Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Thuận theo động tác của anh, Tang Trĩ thấp mắt nhìn chằm chằm lên giao diện màn hình. Cô ngẩng đầu, bờ môi giật giật, muốn nói cái gì đó, nhưng Đoàn Gia Hứa đã đứng thẳng dậy.
Anh nhìn sâu vào đáy mắt cô vừa ôn nhu lại mập mờ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàng ghế này tất cả đều là học sinh. Thấy động tĩnh bên này, không nhịn được nhìn sang hóng chuyện.
Phần lớn đều là người Tang Trĩ không biết. Ngồi bên cạnh có mấy bạn học là giáo sư dẫn theo, gặp nhau vài lần, nên cũng coi như quen biết, nhưng không thân thiết, vì vậy bọn họ cũng chưa từng gặp Đoàn Gia Hứa.
Sau khi nhắc nhở nhẹ nhàng một câu đó, Đoàn Gia Hứa cũng không nói gì thêm. Anh mỉm cười gật đầu tạm biệt cô rồi trở về vị trí khách mời.
Chờ sau khi hắn đi, các bạn cùng khoa bu lại hỏi han: “Tình huống gì thế? Oa, soái ca kia chọc ghẹo cậu sao? Thật tình, như phim, kích thích quá.”
“Nhưng mà,” Ban học kia nhìn theo Đoàn Gia Hứa, “Cái kiểu khí chất soái ca, phong lưu này, thật sự giống mấy anh chàng lãng tử thả thính khắp nơi.”
“...”
“Đúng đúng, mà cái khuôn mặt kia, tám, chín phần mười là một gã đào hoa, bạc tình suốt ngày trêu ong ghẹo bướm.” Bạn học khác lại chậc chậc hai tiếng, lời nói mang theo mấy phần ý vị tán thưởng, “Mình chưa từng thấy qua loại con trai yêu nghiệt, họa thủy thế này ngoài đời.”
Nghe thấy thế, Tang Trĩ quay đầu nhìn về phía cô bạn đó, ánh mắt phức tạp.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạn học: “Sao thế?”
“Người đó,” Tang Trĩ nhịn không được nóng nảy, “là bạn trai mình.”
“...”
Trầm mặc mấy giây, dường như bạn học kia có chút xấu hổ, cười khan hai tiếng, cứng rắn giải thích: “ý mình chính là: bạn trai cậu quả thật rất đẹp trai.”
Tang trĩ không quá để ý, dù sao đúng là Đoàn Gia Hứa khiến người ta cảm thấy như thế. Cô cười nhẹ, giọng nói không mặn không nhạt: “Không sao, mình cũng đâu có tức giận.”
Bạn học kia hiếu kì hỏi: “Hai người quen nhau như thế nào?”
Tang Trĩ cười: “Là bạn của anh trai mình.”
“Wow, mình cũng mong có anh trai.” Bạn học hâm mộ nói, “Tốt nhất cũng có mấy anh bạn thân có dáng dấp đẹp trai, nhã nhặn, không cần ăn ngắm cũng đủ no rồi.”
Hai người lại hàn huyên vài câu.
Tang Trĩ bắt đầu chuyên tâm nhắn tin với Đoàn Gia Hứa.
Tang Trĩ: [Anh về khi nào?]
Đoàn Gia Hứa: [Sang nay.]
Tang Trĩ: [Vậy sao anh lại ở đây?]
Đoàn Gia Hứa: [Nghe em nói sẽ tham gia lễ trao giải, vừa hay công ty anh được mời dự, liền thuận tiện thay chị Giang đến.]
Tang Trĩ giận dỗi: [Hôm qua có người còn nói hôm nay không rảnh.]
Khiến tâm trang cô cả ngày không vui.
Đoàn Gia Hứa: [Chỉ muốn cho em một niềm vui bất ngờ thôi.]
Đoàn Gia Hứa: [Giận anh à?]
Nhìn chằm chằm câu trả lời này một lúc, sự hờn giận của cô cũng bay đi phân nửa. Nghĩ đến dáng vẻ mặc âu phục của anh, cô vui vẻ cắn môi dưới, nghĩ: Tốt nha, rất tốt.
