-
Chương 74
Lần đầu bọn họ gặp mặt là khi nào? Thẩm Thư Dư đã quên thời gian chính xác, nhưng cô nhớ hôm đó là ngày kỷ niệm thành lập trường.
Phó Chước kéo khăn lông xuống, không ngại lộ ra hình xăm cho Thẩm Thư Dư xem. Hình xăm của anh ở ngay vị trí đường nhân ngư*, một dãy số Ả Rập, thoạt nhìn thế mà bùng nổ nội tiết tố.
(*) chỉ phần cơ bụng ở hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.
Nhưng tầm mắt dời xuống nữa thì có thể nhìn thấy một số cái không nên nhìn.
Khu vực thần bí tươi tốt kia gợi cảm hoang dã.
Thẩm Thư Dư vội vàng xoay đầu qua một bên, cô tỏ vẻ trấn tĩnh hỏi: “Tại sao anh xăm ở chỗ đó?”
Có ngụ ý gì à?
Phó Chước nghe vậy trả lời: “Bởi vì chỉ có em sờ được chỗ này.”
Anh nói xong lại tự cúi đầu nhìn dãy số hình xăm kia, hiển nhiên rất thích. Thẩm Thư Dư nghe anh nói vậy càng thẹn thùng hơn, cô xoay đầu nói là buồn ngủ nhưng bị Phó Chước kéo qua ôm vào lòng.
Anh nói khẽ khàng bên tai cô: “Xăm ở đây chỉ muốn cho một mình em xem, cũng chỉ có em biết được ý nghĩa của dãy số này.”
Thẩm Thư Dư mỉm cười, nghịch ngợm nói: “Thực ra em đã quên ngày chúng ta gặp nhau lần đầu.”
Phó Chước cắn nhẹ lỗ tai Thẩm Thư Dư: “Không sao, anh cho em xem nhiều hơn, không nhớ được thì xem thêm vài lần.”
Thẩm Thư Dư cho rằng một tháng trước anh xăm cái này, cô cảm thấy anh quá điên cuồng: “Anh xăm mấy thứ này trên người, anh không nghĩ tới sau này sẽ hối hận sao?”
Anh lại ung dung: “Anh chưa bao giờ làm chuyện khiến mình hối hận.”
Thẩm Thư Dư không tin, nhưng cùng anh tranh luận về những điều này hình như không có ý nghĩa gì. Nhưng cô không khỏi bi quan suy nghĩ lỡ như sau này hai người chia tay, anh để lại dãy số hình xăm này chẳng lẽ sẽ không hối hận sao?
Phó Chước thấy cô bận lòng, anh sáp lại hỏi: “Em nghĩ gì đó?”
Thẩm Thư Dư lắc đầu, nhưng sắc mặt cô rõ ràng không tốt lắm.
Phó Chước muốn chọc cô vui, anh vươn tay cù lét eo cô. Thẩm Thư Dư quả nhiên sợ nhột, cô cười đẩy anh: “Đừng phá.”
“Nói cho anh biết ban nãy em phân tâm suy nghĩ chuyện gì?”
Thẩm Thư Dư lắc đầu đáp: “Không, không có gì.”
“Ông đây không tin.”
Hai người trêu đùa một hồi, cuối cùng cả người Thẩm Thư Dư khô nóng khó nhịn.
Trong nhà Phó Chước bốn mùa vốn có nhiệt độ ổn định, mặc dù bên ngoài hiện tại cũng chỉ chừng 0 độ nhưng trong nhà anh vẫn là 26 độ thoải mái.
Thẩm Thư Dư còn mặc một chiếc áo len trên người, phía sau là cơ thể nóng như lửa của Phó Chước, trên người còn đắp một lớp chăn. Lúc này trên trán cô ứa ra một lớp mồ hôi mỏng, rốt cuộc cô không nhịn được nói: “Em hơi nóng.”
Bàn tay Phó Chước đang vuốt ve trên lưng Thẩm Thư Dư, anh nói: “Em cởi đồ ra đi.”
Thẩm Thư Dư từ chối: “Không cần, anh đừng ôm em.”
“Đừng ôm em?” Phó Chước nở nụ cười hậm hực, “Anh không ôm em vậy em định để ai ôm hả?”
Thẩm Thư Dư hừ một tiếng.
Phó Chước vuốt ve cô, khàn giọng nói: “Ông đây là bạn trai danh chính ngôn thuận của em.” Anh nói xong không nhịn được bật cười, là niềm vui phát ra từ đáy lòng, “Ngoại trừ ông đây, ai cũng đừng hòng ôm em.”
Thẩm Thư Dư đỏ mặt, cô vươn tay đẩy anh ra nói: “Phó Chước, có phải chúng ta quá thân mật với nhau không.”
Cặp đôi khác vừa mới xác định quan hệ hình như không giống vậy… Hai người họ buổi tối vừa xác định quan hệ, lúc này mới bao lâu đâu thì đã lăn trên một chiếc giường.
“Thân mật?” Phó Chước nói xong lại xoay người nằm trên người Thẩm Thư Dư.
