-
Chương 19: Nụ cười của Thẩm Thư Dư còn đẹp hơn cả ánh trăng dịu dàng ngoài ấy
Edit: Tư Phiên
===
Phó Chước nhìn thấy Thẩm Thư Dư chủ yếu là qua ảnh chụp.
Hai bức ảnh, đều trong điện thoại của Dư Tiểu Phong.
Bức đầu tiên là lúc cô ở lễ kỉ niệm ngày thành lập trường bị hất một thùng sơn màu đỏ, khi đó cô dùng cánh tay che lại nửa khuôn mặt của mình, trông chật vật không chịu nổi.
Bức thứ hai đã được mọi người lưu truyền lâu rồi, đó là lúc huấn luyện quân sự vào tháng mười, khi ấy Thẩm Thư Dư mặc đồ đồng phục, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, không biết vì chuyện gì mà cười đến thoải mái, lộ ra tám cái răng trắng tinh xinh xắn.
Mặc dù Phó Chước từ đầu tới cuối chỉ thấy được đôi mắt của Thẩm Thư Dư, nhưng khi nhìn qua bức hình có khuôn mặt cô trong buổi huấn luyện quân sự đó, anh vẫn nhận ra được ngay.
Cô sinh ra đã có một đôi mắt đẹp.
Không đúng, tất cả các bộ phận trên khuôn mặt Thẩm Thư Dư đều không tìm ra chỗ xấu để người ta bắt bẻ.
Dùng ánh mắt của một người hoạ sĩ mà nhìn ngắm, ngũ quan của cô càng hoàn mĩ không khuyết điểm.
Nhưng ảnh chụp cũng là ảnh chụp, làm sao sinh động và chân thật như ngoài đời được.
Lúc này, bầu không khí dường như chậm lại, yên tĩnh vô cùng, Phó Chước còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, thậm chí anh chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.
Không hề có nửa phần khoa trương.
Anh chưa từng gặp qua người nào hợp với mình đến thế, giống như cô và anh là trời sinh một cặp vậy. Thẩm Thư Dư chỉ cần liếc mắt một cái thì anh đã bị cô hấp dẫn ngay lập tức. Thậm chí, Phó Chước còn cảm thấy mình đã từng gặp cô trong quá khứ rồi, đó là một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Phó Chước che giấu cảm xúc mừng rỡ cùng kích động sâu trong lòng, chỉ vì một ánh nhìn của Thẩm Thư Dư mà thôi.
Mặc dù trong tương lai có rất nhiều chuyện để nhớ lại, nhưng Phó Chước đều không thể quên cảm xúc ngay giây phút này, ngày hôm ấy anh chỉ tản bộ nhàn nhã đến Ngự Phủ, lại vô tình đâm trúng cô. Trên người Thẩm Thư Dư mang một mùi hương nhàn nhạt, biểu tình ảo não trên khuôn mặt trắng nõn... hết thảy đều in sâu trong đôi mắt anh.
Mà Thẩm Thư Dư đối với Phó Chước vẫn là bộ dáng kháng cự cùng xa cách.
Trên mặt cô chợt lóe qua tia kinh ngạc, theo bản năng lui về phía sau một bước, lại không nghĩ tới có một người phục vụ cầm khay lướt ngang qua, ngay lúc hai người sắp va vào nhau thì Phó Chước duỗi tay kéo cô một cái.
Thẩm Thư Dư cúi đầu nói cảm ơn anh, giật lại cánh tay rồi định kéo Phương Kỳ rời đi.
Phó Chước đứng sừng sững ở đó, cất miệng hỏi Thẩm Thư Dư: "Không đi vào à?"
Thẩm Thư Dư lắc đầu, "Thật ngại quá, nhờ anh gửi lời tới Dư Tiểu Phong giúp tôi, tối nay tôi cùng Phương Kỳ không thể ăn bữa cơm này được rồi."
Phó Chước nhíu mày, "Tại sao?"
Dường như lúc Phó Chước vừa mới hỏi xong, Chu Giai Đình đứng sau lưng anh lập tức lên tiếng: "Tại sao ư? Bởi vì có người ăn trộm đồ xong liền muốn chuồn đi chứ sao."
Phó Chước nghe vậy nghiêng đầu, nhìn cô gái không biết từ đâu chui ra sau lưng mình.
Thẩm Thư Dư vẻ mặt đề phòng nhìn Chu Giai Đình.
Phương Kỳ đứng kế bên vẫn mang biểu tình mờ mịt chưa hiểu gì cả. Vừa vặn một cái, Dư Tiểu Phong từ trong phòng bao đi ra liền bắt gặp một màn kịch này.
Anh ta không sợ thêm dầu vào lửa, háo hức mở miệng: "Làm sao vậy? Đây là..."
Chu Giai Đình đang muốn nói tiếp thì Thẩm Thư Dư đã cướp lời cô ta: "Chu Giai Đình, sự tình chưa rõ ràng thì đừng có mà ăn nói lung tung, đừng ở trước mặt học trưởng mà làm xấu mặt chính mình."
Phó Chước nhìn Thẩm Thư Dư, liếc mắt một cái liền hiểu ra vấn đề giữa hai người.
Anh mím môi, biểu tình trên mặt cũng không được tốt cho lắm.
"Xấu mặt?" Chu Giai Đình cười, "Vừa hay, các học trưởng đều ở chỗ này, để cho bọn họ tự mình phân xử đi."
