Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216
Thật ra thiên tư của tiểu lão đầu kém hơn so với Hách Liên Dạ, nhưng lão cũng đã sống khá lâu rồi...
Năm đó khi lão chỉ điểm cho Ôn Ngôn thì cũng đã là bộ dạng lão cao nhân đắc đạo rồi, nhưng gần 200 năm qua, ngoại hình của lão vẫn không có gì thay đổi...
Chỉ e ngay cả lão cũng không biết mình đã bao nhiêu tuổi nữa.
Bao năm tích lũy cho nên nội lực cũng thâm sâu đáng sợ vô cùng.
Hách Liên Dạ cười vang, không phản bác lại, Ngư Ngư hiểu rõ nụ cười này có ý nghĩa gì.
Trong từ điển của Hách Liên Dạ không bao giờ có từ nhận thua, không cho y một cơ hội để thử thì tuyệt đối không có chuyện nhận thua.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Ngư Ngư, chính là nhớ đến lần đầu gặp mặt, tiểu lão đầu nói "thảm họa đẫm máu."
Lúc đó bọn họ còn an ủi mình, với sự cường đại của Hách Liên Dạ căn bản không có gì có thể khiến y bị thương, không ngờ hiện tại lại xuất hiện một loại khảo nghiệm như thế này.
Nàng tuyệt đối không thể để Hách Liên Dạ đi mạo hiểm được!
Sắc mặt Ngư Ngư hiếm có lúc nào lại nghiêm nghị, cứng rắn như lúc này, "Hách Liên Dạ, nếu chàng không cõng ta cùng vào trong thạch thất này thì cả đời này ta sẽ không nói chuyện với chàng nữa, nói được làm được."
Hách Liên Dạ hơi sửng sốt, liếc nàng một cái, bất đắc dĩ gật đầu, "Được."
Y đáp ứng một cách thoải mái như vậy ngược lại khiến mọi người cảm thấy không yên lòng, nhưng y cũng đã chấp nhận rồi, mà con người y từ trước đến giờ nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối nói được làm được.
Mặc dù tiểu lão đầu chưa bao giờ yêu đương, nhưng cũng cảm thấy bầu không khí này có gì đó không đúng, vội vàng khuyên giải, "Các ngươi cũng đừng nản chí, để ta hỏi thăm thêm nữa, có lẽ loại cỏ này cũng sinh trưởng ở nơi khác chăng."
Ông đã sống lâu như vậy rồi, bản tính trời sinh thích đi chơi, hàng năm phải có đến hơn phân nửa thời gian bôn ba thăm thú ở bên ngoài, quả thật có thể tính là một bản đồ đại lục sống.
Nếu ở nơi khác thực sự có loại cỏ này thì lão đã biết rồi.
Trong lòng Ngư Ngư cũng không ôm ấp thêm hi vọng, không tiếp tục vấn đề này nữa, đúng lúc tiểu lão đầu đã tới thì hãy để lão nghe việc kì lạ của Tiểu Trần Tử đi.
"Kì lạ," tiểu lão đầu nghe vậy cảm thấy buồn bực, "Ta chưa bao giờ nghe những chuyện ma quái như bỏ bùa cả! Để tối nay ta xem thử!"
Ban đêm ở Đông Cung.
"Hả?"
Vừa nhìn thấy Tiểu Trần Tử, tiểu lão đầu kinh ngạc "Hả" đến mấy lần, giống như trên người Tiểu Trần Tử đang nở hoa vậy, đi vòng quanh hắn vài vòng, nhìn lên nhìn xuống quay trái quay phải vài lần.
Tiểu Trần Tử không cảm thấy phiền não chút nào, "Làm sao giờ? Nhất định ta lại đẹp trai hơn rồi!"
Ngư Ngư nhìn hắn bằng ánh mắt khích lệ, "Hãy chịu đựng, không nên gục ngã vì bệnh tâm thần!"
Tiểu Trần Tử: "..."
Tiểu Trần Tử móc từ trong lồng ngực một túi thịt bò khô, rốt cuộc hắn cũng chịu chấp nhận một việc, "Tiểu quỷ nước, mỗi lần ta bị cô giăng bẫy đến không còn lời nào để nói, những lúc buồn bực thế nào khi ăn bò khô đều cảm thấy thịt bò khô trở nên ít đi."
Ngư Ngư sửng sốt, "Nó vốn ít mà, tôi không nói cho anh biết sao?"
"Mỗi lần tôi tới đều lén giấu của anh một đống lớn thịt bò khô đi rồi!" Nàng là người rất thành thật, cho nên không lấy toàn bộ đi.
"...Ta liều mạng với cô!"
Tiểu Trần Tử không chịu đựng được nhào tới chỗ Ngư Ngư, lại bị tiểu lão đầu kéo lại, "Đứa trẻ ngươi... không đúng."
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không náo loạn nữa, "Hắn bị làm sao?"
"Ngươi là..." Đột nhiên tiểu lão đầu lấy từ trong ngực ra một tập giấy nhỏ xíu lật vài cái, "Thái tử Nguyệt Loan quốc Hách Liên Thần?"
"...Vâng", đã lâu rồi Tiểu Trần Tử không được nghe người khác gọi đầy đủ tên họ của mình cho nên cảm thấy không quen.
"Không đúng, không đúng!"