Tang Trĩ suy nghĩ một lúc, chủ động nêu ý kiến: [Hay là hai chúng ta xuống hàng cuối ngồi?]
Tang Trĩ: [Còn rất nhiều ghế trống ở dưới.]
Lễ đường này rất lớn, chỗ ngồi thừa rất nhiều. Bên tổ chức an bài cho mọi người ngồi dồn hết lên trên để tiện tọa đàm cùng các đại biểu của các công ty lớn và các giáo sư trong ngành vì vậy những hàng ghế dưới có rất ít người ngồi, hoặc thừa.
Đoàn Gia Hứa: [Được.]
Thấy thế, Tang Trĩ thu gọn đồ đạc, nói với bạn cùng khóa một tiếng, đứng dậy đi về phía sau, tìm một vị trí vắng vắng, nhận hai ghế rồi ngồi xuống.
Không bao lâu, Đoàn Gia Hứa đã ngồi xuống cạnh cô.
Tang Trĩ quay sang nhìn anh, nhìn mấy lần vẫn cảm thấy kinh diễm. Cô có thể chú ý thấy mấy cô gái ngồi xung quanh đều không dời mắt khỏi anh, bỗng nhiên có chút khó chịu: “Tại sao anh còn mặc âu phục, xuống máy bay đổi quần áo luôn à?”
Đoàn Gia Hứa nâng tay bóp thịt trên tay cô, yêu chiều đáp: “Ừ.”
Tang Trĩ nhịn không được làu bàu nói: “Bạn học của em nói anh có tướng có một gã đào hoa, ong bướm.”
Đoàn Gia Hứa dừng động tác, ngẩng đầu nhìn cô: “Cái gì?”
“Nói anh là,” Tang Trĩ nhìn chằm chằm anh, trong lời nói mang theo mấy phần khiển trách, “trăm năm khó gặp, là tiêu chuẩn của: ĐÀN ÔNG CÓ GƯƠNG MẶT ĐÀO HOA, ONG BƯỚM.”
“Cái gì mà ĐÀN ÔNG CÓ GƯƠNG MẶT ĐÀO HOA, ONG BƯỚM?”
“Em cũng không biết.” ỷ vào lời nhận xét của bạn học, Tang Trĩ nói không kiêng nể gì cả, “Chính là ý đó đấy.”
Mí mắt Đoàn Gia Hứa giật giật.
Không chờ anhmở miệng, Tang Trĩ bỗng nhiên bùng nổ, quay phắt sang, bóp mặt anh, gằn từng chữ nói: “Anh có thể ngừng phóng điện sang các bạn xung quanh.”
“...” Đoàn Gia Hứa sửng sốt một chút, cảm thấy quả thực oan ức chết đi được: “Anh quay sang xung quanh phóng điện?”
Tang Trĩ ôm đầu anh, xoay lại, muốn dùng thân che mặt anh lại, ánh mắt nhìn qua bốn phương tám hướng: “Chính là thế, anh ngồi thế này, không được nhúc nhích.”
Nghĩ chút, cô lại nghiêm mặt nói: “Về sau anh ra ngoài có thể đeo không trang theo không?”
Nhìn điệu bộ của cô, Đoàn Gia Hứa kịp thời hiểu ra, khóe môi cong lên, bật cười: “Đúng là một bao dấm nhỏ, siêu chua.”
Tang Trĩ bạnh quai hàm, không phủ nhận. Cô liếc anh, đột nhiên nhận ra, cái cà vạt anh đang đeo là quà cô tặng. Tâm trạng nóng nảy bỗng chốc tiêu tán. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Tang Trĩ đổi chủ đề: “Khi nào anh lại về Nam Vu?”
“Sáng ngày kia.”
“À.”
“Thanh minh anh lại về.” Đoàn Gia Hứa nói, “Đi tảo mộ mẹ, đến lúc đó hai chúng ta cùng đi.”
Tang Trĩ gật đầu: “Được.”
Đoàn Gia Hứa ngồi tùy ý dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô. Không bao lâu, anh thấp giọng nói: “Lại đây.”
Tang Trĩ nghi ngờ sát lai: “Làm gì ạ?”
“Giúp anh nới lỏng cà vạt.” Đoàn Gia Hứa nói, “Sau đó lại giúp anh thắt lại.”
