Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Tiết trời tháng mười vẫn còn nóng, về đêm mới loáng thoáng có chút lạnh, nhưng vẫn như cũ che giấu đi luồng hơi thở buồn bực.
Trong chớp mắt xác nhận đúng thật người này là Tang Trĩ, Đoàn Gia Hứa hơi chau đôi mày, vô thức nhấn diệt điếu thuốc lá, lúc muốn ném nó vào thùng rác lại đột nhiên chú ý đến bao thuốc trên tay cô gái.
Động tác của anh dừng lại.
Đoàn Gia Hứa nâng mắt nhìn cô, khẽ rung rung điếu thuốc trong tay: “Ai dạy em hút thuốc?”
Hai năm không gặp, cô gái nhỏ quả thật cao hơn không ít.
Lần gặp mặt trước kia chỉ cao đến bả vai của anh, nhưng bây giờ đã đến cằm anh rồi. Ngũ quan của cô không thay đổi gì, chỉ là thoáng trưởng thành hơn đôi chút, so với dáng vẻ non nớt của trước kia, thì bây giờ lại mang theo hương vị thiếu nữ.
Cô mang một cái áo dây hồng, quần shot jean màu lam nhạt, lộ ra cái eo thon nhỏ gầy và hình dạng xương quai xanh xinh đẹp, bên dưới là đôi chân vừa thẳng lại mịn màng.
Mái tóc trời sinh màu nâu nhạt, búi thành một cục nhỏ xinh trên đầu, nhìn qua vừa xinh đẹp lại nhẹ nhàng khoan khoái.
Thật đúng là thay đổi của thiếu nữ mười tám mới lớn.
Tang Trĩ hoàn toàn không kịp phản ứng, lúng ta lúng túng nhìn chằm chằm vào anh. Qua một hồi lâu sau, cô thu tay về nhỏ giọng thầm thì: “Không phải của em.”
“Anh trai đây tận mắt nhìn thấy,…” Giọng nói Đoàn Gia Hứa miễn cưỡng: “Nó từ trên người em rơi xuống.”
“…”
“Bé Tiểu Tang không học điều tốt sao?”
Nghe được hai từ ‘anh trai’ từ trong miệng của anh, Tang Trĩ có cảm giác dường như đã mấy đời trôi qua. Cô không giải thích, chỉ chỉ vào điếu thuốc trên tay anh: “Không phải anh cũng hút sao.”
“Tôi có lần nào hút trước mặt em đâu?” Đoàn Gia Hứa ném đầu thuốc lá trong tay đi, thuận tay bỏ bao thuốc lá vào trong túi, “Cái này, tịch thu.”
“…” Không nghĩ tới anh còn có thể bày ra một màn như thế này, Tang Trĩ vội vàng nói: “Thật sự không phải em, là của bạn cùng phòng em.”
“Hử?” Đoàn Gia Hứa nhìn cô, đột nhiên chú ý đến vấn đề nào đó, khi nói chuyện âm cuối khẽ cao: “Bạn học nhỏ này, trước đừng nói đến chuyện này đã. Lâu như vậy rồi không gặp lại tôi, em không biết chào sao?”
Tang Trĩ hơi yên lặng, mấp máy môi, vô cùng cứng nhắc gọi: “Anh Gia Hứa.”
“Đến đây chơi?”
“Vâng.”
“Lúc nào thì kết thúc kỳ huấn luyện quân sự?”
Giống như là về nhà bị ba mẹ thẩm vấn, Tang Trĩ sờ sờ đầu, ngoan ngoãn nói: “Giữa tháng trước, huấn luyện chỉ nửa tháng.”
“Vậy bảy ngày nghỉ quốc khánh kia,” Đoàn Gia Hứa cười nói, “Sao không thấy em đến tìm tôi chơi?”
Ban đầu Tang Trĩ còn nghĩ rằng lấu như vậy rồi không gặp lại, chắc cũng chỉ là nói đến những câu xã giao thông thường máy móc, khi đối mặt trò chuyện, đoán chừng đôi bên đều ít nhiều cảm thấy xấu hổ.
Kết quả lại không có.
