-
Chương 54
Phó Chước lùi lại nhận điện thoại, thoạt nhìn như là việc rất quan trọng.
Thẩm Thư Dư thấy anh nghiêm túc bắt điện thoại, khi nghe được anh nói câu “Ừm, tôi tới ngay”, trong lòng cô lại từ từ dâng lên cảm giác mất mát.
Trưa nay lúc cô cắt giấy nhận được điện thoại của anh, khoảnh khắc ấy trái tim cô thật sự đập rất nhanh. Thẩm Thư Dư hiểu được cô chờ mong được gặp anh. Nói ra cũng lạ, rõ ràng cô rất ghét người này bá đạo, nhưng cứ không nhịn được sẽ nhớ tới anh.
Trước khi đi Phó Chước nhìn đồng hồ trên cổ tay, rồi nói với Thẩm Thư Dư: “Ông đây mới ở với em có một tiếng.”
Giọng điệu nói chuyện của anh có chút không cam lòng, nhưng lại khiến lòng Thẩm Thư Dư toát ra cảm giác ngọt ngào. Như là biết anh để ý đến mình, khiến cô vô cớ mang lòng thỏa mãn. Cũng như hôm đó anh bế cô đến tiệm thuốc mua thuốc giảm đau, khiến cô có cảm giác gắn kết.
Thẩm Thư Dư biết Phó Chước phải đi về, cô bèn nói với anh: “Dọc đường cẩn thận.”
Phó Chước nghe vậy không vui nhìn Thẩm Thư Dư: “Không có những lời khác?”
Thẩm Thư Dư lắc đầu.
Cô tỏ ra dè dặt, giống như con thỏ trắng bị làm hoảng sợ.
Trên mặt Phó Chước mang theo ý cười thản nhiên, anh lại tới gần cô tỏ vẻ nguy hiểm: “Thực sự không có những lời khác?”
Tâm tư Thẩm Thư Dư rối loạn như mớ bòng bong. Cô bất giác nhớ ra ban nãy anh hôn mình một cái, nụ hôn kia rất nhẹ, nhưng dần dần ập tới trái tim cô như thủy triều.
Thấy anh ngày càng kề sát, cô vội vàng bối rối nói: “Cảm ơn anh đã tặng quả anh đào.”
Phó Chước lắc đầu: “Có qua có lại, cảm ơn không thể chỉ dùng miệng nói.”
Ánh mắt Thẩm Thư Dư chợt lóe, vội vàng che miệng mình.
Phó Chước cười cười đi tới lấy đôi tay ấm áp của mình che trên lỗ tai Thẩm Thư Dư, cọ xát nhẹ nhàng.
Thẩm Thư Dư tỏ ra không hiểu nguyên do.
Phó Chước nói: “Sao lỗ tai em lạnh như vậy?”
Ban nãy anh cắn nhẹ một cái, lạnh lắm.
Thẩm Thư Dư định giãy khỏi anh, cùng lúc nói: “Nhiệt độ lỗ tai của con người vốn thấp hơn nhiệt độ cơ thể.”
“Ồ, thế à.”
Phó Chước nói xong lại muốn túm lấy tay cô, nhưng lần này Thẩm Thư Dư nhanh tay nhanh mắt thoát khỏi.
“Anh đi mau đi.” Thẩm Thư Dư gấp đến độ muốn giậm chân.
Cô chỉ sợ ông ngoại hoặc bà ngoại đột nhiên trở về, bọn họ như bây giờ không giống bình thường.
Thế nhưng sau khi Phó Chước thật sự đi rồi, trái tim Thẩm Thư Dư như thiếu đi một mảnh. Độ ấm trong lòng bàn tay anh, dáng dấp bá đạo, còn có bờ môi mềm mại đều ở trong đầu cô không thể xóa nhòa.
Gần như Phó Chước vừa đi không bao lâu thì bà ngoại trở về nhà.
Bà ngoại nhìn trong sân một vòng, nói: “Tiểu Ngư à, cậu bạn kia của con đâu rồi?”