Tang Trĩ mông lung đáp: “Nhưng em không.”
Đoàn Gia Hứa: “Đẩy lên là được.”
“...”
ANH KHÔNG CÓ TAY HAY SAO????
Tất nhiên Tang Trĩ không có nói lời này ra, ngoan ngoãn vươn người thắt lại cà vạt cho anh, vụng về làm theo lời anh, đẩy nút gập lên. Một giây, Đoàn Gia Hứa bất ngờ nắm chặt cổ tay cô, kéo về phía trước.
Giống như bị lực kéo này lôi theo, cả người anh cũng phối hợp nghiêng về phía trước chuẩn xác hôn lên môi cô.
Nhẹ nhàng, ngắn ngủi như chuồn chuồn lướt nước.
“...”
Tang Trĩ không kịp phản ứng xem đã có chuyện gì xảy ra, Đoàn Gia Hứa đã ngồi thẳng lại, chậm rãi chỉnh cà vạt, nghiêm chỉnh nói: “Dọa anh giật mình.”
Tang Trĩ: “?”
“Muốn hôn, cứ thẳng thắn hôn là được.” Đoàn Gia Hứa thân mật vuốt ve cánh môi cô, cà lơ cà phất nói, “Không cần mượn hành động này để hôn trộm người ta đâu.”
“...”
Tang Trĩ biểu lộ gương mặt: MỘT LỜI KHÓ NÓI HẾT
Người đàn ông này, thật là trăm năm khó gặp.
Tang Trĩ nhịn, mặt không thay đổi kéo tay anh, lại xích lại, giúp anh chỉnh cà vạt, cứng nhắc nói: “Anh làm méo rồi.”
Đoàn Gia Hứa thấp mắt, đột nhiên cười, gọi cô: “Nhóc con.”
“Sao?”
“Nhớ em.”
Tang Trĩ ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “À.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “À là sao?”
“Em nói À,” Tang Trĩ giúp anh sửa sang lại y phục, nghiêm trang giải thích, “Chính là: Em cũng như thế.”
Đoàn Gia Hứa cười: “Được.”
Đợi nửa ngày mà vẫn chưa đến tiết mục trao giải, Tang Trĩ nhìn điện thoại buồn bực, ngán ngẩm nói: “Tí nữa anh còn lên phát biểu à? Giống như là chương trình cho mỗi công ty lên nói 3 phút thì phải.”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm.”
Tang Trĩ hào hứng: “Vậy anh nghĩ ra định nói gì chưa?”
Đoàn Gia Hứa gật gật.
Nội dung đơn giản là tình trạng công ty, Tang Trĩ cũng không hỏi nhiều, nhưng ngược lại rất mong chờ, cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn.
Rất nhanh đã đến Đoàn Gia Hứa.
Đoàn Gia Hứa đứng dậy, nghiêng đầu nhìn cô: “Anh trở lại nhanh thôi.”
Tang Trĩ định chụp lại cảnh này, nhưng ngồi ở đây hơi xa, cô dứt khoát đổi vị trí.
Đợi một lúc, rốt cuộc cũng đến phiên Đoàn Gia Hứa. Anh đứng dưới ánh đèn sân khấu, giữa hàng người phá lệ anh tuấn, tỏa sáng.
Tang Trĩ mở điện thoại.
Đoàn Gia Hứa tiếp nhận microphone từ tay MC, nhìn so với bình thường nghiêm chỉnh, thành thục hơn nhiều. Anh chậm rãi mở miệng nói về hiện trạng và hướng đi của công ty, khi nói những lời này khuôn mặt vô cùng chuyên chú, cách nói chuyện hấp dẫn, logic, lời ít ý nhiều.
Người phía trước hơi cao che khuất ánh mắt của Tang Trĩ, cô sợ cản người phía sau chỉ có thể với tay cầm di động cao lên, động tác này có chút tốn sức.
Hai phút trôi qua. Đoàn Gia Hứa kết thúc một nội dung trong bài phát biểu thì đột nhiên quay người, đi chếch về phía sân khấu. Thấy động tác này của hắn, MC vẻ mặt mờ mịt. Anh cười nhạt, ôn hòa giải thích: “Thật có lỗi, bạn gái tôi đang quay hình tôi.”
