Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Hôm nay tỉnh dậy Mịch Chi đã không thấy Tử Lạc đâu, hỏi ra thì biết hắn có hẹn với một vị đại nhân nào đó nên đã ra khỏi phủ từ sớm.
Mịch Chi bước xuống giường, thật sự cái tên Tử Lạc khốn kiếp kia ngày nào cũng hành hạ cô đến chết đi sống lại thế này. Sau mỗi trận hoan ái của hắn cả cơ thể cô đều mỏi nhừ, ê ẩm.
Cô cau có cả mặt mũi, rồi lại thấy uất ức khôn cùng nên cô muốn kiếm trò gì đó chơi hắn cho hả dạ.
Mịch Chi bay đến đây cũng một thời gian, vẫn chưa có cơ hội để đi tham quan khung cảnh xung quanh của cái đất kinh thành sầm uất, nhộn nhịp này.
Bởi nên hôm nay cô quyết định sẽ xuống đường dạo chơi một phen cho đã. Dĩ nhiên, cô không thể đi một mình. Theo sau cô là cả bốn tên cận vệ, bên cạnh còn có cả Tiểu Hồng. Cô lắc đầu ngán ngẫm, thật chẳng có chút tự do nào.
-Oa! Đã thiệt nha!
Mịch Chi mắt tròn mắt dẹt, miệng chữ O khi trông thấy khung cảnh trước mặt mình. Hàng quán buôn bán tấp nập người qua lại, lại còn các tửu lầu lớn nhỏ có đủ. Nhìn nhộn nhịp thế này bảo sao Mịch Chi cô đây không phấn khích cơ chứ.
Đang mải mê rạo bước thì chợt Mịch Chi có đi ngang một quầy thuốc, trong đầu cô nảy ra ý đồ mờ ám.
Cô nhân lúc Tiểu Hồng đang mải mê nhìn ngắm các dải lụa đủ màu sắc, hoa văn bên kia liền nhanh chân chạy ù vào quầy thuốc rồi mua một thứ gì đó mà khiến vị đại phu kia phải méo mặt. Sau đó cô lập tức quay trở lại tiệm tơ lụa với Tiểu Hồng. Đám cận vệ sau lưng chỉ dám lẳng lặng đi theo sau lưng cô mà không hề dám mở miệng nói lấy một lời.
Dạo bước cũng nhiều rồi, bất chợt bụng lại đói cồn cào. Mịch Chi bèn đi vào một tửu lâu gọi ra vài món để lấp đầy cái bụng ham ăn này mới được.
Mịch Chi gọi một lần món ra đầy cả bàn khiến Tiểu Hồng cùng bốn tên cận vệ cũng phải trố mắt.
-Tiền là của tên khốn kiếp đó! Há gì phải tiết kiệm dùm hắn!
Mịch Chi nghĩ thầm trong bụng mà môi nhỏ khẽ cong lên một cái. Rồi cô quay sang năm người đang đứng kia, vẻ mặt hớn hở.
-Ngồi đi! Ngồi xuống....
Cô đưa tay kéo lấy Tiểu Hồng ngồi xuống bên cạnh mình, bốn tên cận vệ thoạt đầu cũng nhìn nhau ái ngại, rồi cũng bị Mịch Chi bắt ép mà đành an toạ.
Họ ăn uống no say rồi cũng rời đi, bỗng dưng đang yên đang lành thì có một đám nhóc con từ đâu xông tới chạy nhảy lung tung, chúng va vào Mịch Chi làm cô suýt chút té nhào nhưng cũng may là có người đỡ kịp.
Một cánh tay vòng qua ôm lấy eo nhỏ của cô ghì cô trở dậy.
Là Tiểu Hồng ư? Hay là mấy tên cận vệ? Không, tất cả họ đều không phải là người đã đỡ lấy Mịch Chi. Mà là một người khác.
Mịch Chi khẽ nhăn mặt rồi từ từ đứng thẳng người, vừa ngẩng mặt lên thì suýt chút máu mũi bắn tứ tung khi người đứng trước mặt cô là một nam nhân tuyệt mỹ.