Thẩm Thư Dư ôm túi chườm nóng trong tay, cô thản nhiên nói: “Đi rồi ạ.”
“Đi rồi? Người ta từ xa tới đây, sao con không giữ lại ăn bữa cơm chiều.” Bà ngoại bắt đầu quở trách Thẩm Thư Dư tiếp đãi khách không chu đáo.
Thẩm Thư Dư không nói gì, dùng bàn tay được túi chườm nóng làm nóng che lỗ tai.
Lỗ tai cô thật là lạnh như băng.
Bà ngoại nhìn thấy tấm giấy viết câu đối đặt trên bàn, bà cụ hỏi Thẩm Thư Dư: “Đây là câu đối do cậu bạn của con viết à?”
Thẩm Thư Dư gật đầu.
Hai mắt bà ngoại sáng lên cầm lên câu đối ngắm nghía, nói: “Ban nãy bà Lý ở đầu thôn nói chàng trai kia viết chữ rất đẹp, còn nói là đi cùng với con. Bà đoán chính là người ta.”
Thẩm Thư Dư nghe bà ngoại nói vậy đột nhiên có chút ngượng ngùng. Thôn làng nhỏ bé, lời đồn truyền tới truyền lui, cũng không biết người ta đồn thế nào.
Nói mới nhớ, Thẩm Thư Dư cầm tờ giấy kia về nhà vẫn còn chưa dán lên.
Bà ngoại tỏ vẻ yêu thích câu đối nằm trên tay, bà cụ nói với Thẩm Thư Dư: “Chúng ta dán câu đối lên đi.”
Thẩm Thư Dư gật đầu, cô cũng đang có ý này. Thế là cô đứng dậy đi đến bên cạnh bà ngoại, cũng nhìn lại câu đối này lần nữa. Cô không khỏi nghĩ tới dáng vẻ viết câu đối ban nãy của Phó Chước, Thẩm Thư Dư phải thừa nhận, Phó Chước nghiêm túc cầm bút lông thật sự thu hút cô.
Hai bà cháu cầm câu đối đi đến ngoài cửa mới phát hiện chiều cao của hai người không đủ. Thế là Thẩm Thư Dư lại vòng qua sân lấy ghế qua.
Bà ngoại ngồi xổm đang trét hồ cho câu đối, nói: “Nếu cậu bạn của con ở đây đoán chừng không cần đem ghế qua.”
“Vâng.” Thẩm Thư Dư nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
“Trông rất cao.” Bà ngoại nói, dứt lời bà cụ lại cười, “Cao một chút cũng tốt, lúc dán câu đối không cần dùng ghế.”
Từ trong đôi mắt của bà ngoại Thẩm Thư Dư nhìn ra vẻ hóng chuyện. Quả nhiên, một lát sau bà cụ mũm mĩm liền hỏi Thẩm Thư Dư: “Người ta đang theo đuổi con à?”
Giữa Thẩm Thư Dư và bà ngoại gần như không có gì là không nói được, thế là cô gật đầu.
“Trông lớn tuổi hơn con nhiều, rất chững chạc, là bạn học của con hả?” Bà ngoại coi như nói trúng tim đen.
Phó Chước thoạt nhìn lớn tuổi hơn thực tế nhiều.
Cũng không biết cái người bảnh chọe kia nếu biết mình được đánh giá là chững chạc thì có tức giận hay không.
Thẩm Thư Dư nhịn cười, nói: “Là đàn anh học năm thứ tư ạ.”
Bà ngoại giữ Thẩm Thư Dư đang đứng trên ghế, đầu tiên bà cụ căn dặn cẩn thận, sau đó nói: “Thế à. Học ngành gì vậy?”
“Học làm hoạt hình ạ.” Thẩm Thư Dư vừa dán câu đối vừa trả lời.
“Chính là cái loại phim hoạt họa trong tivi ấy hả?” Bà ngoại hỏi.
Thẩm Thư Dư nghĩ hình như không có gì không ổn, vì thế cô gật đầu.
