Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Edit: Xíu
"Vậy ngươi hãy nói cho ta nghe một chút đi".
Chương Vân nghe xong liền nói
Thường Mãn liền nói: "Ngươi còn nhớ không, lần trước ta đến Thường Châu, cháu của ông chú ta, chính là đường thúc ta, ở bên kia có mở một cửa hàng dụng cụ, đây được coi là tiệm bán rất lớn nhất bên Thường Châu, sinh ý cũng rất phát triển, ta đang suy nghĩ, liệu chúng ta có thể bán những đồ đan bện cành lá hương bồ ở trong cửa hàng đường thúc hay không, chắc có thể bán chạy cũng nên".
Thường Mãn vừa nói xong, Chương Vân lập tức gật đầu, có một cách hay như vậy, làm sao không thử, lập tức nói: "Cách này tốt, vậy khi nào thì ngươi đi Thường Châu?"
Nhìn thấy Chương Vân tán thành, trên mặt Thường Mãn liền nở nụ cười vui vẻ, vội vàng nói: "Nếu ngươi thấy cách này tốt, thì ta đây sẽ đi thử ngay, cho là phương pháp này tốt, vậy ta liền thử, vừa khéo gần đây việc dưới ruộng đất cũng không quá vội, một hai ngày sau ta sẽ lên đường".
Chương Vân đang lo lắng nguồn tiêu thụ, quả nhiên có được cách làm khả thi, trong đầu nhất thời được thả lỏng rất nhiều, khóe miệng không khỏi nở nụ cười, nghĩ xong liền hỏi: "Ngươi đi một mình sao, vậy thì làm sao có thể cầm được hết bấy nhiêu đồ?".
Lời này vừa hỏi xong, Thường Mãn ngớ người ra, quả thật hắn chưa nghĩ đến vấn đề này, riêng nhà hắn đã có sáu mươi bảy món đồ dùng chất đống, cộng với của Chương gia nữa thì có đến hàng trăm món hàng, hắn thật sự không thể mang theo hết chúng được.
"Ta nghĩ lần đầu đi qua, không nhất thiết phải mang theo tất cả đi, nhưng số lượng ngươi cầm đi cũng không phải quá ít, nếu không, ta sẽ hỏi thử đại ca một tiếng, xem ca ca ta có thể đi cùng với ngươi được không".
Chương Vân suy nghĩ, người ta đã giúp mình bán đồ thì mình cũng phải làm một cái gì đó, hơn nữa khó có được cơ hội để đại ca đi ra ngoài trải nghiệm, như vậy cũng tốt, nhưng mà không biết đại ca có đồng ý đi hay không đây.
"Được rồi, ngươi hỏi thử Trình Tử một tiếng xem, ta sẽ chờ tin tức của ngươi".
Thường Mãn nghe Chương Vân nói như vậy, tất nhiên là đồng ý.
Chương Vân gật đầu, chuyện này coi như tạm thời được giải quyết, lúc này việc chính sự đã nói xong, hai người nhất thời im lặng, không biết nói chuyện gì khác.
Đất trống, không gian thoáng đãng được bao bọc bởi cây cối, bóng cây rậm rạp che đi cái nắng như thiêu đốt làm cho không khí bớt nóng bức hơn, nhưng cũng may là có tiếng ve trên cây kêu râm ran, nên lúc này không rơi vào cảnh im lặng khó xử lắm.
Trong tiếng ve sầu liên tục vang lên, Chương Vân khẽ quay mặt lại, miệng ngập ngừng mấy cái, nhưng cũng không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ cảm thấy bên tai dập dờn tiếng tim đập thình thịch.
Thường Mãn cũng như vậy, hai mắt nhìn Chương Vân, tim đập kịch liệt, một bụng lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Hai người cứ đứng ở đó ngây ngốc một lúc lâu, Chương Vân không chịu nổi bầu không khí luống cuống, đang định nói với hắn rồi quay đầu rời đi, thì lúc này Thường Mãn mới lên tiếng.
"Vết thương trên lòng bàn tay của ngươi đã đỡ hơn chưa?" Thường Mãn cụp mắt nhìn phía tay nàng, thấy lòng bàn tay vẫn còn quấn mảnh vải, nên hỏi.
