Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123
Nơi nổ ra tín hiệu triệu tập sư đệ cách bọn họ hơi xa, Hách Liên Dạ mang theo Ngư Ngư nhanh chóng lướt đến nơi cần đến.
Đó là một đình nghỉ mát nhỏ có chút sơ sài ở bên bờ hồ, hiện tại nam tử áo trắng đang ngồi thẳng trên ghế đá, ánh mắt lạnh nhạt giống nhau trích tiên trên trời cao vời vợi, cho nên đã không còn buồn vui nhân gian mà chỉ chăm chú nhìn vào... bát ngọc trước mặt hắn.
Cái chén trống không, xem ra sư đệ của hắn vẫn chưa tới...
Ngư Ngư vui mừng vì mình vẫn chưa để mất cơ hội xem đồng học sư đệ xuất hiện, nín thở ngưng thần chờ đợi.
Nửa phút sau, tiếng xé gió mạnh mẽ quen tai vang len, là đám người áo đen mới gặp tối hôm qua!
"Thiếu chủ."
Đã đuổi tới trước mặt, đám người áo đen đều cung kính vấn an, người đứng trước đình nghỉ mát thoáng chốc quỳ đầy đất.
Xem ra đám người áo đen này thật sự sợ nam tử áo trắng, bọn họ đông người như vậy, lại biết rõ nam tử áo trắng bị nội thương nghiêm trọng, cũng không dám tùy tiện động thủ.
Nam tử áo trắng không nói lời nào, thậm chí ánh mắt cũng chưa từng liếc đám người quỳ trên mặt đất, chỉ chậm rãi nâng tay đưa về phía ngực, dường như muốn lấy vật gì đó.
Đám người áo đen đều che mặt, nhưng ánh mắt vẫn có thể nhìn thấy.
Ngay lúc nam tử áo trắng nâng tay lên, bọn họ đều chấn động, ánh mắt kia sợ hãi lại hoảng hốt, giống như thấy tử thần giáng xuống.
Nhưng lúc bọn họ đến, đã ôm quyết tâm phải giết chết hắn, cho nên mấy giây sau liền khôi phục lại trạng thái bình thường.
Nhưng cũng chính mấy giây này, nam tử áo trắng lấy được thứ hắn muốn lấy.
Là thứ gì đó được bọc bằng vải gấm màu xanh nhạt, lúc mở ra Giang Ngư Ngư mới nhìn thấy, đó là... một đôi đũa đá bằng ngọc tinh xảo khéo léo.
Đám người áo đen vừa mới như lâm đại địch có phản ứng gì thì nàng không biết, tóm lại là khóe miệng của nàng đang co rút.
Bát đũa đều chuẩn bị xong, nhưng sư đệ vẫn chưa tới, nam tử áo trắng im lặng nhìn bát đũa trước mắt ba giây, Ngư Ngư còn tưởng rằng hắn lại muốn làm ra hành động kinh người gì, nhưng hắn lại đột nhiên nhíu mày, giọng điệu coi như cũng có chút dao động, tựa như có phần không kiên nhẫn, "Động thủ đi."
"Thiếu, thiếu chủ?"
Không ngờ lại bị hắn đoán được, ánh mắt đám người áo đen hoảng hốt, thậm chí không có một ai dám động đậy.
"Không phải các người muốn giết ta sao? Ra tay."
Bộ dạng của nam tử áo trắng đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, nhưng không thèm ngược nhìn đám người áo đen kia, không cầm vũ khí, cũng không có chút phòng bị, giống như hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
"... Thiếu chủ, thuộc hạ cũng là bị ép buộc bất đắc dĩ."
Một người trong đám người đó đột nhiên đứng ra, cắn răng một cái, tháo khăn che mặt xuống, "Sau khi chủ nhân xuống núi vân du, ngài liền hạ lệnh kết thúc kế hoạch lẻn vào hoàng cung Vệ quốc, kế hoạch này tiểu sư muội mới là nhân vật mấu chốt, nhưng nàng ta ỷ có chủ nhân làm chỗ dựa dám chống đối với ngài, nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì, nàng ta đột nhiên tuyên bố rút lui, còn nói muốn nói cho Phong Ngự Vũ nghe kế hoạch của môn phái!"
"Thiếu chủ, kế hoạch này không chỉ là chuyện của hai người, cũng không phải thiếu hai người là không thể làm được, hi vọng bao nhiêu năm nay của toàn môn phái, dựa vào cái gì vì hai người các ngài quyết định hủy là hủy!"
Người áo đen nói đến lòng đầy căm phẫn, còn phản ứng của nam tử áo trắng là...
"Thật ra ngươi lấy hay không lấy khăn che mặt xuống đều như nhau." Giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.
Người áo đen dẫn đầu vẻ mặt mờ mịt.
"Dù sao ta cũng không biết ngươi."
"..."
"Trong môn phái ta chỉ biết mỗi sư đệ."
"Cùng với heo đệ ấy nuôi."
"Còn có cá nữa."
"Đúng rồi, trước khi ta đi, đệ ấy có ôm một con gà về nuôi."
Nam tử áo trắng tựa như nhớ lại nói.
Người áo đen im lặng rất lâu không mở miệng, dưới ánh trăng, mặt của hắn hiện ra bộ dáng vặn vẹo rối rắm.
Thật ra khóe miệng của Ngư Ngư cũng đang co quắp.
