Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Nhìn hai người ôm nhau một chỗ, Hàn tổng quản, Ngạn Hổ, Thu Ngân, Tuyên Mặc bốn người liếc nhau, trong lòng thầm bội phục Lưu Nguyệt, đồng lời lặng yên không một tiếng động lui xuống, cho hai người một không gian riêng.
“Không có lần tiếp theo nữa.” Nửa ngày sau, Hiên Viên Triệt lãnh khốc nói, trừng mắt liếc nhìn Lưu Nguyệt đang tựa vào vai mình.
“Hảo.” Lưu Nguyệt nghe vậy cười, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai, không thể khống chế thân thể mình, đối với lính đánh thuê cao cấp mà nói, đây tuyệt đối là điều cấm kỵ.
“Chuyện này, ta sẽ….”
“Không, để ta, dám động thủ với ta, hậu quả sẽ là….tự gánh lấy.” Thị huyết quanh mang trong mắt chợt loé, Lưu Nguyệt xinh đẹp nở nụ cười, đó là một nụ cười đẫm màu tàn ác.
Thà ta phụ cả thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta, đây là triết lý sống của Lưu Nguyệt, đây cũng là quy định sắt đá của nàng trong giới lính đánh thuê.
Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt cười, đến cả hắn cũng cảm giác được khí tức thị huyết bên trong.
Khi hại người khác, tất nhiên sau đó phải nghĩ cách để không bị trả thù, thủ đoạn cùng trình độ phải ngày càng lợi hại, càng khó lòng phòng bị hơn.
Nếu khó lòng phòng bị, vậy không bằng trực tiếp vờ trúng chiêu, thời điểm người kia thả lỏng cảnh giác, cũng là thời điểm nàng ra tay.
Hiên Viên Triệt có thể được phong vương xưng hùng khi còn trẻ như vậy, cũng không phải nhân vật đơn giản, mà hiển nhiên, tiểu Vương phi của hắn lại càng không.
Sai lầm thả hổ về rừng, kết cục sớm đã định.
Thân thủ ôm lấy Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài, nữ tử trong lồng ngực này, không hiểu sao khiến hắn ngày càng thích, ngày càng thích hơn.
Ánh sáng dần biến mất, sao kim mọc lên trên bầu trời.
Bóng đêm, rất nhanh lan tràn khắp nơi, ánh sao lung linh trên tấm màn đêm đen càng toả ra ánh sáng huyền ảo.
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ, từ trong Ngọn Lưu Ly điện bay ra, hướng đến bảo khố hoàng cung.
Hiên Viên Triệt một thân khinh công cơ hồ đã đạt mức độ siêu việt, lại thêm hiểu biết về bố trí nơi hoàng cung, như một làn khói nhẹ, thần không biết quỷ không hay di chuyển.
Chân phi nhanh hướng bảo khố hoàng cung, mắt lại không ngừng quan sát bốn phía, không có ai, không có tung tích gì, cái gì cũng không có, Lưu Nguyệt theo phía sau hắn giống như đã tiêu thất đi, một chút hơi thở cũng không có, Hiên Viên Triệt thấy vậy không khỏi nhướng cao mày.
Đến cỡ như hắn, mà còn không thể phát hiện được Lưu Nguyệt, nếu không phải hắn biết nàng đang cùng đi với mình, chắc hắn không tin sau lưng còn có người.
Đây là công phu gì a, cư nhiên khiến cả người như biến mất.
“Không có lần tiếp theo nữa.” Nửa ngày sau, Hiên Viên Triệt lãnh khốc nói, trừng mắt liếc nhìn Lưu Nguyệt đang tựa vào vai mình.
“Hảo.” Lưu Nguyệt nghe vậy cười, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai, không thể khống chế thân thể mình, đối với lính đánh thuê cao cấp mà nói, đây tuyệt đối là điều cấm kỵ.
“Chuyện này, ta sẽ….”
“Không, để ta, dám động thủ với ta, hậu quả sẽ là….tự gánh lấy.” Thị huyết quanh mang trong mắt chợt loé, Lưu Nguyệt xinh đẹp nở nụ cười, đó là một nụ cười đẫm màu tàn ác.
Thà ta phụ cả thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta, đây là triết lý sống của Lưu Nguyệt, đây cũng là quy định sắt đá của nàng trong giới lính đánh thuê.
Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt cười, đến cả hắn cũng cảm giác được khí tức thị huyết bên trong.
Khi hại người khác, tất nhiên sau đó phải nghĩ cách để không bị trả thù, thủ đoạn cùng trình độ phải ngày càng lợi hại, càng khó lòng phòng bị hơn.
Nếu khó lòng phòng bị, vậy không bằng trực tiếp vờ trúng chiêu, thời điểm người kia thả lỏng cảnh giác, cũng là thời điểm nàng ra tay.
Hiên Viên Triệt có thể được phong vương xưng hùng khi còn trẻ như vậy, cũng không phải nhân vật đơn giản, mà hiển nhiên, tiểu Vương phi của hắn lại càng không.
Sai lầm thả hổ về rừng, kết cục sớm đã định.
Thân thủ ôm lấy Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài, nữ tử trong lồng ngực này, không hiểu sao khiến hắn ngày càng thích, ngày càng thích hơn.
Ánh sáng dần biến mất, sao kim mọc lên trên bầu trời.
Bóng đêm, rất nhanh lan tràn khắp nơi, ánh sao lung linh trên tấm màn đêm đen càng toả ra ánh sáng huyền ảo.
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ, từ trong Ngọn Lưu Ly điện bay ra, hướng đến bảo khố hoàng cung.
Hiên Viên Triệt một thân khinh công cơ hồ đã đạt mức độ siêu việt, lại thêm hiểu biết về bố trí nơi hoàng cung, như một làn khói nhẹ, thần không biết quỷ không hay di chuyển.
Chân phi nhanh hướng bảo khố hoàng cung, mắt lại không ngừng quan sát bốn phía, không có ai, không có tung tích gì, cái gì cũng không có, Lưu Nguyệt theo phía sau hắn giống như đã tiêu thất đi, một chút hơi thở cũng không có, Hiên Viên Triệt thấy vậy không khỏi nhướng cao mày.
Đến cỡ như hắn, mà còn không thể phát hiện được Lưu Nguyệt, nếu không phải hắn biết nàng đang cùng đi với mình, chắc hắn không tin sau lưng còn có người.
Đây là công phu gì a, cư nhiên khiến cả người như biến mất.
Bình luận facebook