“...”
“Đứng ở chỗ kia, cô ấy không quay không được dễ dàng.”
Anh nhìn sâu vào đáy mắt cô vừa ôn nhu lại mập mờ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàng ghế này tất cả đều là học sinh. Thấy động tĩnh bên này, không nhịn được nhìn sang hóng chuyện.
Phần lớn đều là người Tang Trĩ không biết. Ngồi bên cạnh có mấy bạn học là giáo sư dẫn theo, gặp nhau vài lần, nên cũng coi như quen biết, nhưng không thân thiết, vì vậy bọn họ cũng chưa từng gặp Đoàn Gia Hứa.
Sau khi nhắc nhở nhẹ nhàng một câu đó, Đoàn Gia Hứa cũng không nói gì thêm. Anh mỉm cười gật đầu tạm biệt cô rồi trở về vị trí khách mời.
Chờ sau khi hắn đi, các bạn cùng khoa bu lại hỏi han: “Tình huống gì thế? Oa, soái ca kia chọc ghẹo cậu sao? Thật tình, như phim, kích thích quá.”
“Nhưng mà,” Ban học kia nhìn theo Đoàn Gia Hứa, “Cái kiểu khí chất soái ca, phong lưu này, thật sự giống mấy anh chàng lãng tử thả thính khắp nơi.”
“...”
“Đúng đúng, mà cái khuôn mặt kia, tám, chín phần mười là một gã đào hoa, bạc tình suốt ngày trêu ong ghẹo bướm.” Bạn học khác lại chậc chậc hai tiếng, lời nói mang theo mấy phần ý vị tán thưởng, “Mình chưa từng thấy qua loại con trai yêu nghiệt, họa thủy thế này ngoài đời.”
Nghe thấy thế, Tang Trĩ quay đầu nhìn về phía cô bạn đó, ánh mắt phức tạp.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạn học: “Sao thế?”
“Người đó,” Tang Trĩ nhịn không được nóng nảy, “là bạn trai mình.”
“...”
Trầm mặc mấy giây, dường như bạn học kia có chút xấu hổ, cười khan hai tiếng, cứng rắn giải thích: “ý mình chính là: bạn trai cậu quả thật rất đẹp trai.”
Tang trĩ không quá để ý, dù sao đúng là Đoàn Gia Hứa khiến người ta cảm thấy như thế. Cô cười nhẹ, giọng nói không mặn không nhạt: “Không sao, mình cũng đâu có tức giận.”
Bạn học kia hiếu kì hỏi: “Hai người quen nhau như thế nào?”
Tang Trĩ cười: “Là bạn của anh trai mình.”
“Wow, mình cũng mong có anh trai.” Bạn học hâm mộ nói, “Tốt nhất cũng có mấy anh bạn thân có dáng dấp đẹp trai, nhã nhặn, không cần ăn ngắm cũng đủ no rồi.”
Hai người lại hàn huyên vài câu.
Tang Trĩ bắt đầu chuyên tâm nhắn tin với Đoàn Gia Hứa.
Tang Trĩ: [Anh về khi nào?]
Đoàn Gia Hứa: [Sang nay.]
Tang Trĩ: [Vậy sao anh lại ở đây?]
Đoàn Gia Hứa: [Nghe em nói sẽ tham gia lễ trao giải, vừa hay công ty anh được mời dự, liền thuận tiện thay chị Giang đến.]
Tang Trĩ giận dỗi: [Hôm qua có người còn nói hôm nay không rảnh.]
Khiến tâm trang cô cả ngày không vui.
Đoàn Gia Hứa: [Chỉ muốn cho em một niềm vui bất ngờ thôi.]
Đoàn Gia Hứa: [Giận anh à?]
Nhìn chằm chằm câu trả lời này một lúc, sự hờn giận của cô cũng bay đi phân nửa. Nghĩ đến dáng vẻ mặc âu phục của anh, cô vui vẻ cắn môi dưới, nghĩ: Tốt nha, rất tốt.
Tang Trĩ suy nghĩ một lúc, chủ động nêu ý kiến: [Hay là hai chúng ta xuống hàng cuối ngồi?]
Tang Trĩ: [Còn rất nhiều ghế trống ở dưới.]
