Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
"Cái gì!!!! Từ lâu ta đã mơ mình được xuyên không, và khi ta xuyên qua lại trở thành như thế này? Còn bị buộc phải thành thân, có phụ thân nhà nào mà lại nhẫn tâm đến thế không, ép buộc con gái mình như vậy? Chẳng lẽ ông ấy không biết sao? Hôn nhân chính là nấm mồ chôn đối với nữ nhân!!!.... Rốt cuộc đây là đạo lý gì vậy hả?!!!"
Dương Xuyến Xuyến cắn chặt răng, gằn từng tiếng một.
Tiểu nha hoàn kia cũng đồng tình, nàng ta nhìn qua chủ tử, an ủi, "Không sao đâu, tiểu thư. Nữ nhân đều phải thành thân... Dù sao có người chịu cưới tiểu thư là tốt rồi!"
Nín nha...
Cái gì mà có người chịu cưới tiểu thư là tốt rồi hả?
Dương Xuyến Xuyến trừng mắt hung dữ với tiểu nha hoàn. Nàng lên giường nằm, nhìn thẳng lên xà nhà, trong lòng vô cùng buồn bã.
Cha mẹ nàng có thật sự yêu thương nàng không?
Vì sao lại tặng quyển sách xuyên không ấy cho nàng?
Nhận được quà, vì sao nàng muốn điền vào?
Vì sao lại điền vào quyển sách xuyên không ấy?
Trong giây lát, Dương Xuyến Xuyến cảm thấy hối hận không thôi.
"Những người đó đều được lão gia khổ công tìm kiếm để tiểu thư lựa chọn. Tiểu thư, người yên tâm, bọn họ nhất định sẽ trung thành và tận tâm với người, bởi vì trước mặt lão gia, bọn họ đã lập lời thề..."
Dương Xuyến Xuyến vừa nghe tiểu nha hoàn an ủi vừa ôm ấp một niềm hy vọng vừa trỗi dậy từ tận đáy lòng, khổ công tìm được sao... Nếu như bọn họ thật sự là nam nhân tốt, nàng sẽ cố gắng chấp nhận.
Vì thế, nàng mở miệng hỏi, "Bọn là người thế nào?"
"Một số người thì ăn xin ở phố Tây, một số người thì nhặt rơm củi ở phố Đông, ngoài ra còn có một số người bán dầu mè..."
"Loại người đó mà cũng xứng với bổn tiểu thư sao?"
Dương Xuyến Xuyến vốn định bình tĩnh tiếp nhận, vừa nghe đến đó, nàng lập tức nhảy dựng lên.
Nàng thừa nhận, bây giờ nàng rất hận vị lão gia mà tiểu nha hoàn kia vừa nhắc tới, thậm chí còn muốn nghiền ông ta thành tro bụi, tuyệt đối không thể bỏ qua!
"Tiểu thư, người đừng nóng giận..."
"Nóng giận? Ta nóng giận không nổi nữa rồi! Ta... Ta..." Dương Xuyến Xuyến nhìn quanh nhìn quất.
Dương Xuyến Xuyến cắn chặt răng, gằn từng tiếng một.
Tiểu nha hoàn kia cũng đồng tình, nàng ta nhìn qua chủ tử, an ủi, "Không sao đâu, tiểu thư. Nữ nhân đều phải thành thân... Dù sao có người chịu cưới tiểu thư là tốt rồi!"
Nín nha...
Cái gì mà có người chịu cưới tiểu thư là tốt rồi hả?
Dương Xuyến Xuyến trừng mắt hung dữ với tiểu nha hoàn. Nàng lên giường nằm, nhìn thẳng lên xà nhà, trong lòng vô cùng buồn bã.
Cha mẹ nàng có thật sự yêu thương nàng không?
Vì sao lại tặng quyển sách xuyên không ấy cho nàng?
Nhận được quà, vì sao nàng muốn điền vào?
Vì sao lại điền vào quyển sách xuyên không ấy?
Trong giây lát, Dương Xuyến Xuyến cảm thấy hối hận không thôi.
"Những người đó đều được lão gia khổ công tìm kiếm để tiểu thư lựa chọn. Tiểu thư, người yên tâm, bọn họ nhất định sẽ trung thành và tận tâm với người, bởi vì trước mặt lão gia, bọn họ đã lập lời thề..."
Dương Xuyến Xuyến vừa nghe tiểu nha hoàn an ủi vừa ôm ấp một niềm hy vọng vừa trỗi dậy từ tận đáy lòng, khổ công tìm được sao... Nếu như bọn họ thật sự là nam nhân tốt, nàng sẽ cố gắng chấp nhận.
Vì thế, nàng mở miệng hỏi, "Bọn là người thế nào?"
"Một số người thì ăn xin ở phố Tây, một số người thì nhặt rơm củi ở phố Đông, ngoài ra còn có một số người bán dầu mè..."
"Loại người đó mà cũng xứng với bổn tiểu thư sao?"
Dương Xuyến Xuyến vốn định bình tĩnh tiếp nhận, vừa nghe đến đó, nàng lập tức nhảy dựng lên.
Nàng thừa nhận, bây giờ nàng rất hận vị lão gia mà tiểu nha hoàn kia vừa nhắc tới, thậm chí còn muốn nghiền ông ta thành tro bụi, tuyệt đối không thể bỏ qua!
"Tiểu thư, người đừng nóng giận..."
"Nóng giận? Ta nóng giận không nổi nữa rồi! Ta... Ta..." Dương Xuyến Xuyến nhìn quanh nhìn quất.
Bình luận facebook