Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126
Phương pháp lừa gạt heo nhỏ ăn vừa rồi của Hách Liên Dạ phúc hắc ngược lại có thể học, nhưng mỗi lần lừa nó đều phải có người hy sinh cái mũi của mình để heo nhỏ tát mấy cái...
Công việc cho ăn này nên giao cho ai đây?
Hách Liên Dạ thoải mái nhìn ra phiền não của Ngư Ngư, bình tĩnh nói, "Hoàng thượng này, Hoàng hậu này, trong cung nhiều người như vậy, thay phiên đút cho nó ăn cũng được."
Ngư Ngư: "..."
Y còn có thể biến thái hơn nữa không!
Ngư Ngư đã đáp ứng lời mời của Phong Ngự Vũ, hiện tại đang ở trong dịch quán chuyên tiếp đãi sứ giả các nước.
Nhưng đi đến nơi cách dịch quán còn một con phố, lập tức có người mang thần sắc lo lắng đi đến, người đó nhìn hai người rõ ràng thở phào một hơi.
"Tĩnh Vương gia, Trình tiểu thư."
Người đến là một trong những tâm phúc của Phong Ngự Vũ.
Trong mắt hắn, người trước mắt có lẽ chính là công chúa nhỏ của Vệ quốc, cho nên mặc dù gọi là "Trình tiểu thư" nhưng giọng điệu vô cùng cung kính.
"Chủ tử nói, tối nay dịch quán không thanh tịnh cho lắm, nên chỉ có thể làm phiền hai vị quay về nhà trước, sáng mai ngài ấy sẽ tới cửa giải thích."
"Sao vậy?" Ngư Ngư thu đồ ăn lại.
Xảy ra chuyện gì sao? Nếu không Phong Ngự Vũ cũng sẽ không phái tâm phúc ngăn đón bọn họ, không để cho bọn họ tới gần dịch quán.
"Không có gì," Sợ nàng lo lắng, tâm phúc vội vàng ăn ngay nói thật, "Là Khánh Vương của Tề Hưng quốc còn ghi hận chuyện ngày đó, muốn tìm ngài tính sổ, nhưng chủ tử nói, đây là ranh giới của Nguyệt Loan quốc, cộng thêm Phong Minh và... Tĩnh Vương gia đều ở đây, hắn không dám làm xằng làm bậy."
Thật ra tâm phúc rất muốn lau mồ hôi lạnh, Kinh thành của Nguyệt Loan quốc này là một nơi thái bình nhưng lại khiến người ta không thể bình tĩnh, trên mảnh đại lục này có hai nhân vật biến thái nhất, sao có thể đều tụ tập ở đây...
Nếu để hắn biết, hai người kia căn bản chính là một người, không biết hắn có ngất xỉu hay không...
Tâm phúc của Phong Ngự Vũ nói xong, Hách Liên Dạ và Ngư Ngư đều không có phản ứng gì, chỉ nhìn hắn, giống như rất mong đợi bộ dáng kế tiếp.
Trên trán vị tâm phúc trợt xuống một giọt mồ hôi lạnh, "Hai vị đã quên Khánh Vương gia là ai rồi?"
Ngư Ngư ngạc nhiên, "Tôi biết người đó sao?"
"... Nghe nói, ngày đó Khánh Vương gia không biết thân phận của Trình tiểu thư ngài, trên đường gặp ngài... lời nói có phần không tôn trọng, nhưng ngược lại lại bị ngài đùa bỡn một trận. Còn có ngày trên cung yến, ngài còn cười nhạo hắn là gấu chó..."
"À..." Rốt cuộc Ngư Ngư cũng hiểu rõ, sau đó bình tĩnh nói, "Không nhớ lắm."
Làm sao có thể nhớ được, hắn không có cướp đoạt đồ ăn của nàng nha!
Tâm phúc không biết suy nghĩ trong lòng Ngư Ngư, nhưng vẫn cảm thấy mồ hôi lạnh không ngừng trợt xuống.
Ngư Ngư lại hăm hở, "Đến tìm phiền toái? Đi xem một chút đi!"
