Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 561
Da Luật Cực bên cạnh cũng không đợi người hầu tiến lên, vội vàng đưa lên.
Tay vừa đưa nước lên, viên thuốc trôi vào cổ họng Tiêu thái hậu.
Chung quanh thân vương Da Luật Cực, Tể tướng Tiêu Thần, Lê Khoát, thấy vậy không khỏi cùng nhau nín thở, Tiêu thái hậu đã sớm nuốt dược hoàn không trôi, Lưu Nguyệt này lại có thể….
” Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Viên thuốc trong tay mới vào trong miệng Tiêu thái hậu, Da Luật Hồng khóc sướt mướt bên cạnh, bỗng chốc liền lao đến đây, ôm chặt lấy chân Lưu Nguyệt, vốn đang kiềm nén nước mắt, lúc này tựa như nhìn thấy người thân duy nhất, gào khóc.
Trong tẩm cung, vốn là không khí trang nghiêm, bị Da Luật Hồng gào khóc một tiếng như vậy, đám người Da Luật Cực cũng đỏ hai mắt, nắm chặt tay.
” Không khóc, không khóc.” Cúi người ôm lấy Da Luật Hồng đang khóc nức nở ôm lấy chân mình, Lưu Nguyệt nhanh chóng nói: “Ta đã phân phó người đi gọi Âu Dương Vu Phi nhanh chóng chạy về, y thuật hắn rất tốt, chắc chắn có thể cứu Thái hậu, không sợ, ngoan, không sợ.”
“Thật sao? Thật sao?” Da Luật Hồng vừa nghe, ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, nước mắt nước mũi tèm nhem, nhưng trong đôi mắt khóc đến sưng đỏ kia, toát ra sự vui mừng và hi vọng dày đặc.
” Thật, ngoan, không khóc.” Vuốt ve đầu Da Luật Hồng, Lưu Nguyệt ôm chặt lấy hắn.
Trong đại điện một mảnh im lặng, đối với sự tín nhiệm và vui mừng của Da Luật Hồng, đám người Da Luật Cực cũng hiểu, hi vọng cứu được quá xa vời, đây chẳng qua là lời nói có lệ với trẻ con mà thôi.
” Lưu…… Nguyệt…..” Trong khoảng gian im lặng, một thanh âm yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy, bỗng nhiên chậm rãi vang lên.
Lưu Nguyệt lập tức co người lại, khom lưng trước giường Tiêu thái hậu, lớn tiếng nói: “Ta đây.”
Đám người Da Luật Cực, Tiêu Thần lập tức nhường chỗ, im lặng lắng nghe, Tiêu thái hậu bọn họ vẫn cố gắng chống cự để đợi Lưu Nguyệt trở về, lúc này hẳn là đã muốn phân phó đại sự.
Khép hờ hai mắt, nhẹ rung rung, hồi lâu chậm rãi mở ra, sự tinh anh trong đó đã muốn biến mất, chỉ còn lại một luồng ánh sáng mạnh mẽ chống đỡ.
Tay vừa đưa nước lên, viên thuốc trôi vào cổ họng Tiêu thái hậu.
Chung quanh thân vương Da Luật Cực, Tể tướng Tiêu Thần, Lê Khoát, thấy vậy không khỏi cùng nhau nín thở, Tiêu thái hậu đã sớm nuốt dược hoàn không trôi, Lưu Nguyệt này lại có thể….
” Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Viên thuốc trong tay mới vào trong miệng Tiêu thái hậu, Da Luật Hồng khóc sướt mướt bên cạnh, bỗng chốc liền lao đến đây, ôm chặt lấy chân Lưu Nguyệt, vốn đang kiềm nén nước mắt, lúc này tựa như nhìn thấy người thân duy nhất, gào khóc.
Trong tẩm cung, vốn là không khí trang nghiêm, bị Da Luật Hồng gào khóc một tiếng như vậy, đám người Da Luật Cực cũng đỏ hai mắt, nắm chặt tay.
” Không khóc, không khóc.” Cúi người ôm lấy Da Luật Hồng đang khóc nức nở ôm lấy chân mình, Lưu Nguyệt nhanh chóng nói: “Ta đã phân phó người đi gọi Âu Dương Vu Phi nhanh chóng chạy về, y thuật hắn rất tốt, chắc chắn có thể cứu Thái hậu, không sợ, ngoan, không sợ.”
“Thật sao? Thật sao?” Da Luật Hồng vừa nghe, ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, nước mắt nước mũi tèm nhem, nhưng trong đôi mắt khóc đến sưng đỏ kia, toát ra sự vui mừng và hi vọng dày đặc.
” Thật, ngoan, không khóc.” Vuốt ve đầu Da Luật Hồng, Lưu Nguyệt ôm chặt lấy hắn.
Trong đại điện một mảnh im lặng, đối với sự tín nhiệm và vui mừng của Da Luật Hồng, đám người Da Luật Cực cũng hiểu, hi vọng cứu được quá xa vời, đây chẳng qua là lời nói có lệ với trẻ con mà thôi.
” Lưu…… Nguyệt…..” Trong khoảng gian im lặng, một thanh âm yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy, bỗng nhiên chậm rãi vang lên.
Lưu Nguyệt lập tức co người lại, khom lưng trước giường Tiêu thái hậu, lớn tiếng nói: “Ta đây.”
Đám người Da Luật Cực, Tiêu Thần lập tức nhường chỗ, im lặng lắng nghe, Tiêu thái hậu bọn họ vẫn cố gắng chống cự để đợi Lưu Nguyệt trở về, lúc này hẳn là đã muốn phân phó đại sự.
Khép hờ hai mắt, nhẹ rung rung, hồi lâu chậm rãi mở ra, sự tinh anh trong đó đã muốn biến mất, chỉ còn lại một luồng ánh sáng mạnh mẽ chống đỡ.
Bình luận facebook