau khổ khi sống một mình, còn tôi ngay cả lúc bị bắt cóc cũng lo lắng sẽ không có người phát hiện ra tôi đã biến mất, mà với tình hình sức khỏe của cô ta, nếu như thật sự ra ngoài sống một mình, vậy ngộ nhỡ bệnh cũ tái phát ngất xỉu, vốn dĩ kịp thời đưa đến bệnh viện thì có thể an ổn sống đến khi từ dã cõi đòi, còn đây đợi đến khi được người ta phát hiện ra thì thi thể đã lạnh rồi.
Huống chi cô Hà tiền nhiều như nước, trả tiền thuê nhà chắc hẳn trả mấy tháng một, như vậy cũng tránh được chủ cho thuê nhà đến cửa thúc giục tiền thuê, ngộ nhỡ nguyên nhân phát hiện ra là thi thể thối rữa, có mùi bay ra, vậy thì sẽ ảnh hưởng không tốt.
Đầu đề tin tức ngày hôm sau sẽ có chủ đề, tôi cũng đã nghĩ xong nội dung rồi, thiên kim của tập đoàn Hà Thị chết bất đắc kỳ tử ở khu chung cư XX, thi thể được phát hiện do hàng xóm ngửi thấy mùi thối nên đã tìm kiếm vật chủ, nhất định rất đáng xem.
“Sức khỏe? Tôi đã không còn sức khỏe nữa rồi.” Hà Uyên Uyên cúi đầu xuống: “Bác sĩ nói nếu như tôi sử dụng phương pháp hóa trị đúng hạn thì có thể sống được thêm một thời gian, nhưng cô cũng biết tôi sợ mất thể diện, lại càng thích xinh đẹp, nếu như bảo tôi trị liệu bằng hóa chất, rụng mất nhiều tóc như vậy, cho đến khi cạo trọc, tôi thà chết sớm một chút cho xong.”
“Không thể nói như vậy được, cổ nhân nói chết tử tế không bằng sống ỷ lại, tính mạng mất rồi muốn đẹp như vậy thì còn tác dụng gì?” Tôi nghiêng đầu suy nghĩ: “Tóc có thể mọc lại, mất mạng rồi, tuy đẹp nhưng cũng chỉ là cái xác, cuối cùng đưa đến nơi hỏa táng hỏa thiêu, tro cốt của aicũng có trọng lượng, màu sắc như nhau, không có gì khác biệt cả.”
“Đây chính là suy nghĩ khác nhau đó, đối với tôi mà nói, xinh đẹp là một thái độ sống, cho dù là lúc chết, tôi cũng muốn bản thân xinh đẹp như lúc ban đầu.” Hà Uyên Uyên mỉm cười: “Tôi muốn mình xinh đẹp suốt đời.”
����������
Chương 380: Không phải chúng ta là kẻ địch sao
Mỗi người đều sẽ thầm tô điểm cho bản thân, theo bản năng mà phóng đại mặt tốt đẹp và thu nhỏ khuyết điểm của mình, luôn vì sự ích kỷ của bản thân mà kiếm cớ, Hà Uyên Uyên là như vậy và thật ra thì tôi cũng như vậy.
Hà Uyên Uyên chán chường ngồi ở một bên, thấy tình trạng của cô ta khó coi như vậy, tôi cũng không có cách nào hiểu rõ rốt cuộc cô ta là vì biết được sự thật của năm đó mà cảm thấy buồn vì cho rằng đã bỏ lỡ tình yêu giữa bọn họ, hay là buồn vì hóa ra mình chưa bao giờ tín nhiệm Nhạc Hằng như bản thân tưởng.
“Tại sao lại muốn nói cho tôi biết?” Hà Uyên Uyên đột nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo sự mỏi mệt: “Không phải chúng ta là kẻ địch sao, nói cho tôi biết đâu có lợi cho cô.”
Tôi khựng lại, do dự một chút rồi mới cười khẽ: “Tình địch đâu có tính là kẻ thù, chúng ta đều là phụ nữ, phụ nữ thì cần gì phải làm khó nhau chứ, con người sống ở đời được mấy chục năm, đừng khiến mình mệt mỏi như vậy.”
Vốn dĩ đối với tôi, Hà Uyên Uyên thật sự đáng hận, nếu như có thể, cô ta buồn thì tôi nên vui mới đúng nhưng nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, tôi lại hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ.
Chúng tôi giày vò nhau như thế thì có ích gì, vì một chấp niệm ở trong lòng mà tranh đấu không ngừng với đối phương, kỳ thật đến cuối cùng ngay cả việc mình tranh thứ gì cũng đã quên mất rồi, chỉ còn lại ý thức nhất định phải tranh đấu mà thôi.