Phong Ngự Vũ ngại thân phận nên không có cách nào chỉnh người, nói không chừng còn bị Khánh Vương gia gì đó chèn ép, nàng không thể nhìn "ca ca" đối rất tốt với nàng chịu thiệt được.
Ngư Ngư muốn đi, đương nhiên Hách Liên Dạ cũng sẽ đi theo.
Nhưng sự xuất hiện của Hách Liên Dạ, lại làm cho sắc mặt của Khánh Vương gia thay đổi mấy lần.
Cái đồ biến thái này sao cũng tới!
Tích góp lá gan một lúc lâu, hắn mới dám mở miệng, "Không ngờ Tĩnh Vương cũng tới, chỉ là... vừa rồi chúng tôi trao đổi, hiếm khi người của bốn nước đều ở đây, không bằng tỷ thí một trận, nhưng nếu Tĩnh Vương gia ra tay... cho dù so cái gì, kết quả này ngài đều không cần lo lắng nữa."
Hách Liên Dạ lười biếng đi qua một bên ngồi xuống, bờ môi chậm rãi nâng lên, "Các người chơi đi, hôm nay bổn vương không có hứngthú bắt nạt người."
Nói thì nói như thế, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Khánh Vương gia, giống như người sẽ bị bắt nạt chỉ có mình hắn.
Thật sự đấu không lại Hách Liên Dạ, Khánh Vương gia cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, trên mặt còn phải bồi cười, "Ha ha, Tĩnh Vương thật sự vui tính."
Ngư Ngư ngồi ở một bên uống trà, tâm trạng rất tốt.
Yêu nghiệt nào đó chỉ cần phụ trách công việc biến thái là được rồi, tối nay nàng có hứng thú bắt nạt người!
Nếu tỷ thí, bốn nước đều phái ra người đại diện, Phong Ngự Vũ, Khánh Vương gia, Ngư Ngư...
Về phần sứ giả của nước còn lại, Ngư Ngư hoàn toàn không nhìn kỹ.
Có gì hay mà phải nhìn, lại không thể ăn.
Liếc nhìn mấy người bên cạnh, Ngư Ngư cười đến mức hết sức khôn khéo thân mật, "Các vị đều có thân phận đặc biệt, trong khi tỷ thí làm ai bị thương đều không tốt, không bằng... chúng ta dùng phương thức hòa bình chút để tỷ thí đi."
Phong Ngự Vũ đang sợ Ngư Ngư bị thương, nghe vậy thì lập tức đồng ý.
Khánh Vương gia cổ quái cười một tiếng, "Bổn vương cũng đồng ý."
Hắn đã gọi thủ hạ ngó chừng, tìm đúng thời cơ gian lận, cho dù tỷ thí cái gì, cũng chỉ muốn tìm một cớ quang minh chính đại trừng phạt người thua.
Đương nhiên nữ nhân này rất đáng giận, chỉ một chút ít trừng phạt vẫn chưa đủ, hắn nhất định phải vạch trần bí mật nàng lừa gạt, để nàng gánh tội khi quân!
Còn một sứ giả nước khác... hắn chỉ đi ngang qua. Đang ngủ thì bị người đánh dậy, hắn cũng chỉ đến tham gia náo nhiệt, thắng thua đều không quan trọng.
Nếu tất cả mọi người đồng ý, Ngư Ngư lại bắt đầu nghĩ cách tỷ thí, "Đấu văn đấu võ thì thường quá rồi, các vị đều là nhân trung long phượng, nhất định khinh thường dùng phương pháp tỷ thí cũ kỷ này."
Một câu làm nghẹn phản bác của những người khác, Khánh Vương gia mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không cách nào phản đối.
"Trình tiểu thư có chú ý gì?"
Ngư Ngư chớp chớp mắt, cực kỳ tốt bụng nói, "Chúng ta đi bán đồ đi."
"Bán đồ?" Khánh Vương gia cười đến mức cổ quái.
Còn tưởng nàng muốn giở trò gì, không ngờ là một cách tỷ thí ngu ngốc như vậy!