Chỉ có một mình cô cảm thấy có chút xấu hổ mà thôi.
Tang Trĩ nhìn anh, lầm bầm: “Em bận chuyện khác.”
Đoàn Gia Hứa: “Chuyện gì?”
“Lên lớp.”
“Nghỉ mà cũng có lớp sao?”
“…” Trong nháy mắt Tang Trĩ cảm thấy có chút không đúng, sửa miệng: “Làm thêm.”
“Ừm, trước kia tôi cũng từng làm thêm.” Phát hiện được cô đang qua loa lấy lệ với mình, vẻ măt Đoàn Gia Hứa không tập trung, khóe môi cong lên một độ cong nhàn nhạt: “Còn phải dành thời gian giúp em đi gặp giáo viên, trông em làm bài tập, dẫn em về nhà.”
“…”
“Cô bé Bạch Nhãn Lang.”(*)
(*) Bạch Nhãn Lang hay Sói mắt trắng, ám chỉ những người vong ân bội nghĩa.
“…”
Trầm mặc hồi lâu.
Anh đứng thẳng người dậy, khuôn mặt dưới ánh đèn hiện lên sự trống rỗng nhàn nhạt, lấy bao thuốc từ trong túi ra đưa đến cho cô, lành lạnh phun ra hai chữ: “Giỏi lắm.”
Tang Trĩ không dám nhận lấy.
“Cô gái nhỏ không chút lương tâm nào,” Đoàn Gia Hứa cười đến dịu dàng, “Giỏi thật đấy.”
“…” Tang Trĩ bị anh nói có đôi chút buồn bực, gắng gượng thốt lên một câu: “Thì khi đó anh đã lên năm hai năm ba năm tư rồi, còn em mới năm nhất đại học thôi.”
“Ừm.” Đoàn Gia Hứa thản nhiên nói: “Còn đi công kích tuổi tác.”
“…”
“Cô bé, em tự suy nghĩ thử xem.” Khuỷu tay Đoàn Gia Hứa gác lên một bên lan can bên cạnh, đầu ngón tay gõ nhè nhẹ: “Tôi có chỗ nào không tốt với em sao.”
“…Em đâu có nói như vậy.” Tang Trĩ nhịn không được nói: “Mà chúng ta đều đã trưởng thành là người lớn cả rồi, anh còn gọi em là cô bé, không cảm thấy khó chịu sao?”
“Được có bao lớn?” Đoàn Gia Hứa nói: “Không phải vẫn là dáng vẻ con nít sao.”
Tang Trĩ nén giận kéo lấy bao thuốc lá trong tay anh lại, nhưng vẫn không kìm được lửa giận: “Anh cũng vậy, mấy năm không gặp, quả thật anh đã già đi không ít đó.”
Đoàn Gia Hứa không giận, cà lơ phất phơ nói: “Hửm? Đúng là khi gọi ‘anh’ êm tai hơn hẳn.”
“…”
“Tang Trĩ, tự em mở điện thoại lên mà nhìn lại xem, tự em tính đi.” Đoàn Gia Hứa nói, “Tôi gọi cho em biết bao nhiêu cuộc em không nhận.”
Tang Trĩ không chút sức lực gì đáp: “Không phải em đã nói với anh là em phải học tập sao?”
“Học tập còn cần phải ngăn cách? Em thế này là học tập gì hả? Chuyện này sau anh sẽ chậm rãi tính với em.” Anh liếc mắt nhìn đồng hồ, khóe mắt thoáng cong lên: “Mười một giờ, không quay lại sao?”
“Không biết bọn họ muốn làm gì lúc này nữa.” Tang Trĩ cũng nhìn lướt qua điện thoại, “Vậy em về trước đây.”
“…”
“Anh Gia Hứa,” Sợ lại bị anh nói là không có lương tâm, Tang Trĩ vô cùng nghiêm túc hỏi vài câu: “Em còn chưa kịp hỏi, sao anh lại ở đây? Anh không đi sao?”
“Công ty có đồng nghiệp mới, làm một cái tiệc chúc mừng.” Đoàn Gia Hứa tùy ý nói, “Em quay lại lấy đồ của mình mang theo, tôi đưa em về trường.”