Chương Vân lắc đầu: "Không sao, qua hai ngày nữa là không cần quấn vải rồi".
"Vậy ....!có thể để cho ta nhìn xem qua được không?".Thường Mãn vẫn chưa yên tâm, muốn tận mắt xem nó có tốt thật hay không, có để lại sẹo không, nhưng lại sợ có chút mạo phạm, vì vậy mới chần chừ nói.
Chương Vân cũng rũ mắt nhìn bàn tay của mình, trong lòng có chút đấu tranh, nàng cũng không bảo thủ giống như nữ hài tử cổ đại, nắm tay không thể được, nàng chỉ băn khoăn là không biết mình có phải thân mật đột ngột quá mức không, tiến độ có nhanh quá không.
Trong lòng đang suy nghĩ, Thường Mãn thấy nàng không có phản ứng, nhịn không được gọi lên lần nữa:"Vân nhi ".
Chương Vân lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Thường Mãn, nhìn thấy vẻ mặt dè dặt cẩn thận tò mò trên mặt của hắn, liền bỏ qua suy nghĩ miên man, chậm rãi duỗi tay ra.
Trong lòng Thường Mãn vui sướng vỡ òa, đây là lần đầu tiên Chương Vân muốn giao tay của mình cho hắn, nghĩ đến đây không khỏi hồi hộp, chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Ngay khi hai người chạm tay vào nhau, Thường Mãn đã cảm thấy cánh tay mình run lên, như có một dòng nước từ lòng bàn tay xông thẳng vào tim, khiến cả trái tim hắn đập rất dữ dội, cảm thấy mạch đập sau cổ của hắn nhảy dựng lên, loại cảm giác này hắn cho tới bây giờ chưa từng có, là một cỗ hương vị tuyệt không thể nói ra.
Thường Mãn rất muốn bình tĩnh lại để có thể tháo những dải vải mà Chương Vân quấn băng bó ra để nhìn vết thương của nàng, nhưng chính là cánh tay không ngừng siết chặt co giật, như thể đó không phải là tay của mình, và nó trở nên không nghe lời chỉ huy.
Chương Vân sau khi bị hắn cầm tay, liền cụp mắt xuống, không dám nhìn hắn, tim đập nhanh hơn, đợi một hồi cũng không thấy động tĩnh gì, nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua, đập vào mắt cũng là khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa khẩn trương của hắn lập tức in sâu vào lòng nàng, hóa ra một chút đáp lại của chính mình cũng có thể khiến hắn hưng phấn như vậy.
Cảm giác được Chương Vân đang nhìn mình, Thường Mãn chớp mắt kinh ngạc nhìn nàng, bỗng chốc bị si mê, hai người ngây ngô nhìn nhau, trầm mặc không nói.
"Mãn tử ca, Vân nhi , xem ta hái được rất nhiều trái dại không này." Đột nhiên có tiếng gọi từ phía sau, khi giọng nói vang lên, thì bóng dáng của Thường Quyên chạy vòng qua bụi cây, chạy về phía bọn họ bên này.
(Ôi, mình edit cái đoạn này mà ngồi cười tủm tỉm một mình, hai người kia đang chìm đắm trong cảnh sắc ngây thơ màu hồng thì đột nhiên bị dội vào một gáo nước lạnh dập tắt ý)
Chương Vân đột nhiên tinh thần tỉnh lại, cuống quýt rụt tay trở về, trên má nhất thời bay lên hai tầng mây rặng đỏ, làm hại nàng phải vội cúi đầu xuống, thầm nghĩ sẽ không muốn để Thường Quyên nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng này của mình.
Bàn tay của Thường Mãn dừng lại trên không trung, thẳng cho đến khi Thường Quyên chạy tới, mới tức giận đặt xuống.
"Mãn tử ca, Vân nhi, mau đến ăn trái dại, ta đã rửa sạch trong suối trên núi rồi." Ngay khi Thường Quyên chạy về phía trước, liền kêu họ ăn trái dại, nhưng lời nói vừa xong, nhưng không có ai trả lời, lúc này nàng mới nhìn hai người bọn họ.