“Phim hoạt hình tốt, có tương lai.” Bà ngoại vui tươi hớn hở.
Thẩm Thư Dư dán xong một bên thì đi xuống chuẩn bị dán phía bên kia.
Bà ngoại vẫn còn ở bên cạnh nói dai: “Con người thế nào? Tính tình được không? Trông cậu ấy là một người rất dịu dàng.”
Từ miệng bà ngoại nghe được hai chữ dịu dàng, Thẩm Thư Dư suýt nữa ói ra máu: “Anh ấy giả vờ ở trước mặt bà thôi.”
Nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt, Thẩm Thư Dư nhìn thấy khuôn mặt Phó Chước liền sợ hãi. Con người anh thật sự không hợp với hai chữ dịu dàng tí nào, cũng vào ngày hôm nay khi nhìn thấy bà ngoại anh vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười, thoạt nhìn vô hại.
Bà ngoại nghe vậy nói: “Chẳng lẽ giống như ba con? Chậc, loại đàn ông này là tệ nhất.”
“Không giống nhau ạ.” Thẩm Thư Dư theo bản năng nói, “Anh ấy không phải là loại đàn ông giống ba con.”
Bề ngoài của Phó Chước thoạt nhìn hung hăng, nhưng con người thực ra không phải vậy. Anh thờ ơ với những thứ mình không quan tâm, không lãng phí biểu cảm gì. Nhưng nếu là thứ anh để ý thì quả thực sẽ trở thành một tên vô lại.
Anh đối với cô chính là vậy.
Bà ngoại cười tủm tỉm nhìn Thẩm Thư Dư: “Vậy con có thích cậu ấy không?”
Thẩm Thư Dư đỏ mặt: “Bà ngoại!”
= = =
Tám giờ tối, Thẩm Thư Dư đã rửa mặt làm tổ trên giường.
Mùa đông mặt trời lặn sớm, cuộc sống nông thôn bình thường giờ này đều nhốt mình trong phòng.
Kỳ nghỉ đông này đối với Thẩm Thư Dư mà nói quả thực quá nhàn nhã và xa xỉ, cô lên giường sớm không nhịn được thở dài một tiếng, thoải mái quá đi.
Cô vừa nằm xuống không bao lâu, Phó Chước liền gửi tin nhắn qua: [Tới rồi.]
Lúc Thẩm Thư Dư nhìn thấy tin nhắn cô nghĩ thầm giờ mới đến à…
Hồi chiều Thẩm Thư Dư cũng muốn gửi tin nhắn hỏi anh đã đến đâu rồi, nhưng nghĩ lại cô ngại chủ động gửi đi.
Như là tâm linh tương thông, Phó Chước lại gửi tin nhắn qua: [Kẹt xe trên đường cao tốc một lúc.]
Hóa ra trên đường cao tốc cũng kẹt xe à?
Giờ đã vào xuân, hôm nay lại là ngày tết ông Táo, kẹt xe trên đường cao tốc là chuyện quá bình thường. Thẩm Thư Dư từ khi chào đời chưa từng xa nhà bao giờ cũng ít hiểu biết về những điều này, cho nên cô không biết. Trùng hợp là, tin tức đầu tiên Thẩm Thư Dư nhìn thấy hôm nay đúng lúc nói về chuyện kẹt xe. Khi kẹt xe nghiêm trọng có thể lên tới mấy ngày đêm.
Thấy Thẩm Thư Dư chậm chạp chưa trả lời tin nhắn, Phó Chước bèn gửi qua dấu chấm hỏi.
Anh lái xe chừng năm tiếng đồng hồ, thể xác và tinh thần đều mệt nhoài, nhưng chuyện đầu tiên anh nghĩ đến là Thẩm Thư Dư.
Phó Chước không vui, di động của anh cả buổi chiều không ngừng có tin nhắn gửi đến, nhưng chẳng có cái nào đến từ Thẩm Thư Dư. Thế là Phó Chước chỉ có thể hạ mình chủ động gửi tin nhắn cho cô.
