• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vực Sâu Ham Muốn (2 Viewers)

  • vuc-sau-ham-muon-387.html

Truyện được đăng tại Vietwriter


Chương 388: Kế hoạch tán gái




“Là một cô gái trẻ trung và xinh đẹp nhỉ?” Tôi cười trộm vài tiếng: “Chẳng trách anh tức giận như thế, anh tức vì cô ấy phá hỏng kế hoạch tán gái của anh hả? Trong tình huống ấy, cô ấy ghen tuông là chuyện bình thường. Trước mắt cô ấy mà vẫn có người dám ôm ôm ấp ấp, tất nhiên cô ấy phải bùng nổ rồi.”



“Người ta chỉ không cẩn thận đụng phải anh thôi, lấy đâu ra ôm ôm ấp ấp? Huống hồ lúc đó bọn anh vừa mới đăng ký kết hôn, cô ấy cứ quản hết cái này đến cái khác, như một mụ vợ chanh chua chửi đông đổng vậy.”



Tôi thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Anh Hà Huy này, lẽ nào anh không biết rằng nhận cuốn sổ nhỏ đo đỏ ấy, hai người đã là vợ chồng hợp pháp rồi à? Không có khái niệm vừa mới đăng ký hay đăng ký lâu rồi, đã đăng ký tức là đã đăng ký, nếu cô ấy đã là vợ anh, tất nhiên có quyền không vừa mắt với đám ong bướm ấy. Được rồi nói cho tôi nghe xem tính khí cô ấy tiểu thư thế nào?”



Hà Huy nhíu mày rồi nói tiếp: “Phàm là người trong giới và đã từng gặp cô ấy, em cứ hỏi bừa một người về tính tình của cô ấy, ngoài những kẻ cố ý nịnh bợ ra, nếu không sẽ thấy cô ấy rất tiểu thư.”



“Ồ? Xin được vểnh tai lắng nghe.” Tôi thực sự có chút tò mò, rõ ràng trước đó tôi từng gặp mặt cô ấy, ngoài vẻ hơi ngạo mạn một chút lúc đầu ra, về sau cô ấy thân thiết, đáng mến, còn khiến tôi thấy kinh ngạc nữa là.



“Cô ấy hả, muốn sao phải được vậy, tất cả mọi người phải nghe lời cô ấy. Nghe nói hồi lớp Năm, có một cô gái tết kiểu tóc giống cô ấy, cô ấy nhìn thấy, không vui, không nói năng gì đã cầm kéo lên cắt đoạn tóc của con nhà người ta. Lúc học lớp Bảy, có một nam sinh không có mắt, tan học chặn đường cô ấy nói mấy câu tục tĩu, cô ấy phế luôn cả đường con cháu của người ta. Lúc học Phổ thông càng điên rồ hơn, trong trường không ai không biết có một “chị đại” như thế, đến cả giáo viên cũng phải nhún nhường cô ấy ba phần, chỉ không biết làm sao mà khi lên Đại học lại chẳng có động tĩnh gì.”



Hà Huy nói xong, tôi đã hoàn toàn sững sờ, không ngờ cô gái này có một quá khứ huy hoàng đến thế: “Sau đó thì sao? À phải rồi, tôi nhớ ra rồi, sau đó còn đỉnh cao hơn, dám tạt a-xít con nhà người ta. Cô ấy như vậy mà không có ai phản đối sao?”



“Dượng tôi thương cô ấy muốn chết, đúng là còn thân hơn cả với chị họ của tôi, ông ấy không phản đối, ba của cô ấy càng không phản đối. Nếu không, làm sao chiều đến mức cô ấy có tính tình như vậy được?”



Tôi nghẹn lời, nghiêm túc quan sát Hà Huy một hồi: “Thực ra tôi rất muốn phản bác lời anh nói, nhưng tôi không biết phản bác thế nào... Thôi vậy, cái này bỏ qua, cái tiếp theo, anh nói xem, cô ấy ngang ngược và có tính chiếm hữu cao như thế nào?”



“Tính chiếm hữu mà còn phải nói nữa à? Không cho phép tôi nói chuyện với người phụ nữ khác, nói nhiều thêm vài câu là cô ấy nổi điên lên, cả giày cao gót của cô ấy nữa, nếu không thích cũng sẽ không quyên góp như những cô gái khác, cô ấy bẻ gãy gót giày, sau đó vứt đi.”



“Đợi đã, tại sao phải bẻ gãy gót giày?” Tôi có vẻ không hiểu: “Cô ấy thích cảm giác bẻ gót giày à? Tôi biết một số người có sở thích đặc biệt, ví dụ như có cô gái thích nghe tiếng xé vải, có người thích bóp mì ăn liền.”



Hà Huy lắc đầu: “Không phải, thứ mà cô ấy không cần nữa, vứt đi rồi, cũng không cho người khác nhặt lại. Rất nhiều cô gái sẽ thu xếp cẩn thận những món đồ như túi xách hay giày dép mà mình không thích, những món nào quý giá một chút thì quyên góp cho tổ chức từ thiện bán đấu giá, nếu rẻ hơn thì vứt thẳng tay.”



Nói đến đây, Hà Huy ngưng lại: “Thường thì khi giao mùa, các thương hiệu sẽ bán hàng mới, trong tủ không còn chỗ chứa, họ sẽ thu xếp lại, tập trung vào những lúc như thế này, sẽ có người động não, đến khu nhà của bọn anh chuyên nhặt nhạnh những thứ này đi bán lại, đa phần mọi người chỉ nhắm một mắt mở một mắt, dù sao để những người này nhặt hay để người ăn xin nhặt lại bán đồng nát với họ cũng không có gì khác biệt. Cô ấy bẻ gãy gót giày là để những người kia có nhặt về cũng không đi được.”