Tiểu lão đầu bắt đầu thì thào, "Thiên tư của ngươi không tồi, năm đó khi ta muốn thu nhận đồ đệ đã tới đây âm thầm quan sát ngươi, ngươi xem đi, kết quả quan sát ta đều ghi hết vào quyển này mà."
"Thiên tư của ngươi tập võ sẽ có tiền đồ rất tốt, học phù chú thì ngược lại sẽ không học được gì, nhưng mà mới mười năm không gặp tại sao linh khí trên người ngươi lại rõ ràng như vậy? Bây giờ ngươi là một thiên tài để học phù chú đấy!"
Tiểu lão đầu quay đầu liếc nhìn đám người Ngư Ngư, nhanh chóng nuốt nửa vế còn lại vào trong bụng.
Thật ra ông muốn nói là nếu như có thiên phú trời cho như vậy thì cho dù chỉ là phù chú trung đẳng thôi cũng có thể khiến cho phù chú đó phát huy uy lực lớn nhất, có thể dễ dàng tu bổ được cánh cửa thời không.
Chẳng qua tình huống hiện giờ vẫn chưa rõ ràng, nếu lão tùy tiện nói ra mà lại phát hiện chuyện đó không thể xảy ra sẽ khiến đám người Ngư Ngư mừng hụt.
Thật ra tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ nam tử áo trắng ngây thơ ra thì ai cũng giống như ai, tuy lão không nói ra, nhưng mọi người vẫn có thể đoán được phần nào.
Tiểu lão đầu vội vàng muốn biết được kết quả, nhanh chóng lấy một lá bùa màu lam nhạt dạy cho Tiểu Trần Tử một câu chú ngữ đơn giản, dạy cho hắn cách sử dụng lực lượng của phù chú.
"Đây là phù chú nhập môn, với tư chất của ngươi nhất định có thể thành công lần đầu tiên!" Tiểu lão đầu nhìn hắn cổ vũ, "Thử xem!"
Tiểu Trần Tử là người thông minh, dạy một lần là hiểu, làm theo lời tiểu lão đầu nói, sau đó một tiếng "Ầm" vang lên, sương mù tràn ngập trong phòng, một con gà mái to lớn xuất hiện ngay trước mặt họ, nó đi lại lòng vòng, hình như còn kêu hai tiếng, sau đó ngẩng đầu rồi bước ra khỏi cửa...
Mọi người: "...Thành công?"
Biến thành gà sống rồi! Quá thần kì!
Tiểu lão đầu lau tầng mồ hôi trên trán, "Phù chú mà ta dạy hắn là biến ra quả táo..."
Mọi người: "..."
Thật ra biến ra gà sống còn khó hơn nhiều so với việc biến ra quả táo, nhưng mấy lần thử nghiệm tiếp theo Tiểu Trần Tử đều biến ra thành con rùa, con thỏ, chim sẻ... còn cả mũ...
Tóm lại không biến ra quả táo.
Tiểu lão đầu tức tới mức muốn mắng người, "Rõ ràng chính là dư thừa linh lực mà! Tại sao lại không biến đúng ra! Linh lực này là một phần của ngươi mà! Nó nghe lời ngươi!"
"Nếu như không phải của hắn thì sao?" Hách Liên Dạ đột nhiên chen vào.
"... Có ý gì?"
"Nếu như chuyện tiền bối quan sát năm đó là đúng, vậy thì xác thực huynh ấy không hợp để học phù chú, sở dĩ linh lực trên người huynh ấy dư thừa thực chất không phải là của chính bản thân huynh ấy."
"Linh khí không phải quần áo, làm sao có thể mượn..."
Tiểu lão đầu nói được một nửa lại tự lắc đầu, "Không đúng, cõ lẽ có thể mượn, mức dư thừa linh lực trên người hắn hiện giờ tuyệt đối không phải trình độ mà một thiên tài mới có thể có, thậm chí nó còn vượt xa cả ta, ta sẽ không cho mượn, không có nghĩa là người kia sẽ không cho mượn."
"... Cho ta mượn làm gì? Hơn nữa tại sao nhất định phải cho ta mượn?"
"Để ta nói cho ngươi biết tại sao lại là ngươi!" Tiểu lão đầu tức giận trừng mắt, "Bởi vì cho dù ngươi có học thêu hoa cũng không thể học được phù chú, cho ngươi mượn chắc chắn ngươi cũng không thể lén dùng, toàn bộ Kinh thành này không ai an toàn hơn ngươi!"
Thật là, rõ ràng là một đứa trẻ thông minh, tại sao đối với phù chú lại không thông minh được như vậy!
Tiểu lão đầu vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện khi nãy hắn dùng bao nhiêu phù chú mà vẫn không biến ra được quả táo...
Lông mày Hách Liên Dạ hơi nhếch lên, dường như y đã hiểu được những việc kì lạ xảy ra trên người Tiểu Trần Tử là như thế nào rồi.
Y nhỏ giọng thương lượng vài câu với tiểu lão đầu, tiểu lão đầu nghe thấy vậy hơi bàng hoàng nhíu mày, sau đó gật đầu, "Được, thử xem."
Thời điểm đoàn người chạy tới đây đã không còn sớm nữa, sau đó còn nói nhiều làm nhiều, cuối cùng đã đến thời gian Tiểu Trần Tử đi ngủ.
Khi nãy lại ăn đồ ăn vặt, Tiểu Trần Tử chạy đi súc miệng một lần nữa, vừa lau mặt vừa soi mình trong gương đồng.