Điểm đáng sợ nhất của trả thù không phải quá trình vất vả cũng không phải kết cục bi thảm, mà là con người rất dễ đánh mất mình trên con đường trả thù, mơ màng rơi vào trong biển thù hận, cho đến khi trở thành tù binh của nó.
Cũng giống như bước chân đầu tiên giẫm vào đầm lầy sẽ càng lún càng sâu nhưng cũng không phải không có cách bước ra được, mọi việc phải nghĩ thoáng mới là chính đạo, thật ra thì tôi và Hà Uyên Uyên cũng không phải thỏ và đại bàng, không phải thiên địch của nhau tại sao phải khổ như vậy.
“Cô Hà, cô có nhớ cô đã từng nói, nếu như không có Nhạc Hằng, thì thật ra chúng ta có thể là bạn rất tốt không?” Tôi dừng lại một chút, quay mặt sang nhìn cô ta: “Nếu như cô không để ý, thì đoạn đường cuối cùng trong sinh mệnh của cô, tôi bằng lòng đi cùng với cô.”
Hà Uyên Uyên ngây người ra một lúc, trên mặt vẫn mang theo vệt nước mắt: “Cô không hận tôi sao? Tôi mấy lần hãm hại cô, thậm chí còn muốn mạng của cô, cô không hận tôi ư? Hay là nói, cô chẳng qua chỉ đang khiến tôi lơ là cảnh giác, chuẩn bị hậu chiêu?”
Tôi cười xùy một tiếng, hơi mất hứng trả lời: “Cô Hà, con người cảnh giác cũng không có gì là sai nhưng lúc nào cũng nghi ngờ lời của người khác như vậy sẽ khiến cho đối phương khó chịu từ đó mất đi tình hữu nghị này, nếu như tôi muốn hại cô, vừa rồi lúc cô thất thần chính là thời cơ tốt nhất, không phải sao? Cho dù tôi có cầm con dao gọt trái cây ở trên bàn lên rồi đâm cô, e rằng cô cũng không kịp né tránh.”
Vừa nói tôi vừa bĩu môi nhìn về phía đĩa trái cây ở trên bàn, Hà Uyên Uyên nhìn sang, sau đó cười khẽ một tiếng: “Xem ra đúng là tôi đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, tôi xin lỗi, Tả Tiêu Ân, cô là một cô gái tốt, lần này là lời thật lòng.”
“Nói như vậy lời khen ngợi trước đây của cô đối với tôi đều không phải thật lòng hay sao?” Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta: “Tôi cũng biết tôi là một cô gái tốt, OK, chuyện đã qua chúng ta không nhắc đến nữa, chỉ cần lần này thật lòng là được rồi.”
“Nói đi cũng phải nói lại, thật sự không thử cân nhắc đến ý kiến của tôi sao?” Tôi bĩu môi: “Tôi vẫn luôn muốn có một người bạn có phong cách ăn nói như cô, đưa ra ngoài cũng xem như là tăng thể diện cho bản thân.”
Hà Uyên Uyên cười khẽ một tiếng, lắc đầu: “Không cần, cô nói đúng, nếu như tôi đã không còn ở trên đời được bao lâu nữa, thì trong thời gian còn lại đương nhiên là nên sống một cuộc sống mà tôi vẫn luôn nghĩ tới nhưng lại không dám sống.”
“Cuộc sống như thế nào? Đi vòng quanh thế giới? Ăn thức ăn ngon trên khắp thế giới? Nghĩ mà thấy phấn khích rồi, thật sự không thể dẫn theo tôi sao?”
“Đó là ước mơ của cô đúng không?” Hà Uyên Uyên bật cười hì hì: “Cô quả thật rất đáng yêu, hèn chi Nhạc Hằng thích cô, có lẽ tôi và anh ấy ngay từ đầu đã là tính cách không hợp, do đó cuối cùng khi xa cách anh ấy mới không hề lưu luyến, chỉ do tôi quá cố chấp, mới không thấy rõ mà thôi.”
Tôi chậc lưỡi, có chút khó hiểu nhìn về phía cô ta: “Nhưng cô vẫn chưa nói ước mơ của cô là gì, là ước mơ gì mà khó mở miệng không tiện nói cho tôi biết như vậy? Cô càng chuyển hướng đề tài tôi lại càng tò mò đó.”
“Thật không ngờ lại không thể gạt được cô.” Ánh mắt của Hà Uyên Uyên có chút thả lỏng: “Tôi không nói, là sợ cô sẽ chê cười, tôi muốn tìm một căn nhà nhỏ, một căn nhà có rất nhiều hàng xóm như khu chung cư của các cô, mỗi ngày lên lầu xuống lầu đều sẽ gặp mặt người quen rồi chào hỏi, thỉnh thoảng dắt cún đi dạo trong chung cư, có lúc thì nhận một hai cái bưu kiện, còn gặp mấy cụ già chơi cờ nữa.”