“...Khu nhà của các anh ở đâu vậy?” Tôi không kiềm lòng được mà hỏi một câu: “Làm sao để thấy được chỗ quần áo với túi xách bị vứt đi đó?”



“Mấy khu nhà vừa to vừa khoa trương đều có mà.” Hà Huy dở khóc dở cười: “Em sẽ không có ý định đi nhặt về đó chứ? Em bảo Nhạc Hằng mua đồ mới cho em không được à? Nếu như anh ta không chịu mua, anh mua cho em.”



Tôi bĩu môi: “Thôi khỏi, tôi không ham mê mấy thương hiệu đó đâu, toàn hàng giới hạn số lượng, mấy món đồ mới ra nhất ấy, tôi chỉ thấy quá lãng phí, quá xa xỉ, đối với những người bình thường như tôi mà nói, những thứ ấy toàn là những tệp tiền đỏ chói thôi.”



Hà Huy bật cười thành tiếng: “Tiêu Ân, em càng ngày càng thú vị đấy.”



Tôi không tiếp lời, quay mặt ra nhìn Hà Huy, nghiêm túc hỏi một câu: “Tôi nghĩ anh nói đúng rồi, cô ấy là một người ngang ngược, không cần biết lí lẽ, một cô gái kiêu ngạo với tính tình tiểu thư, nhưng Hà Huy, anh nghĩ mà xem, những tính cách đó, có bao giờ cô ấy thể hiện chúng ra với anh chưa?”



Hà Huy sững sờ, tôi bật cười, tiếp tục nói: “Cô ấy từng cắt tóc anh hay chỉ vào mũi mắng anh xơi xơi trước mặt người khác chưa? Hay nói cách khác, cô ấy từng bắt bẻ chuyện ăn mặc của anh, thấy không vừa mắt là lập tức lột ra bắt anh thay bộ mới chưa?”



Hà Huy không lên tiếng, chỉ lắc lắc đầu. Tôi tiếp tục hỏi anh ta: “Vậy nếu như cô ấy coi anh như vật dụng riêng, anh khá là cởi mở về chuyện nam nữ nhỉ, với tính cách của cô ấy... Anh cũng nói rồi đấy, người ta trêu cô ấy thôi đã bị cô ấy tiệt đường con cháu, giày cô ấy từng đi sẽ bị bẻ gót rồi mới vứt, nhưng anh từng bị người khác dùng qua... Anh có thiếu mất linh kiện gì không?”



Hà Huy bị tôi nói như vậy, khá là lúng túng, anh ta ho nhẹ hai cái rồi chầm chậm lắc đầu: “Nói thế nào thì tôi cũng là người sống sờ sờ... Làm sao có thể bị bẻ gãy được, tôi cũng chưa từng nói những câu thô lỗ tục tĩu với cô ấy, tính chất không giống nhau.”



“Sao mà không giống nhau nhỉ? Theo như tôi thấy, chuyện anh từng làm với cô ấy còn quá đáng hơn nhiều, anh suốt ngày ở bên ngoài lêu lổng không về nhà, không thừa nhận mình đã kết hôn, còn lạnh nhạt với cô ấy, anh có từng nghĩ, tại sao cô ấy không làm vậy với anh không?”



“Anh từng nghĩ rồi chứ, rất hiển nhiên, vì anh là chồng của cô ấy.” Hà Huy nhìn tôi, trên mặt anh ta tràn ngập vẻ nghiêm túc: “Mối quan hệ này được công khai mà, nếu như anh có chuyện gì tất nhiên sẽ được lan truyền khắp giới, đến lúc đó cô ấy cũng mất mặt.”



Tôi âm thầm trợn mắt trắng dã trong lòng: “Anh cảm thấy cô ấy là người để tâm đến danh tiếng à? Anh nói rồi còn gì, danh tiếng của cô ấy xấu xí vỡ nào, nếu như cô ấy là người để tâm đến vấn đề mất mặt hay còn mặt, những tiếng xấu ấy từ đâu mà đồn ra?”



Hà Huy khựng lại, hiển nhiên chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Tôi thở dài thêm một tiếng: “Đàn anh, anh thực sự ngu độn đến mức ấy à? Cô ấy đối xử với anh khác biệt, cô ấy đối xử với người khác ngang ngược, bất chấp lí lẽ, tính tình tiểu thư, nhưng chỉ có khi đối xử với anh, cô ấy mới không như vậy. Anh nghĩ cho cẩn thận lại mà xem, mỗi lần anh gặp cô ấy, cô ấy thế nào? Mỗi khi chỉ có hai người với nhau, cô ấy thế nào? Lẽ nào anh vẫn không cảm nhận được sao?”



Vẻ hoảng hốt hoang mang lúc này của anh ta hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi, điều này có nghĩa là anh ta bắt đầu biết suy nghĩ, cuộc hôn nhân của anh ta liệu có phải chỉ vì việc thể diện như anh ta vẫn nghĩ, hay là sự tình nguyện từ một phía như anh ta vẫn hiểu.



Hà Huy cứ ngồi như thế, không nói không rằng, mấy ngày hôm nay lúc nào anh ta cũng vậy, tôi chẳng bực bội gì, cứ việc nói tiếp: “Hôm đó thực ra cô ấy thực sự có đến tìm tôi. Anh đừng vội tức giận, cô ấy chẳng làm gì cả, anh cũng nhìn thấy rồi còn gì, tôi không mất một cọng tóc nào. Anh cũng biết được năng lực sát thương của cô ấy đấy, nếu như cô ấy làm gì tôi, làm sao tôi còn ngon lành ngồi đây nói chuyện với anh được?”



���������������
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom