Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
"Tứ ca!"
"Sư huynh!"
Mạc Kỳ Lâm cùng Lâm Mộng Thanh kinh hô một tiếng, bước tới trước giường, ôm lấy thân mình Mạc Kỳ Hàn, Lâm Mộng Thanh vội hỏi: "Sư phụ, bức độc toàn bộ đi ra rồi sao? Sư huynh trúng độc gì?"
"Trúng độc? Tứ ca làm sao có thể trúng độc chứ?" Sắc mặt Mạc Kỳ Lâm nháy mắt trắng phau, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi, liếc mắt về phía Lâm Mộng Thanh, chất vấn: "Là ngươi hạ độc?"
"Không phải, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì! Ta làm sao có thể hạ độc sư huynh!" Lâm Mộng Thanh vội vàng biện bạch, nhìn về phía Thiên Cơ lão nhân đang lấy ngân châm, hỏi: "Sư phụ, sư huynh ra sao rồi?"
"Hàn tiểu tử trúng chính là độc mạn đà hoa vô cùng tàn nhẫn, loại độc này không sắc không vị, trong suốt như bột phấn, chỉ cần tiếp xúc với cơ thể người, không có bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng nếu đụng tới nước, người trúng độc bành trướng gân mạch toàn thân, da sưng đỏ rồi biến đen, nếu không phải sư phụ mang thiên tâm công, chính là Hoa Đà trên đời cũng cứu không được hắn!" Thiên Cơ lão nhân thở dài, hai tay cầm mười cây châm bạc, hướng hai người kia phân phó: "Cởi sạch quần áo Hàn tiểu tử!"
"A, vâng!"
Hai người nghe dại ra, vội một người ôm đầu Mạc Kỳ Hàn, một người cởi áo của hắn, lộ ra thân trơn bóng, Thiên Cơ lão nhân đâm toàn bộ ngân châm vào ngực Mạc Kỳ Hàn, lại lấy hai châm đâm lên trán hắn, mới trịnh trọng phân phó: "Ngũ Vương gia thỉnh lui một bước, Mộng Thanh con dùng nội công tâm pháp độc môn của Lê Sơn Quan ta bảo vệ tâm mạch Hàn tiểu tử, đồng thời đem chân khí của con truyền cho nó, sư phụ muốn đem bức lượng độc tố cuối cùng đi ra!"
"Vâng, sư phụ!"
Lâm Mộng Thanh đáp ứng, cầm tay phải Mạc Kỳ Hàn, ngưng thần chậm rãi rót chân khí vào!
Một tiếng sau, Thiên Cơ lão nhân đột nhiên mở miệng, "Mộng Thanh thu chưởng!"
Hai người thu tay lại, chỉ thấy ngân châm trên trán và trên lưng Mạc Kỳ Hàn rơi xuống đất, Mạc Kỳ Lâm khiếp sợ nhìn lại, mười hai cây châm bạc đều là màu đen!
"Ngũ Vương gia, đem chén gừng Vô Cực đã chuẩn bị vào!" Thiên Cơ lão nhân lau mồ hôi, phân phó.
"Được!"
Mạc Kỳ Lâm chạy đi, Vô Cực nghe được thanh âm vội cầm bát đưa tới, Thiên Cơ lão nhân đã lấy hai viên thuốc cho Mạc Kỳ Hàn ăn vào, sau đó lại lấy ra một viên thuốc màu đỏ bóp nát pha vào chén nước gừng, đổ vào trong miệng Mạc Kỳ Hàn.
"Đặt Hàn tiểu tử nằm xuống." Thiên Cơ lão nhân nói.
"Vâng."
Hai người đặt Mạc Kỳ Hàn nằm xuống, Thiên Cơ lão nhân nhìn kỹ cái trán Mạc Kỳ Hàn, nhìn đến mấy chấm đen hoàn toàn mất đi, thở phào nhẹ nhõm, "Tốt lắm, tĩnh dưỡng năm sáu ngày liền không sao." Nói xong, từ trong hòm thuốc lấy ra một hộp cao, ngón trỏ chấm chút, vẽ loạn trên trán Mạc Kỳ Hàn, sau đó nói: "Mặc quần áo cho nó."