Nam nhân trước mặt cô thân thể cao to, nét mặt điềm đạm, nho nhã thư sinh vô cùng. Sóng mũi cũng cao thẳng tấp nha, còn cái môi kia nữa, đàn ông con trai gì có cần môi đẹp thế không? Rồi nhìn lên cặp mắt phía trên, thì trời ơi chỉ muốn ngất. Ánh mắt sắc sảo nhưng không âm lãnh như Tử Lạc. Nói chung là....trai đẹp..cũng là một trai đẹp đấy!
So sánh với tên Tử Lạc khốn kiếp kia ư? Tổ sư hắn vẫn có phần nhỉnh hơn nam nhân này khá nhiều. Nhưng lại biến thái đến kia thì cũng xem như bỏ rồi còn gì.
Mịch Chi thoáng sững người một chút rồi cô khẽ cúi đầu cảm tạ.
-Cảm ơn...à không..đa tạ huynh!
Lúc này bỗng dưng nam nhân đó nheo nhẹ đôi mắt nhìn lấy cô, vẻ mặt khá kinh ngạc.
-Muội không nhận ra ta?
Gì chứ? Người quen của Mịch Chi, à không phải nói đúng hơn là người quen của Uông Mẫn Xuyên sao?
Mịch Chi ngẩng mặt nhìn nam nhân đó, rồi khẽ nghiêng đầu. Tiên sư cô có phải Uông Mẫn Xuyên đâu mà biết tên này là ai mà nhớ với không nhớ!
Cô gượng cười, rồi cô quay sang Tiểu Hồng, tay đưa lên che miệng thì thầm.
-Ai...ai vậy?
Tiểu Hồng tròn mắt, nhìn vẻ mặt cô ấy có vẻ kinh ngạc dữ lắm thì phải.
-Nương Nương! Người thật không nhớ?
Mịch Chi khuôn mặt khổ sở, đã bảo cô có phải Uông Mẫn Xuyên đâu mà cứ hỏi cô có nhớ hay không hoài vậy.
Cô còn đang bối rối không biết làm thế nào thì nam nhân trước mặt cất giọng, thanh âm trầm ấm vô cùng.
-Ta suýt chút quên mất, giờ thân phận muội đã khác, ta vốn phải đổi cách xưng hô mới phải phép.
Mịch Chi ngây ngốc chưa kịp phản ứng thì nam nhân đó gập người thi lễ với cô.
-Hạ quan tham kiến Nương Nương
Mịch Chi sững người, nam nhân đó nói chuyện như vậy nghe sao có vẻ đang đai nghiến lắm thì phải.
Mịch Chi có phần choáng váng, cái xã hội quái quỷ gì thế này! Sao đi đến đâu cũng đụng phải người trong triều đình. Một tên Tử Lạc đã làm cô muốn điên đảo đầu óc rồi, giờ thình lình xuất hiện một người nữa cũng quen biết với hắn, và có vẻ trước đây lại có quan hệ mật thiết với Uông Mẫn Xuyên.
-Hạ quan mạn phép cáo lui trước, hẹn Nương Nương một ngày gần đây Hạ quan sẽ đến chào hỏi Vương gia và Nương Nương. Cáo từ!
Dứt lời tên đó liền quay lưng đi, trông điệu bộ, nét mặt cử chỉ của nam nhân này có phần bực dọc, lời lẽ lại mang hơi hướng châm chích vô cùng.
Mịch Chi đứng đó đưa tay gãi đầu khó hiểu, Tiểu Hồng thì chỉ dám đưa lén mắt nhìn lấy cô, lòng lại thêm một mớ câu hỏi vướng mắc khác.
Mặt trời lúc này ngã bóng dần, cô ra ngoài đã quá lâu rồi phải nhanh chóng trở về. Thế là Mịch Chi cùng năm người kia quay đầu hồi phủ.
Phía bên kia một tửu lâu, trên tầng thượng có một nam nhân ngồi đó đã quan sát hết tất cả, bàn tay hắn siết chặt lại, bình rượu trước mặt hắn liền bị nóc cạn không còn một giọt.