Trên người hắn có món đồ "tạm gửi" của người khác, hơn nữa trước giờ hắn hoàn toàn không biết gì cả...
Sao càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu nhỉ?
Súc miệng xong, hắn lục tung tìm cái mặt nạ quỷ, đeo lên mặt, sau đó mới trở lại giường đi ngủ.
Thích lén lút à, ta dọa cho ngươi chạy!
Theo như cách nói của Tiểu Trần Tử thì cái khả năng kia khiến hắn chỉ có thể thấy "An thị vệ", dường như hắn cũng chỉ thấy được mỗi người này, chỉ không yêu kẻ này mà thôi.
Về phần đám người Hách Liên Dạ, An thị vệ hẳn biết trong phòng có người khác, chỉ là khi ánh mắt quét qua luôn không nhìn thấy tiêu điểm, dường như không nhận ra được điều gì cả.
Cho nên mọi người cũng không làm phiền, tìm một cái ghế gập mềm ngồi ở xà ngang đợi chuyện lạ xảy ra.
Cũng giống như lần trước, Tiểu Trần Tử đang ngủ bỗng dưng nhảy dựng lên, "Lại giẫm ta!"
Dường như đối phương nói gì đó với hắn, Tiểu Trần Tử không phải người có bụng dạ hẹp hòi, hắn nhíu mày lại không tiếp tục so đo.
Tiểu Trần Tử âm thầm ra dấu ngón tay với bọn họ, cho họ biết An thị vệ đi hướng nào.
Thật ra lần này đám người Hách Liên Dạ không cần Tiểu Trần Tử nhắc nhở.
Bởi vì ngay khi Tiểu Trần Tử nhảy dựng lên, cùng lúc đó đôi mắt tiểu lão đầu bỗng nhiên trợn to, bàng hoàng có, vui sướng, kích động cũng có, thậm chí là...bội phục.
Những cảm xúc đan xen thay phiên nhau xuất hiện trong mắt lão, sau đó ánh mắt của lão bỗng nhiên di chuyển đến một phương hướng nào đó.
Tiểu lão đầu không nhìn thấy An thị vệ, nhưng lại có thể phát hiện ra nguồn linh khí dư thừa khiến người ta không thể tin được.
"Thiên tài, quả nhiên là thiên tài!"
Qua một lúc lâu, tiểu lão đầu mới khẽ lên tiếng, bỗng nhiên kích động đến mức không thể kiềm chế được, chạy theo phương hướng linh khí kia.
Nội lực của lão thâm sâu, động tác còn rất nhanh, ngay cả Hách Liên Dạ cũng không kéo lão lại được.
"Ai?" Mặc dù không thấy được, nhưng An thị vệ vẫn cảm thấy không đúng, liền lên tiếng hỏi.
Lần này Tiểu Trần Tử cũng cả kinh đến mức hai mắt trừng sắp lòi hết cả ra, tại sao lại là giọng nữ?
Không thể nào! Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt như vậy, căn bản không thể có nữ nhân trà trộn vào đây, huống hồ... Trước kia An thị vệ từng bị thương ở ngực, chính hắn đã từng thay thuốc giúp cho An thị vệ kia mà!
Dáng người đó tuyệt đối phải là đàn ông mới đúng!
Hơn nữa... khi An thị vệ thay quần áo, hắn đã bất cẩn nhìn được cả thứ kia rồi! Vật đó không thể nào là đồ giả chứ?
Bị chấn kinh quá mức nên Tiểu Trần Tử cũng quên không trả lời, những người khác nghe thấy An thị vệ nói chuyện cũng nói không nên lời.
Hiển nhiên An thị vệ rất cẩn thận, không muốn ở lại thêm nữa, cơ thể biến thành trong suốt bằng tốc độ nhanh nhất.
Đúng vào thời khắc mấu chốt thì heo nhỏ bỗng vọt tới, một trảo nhanh chóng vỗ về phía cái mũi của Tiểu Trần Tử.
Tiểu Trần Tử cảm thấy cái mũi đau nhói, nước mắt cũng liên tiếp rơi xuống, tuy nhiên cũng hoàn toàn hồi hồn, hắn vội vàng xoay chuyển tình thế, ắm cục thịt tròn tròn kia, "Heo! Là heo!"
Hiển nhiên kiểu giới thiệu này không đủ uy vũ cho heo nhỏ, nó buồn bực quay đầu liếc nhìn Tiểu Trần Tử.
Tâm trạng của Tiểu Trần Tử hiện giờ vô cùng phức tạp...
Trư đại gia, đến cả cổ ngài còn không có... rốt cuộc ngài xoay đầu kiểu gì vậy?
Ăn nhiều thảo dược quý hiếm như vậy đâu thể để không, linh khí trên người heo nhỏ dư thừa không kém, cho dù không nhận ra cũng có thể cảm nhận được, An thị vệ liền thấy yên tâm, "Hóa ra là tiểu tử này."
Hắn ta đã khôi phục lại giọng nói của nam nhân bình thường.
Vừa rồi nhất định do tình thế cấp bách mới bất cẩn lộ tẩy, hơn nữa chính hắn ta cũng không phát giác ra sao?
.... Hoặc có thể khi nãy không phải giọng nữ, chỉ là sốt ruột quá nên giọng nói mới biến đổi, là hắn nghe lầm chăng?