Thì ra người đàn ông áo trắng... cũng độc miệng.
Nhưng kiểu độc miệng này không giống với kiểu độc miệng của Hách Liên Dạ, ở trong tình huống này, hắn tự nhiên ngây thơ... tạo thành lời độc miệng tự nhiên.
Lực sát thương của lời thoại này còn mạnh hơn so với công kích võ lực bình thường, đám người áo đen này đều im lặng rất lâu.
Đột nhiên, lại có người đứng ra, giật mạnh khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt trắng mắt tam giác, cười lạnh một tiếng.
"Thiếu chủ thật sự thích nói đùa, trong môn phái, ngoại trừ Nhị gia ra, ngài vốn cũng biết tiểu sư muội Trình Ti Nghiên nhỉ? "
Nam tử áo trắng không phản ứng, chỉ là ánh mắt vô cùng nhìn chuyên chú vào... cái bát không trước mặt.
Dưới ánh trăng, bát đũa được làm bằng đá ngọc hiện ra vẻ óng ánh sáng bóng, cũng giống như chủ nhân của nó, có một hương vị xuất trần thoát tục, yên tĩnh đạm bạc.
Nhưng Giang Ngư Ngư cảm thấy, nam tử áo trắng này... cho dù ngoại hình nhìn khí chất có vẻ giống trích tiên, nhưng hắn thật sự là người.
Nam nhân mắt tam giác cũng không bị đả kích, lại cười nhạt, "Trên dưới môn phái ai ai cũng biết tiểu sư muội si mê ngài, nhưng si mê thì si mê, kế hoạch lẻn vào hoàng cung Vệ quốc nàng ta vẫn luôn một mực nói muốn tiếp tục. Tính tình nàng ta bướng bỉnh, nếu không phải xảy ra chuyện lớn gì, tuyệt đối sẽ không đổi ý."
"Thiếu chủ am hiểu khinh công, nội công tâm pháp rất đặc biệt, trước hai mươi lăm tuổi không thể gần nữ sắc, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc, sau cùng còn có thể bị tâm pháp này cắn lại, tạo thành nội thương vô cùng nghiêm trọng."
"Lấy võ công của Thiếu chủ, trong thiên hạ này có mấy ai có thể làm ngài bị thương?"
"Thời gian trùng hợp như vậy, chẳng lẽ..."
Nam nhân mắt tam giác cười đến mức quỷ dị, "Không ngờ Thiếu chủ vì chiêu hàng Trình Ti Nghiên, ngay cả người cũng dâng lên."
"..." Khóe miệng Ngư Ngư đã sắp run đến bên tai rồi.
Đừng nói chuyện chết người như vậy...
Trình Ti Nghiên thích người đàn ông áo trắng? Vậy cũng thật phù hợp với tiêu chuẩn "tướng công đẹp mắt lại dùng tốt" của nàng ta, nhưng người đàn ông áo trắng bị nội thương nặng như vậy là vì Trình Ti Nghiên...
Nơi này không có thủ cung sa, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện đó... Cho nên hiện tại nàng không biết suy luận của người đàn ông mắt tam giác kia là thật hay giả.
Cũng may nàng không rối rắm quá lâu, nam tử áo trắng thận trọng kín đáo lập tức nói cho nàng biết đáp án.
"Trình Ti Nghiên?" Trong giọng nói luôn luôn không nghe ra vui giận, hiếm thấy trộn lẫn chút cảm xúc.
Chỉ là... cảm xúc này là chán ghét và khinh thường.
Cũng may cũng may, Ngư Ngư thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao bị ghét cũng không phải chính nàng, Ngư Ngư hoàn toàn không chú ý đến.
Chán ghét cũng tốt, như vậy nam tử áo trắng sẽ không lấy cái gì đó của mình ra làm lợi thế, mượn sức Trình Ti Nghiên.
Bên trong sấm sét vang dội, Ngư Ngư yên tâm tiếp tục xem trò vui.
Nhưng nàng càng lúc càng hiếu kỳ với chuyện này rồi.
Rốt cuộc trong hoàng cung Vệ quốc có bí mật gì có thể làm cho nhân vật lợi hại như Huyền Cơ lão nhân cũng bận tâm sắp xếp kế hoạch ẩn nấp trong đó, hơn nữa một lần sắp xếp này liền xếp mấy năm trời.
Còn sự kiên nhẫn của nam tử áo trắng dường như đã hết, nói xong câu đó thì không nói lời nào nữa, chỉ tập trung tinh thần nhìn chăm chú cái bát không trước mặt.
Nam nhân mắt tam giác cười lạnh một tiếng, "Nhị gia sẽ không tới."
Nếu Nhị gia xuất hiện, bọn họ còn dám ở chỗ này thao thao bất tuyệt sao? Phải biết rằng, cho dù Thiếu chủ có bị thương nặng hơn nữa, chỉ cần Nhị gia đến, bọn họ sẽ không có ai chạy thoát!
Nam tử áo trắng ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ, "Dực vào đám người các ngươi cũng muốn giết sư đệ?"
"Heo và cá đệ ấy nuôi còn chờ đệ ấy cho ăn, đệ ấy sẽ không yên tâm mà chết."
Nói xong, nam tử áo trắng mới nghĩ tới cái gì, "Đúng rồi, bây giờ còn thêm một con gà nữa."