Anh nhìn cô từ trên cao xuống, thấy cô đang tỏ vẻ khẩn trương: “Vậy có lẽ em nên hiểu biết cái gì gọi là thân mật chân chính.”
Đôi mắt Phó Chước vừa u ám lại thâm sâu, Thẩm Thư Dư vội vàng đẩy anh xin tha.
Người dưới thân mặc áo len màu trắng, thật sự giống như một bé thỏ trắng.
Phó Chước yêu thương đến mức trong lòng ngứa ngáy, nhưng mà hết cách rồi, anh cúi đầu hôn chụt vài cái lên môi cô, cười nhẹ nói: “Anh đã nói không động tới em.”
Thẩm Thư Dư nóng thật, lần đầu tiên ngủ cùng một chàng trai, tuy rằng là bạn trai vừa xác nhận quan hệ nhưng cô vẫn không yên tâm.
Phó Chước lại không nói hai lời trực tiếp vén lên áo len của cô, dỗ dành nói: “Em cởi ra ngủ đi, bằng không sẽ khó chịu.”
Thẩm Thư Dư vừa thẹn thùng lại lúng túng, cô bị ép cởi ra chiếc áo len trên người mình. Sau khi cởi ra bên trong chỉ còn lại một chiếc áo trong mỏng, cứ vậy thân hình mảnh mai của cô trông thấy nhỏ gầy hơn.
Phó Chước biết sơ cân nặng của Thẩm Thư Dư, anh đã bế cô vài lần, phỏng đoán cô còn chưa tới 90 cân. Gầy như vậy, anh nhìn thấy mà đau lòng.
Song, Phó Chước cũng hiểu được, cô là sinh viên chuyên ngành vũ đạo, béo lên một tí cũng không được.
Sau khi cởi áo ra Phó Chước quả nhiên yên ổn không quấy phá nữa. Tay anh vòng qua eo cô, lòng bàn tay cách lớp áo vuốt ve cô.
Phó Chước là một người đàn ông mạnh mẽ trong đám đàn ông, hình như đây là lần đầu chạm vào vòng eo mảnh khảnh như vậy, anh rất sợ mình dùng một chút sức thôi cũng có thể làm gãy thắt lưng cô.
Đêm đã khuya.
Thẩm Thư Dư vốn là người có thời gian sinh hoạt theo quy luật, lúc này cô dần dần buồn ngủ. Cô ngượng ngùng đối mặt anh ngủ cho nên vẫn đưa lưng về phía anh. Kể từ đó tư thế hai người như vậy cũng rất phù hợp, anh nghiêng người ôm cô, cô thì hơi cong người theo thói quen.
Cũng không biết qua bao lâu, Phó Chước nhẹ nhàng kề sát bên tai Thẩm Thư Dư hỏi: “Em đang ngủ à?”
Thẩm Thư Dư gần như đã ngủ, nhưng ý thức hơi hỗn loạn, cô hừ nhẹ một tiếng.
Bàn tay Phó Chước sờ sau lưng Thẩm Thư Dư nói: “Chiếc bên trong của em có cần cởi ra không? Mặc ngủ có khó chịu không?”
Anh vừa nói hết lời, Thẩm Thư Dư thoáng cái tỉnh táo lại. Cô xoay người hất ra bàn tay đang vuốt ve của Phó Chước, thở hổn hển nói: “Anh nói sẽ không động tới em! Anh lại nghĩ ra biện pháp không đứng đắn gì hả?”
Phó Chước chỉ thiếu điều giơ hai tay đầu hàng: “Anh sợ em mặc ngủ không thoải mái.”
“Anh muốn em cởi sạch đúng không?”
“Không phải.”
“Vậy anh còn bảo em cởi áo?”
Khuôn mặt Phó Chước lặng lẽ đỏ lên, anh hắng giọng mất tự nhiên nói: “Ý anh là chiếc bên trong ấy.”
“Chiếc bên trong?” Thẩm Thư Dư cúi đầu nhìn mình, sau đó cô vội vàng lấy hai tay che ngực mình.
Khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ lên, vừa thẹn vừa giận mà lên án anh: “Phó Chước! Anh cái tên sắc lang này!”
Phó Chước thật sự oan uổng, anh chỉ nghe theo thường thức, vô tội nói: “Không phải con gái bọn em mặc cái kia đi ngủ không thoải mái à.”
“Ai nói?” Thẩm Thư Dư chất vấn, “Đám nam sinh các anh có phải cả ngày thích bàn về con gái không?”
“Không phải, anh không có, anh không bàn tán.”
Đừng nhìn Phó Chước bề ngoài trông như là “từng trải”, nhưng anh căn bản là một chàng trai tân ngây thơ.
Từ nhỏ gia đình đã quản lý chặt chẽ, anh vốn không phải người tùy tiện, lần đầu hôn môi cũng là với Thẩm Thư Dư vào đêm ba mươi. Trừ lần đó ra, anh thật sự không có kinh nghiệm nào hết. Nhưng dù sao anh cũng là một người đàn ông lại còn trẻ tuổi khỏe mạnh, ít nhiều cũng hiểu được.
Con trai bàn tán về con gái là chuyện rất bình thường.