Hết thảy mọi việc đã xong, Thiên Cơ lão nhân cũng mệt lả, ngồi xuống ghế dựa, nói: "Mộng Thanh, Ngũ Vương gia, hai người phải coi chừng Hàn tiểu tử một tấc cũng không rời, hai canh giờ nữa nó có thể tỉnh lại, lão nhân ta muốn điều dưỡng một chút."
"Vâng!"
Người ngoài trướng không biết tình huống bên trong như thế nào, gần như rối tung.
Lôi Việt nghe nghe thấy Mạc Kỳ Hàn trúng độc, kinh hãi, muốn vào xem, lại bị Vô Ngân ngăn cản, "Nguyên soái, lão tiền bối có lệnh, không cho phép tới gần! Thỉnh nguyên soái đi ra!"
"Lớn mật! Đến nguyên soái cũng dám ngăn cản?" Một vị giáo úy họ Phương bình thường cũng không nói nhiều tức giận quát.
Vô Giới nhíu mày khinh thường: "Ngăn cản thì như thế nào? Sư phụ của chủ tử ta nói không được vào, thì phải là không được vào! Ai dám vào làm ảnh hưởng tới lão tiền bối giải độc cho chủ tử nhà ta, ta liền muốn đầu kẻ đó rơi xuống đất!"
Lời vừa nói ra, một đám tướng lãnh đều hít một ngụm lãnh khí, xưa nay chỉ có Mạc tướng quân lãnh ngạo mà thôi, nay đến người dưới tay hắn cũng không coi ai ra gì như thế, cuồng vọng đến cực điểm!
Lôi Việt chau chặt mày lại, đối với Vô Giới không có bất luận lời bất mãn gì, mà là lo lắng hướng mọi người ra lệnh: "Toàn bộ lui ra, việc liên quan tới sống còn của Mạc tướng quân, ai cũng không được nhiều lời!"
"Vâng, nguyên soái!"
Toàn bộ tướng sĩ lui ra, còn lại một mình Lôi Việt, mới vừa mở miệng, Vô Cực lại đột nhiên thấp giọng nói: "Vô Ngân, đi theo vị Phương giáo úy kia!"
Đôi mắt Vô Ngân căng thẳng, ba người bọn họ nhiều năm kề vai chiến đấu tạo thành ăn ý, hắn lập tức hiểu ý tứ Vô Cực, gật đầu một cái, lắc mình rời đi.
Vẻ mặt Lôi Việt nghiêm trọng, cũng giảm thấp giọng nói, "Vô Cực thị vệ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chủ tử ngươi sẽ không có chuyện gì đi?"
Vô Cực lắc lắc đầu, bi thương nhìn màn trướng, nén tâm tình nói: "Chủ tử nhà ta cát nhân thiên tướng (người tốt ắt có trời giúp), nhất định có thể tránh thoát một kiếp này!"
Trên mặt Lôi Việt mặc dù bình tĩnh, trong lòng lại lo lắng như là vạn con kiến đang cắn, hắn quả thực không dám nghĩ, nếu Tứ Vương gia có gì sơ xuất, sẽ dẫn tới hậu quả gì!
Thời điểm Mạc Kỳ Hàn tỉnh lại, mặt trời đã lặn, mi mắt hơi động, liền nghe được Mạc Kỳ Lâm vui mừng kêu: "Tứ ca!"
Lâm Mộng Thanh theo sát tới, "Sư huynh, huynh đã tỉnh?"
Mắt chậm rãi mở, Mạc Kỳ Hàn khẽ động môi, "Ừ, sư phụ đâu?"
"Hàn tiểu tử, sư phụ ở đây!" Thiên Cơ lão nhân đi lại, bắt mạch Mạc Kỳ Hàn, ngừng một chút, tươi cười đầy mặt, "Không sai, độc đã bức ra hết, chỉ còn lại có cái trán sưng đỏ, này không sợ, vài ngày thì tốt rồi."