Thẩm Thư Dư nghe tới đây, một cổ hàn ý từ lòng bàn chân dâng lên mãnh liệt.
Vừa nãy Chu Giai Đình gọi điện thoại cho cô bảo chút nữa sẽ đến Ngự Phủ, vậy mà chưa đầy một phút đã tới nơi.
Hiển nhiên là Chu Giai Đình biết các cô đã vào quán. Lúc này cả đám sẽ vừa vặn chạm nhau, chắc cô ta đã điện trước cho Dư Tiểu Phong ra đón rồi, hết thảy chính là muốn làm khó hai người.
Tội danh ăn trộm đối với một sinh viên đại học thì lớn đến mức nào chứ? Chuyện này một khi đã truyền đi, toàn bộ thời gian học đại học còn lại của Phương Kỳ đều phải chịu sự phỉ báng của người khác.
Vô tội chính là, trước mắt Phương Kỳ lại cái gì cũng không biết.
Phương Kỳ ngơ ngác, thậm chí cô ấy còn không biết Chu Giai Đình đang tính kế mình, kéo ống tay áo của Thẩm Thư Dư nhỏ giọng mà nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy."
Thẩm Thư Dư nhỏ giọng cúi đầu bên tai Phương Kỳ: "Chu Giai Đình mới vừa gọi điện thoại cho tớ, nói cậu trộm áo khoác của cô ta."
Vốn dĩ Thẩm Thư Dư là muốn cùng Phương Kỳ trở về kí túc xá rồi mới giải quyết với Chu Giai Đình, ai ngờ cô ta lại muốn xé to chuyện ra tại chỗ cơ chứ.
Phương Kỳ vừa nghe liền giận sôi máu, vội mắng Chu Giai Đình: "Chu Giai Đình, tôi trộm áo khoác của cô hồi nào, cô bệnh tâm thần hay sao mà ngậm máu phun người."
Chu Giai Đình vẻ mặt đầy khinh thường: "Phương Kỳ, cô trộm áo khoác của tôi còn không chịu thừa nhận sao? Tôi có nhân chứng vật chứng rõ ràng."
Thấy hai người cô một từ tôi một ngữ đứng giữa đại sảnh bị người ta chê cười, Phó Chước la lớn một tiếng: "Đều mẹ nó câm miệng hết đi."
Phó Chước thân hình cường tráng, vẻ mặt trầm xuống đặc biệt doạ người.
Chu Giai Đình nghe vậy lập tức im miệng.
Cô ta vốn là có chút sợ anh.
Phương Kỳ vẻ mặt không phục, nhỏ giọng nói với Thẩm Thư Dư: "Tớ mới không thèm trộm cái áo khoác của cô ta, có phải chưa từng thấy qua đâu mà hiếm lạ."
Thẩm Thư Dư nhẹ nhàng mà vỗ vỗ tay Phương Kỳ, an ủi cô: "Tớ tin tưởng cậu mà."
Lúc này Dư Tiểu Phong mới vội vàng lại đây hoà giải, vui tươi hớn hở mà nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả, chúng ta vào phòng trước đi rồi giải quyết sau."
Vào phòng bao rồi, không khí rất ấm áp nhưng Thẩm Thư Dư lại thấy lạnh lẽo vô cùng.
Phó Chước vòng qua người cô, tiến về phía đối diện ngồi xuống, rồi anh bỗng nhiên cười một tiếng, chỉ Chu Giai Đình đang chuẩn bị kéo ghế, hỏi Dư Tiểu Phong: "Ai đây?"
Dư Tiểu Phong nói: "Chu Giai Đình, là một mỹ nữ của trường chúng ta đó, lần trước cậu từng gặp qua ở quán bi-da đấy."
Phó Chước cười nhẹ một tiếng, "Nhớ rồi, tôi còn nhờ cậu chuyển lời tới cô ta nữa đúng không?"
Chu Giai Đình đang định đặt mông xuống ghế thì khựng lại giữa chừng, căng thẳng đứng lên.
Vừa rồi lúc nhìn thấy Phó Chước, cô ta liền nghĩ rằng chuyện này có khả năng sẽ không thành, nhưng lúc ấy Phó Chước nửa con mắt cũng không muốn nhìn tới mình, Chu Giai Đình còn tưởng rằng anh đã quên hẳn chuyện đó.
Ai ngờ lúc này Phó Chước hai chân gác lên trên bàn, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi: "Cô còn nhớ rõ tôi đã nói cái gì với cô không?"
Chu Giai Đình mặt lúc đen lúc trắng, mấy người bạn thân bên cạnh cũng chẳng biết đã biến đi đâu, Tôn Di lại càng run cầm cập như cầy sấy.
Ngày đó chuyện giữa Chu Giai Đình cùng Phó Chước trong quán bi-da Tôn Di cũng chứng kiến được, cô ta rất sợ hãi, cảm thấy việc này nhất định sẽ trốn không thoát. Nhưng Chu Giai Đình nói với cô ta rằng không cần sợ, Phó Chước cũng chẳng phải hạng người thích xem náo nhiệt, huống hồ chuyện này cũng không có lợi gì cho anh.
Bỗng nhiên Phó Chước dùng chân đẩy bàn ra một cái, vẻ mặt hung hãn nhìn Chu Giai Đình nói: "Hỏi cô đấy, bị điếc phải không?"
Chu Giai Đình ngày thường cũng coi như là tính tình không sợ trời không sợ đất, nhưng thấy vẻ mặt thô bạo này của Phó Chước, thì chân cũng trở nên mềm nhũn.