Một là nói về cô nàng nào có ngực to, hai là mông ai trông vểnh hơn. Phó Chước thường ngày không để ý, cũng chẳng muốn bàn về những chuyện nhàm chán này. Nhưng không nói tới không có nghĩa là anh không hiểu, nếu anh thật sự không hiểu thì chẳng khác gì người thiểu năng.
Thẩm Thư Dư lại canh cánh trong lòng về điều này.
Thế giới của cô thật sự rất đơn thuần.
Sau đó Thẩm Thư Dư nói gì cũng muốn sang phòng kế bên ngủ, không ngủ cùng giường với Phó Chước. Phó Chước vừa cầu xin lại dụ dỗ, chỉ thiếu điều quỳ xuống trước mặt Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư nghiêm mặt nói với anh: “Phó Chước, thực ra em là một người rất nhỏ mọn. Ban nãy em nghĩ đến trước em anh cùng cô gái khác từng có cái gì…trái tim em cảm thấy rối bời.”
Phó Chước lắng nghe, trong lòng bỗng nhiên tê rần, anh dụ Thẩm Thư Dư nói tiếp: “Còn gì nữa?”
Thẩm Thư Dư nhìn anh một cái rồi cúi đầu nói: “Em biết anh là một người rất xuất sắc, ở tuổi anh quen mấy người bạn gái là chuyện rất bình thường. Em sẽ cố gắng không suy nghĩ đến những điều đó, em chưa từng yêu đương, anh là người bạn trai đầu tiên của em. Nếu đã hứa ở bên anh thì em sẽ cố gắng làm một người bạn gái tốt.”
Thẩm Thư Dư nói năng không đầu không đuôi xong thì ngẩng đầu nhìn Phó Chước, cô chỉ nhìn thấy nụ cười của anh.
Phó Chước cúi người hôn chụt lên môi Thẩm Thư Dư một cái, nói: “Vậy thì trùng hợp quá rồi, em cũng là người bạn gái đầu tiên của anh. Anh không có xuất sắc như em nói, cũng chưa từng có bạn gái. Anh cũng sẽ cố gắng làm người bạn trai tốt nhất của em, cho em biết tình yêu là thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này.
= = =
Vào bảy giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Thẩm Thư Dư đúng giờ gọi cô tỉnh dậy. Lúc mới tỉnh cô có phần không biết mình đang ở đâu, cô mơ màng trở người nhìn thấy Phó Chước chống đầu đang nhìn mình. Ánh nhìn đó khiến cho những chuyện xảy ra tối qua lập tức tràn vào trong đầu cô.
Thẩm Thư Dư lập tức kéo chăn lên che đầu mình, cô thẹn thùng chẳng biết làm sao. Sau lời tỏ tình mạnh dạn và sự ôm hôn thân mật, sáng sớm đối diện anh cô vẫn cảm thấy rất mắc cỡ.
Phó Chước bật cười, bàn tay duỗi vào trong chăn kéo cô. Sức lực của cô đã yếu căn bản không bằng anh, thế là cái đầu nhỏ từ từ lộ ra ngoài chăn đành phải đối diện anh.
“Thẹn thùng à?” Phó Chước cười hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thư Dư hơi đỏ, cô nói: “Em phải rời giường…”
“Còn sớm.” Phó Chước nói xong thì tiến lại gần lấy trán mình tì lên trán Thẩm Thư Dư: “Đây quả thật là một ngày sinh nhật đáng nhớ nhất của anh, cảm ơn em.”
Thực ra cả buổi tối Phó Chước không ngủ ngon giấc. Người con gái mình yêu nằm trong lòng, anh lại chẳng thể làm gì, dưới thân khó chịu muốn bùng nổ. Nhưng có thể chạm vào cô ở ngay bên cạnh, trong lòng Phó Chước đã rất thỏa mãn.
Phó Chước dậy sớm hơn Thẩm Thư Dư một tí, sau khi tỉnh lại anh cứ nhìn cô mãi.
Thật là xinh đẹp.
Cứ nhìn nhìn mãi, cô cũng tỉnh dậy. Dáng vẻ mơ màng của cô khiến ngọn lửa phía dưới lại bùng lên.
Quả thật còn sớm, mới sáu giờ hơn.
Trước đây Thẩm Thư Dư đều bảy giờ hơn mới thức dậy, rửa mặt chưa đến mười phút là ra ngoài, sau đó tùy ý mua chút bữa sáng ăn trên đường đi đến phòng học.
Sáng nay Phó Chước thấy thời gian còn sớm nên kéo cô nằm nướng một lúc, ôm hôn một hồi mới thả cô đi rửa mặt.
Đồ vật trong phòng tắm đều là đồ đôi. Hai người cùng đứng trước gương đánh răng rửa mặt, ban đầu Thẩm Thư Dư còn hơi gò ép, nhưng cô mau chóng thả lỏng.
Sáng sớm trên cằm Phó Chước mọc ra chút râu lụn vụn, anh đánh răng xong thì cạo râu một lượt, rồi dùng chiếc cằm mới mẻ của mình cọ trên má Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư cười đẩy anh, anh thuận thế ôm lấy cô từ phía sau, hai người cùng nhau nhìn tấm gương. Thực ra Phó Chước có phần không tin mọi việc là thật, nhưng người trong lòng chân thật như vậy, anh bắt đầu tin tưởng.