Rất hiển nhiên, đối với vị "thành viên mới" này, nam tử áo trắng vẫn chưa quen, lúc nào cũng đến phút chót mới nhớ đến nó.
Giang Ngư Ngư: "..."
Cho nên đến cùng là đồng học sư đệ võ công cao không dễ dàng bị đánh bại, hay là hắn tưởng nhớ đám động vật nhỏ mình nuôi không có cách nào yên tâm mà chết, cho nên gặp phải tình huống nào cũng sẽ kiên cường chống đỡ đến hơi thở cuối cùng?
Ngư Ngư rối rắm rồi.
Nhưng lời của nam tử áo trắng, có lẽ tất cả mọi người trên núi đều chung nhận thức, bởi vì Ngư Ngư nghe xong cũng bắt đầu rưng rưng nhìn trời, nam nhân mắt tam giác lại không có biểu cảm gì thay đổi, ngược lại rất đắc ý nói, "Chúng ta bảo huynh đệ trên núi động tay động chân, hiện tại heo và cá của Nhị gia đều ngã bệnh, Nhị gia vội vàng chăm sóc chúng nó, hoàn toàn không quan tâm ngài có đói bụng hay không."
Ngư Ngư: "..."
Bây giờ rốt cuộc nàng đã hiểu, xuất hiện ngang hàng cùng heo và cá, hoàn toàn không tính là bi kịch.
Chân chính bi kịch là như đàn ông áo trắng kia, rõ ràng là sư huynh, còn là Thiếu chủ được người ngưỡng mộ, vậy mà có địa vị thua cả heo và cá...
Đoạn đối thoại này rất khảo nghiệm thần kinh người ta, thế cho nên Ngư Ngư nhìn yêu nghiệt nào đó bên cạnh cảm thấy vô cùng thân thiết.
So với bọn họ, Hách Liên Dạ có vẻ bình thường hơn rất nhiều...
Nghe nói mình sắp không có cơm ăn, nam tử áo trắng vẫn không có phản ứng quá lớn, rất cố chấp tiếp tục nhìn chằm chằm cái bát không trước mặt.
Còn trong đám người áo đen, đột nhiên phát ra tiếng kêu la hoảng sợ, "Heo! Heo của Nhị gia!"
Đâu đâu đâu?
Ngư Ngư lập tức phấn chấn, nhìn lại nơi phát ra tiếng động.
Hai xưng hô Thiếu chủ và tiểu tiểu thư này nghe qua tương đối nho nhã, còn "Nhị gia", nghe thấy có chút đàn ông.
Xuất thân cùng một môn phái, nhưng nhờ có hai hình thức xưng hô phong cách khác thường này, hiển nhiên là vì khí chất người được gọi không giống nhau.
Cộng thêm tin tức Ngư Ngư đã biết, ví dụ như vị đồng học sư đệ được gọi là Nhị gia dường như giá trị võ lực rất cao, ví dụ như đồng học sư đệ tự nói, dáng dấp của hắn vô cùng... không bình thường.
Cho nên ở trong lòng Ngư Ngư, bộ dáng của sư đệ có lẽ oai phong vạm vỡ, tính cách hào sảng.
Trong tưởng tượng, heo sư đệ nuôi chắc cũng có phong cách giống chủ nhân.
Cho nên Ngư Ngư dạt dào cho rằng mình sẽ thấy một dã trư* to lớn mạnh mẽ. (* chắc là heo rừng)
Thế nhưng sự thật là...
Một con heo nhỏ cao chừng hai mươi phân, tròn vo hồng hào trái xông phải tránh ở trong đám người, lấy tốc độ nhanh nhẹn không hề tương xứng với chân ngắn của nó chạy tới chỗ nam tử áo trắng.
Trên người nó thậm chí còn vác theo một túi nhỏ.
Không đúng, là một bọc nhỏ còn nhỏ hơn cả quả táo một vòng. Chỉ là có hai dây đeo nhìn có vẻ giống túi sách...
Ngư Ngư bị đả kích lớn.
Hách Liên Dạ không có hứng thú với mấy chuyện này, chỉ có chút hăng hái nhìn sắc mặt Ngư Ngư thiên biến vạn hóa, càng nhìn càng cảm thấy thích.
Ngư Ngư bình tĩnh bỏ quên yêu nghiệt cười đến mức khuynh thành ở bên cạnh mình, chuyên tâm nhìn heo nhỏ hồng hồng bên dưới.
Hết cách rồi, túi sách nhỏ trên người nó thật sự rất lóe sáng.
Thoạt nhìn, nam tử áo trắng cũng có cùng một ý nghĩ với Ngư Ngư.
Từ lúc heo nhỏ xuất hiện, hắn liền nhìn chằm chằm vào nó, chờ nó nhảy lên bàn, rồi vẻ mặt hờ hững... cầm đũa lên.
Heo nhỏ lắc lắc móng trước, sau đó lại vẫy vẫy.
Hết sức có hiệu suất vẫy túi xách nhỏ sau lưng xuống, nam tử áo trắng đang chuẩn bị đưa tay đón, heo nhỏ nhún lại, lấy từ trong túi ra một thứ có hình dáng quả dại, tự mình chạy qua bên gặm cắn.
Thì ra đồ ăn trong túi là của nó, mà không phải là cơm mang đến cho nam tử áo trắng...