Phó Chước người này đẹp thì đẹp thật, nam tử khí khái mười phần, nhưng bộ dáng tức giận cũng rất doạ người.
Cô ta ngàn tính vạn tính, lại không ngờ rằng Phó Chước hôm nay cũng tới. Vốn tưởng hôm nay chỉ có nhóm người Dư Tiểu Phong đến gặp mặt nên cô ta muốn cho con tiện nhân Phương Kỳ dám quyến rũ Tiểu Phong học trưởng đó một bài học, ai ngờ mình còn bị người ta bắt được nhược điểm ngược lại trong tay cơ chứ.
Dư Tiểu Phong dù sao cũng có chút thương hương tiếc ngọc, vội vàng nói:
"Phó gia, cậu đừng giận quá, uống miếng nước đi đã."
Vừa mở miệng xong, lửa đạn liền chuyển hướng về phía anh ta.
Phó Chước nhìn Dư Tiểu Phong, lạnh lùng nói: "Lần trước nhờ cậu tiện thể giúp, cậu đã chuyển lời chưa?"
Dư Tiểu Phong vẻ mặt khó xử, "Chuyển rồi chuyển rồi, là câu nói kia sao, "lên núi nhiều có ngày sẽ gặp hổ" đúng không?
Anh ta nghĩ thầm, ngày ấy Chu Giai Đình không phải là đứng ngay bên cạnh sao, còn muốn anh ta chuyển lời cái gì chứ?
Bất quá những lời này có ý gì?
Phương Kỳ và Thẩm Thư Dư đứng kế bên chẳng biết màn kịch trước mắt này ở đâu ra, hai người thành thành thật thật đứng đó.
Phó Chước như đại vương của băng nhóm thổ phỉ trên núi, ngồi một cách vô cùng thảnh thơi, chân gác cả lên mặt bàn.
Anh liếc mắt nhìn Thẩm Thư Dư đứng cách đó không xa.
Trong phòng không khí ấm áp, Thẩm Thư Dư mặc cũng không ít, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn bị hun nóng đến đỏ bừng.
A, thật là ngoan.
Phó Chước nhìn đến trong lòng ngứa ngáy, hắng giọng một chút rồi nói: "Lão hổ là tôi đây."
Bởi vì những lời này, Thẩm Thư Dư theo bản năng ngẩng đầu, lại bắt gặp đôi mắt thâm thuý của Phó Chước. Cô mau chóng né tránh, nhìn về phía khác. Trong lòng lại nhịn không được muốn cười.
Anh đem mình so sánh với con hổ đúng là biết tự lượng sức mình, cũng coi như có chút tự mình hiểu lấy.
Chỉ là Chu Giai Đình lại nói: "Học trưởng nói cái gì vậy, em nghe không hiểu gì hết."
"Nghe không hiểu?" Phó Chước lạnh mặt cười, "Vậy xem cái này đi."
Anh nói xong liền hướng về phía Chu Giai Đình ném ra một chiếc điện thoại di động, "Đây là hình vào ngày kỷ niệm thành lập trường, cô cùng nữ sinh đi bên cạnh hẹn gặp nhau ở một quán ăn, cô đã đưa cho cô ta tiền mua một thùng sơn màu đỏ, đã có sẵn trong album của tôi rồi đấy. Cô cứ thong thả mà xem."
Chu Giai Đình nghe xong, mặt càng trắng bệch, mà Tôn Di đứng bên cạnh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Chưa hết, Phó Chước còn nói: "Tôi là người thích làm việc rõ ràng rành mạch. Tôi còn có cả hình hai người gặp mặt nhau trong phòng bi-da dưới mặt đất. À đúng rồi, cô gái kia tên là Trương Kỳ đúng không, mọi thứ từ đầu tới cuối đều chỉ ra cô là người đã sai Trương Kỳ hất sơn vào người Thẩm Thư Dư."
Phó Chước nói xong, Chu Giai Đình còn chối được sao, Thẩm Thư Dư cũng có chút không tin nổi. Phương Kỳ đứng bên cạnh cũng dần hiểu rõ sự việc, mà Tôn Di lại càng sợ tới mức đặt mông ngã ngồi xuống đất.
Mặc dù Dư Tiểu Phong là một người cà lơ phất phơ, nhưng cũng đã hiểu nguyên nhân Phó Chước tức giận.
Ôi tình yêu, anh đây không là phải trút giận giúp người mình thích thì là gì?
Phó Chước nói từng câu từng chữ, Thẩm Thư Dư là người trong cuộc càng biết rõ ràng hôm ấy mình chật vật thế nào. Ngày đó trước khi lên sân khấu cô bị hất một thùng sơn đỏ, nhanh chóng bị người ta chụp hình tung lên diễn đàn trường khiến cô bị chê cười không nói, còn thiếu chút nữa khiến cô không thể múa mở màn tiết mục đầu tiên cho lễ kỉ niệm ngày thành lập trường nữa.
Nhưng Thẩm Thư Dư lại không thể nào ngờ tới chuyện này có liên quan đến Chu Giai Đình. Ngày thường Thẩm Thư Dư cùng Chu Giai Đình giao tiếp cũng không tính là nhiều, thậm chí cô ta còn tỏ vẻ đối đãi rất nhiệt tình với cô.
Chu Giai Đình còn chưa kịp tiến lên chộp lấy điện thoại của Phó Chước xem thì Thẩm Thư Dư đã nhanh tay hơn cô ta một bước.