Tang Trĩ lắc đầu: “Em và bọn họ sẽ cùng nhau về mà.”
“Vậy cũng được.” Anh không cưỡng cầu thêm.
Đoàn Gia Hứa vẫn còn đứng yên ở đấy, đôi mắt nhìn cô chăm chăm, dường như có điều suy nghĩ.
Cảm thấy có chút không được tự nhiên, Tang Trĩ không tự chủ dời mắt đi hướng khác, ngửi thấy trong gió mang theo mùi rượu nhàn nhạt. Lúc đầu mặc bộ đồ này cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng giờ phút này, không hiểu sao cứ có cảm giác đi học không mặc đồng phục bị thầy chủ nhiệm bắt được vậy.
Tang Trĩ lại hỏi: “Anh uống rượu sao?”
“Không có.” Đoàn Gia Hứa cảm thấy buồn cười: “Không phải em mới là người uống sao? Sao lại bay đến trên người tôi rồi?”
Lúc này Tang Trĩ mới chợt nhớ đến: “À.”
Anh đột nhiên thốt lên một câu: “Đứng yên chút nào.”
Tang Trĩ không nhúc nhích: “Sao vậy.”
“Đã lâu như vậy rồi không gặp,” Đoàn Gia Hứa đứng yên, đôi mắt đào hoa tỏa sáng, tựa như cảm thấy gặp chuyện rất thần kỳ, thanh âm ngậm lấy ý cười: “Để tôi cẩn thận nhìn kỹ xem, bé Tiểu Tang sau khi lớn lên…”
“…”
“Có xinh đẹp không.”
…….
Tang Trĩ quay lại gian phòng.
Có mấy người đã ngã xuống ghế, còn lại là những người có tửu lượng kinh người, tru rống như quỷ khóc sói gào vậy. Mùi rượu rất nồng, âm thanh lớn muốn nổ tung màng nhĩ.
Cô vừa vào đã muốn ra ngoài ngay lập tức.
Nhìn thấy cô vào, bạn cùng phòng Uông Nhược Lan hỏi: “Này, Tang Trĩ, sao cậu đi nhà vệ sinh lâu vậy? Chúng ta đến đánh bài đi.”
Tang Trĩ ngồi vào bên cạnh cô ấy: “Khi nào thì chúng ta rời đi?”
Uông Nhược Lan: “Bọn họ nói một giờ.”
“…” Tang Trĩ nói: “Vậy thì tàu điện ngầm đã hết chuyến mất rồi.”
“Chúng ta bắt taxi về thôi.” Uông Nhược Lan nói: “Hoặc là ngồi xe buýt? Ai dà, có điều không biết chuyến 888 cuối cùng là trễ hay sớm hơn một giờ nữa.”
Tang Trĩ khó mà hít thở nổi cái mùi nồng trong phòng này, cũng có thể là vì ban nãy uống vài chén rượu nên mới vậy, lúc này đây lại cảm thấy có chút buồn nôn: “Mình về trước đây, mình không đi đêm được.”
Thọ tinh Ninh Vi lại gần, cười tủm tỉm hỏi: “Tang Tang, cậu muốn đi đâu sao?”
Tang Trĩ: “Ừm.”
“Một mình cậu sao về được chứ, đã trễ thế này rồi mà.” Ninh Vi nói: “Để Giang Minh đưa cậu về nha?”
Tang Trĩ hơi dừng động tác: “Giang Minh là ai?”
“Người đó đó.” Ninh Vi kéo kéo cánh tay cô, lặng lẽ chỉ chỉ, sau đó lại gần bên tai cô nói: “Cùng lớp với mình, có phải là rất đẹp trai đúng không? Mình thấy cậu ấy có ý với cậu đó.”
“Cậu đừng đoán bừa, mình và cậu ấy còn chưa nói chuyện với nhau lấy một lần.” Tang Trĩ đứng lên, vuốt vuốt đôi mắt có chút buồn ngủ: “Không sao đâu, mình đi ra ngoài chính là trạm tàu điện ngầm rồi. Mình đi đây, buồn ngủ muốn chết.”