Rất hiển nhiên, hắn chưa từng nghe qua truyền thuyết trò chơi "giả làm quả táo" kia của Ngư Ngư... Nếu không hắn sẽ không lạc quan như vậy.
Còn tưởng rằng là muốn thi đấu ai có thể bán được nhiều đồ nhất, muốn gian lận thật sự rất dễ dàng, Khánh Vương gia chỉ e Ngư Ngư đổi chủ ý, lập tức đồng ý, "Được, vậy thì thi bán đồ!"
"Khánh Vương thật đúng là người sảng khoái!" Vẻ mặt Ngư Ngư trong sáng khen ngợi một tiếng, sau đó nói, "Quy tắc rất đơn giản, mỗi người cầm một giỏ đồ đi vào cửa chính của Hoan Hỉ Thiên, đầy nhiệt tình nói, chào mọi người, ta tới bán đồ gì gì đó, người bán hết đầu tiên sẽ thắng!"
Hoan Hỉ Thiên là tửu lâu, thời gian này luôn vô cùng náo nhiệt.
"Nhưng tiếng rao hàng bán đồ kia chỉ có thể dùng một chữ để nói, ví dụ như cái ghế, có thể nói bán gỗ, để khảo nghiệm tốc độ phản ứng của mọi người một chút, lúc đi đến trươc cửa chính của Hoan Hỉ Thiên, đều không cho nhìn xem đồ trong giỏ là cái gì, không thành vấn đề chứ?"
"Không thành vấn đề!" Khánh Vương gia cảm thấy quy tắc lắm điều này quá ngu ngốc, sắp không thể chờ được mà muốn trừng phạt Ngư Ngư rồi.
Làm một quần chúng vây xem có thân phận rất có phân lượng, món đồ trong giỏ mọi người phải rao đương nhiên sẽ do Hách Liên Dạ phân phó người chuẩn bị.
Sự thật chứng minh, Ngư Ngư vô lương cùng Hách Liên Dạ siêu cấp đại phúc hắc chính là một tuyệt phối.
Hoàn toàn không cần Ngư Ngư nhắc nhở y, Hách Liên Dạ tự biết mình nên chuẩn bị như thế nào.
Vì vậy một đám người đi đến cửa chính của Hoan Hỉ Thiên, Khánh Vương gia tràn đầy tự tin xốc cái giỏ đồ được đậy một lớp gấm ở trên lên, trong nháy mắt liền chết ngất.
Bởi vì đó là một giỏ bạc.
Dựa theo quy tắc của Ngư Ngư, hắn phải đi vào cửa, đầy nhiệt tình đi theo tất cả thực khách nói: "Chào mọi người, ta đến bán bạc ~"
Ngư Ngư xách theo giỏ táo của nàng, dễ dàng rao bán một tiếng, sau khi trở về, rất vô tội hỏi, "Vương gia, sao ngài không lên tiếng?"
"Bổn vương... không kêu được."
Kháng Vương gia nắm chặt nắm đấm, hận không thể giết Ngư Ngư ngay tại chỗ, nhưng vừa nhìn thấy Vương gia biến thái nào đó đứng ở sau lưng hắn...
Hắn chỉ có thể nhịn.
Cứ chờ xem! Hắn không vạch trần nàng là đồ giả mạo, hắn thề không làm người!
Hiện tại Khánh Vương gia đã nhận định Ngư Ngư hoàn toàn là Trình Ti Nghiên giả mạo, hoàn toàn không phù hợp với Trình Ti Nghiên chân chính theo như lời đồn.
Dù không xứng cũng có giới hạn, thân là thiên kim tiểu thư phủ Thượng thư, cổng lớn không ra cổng nhỏ không đi, làm sao có thể biết nhiều phương pháp chỉnh người như vậy!
Mặc dù Khánh Vương gia không dám trực tiếp mở miệng mắng Ngư Ngư, nhưng tính toán trong mắt đều không giấu được.