Giới tính của An thị vệ vô cùng quan trọng, Tiểu Trần Tử quyết định, bằng bất cứ giá nào cũng phải xác định, sau đó điều chỉnh lại thần sắc bình thường đi về phía An thị vệ, "Ngươi muốn ôm không? Nhóc con này rất thú vị."
An thị vệ không phòng bị...
Bây giờ hắn ta không nhìn thấy gì cả, nhưng trước kia cũng đã được gặp heo nhỏ rồi, nhóc con này rất kiêu căng, bình thường nhất định sẽ không để kẻ khác ôm mình, hiện giờ là cơ hội hiếm có.
Cho nên chờ Tiểu Trần Tử đi tới, hắn ta thấp thỏm mong chờ đưa tay ra, muốn nhận lấy heo nhỏ.
Mà Tiểu Trần tử… lại vươn tay ra, đột nhiên buông lỏng, chẳng quan tâm đến heo nhỏ nữa, tay trái xé mở áo của An thị vệ, tay phải nhanh chóng thò vào, rồi sờ loạn trước ngực hắn ta.
Mọi người: "..."
Bọn họ không nhìn thấy An thị vệ, nhưng bây giờ lại nhìn thấy hắn ta bị kéo áo…
Cho nên tay phải của Tiểu Trần Tử là để...
Từng trận thiên lôi đánh xuống, tất cả mọi người đều không tin được vào hai mắt của mình...
Heo nhỏ cũng hiếm khi lặng im thế này....
Nó trượt ra khỏi tay của Tiểu Trần Tử, nó thâm trầm đi tới góc tường, cầm cái nón rộng vành quấn quanh người, lặng lẽ làm ổ ở một góc.
Hiển nhiên An thị vệ cũng cảm thấy choáng váng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng lúc hồng đủ loại đan xen, cuối cùng cũng ổn định lại, ngay lập tức kéo bàn tay còn đang sờ loạn xạ của Tiểu Trần Tử ra, cắn răng sau đó khẽ biến mất.
"... Đi rồi?" Ngư Ngư là người đặt câu hỏi đầu tiên.
Động tác của Tiểu Trần Tử cứng ngắc gật đầu.
"... Anh...khi nãy đã làm gì vậy?"
"... Ta biết ngay các ngươi sẽ không hiểu được dụng ý cao thâm của ta..."
"Nói tiếng người!" Cả đám người cùng đồng thanh rống lên.
Tiểu Trần Tử bị cả đám người cùng rống vào tai khiến hắn nhảy dựng lên, theo phản xạ thẳng thắn trả lời, "Muốn xem xem ngực hắn có phải phẳng không!"
Mọi người: "..."
Là hai người phụ nữ duy nhất ở hiện trường, Ngư Ngư và sư đệ liếc nhìn nhau, cùng gật đầu, "Đánh hắn!"
Sau đó Hách Liên Dạ và nam tử áo trắng cùng kéo ống tay áo lên...
Mẹ nó, yêu cầu văn minh, phải hòa bình, không thể đánh nhau như thế này được!
Cho nên chỉ đành giao cho người khác làm! Đúng.
Tiểu Trần Tử không muốn bị đánh, nhưng cũng không thể nói thật, đành phải nhảy lại ra sau hai bước, vội vàng đánh lạc hướng, "Tiền bối, vừa rồi ngài kích động muốn xông lại đây như vậy là đã phát hiện ra cái gì rồi sao?"
"Thiên tài, là thiên tài..." Tiểu lão đầu vẫn lặp đi lặp lại câu nói này.
Qua hồi lâu lão mới hồi phục lại tinh thần, "Đáng tiếc không thể mời hắn tới, nếu không thì... Aizz!"
Nếu không thì vấn đề tu bổ cánh cửa thời không đã không cần lo lắng nữa rồi!
"Tại sao lại không thể? Hiện giờ hắn đang ở phủ Tĩnh Vương mà."
"Vậy thì nhất định không phải là bản thân hắn," Tiểu lão đầu tiếp tục xua tay, "Tĩnh Vương đoán đúng, hắn xác thực kí gửi một phần linh khí ở trên người Thái tử, mỗi khi trời tối hắn sẽ xuất hiện để lấy phần linh khí này đi, Thái tử nói hắn sẽ đi ở bốn phía ở trong phòng chính là dựa theo dòng linh khí này."
"Nếu như bản thân hắn thật sự ở đây thì hắn sẽ không cần phải phiền toái như vậy, đây là linh khí của hắn, có thể mang theo bất kì lúc nào, hắn cũng sẽ không bị hạn chế, muốn đi đâu là quyền của hắn."
Tiểu lão đầu chần chừ một lát, cảm thấy đến bản thân cũng không thể tưởng tượng được, "Lão phu cảm thấy chắc chắn kẻ này đang ở một nơi rất xa Kinh thành, hoặc là... kẻ đó vốn dĩ không ở thời không này!"
"Các ngươi từng nói trước kia An thị vệ từng bị thương, có lẽ vào thời điểm đó An thị vệ thật đã chết rồi, hồn phách người này mới nhập vào xác của An thị vệ!"
Có lẽ bản thân kẻ kia đang luyện tập một loại phù chú cao thâm, hoặc đơn thuần chỉ muốn thăm quan phong thổ Nguyệt Loan quốc, cho nên mới phải mượn lực lượng của phù chú để xuất hiện dưới hình thức như thế này!
Tất cả mọi người cảm thấy như đang lạc vào đầm rồng hang hổ, Tiểu Trần Tử nghe vậy cũng thấy kinh ngạc, nhưng trong lòng hắn còn có một việc quan trọng hơn phải làm.