“Ôi chao, thôi được rồi.”
“Các cậu cũng đừng chơi quá muộn, không an toàn đâu.”
“Nhiều người như vậy sợ gì chứ.”
“Vậy các cậu đã mang theo chìa khóa chưa?”
“Mang rồi mang rồi.”
Lúc này Tang Trĩ mới an tâm rời khỏi phòng. Buổi tối ở KTV luôn rất náo nhiệt, phục vụ ở đối diện vô cùng nhiệt tình, âm lượng lúc chào hỏi cứ như bắt loa bên mồm vậy.
Mấy lần Tang Trĩ bị họ làm cho giật nảy mình, sau đó cũng dần quen thuộc.
Tang Trĩ đi ra khỏi KTV, thuận tiện đi xuống cầu thang.
Cô đưa tay che che khuôn mặt, rốt cuộc cũng có tâm tư và thời gian để nhớ lại dáng vẻ của Đoàn Gia Hứa, cùng với câu nói cuối cùng của anh.
Có lẽ vì có hơi rượu, Tang Trĩ không hiểu sao cảm thấy rất tức giận.
Tên cẩu nam này.
Tên cẩu già.
Xinh đẹp hay không thì có liên quan gì đến anh cơ chứ.
Mà cô từ nhỏ vốn đã xinh đẹp rồi, trưởng thành khẳng định sẽ còn xinh đẹp hơn nữa.
Vậy mà cần phải nhìn kỹ hơn mới có thể nhận ra sao.
Tang Trĩ dừng bước, chậm rãi thở hắt ra một hơi.
Lần gặp lại này đến quá bất ngờ, cô còn chưa có một chút sự chuẩn bị nào. Mặc dù cảm xúc vui vẻ vẫn còn ở đây, nhưng nhiều hơn chính là sự luống cuống tay chân, sau đó tâm tình còn có chút buồn bã.
Cô lại nghĩ đến câu nói kia của Đoàn Gia Hứa.
— “Được có bao lớn? Không phải vẫn là dáng vẻ con nít sao.”
Tang Trĩ không hiểu sao lại cười thành tiếng.
Quả nhiên là giống y hệt như trong suy nghĩ của cô.
Cô trưởng thành, với anh mà nói cũng chỉ là một đứa con nít. Có thể chờ đến khi cô già đi bảy mươi tám mươi tuổi, anh vẫn còn sống chết mà níu lấy hai chữ ‘cô bé’ này không thả ấy chứ.
Mà lại nói, chỉ lớn hơn cô có bảy tuổi.
Đã trở thành chuyện hơn người một bậc rồi sao!
Tang Trĩ có chút tức giận không nhịn nổi, lại không biết nên phát tiết ra như thế nào. Cô chưa từng nói tục chửi thề, cũng không mắng người bao giờ. Lúc này nhẫn nhịn nữa ngày cũng chỉ thốt lên được hai chữ “Lão chó già.”
Vừa dứt lời.
Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc của người đàn ông: “Hửm?”
“…” Tang Trĩ cứng đờ quay đầu lại.
“Gọi tôi sao?” Đoàn Gia Hứa đứng sau lưng cách cô hai cái bậc thang, tựa hồ như cô đứng đây bao lâu thì anh cũng đứng đó bấy lâu. Anh hơi suy tư, dường như bị chọc đến tức cười: “Đúng vậy nhỉ.”
“…”
“Em đêm nay hình như thấy tôi như thể…….” Đoàn Gia Hứa nhìn cô chuyên chú mấy giây, sau đó cắn răng gằn từng chữ một rõ ràng, “Lão Chó Già.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thị giác của Đoàn lão cẩu chính là: cô bé này không hiểu thấu cũng không để ý đến tôi, còn không ngừng công kích tuổi tác của tôi (.
Thật sự tôi đã muốn viết về lão cầm thú(*), nhưng đến khi nào mới viết đến đây.
Mọi người ăn tết vui vẻ, nhớ ăn chè trôi nước!!! thương cá nhà!!!
Cảm ơn các bà vợ đã bao nuôi!! Moah Moah!