Vừa nói, bản thân Hà Uyên Uyên vừa nở một nụ cười: “Có phải rất ngốc hay không? Tôi chỉ muốn ra ngoài thuê một căn nhà, cũng không đi làm mà chỉ ở nhà làm một trạch nữ, nghịch máy tính xem phim truyền hình, không cần trang điểm, không cần tính toán, không trang phục đẹp cho người khác ngắm, cứ lôi thôi như vậy, đói bụng thì gọi đồ ăn bên ngoài, khát thì uống thức uống ướp lạnh trong tủ lạnh, thoải mái và dễ chịu.”
Tôi ngây người một lúc, không ngờ cuộc sống mà một cô gái như Hà Uyên Uyên mong muốn nhất lại là như vậy, nhưng vẫn ho khan một tiếng nhắc nhở: “Cô Hà à, tôi vẫn phải nhắc nhở cô một chút, mặc dù con người muốn sống theo ý mình thì không sai... Nhưng cuộc sống mà cô nói, rất dễ ảnh hưởng đến sức khỏe đó.”
Cuộc sống trạch nữ điển hình này là bản mẫu của bao nhiêu người trẻ tuổi, ở lâu như vậy không có bệnh thì cũng đều kém khỏe mạnh, huống chi cơ thể của Hà Uyên Uyên có thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tôi thừa nhận là đã giữ lại đạo đức nói chuyện, trên thực tế tôi cho rằng hiện giờ cô ta là người mang bệnh nặng tốt nhất đừng có ý sống một mình, nhà của họ mặc dù có một gia đình lớn còn có người giúp việc gì gì đó, nhưng nhà cô ta lớn như vậy, cũng không sợ chật đúng chứ.
Cô ta làm sao có thể hiểu rõ sự đau khổ khi sống một mình, còn tôi ngay cả lúc bị bắt cóc cũng lo lắng sẽ không có người phát hiện ra tôi đã biến mất, mà với tình hình sức khỏe của cô ta, nếu như thật sự ra ngoài sống một mình, vậy ngộ nhỡ bệnh cũ tái phát ngất xỉu, vốn dĩ kịp thời đưa đến bệnh viện thì có thể an ổn sống đến khi từ dã cõi đòi, còn đây đợi đến khi được người ta phát hiện ra thì thi thể đã lạnh rồi.
Huống chi cô Hà tiền nhiều như nước, trả tiền thuê nhà chắc hẳn trả mấy tháng một, như vậy cũng tránh được chủ cho thuê nhà đến cửa thúc giục tiền thuê, ngộ nhỡ nguyên nhân phát hiện ra là thi thể thối rữa, có mùi bay ra, vậy thì sẽ ảnh hưởng không tốt.
Đầu đề tin tức ngày hôm sau sẽ có chủ đề, tôi cũng đã nghĩ xong nội dung rồi, thiên kim của tập đoàn Hà Thị chết bất đắc kỳ tử ở khu chung cư XX, thi thể được phát hiện do hàng xóm ngửi thấy mùi thối nên đã tìm kiếm vật chủ, nhất định rất đáng xem.
“Sức khỏe? Tôi đã không còn sức khỏe nữa rồi.” Hà Uyên Uyên cúi đầu xuống: “Bác sĩ nói nếu như tôi sử dụng phương pháp hóa trị đúng hạn thì có thể sống được thêm một thời gian, nhưng cô cũng biết tôi sợ mất thể diện, lại càng thích xinh đẹp, nếu như bảo tôi trị liệu bằng hóa chất, rụng mất nhiều tóc như vậy, cho đến khi cạo trọc, tôi thà chết sớm một chút cho xong.”
“Không thể nói như vậy được, cổ nhân nói chết tử tế không bằng sống ỷ lại, tính mạng mất rồi muốn đẹp như vậy thì còn tác dụng gì?” Tôi nghiêng đầu suy nghĩ: “Tóc có thể mọc lại, mất mạng rồi, tuy đẹp nhưng cũng chỉ là cái xác, cuối cùng đưa đến nơi hỏa táng hỏa thiêu, tro cốt của aicũng có trọng lượng, màu sắc như nhau, không có gì khác biệt cả.”
“Đây chính là suy nghĩ khác nhau đó, đối với tôi mà nói, xinh đẹp là một thái độ sống, cho dù là lúc chết, tôi cũng muốn bản thân xinh đẹp như lúc ban đầu.” Hà Uyên Uyên mỉm cười: “Tôi muốn mình xinh đẹp suốt đời.”
����������
Bình luận facebook