Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114
“Các ngươi ngay cả thánh chỉ của Hoàng đế bệ hạ cũng không nghe, phản nghịch.” Phỉ tướng quân bên cạnh Tả tướng tức giận quát.
Lời vừa nói ra, Lưu Xuyên, Trần Ti, Chu Thành lại liếc mắt nhìn nhau lần nữa.
“Hổ quân chỉ nghe theo điều động của Hổ phù, còn lại, chỉ là nói nhảm.” Trần Ti thần tình lãnh khốc nói.
“Trần tướng quân, đây chính là tội đồng mưu phản a, các vị cần phải suy nghĩ thật kỹ càng.” Thái tử Hiên Viên Thừa nãy giờ không nói gì, ôn hoà nhìn ba người, chậm rãi nói từng lời.
Chu Thành cao lớn thô kệch nghe vậy, tiến lên từng bước, thi lễ với Thái tử Hiên Viên Thừa một cái, cực kỳ nghiêm túc nói: “Đa tạ Thái tử điện hạ nhắc nhở, bất quá Hổ quân chúng ta trong mắt chỉ có Hổ phù, một khi tướng quân ra lệnh, chúng ta chỉ biết tuân theo, nếu có Hổ phù, ta lập tức nghe lệnh, còn nếu không có, hôm nay ba mươi vạn đại quân này một bước cũng không động.”
Thanh âm trảm đinh tiệt thiết (chém đinh chặt sắt), kiêu ngạo như sắt thép, bất động như Thái sơn.
“Chỉ phụng lệnh tướng quân.” Ba mươi vạn binh sĩ bên dưới lập tức ầm ầm hưởng ứng, đồng thời quát lên, tiếng không lớn, nhưng tuyệt đối sang sảng hữu lực.
Tướng quân, Dực Vương Hiên Viên Triệt, chính là tướng quân của bọn họ.
“Hảo, trong mắt các ngươi chỉ có Hiên Viên Triệt, không có Hoàng đế, tội đồng mưu phản, người đâu, trói ba người này lại cho bổn tướng, đưa tới Hình Bộ phán xử.” Tả tướng sắc mặt xanh mét.
Hiên Viên Triệt đào tạo binh như thế nào a, cư nhiên dám mạo hiểm chịu tội danh có thể xử trảm, cũng không thèm tiếp thu thánh chỉ, cả một đám chán sống.
Mười binh sĩ đi theo sau Phỉ tướng quân lập tức tiến lên, may mắn bọn họ đã có chuẩn bị, biết binh lính của Hiên Viên Triệt khó đối phó, dẫn theo người đến, nếu không….
Thân ảnh chớp hiện, ba binh lính phía sau Phỉ tướng quân nháy mắt như mãnh thú vồ mồi, khí thế cực kỳ hung hãn.
Lưu Xuyên, Trần Ti, Chu Thành cùng đứng trên đài cao thấy vậy, lập tức hai tay vung lên, muốn bắt bọn họ à, mơ tưởng.
Cú đấm hiển hách, đao quanh kiếm ảnh trùng trùng.
Thoáng chốc, sáu người đánh nhau quyết liệ, chỉ thấy một mảnh quyền khí tung hoành khắp nơi, sát khí đằng đằng.
Vài phút sau.
“Phanh.” Trần Ti bị đối phương dùng nội lực chưởng trúng, nhất thời lảo đảo lui về phía sau từng bước, một ngụm máu tươi phun mạnh ra, dây đầy trên đất, hai tay cơ hồ đã gãy mất, đối phương nội lực thật mạnh, mình tiếp không nổi mười chiêu của hắn nữa.
Lời vừa nói ra, Lưu Xuyên, Trần Ti, Chu Thành lại liếc mắt nhìn nhau lần nữa.
“Hổ quân chỉ nghe theo điều động của Hổ phù, còn lại, chỉ là nói nhảm.” Trần Ti thần tình lãnh khốc nói.
“Trần tướng quân, đây chính là tội đồng mưu phản a, các vị cần phải suy nghĩ thật kỹ càng.” Thái tử Hiên Viên Thừa nãy giờ không nói gì, ôn hoà nhìn ba người, chậm rãi nói từng lời.
Chu Thành cao lớn thô kệch nghe vậy, tiến lên từng bước, thi lễ với Thái tử Hiên Viên Thừa một cái, cực kỳ nghiêm túc nói: “Đa tạ Thái tử điện hạ nhắc nhở, bất quá Hổ quân chúng ta trong mắt chỉ có Hổ phù, một khi tướng quân ra lệnh, chúng ta chỉ biết tuân theo, nếu có Hổ phù, ta lập tức nghe lệnh, còn nếu không có, hôm nay ba mươi vạn đại quân này một bước cũng không động.”
Thanh âm trảm đinh tiệt thiết (chém đinh chặt sắt), kiêu ngạo như sắt thép, bất động như Thái sơn.
“Chỉ phụng lệnh tướng quân.” Ba mươi vạn binh sĩ bên dưới lập tức ầm ầm hưởng ứng, đồng thời quát lên, tiếng không lớn, nhưng tuyệt đối sang sảng hữu lực.
Tướng quân, Dực Vương Hiên Viên Triệt, chính là tướng quân của bọn họ.
“Hảo, trong mắt các ngươi chỉ có Hiên Viên Triệt, không có Hoàng đế, tội đồng mưu phản, người đâu, trói ba người này lại cho bổn tướng, đưa tới Hình Bộ phán xử.” Tả tướng sắc mặt xanh mét.
Hiên Viên Triệt đào tạo binh như thế nào a, cư nhiên dám mạo hiểm chịu tội danh có thể xử trảm, cũng không thèm tiếp thu thánh chỉ, cả một đám chán sống.
Mười binh sĩ đi theo sau Phỉ tướng quân lập tức tiến lên, may mắn bọn họ đã có chuẩn bị, biết binh lính của Hiên Viên Triệt khó đối phó, dẫn theo người đến, nếu không….
Thân ảnh chớp hiện, ba binh lính phía sau Phỉ tướng quân nháy mắt như mãnh thú vồ mồi, khí thế cực kỳ hung hãn.
Lưu Xuyên, Trần Ti, Chu Thành cùng đứng trên đài cao thấy vậy, lập tức hai tay vung lên, muốn bắt bọn họ à, mơ tưởng.
Cú đấm hiển hách, đao quanh kiếm ảnh trùng trùng.
Thoáng chốc, sáu người đánh nhau quyết liệ, chỉ thấy một mảnh quyền khí tung hoành khắp nơi, sát khí đằng đằng.
Vài phút sau.
“Phanh.” Trần Ti bị đối phương dùng nội lực chưởng trúng, nhất thời lảo đảo lui về phía sau từng bước, một ngụm máu tươi phun mạnh ra, dây đầy trên đất, hai tay cơ hồ đã gãy mất, đối phương nội lực thật mạnh, mình tiếp không nổi mười chiêu của hắn nữa.
Bình luận facebook