(*) Ý Dĩ Dĩ là viết đến đoạn Đoàn Gia Hứa tỏ tình đó=)))
Trong chớp mắt xác nhận đúng thật người này là Tang Trĩ, Đoàn Gia Hứa hơi chau đôi mày, vô thức nhấn diệt điếu thuốc lá, lúc muốn ném nó vào thùng rác lại đột nhiên chú ý đến bao thuốc trên tay cô gái.
Động tác của anh dừng lại.
Đoàn Gia Hứa nâng mắt nhìn cô, khẽ rung rung điếu thuốc trong tay: “Ai dạy em hút thuốc?”
Hai năm không gặp, cô gái nhỏ quả thật cao hơn không ít.
Lần gặp mặt trước kia chỉ cao đến bả vai của anh, nhưng bây giờ đã đến cằm anh rồi. Ngũ quan của cô không thay đổi gì, chỉ là thoáng trưởng thành hơn đôi chút, so với dáng vẻ non nớt của trước kia, thì bây giờ lại mang theo hương vị thiếu nữ.
Cô mang một cái áo dây hồng, quần shot jean màu lam nhạt, lộ ra cái eo thon nhỏ gầy và hình dạng xương quai xanh xinh đẹp, bên dưới là đôi chân vừa thẳng lại mịn màng.
Mái tóc trời sinh màu nâu nhạt, búi thành một cục nhỏ xinh trên đầu, nhìn qua vừa xinh đẹp lại nhẹ nhàng khoan khoái.
Thật đúng là thay đổi của thiếu nữ mười tám mới lớn.
Tang Trĩ hoàn toàn không kịp phản ứng, lúng ta lúng túng nhìn chằm chằm vào anh. Qua một hồi lâu sau, cô thu tay về nhỏ giọng thầm thì: “Không phải của em.”
“Anh trai đây tận mắt nhìn thấy,…” Giọng nói Đoàn Gia Hứa miễn cưỡng: “Nó từ trên người em rơi xuống.”
“…”
“Bé Tiểu Tang không học điều tốt sao?”
Nghe được hai từ ‘anh trai’ từ trong miệng của anh, Tang Trĩ có cảm giác dường như đã mấy đời trôi qua. Cô không giải thích, chỉ chỉ vào điếu thuốc trên tay anh: “Không phải anh cũng hút sao.”
“Tôi có lần nào hút trước mặt em đâu?” Đoàn Gia Hứa ném đầu thuốc lá trong tay đi, thuận tay bỏ bao thuốc lá vào trong túi, “Cái này, tịch thu.”
“…” Không nghĩ tới anh còn có thể bày ra một màn như thế này, Tang Trĩ vội vàng nói: “Thật sự không phải em, là của bạn cùng phòng em.”
“Hử?” Đoàn Gia Hứa nhìn cô, đột nhiên chú ý đến vấn đề nào đó, khi nói chuyện âm cuối khẽ cao: “Bạn học nhỏ này, trước đừng nói đến chuyện này đã. Lâu như vậy rồi không gặp lại tôi, em không biết chào sao?”
Tang Trĩ hơi yên lặng, mấp máy môi, vô cùng cứng nhắc gọi: “Anh Gia Hứa.”
“Đến đây chơi?”
“Vâng.”
“Lúc nào thì kết thúc kỳ huấn luyện quân sự?”
Giống như là về nhà bị ba mẹ thẩm vấn, Tang Trĩ sờ sờ đầu, ngoan ngoãn nói: “Giữa tháng trước, huấn luyện chỉ nửa tháng.”
“Vậy bảy ngày nghỉ quốc khánh kia,” Đoàn Gia Hứa cười nói, “Sao không thấy em đến tìm tôi chơi?”
Ban đầu Tang Trĩ còn nghĩ rằng lấu như vậy rồi không gặp lại, chắc cũng chỉ là nói đến những câu xã giao thông thường máy móc, khi đối mặt trò chuyện, đoán chừng đôi bên đều ít nhiều cảm thấy xấu hổ.
Kết quả lại không có.
Chỉ có một mình cô cảm thấy có chút xấu hổ mà thôi.