"Sư phụ, có lưu lại sẹo không?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, có chút lo lắng hỏi.
"Ha ha, con sợ tướng mạo khó coi?" Thiên Cơ lão nhân cười cười nói.
Mạc Kỳ Hàn bĩu môi không được tự nhiên, "Con sợ dung mạo không bằng Mạn Mạn, không phải mất mặt sao?"
"A?"
Ba người kinh ngạc há miệng, sau đó "Ha ha" cười to, Mạc Kỳ Hàn có thể sống sót, mấy người vốn là kích động cao hứng, hiện tại bởi lời nói của hắn, liền không hề cố kỵ cười lên.
Mạc Kỳ Hàn buồn bực đen mặt, "Sư phụ, ngài phải trị cho con hoàn hảo như lúc ban đầu mới được, ta đã khoe với Mạn Mạn, tướng mạo của con dư sức xứng nàng rồi! Nàng vẫn muốn biết con có dáng dấp như thế nào, con không thể để cho nàng thất vọng a!"
"Được rồi, được rồi, sư phụ cam đoan đưa một tiểu tử đẹp trai cho nha đầu Mạn Mạn!" Thiên Cơ lão nhân cười đến không khép miệng được.
Mạc Kỳ Hàn hài lòng cười, khi ánh mắt rơi xuống trên người Lâm Mộng Thanh, dần dần thu tươi cười, trầm giọng hỏi: "Mộng Thanh, khăn đệ cho ta là ở đâu ra?"
"Khăn?" Lâm Mộng Thanh kinh ngạc ngẩn ngơ, chợt hiểu được chỗ trúng độc Mạc Kỳ Hàn! Trong đầu nhanh suy tư nói: "Cái khăn kia là tiểu Thuận Hỉ đưa cho đệ, nói là hậu cần phát, lúc ấy đệ thuận tay cầm vào trong tay áo, nhìn đến sư huynh nóng nực, lại thuận tay lấy ra cho sư huynh."
"Sư huynh!"
Mạc Kỳ Lâm cùng Lâm Mộng Thanh kinh hô một tiếng, bước tới trước giường, ôm lấy thân mình Mạc Kỳ Hàn, Lâm Mộng Thanh vội hỏi: "Sư phụ, bức độc toàn bộ đi ra rồi sao? Sư huynh trúng độc gì?"
"Trúng độc? Tứ ca làm sao có thể trúng độc chứ?" Sắc mặt Mạc Kỳ Lâm nháy mắt trắng phau, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi, liếc mắt về phía Lâm Mộng Thanh, chất vấn: "Là ngươi hạ độc?"
"Không phải, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì! Ta làm sao có thể hạ độc sư huynh!" Lâm Mộng Thanh vội vàng biện bạch, nhìn về phía Thiên Cơ lão nhân đang lấy ngân châm, hỏi: "Sư phụ, sư huynh ra sao rồi?"
"Hàn tiểu tử trúng chính là độc mạn đà hoa vô cùng tàn nhẫn, loại độc này không sắc không vị, trong suốt như bột phấn, chỉ cần tiếp xúc với cơ thể người, không có bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng nếu đụng tới nước, người trúng độc bành trướng gân mạch toàn thân, da sưng đỏ rồi biến đen, nếu không phải sư phụ mang thiên tâm công, chính là Hoa Đà trên đời cũng cứu không được hắn!" Thiên Cơ lão nhân thở dài, hai tay cầm mười cây châm bạc, hướng hai người kia phân phó: "Cởi sạch quần áo Hàn tiểu tử!"
"A, vâng!"
Hai người nghe dại ra, vội một người ôm đầu Mạc Kỳ Hàn, một người cởi áo của hắn, lộ ra thân trơn bóng, Thiên Cơ lão nhân đâm toàn bộ ngân châm vào ngực Mạc Kỳ Hàn, lại lấy hai châm đâm lên trán hắn, mới trịnh trọng phân phó: "Ngũ Vương gia thỉnh lui một bước, Mộng Thanh con dùng nội công tâm pháp độc môn của Lê Sơn Quan ta bảo vệ tâm mạch Hàn tiểu tử, đồng thời đem chân khí của con truyền cho nó, sư phụ muốn đem bức lượng độc tố cuối cùng đi ra!"