Mịch Chi bước xuống giường, thật sự cái tên Tử Lạc khốn kiếp kia ngày nào cũng hành hạ cô đến chết đi sống lại thế này. Sau mỗi trận hoan ái của hắn cả cơ thể cô đều mỏi nhừ, ê ẩm.
Cô cau có cả mặt mũi, rồi lại thấy uất ức khôn cùng nên cô muốn kiếm trò gì đó chơi hắn cho hả dạ.
Mịch Chi bay đến đây cũng một thời gian, vẫn chưa có cơ hội để đi tham quan khung cảnh xung quanh của cái đất kinh thành sầm uất, nhộn nhịp này.
Bởi nên hôm nay cô quyết định sẽ xuống đường dạo chơi một phen cho đã. Dĩ nhiên, cô không thể đi một mình. Theo sau cô là cả bốn tên cận vệ, bên cạnh còn có cả Tiểu Hồng. Cô lắc đầu ngán ngẫm, thật chẳng có chút tự do nào.
-Oa! Đã thiệt nha!
Mịch Chi mắt tròn mắt dẹt, miệng chữ O khi trông thấy khung cảnh trước mặt mình. Hàng quán buôn bán tấp nập người qua lại, lại còn các tửu lầu lớn nhỏ có đủ. Nhìn nhộn nhịp thế này bảo sao Mịch Chi cô đây không phấn khích cơ chứ.
Đang mải mê rạo bước thì chợt Mịch Chi có đi ngang một quầy thuốc, trong đầu cô nảy ra ý đồ mờ ám.
Cô nhân lúc Tiểu Hồng đang mải mê nhìn ngắm các dải lụa đủ màu sắc, hoa văn bên kia liền nhanh chân chạy ù vào quầy thuốc rồi mua một thứ gì đó mà khiến vị đại phu kia phải méo mặt. Sau đó cô lập tức quay trở lại tiệm tơ lụa với Tiểu Hồng. Đám cận vệ sau lưng chỉ dám lẳng lặng đi theo sau lưng cô mà không hề dám mở miệng nói lấy một lời.
Dạo bước cũng nhiều rồi, bất chợt bụng lại đói cồn cào. Mịch Chi bèn đi vào một tửu lâu gọi ra vài món để lấp đầy cái bụng ham ăn này mới được.
Mịch Chi gọi một lần món ra đầy cả bàn khiến Tiểu Hồng cùng bốn tên cận vệ cũng phải trố mắt.
-Tiền là của tên khốn kiếp đó! Há gì phải tiết kiệm dùm hắn!
Mịch Chi nghĩ thầm trong bụng mà môi nhỏ khẽ cong lên một cái. Rồi cô quay sang năm người đang đứng kia, vẻ mặt hớn hở.
-Ngồi đi! Ngồi xuống....
Cô đưa tay kéo lấy Tiểu Hồng ngồi xuống bên cạnh mình, bốn tên cận vệ thoạt đầu cũng nhìn nhau ái ngại, rồi cũng bị Mịch Chi bắt ép mà đành an toạ.
Họ ăn uống no say rồi cũng rời đi, bỗng dưng đang yên đang lành thì có một đám nhóc con từ đâu xông tới chạy nhảy lung tung, chúng va vào Mịch Chi làm cô suýt chút té nhào nhưng cũng may là có người đỡ kịp.
Một cánh tay vòng qua ôm lấy eo nhỏ của cô ghì cô trở dậy.
Là Tiểu Hồng ư? Hay là mấy tên cận vệ? Không, tất cả họ đều không phải là người đã đỡ lấy Mịch Chi. Mà là một người khác.
Mịch Chi khẽ nhăn mặt rồi từ từ đứng thẳng người, vừa ngẩng mặt lên thì suýt chút máu mũi bắn tứ tung khi người đứng trước mặt cô là một nam nhân tuyệt mỹ.