Tang Trĩ nhìn anh, lầm bầm: “Em bận chuyện khác.”
Đoàn Gia Hứa: “Chuyện gì?”
“Lên lớp.”
“Nghỉ mà cũng có lớp sao?”
“…” Trong nháy mắt Tang Trĩ cảm thấy có chút không đúng, sửa miệng: “Làm thêm.”
“Ừm, trước kia tôi cũng từng làm thêm.” Phát hiện được cô đang qua loa lấy lệ với mình, vẻ măt Đoàn Gia Hứa không tập trung, khóe môi cong lên một độ cong nhàn nhạt: “Còn phải dành thời gian giúp em đi gặp giáo viên, trông em làm bài tập, dẫn em về nhà.”
“…”
“Cô bé Bạch Nhãn Lang.”(*)
(*) Bạch Nhãn Lang hay Sói mắt trắng, ám chỉ những người vong ân bội nghĩa.
“…”
Trầm mặc hồi lâu.
Anh đứng thẳng người dậy, khuôn mặt dưới ánh đèn hiện lên sự trống rỗng nhàn nhạt, lấy bao thuốc từ trong túi ra đưa đến cho cô, lành lạnh phun ra hai chữ: “Giỏi lắm.”
Tang Trĩ không dám nhận lấy.
“Cô gái nhỏ không chút lương tâm nào,” Đoàn Gia Hứa cười đến dịu dàng, “Giỏi thật đấy.”
“…” Tang Trĩ bị anh nói có đôi chút buồn bực, gắng gượng thốt lên một câu: “Thì khi đó anh đã lên năm hai năm ba năm tư rồi, còn em mới năm nhất đại học thôi.”
“Ừm.” Đoàn Gia Hứa thản nhiên nói: “Còn đi công kích tuổi tác.”
“…”
“Cô bé, em tự suy nghĩ thử xem.” Khuỷu tay Đoàn Gia Hứa gác lên một bên lan can bên cạnh, đầu ngón tay gõ nhè nhẹ: “Tôi có chỗ nào không tốt với em sao.”
“…Em đâu có nói như vậy.” Tang Trĩ nhịn không được nói: “Mà chúng ta đều đã trưởng thành là người lớn cả rồi, anh còn gọi em là cô bé, không cảm thấy khó chịu sao?”
“Được có bao lớn?” Đoàn Gia Hứa nói: “Không phải vẫn là dáng vẻ con nít sao.”
Tang Trĩ nén giận kéo lấy bao thuốc lá trong tay anh lại, nhưng vẫn không kìm được lửa giận: “Anh cũng vậy, mấy năm không gặp, quả thật anh đã già đi không ít đó.”
Đoàn Gia Hứa không giận, cà lơ phất phơ nói: “Hửm? Đúng là khi gọi ‘anh’ êm tai hơn hẳn.”
“…”
“Tang Trĩ, tự em mở điện thoại lên mà nhìn lại xem, tự em tính đi.” Đoàn Gia Hứa nói, “Tôi gọi cho em biết bao nhiêu cuộc em không nhận.”
Tang Trĩ không chút sức lực gì đáp: “Không phải em đã nói với anh là em phải học tập sao?”
“Học tập còn cần phải ngăn cách? Em thế này là học tập gì hả? Chuyện này sau anh sẽ chậm rãi tính với em.” Anh liếc mắt nhìn đồng hồ, khóe mắt thoáng cong lên: “Mười một giờ, không quay lại sao?”
“Không biết bọn họ muốn làm gì lúc này nữa.” Tang Trĩ cũng nhìn lướt qua điện thoại, “Vậy em về trước đây.”
“…”
“Anh Gia Hứa,” Sợ lại bị anh nói là không có lương tâm, Tang Trĩ vô cùng nghiêm túc hỏi vài câu: “Em còn chưa kịp hỏi, sao anh lại ở đây? Anh không đi sao?”
“Công ty có đồng nghiệp mới, làm một cái tiệc chúc mừng.” Đoàn Gia Hứa tùy ý nói, “Em quay lại lấy đồ của mình mang theo, tôi đưa em về trường.”
Tang Trĩ lắc đầu: “Em và bọn họ sẽ cùng nhau về mà.”