Thẩm Thư Dư làm tổ trên giường dứt khoát lấy chăn che đầu giống như là lén lét làm chuyện xấu, sau đó cô gửi tin nhắn trả lời cho Phó Chước: [Tôi biết rồi.]
Một giây trước Phó Chước còn buồn bực, một giây sau nhìn thấy ba chữ Thẩm Thư Dư gửi qua trong lòng anh chợt vui như nở hoa. Anh thậm chí còn suy diễn giọng điệu êm ái ngọt ngào của cô.
Anh cầm di động cười tủm tỉm gửi lại cho Thẩm Thư Dư: [Cô nhóc không lương tâm.]
Bà xã đại nhân: [……]
Bà xã đại nhân: [Tôi đã làm gì.]
FZ: [Chẳng quan tâm đến ông chút nào.]
Thẩm Thư Dư ở trong ổ chăn, trong lòng giống như tản ra bong bóng ngọt ngào.
Hai người nói qua nói lại một lát, Phó Chước không nhịn được trực tiếp gửi yêu cầu mở video cho Thẩm Thư Dư.
Trong lòng Thẩm Thư Dư căng thẳng, nhưng nghĩ đến mình nằm trong ổ chăn anh cũng không nhìn thấy được, thế là cô bấm cái nút màu xanh biếc.
Vừa liên kết, Phó Chước ở đầu bên kia nói: “Người đâu rồi?”
Thẩm Thư Dư chẳng nói gì, trong ổ chăn loáng thoáng có tiếng động.
Phó Chước cười nói: “Em đang làm chuyện xấu hả?”
“Làm gì có.” Thẩm Thư Dư vội vàng phủ nhận.
Bên Phó Chước sáng sủa, Thẩm Thư Dư để ý tới bối cảnh phía sau anh, chính là phòng làm việc của anh.
“Sao đen thui vậy?” Phó Chước hỏi.
Bởi vì biết Phó Chước không thấy mình, Thẩm Thư Dư chẳng kiêng dè nhìn anh trong video.
Hiện tại Thẩm Thư Dư không thể phủ nhận cô càng nhìn càng cảm thấy Phó Chước đẹp trai. Từ trước đến nay cô không phải là người để ý đến bề ngoài của người khác, thậm chí còn có mấy lần quở trách Phương Giác luôn lấy bề ngoài dể định luận một người, nhưng giờ cô bị vả mặt rồi.
Cái trán, lông mi, ánh mắt, cái mũi, miệng…của Phó Chước hình như khiến cô cảm thấy đều rất đẹp.
“Mở camera đi.” Phó Chước tưởng rằng Thẩm Thư Dư cố ý che khuất camera.
“Mở rồi.” Thẩm Thư Dư nói.
Phó Chước nghiêng đầu, phồng má: “Em không muốn cho tôi xem hả?”
Bên này Thẩm Thư Dư mỉm cười, đỏ mặt nói: “Tôi đang ở trong ổ chăn.”
“Ồ.” Phó Chước cố ý cười mập mờ háo sắc, anh đứng dậy hình như đi vào trong một gian phòng, sau đó đóng cửa lại mới nhỏ giọng hỏi Thẩm Thư Dư, “Không mặc quần áo à.”
“Phó Chước!” Sao lại hạ lưu như vậy chứ!
Anh cười nói: “Tôi thích ngủ khỏa thân.”
Thôi rồi, ở phương diện nào đó anh hình như có chút phản ứng nhỏ.
Thẩm Thư Dư vội vàng chui ra khỏi ổ chăn, vì chứng minh mình mặc quần áo. Cô không chỉ mặc quần áo, còn mặc một bộ đồ ngủ bằng nhung rất đáng yêu. Thế là lần đầu tiên Phó Chước nhìn thấy Thẩm Thư Dư tóc tai rối bời, cả người bao trùm trong bầu không khí gia đình.
“Vợ tôi đẹp thật.”
Thẩm Thư Dư sạc lại anh: “Đáng ghét không biết xấu hổ, ai là vợ anh hả.”