Thường Quyên liếc mắt thoáng qua nhìn hai người bọn họ, mắt liền sáng lên, vẻ mặt của hai người kia nhìn qua là biết đang lúng túng, chắc chắn là có chuyện gì đã xảy ra, hơn nữa nàng còn biết được rõ nội tình, nên lớn giọng trêu đùa:"Ôi, nói thật ra đi, các ngươi đã làm gì mà nhìn khuôn mặt đỏ giống như mông khỉ thế, đừng có nói với ta là không xảy ra chuyện gì đâu nha".
Thường Mãn lúc này còn chưa hết phấn khích, nên khi Thường Quyên nói như vậy cũng không biết nói gì, chỉ đứng cười ngốc ngếch, còn Chương Vân thì xấu hổ đến mức quẫn bách, không có trả lời mà quay người bỏ chạy.
"Vân nhi ." Thường Mãn, Thường Quyên thấy nàng bỏ chạy, vội kêu lên, Thường Mãn muốn đuổi theo, nhưng nghĩ là nàng về nhà, mà hắn đi theo cũng không tiện lắm, vì thế thúc giục Thường Quyên,"Muội mau đuổi theo sau nhìn một cái, nhanh lên".
Thường Quyên gật đầu, đổ quả dại trong túi cho Thường Mãn cầm, sau đó quay người đuổi theo, vừa chạy đi được vài bước thì Thường Mãn bất ngờ chạy đến dặn dò:" Tiểu Quyên, muội đuổi theo nhưng đừng trêu chọc Vân nhi, nàng là cô nương da mặt mỏng, muội muốn biết cái gì thì quay lại hỏi ta là được".
"Được rồi, nhìn bộ dạng khẩn trương của ngươi kìa, yên tâm đi, muội sẽ không làm gì với người trong lòng của ngươi đâu".
Thường Quyên khó có được cơ hội trêu chọc bọn họ, nào sẽ không bỏ qua, cuối cùng còn không quên chê cười Thường Mãn một chút, làm hắn dở khóc dở cười, đành phải nói:"Được rồi, được rồi, muội muốn nói ta thế nào cũng được, nhưng nhớ đừng đi trêu chọc Vân nhi".
Thường Quyên thấy bộ dạng khẩn trương của hắn như vậy, cũng không nói gì nữa, lập tức tăng tốc bước chân để đuổi kịp Chương Vân, đến dưới chân núi thì đuổi kịp được Chương Vân.
"Vân nhi, sao ngươi chạy nhanh như vậy, làm hại ta đuổi theo rất lâu." Thường Quyên chạy đến bên cạnh Chương Vân, thở hổn hển nói.
Chương Vân sợ nàng lại nhắc tới chuyện vừa rồi, nhất thời không biết nên nói cái gì, đành ngậm miệng lại bước đi nhanh.
Thường Quyên đã nhận được sự căn dặn của Thường Mãn nên cũng không có giễu cợt nàng nữa, mà cùng đi bộ đến sân hàng rào của nhà Chương gia, khi đến bên ngoài sân, cả hai tạm biệt nhau rồi đi về nhà của mình.
Chương Vân sau khi vào sân liền chạy vào phòng bếp ngồi xuống tiếp tục gọt vỏ đậu, một lúc sau lại nhớ tới cảnh tượng trên núi, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt hưng phấn của Thường Mãn, trong lòng thoáng hiện lên một tia ngọt ngào, có một người như vậy, vì ngươi mà yêu thích, phát cuồng, có lẽ đó chính là tư vị của yêu đi.
Sau khi một hồi yên lặng cảm nhận cảm giác ở trong lòng, Chương Vân liền gác lại tâm tư, gọt vỏ hạt đậu, liền bắt đầu vo gạo, chuẩn bị nấu bữa cơm chiều tối.
Đến khi mặt trời đã ngả về tây, già trẻ lớn bé nhà Chương đều trở về, đợi ăn cơm tối xong, Chu thị dọn dẹp bát đũa, những người còn lại Chương ra sân hóng mát, Chương Vân thừa dịp này lặng lẽ kéo Chương Trình ra sân sau.