Nam tử áo trắng dừng đũa ở trên không trung, nửa phút sau, lại im lặng nhìn cái bát không của mình.
Ngư Ngư đã còn không trông chờ mình có thể nhìn thấy người bình thường.
Bây giờ nàng chỉ muốn yên lặng nhìn trời.
Nếu điều kiện cho phép, nàng còn muốn trao đổi với Hà Nghiêm.
Hà Nghiêm nói rất đúng, cuộc sống này quả thật rất tra tấn người...
Hình tượng heo nhỏ hồng hồng mặc dù có chút lóng lánh, nhìn có vẻ cũng linh hoạt hơn mấy con heo nhỏ bình thường, nhưng sau khi xuất hiện thì không làm gì cả thoạt nhìn rất không có tính công kích.
Nhưng đám người áo đen kia lại như lâm đại địch, không ngừng run rẩy, "Ra, ra mắt Nhị gia..."
Không có ai trả lời, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thấp thoáng tiếng heo con ăn đồ ăn.
Ngư Ngư cũng nín thở ngưng thần chờ đợi.
Nhìn những người kia, hiển nhiên bọn họ cũng rất để tâm đến đám động vật nhỏ sư đệ hắn nuôi, heo nhỏ này có lanh lợi đi chăng nữa cũng chỉ là một con vật nhỏ bé không có sức chiến đấu, huống chi... nó đang ăn.
Môn phái thần bí kia không biết ở nơi nào, nhất định sư đệ sẽ không để cho heo nhỏ nguy hiểm tự mình chạy đến.
Nhất định hắn đang ở gần đây.
Trong không gian yên tĩnh lộ ra chút không khí khẩn trương.
"Ta nhận thua! Nhường cho ngươi!" Giọng nói cà lơ phất phơ hết sức quen tai.
Ngay sau đó, bởi vì câu lải nhải đặc sắc quá rõ ràng, cho nên càng hiện vẻ quen tai hơn, "Thật là, nếu cứ đứng mãi thế này đồ ăn sẽ nguội hết, ăn không ngon chút nào! Cho dù không phải ta ăn, ta cũng không thể trơ mắt nhìn thức ăn bị lãng phí ngay trước mắt được! Hơn nữa... giỏ đồ ăn lớn như vậy, một mình ngươi ăn hết không?"
Ngư Ngư ưu thương ôm trán, Thái tử... Không đúng, tính cách động kinh này nên nói là Tiểu Trần Tử.
Tiểu Trần Tử cũng xuất hiện, xem ra tối nay nhất định là một đêm sấm sét vang dội.
Sau câu "nhận thua" kia, trên nóc tửu lâu cách bọn họ bốn năm trăm mét xa đột nhiên xuất hiện một người.
Khoảng cách quá xa, không thấy rõ thân hình, cũng không biết trước đó hắn ẩn thân ở đâu.
Nhưng người nọ dường như chỉ hơi nhoáng lên, liền đột nhiên xuất hiện ở nơi cách bọn họ hai ba trăm thước, tiếp tục nhoáng một cái, hắn đã tiến vào đình nghỉ mát rồi!
Thấy chủ nhân xuất hiện, con heo nhỏ hồng hồng kia ngừng ăn, chân ngắn đạp một cái, nhảy lên trên người chủ nhân, nằm vững ở trên vai hắn.
Mà cũng vào thời khắc đó, một cái đầu nhỏ từ trong ngực người kia chui ra, nương theo trợ lực của chủ nhân đứng ở trên đầu heo nhỏ, vênh váo tự đắc vỗ vỗ cánh nhỏ.
... Là một con gà con nhỏ như quả táo.
Đến lúc này, đồng học sư đệ chính thức lên sàn.
Lúc bình thường ở trong lần đầu tiên nhìn thấy người lạ, cho dù đẹp hay xấu, dung mạo của đối phương khiến người ta chú ý nhất, cũng là ấn tượng đầu tiên.
Ví dụ như đôi mắt rất lớn, lông mi rất dài, xương gò má rất cao, làn da rất kém... ví dụ như thế này đây.
Còn Ngư Ngư sau khi rốt cuộc cũng nhìn thấy bộ dạng của đồng học sư đệ, chớp mắt rất lâu, cuối cùng cho ra ấn tượng đầu tiên là sư đệ... mặt thật to.
Vừa nghĩ như vậy, có lẽ heo nhỏ bất mãn với con gà lông vàng nào đó vẫn đứng trên đầu mình, đột nhiên lắc lắc đầu.
Cái lắc này không cẩn thận đụng phải mặt chủ nhân.
Mặt chủ nhân quá lớn... quả thật rất dễ đụng.
Vì thế Ngư Ngư trợn mắt há mồm nhìn mặt sư đệ lõm vào một mảnh lớn.
Ngược lại vẻ mặt của sư đệ sóng nước chẳng xao, lấy gương đồng ra, lại lấy dược liệu dùng để dịch dung, bình tĩnh "chữa" khuôn mặt lại, chẳng mấy chốc đã khôi phục lại khuôn mặt lớn mượt mà chắc nịch.
Từ đầu đến cuối, hắn đều không nhìn nam tử áo trắng lấy một cái, mặc cho nam tử áo trắng vẫn luôn giơ đũa chờ đợi, hắn không có dấu hiệu mang giỏ thức ăn tới, không hề có ý định giải quyết vấn đề ấm no của sư huynh trước,
Quả nhiên vẫn là sư đệ tương đối lớn nhất.