“Em đó.”
Thẩm Thư Dư thấy anh nghiêm túc bắt điện thoại, khi nghe được anh nói câu “Ừm, tôi tới ngay”, trong lòng cô lại từ từ dâng lên cảm giác mất mát.
Trưa nay lúc cô cắt giấy nhận được điện thoại của anh, khoảnh khắc ấy trái tim cô thật sự đập rất nhanh. Thẩm Thư Dư hiểu được cô chờ mong được gặp anh. Nói ra cũng lạ, rõ ràng cô rất ghét người này bá đạo, nhưng cứ không nhịn được sẽ nhớ tới anh.
Trước khi đi Phó Chước nhìn đồng hồ trên cổ tay, rồi nói với Thẩm Thư Dư: “Ông đây mới ở với em có một tiếng.”
Giọng điệu nói chuyện của anh có chút không cam lòng, nhưng lại khiến lòng Thẩm Thư Dư toát ra cảm giác ngọt ngào. Như là biết anh để ý đến mình, khiến cô vô cớ mang lòng thỏa mãn. Cũng như hôm đó anh bế cô đến tiệm thuốc mua thuốc giảm đau, khiến cô có cảm giác gắn kết.
Thẩm Thư Dư biết Phó Chước phải đi về, cô bèn nói với anh: “Dọc đường cẩn thận.”
Phó Chước nghe vậy không vui nhìn Thẩm Thư Dư: “Không có những lời khác?”
Thẩm Thư Dư lắc đầu.
Cô tỏ ra dè dặt, giống như con thỏ trắng bị làm hoảng sợ.
Trên mặt Phó Chước mang theo ý cười thản nhiên, anh lại tới gần cô tỏ vẻ nguy hiểm: “Thực sự không có những lời khác?”
Tâm tư Thẩm Thư Dư rối loạn như mớ bòng bong. Cô bất giác nhớ ra ban nãy anh hôn mình một cái, nụ hôn kia rất nhẹ, nhưng dần dần ập tới trái tim cô như thủy triều.
Thấy anh ngày càng kề sát, cô vội vàng bối rối nói: “Cảm ơn anh đã tặng quả anh đào.”
Phó Chước lắc đầu: “Có qua có lại, cảm ơn không thể chỉ dùng miệng nói.”
Ánh mắt Thẩm Thư Dư chợt lóe, vội vàng che miệng mình.
Phó Chước cười cười đi tới lấy đôi tay ấm áp của mình che trên lỗ tai Thẩm Thư Dư, cọ xát nhẹ nhàng.
Thẩm Thư Dư tỏ ra không hiểu nguyên do.
Phó Chước nói: “Sao lỗ tai em lạnh như vậy?”
Ban nãy anh cắn nhẹ một cái, lạnh lắm.
Thẩm Thư Dư định giãy khỏi anh, cùng lúc nói: “Nhiệt độ lỗ tai của con người vốn thấp hơn nhiệt độ cơ thể.”
“Ồ, thế à.”
Phó Chước nói xong lại muốn túm lấy tay cô, nhưng lần này Thẩm Thư Dư nhanh tay nhanh mắt thoát khỏi.
“Anh đi mau đi.” Thẩm Thư Dư gấp đến độ muốn giậm chân.
Cô chỉ sợ ông ngoại hoặc bà ngoại đột nhiên trở về, bọn họ như bây giờ không giống bình thường.
Thế nhưng sau khi Phó Chước thật sự đi rồi, trái tim Thẩm Thư Dư như thiếu đi một mảnh. Độ ấm trong lòng bàn tay anh, dáng dấp bá đạo, còn có bờ môi mềm mại đều ở trong đầu cô không thể xóa nhòa.
Gần như Phó Chước vừa đi không bao lâu thì bà ngoại trở về nhà.
Bà ngoại nhìn trong sân một vòng, nói: “Tiểu Ngư à, cậu bạn kia của con đâu rồi?”