"Cái gì? Những lời này là Thường Mãn nói với muội? Muội đi gặp hắn khi nào?".
Chương Trình vừa nghe xong lời nàng, hắn liền vội hỏi.
Chương Vân biết rằng đại ca của mình với Thường Mãn vẫn còn khúc mắc, nên không thích nàng cùng Thường Mãn lui tới, nhưng lần này là chuyện công việc, nàng không thể không nói.
"Đại ca, chúng ta trước đừng nói đến chuyện khúc mắc giữa hai nhà có được hay không, đây là có liên quan đến việc buôn bán các dụng cụ cành lá hương bồ, ca nên nhìn theo phương diện này mà xem xét mới đúng".
Chương Trình cau mày nói: "Muội có phải nghe xong lời tốt của hắn nói mà quên hết những chuyện trước đây hay không ".
"Đại ca, việc riêng là của việc riêng, còn chuyện này không phải là vì tốt cho chúng ta hay sao, ca đừng suy nghĩ nhiều quá, kiếm thêm chút tiền, xây nhà, mua đất mới là điều quan trọng nhất".
Chương Trình luôn để ý đến chuyện của nàng rất nhiều, điều này thì nàng biết, nếu không lay chuyển được liền thì nàng chỉ có thể thuyết phục dần dần mà thôi.
"Vừa nhìn thấy tên tiểu tử kia là ta đã cảm thấy tức giận trong lòng rồi, bảo ta làm sao có thể đi cùng hắn ta được".
Chương Trình không phải không biết điều này, nhưng hắn chính là không khống chế được cảm xúc nóng giận của mình khi đối mặt với Thường Mãn, trong lòng hắn cũng không còn cách nào khác, cũng thấy không thoải mái tý nào.
Chương Vân nhìn thấy ý tứ của đại ca thật sự chưa thông, chỉ có thể đi ra ngoài, thở dài:"Đã như vậy, muội chỉ có thể đi hỏi cha, xem cha có thể đi được một chuyến này hay không ".
Nói xong liền xoay người, chuẩn bị đi vào trong sân tìm Chương Hữu Khánh, ở trong nhà này, chỉ có cha là người dễ nói chuyện hơn một chút mà thôi, còn bên ông nội thì vừa nói đến Thường Mãn là nổi giận lôi đình, nàng cũng không dám đến để đụng vào quả sấm này.
"Chờ đã." Chương Vân quay người đi về phía trước, phía sau liền truyền đến một tiếng gọi trầm thấp, nàng dừng lại quay đầu nhìn, chỉ vẻ mặt của Chương Trình nhăn nhó, sau một lúc mới nói:"Vẫn là để ta đi thôi".
Chương Vân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tốt nhất nên để cho đại ca đi, dù sao hắn tuổi còn trẻ, tương đối linh hoạt, hơn nữa nàng cũng muốn đại ca đi ra ngoài nhìn thấy cảnh đời, nếu bỏ mất cơ hội này thì thật đáng tiếc.
" Đại ca đã nói đồng ý rồi, thì chúng quyết định vậy đi, nhưng không được đổi ý đâu đấy".
Chương Vân vội vàng chạy tới bên người hắn, vươn ngón út ra, Chương Trình miễn cưỡng cùng nàng móc ngón tay, xem như là đảm bảo.
Chương Vân lập tức nở nụ cười, ôm kéo cánh tay Chương Trình: "Muội biết đại ca đối với muội là tốt nhất, muội có ý tưởng gì đều sẽ đồng ý làm theo".
"Ngươi nha".
Chương Trình nhìn nụ cười vui mừng muội muội, không khỏi cười khổ, vươn tay chỉ vào trán nàng một cái.
Chương Vân xoa trán, cũng không tức giận, chỉ cười kéo hắn trở lại sân.
Ngày hôm sau, Chương Vân liền đem việc này nói cho Thường Mãn biết, hai người thương lượng với nhau một chút rồi quyết định sáng sớm ngày hôm sau sẽ đi
"Vậy ngươi hãy nói cho ta nghe một chút đi".