Lễ đường này rất lớn, chỗ ngồi thừa rất nhiều. Bên tổ chức an bài cho mọi người ngồi dồn hết lên trên để tiện tọa đàm cùng các đại biểu của các công ty lớn và các giáo sư trong ngành vì vậy những hàng ghế dưới có rất ít người ngồi, hoặc thừa.
Đoàn Gia Hứa: [Được.]
Thấy thế, Tang Trĩ thu gọn đồ đạc, nói với bạn cùng khóa một tiếng, đứng dậy đi về phía sau, tìm một vị trí vắng vắng, nhận hai ghế rồi ngồi xuống.
Không bao lâu, Đoàn Gia Hứa đã ngồi xuống cạnh cô.
Tang Trĩ quay sang nhìn anh, nhìn mấy lần vẫn cảm thấy kinh diễm. Cô có thể chú ý thấy mấy cô gái ngồi xung quanh đều không dời mắt khỏi anh, bỗng nhiên có chút khó chịu: “Tại sao anh còn mặc âu phục, xuống máy bay đổi quần áo luôn à?”
Đoàn Gia Hứa nâng tay bóp thịt trên tay cô, yêu chiều đáp: “Ừ.”
Tang Trĩ nhịn không được làu bàu nói: “Bạn học của em nói anh có tướng có một gã đào hoa, ong bướm.”
Đoàn Gia Hứa dừng động tác, ngẩng đầu nhìn cô: “Cái gì?”
“Nói anh là,” Tang Trĩ nhìn chằm chằm anh, trong lời nói mang theo mấy phần khiển trách, “trăm năm khó gặp, là tiêu chuẩn của: ĐÀN ÔNG CÓ GƯƠNG MẶT ĐÀO HOA, ONG BƯỚM.”
“Cái gì mà ĐÀN ÔNG CÓ GƯƠNG MẶT ĐÀO HOA, ONG BƯỚM?”
“Em cũng không biết.” ỷ vào lời nhận xét của bạn học, Tang Trĩ nói không kiêng nể gì cả, “Chính là ý đó đấy.”
Mí mắt Đoàn Gia Hứa giật giật.
Không chờ anhmở miệng, Tang Trĩ bỗng nhiên bùng nổ, quay phắt sang, bóp mặt anh, gằn từng chữ nói: “Anh có thể ngừng phóng điện sang các bạn xung quanh.”
“...” Đoàn Gia Hứa sửng sốt một chút, cảm thấy quả thực oan ức chết đi được: “Anh quay sang xung quanh phóng điện?”
Tang Trĩ ôm đầu anh, xoay lại, muốn dùng thân che mặt anh lại, ánh mắt nhìn qua bốn phương tám hướng: “Chính là thế, anh ngồi thế này, không được nhúc nhích.”
Nghĩ chút, cô lại nghiêm mặt nói: “Về sau anh ra ngoài có thể đeo không trang theo không?”
Nhìn điệu bộ của cô, Đoàn Gia Hứa kịp thời hiểu ra, khóe môi cong lên, bật cười: “Đúng là một bao dấm nhỏ, siêu chua.”
Tang Trĩ bạnh quai hàm, không phủ nhận. Cô liếc anh, đột nhiên nhận ra, cái cà vạt anh đang đeo là quà cô tặng. Tâm trạng nóng nảy bỗng chốc tiêu tán. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Tang Trĩ đổi chủ đề: “Khi nào anh lại về Nam Vu?”
“Sáng ngày kia.”
“À.”
“Thanh minh anh lại về.” Đoàn Gia Hứa nói, “Đi tảo mộ mẹ, đến lúc đó hai chúng ta cùng đi.”
Tang Trĩ gật đầu: “Được.”
Đoàn Gia Hứa ngồi tùy ý dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô. Không bao lâu, anh thấp giọng nói: “Lại đây.”
Tang Trĩ nghi ngờ sát lai: “Làm gì ạ?”
“Giúp anh nới lỏng cà vạt.” Đoàn Gia Hứa nói, “Sau đó lại giúp anh thắt lại.”
Tang Trĩ mông lung đáp: “Nhưng em không.”
Đoàn Gia Hứa: “Đẩy lên là được.”