Năm đó khi lão chỉ điểm cho Ôn Ngôn thì cũng đã là bộ dạng lão cao nhân đắc đạo rồi, nhưng gần 200 năm qua, ngoại hình của lão vẫn không có gì thay đổi...
Chỉ e ngay cả lão cũng không biết mình đã bao nhiêu tuổi nữa.
Bao năm tích lũy cho nên nội lực cũng thâm sâu đáng sợ vô cùng.
Hách Liên Dạ cười vang, không phản bác lại, Ngư Ngư hiểu rõ nụ cười này có ý nghĩa gì.
Trong từ điển của Hách Liên Dạ không bao giờ có từ nhận thua, không cho y một cơ hội để thử thì tuyệt đối không có chuyện nhận thua.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Ngư Ngư, chính là nhớ đến lần đầu gặp mặt, tiểu lão đầu nói "thảm họa đẫm máu."
Lúc đó bọn họ còn an ủi mình, với sự cường đại của Hách Liên Dạ căn bản không có gì có thể khiến y bị thương, không ngờ hiện tại lại xuất hiện một loại khảo nghiệm như thế này.
Nàng tuyệt đối không thể để Hách Liên Dạ đi mạo hiểm được!
Sắc mặt Ngư Ngư hiếm có lúc nào lại nghiêm nghị, cứng rắn như lúc này, "Hách Liên Dạ, nếu chàng không cõng ta cùng vào trong thạch thất này thì cả đời này ta sẽ không nói chuyện với chàng nữa, nói được làm được."
Hách Liên Dạ hơi sửng sốt, liếc nàng một cái, bất đắc dĩ gật đầu, "Được."
Y đáp ứng một cách thoải mái như vậy ngược lại khiến mọi người cảm thấy không yên lòng, nhưng y cũng đã chấp nhận rồi, mà con người y từ trước đến giờ nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối nói được làm được.
Mặc dù tiểu lão đầu chưa bao giờ yêu đương, nhưng cũng cảm thấy bầu không khí này có gì đó không đúng, vội vàng khuyên giải, "Các ngươi cũng đừng nản chí, để ta hỏi thăm thêm nữa, có lẽ loại cỏ này cũng sinh trưởng ở nơi khác chăng."
Ông đã sống lâu như vậy rồi, bản tính trời sinh thích đi chơi, hàng năm phải có đến hơn phân nửa thời gian bôn ba thăm thú ở bên ngoài, quả thật có thể tính là một bản đồ đại lục sống.
Nếu ở nơi khác thực sự có loại cỏ này thì lão đã biết rồi.
Trong lòng Ngư Ngư cũng không ôm ấp thêm hi vọng, không tiếp tục vấn đề này nữa, đúng lúc tiểu lão đầu đã tới thì hãy để lão nghe việc kì lạ của Tiểu Trần Tử đi.
"Kì lạ," tiểu lão đầu nghe vậy cảm thấy buồn bực, "Ta chưa bao giờ nghe những chuyện ma quái như bỏ bùa cả! Để tối nay ta xem thử!"
Ban đêm ở Đông Cung.
"Hả?"
Vừa nhìn thấy Tiểu Trần Tử, tiểu lão đầu kinh ngạc "Hả" đến mấy lần, giống như trên người Tiểu Trần Tử đang nở hoa vậy, đi vòng quanh hắn vài vòng, nhìn lên nhìn xuống quay trái quay phải vài lần.
Tiểu Trần Tử không cảm thấy phiền não chút nào, "Làm sao giờ? Nhất định ta lại đẹp trai hơn rồi!"
Ngư Ngư nhìn hắn bằng ánh mắt khích lệ, "Hãy chịu đựng, không nên gục ngã vì bệnh tâm thần!"
Tiểu Trần Tử: "..."
Tiểu Trần Tử móc từ trong lồng ngực một túi thịt bò khô, rốt cuộc hắn cũng chịu chấp nhận một việc, "Tiểu quỷ nước, mỗi lần ta bị cô giăng bẫy đến không còn lời nào để nói, những lúc buồn bực thế nào khi ăn bò khô đều cảm thấy thịt bò khô trở nên ít đi."
Ngư Ngư sửng sốt, "Nó vốn ít mà, tôi không nói cho anh biết sao?"
"Mỗi lần tôi tới đều lén giấu của anh một đống lớn thịt bò khô đi rồi!" Nàng là người rất thành thật, cho nên không lấy toàn bộ đi.
"...Ta liều mạng với cô!"
Tiểu Trần Tử không chịu đựng được nhào tới chỗ Ngư Ngư, lại bị tiểu lão đầu kéo lại, "Đứa trẻ ngươi... không đúng."
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không náo loạn nữa, "Hắn bị làm sao?"
"Ngươi là..." Đột nhiên tiểu lão đầu lấy từ trong ngực ra một tập giấy nhỏ xíu lật vài cái, "Thái tử Nguyệt Loan quốc Hách Liên Thần?"
"...Vâng", đã lâu rồi Tiểu Trần Tử không được nghe người khác gọi đầy đủ tên họ của mình cho nên cảm thấy không quen.
"Không đúng, không đúng!"
Tiểu lão đầu bắt đầu thì thào, "Thiên tư của ngươi không tồi, năm đó khi ta muốn thu nhận đồ đệ đã tới đây âm thầm quan sát ngươi, ngươi xem đi, kết quả quan sát ta đều ghi hết vào quyển này mà."