Phó Chước nhìn thấy Thẩm Thư Dư tiến lên, tiện đà rút chân đang đặt trên bàn xuống, thu lại thần sắc lạnh lẽo vừa rồi, ôn nhu nói: "Có phải là em nên cảm ơn tôi thật tốt không?"
Thẩm Thư Dư vẻ mặt đề phòng như cũ nhìn Phó Chước, nhanh chóng click mở hình của Chu Giai Đình trong album điện thoại.
Phương Kỳ cũng hiện vẻ mặt tò mò, thò đầu qua nhìn theo.
"Việc nào cho ra việc đó." Phó Chước nhìn Chu Giai Đình,
"Cô nói ăn trộm là thế này sao?"
Phương Kỳ nghe thế chuyển ánh mắt từ trên di động tới khuôn mặt của cô ta, hỏi Chu Giai Đình: "Chu Giai Đình, tại sao cô lại xấu xa đến mức này? Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn cùng lớp, còn là bạn cùng phòng nữa cơ mà! Cô lúc trước sai Trương Kỳ hất sơn vào người Thư Dư, hiện tại liền vu oan tôi trộm quần áo của cô phải không? Cô vì cái gì lại phải làm vậy?"
Chu Giai Đình nắm chặt tay, việc đã đến nước này, cô ta nói thêm gì cũng là vô ích, "Các cô rốt cuộc muốn thế nào?"
Thẩm Thư Dư đem điện thoại đẩy đến trước mặt cô ta, "Gieo nhân nào, gặt quả đó. Nếu cô đã làm những chuyện này thì cũng phải biết hậu quả mà mình sẽ chuốc lấy."
= = =
Cuối cùng bữa cơm này cũng không thành, ai cũng không có tâm tình ăn trong bầu không khí ngột ngạt như thế.
Lúc đoàn người Chu Giai Đình đến vinh quang kiêu ngạo, lúc trở về lại kẹp chặt cái đuôi mà trốn.
Chờ bọn họ đi rồi, Thẩm Thư Dư cùng Phương Kỳ trịnh trọng cảm ơn Phó Chước và Dư Tiểu Phong.
Hôm nay chuyện này vốn dĩ Chu Giai Đình là muốn làm Phương Kỳ mất mặt, cũng làm Thẩm Thư Dư xuống đài không được, ai ngờ bây giờ lại chuyển biến 180 độ.
Vì sự giúp đỡ của anh, ánh mắt Thẩm Thư Dư nhìn Phó Chước trở nên nhu hoà hơn rất nhiều.
Vừa rồi tên vô lại này rõ ràng vẻ mặt rất thô bạo, nhưng cô lại không sợ hãi như lúc trước nữa, thậm chí khi anh nói ra sự thật đó, trong lòng cô cảm thấy chán ghét đối với anh dần dần tiêu tan, lập tức nhẹ nhàng không ít.
Thẩm Thư Dư cùng Phương Kỳ cảm ơn đám người Phó Chước xong liền rời đi, Phó Chước cũng không ngăn lại, Dư Tiểu Phong bên cạnh biểu tình ngơ ngác, "Này, hai người không ăn cơm à?"
Trên đường trở về Phương Kỳ xem như đã hiểu được trắng đen từng việc.
"Vì vậy cô gái hất sơn vào người cậu căn bản không oán không thù, đều do Chu Giai Đình giở trò quỷ sao? Vậy Chu Giai Đình rốt cuộc ghét cậu vì điều gì?" Phương Kỳ nghiêng đầu hỏi Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư nhất thời cũng không giải đáp được.
Bỗng nhiên cô nhớ tới lần trước cô gái hất sơn vào người cô đã nói một câu trong phòng giáo vụ —— "Tôi chán ghét cô."
"Có lẽ là Chu Giai Đình ghét tớ đi." Thẩm Thư Dư nói.
"Ghét cậu?" Phương Kỳ chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ nói, "Vì cái gì lại chán ghét cậu chứ."
Thẩm Thư Dư nghĩ đến cô gái kia hình dung mình bằng hai từ: "Dối trá, ghê tởm."
Phương Kỳ quả thực giận sôi máu, "Chu Giai Đình mới dối trá ghê tởm, còn muốn vu oan tớ trộm quần áo của cô ta, thật là không biết xấu hổ."
Thẩm Thư Dư nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Màn đêm sớm đã buông xuống, đèn rực rỡ mới lên. Nơi này cách trung tâm thành phố rất gần, vì vậy náo nhiệt vô cùng. Nhưng trong lòng Thẩm Thư Dư lại lạnh lùng cô tịch, cô không hiểu tại sao đang êm đẹp thì Chu Giai Đình lại ghét mình.
Tuy rằng nói ta không phải vì người khác mà sống, nhưng không tránh được sẽ để ý ánh mắt và sự đánh giá của người khác đối với ta.
Cô thật sự rất đáng ghét sao?
Phương Kỳ vẻ mặt vô tâm không phế, cười hì hì hỏi Thẩm Thư Dư: "Đúng rồi, Tiểu Thư, lúc Chu Giai Đình nói tớ trộm quần áo của cô ta, sao cậu lại chọn tin tưởng tớ?"
"Bởi vì cậu vốn dĩ không phải người như vậy." Thẩm Thư Dư nhìn Phương Kỳ nói.
Sau lưng cô là bầu trời lấp lánh, nụ cười của Thẩm Thư Dư còn đẹp hơn cả ánh trăng dịu dàng ngoài ấy.