“Vậy cũng được.” Anh không cưỡng cầu thêm.
Đoàn Gia Hứa vẫn còn đứng yên ở đấy, đôi mắt nhìn cô chăm chăm, dường như có điều suy nghĩ.
Cảm thấy có chút không được tự nhiên, Tang Trĩ không tự chủ dời mắt đi hướng khác, ngửi thấy trong gió mang theo mùi rượu nhàn nhạt. Lúc đầu mặc bộ đồ này cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng giờ phút này, không hiểu sao cứ có cảm giác đi học không mặc đồng phục bị thầy chủ nhiệm bắt được vậy.
Tang Trĩ lại hỏi: “Anh uống rượu sao?”
“Không có.” Đoàn Gia Hứa cảm thấy buồn cười: “Không phải em mới là người uống sao? Sao lại bay đến trên người tôi rồi?”
Lúc này Tang Trĩ mới chợt nhớ đến: “À.”
Anh đột nhiên thốt lên một câu: “Đứng yên chút nào.”
Tang Trĩ không nhúc nhích: “Sao vậy.”
“Đã lâu như vậy rồi không gặp,” Đoàn Gia Hứa đứng yên, đôi mắt đào hoa tỏa sáng, tựa như cảm thấy gặp chuyện rất thần kỳ, thanh âm ngậm lấy ý cười: “Để tôi cẩn thận nhìn kỹ xem, bé Tiểu Tang sau khi lớn lên…”
“…”
“Có xinh đẹp không.”
…….
Tang Trĩ quay lại gian phòng.
Có mấy người đã ngã xuống ghế, còn lại là những người có tửu lượng kinh người, tru rống như quỷ khóc sói gào vậy. Mùi rượu rất nồng, âm thanh lớn muốn nổ tung màng nhĩ.
Cô vừa vào đã muốn ra ngoài ngay lập tức.
Nhìn thấy cô vào, bạn cùng phòng Uông Nhược Lan hỏi: “Này, Tang Trĩ, sao cậu đi nhà vệ sinh lâu vậy? Chúng ta đến đánh bài đi.”
Tang Trĩ ngồi vào bên cạnh cô ấy: “Khi nào thì chúng ta rời đi?”
Uông Nhược Lan: “Bọn họ nói một giờ.”
“…” Tang Trĩ nói: “Vậy thì tàu điện ngầm đã hết chuyến mất rồi.”
“Chúng ta bắt taxi về thôi.” Uông Nhược Lan nói: “Hoặc là ngồi xe buýt? Ai dà, có điều không biết chuyến 888 cuối cùng là trễ hay sớm hơn một giờ nữa.”
Tang Trĩ khó mà hít thở nổi cái mùi nồng trong phòng này, cũng có thể là vì ban nãy uống vài chén rượu nên mới vậy, lúc này đây lại cảm thấy có chút buồn nôn: “Mình về trước đây, mình không đi đêm được.”
Thọ tinh Ninh Vi lại gần, cười tủm tỉm hỏi: “Tang Tang, cậu muốn đi đâu sao?”
Tang Trĩ: “Ừm.”
“Một mình cậu sao về được chứ, đã trễ thế này rồi mà.” Ninh Vi nói: “Để Giang Minh đưa cậu về nha?”
Tang Trĩ hơi dừng động tác: “Giang Minh là ai?”
“Người đó đó.” Ninh Vi kéo kéo cánh tay cô, lặng lẽ chỉ chỉ, sau đó lại gần bên tai cô nói: “Cùng lớp với mình, có phải là rất đẹp trai đúng không? Mình thấy cậu ấy có ý với cậu đó.”
“Cậu đừng đoán bừa, mình và cậu ấy còn chưa nói chuyện với nhau lấy một lần.” Tang Trĩ đứng lên, vuốt vuốt đôi mắt có chút buồn ngủ: “Không sao đâu, mình đi ra ngoài chính là trạm tàu điện ngầm rồi. Mình đi đây, buồn ngủ muốn chết.”
“Ôi chao, thôi được rồi.”
“Các cậu cũng đừng chơi quá muộn, không an toàn đâu.”