"Thiên tư của ngươi tập võ sẽ có tiền đồ rất tốt, học phù chú thì ngược lại sẽ không học được gì, nhưng mà mới mười năm không gặp tại sao linh khí trên người ngươi lại rõ ràng như vậy? Bây giờ ngươi là một thiên tài để học phù chú đấy!"
Tiểu lão đầu quay đầu liếc nhìn đám người Ngư Ngư, nhanh chóng nuốt nửa vế còn lại vào trong bụng.
Thật ra ông muốn nói là nếu như có thiên phú trời cho như vậy thì cho dù chỉ là phù chú trung đẳng thôi cũng có thể khiến cho phù chú đó phát huy uy lực lớn nhất, có thể dễ dàng tu bổ được cánh cửa thời không.
Chẳng qua tình huống hiện giờ vẫn chưa rõ ràng, nếu lão tùy tiện nói ra mà lại phát hiện chuyện đó không thể xảy ra sẽ khiến đám người Ngư Ngư mừng hụt.
Thật ra tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ nam tử áo trắng ngây thơ ra thì ai cũng giống như ai, tuy lão không nói ra, nhưng mọi người vẫn có thể đoán được phần nào.
Tiểu lão đầu vội vàng muốn biết được kết quả, nhanh chóng lấy một lá bùa màu lam nhạt dạy cho Tiểu Trần Tử một câu chú ngữ đơn giản, dạy cho hắn cách sử dụng lực lượng của phù chú.
"Đây là phù chú nhập môn, với tư chất của ngươi nhất định có thể thành công lần đầu tiên!" Tiểu lão đầu nhìn hắn cổ vũ, "Thử xem!"
Tiểu Trần Tử là người thông minh, dạy một lần là hiểu, làm theo lời tiểu lão đầu nói, sau đó một tiếng "Ầm" vang lên, sương mù tràn ngập trong phòng, một con gà mái to lớn xuất hiện ngay trước mặt họ, nó đi lại lòng vòng, hình như còn kêu hai tiếng, sau đó ngẩng đầu rồi bước ra khỏi cửa...
Mọi người: "...Thành công?"
Biến thành gà sống rồi! Quá thần kì!
Tiểu lão đầu lau tầng mồ hôi trên trán, "Phù chú mà ta dạy hắn là biến ra quả táo..."
Mọi người: "..."
Thật ra biến ra gà sống còn khó hơn nhiều so với việc biến ra quả táo, nhưng mấy lần thử nghiệm tiếp theo Tiểu Trần Tử đều biến ra thành con rùa, con thỏ, chim sẻ... còn cả mũ...
Tóm lại không biến ra quả táo.
Tiểu lão đầu tức tới mức muốn mắng người, "Rõ ràng chính là dư thừa linh lực mà! Tại sao lại không biến đúng ra! Linh lực này là một phần của ngươi mà! Nó nghe lời ngươi!"
"Nếu như không phải của hắn thì sao?" Hách Liên Dạ đột nhiên chen vào.
"... Có ý gì?"
"Nếu như chuyện tiền bối quan sát năm đó là đúng, vậy thì xác thực huynh ấy không hợp để học phù chú, sở dĩ linh lực trên người huynh ấy dư thừa thực chất không phải là của chính bản thân huynh ấy."
"Linh khí không phải quần áo, làm sao có thể mượn..."
Tiểu lão đầu nói được một nửa lại tự lắc đầu, "Không đúng, cõ lẽ có thể mượn, mức dư thừa linh lực trên người hắn hiện giờ tuyệt đối không phải trình độ mà một thiên tài mới có thể có, thậm chí nó còn vượt xa cả ta, ta sẽ không cho mượn, không có nghĩa là người kia sẽ không cho mượn."
"... Cho ta mượn làm gì? Hơn nữa tại sao nhất định phải cho ta mượn?"
"Để ta nói cho ngươi biết tại sao lại là ngươi!" Tiểu lão đầu tức giận trừng mắt, "Bởi vì cho dù ngươi có học thêu hoa cũng không thể học được phù chú, cho ngươi mượn chắc chắn ngươi cũng không thể lén dùng, toàn bộ Kinh thành này không ai an toàn hơn ngươi!"
Thật là, rõ ràng là một đứa trẻ thông minh, tại sao đối với phù chú lại không thông minh được như vậy!
Tiểu lão đầu vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện khi nãy hắn dùng bao nhiêu phù chú mà vẫn không biến ra được quả táo...
Lông mày Hách Liên Dạ hơi nhếch lên, dường như y đã hiểu được những việc kì lạ xảy ra trên người Tiểu Trần Tử là như thế nào rồi.
Y nhỏ giọng thương lượng vài câu với tiểu lão đầu, tiểu lão đầu nghe thấy vậy hơi bàng hoàng nhíu mày, sau đó gật đầu, "Được, thử xem."
Thời điểm đoàn người chạy tới đây đã không còn sớm nữa, sau đó còn nói nhiều làm nhiều, cuối cùng đã đến thời gian Tiểu Trần Tử đi ngủ.
Khi nãy lại ăn đồ ăn vặt, Tiểu Trần Tử chạy đi súc miệng một lần nữa, vừa lau mặt vừa soi mình trong gương đồng.
Trên người hắn có món đồ "tạm gửi" của người khác, hơn nữa trước giờ hắn hoàn toàn không biết gì cả...