===
===
Phó Chước nhìn thấy Thẩm Thư Dư chủ yếu là qua ảnh chụp.
Hai bức ảnh, đều trong điện thoại của Dư Tiểu Phong.
Bức đầu tiên là lúc cô ở lễ kỉ niệm ngày thành lập trường bị hất một thùng sơn màu đỏ, khi đó cô dùng cánh tay che lại nửa khuôn mặt của mình, trông chật vật không chịu nổi.
Bức thứ hai đã được mọi người lưu truyền lâu rồi, đó là lúc huấn luyện quân sự vào tháng mười, khi ấy Thẩm Thư Dư mặc đồ đồng phục, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, không biết vì chuyện gì mà cười đến thoải mái, lộ ra tám cái răng trắng tinh xinh xắn.
Mặc dù Phó Chước từ đầu tới cuối chỉ thấy được đôi mắt của Thẩm Thư Dư, nhưng khi nhìn qua bức hình có khuôn mặt cô trong buổi huấn luyện quân sự đó, anh vẫn nhận ra được ngay.
Cô sinh ra đã có một đôi mắt đẹp.
Không đúng, tất cả các bộ phận trên khuôn mặt Thẩm Thư Dư đều không tìm ra chỗ xấu để người ta bắt bẻ.
Dùng ánh mắt của một người hoạ sĩ mà nhìn ngắm, ngũ quan của cô càng hoàn mĩ không khuyết điểm.
Nhưng ảnh chụp cũng là ảnh chụp, làm sao sinh động và chân thật như ngoài đời được.
Lúc này, bầu không khí dường như chậm lại, yên tĩnh vô cùng, Phó Chước còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, thậm chí anh chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.
Không hề có nửa phần khoa trương.
Anh chưa từng gặp qua người nào hợp với mình đến thế, giống như cô và anh là trời sinh một cặp vậy. Thẩm Thư Dư chỉ cần liếc mắt một cái thì anh đã bị cô hấp dẫn ngay lập tức. Thậm chí, Phó Chước còn cảm thấy mình đã từng gặp cô trong quá khứ rồi, đó là một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Phó Chước che giấu cảm xúc mừng rỡ cùng kích động sâu trong lòng, chỉ vì một ánh nhìn của Thẩm Thư Dư mà thôi.
Mặc dù trong tương lai có rất nhiều chuyện để nhớ lại, nhưng Phó Chước đều không thể quên cảm xúc ngay giây phút này, ngày hôm ấy anh chỉ tản bộ nhàn nhã đến Ngự Phủ, lại vô tình đâm trúng cô. Trên người Thẩm Thư Dư mang một mùi hương nhàn nhạt, biểu tình ảo não trên khuôn mặt trắng nõn... hết thảy đều in sâu trong đôi mắt anh.
Mà Thẩm Thư Dư đối với Phó Chước vẫn là bộ dáng kháng cự cùng xa cách.
Trên mặt cô chợt lóe qua tia kinh ngạc, theo bản năng lui về phía sau một bước, lại không nghĩ tới có một người phục vụ cầm khay lướt ngang qua, ngay lúc hai người sắp va vào nhau thì Phó Chước duỗi tay kéo cô một cái.
Thẩm Thư Dư cúi đầu nói cảm ơn anh, giật lại cánh tay rồi định kéo Phương Kỳ rời đi.
Phó Chước đứng sừng sững ở đó, cất miệng hỏi Thẩm Thư Dư: "Không đi vào à?"
Thẩm Thư Dư lắc đầu, "Thật ngại quá, nhờ anh gửi lời tới Dư Tiểu Phong giúp tôi, tối nay tôi cùng Phương Kỳ không thể ăn bữa cơm này được rồi."
Phó Chước nhíu mày, "Tại sao?"
Dường như lúc Phó Chước vừa mới hỏi xong, Chu Giai Đình đứng sau lưng anh lập tức lên tiếng: "Tại sao ư? Bởi vì có người ăn trộm đồ xong liền muốn chuồn đi chứ sao."
Phó Chước nghe vậy nghiêng đầu, nhìn cô gái không biết từ đâu chui ra sau lưng mình.
Thẩm Thư Dư vẻ mặt đề phòng nhìn Chu Giai Đình.
Phương Kỳ đứng kế bên vẫn mang biểu tình mờ mịt chưa hiểu gì cả. Vừa vặn một cái, Dư Tiểu Phong từ trong phòng bao đi ra liền bắt gặp một màn kịch này.
Anh ta không sợ thêm dầu vào lửa, háo hức mở miệng: "Làm sao vậy? Đây là..."
Chu Giai Đình đang muốn nói tiếp thì Thẩm Thư Dư đã cướp lời cô ta: "Chu Giai Đình, sự tình chưa rõ ràng thì đừng có mà ăn nói lung tung, đừng ở trước mặt học trưởng mà làm xấu mặt chính mình."
Phó Chước nhìn Thẩm Thư Dư, liếc mắt một cái liền hiểu ra vấn đề giữa hai người.
Anh mím môi, biểu tình trên mặt cũng không được tốt cho lắm.
"Xấu mặt?" Chu Giai Đình cười, "Vừa hay, các học trưởng đều ở chỗ này, để cho bọn họ tự mình phân xử đi."
Thẩm Thư Dư nghe tới đây, một cổ hàn ý từ lòng bàn chân dâng lên mãnh liệt.
