Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
Cổ họng ú ớ vài tiếng, lão nhân đầu bạc ngẩng đầu nhìn kẻ đang đứng trước mặt mình, thủ hạ của Lưu Nguyệt _ Đỗ Nhất từ trước đến nay chưa lộ ra một chút công phu.
Đỗ Nhất mặt không chút biểu tình rút chủy thủ ra, xoay người liền hướng đám người lao đến, những kẻ ở đây một tên cũng không cho đào tẩu.
Phía sau lão nhân đầu bạc một tiếng chưa kịp ra khỏi cổ họng, chậm rãi ngã xuống.
Bóng đêm tràn ngập, toàn bộ Đỗ phủ đều là huyết tinh.
Khi Vân Triệu theo đến,dĩ nhiên đều thấy toàn bộ đều trở thành thi thể, tất cả Hắc y nhân đều ngã xuống, huyết sắc âm trầm nối lên trên cả mặt đất thấm nhuần cả vào đá.
Nhất địa thi thể, không có một người sống.
Mà Lưu Nguyệt cũng đã chẳng biết đi đâu.
Nhíu nhíu mày, Vân Triệu gõ gõ chiết phiến vào lòng bàn tay, Đỗ phủ, đây chính là cứ điểm của Trần quốc, tại sao Lưu Nguyệt lại đến được đây?.
Thật sự không có một chút tình cảm, xử lý sạch sẽ lưu loát làm cho người ta trong lòng đồng thời run sợ, không để lại một chút dấu vết để người khác có thể tra ra, nhân vật lợi hại như vậy làm cho người ta rất mê muội.
Ánh trăng trong trẻo vẫn thản nhiên tỏa sáng, ánh sáng kia thanh u mà lạnh nhạt.
Cầm lấy trong tay dao cầm, Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn ba cái Hắc y nhân đứng sừng sững ở ngã tư đường đối diện.
Đêm nay nàng vốn muốn giải tỏa cơn tức giận, mới chọn bừa một cái Đỗ phủ, đám Hắc y nhân này, hừ.
Năm ngón tay chế trụ cầm huyền, trên mặt Lưu Nguyệt chỉ có lạnh như băng.
"Lưu tiên sinh, chủ nhân nhà ta cho mời." Hắc y nhân đầu tiên tao nhã tiến lên hướng tới Lưu Nguyệt hơi chắp tay nói.
Sau đó không đợi Lưu Nguyệt nói chuyện, Hắc y nhân lại lần nữa mở miệng nói:
"Thỉnh Lưu tiên sinh trước không cần cự tuyệt, chủ nhân chúng ta thực xem trọng Lưu tiên sinh, Hậu Kim quốc có thể cho tiên sinh hậu đãi như thế nào, chúng ta cũng có thể cấp, còn có thể cấp nhiều hơn, Tiên sinh không cần lo lắng chuyện đó."
Người này đến so với đám người vừa rồi quả thực có lợi hại hơn, vừa đầm vừa xoa, vừa uy hiếp vừa lợi dụ (lấy lợi ích ra dụ dỗ), bất quá cách xưng hô này quả thực thảm hại không ra gì.
Lưu Nguyệt nghe ngôn lạnh lùng nhìn lướt qua Hắc y nhân trước mặt, lổ tai hơi hơi nhếch lên.
Bên cạnh, tiếng gió khẽ nhúc nhích, gió đêm nhè nhẹ thổi qua, bên trong còn kèm theo tiếng hô hấp rất nhỏ, rất nhiều.
Đỗ Nhất mặt không chút biểu tình rút chủy thủ ra, xoay người liền hướng đám người lao đến, những kẻ ở đây một tên cũng không cho đào tẩu.
Phía sau lão nhân đầu bạc một tiếng chưa kịp ra khỏi cổ họng, chậm rãi ngã xuống.
Bóng đêm tràn ngập, toàn bộ Đỗ phủ đều là huyết tinh.
Khi Vân Triệu theo đến,dĩ nhiên đều thấy toàn bộ đều trở thành thi thể, tất cả Hắc y nhân đều ngã xuống, huyết sắc âm trầm nối lên trên cả mặt đất thấm nhuần cả vào đá.
Nhất địa thi thể, không có một người sống.
Mà Lưu Nguyệt cũng đã chẳng biết đi đâu.
Nhíu nhíu mày, Vân Triệu gõ gõ chiết phiến vào lòng bàn tay, Đỗ phủ, đây chính là cứ điểm của Trần quốc, tại sao Lưu Nguyệt lại đến được đây?.
Thật sự không có một chút tình cảm, xử lý sạch sẽ lưu loát làm cho người ta trong lòng đồng thời run sợ, không để lại một chút dấu vết để người khác có thể tra ra, nhân vật lợi hại như vậy làm cho người ta rất mê muội.
Ánh trăng trong trẻo vẫn thản nhiên tỏa sáng, ánh sáng kia thanh u mà lạnh nhạt.
Cầm lấy trong tay dao cầm, Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn ba cái Hắc y nhân đứng sừng sững ở ngã tư đường đối diện.
Đêm nay nàng vốn muốn giải tỏa cơn tức giận, mới chọn bừa một cái Đỗ phủ, đám Hắc y nhân này, hừ.
Năm ngón tay chế trụ cầm huyền, trên mặt Lưu Nguyệt chỉ có lạnh như băng.
"Lưu tiên sinh, chủ nhân nhà ta cho mời." Hắc y nhân đầu tiên tao nhã tiến lên hướng tới Lưu Nguyệt hơi chắp tay nói.
Sau đó không đợi Lưu Nguyệt nói chuyện, Hắc y nhân lại lần nữa mở miệng nói:
"Thỉnh Lưu tiên sinh trước không cần cự tuyệt, chủ nhân chúng ta thực xem trọng Lưu tiên sinh, Hậu Kim quốc có thể cho tiên sinh hậu đãi như thế nào, chúng ta cũng có thể cấp, còn có thể cấp nhiều hơn, Tiên sinh không cần lo lắng chuyện đó."
Người này đến so với đám người vừa rồi quả thực có lợi hại hơn, vừa đầm vừa xoa, vừa uy hiếp vừa lợi dụ (lấy lợi ích ra dụ dỗ), bất quá cách xưng hô này quả thực thảm hại không ra gì.
Lưu Nguyệt nghe ngôn lạnh lùng nhìn lướt qua Hắc y nhân trước mặt, lổ tai hơi hơi nhếch lên.
Bên cạnh, tiếng gió khẽ nhúc nhích, gió đêm nhè nhẹ thổi qua, bên trong còn kèm theo tiếng hô hấp rất nhỏ, rất nhiều.
Bình luận facebook