“Nhiều người như vậy sợ gì chứ.”
“Vậy các cậu đã mang theo chìa khóa chưa?”
“Mang rồi mang rồi.”
Lúc này Tang Trĩ mới an tâm rời khỏi phòng. Buổi tối ở KTV luôn rất náo nhiệt, phục vụ ở đối diện vô cùng nhiệt tình, âm lượng lúc chào hỏi cứ như bắt loa bên mồm vậy.
Mấy lần Tang Trĩ bị họ làm cho giật nảy mình, sau đó cũng dần quen thuộc.
Tang Trĩ đi ra khỏi KTV, thuận tiện đi xuống cầu thang.
Cô đưa tay che che khuôn mặt, rốt cuộc cũng có tâm tư và thời gian để nhớ lại dáng vẻ của Đoàn Gia Hứa, cùng với câu nói cuối cùng của anh.
Có lẽ vì có hơi rượu, Tang Trĩ không hiểu sao cảm thấy rất tức giận.
Tên cẩu nam này.
Tên cẩu già.
Xinh đẹp hay không thì có liên quan gì đến anh cơ chứ.
Mà cô từ nhỏ vốn đã xinh đẹp rồi, trưởng thành khẳng định sẽ còn xinh đẹp hơn nữa.
Vậy mà cần phải nhìn kỹ hơn mới có thể nhận ra sao.
Tang Trĩ dừng bước, chậm rãi thở hắt ra một hơi.
Lần gặp lại này đến quá bất ngờ, cô còn chưa có một chút sự chuẩn bị nào. Mặc dù cảm xúc vui vẻ vẫn còn ở đây, nhưng nhiều hơn chính là sự luống cuống tay chân, sau đó tâm tình còn có chút buồn bã.
Cô lại nghĩ đến câu nói kia của Đoàn Gia Hứa.
— “Được có bao lớn? Không phải vẫn là dáng vẻ con nít sao.”
Tang Trĩ không hiểu sao lại cười thành tiếng.
Quả nhiên là giống y hệt như trong suy nghĩ của cô.
Cô trưởng thành, với anh mà nói cũng chỉ là một đứa con nít. Có thể chờ đến khi cô già đi bảy mươi tám mươi tuổi, anh vẫn còn sống chết mà níu lấy hai chữ ‘cô bé’ này không thả ấy chứ.
Mà lại nói, chỉ lớn hơn cô có bảy tuổi.
Đã trở thành chuyện hơn người một bậc rồi sao!
Tang Trĩ có chút tức giận không nhịn nổi, lại không biết nên phát tiết ra như thế nào. Cô chưa từng nói tục chửi thề, cũng không mắng người bao giờ. Lúc này nhẫn nhịn nữa ngày cũng chỉ thốt lên được hai chữ “Lão chó già.”
Vừa dứt lời.
Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc của người đàn ông: “Hửm?”
“…” Tang Trĩ cứng đờ quay đầu lại.
“Gọi tôi sao?” Đoàn Gia Hứa đứng sau lưng cách cô hai cái bậc thang, tựa hồ như cô đứng đây bao lâu thì anh cũng đứng đó bấy lâu. Anh hơi suy tư, dường như bị chọc đến tức cười: “Đúng vậy nhỉ.”
“…”
“Em đêm nay hình như thấy tôi như thể…….” Đoàn Gia Hứa nhìn cô chuyên chú mấy giây, sau đó cắn răng gằn từng chữ một rõ ràng, “Lão Chó Già.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thị giác của Đoàn lão cẩu chính là: cô bé này không hiểu thấu cũng không để ý đến tôi, còn không ngừng công kích tuổi tác của tôi (.
Thật sự tôi đã muốn viết về lão cầm thú(*), nhưng đến khi nào mới viết đến đây.
Mọi người ăn tết vui vẻ, nhớ ăn chè trôi nước!!! thương cá nhà!!!
Cảm ơn các bà vợ đã bao nuôi!! Moah Moah!
(*) Ý Dĩ Dĩ là viết đến đoạn Đoàn Gia Hứa tỏ tình đó=)))
Bình luận facebook