“Thật tốt quá đi.” Anh vui vẻ nói.
Thẩm Thư Dư nhìn Phó Chước trong gương.
Mái tóc ngắn củn của anh căn bản không cần chải chuốt, sáng sớm thức dậy trông rất có tinh thần, cô không nhịn được hỏi: “Anh luôn để tóc ngắn sao?”
Phó Chước cúi đầu dán má mình lên má Thẩm Thư Dư: “Em không thích anh để tóc ngắn à?”
“Thích chứ…” Thẩm Thư Dư cảm nhận được độ ấm trên má anh, “Chỉ không biết anh để dài một tí sẽ trông như thế nào.”
Phó Chước vui vẻ nói: “Được, anh nuôi dài cho em xem.”
Thẩm Thư Dư lắc đầu: “Không cần, em không phải muốn anh nuôi tóc dài, em chỉ tò mò anh để tóc dài trông ra sao thôi.”
Một tay Phó Chước ôm lấy gò má Thẩm Thư Dư rồi trực tiếp hôn lên môi cô. Sau đó anh dứt khoát dùng một tay bế cô ngồi lên bồn rửa tay, nụ hôn càng mạnh mẽ hơn.
Miệng Thẩm Thư Dư sưng đỏ, Phó Chước mới hài lòng buông ra.
Anh dùng đầu ngón tay vuốt ve bờ môi cô, nói: “Nơi này về sau chỉ thuộc về anh.”
Thẩm Thư Dư đỏ mặt đẩy anh: “Nhanh lên đi, em muộn giờ học rồi.”
Trước khi ra cửa Phó Chước nói gì cũng muốn Thẩm Thư Dư đeo khăn quàng cổ cho anh. Chiếc khăn quàng cổ màu đen này là do Thẩm Thư Dư dùng mấy tiếng đồng hồ ngày hôm qua đan thành, chất len mịn và mượt, đường đan rất tinh tế.
Phó Chước đắc ý, quà đắt tiền ngàn vạn lần cũng chẳng bằng chiếc khăn quàng cổ bạn gái mình tự tay đan tặng mình.
Thẩm Thư Dư thấy anh thích vậy trong lòng cô cũng vui sướng, cô nhón chân, anh khom lưng phối hợp.
Khăn quàng cổ màu đen quấn một vòng trên cổ anh rồi thắt lại, trông rất thích hợp với anh. Vừa vặn hôm nay anh mặc chiếc áo khoác ngoài màu đen, chiếc khăn quàng cổ này như là đo đạc làm theo yêu cầu.
Sau khi đeo khăn quàng cổ xong, Phó Chước đắc ý đứng trước gương nhìn hết lần này tới lần khác, anh không nhịn được lại muốn kéo Thẩm Thư Dư qua hôn sâu một cái. Thẩm Thư Dư nhanh nhẹn tránh né, cô bước nhanh chạy ra ngoài cửa. Cô thật sự sợ anh rồi, từ tối qua đến giờ môi cô đã tê mất rồi. Phó Chước thì lại như là làm sao cũng hôn không đủ.
Hai người cùng ra ngoài, Phó Chước nhân tiện đưa Thẩm Thư Dư đến trường.
Sau khi xe đỗ lại ở cổng trường Phó Chước đột nhiên giữ chặt tay Thẩm Thư Dư, anh nhẹ nhàng kéo xuống dây chun màu đen cột tóc của cô.
Thẩm Thư Dư tỏ ra khó hiểu, cô trơ mắt nhìn Phó Chước đeo dây chun của mình vào cổ tay anh. Mái tóc cô mượt mà, động tác của anh cũng nhẹ nhàng.
“Anh làm gì đó?” Thẩm Thư Dư hỏi.
Phó Chước huơ dây chun trên cổ tay, nói với Thẩm Thư Dư: “Dạo này không phải rất thịnh hành trò này sao? Tuyên thệ chủ quyền, nói cho khắp thiên hạ biết anh đã có bạn gái.”
Một câu này khiến trái tim Thẩm Thư Dư vô tình đượm vị ngọt ngào. Cô nói với anh tạm biệt, rồi đẩy ra cửa xe nhanh chóng xuống xe.
Phó Chước mỉm cười ở trên xe hô lên: “Buổi chiều tan học anh tới đón em, cùng nhau mừng sinh nhật.”
Thẩm Thư Dư gật đầu, vẻ mặt vui sướng chạy tới tòa lầu dạy học.
Bởi vì Thẩm Thư Dư đã báo trước với Phương Giác nhờ mang sách giáo khoa tới, thế nên sau khi tới phòng học cô đi thẳng tới chỗ ngồi mà Phương Giác đã giữ trước.
Phương Giác nhìn thấy Thẩm Thư Dư bèn kêu lên một tiếng kích động, hận không thể lấy cái loa hỏi: “Thế nào thế nào? Tối qua tình hình chiến đấu có phải rất kịch liệt không?”
Thẩm Thư Dư đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Không có…”
“Không tệ?” Phương Giác đến gần nhìn thấy cổ của Thẩm Thư Dư, “Ô, đây là dấu hôn trong truyền thuyết sao?”