"Vâng, sư phụ!"
Lâm Mộng Thanh đáp ứng, cầm tay phải Mạc Kỳ Hàn, ngưng thần chậm rãi rót chân khí vào!
Một tiếng sau, Thiên Cơ lão nhân đột nhiên mở miệng, "Mộng Thanh thu chưởng!"
Hai người thu tay lại, chỉ thấy ngân châm trên trán và trên lưng Mạc Kỳ Hàn rơi xuống đất, Mạc Kỳ Lâm khiếp sợ nhìn lại, mười hai cây châm bạc đều là màu đen!
"Ngũ Vương gia, đem chén gừng Vô Cực đã chuẩn bị vào!" Thiên Cơ lão nhân lau mồ hôi, phân phó.
"Được!"
Mạc Kỳ Lâm chạy đi, Vô Cực nghe được thanh âm vội cầm bát đưa tới, Thiên Cơ lão nhân đã lấy hai viên thuốc cho Mạc Kỳ Hàn ăn vào, sau đó lại lấy ra một viên thuốc màu đỏ bóp nát pha vào chén nước gừng, đổ vào trong miệng Mạc Kỳ Hàn.
"Đặt Hàn tiểu tử nằm xuống." Thiên Cơ lão nhân nói.
"Vâng."
Hai người đặt Mạc Kỳ Hàn nằm xuống, Thiên Cơ lão nhân nhìn kỹ cái trán Mạc Kỳ Hàn, nhìn đến mấy chấm đen hoàn toàn mất đi, thở phào nhẹ nhõm, "Tốt lắm, tĩnh dưỡng năm sáu ngày liền không sao." Nói xong, từ trong hòm thuốc lấy ra một hộp cao, ngón trỏ chấm chút, vẽ loạn trên trán Mạc Kỳ Hàn, sau đó nói: "Mặc quần áo cho nó."
Hết thảy mọi việc đã xong, Thiên Cơ lão nhân cũng mệt lả, ngồi xuống ghế dựa, nói: "Mộng Thanh, Ngũ Vương gia, hai người phải coi chừng Hàn tiểu tử một tấc cũng không rời, hai canh giờ nữa nó có thể tỉnh lại, lão nhân ta muốn điều dưỡng một chút."
"Vâng!"
Người ngoài trướng không biết tình huống bên trong như thế nào, gần như rối tung.
Lôi Việt nghe nghe thấy Mạc Kỳ Hàn trúng độc, kinh hãi, muốn vào xem, lại bị Vô Ngân ngăn cản, "Nguyên soái, lão tiền bối có lệnh, không cho phép tới gần! Thỉnh nguyên soái đi ra!"
"Lớn mật! Đến nguyên soái cũng dám ngăn cản?" Một vị giáo úy họ Phương bình thường cũng không nói nhiều tức giận quát.
Vô Giới nhíu mày khinh thường: "Ngăn cản thì như thế nào? Sư phụ của chủ tử ta nói không được vào, thì phải là không được vào! Ai dám vào làm ảnh hưởng tới lão tiền bối giải độc cho chủ tử nhà ta, ta liền muốn đầu kẻ đó rơi xuống đất!"
Lời vừa nói ra, một đám tướng lãnh đều hít một ngụm lãnh khí, xưa nay chỉ có Mạc tướng quân lãnh ngạo mà thôi, nay đến người dưới tay hắn cũng không coi ai ra gì như thế, cuồng vọng đến cực điểm!
Lôi Việt chau chặt mày lại, đối với Vô Giới không có bất luận lời bất mãn gì, mà là lo lắng hướng mọi người ra lệnh: "Toàn bộ lui ra, việc liên quan tới sống còn của Mạc tướng quân, ai cũng không được nhiều lời!"