Đó là một đình nghỉ mát nhỏ có chút sơ sài ở bên bờ hồ, hiện tại nam tử áo trắng đang ngồi thẳng trên ghế đá, ánh mắt lạnh nhạt giống nhau trích tiên trên trời cao vời vợi, cho nên đã không còn buồn vui nhân gian mà chỉ chăm chú nhìn vào... bát ngọc trước mặt hắn.
Cái chén trống không, xem ra sư đệ của hắn vẫn chưa tới...
Ngư Ngư vui mừng vì mình vẫn chưa để mất cơ hội xem đồng học sư đệ xuất hiện, nín thở ngưng thần chờ đợi.
Nửa phút sau, tiếng xé gió mạnh mẽ quen tai vang len, là đám người áo đen mới gặp tối hôm qua!
"Thiếu chủ."
Đã đuổi tới trước mặt, đám người áo đen đều cung kính vấn an, người đứng trước đình nghỉ mát thoáng chốc quỳ đầy đất.
Xem ra đám người áo đen này thật sự sợ nam tử áo trắng, bọn họ đông người như vậy, lại biết rõ nam tử áo trắng bị nội thương nghiêm trọng, cũng không dám tùy tiện động thủ.
Nam tử áo trắng không nói lời nào, thậm chí ánh mắt cũng chưa từng liếc đám người quỳ trên mặt đất, chỉ chậm rãi nâng tay đưa về phía ngực, dường như muốn lấy vật gì đó.
Đám người áo đen đều che mặt, nhưng ánh mắt vẫn có thể nhìn thấy.
Ngay lúc nam tử áo trắng nâng tay lên, bọn họ đều chấn động, ánh mắt kia sợ hãi lại hoảng hốt, giống như thấy tử thần giáng xuống.
Nhưng lúc bọn họ đến, đã ôm quyết tâm phải giết chết hắn, cho nên mấy giây sau liền khôi phục lại trạng thái bình thường.
Nhưng cũng chính mấy giây này, nam tử áo trắng lấy được thứ hắn muốn lấy.
Là thứ gì đó được bọc bằng vải gấm màu xanh nhạt, lúc mở ra Giang Ngư Ngư mới nhìn thấy, đó là... một đôi đũa đá bằng ngọc tinh xảo khéo léo.
Đám người áo đen vừa mới như lâm đại địch có phản ứng gì thì nàng không biết, tóm lại là khóe miệng của nàng đang co rút.
Bát đũa đều chuẩn bị xong, nhưng sư đệ vẫn chưa tới, nam tử áo trắng im lặng nhìn bát đũa trước mắt ba giây, Ngư Ngư còn tưởng rằng hắn lại muốn làm ra hành động kinh người gì, nhưng hắn lại đột nhiên nhíu mày, giọng điệu coi như cũng có chút dao động, tựa như có phần không kiên nhẫn, "Động thủ đi."
"Thiếu, thiếu chủ?"
Không ngờ lại bị hắn đoán được, ánh mắt đám người áo đen hoảng hốt, thậm chí không có một ai dám động đậy.
"Không phải các người muốn giết ta sao? Ra tay."
Bộ dạng của nam tử áo trắng đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, nhưng không thèm ngược nhìn đám người áo đen kia, không cầm vũ khí, cũng không có chút phòng bị, giống như hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
"... Thiếu chủ, thuộc hạ cũng là bị ép buộc bất đắc dĩ."
Một người trong đám người đó đột nhiên đứng ra, cắn răng một cái, tháo khăn che mặt xuống, "Sau khi chủ nhân xuống núi vân du, ngài liền hạ lệnh kết thúc kế hoạch lẻn vào hoàng cung Vệ quốc, kế hoạch này tiểu sư muội mới là nhân vật mấu chốt, nhưng nàng ta ỷ có chủ nhân làm chỗ dựa dám chống đối với ngài, nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì, nàng ta đột nhiên tuyên bố rút lui, còn nói muốn nói cho Phong Ngự Vũ nghe kế hoạch của môn phái!"
"Thiếu chủ, kế hoạch này không chỉ là chuyện của hai người, cũng không phải thiếu hai người là không thể làm được, hi vọng bao nhiêu năm nay của toàn môn phái, dựa vào cái gì vì hai người các ngài quyết định hủy là hủy!"
Người áo đen nói đến lòng đầy căm phẫn, còn phản ứng của nam tử áo trắng là...
"Thật ra ngươi lấy hay không lấy khăn che mặt xuống đều như nhau." Giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.
Người áo đen dẫn đầu vẻ mặt mờ mịt.
"Dù sao ta cũng không biết ngươi."
"..."
"Trong môn phái ta chỉ biết mỗi sư đệ."
"Cùng với heo đệ ấy nuôi."
"Còn có cá nữa."
"Đúng rồi, trước khi ta đi, đệ ấy có ôm một con gà về nuôi."
Nam tử áo trắng tựa như nhớ lại nói.
Người áo đen im lặng rất lâu không mở miệng, dưới ánh trăng, mặt của hắn hiện ra bộ dáng vặn vẹo rối rắm.
Thật ra khóe miệng của Ngư Ngư cũng đang co quắp.
Thì ra người đàn ông áo trắng... cũng độc miệng.