Chương Vân nghe xong liền nói
Thường Mãn liền nói: "Ngươi còn nhớ không, lần trước ta đến Thường Châu, cháu của ông chú ta, chính là đường thúc ta, ở bên kia có mở một cửa hàng dụng cụ, đây được coi là tiệm bán rất lớn nhất bên Thường Châu, sinh ý cũng rất phát triển, ta đang suy nghĩ, liệu chúng ta có thể bán những đồ đan bện cành lá hương bồ ở trong cửa hàng đường thúc hay không, chắc có thể bán chạy cũng nên".
Thường Mãn vừa nói xong, Chương Vân lập tức gật đầu, có một cách hay như vậy, làm sao không thử, lập tức nói: "Cách này tốt, vậy khi nào thì ngươi đi Thường Châu?"
Nhìn thấy Chương Vân tán thành, trên mặt Thường Mãn liền nở nụ cười vui vẻ, vội vàng nói: "Nếu ngươi thấy cách này tốt, thì ta đây sẽ đi thử ngay, cho là phương pháp này tốt, vậy ta liền thử, vừa khéo gần đây việc dưới ruộng đất cũng không quá vội, một hai ngày sau ta sẽ lên đường".
Chương Vân đang lo lắng nguồn tiêu thụ, quả nhiên có được cách làm khả thi, trong đầu nhất thời được thả lỏng rất nhiều, khóe miệng không khỏi nở nụ cười, nghĩ xong liền hỏi: "Ngươi đi một mình sao, vậy thì làm sao có thể cầm được hết bấy nhiêu đồ?".
Lời này vừa hỏi xong, Thường Mãn ngớ người ra, quả thật hắn chưa nghĩ đến vấn đề này, riêng nhà hắn đã có sáu mươi bảy món đồ dùng chất đống, cộng với của Chương gia nữa thì có đến hàng trăm món hàng, hắn thật sự không thể mang theo hết chúng được.
"Ta nghĩ lần đầu đi qua, không nhất thiết phải mang theo tất cả đi, nhưng số lượng ngươi cầm đi cũng không phải quá ít, nếu không, ta sẽ hỏi thử đại ca một tiếng, xem ca ca ta có thể đi cùng với ngươi được không".
Chương Vân suy nghĩ, người ta đã giúp mình bán đồ thì mình cũng phải làm một cái gì đó, hơn nữa khó có được cơ hội để đại ca đi ra ngoài trải nghiệm, như vậy cũng tốt, nhưng mà không biết đại ca có đồng ý đi hay không đây.
"Được rồi, ngươi hỏi thử Trình Tử một tiếng xem, ta sẽ chờ tin tức của ngươi".
Thường Mãn nghe Chương Vân nói như vậy, tất nhiên là đồng ý.
Chương Vân gật đầu, chuyện này coi như tạm thời được giải quyết, lúc này việc chính sự đã nói xong, hai người nhất thời im lặng, không biết nói chuyện gì khác.
Đất trống, không gian thoáng đãng được bao bọc bởi cây cối, bóng cây rậm rạp che đi cái nắng như thiêu đốt làm cho không khí bớt nóng bức hơn, nhưng cũng may là có tiếng ve trên cây kêu râm ran, nên lúc này không rơi vào cảnh im lặng khó xử lắm.
Trong tiếng ve sầu liên tục vang lên, Chương Vân khẽ quay mặt lại, miệng ngập ngừng mấy cái, nhưng cũng không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ cảm thấy bên tai dập dờn tiếng tim đập thình thịch.
Thường Mãn cũng như vậy, hai mắt nhìn Chương Vân, tim đập kịch liệt, một bụng lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Hai người cứ đứng ở đó ngây ngốc một lúc lâu, Chương Vân không chịu nổi bầu không khí luống cuống, đang định nói với hắn rồi quay đầu rời đi, thì lúc này Thường Mãn mới lên tiếng.
"Vết thương trên lòng bàn tay của ngươi đã đỡ hơn chưa?" Thường Mãn cụp mắt nhìn phía tay nàng, thấy lòng bàn tay vẫn còn quấn mảnh vải, nên hỏi.