Phong Ngự Vũ nóng lòng bảo vệ muội muội, đương nhiên sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, cho nên vẻ mặt thong dong đi về phía trước đứng, giọng nói cứng nhắc âm lượng rất nhỏ nói, "Chào mọi người, ta đến bán gạo."
Mở miệng rao hàng rồi, nhưng không đạt được yêu cầu "đầy nhiệt tình" của Ngư Ngư, coi như không thắng không thua.
Ai cũng biết Khánh Vương gia Tề Hưng quốc lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, sứ giả đi ngang qua của nước còn lại không muốn rước lấy phiền toái nên lập tức học theo bộ dạng của Phong Ngự Vũ, kết quả không thắng không thua.
"Vậy xem ra là tôi thắng."
Dựa theo quy tắc, người thắng có thể tùy ý xử phạt người thua.
Nhưng Ngư Ngư nói xong câu này, vẫn rất khéo léo đứng ở một bên, cười đến mức mặt mũi đầy vẻ trong sáng thuần lương, cũng không vội nói muốn trừng phạt gia như thế nào.
Liên tục bị nàng giăng bẫy lọt hố, trong mắt Khánh Vương gia, bộ dáng nụ cười trong sáng khéo léo này quả thật chính là dấu hiệu Ngư Ngư đang vung cuốc không ngừng đào hầm để bọn họ nhảy...
Cho nên mắt thấy Ngư Ngư im lặng nở nụ cười hồi lâu như vậy, hắn cảm thấy mình sắp rơi vào một vực sâu vạn trượng...
"Ngừng!" Liên tưởng này khiến Khánh Vương gia đột nhiên hét to một tiếng.
Ý thức được mình luống cuống, vất vả lắm Khánh Vương gia mới áp chế xúc động muốn chửi ầm lên, mở miệng, "Tiểu vương có mấy lời muốn nói riêng với Trình tiểu thư."
Lời này cho thấy rõ là muốn đuổi người.
Có Hách Liên Dạ ở đây, Phong Ngự Vũ cũng không cần lo lắng cho an toàn của Ngư Ngư, cho nên lấy cớ thời gian không còn sớm muốn đi về trước nghỉ ngơi.
Sứ giả đi ngang qua kia đương nhiên cũng không muốn ở lâu, nên tìm cớ rời đi.
Mặc dù Khánh Vương gia luyến tiếc, nhưng cũng chỉ có thể xấu hổ lấy từ trong tay áo ra một cây sáo cỡ bằng ống trúc.
"Trình tiểu thư, Tĩnh Vương gia, lần này bổn... ta thua, chỗ này của ta có một bảo bối, không biết hai vị nhìn có vừa mắt không."
Sợ Ngư Ngư nghĩ ra biện pháp trừng phạt gì đó khiến hắn về sau không còn mặt mũi gặp người, hắn chỉ có thể chủ động trước lấy thứ này ra.
Ngư Ngư cảm thấy có chút hứng thú, "Cái gì vậy?"
Nhìn dáng dấp quả thật rất quý.
Nhưng Khánh Vương gia lại do dự một chút, sau đó nhấn ba cơ quan mới mở ngọc đồng, cẩn thận lấy ra, là... một cọng cỏ xanh.
Ngư Ngư và Hách Liên Dạ đều sững sờ trong lòng, nhưng trên mặt lại không có biến hóa gì.
"Cỏ xanh" này không phải chính là thứ sư đệ đưa cho nam tử áo trắng ăn hay sao?
Chẳng lẽ "cỏ xanh" này là dược liệu quý hiếm gì? Khánh Vương gia đau lòng đến mức trái tim cũng rỉ máu, nhưng hắn lấy "cỏ xanh" này ra kỳ thật cũng có suy tính ngầm của mình.
"Có thể hai vị chưa từng thấy thứ này, thật ra ta cũng không biết nó tên là gì, chỉ là... nó có tác dụng trị hết nội thương vô cùng thần kỳ."
Quả nhiên, khó trách sư đệ lại đối xử vô tình với nam tử áo trắng như vậy, ngay cả miếng thịt cũng không cho ăn, nam tử áo trắng bị nội thương nghiêm trọng hiện tại chính là thời điểm cần phải chữa thương.