Sao càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu nhỉ?
Súc miệng xong, hắn lục tung tìm cái mặt nạ quỷ, đeo lên mặt, sau đó mới trở lại giường đi ngủ.
Thích lén lút à, ta dọa cho ngươi chạy!
Theo như cách nói của Tiểu Trần Tử thì cái khả năng kia khiến hắn chỉ có thể thấy "An thị vệ", dường như hắn cũng chỉ thấy được mỗi người này, chỉ không yêu kẻ này mà thôi.
Về phần đám người Hách Liên Dạ, An thị vệ hẳn biết trong phòng có người khác, chỉ là khi ánh mắt quét qua luôn không nhìn thấy tiêu điểm, dường như không nhận ra được điều gì cả.
Cho nên mọi người cũng không làm phiền, tìm một cái ghế gập mềm ngồi ở xà ngang đợi chuyện lạ xảy ra.
Cũng giống như lần trước, Tiểu Trần Tử đang ngủ bỗng dưng nhảy dựng lên, "Lại giẫm ta!"
Dường như đối phương nói gì đó với hắn, Tiểu Trần Tử không phải người có bụng dạ hẹp hòi, hắn nhíu mày lại không tiếp tục so đo.
Tiểu Trần Tử âm thầm ra dấu ngón tay với bọn họ, cho họ biết An thị vệ đi hướng nào.
Thật ra lần này đám người Hách Liên Dạ không cần Tiểu Trần Tử nhắc nhở.
Bởi vì ngay khi Tiểu Trần Tử nhảy dựng lên, cùng lúc đó đôi mắt tiểu lão đầu bỗng nhiên trợn to, bàng hoàng có, vui sướng, kích động cũng có, thậm chí là...bội phục.
Những cảm xúc đan xen thay phiên nhau xuất hiện trong mắt lão, sau đó ánh mắt của lão bỗng nhiên di chuyển đến một phương hướng nào đó.
Tiểu lão đầu không nhìn thấy An thị vệ, nhưng lại có thể phát hiện ra nguồn linh khí dư thừa khiến người ta không thể tin được.
"Thiên tài, quả nhiên là thiên tài!"
Qua một lúc lâu, tiểu lão đầu mới khẽ lên tiếng, bỗng nhiên kích động đến mức không thể kiềm chế được, chạy theo phương hướng linh khí kia.
Nội lực của lão thâm sâu, động tác còn rất nhanh, ngay cả Hách Liên Dạ cũng không kéo lão lại được.
"Ai?" Mặc dù không thấy được, nhưng An thị vệ vẫn cảm thấy không đúng, liền lên tiếng hỏi.
Lần này Tiểu Trần Tử cũng cả kinh đến mức hai mắt trừng sắp lòi hết cả ra, tại sao lại là giọng nữ?
Không thể nào! Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt như vậy, căn bản không thể có nữ nhân trà trộn vào đây, huống hồ... Trước kia An thị vệ từng bị thương ở ngực, chính hắn đã từng thay thuốc giúp cho An thị vệ kia mà!
Dáng người đó tuyệt đối phải là đàn ông mới đúng!
Hơn nữa... khi An thị vệ thay quần áo, hắn đã bất cẩn nhìn được cả thứ kia rồi! Vật đó không thể nào là đồ giả chứ?
Bị chấn kinh quá mức nên Tiểu Trần Tử cũng quên không trả lời, những người khác nghe thấy An thị vệ nói chuyện cũng nói không nên lời.
Hiển nhiên An thị vệ rất cẩn thận, không muốn ở lại thêm nữa, cơ thể biến thành trong suốt bằng tốc độ nhanh nhất.
Đúng vào thời khắc mấu chốt thì heo nhỏ bỗng vọt tới, một trảo nhanh chóng vỗ về phía cái mũi của Tiểu Trần Tử.
Tiểu Trần Tử cảm thấy cái mũi đau nhói, nước mắt cũng liên tiếp rơi xuống, tuy nhiên cũng hoàn toàn hồi hồn, hắn vội vàng xoay chuyển tình thế, ắm cục thịt tròn tròn kia, "Heo! Là heo!"
Hiển nhiên kiểu giới thiệu này không đủ uy vũ cho heo nhỏ, nó buồn bực quay đầu liếc nhìn Tiểu Trần Tử.
Tâm trạng của Tiểu Trần Tử hiện giờ vô cùng phức tạp...
Trư đại gia, đến cả cổ ngài còn không có... rốt cuộc ngài xoay đầu kiểu gì vậy?
Ăn nhiều thảo dược quý hiếm như vậy đâu thể để không, linh khí trên người heo nhỏ dư thừa không kém, cho dù không nhận ra cũng có thể cảm nhận được, An thị vệ liền thấy yên tâm, "Hóa ra là tiểu tử này."
Hắn ta đã khôi phục lại giọng nói của nam nhân bình thường.
Vừa rồi nhất định do tình thế cấp bách mới bất cẩn lộ tẩy, hơn nữa chính hắn ta cũng không phát giác ra sao?
.... Hoặc có thể khi nãy không phải giọng nữ, chỉ là sốt ruột quá nên giọng nói mới biến đổi, là hắn nghe lầm chăng?
Giới tính của An thị vệ vô cùng quan trọng, Tiểu Trần Tử quyết định, bằng bất cứ giá nào cũng phải xác định, sau đó điều chỉnh lại thần sắc bình thường đi về phía An thị vệ, "Ngươi muốn ôm không? Nhóc con này rất thú vị."