Chương Vân lắc đầu: "Không sao, qua hai ngày nữa là không cần quấn vải rồi".
"Vậy ....!có thể để cho ta nhìn xem qua được không?".Thường Mãn vẫn chưa yên tâm, muốn tận mắt xem nó có tốt thật hay không, có để lại sẹo không, nhưng lại sợ có chút mạo phạm, vì vậy mới chần chừ nói.
Chương Vân cũng rũ mắt nhìn bàn tay của mình, trong lòng có chút đấu tranh, nàng cũng không bảo thủ giống như nữ hài tử cổ đại, nắm tay không thể được, nàng chỉ băn khoăn là không biết mình có phải thân mật đột ngột quá mức không, tiến độ có nhanh quá không.
Trong lòng đang suy nghĩ, Thường Mãn thấy nàng không có phản ứng, nhịn không được gọi lên lần nữa:"Vân nhi ".
Chương Vân lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Thường Mãn, nhìn thấy vẻ mặt dè dặt cẩn thận tò mò trên mặt của hắn, liền bỏ qua suy nghĩ miên man, chậm rãi duỗi tay ra.
Trong lòng Thường Mãn vui sướng vỡ òa, đây là lần đầu tiên Chương Vân muốn giao tay của mình cho hắn, nghĩ đến đây không khỏi hồi hộp, chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Ngay khi hai người chạm tay vào nhau, Thường Mãn đã cảm thấy cánh tay mình run lên, như có một dòng nước từ lòng bàn tay xông thẳng vào tim, khiến cả trái tim hắn đập rất dữ dội, cảm thấy mạch đập sau cổ của hắn nhảy dựng lên, loại cảm giác này hắn cho tới bây giờ chưa từng có, là một cỗ hương vị tuyệt không thể nói ra.
Thường Mãn rất muốn bình tĩnh lại để có thể tháo những dải vải mà Chương Vân quấn băng bó ra để nhìn vết thương của nàng, nhưng chính là cánh tay không ngừng siết chặt co giật, như thể đó không phải là tay của mình, và nó trở nên không nghe lời chỉ huy.
Chương Vân sau khi bị hắn cầm tay, liền cụp mắt xuống, không dám nhìn hắn, tim đập nhanh hơn, đợi một hồi cũng không thấy động tĩnh gì, nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua, đập vào mắt cũng là khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa khẩn trương của hắn lập tức in sâu vào lòng nàng, hóa ra một chút đáp lại của chính mình cũng có thể khiến hắn hưng phấn như vậy.
Cảm giác được Chương Vân đang nhìn mình, Thường Mãn chớp mắt kinh ngạc nhìn nàng, bỗng chốc bị si mê, hai người ngây ngô nhìn nhau, trầm mặc không nói.
"Mãn tử ca, Vân nhi , xem ta hái được rất nhiều trái dại không này." Đột nhiên có tiếng gọi từ phía sau, khi giọng nói vang lên, thì bóng dáng của Thường Quyên chạy vòng qua bụi cây, chạy về phía bọn họ bên này.
(Ôi, mình edit cái đoạn này mà ngồi cười tủm tỉm một mình, hai người kia đang chìm đắm trong cảnh sắc ngây thơ màu hồng thì đột nhiên bị dội vào một gáo nước lạnh dập tắt ý)
Chương Vân đột nhiên tinh thần tỉnh lại, cuống quýt rụt tay trở về, trên má nhất thời bay lên hai tầng mây rặng đỏ, làm hại nàng phải vội cúi đầu xuống, thầm nghĩ sẽ không muốn để Thường Quyên nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng này của mình.
Bàn tay của Thường Mãn dừng lại trên không trung, thẳng cho đến khi Thường Quyên chạy tới, mới tức giận đặt xuống.
"Mãn tử ca, Vân nhi, mau đến ăn trái dại, ta đã rửa sạch trong suối trên núi rồi." Ngay khi Thường Quyên chạy về phía trước, liền kêu họ ăn trái dại, nhưng lời nói vừa xong, nhưng không có ai trả lời, lúc này nàng mới nhìn hai người bọn họ.