Công việc cho ăn này nên giao cho ai đây?
Hách Liên Dạ thoải mái nhìn ra phiền não của Ngư Ngư, bình tĩnh nói, "Hoàng thượng này, Hoàng hậu này, trong cung nhiều người như vậy, thay phiên đút cho nó ăn cũng được."
Ngư Ngư: "..."
Y còn có thể biến thái hơn nữa không!
Ngư Ngư đã đáp ứng lời mời của Phong Ngự Vũ, hiện tại đang ở trong dịch quán chuyên tiếp đãi sứ giả các nước.
Nhưng đi đến nơi cách dịch quán còn một con phố, lập tức có người mang thần sắc lo lắng đi đến, người đó nhìn hai người rõ ràng thở phào một hơi.
"Tĩnh Vương gia, Trình tiểu thư."
Người đến là một trong những tâm phúc của Phong Ngự Vũ.
Trong mắt hắn, người trước mắt có lẽ chính là công chúa nhỏ của Vệ quốc, cho nên mặc dù gọi là "Trình tiểu thư" nhưng giọng điệu vô cùng cung kính.
"Chủ tử nói, tối nay dịch quán không thanh tịnh cho lắm, nên chỉ có thể làm phiền hai vị quay về nhà trước, sáng mai ngài ấy sẽ tới cửa giải thích."
"Sao vậy?" Ngư Ngư thu đồ ăn lại.
Xảy ra chuyện gì sao? Nếu không Phong Ngự Vũ cũng sẽ không phái tâm phúc ngăn đón bọn họ, không để cho bọn họ tới gần dịch quán.
"Không có gì," Sợ nàng lo lắng, tâm phúc vội vàng ăn ngay nói thật, "Là Khánh Vương của Tề Hưng quốc còn ghi hận chuyện ngày đó, muốn tìm ngài tính sổ, nhưng chủ tử nói, đây là ranh giới của Nguyệt Loan quốc, cộng thêm Phong Minh và... Tĩnh Vương gia đều ở đây, hắn không dám làm xằng làm bậy."
Thật ra tâm phúc rất muốn lau mồ hôi lạnh, Kinh thành của Nguyệt Loan quốc này là một nơi thái bình nhưng lại khiến người ta không thể bình tĩnh, trên mảnh đại lục này có hai nhân vật biến thái nhất, sao có thể đều tụ tập ở đây...
Nếu để hắn biết, hai người kia căn bản chính là một người, không biết hắn có ngất xỉu hay không...
Tâm phúc của Phong Ngự Vũ nói xong, Hách Liên Dạ và Ngư Ngư đều không có phản ứng gì, chỉ nhìn hắn, giống như rất mong đợi bộ dáng kế tiếp.
Trên trán vị tâm phúc trợt xuống một giọt mồ hôi lạnh, "Hai vị đã quên Khánh Vương gia là ai rồi?"
Ngư Ngư ngạc nhiên, "Tôi biết người đó sao?"
"... Nghe nói, ngày đó Khánh Vương gia không biết thân phận của Trình tiểu thư ngài, trên đường gặp ngài... lời nói có phần không tôn trọng, nhưng ngược lại lại bị ngài đùa bỡn một trận. Còn có ngày trên cung yến, ngài còn cười nhạo hắn là gấu chó..."
"À..." Rốt cuộc Ngư Ngư cũng hiểu rõ, sau đó bình tĩnh nói, "Không nhớ lắm."
Làm sao có thể nhớ được, hắn không có cướp đoạt đồ ăn của nàng nha!
Tâm phúc không biết suy nghĩ trong lòng Ngư Ngư, nhưng vẫn cảm thấy mồ hôi lạnh không ngừng trợt xuống.
Ngư Ngư lại hăm hở, "Đến tìm phiền toái? Đi xem một chút đi!"