Nhưng kiểu độc miệng này không giống với kiểu độc miệng của Hách Liên Dạ, ở trong tình huống này, hắn tự nhiên ngây thơ... tạo thành lời độc miệng tự nhiên.
Lực sát thương của lời thoại này còn mạnh hơn so với công kích võ lực bình thường, đám người áo đen này đều im lặng rất lâu.
Đột nhiên, lại có người đứng ra, giật mạnh khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt trắng mắt tam giác, cười lạnh một tiếng.
"Thiếu chủ thật sự thích nói đùa, trong môn phái, ngoại trừ Nhị gia ra, ngài vốn cũng biết tiểu sư muội Trình Ti Nghiên nhỉ? "
Nam tử áo trắng không phản ứng, chỉ là ánh mắt vô cùng nhìn chuyên chú vào... cái bát không trước mặt.
Dưới ánh trăng, bát đũa được làm bằng đá ngọc hiện ra vẻ óng ánh sáng bóng, cũng giống như chủ nhân của nó, có một hương vị xuất trần thoát tục, yên tĩnh đạm bạc.
Nhưng Giang Ngư Ngư cảm thấy, nam tử áo trắng này... cho dù ngoại hình nhìn khí chất có vẻ giống trích tiên, nhưng hắn thật sự là người.
Nam nhân mắt tam giác cũng không bị đả kích, lại cười nhạt, "Trên dưới môn phái ai ai cũng biết tiểu sư muội si mê ngài, nhưng si mê thì si mê, kế hoạch lẻn vào hoàng cung Vệ quốc nàng ta vẫn luôn một mực nói muốn tiếp tục. Tính tình nàng ta bướng bỉnh, nếu không phải xảy ra chuyện lớn gì, tuyệt đối sẽ không đổi ý."
"Thiếu chủ am hiểu khinh công, nội công tâm pháp rất đặc biệt, trước hai mươi lăm tuổi không thể gần nữ sắc, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc, sau cùng còn có thể bị tâm pháp này cắn lại, tạo thành nội thương vô cùng nghiêm trọng."
"Lấy võ công của Thiếu chủ, trong thiên hạ này có mấy ai có thể làm ngài bị thương?"
"Thời gian trùng hợp như vậy, chẳng lẽ..."
Nam nhân mắt tam giác cười đến mức quỷ dị, "Không ngờ Thiếu chủ vì chiêu hàng Trình Ti Nghiên, ngay cả người cũng dâng lên."
"..." Khóe miệng Ngư Ngư đã sắp run đến bên tai rồi.
Đừng nói chuyện chết người như vậy...
Trình Ti Nghiên thích người đàn ông áo trắng? Vậy cũng thật phù hợp với tiêu chuẩn "tướng công đẹp mắt lại dùng tốt" của nàng ta, nhưng người đàn ông áo trắng bị nội thương nặng như vậy là vì Trình Ti Nghiên...
Nơi này không có thủ cung sa, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện đó... Cho nên hiện tại nàng không biết suy luận của người đàn ông mắt tam giác kia là thật hay giả.
Cũng may nàng không rối rắm quá lâu, nam tử áo trắng thận trọng kín đáo lập tức nói cho nàng biết đáp án.
"Trình Ti Nghiên?" Trong giọng nói luôn luôn không nghe ra vui giận, hiếm thấy trộn lẫn chút cảm xúc.
Chỉ là... cảm xúc này là chán ghét và khinh thường.
Cũng may cũng may, Ngư Ngư thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao bị ghét cũng không phải chính nàng, Ngư Ngư hoàn toàn không chú ý đến.
Chán ghét cũng tốt, như vậy nam tử áo trắng sẽ không lấy cái gì đó của mình ra làm lợi thế, mượn sức Trình Ti Nghiên.
Bên trong sấm sét vang dội, Ngư Ngư yên tâm tiếp tục xem trò vui.
Nhưng nàng càng lúc càng hiếu kỳ với chuyện này rồi.
Rốt cuộc trong hoàng cung Vệ quốc có bí mật gì có thể làm cho nhân vật lợi hại như Huyền Cơ lão nhân cũng bận tâm sắp xếp kế hoạch ẩn nấp trong đó, hơn nữa một lần sắp xếp này liền xếp mấy năm trời.
Còn sự kiên nhẫn của nam tử áo trắng dường như đã hết, nói xong câu đó thì không nói lời nào nữa, chỉ tập trung tinh thần nhìn chăm chú cái bát không trước mặt.
Nam nhân mắt tam giác cười lạnh một tiếng, "Nhị gia sẽ không tới."
Nếu Nhị gia xuất hiện, bọn họ còn dám ở chỗ này thao thao bất tuyệt sao? Phải biết rằng, cho dù Thiếu chủ có bị thương nặng hơn nữa, chỉ cần Nhị gia đến, bọn họ sẽ không có ai chạy thoát!
Nam tử áo trắng ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ, "Dực vào đám người các ngươi cũng muốn giết sư đệ?"
"Heo và cá đệ ấy nuôi còn chờ đệ ấy cho ăn, đệ ấy sẽ không yên tâm mà chết."
Nói xong, nam tử áo trắng mới nghĩ tới cái gì, "Đúng rồi, bây giờ còn thêm một con gà nữa."
Rất hiển nhiên, đối với vị "thành viên mới" này, nam tử áo trắng vẫn chưa quen, lúc nào cũng đến phút chót mới nhớ đến nó.