Vừa nãy Chu Giai Đình gọi điện thoại cho cô bảo chút nữa sẽ đến Ngự Phủ, vậy mà chưa đầy một phút đã tới nơi.
Hiển nhiên là Chu Giai Đình biết các cô đã vào quán. Lúc này cả đám sẽ vừa vặn chạm nhau, chắc cô ta đã điện trước cho Dư Tiểu Phong ra đón rồi, hết thảy chính là muốn làm khó hai người.
Tội danh ăn trộm đối với một sinh viên đại học thì lớn đến mức nào chứ? Chuyện này một khi đã truyền đi, toàn bộ thời gian học đại học còn lại của Phương Kỳ đều phải chịu sự phỉ báng của người khác.
Vô tội chính là, trước mắt Phương Kỳ lại cái gì cũng không biết.
Phương Kỳ ngơ ngác, thậm chí cô ấy còn không biết Chu Giai Đình đang tính kế mình, kéo ống tay áo của Thẩm Thư Dư nhỏ giọng mà nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy."
Thẩm Thư Dư nhỏ giọng cúi đầu bên tai Phương Kỳ: "Chu Giai Đình mới vừa gọi điện thoại cho tớ, nói cậu trộm áo khoác của cô ta."
Vốn dĩ Thẩm Thư Dư là muốn cùng Phương Kỳ trở về kí túc xá rồi mới giải quyết với Chu Giai Đình, ai ngờ cô ta lại muốn xé to chuyện ra tại chỗ cơ chứ.
Phương Kỳ vừa nghe liền giận sôi máu, vội mắng Chu Giai Đình: "Chu Giai Đình, tôi trộm áo khoác của cô hồi nào, cô bệnh tâm thần hay sao mà ngậm máu phun người."
Chu Giai Đình vẻ mặt đầy khinh thường: "Phương Kỳ, cô trộm áo khoác của tôi còn không chịu thừa nhận sao? Tôi có nhân chứng vật chứng rõ ràng."
Thấy hai người cô một từ tôi một ngữ đứng giữa đại sảnh bị người ta chê cười, Phó Chước la lớn một tiếng: "Đều mẹ nó câm miệng hết đi."
Phó Chước thân hình cường tráng, vẻ mặt trầm xuống đặc biệt doạ người.
Chu Giai Đình nghe vậy lập tức im miệng.
Cô ta vốn là có chút sợ anh.
Phương Kỳ vẻ mặt không phục, nhỏ giọng nói với Thẩm Thư Dư: "Tớ mới không thèm trộm cái áo khoác của cô ta, có phải chưa từng thấy qua đâu mà hiếm lạ."
Thẩm Thư Dư nhẹ nhàng mà vỗ vỗ tay Phương Kỳ, an ủi cô: "Tớ tin tưởng cậu mà."
Lúc này Dư Tiểu Phong mới vội vàng lại đây hoà giải, vui tươi hớn hở mà nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả, chúng ta vào phòng trước đi rồi giải quyết sau."
Vào phòng bao rồi, không khí rất ấm áp nhưng Thẩm Thư Dư lại thấy lạnh lẽo vô cùng.
Phó Chước vòng qua người cô, tiến về phía đối diện ngồi xuống, rồi anh bỗng nhiên cười một tiếng, chỉ Chu Giai Đình đang chuẩn bị kéo ghế, hỏi Dư Tiểu Phong: "Ai đây?"
Dư Tiểu Phong nói: "Chu Giai Đình, là một mỹ nữ của trường chúng ta đó, lần trước cậu từng gặp qua ở quán bi-da đấy."
Phó Chước cười nhẹ một tiếng, "Nhớ rồi, tôi còn nhờ cậu chuyển lời tới cô ta nữa đúng không?"
Chu Giai Đình đang định đặt mông xuống ghế thì khựng lại giữa chừng, căng thẳng đứng lên.
Vừa rồi lúc nhìn thấy Phó Chước, cô ta liền nghĩ rằng chuyện này có khả năng sẽ không thành, nhưng lúc ấy Phó Chước nửa con mắt cũng không muốn nhìn tới mình, Chu Giai Đình còn tưởng rằng anh đã quên hẳn chuyện đó.
Ai ngờ lúc này Phó Chước hai chân gác lên trên bàn, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi: "Cô còn nhớ rõ tôi đã nói cái gì với cô không?"
Chu Giai Đình mặt lúc đen lúc trắng, mấy người bạn thân bên cạnh cũng chẳng biết đã biến đi đâu, Tôn Di lại càng run cầm cập như cầy sấy.
Ngày đó chuyện giữa Chu Giai Đình cùng Phó Chước trong quán bi-da Tôn Di cũng chứng kiến được, cô ta rất sợ hãi, cảm thấy việc này nhất định sẽ trốn không thoát. Nhưng Chu Giai Đình nói với cô ta rằng không cần sợ, Phó Chước cũng chẳng phải hạng người thích xem náo nhiệt, huống hồ chuyện này cũng không có lợi gì cho anh.
Bỗng nhiên Phó Chước dùng chân đẩy bàn ra một cái, vẻ mặt hung hãn nhìn Chu Giai Đình nói: "Hỏi cô đấy, bị điếc phải không?"
Chu Giai Đình ngày thường cũng coi như là tính tình không sợ trời không sợ đất, nhưng thấy vẻ mặt thô bạo này của Phó Chước, thì chân cũng trở nên mềm nhũn.