Thẩm Thư Dư ôm túi chườm nóng trong tay, cô thản nhiên nói: “Đi rồi ạ.”
“Đi rồi? Người ta từ xa tới đây, sao con không giữ lại ăn bữa cơm chiều.” Bà ngoại bắt đầu quở trách Thẩm Thư Dư tiếp đãi khách không chu đáo.
Thẩm Thư Dư không nói gì, dùng bàn tay được túi chườm nóng làm nóng che lỗ tai.
Lỗ tai cô thật là lạnh như băng.
Bà ngoại nhìn thấy tấm giấy viết câu đối đặt trên bàn, bà cụ hỏi Thẩm Thư Dư: “Đây là câu đối do cậu bạn của con viết à?”
Thẩm Thư Dư gật đầu.
Hai mắt bà ngoại sáng lên cầm lên câu đối ngắm nghía, nói: “Ban nãy bà Lý ở đầu thôn nói chàng trai kia viết chữ rất đẹp, còn nói là đi cùng với con. Bà đoán chính là người ta.”
Thẩm Thư Dư nghe bà ngoại nói vậy đột nhiên có chút ngượng ngùng. Thôn làng nhỏ bé, lời đồn truyền tới truyền lui, cũng không biết người ta đồn thế nào.
Nói mới nhớ, Thẩm Thư Dư cầm tờ giấy kia về nhà vẫn còn chưa dán lên.
Bà ngoại tỏ vẻ yêu thích câu đối nằm trên tay, bà cụ nói với Thẩm Thư Dư: “Chúng ta dán câu đối lên đi.”
Thẩm Thư Dư gật đầu, cô cũng đang có ý này. Thế là cô đứng dậy đi đến bên cạnh bà ngoại, cũng nhìn lại câu đối này lần nữa. Cô không khỏi nghĩ tới dáng vẻ viết câu đối ban nãy của Phó Chước, Thẩm Thư Dư phải thừa nhận, Phó Chước nghiêm túc cầm bút lông thật sự thu hút cô.
Hai bà cháu cầm câu đối đi đến ngoài cửa mới phát hiện chiều cao của hai người không đủ. Thế là Thẩm Thư Dư lại vòng qua sân lấy ghế qua.
Bà ngoại ngồi xổm đang trét hồ cho câu đối, nói: “Nếu cậu bạn của con ở đây đoán chừng không cần đem ghế qua.”
“Vâng.” Thẩm Thư Dư nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
“Trông rất cao.” Bà ngoại nói, dứt lời bà cụ lại cười, “Cao một chút cũng tốt, lúc dán câu đối không cần dùng ghế.”
Từ trong đôi mắt của bà ngoại Thẩm Thư Dư nhìn ra vẻ hóng chuyện. Quả nhiên, một lát sau bà cụ mũm mĩm liền hỏi Thẩm Thư Dư: “Người ta đang theo đuổi con à?”
Giữa Thẩm Thư Dư và bà ngoại gần như không có gì là không nói được, thế là cô gật đầu.
“Trông lớn tuổi hơn con nhiều, rất chững chạc, là bạn học của con hả?” Bà ngoại coi như nói trúng tim đen.
Phó Chước thoạt nhìn lớn tuổi hơn thực tế nhiều.
Cũng không biết cái người bảnh chọe kia nếu biết mình được đánh giá là chững chạc thì có tức giận hay không.
Thẩm Thư Dư nhịn cười, nói: “Là đàn anh học năm thứ tư ạ.”
Bà ngoại giữ Thẩm Thư Dư đang đứng trên ghế, đầu tiên bà cụ căn dặn cẩn thận, sau đó nói: “Thế à. Học ngành gì vậy?”
“Học làm hoạt hình ạ.” Thẩm Thư Dư vừa dán câu đối vừa trả lời.
“Chính là cái loại phim hoạt họa trong tivi ấy hả?” Bà ngoại hỏi.
Thẩm Thư Dư nghĩ hình như không có gì không ổn, vì thế cô gật đầu.
“Phim hoạt hình tốt, có tương lai.” Bà ngoại vui tươi hớn hở.