Phong Ngự Vũ ngại thân phận nên không có cách nào chỉnh người, nói không chừng còn bị Khánh Vương gia gì đó chèn ép, nàng không thể nhìn "ca ca" đối rất tốt với nàng chịu thiệt được.
Ngư Ngư muốn đi, đương nhiên Hách Liên Dạ cũng sẽ đi theo.
Nhưng sự xuất hiện của Hách Liên Dạ, lại làm cho sắc mặt của Khánh Vương gia thay đổi mấy lần.
Cái đồ biến thái này sao cũng tới!
Tích góp lá gan một lúc lâu, hắn mới dám mở miệng, "Không ngờ Tĩnh Vương cũng tới, chỉ là... vừa rồi chúng tôi trao đổi, hiếm khi người của bốn nước đều ở đây, không bằng tỷ thí một trận, nhưng nếu Tĩnh Vương gia ra tay... cho dù so cái gì, kết quả này ngài đều không cần lo lắng nữa."
Hách Liên Dạ lười biếng đi qua một bên ngồi xuống, bờ môi chậm rãi nâng lên, "Các người chơi đi, hôm nay bổn vương không có hứngthú bắt nạt người."
Nói thì nói như thế, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Khánh Vương gia, giống như người sẽ bị bắt nạt chỉ có mình hắn.
Thật sự đấu không lại Hách Liên Dạ, Khánh Vương gia cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, trên mặt còn phải bồi cười, "Ha ha, Tĩnh Vương thật sự vui tính."
Ngư Ngư ngồi ở một bên uống trà, tâm trạng rất tốt.
Yêu nghiệt nào đó chỉ cần phụ trách công việc biến thái là được rồi, tối nay nàng có hứng thú bắt nạt người!
Nếu tỷ thí, bốn nước đều phái ra người đại diện, Phong Ngự Vũ, Khánh Vương gia, Ngư Ngư...
Về phần sứ giả của nước còn lại, Ngư Ngư hoàn toàn không nhìn kỹ.
Có gì hay mà phải nhìn, lại không thể ăn.
Liếc nhìn mấy người bên cạnh, Ngư Ngư cười đến mức hết sức khôn khéo thân mật, "Các vị đều có thân phận đặc biệt, trong khi tỷ thí làm ai bị thương đều không tốt, không bằng... chúng ta dùng phương thức hòa bình chút để tỷ thí đi."
Phong Ngự Vũ đang sợ Ngư Ngư bị thương, nghe vậy thì lập tức đồng ý.
Khánh Vương gia cổ quái cười một tiếng, "Bổn vương cũng đồng ý."
Hắn đã gọi thủ hạ ngó chừng, tìm đúng thời cơ gian lận, cho dù tỷ thí cái gì, cũng chỉ muốn tìm một cớ quang minh chính đại trừng phạt người thua.
Đương nhiên nữ nhân này rất đáng giận, chỉ một chút ít trừng phạt vẫn chưa đủ, hắn nhất định phải vạch trần bí mật nàng lừa gạt, để nàng gánh tội khi quân!
Còn một sứ giả nước khác... hắn chỉ đi ngang qua. Đang ngủ thì bị người đánh dậy, hắn cũng chỉ đến tham gia náo nhiệt, thắng thua đều không quan trọng.
Nếu tất cả mọi người đồng ý, Ngư Ngư lại bắt đầu nghĩ cách tỷ thí, "Đấu văn đấu võ thì thường quá rồi, các vị đều là nhân trung long phượng, nhất định khinh thường dùng phương pháp tỷ thí cũ kỷ này."
Một câu làm nghẹn phản bác của những người khác, Khánh Vương gia mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không cách nào phản đối.
"Trình tiểu thư có chú ý gì?"
Ngư Ngư chớp chớp mắt, cực kỳ tốt bụng nói, "Chúng ta đi bán đồ đi."
"Bán đồ?" Khánh Vương gia cười đến mức cổ quái.
Còn tưởng nàng muốn giở trò gì, không ngờ là một cách tỷ thí ngu ngốc như vậy!