“...”
ANH KHÔNG CÓ TAY HAY SAO????
Tất nhiên Tang Trĩ không có nói lời này ra, ngoan ngoãn vươn người thắt lại cà vạt cho anh, vụng về làm theo lời anh, đẩy nút gập lên. Một giây, Đoàn Gia Hứa bất ngờ nắm chặt cổ tay cô, kéo về phía trước.
Giống như bị lực kéo này lôi theo, cả người anh cũng phối hợp nghiêng về phía trước chuẩn xác hôn lên môi cô.
Nhẹ nhàng, ngắn ngủi như chuồn chuồn lướt nước.
“...”
Tang Trĩ không kịp phản ứng xem đã có chuyện gì xảy ra, Đoàn Gia Hứa đã ngồi thẳng lại, chậm rãi chỉnh cà vạt, nghiêm chỉnh nói: “Dọa anh giật mình.”
Tang Trĩ: “?”
“Muốn hôn, cứ thẳng thắn hôn là được.” Đoàn Gia Hứa thân mật vuốt ve cánh môi cô, cà lơ cà phất nói, “Không cần mượn hành động này để hôn trộm người ta đâu.”
“...”
Tang Trĩ biểu lộ gương mặt: MỘT LỜI KHÓ NÓI HẾT
Người đàn ông này, thật là trăm năm khó gặp.
Tang Trĩ nhịn, mặt không thay đổi kéo tay anh, lại xích lại, giúp anh chỉnh cà vạt, cứng nhắc nói: “Anh làm méo rồi.”
Đoàn Gia Hứa thấp mắt, đột nhiên cười, gọi cô: “Nhóc con.”
“Sao?”
“Nhớ em.”
Tang Trĩ ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “À.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “À là sao?”
“Em nói À,” Tang Trĩ giúp anh sửa sang lại y phục, nghiêm trang giải thích, “Chính là: Em cũng như thế.”
Đoàn Gia Hứa cười: “Được.”
Đợi nửa ngày mà vẫn chưa đến tiết mục trao giải, Tang Trĩ nhìn điện thoại buồn bực, ngán ngẩm nói: “Tí nữa anh còn lên phát biểu à? Giống như là chương trình cho mỗi công ty lên nói 3 phút thì phải.”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm.”
Tang Trĩ hào hứng: “Vậy anh nghĩ ra định nói gì chưa?”
Đoàn Gia Hứa gật gật.
Nội dung đơn giản là tình trạng công ty, Tang Trĩ cũng không hỏi nhiều, nhưng ngược lại rất mong chờ, cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn.
Rất nhanh đã đến Đoàn Gia Hứa.
Đoàn Gia Hứa đứng dậy, nghiêng đầu nhìn cô: “Anh trở lại nhanh thôi.”
Tang Trĩ định chụp lại cảnh này, nhưng ngồi ở đây hơi xa, cô dứt khoát đổi vị trí.
Đợi một lúc, rốt cuộc cũng đến phiên Đoàn Gia Hứa. Anh đứng dưới ánh đèn sân khấu, giữa hàng người phá lệ anh tuấn, tỏa sáng.
Tang Trĩ mở điện thoại.
Đoàn Gia Hứa tiếp nhận microphone từ tay MC, nhìn so với bình thường nghiêm chỉnh, thành thục hơn nhiều. Anh chậm rãi mở miệng nói về hiện trạng và hướng đi của công ty, khi nói những lời này khuôn mặt vô cùng chuyên chú, cách nói chuyện hấp dẫn, logic, lời ít ý nhiều.
Người phía trước hơi cao che khuất ánh mắt của Tang Trĩ, cô sợ cản người phía sau chỉ có thể với tay cầm di động cao lên, động tác này có chút tốn sức.
Hai phút trôi qua. Đoàn Gia Hứa kết thúc một nội dung trong bài phát biểu thì đột nhiên quay người, đi chếch về phía sân khấu. Thấy động tác này của hắn, MC vẻ mặt mờ mịt. Anh cười nhạt, ôn hòa giải thích: “Thật có lỗi, bạn gái tôi đang quay hình tôi.”
“...”
“Đứng ở chỗ kia, cô ấy không quay không được dễ dàng.”
Bình luận facebook