Thẩm Thư Dư dán xong một bên thì đi xuống chuẩn bị dán phía bên kia.
Bà ngoại vẫn còn ở bên cạnh nói dai: “Con người thế nào? Tính tình được không? Trông cậu ấy là một người rất dịu dàng.”
Từ miệng bà ngoại nghe được hai chữ dịu dàng, Thẩm Thư Dư suýt nữa ói ra máu: “Anh ấy giả vờ ở trước mặt bà thôi.”
Nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt, Thẩm Thư Dư nhìn thấy khuôn mặt Phó Chước liền sợ hãi. Con người anh thật sự không hợp với hai chữ dịu dàng tí nào, cũng vào ngày hôm nay khi nhìn thấy bà ngoại anh vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười, thoạt nhìn vô hại.
Bà ngoại nghe vậy nói: “Chẳng lẽ giống như ba con? Chậc, loại đàn ông này là tệ nhất.”
“Không giống nhau ạ.” Thẩm Thư Dư theo bản năng nói, “Anh ấy không phải là loại đàn ông giống ba con.”
Bề ngoài của Phó Chước thoạt nhìn hung hăng, nhưng con người thực ra không phải vậy. Anh thờ ơ với những thứ mình không quan tâm, không lãng phí biểu cảm gì. Nhưng nếu là thứ anh để ý thì quả thực sẽ trở thành một tên vô lại.
Anh đối với cô chính là vậy.
Bà ngoại cười tủm tỉm nhìn Thẩm Thư Dư: “Vậy con có thích cậu ấy không?”
Thẩm Thư Dư đỏ mặt: “Bà ngoại!”
= = =
Tám giờ tối, Thẩm Thư Dư đã rửa mặt làm tổ trên giường.
Mùa đông mặt trời lặn sớm, cuộc sống nông thôn bình thường giờ này đều nhốt mình trong phòng.
Kỳ nghỉ đông này đối với Thẩm Thư Dư mà nói quả thực quá nhàn nhã và xa xỉ, cô lên giường sớm không nhịn được thở dài một tiếng, thoải mái quá đi.
Cô vừa nằm xuống không bao lâu, Phó Chước liền gửi tin nhắn qua: [Tới rồi.]
Lúc Thẩm Thư Dư nhìn thấy tin nhắn cô nghĩ thầm giờ mới đến à…
Hồi chiều Thẩm Thư Dư cũng muốn gửi tin nhắn hỏi anh đã đến đâu rồi, nhưng nghĩ lại cô ngại chủ động gửi đi.
Như là tâm linh tương thông, Phó Chước lại gửi tin nhắn qua: [Kẹt xe trên đường cao tốc một lúc.]
Hóa ra trên đường cao tốc cũng kẹt xe à?
Giờ đã vào xuân, hôm nay lại là ngày tết ông Táo, kẹt xe trên đường cao tốc là chuyện quá bình thường. Thẩm Thư Dư từ khi chào đời chưa từng xa nhà bao giờ cũng ít hiểu biết về những điều này, cho nên cô không biết. Trùng hợp là, tin tức đầu tiên Thẩm Thư Dư nhìn thấy hôm nay đúng lúc nói về chuyện kẹt xe. Khi kẹt xe nghiêm trọng có thể lên tới mấy ngày đêm.
Thấy Thẩm Thư Dư chậm chạp chưa trả lời tin nhắn, Phó Chước bèn gửi qua dấu chấm hỏi.
Anh lái xe chừng năm tiếng đồng hồ, thể xác và tinh thần đều mệt nhoài, nhưng chuyện đầu tiên anh nghĩ đến là Thẩm Thư Dư.
Phó Chước không vui, di động của anh cả buổi chiều không ngừng có tin nhắn gửi đến, nhưng chẳng có cái nào đến từ Thẩm Thư Dư. Thế là Phó Chước chỉ có thể hạ mình chủ động gửi tin nhắn cho cô.