Thường Quyên liếc mắt thoáng qua nhìn hai người bọn họ, mắt liền sáng lên, vẻ mặt của hai người kia nhìn qua là biết đang lúng túng, chắc chắn là có chuyện gì đã xảy ra, hơn nữa nàng còn biết được rõ nội tình, nên lớn giọng trêu đùa:"Ôi, nói thật ra đi, các ngươi đã làm gì mà nhìn khuôn mặt đỏ giống như mông khỉ thế, đừng có nói với ta là không xảy ra chuyện gì đâu nha".
Thường Mãn lúc này còn chưa hết phấn khích, nên khi Thường Quyên nói như vậy cũng không biết nói gì, chỉ đứng cười ngốc ngếch, còn Chương Vân thì xấu hổ đến mức quẫn bách, không có trả lời mà quay người bỏ chạy.
"Vân nhi ." Thường Mãn, Thường Quyên thấy nàng bỏ chạy, vội kêu lên, Thường Mãn muốn đuổi theo, nhưng nghĩ là nàng về nhà, mà hắn đi theo cũng không tiện lắm, vì thế thúc giục Thường Quyên,"Muội mau đuổi theo sau nhìn một cái, nhanh lên".
Thường Quyên gật đầu, đổ quả dại trong túi cho Thường Mãn cầm, sau đó quay người đuổi theo, vừa chạy đi được vài bước thì Thường Mãn bất ngờ chạy đến dặn dò:" Tiểu Quyên, muội đuổi theo nhưng đừng trêu chọc Vân nhi, nàng là cô nương da mặt mỏng, muội muốn biết cái gì thì quay lại hỏi ta là được".
"Được rồi, nhìn bộ dạng khẩn trương của ngươi kìa, yên tâm đi, muội sẽ không làm gì với người trong lòng của ngươi đâu".
Thường Quyên khó có được cơ hội trêu chọc bọn họ, nào sẽ không bỏ qua, cuối cùng còn không quên chê cười Thường Mãn một chút, làm hắn dở khóc dở cười, đành phải nói:"Được rồi, được rồi, muội muốn nói ta thế nào cũng được, nhưng nhớ đừng đi trêu chọc Vân nhi".
Thường Quyên thấy bộ dạng khẩn trương của hắn như vậy, cũng không nói gì nữa, lập tức tăng tốc bước chân để đuổi kịp Chương Vân, đến dưới chân núi thì đuổi kịp được Chương Vân.
"Vân nhi, sao ngươi chạy nhanh như vậy, làm hại ta đuổi theo rất lâu." Thường Quyên chạy đến bên cạnh Chương Vân, thở hổn hển nói.
Chương Vân sợ nàng lại nhắc tới chuyện vừa rồi, nhất thời không biết nên nói cái gì, đành ngậm miệng lại bước đi nhanh.
Thường Quyên đã nhận được sự căn dặn của Thường Mãn nên cũng không có giễu cợt nàng nữa, mà cùng đi bộ đến sân hàng rào của nhà Chương gia, khi đến bên ngoài sân, cả hai tạm biệt nhau rồi đi về nhà của mình.
Chương Vân sau khi vào sân liền chạy vào phòng bếp ngồi xuống tiếp tục gọt vỏ đậu, một lúc sau lại nhớ tới cảnh tượng trên núi, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt hưng phấn của Thường Mãn, trong lòng thoáng hiện lên một tia ngọt ngào, có một người như vậy, vì ngươi mà yêu thích, phát cuồng, có lẽ đó chính là tư vị của yêu đi.
Sau khi một hồi yên lặng cảm nhận cảm giác ở trong lòng, Chương Vân liền gác lại tâm tư, gọt vỏ hạt đậu, liền bắt đầu vo gạo, chuẩn bị nấu bữa cơm chiều tối.
Đến khi mặt trời đã ngả về tây, già trẻ lớn bé nhà Chương đều trở về, đợi ăn cơm tối xong, Chu thị dọn dẹp bát đũa, những người còn lại Chương ra sân hóng mát, Chương Vân thừa dịp này lặng lẽ kéo Chương Trình ra sân sau.