Giang Ngư Ngư: "..."
Cho nên đến cùng là đồng học sư đệ võ công cao không dễ dàng bị đánh bại, hay là hắn tưởng nhớ đám động vật nhỏ mình nuôi không có cách nào yên tâm mà chết, cho nên gặp phải tình huống nào cũng sẽ kiên cường chống đỡ đến hơi thở cuối cùng?
Ngư Ngư rối rắm rồi.
Nhưng lời của nam tử áo trắng, có lẽ tất cả mọi người trên núi đều chung nhận thức, bởi vì Ngư Ngư nghe xong cũng bắt đầu rưng rưng nhìn trời, nam nhân mắt tam giác lại không có biểu cảm gì thay đổi, ngược lại rất đắc ý nói, "Chúng ta bảo huynh đệ trên núi động tay động chân, hiện tại heo và cá của Nhị gia đều ngã bệnh, Nhị gia vội vàng chăm sóc chúng nó, hoàn toàn không quan tâm ngài có đói bụng hay không."
Ngư Ngư: "..."
Bây giờ rốt cuộc nàng đã hiểu, xuất hiện ngang hàng cùng heo và cá, hoàn toàn không tính là bi kịch.
Chân chính bi kịch là như đàn ông áo trắng kia, rõ ràng là sư huynh, còn là Thiếu chủ được người ngưỡng mộ, vậy mà có địa vị thua cả heo và cá...
Đoạn đối thoại này rất khảo nghiệm thần kinh người ta, thế cho nên Ngư Ngư nhìn yêu nghiệt nào đó bên cạnh cảm thấy vô cùng thân thiết.
So với bọn họ, Hách Liên Dạ có vẻ bình thường hơn rất nhiều...
Nghe nói mình sắp không có cơm ăn, nam tử áo trắng vẫn không có phản ứng quá lớn, rất cố chấp tiếp tục nhìn chằm chằm cái bát không trước mặt.
Còn trong đám người áo đen, đột nhiên phát ra tiếng kêu la hoảng sợ, "Heo! Heo của Nhị gia!"
Đâu đâu đâu?
Ngư Ngư lập tức phấn chấn, nhìn lại nơi phát ra tiếng động.
Hai xưng hô Thiếu chủ và tiểu tiểu thư này nghe qua tương đối nho nhã, còn "Nhị gia", nghe thấy có chút đàn ông.
Xuất thân cùng một môn phái, nhưng nhờ có hai hình thức xưng hô phong cách khác thường này, hiển nhiên là vì khí chất người được gọi không giống nhau.
Cộng thêm tin tức Ngư Ngư đã biết, ví dụ như vị đồng học sư đệ được gọi là Nhị gia dường như giá trị võ lực rất cao, ví dụ như đồng học sư đệ tự nói, dáng dấp của hắn vô cùng... không bình thường.
Cho nên ở trong lòng Ngư Ngư, bộ dáng của sư đệ có lẽ oai phong vạm vỡ, tính cách hào sảng.
Trong tưởng tượng, heo sư đệ nuôi chắc cũng có phong cách giống chủ nhân.
Cho nên Ngư Ngư dạt dào cho rằng mình sẽ thấy một dã trư* to lớn mạnh mẽ. (* chắc là heo rừng)
Thế nhưng sự thật là...
Một con heo nhỏ cao chừng hai mươi phân, tròn vo hồng hào trái xông phải tránh ở trong đám người, lấy tốc độ nhanh nhẹn không hề tương xứng với chân ngắn của nó chạy tới chỗ nam tử áo trắng.
Trên người nó thậm chí còn vác theo một túi nhỏ.
Không đúng, là một bọc nhỏ còn nhỏ hơn cả quả táo một vòng. Chỉ là có hai dây đeo nhìn có vẻ giống túi sách...
Ngư Ngư bị đả kích lớn.
Hách Liên Dạ không có hứng thú với mấy chuyện này, chỉ có chút hăng hái nhìn sắc mặt Ngư Ngư thiên biến vạn hóa, càng nhìn càng cảm thấy thích.
Ngư Ngư bình tĩnh bỏ quên yêu nghiệt cười đến mức khuynh thành ở bên cạnh mình, chuyên tâm nhìn heo nhỏ hồng hồng bên dưới.
Hết cách rồi, túi sách nhỏ trên người nó thật sự rất lóe sáng.
Thoạt nhìn, nam tử áo trắng cũng có cùng một ý nghĩ với Ngư Ngư.
Từ lúc heo nhỏ xuất hiện, hắn liền nhìn chằm chằm vào nó, chờ nó nhảy lên bàn, rồi vẻ mặt hờ hững... cầm đũa lên.
Heo nhỏ lắc lắc móng trước, sau đó lại vẫy vẫy.
Hết sức có hiệu suất vẫy túi xách nhỏ sau lưng xuống, nam tử áo trắng đang chuẩn bị đưa tay đón, heo nhỏ nhún lại, lấy từ trong túi ra một thứ có hình dáng quả dại, tự mình chạy qua bên gặm cắn.
Thì ra đồ ăn trong túi là của nó, mà không phải là cơm mang đến cho nam tử áo trắng...
Nam tử áo trắng dừng đũa ở trên không trung, nửa phút sau, lại im lặng nhìn cái bát không của mình.