Phó Chước kéo khăn lông xuống, không ngại lộ ra hình xăm cho Thẩm Thư Dư xem. Hình xăm của anh ở ngay vị trí đường nhân ngư*, một dãy số Ả Rập, thoạt nhìn thế mà bùng nổ nội tiết tố.
(*) chỉ phần cơ bụng ở hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.
Nhưng tầm mắt dời xuống nữa thì có thể nhìn thấy một số cái không nên nhìn.
Khu vực thần bí tươi tốt kia gợi cảm hoang dã.
Thẩm Thư Dư vội vàng xoay đầu qua một bên, cô tỏ vẻ trấn tĩnh hỏi: “Tại sao anh xăm ở chỗ đó?”
Có ngụ ý gì à?
Phó Chước nghe vậy trả lời: “Bởi vì chỉ có em sờ được chỗ này.”
Anh nói xong lại tự cúi đầu nhìn dãy số hình xăm kia, hiển nhiên rất thích. Thẩm Thư Dư nghe anh nói vậy càng thẹn thùng hơn, cô xoay đầu nói là buồn ngủ nhưng bị Phó Chước kéo qua ôm vào lòng.
Anh nói khẽ khàng bên tai cô: “Xăm ở đây chỉ muốn cho một mình em xem, cũng chỉ có em biết được ý nghĩa của dãy số này.”
Thẩm Thư Dư mỉm cười, nghịch ngợm nói: “Thực ra em đã quên ngày chúng ta gặp nhau lần đầu.”
Phó Chước cắn nhẹ lỗ tai Thẩm Thư Dư: “Không sao, anh cho em xem nhiều hơn, không nhớ được thì xem thêm vài lần.”
Thẩm Thư Dư cho rằng một tháng trước anh xăm cái này, cô cảm thấy anh quá điên cuồng: “Anh xăm mấy thứ này trên người, anh không nghĩ tới sau này sẽ hối hận sao?”
Anh lại ung dung: “Anh chưa bao giờ làm chuyện khiến mình hối hận.”
Thẩm Thư Dư không tin, nhưng cùng anh tranh luận về những điều này hình như không có ý nghĩa gì. Nhưng cô không khỏi bi quan suy nghĩ lỡ như sau này hai người chia tay, anh để lại dãy số hình xăm này chẳng lẽ sẽ không hối hận sao?
Phó Chước thấy cô bận lòng, anh sáp lại hỏi: “Em nghĩ gì đó?”
Thẩm Thư Dư lắc đầu, nhưng sắc mặt cô rõ ràng không tốt lắm.
Phó Chước muốn chọc cô vui, anh vươn tay cù lét eo cô. Thẩm Thư Dư quả nhiên sợ nhột, cô cười đẩy anh: “Đừng phá.”
“Nói cho anh biết ban nãy em phân tâm suy nghĩ chuyện gì?”
Thẩm Thư Dư lắc đầu đáp: “Không, không có gì.”
“Ông đây không tin.”
Hai người trêu đùa một hồi, cuối cùng cả người Thẩm Thư Dư khô nóng khó nhịn.
Trong nhà Phó Chước bốn mùa vốn có nhiệt độ ổn định, mặc dù bên ngoài hiện tại cũng chỉ chừng 0 độ nhưng trong nhà anh vẫn là 26 độ thoải mái.
Thẩm Thư Dư còn mặc một chiếc áo len trên người, phía sau là cơ thể nóng như lửa của Phó Chước, trên người còn đắp một lớp chăn. Lúc này trên trán cô ứa ra một lớp mồ hôi mỏng, rốt cuộc cô không nhịn được nói: “Em hơi nóng.”
Bàn tay Phó Chước đang vuốt ve trên lưng Thẩm Thư Dư, anh nói: “Em cởi đồ ra đi.”
Thẩm Thư Dư từ chối: “Không cần, anh đừng ôm em.”
“Đừng ôm em?” Phó Chước nở nụ cười hậm hực, “Anh không ôm em vậy em định để ai ôm hả?”
Thẩm Thư Dư hừ một tiếng.
Phó Chước vuốt ve cô, khàn giọng nói: “Ông đây là bạn trai danh chính ngôn thuận của em.” Anh nói xong không nhịn được bật cười, là niềm vui phát ra từ đáy lòng, “Ngoại trừ ông đây, ai cũng đừng hòng ôm em.”
Thẩm Thư Dư đỏ mặt, cô vươn tay đẩy anh ra nói: “Phó Chước, có phải chúng ta quá thân mật với nhau không.”
Cặp đôi khác vừa mới xác định quan hệ hình như không giống vậy… Hai người họ buổi tối vừa xác định quan hệ, lúc này mới bao lâu đâu thì đã lăn trên một chiếc giường.
“Thân mật?” Phó Chước nói xong lại xoay người nằm trên người Thẩm Thư Dư.
Anh nhìn cô từ trên cao xuống, thấy cô đang tỏ vẻ khẩn trương: “Vậy có lẽ em nên hiểu biết cái gì gọi là thân mật chân chính.”