Phó Chước người này đẹp thì đẹp thật, nam tử khí khái mười phần, nhưng bộ dáng tức giận cũng rất doạ người.
Cô ta ngàn tính vạn tính, lại không ngờ rằng Phó Chước hôm nay cũng tới. Vốn tưởng hôm nay chỉ có nhóm người Dư Tiểu Phong đến gặp mặt nên cô ta muốn cho con tiện nhân Phương Kỳ dám quyến rũ Tiểu Phong học trưởng đó một bài học, ai ngờ mình còn bị người ta bắt được nhược điểm ngược lại trong tay cơ chứ.
Dư Tiểu Phong dù sao cũng có chút thương hương tiếc ngọc, vội vàng nói:
"Phó gia, cậu đừng giận quá, uống miếng nước đi đã."
Vừa mở miệng xong, lửa đạn liền chuyển hướng về phía anh ta.
Phó Chước nhìn Dư Tiểu Phong, lạnh lùng nói: "Lần trước nhờ cậu tiện thể giúp, cậu đã chuyển lời chưa?"
Dư Tiểu Phong vẻ mặt khó xử, "Chuyển rồi chuyển rồi, là câu nói kia sao, "lên núi nhiều có ngày sẽ gặp hổ" đúng không?
Anh ta nghĩ thầm, ngày ấy Chu Giai Đình không phải là đứng ngay bên cạnh sao, còn muốn anh ta chuyển lời cái gì chứ?
Bất quá những lời này có ý gì?
Phương Kỳ và Thẩm Thư Dư đứng kế bên chẳng biết màn kịch trước mắt này ở đâu ra, hai người thành thành thật thật đứng đó.
Phó Chước như đại vương của băng nhóm thổ phỉ trên núi, ngồi một cách vô cùng thảnh thơi, chân gác cả lên mặt bàn.
Anh liếc mắt nhìn Thẩm Thư Dư đứng cách đó không xa.
Trong phòng không khí ấm áp, Thẩm Thư Dư mặc cũng không ít, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn bị hun nóng đến đỏ bừng.
A, thật là ngoan.
Phó Chước nhìn đến trong lòng ngứa ngáy, hắng giọng một chút rồi nói: "Lão hổ là tôi đây."
Bởi vì những lời này, Thẩm Thư Dư theo bản năng ngẩng đầu, lại bắt gặp đôi mắt thâm thuý của Phó Chước. Cô mau chóng né tránh, nhìn về phía khác. Trong lòng lại nhịn không được muốn cười.
Anh đem mình so sánh với con hổ đúng là biết tự lượng sức mình, cũng coi như có chút tự mình hiểu lấy.
Chỉ là Chu Giai Đình lại nói: "Học trưởng nói cái gì vậy, em nghe không hiểu gì hết."
"Nghe không hiểu?" Phó Chước lạnh mặt cười, "Vậy xem cái này đi."
Anh nói xong liền hướng về phía Chu Giai Đình ném ra một chiếc điện thoại di động, "Đây là hình vào ngày kỷ niệm thành lập trường, cô cùng nữ sinh đi bên cạnh hẹn gặp nhau ở một quán ăn, cô đã đưa cho cô ta tiền mua một thùng sơn màu đỏ, đã có sẵn trong album của tôi rồi đấy. Cô cứ thong thả mà xem."
Chu Giai Đình nghe xong, mặt càng trắng bệch, mà Tôn Di đứng bên cạnh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Chưa hết, Phó Chước còn nói: "Tôi là người thích làm việc rõ ràng rành mạch. Tôi còn có cả hình hai người gặp mặt nhau trong phòng bi-da dưới mặt đất. À đúng rồi, cô gái kia tên là Trương Kỳ đúng không, mọi thứ từ đầu tới cuối đều chỉ ra cô là người đã sai Trương Kỳ hất sơn vào người Thẩm Thư Dư."
Phó Chước nói xong, Chu Giai Đình còn chối được sao, Thẩm Thư Dư cũng có chút không tin nổi. Phương Kỳ đứng bên cạnh cũng dần hiểu rõ sự việc, mà Tôn Di lại càng sợ tới mức đặt mông ngã ngồi xuống đất.
Mặc dù Dư Tiểu Phong là một người cà lơ phất phơ, nhưng cũng đã hiểu nguyên nhân Phó Chước tức giận.
Ôi tình yêu, anh đây không là phải trút giận giúp người mình thích thì là gì?
Phó Chước nói từng câu từng chữ, Thẩm Thư Dư là người trong cuộc càng biết rõ ràng hôm ấy mình chật vật thế nào. Ngày đó trước khi lên sân khấu cô bị hất một thùng sơn đỏ, nhanh chóng bị người ta chụp hình tung lên diễn đàn trường khiến cô bị chê cười không nói, còn thiếu chút nữa khiến cô không thể múa mở màn tiết mục đầu tiên cho lễ kỉ niệm ngày thành lập trường nữa.
Nhưng Thẩm Thư Dư lại không thể nào ngờ tới chuyện này có liên quan đến Chu Giai Đình. Ngày thường Thẩm Thư Dư cùng Chu Giai Đình giao tiếp cũng không tính là nhiều, thậm chí cô ta còn tỏ vẻ đối đãi rất nhiệt tình với cô.
Chu Giai Đình còn chưa kịp tiến lên chộp lấy điện thoại của Phó Chước xem thì Thẩm Thư Dư đã nhanh tay hơn cô ta một bước.