Ngư Ngư đã còn không trông chờ mình có thể nhìn thấy người bình thường.
Bây giờ nàng chỉ muốn yên lặng nhìn trời.
Nếu điều kiện cho phép, nàng còn muốn trao đổi với Hà Nghiêm.
Hà Nghiêm nói rất đúng, cuộc sống này quả thật rất tra tấn người...
Hình tượng heo nhỏ hồng hồng mặc dù có chút lóng lánh, nhìn có vẻ cũng linh hoạt hơn mấy con heo nhỏ bình thường, nhưng sau khi xuất hiện thì không làm gì cả thoạt nhìn rất không có tính công kích.
Nhưng đám người áo đen kia lại như lâm đại địch, không ngừng run rẩy, "Ra, ra mắt Nhị gia..."
Không có ai trả lời, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thấp thoáng tiếng heo con ăn đồ ăn.
Ngư Ngư cũng nín thở ngưng thần chờ đợi.
Nhìn những người kia, hiển nhiên bọn họ cũng rất để tâm đến đám động vật nhỏ sư đệ hắn nuôi, heo nhỏ này có lanh lợi đi chăng nữa cũng chỉ là một con vật nhỏ bé không có sức chiến đấu, huống chi... nó đang ăn.
Môn phái thần bí kia không biết ở nơi nào, nhất định sư đệ sẽ không để cho heo nhỏ nguy hiểm tự mình chạy đến.
Nhất định hắn đang ở gần đây.
Trong không gian yên tĩnh lộ ra chút không khí khẩn trương.
"Ta nhận thua! Nhường cho ngươi!" Giọng nói cà lơ phất phơ hết sức quen tai.
Ngay sau đó, bởi vì câu lải nhải đặc sắc quá rõ ràng, cho nên càng hiện vẻ quen tai hơn, "Thật là, nếu cứ đứng mãi thế này đồ ăn sẽ nguội hết, ăn không ngon chút nào! Cho dù không phải ta ăn, ta cũng không thể trơ mắt nhìn thức ăn bị lãng phí ngay trước mắt được! Hơn nữa... giỏ đồ ăn lớn như vậy, một mình ngươi ăn hết không?"
Ngư Ngư ưu thương ôm trán, Thái tử... Không đúng, tính cách động kinh này nên nói là Tiểu Trần Tử.
Tiểu Trần Tử cũng xuất hiện, xem ra tối nay nhất định là một đêm sấm sét vang dội.
Sau câu "nhận thua" kia, trên nóc tửu lâu cách bọn họ bốn năm trăm mét xa đột nhiên xuất hiện một người.
Khoảng cách quá xa, không thấy rõ thân hình, cũng không biết trước đó hắn ẩn thân ở đâu.
Nhưng người nọ dường như chỉ hơi nhoáng lên, liền đột nhiên xuất hiện ở nơi cách bọn họ hai ba trăm thước, tiếp tục nhoáng một cái, hắn đã tiến vào đình nghỉ mát rồi!
Thấy chủ nhân xuất hiện, con heo nhỏ hồng hồng kia ngừng ăn, chân ngắn đạp một cái, nhảy lên trên người chủ nhân, nằm vững ở trên vai hắn.
Mà cũng vào thời khắc đó, một cái đầu nhỏ từ trong ngực người kia chui ra, nương theo trợ lực của chủ nhân đứng ở trên đầu heo nhỏ, vênh váo tự đắc vỗ vỗ cánh nhỏ.
... Là một con gà con nhỏ như quả táo.
Đến lúc này, đồng học sư đệ chính thức lên sàn.
Lúc bình thường ở trong lần đầu tiên nhìn thấy người lạ, cho dù đẹp hay xấu, dung mạo của đối phương khiến người ta chú ý nhất, cũng là ấn tượng đầu tiên.
Ví dụ như đôi mắt rất lớn, lông mi rất dài, xương gò má rất cao, làn da rất kém... ví dụ như thế này đây.
Còn Ngư Ngư sau khi rốt cuộc cũng nhìn thấy bộ dạng của đồng học sư đệ, chớp mắt rất lâu, cuối cùng cho ra ấn tượng đầu tiên là sư đệ... mặt thật to.
Vừa nghĩ như vậy, có lẽ heo nhỏ bất mãn với con gà lông vàng nào đó vẫn đứng trên đầu mình, đột nhiên lắc lắc đầu.
Cái lắc này không cẩn thận đụng phải mặt chủ nhân.
Mặt chủ nhân quá lớn... quả thật rất dễ đụng.
Vì thế Ngư Ngư trợn mắt há mồm nhìn mặt sư đệ lõm vào một mảnh lớn.
Ngược lại vẻ mặt của sư đệ sóng nước chẳng xao, lấy gương đồng ra, lại lấy dược liệu dùng để dịch dung, bình tĩnh "chữa" khuôn mặt lại, chẳng mấy chốc đã khôi phục lại khuôn mặt lớn mượt mà chắc nịch.
Từ đầu đến cuối, hắn đều không nhìn nam tử áo trắng lấy một cái, mặc cho nam tử áo trắng vẫn luôn giơ đũa chờ đợi, hắn không có dấu hiệu mang giỏ thức ăn tới, không hề có ý định giải quyết vấn đề ấm no của sư huynh trước,
Quả nhiên vẫn là sư đệ tương đối lớn nhất.
Bình luận facebook