Đôi mắt Phó Chước vừa u ám lại thâm sâu, Thẩm Thư Dư vội vàng đẩy anh xin tha.
Người dưới thân mặc áo len màu trắng, thật sự giống như một bé thỏ trắng.
Phó Chước yêu thương đến mức trong lòng ngứa ngáy, nhưng mà hết cách rồi, anh cúi đầu hôn chụt vài cái lên môi cô, cười nhẹ nói: “Anh đã nói không động tới em.”
Thẩm Thư Dư nóng thật, lần đầu tiên ngủ cùng một chàng trai, tuy rằng là bạn trai vừa xác nhận quan hệ nhưng cô vẫn không yên tâm.
Phó Chước lại không nói hai lời trực tiếp vén lên áo len của cô, dỗ dành nói: “Em cởi ra ngủ đi, bằng không sẽ khó chịu.”
Thẩm Thư Dư vừa thẹn thùng lại lúng túng, cô bị ép cởi ra chiếc áo len trên người mình. Sau khi cởi ra bên trong chỉ còn lại một chiếc áo trong mỏng, cứ vậy thân hình mảnh mai của cô trông thấy nhỏ gầy hơn.
Phó Chước biết sơ cân nặng của Thẩm Thư Dư, anh đã bế cô vài lần, phỏng đoán cô còn chưa tới 90 cân. Gầy như vậy, anh nhìn thấy mà đau lòng.
Song, Phó Chước cũng hiểu được, cô là sinh viên chuyên ngành vũ đạo, béo lên một tí cũng không được.
Sau khi cởi áo ra Phó Chước quả nhiên yên ổn không quấy phá nữa. Tay anh vòng qua eo cô, lòng bàn tay cách lớp áo vuốt ve cô.
Phó Chước là một người đàn ông mạnh mẽ trong đám đàn ông, hình như đây là lần đầu chạm vào vòng eo mảnh khảnh như vậy, anh rất sợ mình dùng một chút sức thôi cũng có thể làm gãy thắt lưng cô.
Đêm đã khuya.
Thẩm Thư Dư vốn là người có thời gian sinh hoạt theo quy luật, lúc này cô dần dần buồn ngủ. Cô ngượng ngùng đối mặt anh ngủ cho nên vẫn đưa lưng về phía anh. Kể từ đó tư thế hai người như vậy cũng rất phù hợp, anh nghiêng người ôm cô, cô thì hơi cong người theo thói quen.
Cũng không biết qua bao lâu, Phó Chước nhẹ nhàng kề sát bên tai Thẩm Thư Dư hỏi: “Em đang ngủ à?”
Thẩm Thư Dư gần như đã ngủ, nhưng ý thức hơi hỗn loạn, cô hừ nhẹ một tiếng.
Bàn tay Phó Chước sờ sau lưng Thẩm Thư Dư nói: “Chiếc bên trong của em có cần cởi ra không? Mặc ngủ có khó chịu không?”
Anh vừa nói hết lời, Thẩm Thư Dư thoáng cái tỉnh táo lại. Cô xoay người hất ra bàn tay đang vuốt ve của Phó Chước, thở hổn hển nói: “Anh nói sẽ không động tới em! Anh lại nghĩ ra biện pháp không đứng đắn gì hả?”
Phó Chước chỉ thiếu điều giơ hai tay đầu hàng: “Anh sợ em mặc ngủ không thoải mái.”
“Anh muốn em cởi sạch đúng không?”
“Không phải.”
“Vậy anh còn bảo em cởi áo?”
Khuôn mặt Phó Chước lặng lẽ đỏ lên, anh hắng giọng mất tự nhiên nói: “Ý anh là chiếc bên trong ấy.”
“Chiếc bên trong?” Thẩm Thư Dư cúi đầu nhìn mình, sau đó cô vội vàng lấy hai tay che ngực mình.
Khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ lên, vừa thẹn vừa giận mà lên án anh: “Phó Chước! Anh cái tên sắc lang này!”
Phó Chước thật sự oan uổng, anh chỉ nghe theo thường thức, vô tội nói: “Không phải con gái bọn em mặc cái kia đi ngủ không thoải mái à.”
“Ai nói?” Thẩm Thư Dư chất vấn, “Đám nam sinh các anh có phải cả ngày thích bàn về con gái không?”
“Không phải, anh không có, anh không bàn tán.”
Đừng nhìn Phó Chước bề ngoài trông như là “từng trải”, nhưng anh căn bản là một chàng trai tân ngây thơ.
Từ nhỏ gia đình đã quản lý chặt chẽ, anh vốn không phải người tùy tiện, lần đầu hôn môi cũng là với Thẩm Thư Dư vào đêm ba mươi. Trừ lần đó ra, anh thật sự không có kinh nghiệm nào hết. Nhưng dù sao anh cũng là một người đàn ông lại còn trẻ tuổi khỏe mạnh, ít nhiều cũng hiểu được.
Con trai bàn tán về con gái là chuyện rất bình thường.
Một là nói về cô nàng nào có ngực to, hai là mông ai trông vểnh hơn. Phó Chước thường ngày không để ý, cũng chẳng muốn bàn về những chuyện nhàm chán này. Nhưng không nói tới không có nghĩa là anh không hiểu, nếu anh thật sự không hiểu thì chẳng khác gì người thiểu năng.