Phó Chước nhìn thấy Thẩm Thư Dư tiến lên, tiện đà rút chân đang đặt trên bàn xuống, thu lại thần sắc lạnh lẽo vừa rồi, ôn nhu nói: "Có phải là em nên cảm ơn tôi thật tốt không?"
Thẩm Thư Dư vẻ mặt đề phòng như cũ nhìn Phó Chước, nhanh chóng click mở hình của Chu Giai Đình trong album điện thoại.
Phương Kỳ cũng hiện vẻ mặt tò mò, thò đầu qua nhìn theo.
"Việc nào cho ra việc đó." Phó Chước nhìn Chu Giai Đình,
"Cô nói ăn trộm là thế này sao?"
Phương Kỳ nghe thế chuyển ánh mắt từ trên di động tới khuôn mặt của cô ta, hỏi Chu Giai Đình: "Chu Giai Đình, tại sao cô lại xấu xa đến mức này? Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn cùng lớp, còn là bạn cùng phòng nữa cơ mà! Cô lúc trước sai Trương Kỳ hất sơn vào người Thư Dư, hiện tại liền vu oan tôi trộm quần áo của cô phải không? Cô vì cái gì lại phải làm vậy?"
Chu Giai Đình nắm chặt tay, việc đã đến nước này, cô ta nói thêm gì cũng là vô ích, "Các cô rốt cuộc muốn thế nào?"
Thẩm Thư Dư đem điện thoại đẩy đến trước mặt cô ta, "Gieo nhân nào, gặt quả đó. Nếu cô đã làm những chuyện này thì cũng phải biết hậu quả mà mình sẽ chuốc lấy."
= = =
Cuối cùng bữa cơm này cũng không thành, ai cũng không có tâm tình ăn trong bầu không khí ngột ngạt như thế.
Lúc đoàn người Chu Giai Đình đến vinh quang kiêu ngạo, lúc trở về lại kẹp chặt cái đuôi mà trốn.
Chờ bọn họ đi rồi, Thẩm Thư Dư cùng Phương Kỳ trịnh trọng cảm ơn Phó Chước và Dư Tiểu Phong.
Hôm nay chuyện này vốn dĩ Chu Giai Đình là muốn làm Phương Kỳ mất mặt, cũng làm Thẩm Thư Dư xuống đài không được, ai ngờ bây giờ lại chuyển biến 180 độ.
Vì sự giúp đỡ của anh, ánh mắt Thẩm Thư Dư nhìn Phó Chước trở nên nhu hoà hơn rất nhiều.
Vừa rồi tên vô lại này rõ ràng vẻ mặt rất thô bạo, nhưng cô lại không sợ hãi như lúc trước nữa, thậm chí khi anh nói ra sự thật đó, trong lòng cô cảm thấy chán ghét đối với anh dần dần tiêu tan, lập tức nhẹ nhàng không ít.
Thẩm Thư Dư cùng Phương Kỳ cảm ơn đám người Phó Chước xong liền rời đi, Phó Chước cũng không ngăn lại, Dư Tiểu Phong bên cạnh biểu tình ngơ ngác, "Này, hai người không ăn cơm à?"
Trên đường trở về Phương Kỳ xem như đã hiểu được trắng đen từng việc.
"Vì vậy cô gái hất sơn vào người cậu căn bản không oán không thù, đều do Chu Giai Đình giở trò quỷ sao? Vậy Chu Giai Đình rốt cuộc ghét cậu vì điều gì?" Phương Kỳ nghiêng đầu hỏi Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư nhất thời cũng không giải đáp được.
Bỗng nhiên cô nhớ tới lần trước cô gái hất sơn vào người cô đã nói một câu trong phòng giáo vụ —— "Tôi chán ghét cô."
"Có lẽ là Chu Giai Đình ghét tớ đi." Thẩm Thư Dư nói.
"Ghét cậu?" Phương Kỳ chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ nói, "Vì cái gì lại chán ghét cậu chứ."
Thẩm Thư Dư nghĩ đến cô gái kia hình dung mình bằng hai từ: "Dối trá, ghê tởm."
Phương Kỳ quả thực giận sôi máu, "Chu Giai Đình mới dối trá ghê tởm, còn muốn vu oan tớ trộm quần áo của cô ta, thật là không biết xấu hổ."
Thẩm Thư Dư nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Màn đêm sớm đã buông xuống, đèn rực rỡ mới lên. Nơi này cách trung tâm thành phố rất gần, vì vậy náo nhiệt vô cùng. Nhưng trong lòng Thẩm Thư Dư lại lạnh lùng cô tịch, cô không hiểu tại sao đang êm đẹp thì Chu Giai Đình lại ghét mình.
Tuy rằng nói ta không phải vì người khác mà sống, nhưng không tránh được sẽ để ý ánh mắt và sự đánh giá của người khác đối với ta.
Cô thật sự rất đáng ghét sao?
Phương Kỳ vẻ mặt vô tâm không phế, cười hì hì hỏi Thẩm Thư Dư: "Đúng rồi, Tiểu Thư, lúc Chu Giai Đình nói tớ trộm quần áo của cô ta, sao cậu lại chọn tin tưởng tớ?"
"Bởi vì cậu vốn dĩ không phải người như vậy." Thẩm Thư Dư nhìn Phương Kỳ nói.
Sau lưng cô là bầu trời lấp lánh, nụ cười của Thẩm Thư Dư còn đẹp hơn cả ánh trăng dịu dàng ngoài ấy.
===
Bình luận facebook