Nam nhân trước mặt cô thân thể cao to, nét mặt điềm đạm, nho nhã thư sinh vô cùng. Sóng mũi cũng cao thẳng tấp nha, còn cái môi kia nữa, đàn ông con trai gì có cần môi đẹp thế không? Rồi nhìn lên cặp mắt phía trên, thì trời ơi chỉ muốn ngất. Ánh mắt sắc sảo nhưng không âm lãnh như Tử Lạc. Nói chung là....trai đẹp..cũng là một trai đẹp đấy!
So sánh với tên Tử Lạc khốn kiếp kia ư? Tổ sư hắn vẫn có phần nhỉnh hơn nam nhân này khá nhiều. Nhưng lại biến thái đến kia thì cũng xem như bỏ rồi còn gì.
Mịch Chi thoáng sững người một chút rồi cô khẽ cúi đầu cảm tạ.
-Cảm ơn...à không..đa tạ huynh!
Lúc này bỗng dưng nam nhân đó nheo nhẹ đôi mắt nhìn lấy cô, vẻ mặt khá kinh ngạc.
-Muội không nhận ra ta?
Gì chứ? Người quen của Mịch Chi, à không phải nói đúng hơn là người quen của Uông Mẫn Xuyên sao?
Mịch Chi ngẩng mặt nhìn nam nhân đó, rồi khẽ nghiêng đầu. Tiên sư cô có phải Uông Mẫn Xuyên đâu mà biết tên này là ai mà nhớ với không nhớ!
Cô gượng cười, rồi cô quay sang Tiểu Hồng, tay đưa lên che miệng thì thầm.
-Ai...ai vậy?
Tiểu Hồng tròn mắt, nhìn vẻ mặt cô ấy có vẻ kinh ngạc dữ lắm thì phải.
-Nương Nương! Người thật không nhớ?
Mịch Chi khuôn mặt khổ sở, đã bảo cô có phải Uông Mẫn Xuyên đâu mà cứ hỏi cô có nhớ hay không hoài vậy.
Cô còn đang bối rối không biết làm thế nào thì nam nhân trước mặt cất giọng, thanh âm trầm ấm vô cùng.
-Ta suýt chút quên mất, giờ thân phận muội đã khác, ta vốn phải đổi cách xưng hô mới phải phép.
Mịch Chi ngây ngốc chưa kịp phản ứng thì nam nhân đó gập người thi lễ với cô.
-Hạ quan tham kiến Nương Nương
Mịch Chi sững người, nam nhân đó nói chuyện như vậy nghe sao có vẻ đang đai nghiến lắm thì phải.
Mịch Chi có phần choáng váng, cái xã hội quái quỷ gì thế này! Sao đi đến đâu cũng đụng phải người trong triều đình. Một tên Tử Lạc đã làm cô muốn điên đảo đầu óc rồi, giờ thình lình xuất hiện một người nữa cũng quen biết với hắn, và có vẻ trước đây lại có quan hệ mật thiết với Uông Mẫn Xuyên.
-Hạ quan mạn phép cáo lui trước, hẹn Nương Nương một ngày gần đây Hạ quan sẽ đến chào hỏi Vương gia và Nương Nương. Cáo từ!
Dứt lời tên đó liền quay lưng đi, trông điệu bộ, nét mặt cử chỉ của nam nhân này có phần bực dọc, lời lẽ lại mang hơi hướng châm chích vô cùng.
Mịch Chi đứng đó đưa tay gãi đầu khó hiểu, Tiểu Hồng thì chỉ dám đưa lén mắt nhìn lấy cô, lòng lại thêm một mớ câu hỏi vướng mắc khác.
Mặt trời lúc này ngã bóng dần, cô ra ngoài đã quá lâu rồi phải nhanh chóng trở về. Thế là Mịch Chi cùng năm người kia quay đầu hồi phủ.
Phía bên kia một tửu lâu, trên tầng thượng có một nam nhân ngồi đó đã quan sát hết tất cả, bàn tay hắn siết chặt lại, bình rượu trước mặt hắn liền bị nóc cạn không còn một giọt.
Bình luận facebook