Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 627
Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt đang nhìn chằm chằm mình, tách ra không bao lâu, nhưng tại sao lại cảm thấy đã xa nhau lâu như vậy, lâu đến nàng cũng không nhớ rõ, lâu đến nàng không nỡ chớp mắt, cũng vì vậy, nàng có thể nhìn thấy sắc mặt Hiên Viên Triệt trầm xuống.Hai mắt nháy mắt thay đổi, Lưu Nguyệt lập tức càng tựa sát vào trong lòng Hiên Viên Triệt, hai tay ôm chặt cổ Hiên Viên Triệt, vẻ mặt đáng thương nói: “Ta biết, chàng đừng giận, đau.”Hiên Viên Triệt thấy vậy không khỏi cúi đầu nhìn Lưu Nguyệt thật sâu.Ngày thường Lưu Nguyệt sát phạt quyết đoán, khát máu vô tình, vết thương cỏn con như vậy, đau nỗi gì, đây là giả bộ ngớ ngẩn để lừa hắn.Nhưng mà, thế nhưng hắn lại không từ chối nổi sự nũng nịu của Lưu Nguyệt.Khe khẽ thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, Hiên Viên Triệt đưa tay ôm chặt Lưu Nguyệt trong lòng, hôn nhẹ lên khuôn mặt của Lưu Nguyệt, chậm rãi nói: “Nàng có biết lòng ta đau, nàng còn làm như vậy.”Biết rõ hắn sẽ đau lòng, còn ngàn dặm xa xôi chạy tới quan ngoại, còn một thân một mình xông vào nơi nguy hiểm này, còn xung đột với thế lực nơi quan ngoại.Hắn đã nói, chuyện tình của hai người bọn họ, hai người cùng nhau đối mặt, hắn không muốn đem toàn bộ áp lực đều để một mình Lưu Nguyệt gánh vác, hắn có thể cùng nàng thống nhất thiên hạ này.Nhưng mà, người này, người này ….Ai, Lưu Nguyệt như vậy, hắn sao có thể buông tay, hắn sao có thể không thích, không tiếc.Bóng đêm tràn ngập, lại không lấp được thâm tình.Hiên Viên Triệt hai mắt chớp cũng không chớp, Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm, người nam nhân này, nàng tổn thương hắn như vậy, nàng cũng không hề giải thích gì cả, chỉ có đưa đi ba chữ ‘ tin tưởng ta’, hắn cứ như vậy ngàn dặm xa xôi đến đây, một chút khúc mắc cũng không có, cứ như vậy mà đến đây.Đôi mắt thâm tình như vậy, đôi mắt chưa từng có sự hoài nghi, không cần nói, cũng đã nói rõ hết thảy.Hiên Viên Triệt của nàng, nàng sao có thể đem Hiên Viên Triệt một lòng yêu thương của nàng vào nơi nguy hiểm, nàng sao có thể làm được.Đưa tay nhẹ nhàng kéo đầu Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt ngửa đầu mút lấy đôi môi đỏ mọng kia thật sâu, yêu của nàng.Nhẹ liếm chậm miết, không phải nụ hôn điên cuồng, không phải tham lam cắn mút.
Bình luận facebook