Thẩm Thư Dư lại canh cánh trong lòng về điều này.
Thế giới của cô thật sự rất đơn thuần.
Sau đó Thẩm Thư Dư nói gì cũng muốn sang phòng kế bên ngủ, không ngủ cùng giường với Phó Chước. Phó Chước vừa cầu xin lại dụ dỗ, chỉ thiếu điều quỳ xuống trước mặt Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư nghiêm mặt nói với anh: “Phó Chước, thực ra em là một người rất nhỏ mọn. Ban nãy em nghĩ đến trước em anh cùng cô gái khác từng có cái gì…trái tim em cảm thấy rối bời.”
Phó Chước lắng nghe, trong lòng bỗng nhiên tê rần, anh dụ Thẩm Thư Dư nói tiếp: “Còn gì nữa?”
Thẩm Thư Dư nhìn anh một cái rồi cúi đầu nói: “Em biết anh là một người rất xuất sắc, ở tuổi anh quen mấy người bạn gái là chuyện rất bình thường. Em sẽ cố gắng không suy nghĩ đến những điều đó, em chưa từng yêu đương, anh là người bạn trai đầu tiên của em. Nếu đã hứa ở bên anh thì em sẽ cố gắng làm một người bạn gái tốt.”
Thẩm Thư Dư nói năng không đầu không đuôi xong thì ngẩng đầu nhìn Phó Chước, cô chỉ nhìn thấy nụ cười của anh.
Phó Chước cúi người hôn chụt lên môi Thẩm Thư Dư một cái, nói: “Vậy thì trùng hợp quá rồi, em cũng là người bạn gái đầu tiên của anh. Anh không có xuất sắc như em nói, cũng chưa từng có bạn gái. Anh cũng sẽ cố gắng làm người bạn trai tốt nhất của em, cho em biết tình yêu là thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này.
= = =
Vào bảy giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Thẩm Thư Dư đúng giờ gọi cô tỉnh dậy. Lúc mới tỉnh cô có phần không biết mình đang ở đâu, cô mơ màng trở người nhìn thấy Phó Chước chống đầu đang nhìn mình. Ánh nhìn đó khiến cho những chuyện xảy ra tối qua lập tức tràn vào trong đầu cô.
Thẩm Thư Dư lập tức kéo chăn lên che đầu mình, cô thẹn thùng chẳng biết làm sao. Sau lời tỏ tình mạnh dạn và sự ôm hôn thân mật, sáng sớm đối diện anh cô vẫn cảm thấy rất mắc cỡ.
Phó Chước bật cười, bàn tay duỗi vào trong chăn kéo cô. Sức lực của cô đã yếu căn bản không bằng anh, thế là cái đầu nhỏ từ từ lộ ra ngoài chăn đành phải đối diện anh.
“Thẹn thùng à?” Phó Chước cười hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thư Dư hơi đỏ, cô nói: “Em phải rời giường…”
“Còn sớm.” Phó Chước nói xong thì tiến lại gần lấy trán mình tì lên trán Thẩm Thư Dư: “Đây quả thật là một ngày sinh nhật đáng nhớ nhất của anh, cảm ơn em.”
Thực ra cả buổi tối Phó Chước không ngủ ngon giấc. Người con gái mình yêu nằm trong lòng, anh lại chẳng thể làm gì, dưới thân khó chịu muốn bùng nổ. Nhưng có thể chạm vào cô ở ngay bên cạnh, trong lòng Phó Chước đã rất thỏa mãn.
Phó Chước dậy sớm hơn Thẩm Thư Dư một tí, sau khi tỉnh lại anh cứ nhìn cô mãi.
Thật là xinh đẹp.
Cứ nhìn nhìn mãi, cô cũng tỉnh dậy. Dáng vẻ mơ màng của cô khiến ngọn lửa phía dưới lại bùng lên.
Quả thật còn sớm, mới sáu giờ hơn.
Trước đây Thẩm Thư Dư đều bảy giờ hơn mới thức dậy, rửa mặt chưa đến mười phút là ra ngoài, sau đó tùy ý mua chút bữa sáng ăn trên đường đi đến phòng học.
Sáng nay Phó Chước thấy thời gian còn sớm nên kéo cô nằm nướng một lúc, ôm hôn một hồi mới thả cô đi rửa mặt.
Đồ vật trong phòng tắm đều là đồ đôi. Hai người cùng đứng trước gương đánh răng rửa mặt, ban đầu Thẩm Thư Dư còn hơi gò ép, nhưng cô mau chóng thả lỏng.
Sáng sớm trên cằm Phó Chước mọc ra chút râu lụn vụn, anh đánh răng xong thì cạo râu một lượt, rồi dùng chiếc cằm mới mẻ của mình cọ trên má Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư cười đẩy anh, anh thuận thế ôm lấy cô từ phía sau, hai người cùng nhau nhìn tấm gương. Thực ra Phó Chước có phần không tin mọi việc là thật, nhưng người trong lòng chân thật như vậy, anh bắt đầu tin tưởng.