Thẩm Thư Dư làm tổ trên giường dứt khoát lấy chăn che đầu giống như là lén lét làm chuyện xấu, sau đó cô gửi tin nhắn trả lời cho Phó Chước: [Tôi biết rồi.]
Một giây trước Phó Chước còn buồn bực, một giây sau nhìn thấy ba chữ Thẩm Thư Dư gửi qua trong lòng anh chợt vui như nở hoa. Anh thậm chí còn suy diễn giọng điệu êm ái ngọt ngào của cô.
Anh cầm di động cười tủm tỉm gửi lại cho Thẩm Thư Dư: [Cô nhóc không lương tâm.]
Bà xã đại nhân: [……]
Bà xã đại nhân: [Tôi đã làm gì.]
FZ: [Chẳng quan tâm đến ông chút nào.]
Thẩm Thư Dư ở trong ổ chăn, trong lòng giống như tản ra bong bóng ngọt ngào.
Hai người nói qua nói lại một lát, Phó Chước không nhịn được trực tiếp gửi yêu cầu mở video cho Thẩm Thư Dư.
Trong lòng Thẩm Thư Dư căng thẳng, nhưng nghĩ đến mình nằm trong ổ chăn anh cũng không nhìn thấy được, thế là cô bấm cái nút màu xanh biếc.
Vừa liên kết, Phó Chước ở đầu bên kia nói: “Người đâu rồi?”
Thẩm Thư Dư chẳng nói gì, trong ổ chăn loáng thoáng có tiếng động.
Phó Chước cười nói: “Em đang làm chuyện xấu hả?”
“Làm gì có.” Thẩm Thư Dư vội vàng phủ nhận.
Bên Phó Chước sáng sủa, Thẩm Thư Dư để ý tới bối cảnh phía sau anh, chính là phòng làm việc của anh.
“Sao đen thui vậy?” Phó Chước hỏi.
Bởi vì biết Phó Chước không thấy mình, Thẩm Thư Dư chẳng kiêng dè nhìn anh trong video.
Hiện tại Thẩm Thư Dư không thể phủ nhận cô càng nhìn càng cảm thấy Phó Chước đẹp trai. Từ trước đến nay cô không phải là người để ý đến bề ngoài của người khác, thậm chí còn có mấy lần quở trách Phương Giác luôn lấy bề ngoài dể định luận một người, nhưng giờ cô bị vả mặt rồi.
Cái trán, lông mi, ánh mắt, cái mũi, miệng…của Phó Chước hình như khiến cô cảm thấy đều rất đẹp.
“Mở camera đi.” Phó Chước tưởng rằng Thẩm Thư Dư cố ý che khuất camera.
“Mở rồi.” Thẩm Thư Dư nói.
Phó Chước nghiêng đầu, phồng má: “Em không muốn cho tôi xem hả?”
Bên này Thẩm Thư Dư mỉm cười, đỏ mặt nói: “Tôi đang ở trong ổ chăn.”
“Ồ.” Phó Chước cố ý cười mập mờ háo sắc, anh đứng dậy hình như đi vào trong một gian phòng, sau đó đóng cửa lại mới nhỏ giọng hỏi Thẩm Thư Dư, “Không mặc quần áo à.”
“Phó Chước!” Sao lại hạ lưu như vậy chứ!
Anh cười nói: “Tôi thích ngủ khỏa thân.”
Thôi rồi, ở phương diện nào đó anh hình như có chút phản ứng nhỏ.
Thẩm Thư Dư vội vàng chui ra khỏi ổ chăn, vì chứng minh mình mặc quần áo. Cô không chỉ mặc quần áo, còn mặc một bộ đồ ngủ bằng nhung rất đáng yêu. Thế là lần đầu tiên Phó Chước nhìn thấy Thẩm Thư Dư tóc tai rối bời, cả người bao trùm trong bầu không khí gia đình.
“Vợ tôi đẹp thật.”
Thẩm Thư Dư sạc lại anh: “Đáng ghét không biết xấu hổ, ai là vợ anh hả.”
“Em đó.”
Bình luận facebook