"Vâng, nguyên soái!"
Toàn bộ tướng sĩ lui ra, còn lại một mình Lôi Việt, mới vừa mở miệng, Vô Cực lại đột nhiên thấp giọng nói: "Vô Ngân, đi theo vị Phương giáo úy kia!"
Đôi mắt Vô Ngân căng thẳng, ba người bọn họ nhiều năm kề vai chiến đấu tạo thành ăn ý, hắn lập tức hiểu ý tứ Vô Cực, gật đầu một cái, lắc mình rời đi.
Vẻ mặt Lôi Việt nghiêm trọng, cũng giảm thấp giọng nói, "Vô Cực thị vệ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chủ tử ngươi sẽ không có chuyện gì đi?"
Vô Cực lắc lắc đầu, bi thương nhìn màn trướng, nén tâm tình nói: "Chủ tử nhà ta cát nhân thiên tướng (người tốt ắt có trời giúp), nhất định có thể tránh thoát một kiếp này!"
Trên mặt Lôi Việt mặc dù bình tĩnh, trong lòng lại lo lắng như là vạn con kiến đang cắn, hắn quả thực không dám nghĩ, nếu Tứ Vương gia có gì sơ xuất, sẽ dẫn tới hậu quả gì!
Thời điểm Mạc Kỳ Hàn tỉnh lại, mặt trời đã lặn, mi mắt hơi động, liền nghe được Mạc Kỳ Lâm vui mừng kêu: "Tứ ca!"
Lâm Mộng Thanh theo sát tới, "Sư huynh, huynh đã tỉnh?"
Mắt chậm rãi mở, Mạc Kỳ Hàn khẽ động môi, "Ừ, sư phụ đâu?"
"Hàn tiểu tử, sư phụ ở đây!" Thiên Cơ lão nhân đi lại, bắt mạch Mạc Kỳ Hàn, ngừng một chút, tươi cười đầy mặt, "Không sai, độc đã bức ra hết, chỉ còn lại có cái trán sưng đỏ, này không sợ, vài ngày thì tốt rồi."
"Sư phụ, có lưu lại sẹo không?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, có chút lo lắng hỏi.
"Ha ha, con sợ tướng mạo khó coi?" Thiên Cơ lão nhân cười cười nói.
Mạc Kỳ Hàn bĩu môi không được tự nhiên, "Con sợ dung mạo không bằng Mạn Mạn, không phải mất mặt sao?"
"A?"
Ba người kinh ngạc há miệng, sau đó "Ha ha" cười to, Mạc Kỳ Hàn có thể sống sót, mấy người vốn là kích động cao hứng, hiện tại bởi lời nói của hắn, liền không hề cố kỵ cười lên.
Mạc Kỳ Hàn buồn bực đen mặt, "Sư phụ, ngài phải trị cho con hoàn hảo như lúc ban đầu mới được, ta đã khoe với Mạn Mạn, tướng mạo của con dư sức xứng nàng rồi! Nàng vẫn muốn biết con có dáng dấp như thế nào, con không thể để cho nàng thất vọng a!"
"Được rồi, được rồi, sư phụ cam đoan đưa một tiểu tử đẹp trai cho nha đầu Mạn Mạn!" Thiên Cơ lão nhân cười đến không khép miệng được.
Mạc Kỳ Hàn hài lòng cười, khi ánh mắt rơi xuống trên người Lâm Mộng Thanh, dần dần thu tươi cười, trầm giọng hỏi: "Mộng Thanh, khăn đệ cho ta là ở đâu ra?"
"Khăn?" Lâm Mộng Thanh kinh ngạc ngẩn ngơ, chợt hiểu được chỗ trúng độc Mạc Kỳ Hàn! Trong đầu nhanh suy tư nói: "Cái khăn kia là tiểu Thuận Hỉ đưa cho đệ, nói là hậu cần phát, lúc ấy đệ thuận tay cầm vào trong tay áo, nhìn đến sư huynh nóng nực, lại thuận tay lấy ra cho sư huynh."
Bình luận facebook