Rất hiển nhiên, hắn chưa từng nghe qua truyền thuyết trò chơi "giả làm quả táo" kia của Ngư Ngư... Nếu không hắn sẽ không lạc quan như vậy.
Còn tưởng rằng là muốn thi đấu ai có thể bán được nhiều đồ nhất, muốn gian lận thật sự rất dễ dàng, Khánh Vương gia chỉ e Ngư Ngư đổi chủ ý, lập tức đồng ý, "Được, vậy thì thi bán đồ!"
"Khánh Vương thật đúng là người sảng khoái!" Vẻ mặt Ngư Ngư trong sáng khen ngợi một tiếng, sau đó nói, "Quy tắc rất đơn giản, mỗi người cầm một giỏ đồ đi vào cửa chính của Hoan Hỉ Thiên, đầy nhiệt tình nói, chào mọi người, ta tới bán đồ gì gì đó, người bán hết đầu tiên sẽ thắng!"
Hoan Hỉ Thiên là tửu lâu, thời gian này luôn vô cùng náo nhiệt.
"Nhưng tiếng rao hàng bán đồ kia chỉ có thể dùng một chữ để nói, ví dụ như cái ghế, có thể nói bán gỗ, để khảo nghiệm tốc độ phản ứng của mọi người một chút, lúc đi đến trươc cửa chính của Hoan Hỉ Thiên, đều không cho nhìn xem đồ trong giỏ là cái gì, không thành vấn đề chứ?"
"Không thành vấn đề!" Khánh Vương gia cảm thấy quy tắc lắm điều này quá ngu ngốc, sắp không thể chờ được mà muốn trừng phạt Ngư Ngư rồi.
Làm một quần chúng vây xem có thân phận rất có phân lượng, món đồ trong giỏ mọi người phải rao đương nhiên sẽ do Hách Liên Dạ phân phó người chuẩn bị.
Sự thật chứng minh, Ngư Ngư vô lương cùng Hách Liên Dạ siêu cấp đại phúc hắc chính là một tuyệt phối.
Hoàn toàn không cần Ngư Ngư nhắc nhở y, Hách Liên Dạ tự biết mình nên chuẩn bị như thế nào.
Vì vậy một đám người đi đến cửa chính của Hoan Hỉ Thiên, Khánh Vương gia tràn đầy tự tin xốc cái giỏ đồ được đậy một lớp gấm ở trên lên, trong nháy mắt liền chết ngất.
Bởi vì đó là một giỏ bạc.
Dựa theo quy tắc của Ngư Ngư, hắn phải đi vào cửa, đầy nhiệt tình đi theo tất cả thực khách nói: "Chào mọi người, ta đến bán bạc ~"
Ngư Ngư xách theo giỏ táo của nàng, dễ dàng rao bán một tiếng, sau khi trở về, rất vô tội hỏi, "Vương gia, sao ngài không lên tiếng?"
"Bổn vương... không kêu được."
Kháng Vương gia nắm chặt nắm đấm, hận không thể giết Ngư Ngư ngay tại chỗ, nhưng vừa nhìn thấy Vương gia biến thái nào đó đứng ở sau lưng hắn...
Hắn chỉ có thể nhịn.
Cứ chờ xem! Hắn không vạch trần nàng là đồ giả mạo, hắn thề không làm người!
Hiện tại Khánh Vương gia đã nhận định Ngư Ngư hoàn toàn là Trình Ti Nghiên giả mạo, hoàn toàn không phù hợp với Trình Ti Nghiên chân chính theo như lời đồn.
Dù không xứng cũng có giới hạn, thân là thiên kim tiểu thư phủ Thượng thư, cổng lớn không ra cổng nhỏ không đi, làm sao có thể biết nhiều phương pháp chỉnh người như vậy!
Mặc dù Khánh Vương gia không dám trực tiếp mở miệng mắng Ngư Ngư, nhưng tính toán trong mắt đều không giấu được.
Phong Ngự Vũ nóng lòng bảo vệ muội muội, đương nhiên sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, cho nên vẻ mặt thong dong đi về phía trước đứng, giọng nói cứng nhắc âm lượng rất nhỏ nói, "Chào mọi người, ta đến bán gạo."