“Thật tốt quá đi.” Anh vui vẻ nói.
Thẩm Thư Dư nhìn Phó Chước trong gương.
Mái tóc ngắn củn của anh căn bản không cần chải chuốt, sáng sớm thức dậy trông rất có tinh thần, cô không nhịn được hỏi: “Anh luôn để tóc ngắn sao?”
Phó Chước cúi đầu dán má mình lên má Thẩm Thư Dư: “Em không thích anh để tóc ngắn à?”
“Thích chứ…” Thẩm Thư Dư cảm nhận được độ ấm trên má anh, “Chỉ không biết anh để dài một tí sẽ trông như thế nào.”
Phó Chước vui vẻ nói: “Được, anh nuôi dài cho em xem.”
Thẩm Thư Dư lắc đầu: “Không cần, em không phải muốn anh nuôi tóc dài, em chỉ tò mò anh để tóc dài trông ra sao thôi.”
Một tay Phó Chước ôm lấy gò má Thẩm Thư Dư rồi trực tiếp hôn lên môi cô. Sau đó anh dứt khoát dùng một tay bế cô ngồi lên bồn rửa tay, nụ hôn càng mạnh mẽ hơn.
Miệng Thẩm Thư Dư sưng đỏ, Phó Chước mới hài lòng buông ra.
Anh dùng đầu ngón tay vuốt ve bờ môi cô, nói: “Nơi này về sau chỉ thuộc về anh.”
Thẩm Thư Dư đỏ mặt đẩy anh: “Nhanh lên đi, em muộn giờ học rồi.”
Trước khi ra cửa Phó Chước nói gì cũng muốn Thẩm Thư Dư đeo khăn quàng cổ cho anh. Chiếc khăn quàng cổ màu đen này là do Thẩm Thư Dư dùng mấy tiếng đồng hồ ngày hôm qua đan thành, chất len mịn và mượt, đường đan rất tinh tế.
Phó Chước đắc ý, quà đắt tiền ngàn vạn lần cũng chẳng bằng chiếc khăn quàng cổ bạn gái mình tự tay đan tặng mình.
Thẩm Thư Dư thấy anh thích vậy trong lòng cô cũng vui sướng, cô nhón chân, anh khom lưng phối hợp.
Khăn quàng cổ màu đen quấn một vòng trên cổ anh rồi thắt lại, trông rất thích hợp với anh. Vừa vặn hôm nay anh mặc chiếc áo khoác ngoài màu đen, chiếc khăn quàng cổ này như là đo đạc làm theo yêu cầu.
Sau khi đeo khăn quàng cổ xong, Phó Chước đắc ý đứng trước gương nhìn hết lần này tới lần khác, anh không nhịn được lại muốn kéo Thẩm Thư Dư qua hôn sâu một cái. Thẩm Thư Dư nhanh nhẹn tránh né, cô bước nhanh chạy ra ngoài cửa. Cô thật sự sợ anh rồi, từ tối qua đến giờ môi cô đã tê mất rồi. Phó Chước thì lại như là làm sao cũng hôn không đủ.
Hai người cùng ra ngoài, Phó Chước nhân tiện đưa Thẩm Thư Dư đến trường.
Sau khi xe đỗ lại ở cổng trường Phó Chước đột nhiên giữ chặt tay Thẩm Thư Dư, anh nhẹ nhàng kéo xuống dây chun màu đen cột tóc của cô.
Thẩm Thư Dư tỏ ra khó hiểu, cô trơ mắt nhìn Phó Chước đeo dây chun của mình vào cổ tay anh. Mái tóc cô mượt mà, động tác của anh cũng nhẹ nhàng.
“Anh làm gì đó?” Thẩm Thư Dư hỏi.
Phó Chước huơ dây chun trên cổ tay, nói với Thẩm Thư Dư: “Dạo này không phải rất thịnh hành trò này sao? Tuyên thệ chủ quyền, nói cho khắp thiên hạ biết anh đã có bạn gái.”
Một câu này khiến trái tim Thẩm Thư Dư vô tình đượm vị ngọt ngào. Cô nói với anh tạm biệt, rồi đẩy ra cửa xe nhanh chóng xuống xe.
Phó Chước mỉm cười ở trên xe hô lên: “Buổi chiều tan học anh tới đón em, cùng nhau mừng sinh nhật.”
Thẩm Thư Dư gật đầu, vẻ mặt vui sướng chạy tới tòa lầu dạy học.
Bởi vì Thẩm Thư Dư đã báo trước với Phương Giác nhờ mang sách giáo khoa tới, thế nên sau khi tới phòng học cô đi thẳng tới chỗ ngồi mà Phương Giác đã giữ trước.
Phương Giác nhìn thấy Thẩm Thư Dư bèn kêu lên một tiếng kích động, hận không thể lấy cái loa hỏi: “Thế nào thế nào? Tối qua tình hình chiến đấu có phải rất kịch liệt không?”
Thẩm Thư Dư đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Không có…”
“Không tệ?” Phương Giác đến gần nhìn thấy cổ của Thẩm Thư Dư, “Ô, đây là dấu hôn trong truyền thuyết sao?”
Bình luận facebook