"Cái gì? Những lời này là Thường Mãn nói với muội? Muội đi gặp hắn khi nào?".
Chương Trình vừa nghe xong lời nàng, hắn liền vội hỏi.
Chương Vân biết rằng đại ca của mình với Thường Mãn vẫn còn khúc mắc, nên không thích nàng cùng Thường Mãn lui tới, nhưng lần này là chuyện công việc, nàng không thể không nói.
"Đại ca, chúng ta trước đừng nói đến chuyện khúc mắc giữa hai nhà có được hay không, đây là có liên quan đến việc buôn bán các dụng cụ cành lá hương bồ, ca nên nhìn theo phương diện này mà xem xét mới đúng".
Chương Trình cau mày nói: "Muội có phải nghe xong lời tốt của hắn nói mà quên hết những chuyện trước đây hay không ".
"Đại ca, việc riêng là của việc riêng, còn chuyện này không phải là vì tốt cho chúng ta hay sao, ca đừng suy nghĩ nhiều quá, kiếm thêm chút tiền, xây nhà, mua đất mới là điều quan trọng nhất".
Chương Trình luôn để ý đến chuyện của nàng rất nhiều, điều này thì nàng biết, nếu không lay chuyển được liền thì nàng chỉ có thể thuyết phục dần dần mà thôi.
"Vừa nhìn thấy tên tiểu tử kia là ta đã cảm thấy tức giận trong lòng rồi, bảo ta làm sao có thể đi cùng hắn ta được".
Chương Trình không phải không biết điều này, nhưng hắn chính là không khống chế được cảm xúc nóng giận của mình khi đối mặt với Thường Mãn, trong lòng hắn cũng không còn cách nào khác, cũng thấy không thoải mái tý nào.
Chương Vân nhìn thấy ý tứ của đại ca thật sự chưa thông, chỉ có thể đi ra ngoài, thở dài:"Đã như vậy, muội chỉ có thể đi hỏi cha, xem cha có thể đi được một chuyến này hay không ".
Nói xong liền xoay người, chuẩn bị đi vào trong sân tìm Chương Hữu Khánh, ở trong nhà này, chỉ có cha là người dễ nói chuyện hơn một chút mà thôi, còn bên ông nội thì vừa nói đến Thường Mãn là nổi giận lôi đình, nàng cũng không dám đến để đụng vào quả sấm này.
"Chờ đã." Chương Vân quay người đi về phía trước, phía sau liền truyền đến một tiếng gọi trầm thấp, nàng dừng lại quay đầu nhìn, chỉ vẻ mặt của Chương Trình nhăn nhó, sau một lúc mới nói:"Vẫn là để ta đi thôi".
Chương Vân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tốt nhất nên để cho đại ca đi, dù sao hắn tuổi còn trẻ, tương đối linh hoạt, hơn nữa nàng cũng muốn đại ca đi ra ngoài nhìn thấy cảnh đời, nếu bỏ mất cơ hội này thì thật đáng tiếc.
" Đại ca đã nói đồng ý rồi, thì chúng quyết định vậy đi, nhưng không được đổi ý đâu đấy".
Chương Vân vội vàng chạy tới bên người hắn, vươn ngón út ra, Chương Trình miễn cưỡng cùng nàng móc ngón tay, xem như là đảm bảo.
Chương Vân lập tức nở nụ cười, ôm kéo cánh tay Chương Trình: "Muội biết đại ca đối với muội là tốt nhất, muội có ý tưởng gì đều sẽ đồng ý làm theo".
"Ngươi nha".
Chương Trình nhìn nụ cười vui mừng muội muội, không khỏi cười khổ, vươn tay chỉ vào trán nàng một cái.
Chương Vân xoa trán, cũng không tức giận, chỉ cười kéo hắn trở lại sân.
Ngày hôm sau, Chương Vân liền đem việc này nói cho Thường Mãn biết, hai người thương lượng với nhau một chút rồi quyết định sáng sớm ngày hôm sau sẽ đi
Bình luận facebook