Mở miệng rao hàng rồi, nhưng không đạt được yêu cầu "đầy nhiệt tình" của Ngư Ngư, coi như không thắng không thua.
Ai cũng biết Khánh Vương gia Tề Hưng quốc lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, sứ giả đi ngang qua của nước còn lại không muốn rước lấy phiền toái nên lập tức học theo bộ dạng của Phong Ngự Vũ, kết quả không thắng không thua.
"Vậy xem ra là tôi thắng."
Dựa theo quy tắc, người thắng có thể tùy ý xử phạt người thua.
Nhưng Ngư Ngư nói xong câu này, vẫn rất khéo léo đứng ở một bên, cười đến mức mặt mũi đầy vẻ trong sáng thuần lương, cũng không vội nói muốn trừng phạt gia như thế nào.
Liên tục bị nàng giăng bẫy lọt hố, trong mắt Khánh Vương gia, bộ dáng nụ cười trong sáng khéo léo này quả thật chính là dấu hiệu Ngư Ngư đang vung cuốc không ngừng đào hầm để bọn họ nhảy...
Cho nên mắt thấy Ngư Ngư im lặng nở nụ cười hồi lâu như vậy, hắn cảm thấy mình sắp rơi vào một vực sâu vạn trượng...
"Ngừng!" Liên tưởng này khiến Khánh Vương gia đột nhiên hét to một tiếng.
Ý thức được mình luống cuống, vất vả lắm Khánh Vương gia mới áp chế xúc động muốn chửi ầm lên, mở miệng, "Tiểu vương có mấy lời muốn nói riêng với Trình tiểu thư."
Lời này cho thấy rõ là muốn đuổi người.
Có Hách Liên Dạ ở đây, Phong Ngự Vũ cũng không cần lo lắng cho an toàn của Ngư Ngư, cho nên lấy cớ thời gian không còn sớm muốn đi về trước nghỉ ngơi.
Sứ giả đi ngang qua kia đương nhiên cũng không muốn ở lâu, nên tìm cớ rời đi.
Mặc dù Khánh Vương gia luyến tiếc, nhưng cũng chỉ có thể xấu hổ lấy từ trong tay áo ra một cây sáo cỡ bằng ống trúc.
"Trình tiểu thư, Tĩnh Vương gia, lần này bổn... ta thua, chỗ này của ta có một bảo bối, không biết hai vị nhìn có vừa mắt không."
Sợ Ngư Ngư nghĩ ra biện pháp trừng phạt gì đó khiến hắn về sau không còn mặt mũi gặp người, hắn chỉ có thể chủ động trước lấy thứ này ra.
Ngư Ngư cảm thấy có chút hứng thú, "Cái gì vậy?"
Nhìn dáng dấp quả thật rất quý.
Nhưng Khánh Vương gia lại do dự một chút, sau đó nhấn ba cơ quan mới mở ngọc đồng, cẩn thận lấy ra, là... một cọng cỏ xanh.
Ngư Ngư và Hách Liên Dạ đều sững sờ trong lòng, nhưng trên mặt lại không có biến hóa gì.
"Cỏ xanh" này không phải chính là thứ sư đệ đưa cho nam tử áo trắng ăn hay sao?
Chẳng lẽ "cỏ xanh" này là dược liệu quý hiếm gì? Khánh Vương gia đau lòng đến mức trái tim cũng rỉ máu, nhưng hắn lấy "cỏ xanh" này ra kỳ thật cũng có suy tính ngầm của mình.
"Có thể hai vị chưa từng thấy thứ này, thật ra ta cũng không biết nó tên là gì, chỉ là... nó có tác dụng trị hết nội thương vô cùng thần kỳ."
Quả nhiên, khó trách sư đệ lại đối xử vô tình với nam tử áo trắng như vậy, ngay cả miếng thịt cũng không cho ăn, nam tử áo trắng bị nội thương nghiêm trọng hiện tại chính là thời điểm cần phải chữa thương.
Bình luận facebook