An thị vệ không phòng bị...
Bây giờ hắn ta không nhìn thấy gì cả, nhưng trước kia cũng đã được gặp heo nhỏ rồi, nhóc con này rất kiêu căng, bình thường nhất định sẽ không để kẻ khác ôm mình, hiện giờ là cơ hội hiếm có.
Cho nên chờ Tiểu Trần Tử đi tới, hắn ta thấp thỏm mong chờ đưa tay ra, muốn nhận lấy heo nhỏ.
Mà Tiểu Trần tử… lại vươn tay ra, đột nhiên buông lỏng, chẳng quan tâm đến heo nhỏ nữa, tay trái xé mở áo của An thị vệ, tay phải nhanh chóng thò vào, rồi sờ loạn trước ngực hắn ta.
Mọi người: "..."
Bọn họ không nhìn thấy An thị vệ, nhưng bây giờ lại nhìn thấy hắn ta bị kéo áo…
Cho nên tay phải của Tiểu Trần Tử là để...
Từng trận thiên lôi đánh xuống, tất cả mọi người đều không tin được vào hai mắt của mình...
Heo nhỏ cũng hiếm khi lặng im thế này....
Nó trượt ra khỏi tay của Tiểu Trần Tử, nó thâm trầm đi tới góc tường, cầm cái nón rộng vành quấn quanh người, lặng lẽ làm ổ ở một góc.
Hiển nhiên An thị vệ cũng cảm thấy choáng váng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng lúc hồng đủ loại đan xen, cuối cùng cũng ổn định lại, ngay lập tức kéo bàn tay còn đang sờ loạn xạ của Tiểu Trần Tử ra, cắn răng sau đó khẽ biến mất.
"... Đi rồi?" Ngư Ngư là người đặt câu hỏi đầu tiên.
Động tác của Tiểu Trần Tử cứng ngắc gật đầu.
"... Anh...khi nãy đã làm gì vậy?"
"... Ta biết ngay các ngươi sẽ không hiểu được dụng ý cao thâm của ta..."
"Nói tiếng người!" Cả đám người cùng đồng thanh rống lên.
Tiểu Trần Tử bị cả đám người cùng rống vào tai khiến hắn nhảy dựng lên, theo phản xạ thẳng thắn trả lời, "Muốn xem xem ngực hắn có phải phẳng không!"
Mọi người: "..."
Là hai người phụ nữ duy nhất ở hiện trường, Ngư Ngư và sư đệ liếc nhìn nhau, cùng gật đầu, "Đánh hắn!"
Sau đó Hách Liên Dạ và nam tử áo trắng cùng kéo ống tay áo lên...
Mẹ nó, yêu cầu văn minh, phải hòa bình, không thể đánh nhau như thế này được!
Cho nên chỉ đành giao cho người khác làm! Đúng.
Tiểu Trần Tử không muốn bị đánh, nhưng cũng không thể nói thật, đành phải nhảy lại ra sau hai bước, vội vàng đánh lạc hướng, "Tiền bối, vừa rồi ngài kích động muốn xông lại đây như vậy là đã phát hiện ra cái gì rồi sao?"
"Thiên tài, là thiên tài..." Tiểu lão đầu vẫn lặp đi lặp lại câu nói này.
Qua hồi lâu lão mới hồi phục lại tinh thần, "Đáng tiếc không thể mời hắn tới, nếu không thì... Aizz!"
Nếu không thì vấn đề tu bổ cánh cửa thời không đã không cần lo lắng nữa rồi!
"Tại sao lại không thể? Hiện giờ hắn đang ở phủ Tĩnh Vương mà."
"Vậy thì nhất định không phải là bản thân hắn," Tiểu lão đầu tiếp tục xua tay, "Tĩnh Vương đoán đúng, hắn xác thực kí gửi một phần linh khí ở trên người Thái tử, mỗi khi trời tối hắn sẽ xuất hiện để lấy phần linh khí này đi, Thái tử nói hắn sẽ đi ở bốn phía ở trong phòng chính là dựa theo dòng linh khí này."
"Nếu như bản thân hắn thật sự ở đây thì hắn sẽ không cần phải phiền toái như vậy, đây là linh khí của hắn, có thể mang theo bất kì lúc nào, hắn cũng sẽ không bị hạn chế, muốn đi đâu là quyền của hắn."
Tiểu lão đầu chần chừ một lát, cảm thấy đến bản thân cũng không thể tưởng tượng được, "Lão phu cảm thấy chắc chắn kẻ này đang ở một nơi rất xa Kinh thành, hoặc là... kẻ đó vốn dĩ không ở thời không này!"
"Các ngươi từng nói trước kia An thị vệ từng bị thương, có lẽ vào thời điểm đó An thị vệ thật đã chết rồi, hồn phách người này mới nhập vào xác của An thị vệ!"
Có lẽ bản thân kẻ kia đang luyện tập một loại phù chú cao thâm, hoặc đơn thuần chỉ muốn thăm quan phong thổ Nguyệt Loan quốc, cho nên mới phải mượn lực lượng của phù chú để xuất hiện dưới hình thức như thế này!
Tất cả mọi người cảm thấy như đang lạc vào đầm rồng hang hổ, Tiểu Trần Tử nghe vậy cũng thấy kinh ngạc, nhưng trong lòng hắn còn có một việc quan trọng hơn phải làm.
Bình luận facebook