Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118 "Liên quan gì đến ta?"
*Chương có nội dung hình ảnh
Cho nên để Lý ma ma và Tế Vũ đưa bà ta trở về Vĩnh Thọ cung.
Vừa vào tẩm điện đã thấy Mặc Phi Phi vẫn chưa ngủ, bà ta không nhiều lời thêm bèn bắt đầu răn dạy: "Cái con nha đầu này, tối nay là có ý đùa giỡn với mẫu phi đúng không?"
"Mẫu phi, con làm sao?"
Mặc Phi Phi chui ra khỏi chăn.
Mẫu phi không giống trong tưởng tượng của nàng ta sẽ vui vẻ vào cửa, ngược lại là sắc mặt nhợt nhạt lảo đảo đi tới bên giường.
"Mẫu phi, người sao vậy?"
Mặc Phi Phi há hốc mồm kinh ngạc: "Không phải người xuất cũng tới thăm cháu trai bảo bối của người sao? Sao lại buồn bực thể? Là chưa thấy Viên Bảo sao?"
"Thấy rồi!"
Đức Phi thở phì phò ngồi xuống bên cạnh.
Bà ta liên tiếp uống vài chén nước nóng, lúc này mới trừng mắt nhìn Mặc Phi Phi: "Phi Phi, mắt của con chẳng có chút đáng tin cậy nào cả. Đứa bé kia rõ ràng chính là con hoang của tên gia đình."
"Vẻ mặt dài đến gian xảo, còn lại sợ trước sợ sau chả ra cái gì, bổn cung chỉ nói có hai câu đã sợ phát khóc rồi."
"Không hề giống với Thất ca của con! Thậm chí cũng chả có tý nào giống với Vân Quản
Ninh!"
Nhìn thấy Đức Phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Mặc Phi Phi cảm thấy hoài nghi.
Hai người họ, thật sự là nhìn thấy cùng một đứa trẻ sao?
"Mẫu phi, chẳng lẽ là người nhìn nhầm rồi?"
Mặc Phi Phi cau mày thật chặt: "Viên Bảo rõ ràng là trông giống hệt như thất ca ca! Cái miệng nhỏ nhắn vừa ngoan lại vừa dẻo, nhi thần thấy cũng thích lắm đó!"
Hôm qua nàng ta nhìn thấy Tiểu Bảo, không những trông giống hệt Mặc Diệp, tính nết cũng khá giống Mặc Diệp lúc nhỏ.
Vừa trông thấy thần thái đó đã biết ngay là người trong hoàng thất.
Có lẽ là do huyết mạch tương liên, Mặc Phi Phi vừa gặp Tiểu Bảo đã cực kỳ yêu mến thằng bé.
Sao đến miệng Đức Phi lại trở thành "trông vẻ mặt gian xảo lại còn rụt rè nhút nhát" chứ?
"Sao bổn cũng có thể nhìn nhầm được? Vân Quán Ninh gọi nó là Tiểu Bảo, còn ôm trong lòng ru ngủ nữa đó!"
Càng nghĩ về chuyện ngày hôm nay, trong lòng Đức Phi lại càng tức giận và buồn bực.
Rất nhanh, nướu răng lại bắt đầu sưng lên, đau đến mức bà ta nói chuyện cũng thấy khó khăn.
Đầu cũng thấy hơi choáng, thái dương dường như sắp nổ tung.
Đức Phi biết sợ là tối nay bà ta đã bị cảm lạnh rồi, thế là vội lên giường nằm xuống ngủ. Nhưng cho dù là vậy, sáng sớm hôm sau trong cung truyền tin đến, Đức Phi đã ngã bệnh rồi.
Lúc biết được chuyện này, Vân Quán Ninh đang dùng bữa sáng với Cẩu Đản.
Mặc Diệp đã tiến cũng lên triều sớm.
Tối qua Mặc Tông Nhiên đặc biệt căn dặn nàng, hôm nay ông rất bận, không cần tiến cung thỉnh mạch, vì vậy nàng cũng ngủ nướng một giấc.
Cẩu Đản trông rất giống bà Trương, quả thật cũng có vẻ hơi rụt rè nhút nhát. Hơn nữa từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh như vậy, thằng bé lại chưa từng trải sự đời, tôi qua đến vương phủ vừa nhìn thấy Vân Quản Ninh thì quỳ xuống ngay.
Tối qua Đức Phi ầmĩmột trận, quả thật cũng đã dọa đứa bé sợ.
Lúc này Cẩu Tử vẫn còn nhút nhát, ánh mắt nhìn Vân Quản Ninh cũng có vẻ hơi sợ sệt.
Biết thằng bé bị dọa sợ, Vân Quán Ninh khẽ mỉm cười, lấy một cây kẹo từ trong không gian ra đưa cho thằng bé: "Đừng sợ! Vài ngày nữa con có thể quay về với nãi nãi của con rồi."
Cẩu Tử nhận lấy cây kẹo, không dám lên tiếng.
"Vương phi, nghe nói Đức Phi nương nương bị cảm lạnh rồi!"
Bà Trường đứng bên cạnh, ra hiệu bảo Cẩu Tử mau cất cây kẹo vào trong túi: "Ngộ nhỡi nương nương tìm vương phi gây sự..."
Lần này, sợ là Vân Quán Ninh nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!
"Liên quan gì đến ta?"
Vân Quán Ninh không thèm quan tâm: "Cũng không phải ta bảo bà ấy nửa đêm nửa hôm đến Vương phủ."
Bà Trường: "..."
Những lời như vậy, cũng chỉ có Vương phi nhà mình dám nói thôi!
"Nhưng ngộ nhỡ hoàng thượng và vương gia trút giận lên vương phi thì không xong rồi!"
Bà Trường đã bị Vân Quán Ninh mua chuộc bằng bạc từ lâu, bây giờ một lòng một dạ lo nghĩ cho nàng.
Đi theo "phủ bà" như vậy, cần gì phải lo lắng về sau thiếu ăn thiếu mặc chứ?
Chỉ cần ngày nào Vương phi nhà mình chưa sụp đổ, ngày đó bà ta có thể đi theo ăn no uống say.
Cho nên để Lý ma ma và Tế Vũ đưa bà ta trở về Vĩnh Thọ cung.
Vừa vào tẩm điện đã thấy Mặc Phi Phi vẫn chưa ngủ, bà ta không nhiều lời thêm bèn bắt đầu răn dạy: "Cái con nha đầu này, tối nay là có ý đùa giỡn với mẫu phi đúng không?"
"Mẫu phi, con làm sao?"
Mặc Phi Phi chui ra khỏi chăn.
Mẫu phi không giống trong tưởng tượng của nàng ta sẽ vui vẻ vào cửa, ngược lại là sắc mặt nhợt nhạt lảo đảo đi tới bên giường.
"Mẫu phi, người sao vậy?"
Mặc Phi Phi há hốc mồm kinh ngạc: "Không phải người xuất cũng tới thăm cháu trai bảo bối của người sao? Sao lại buồn bực thể? Là chưa thấy Viên Bảo sao?"
"Thấy rồi!"
Đức Phi thở phì phò ngồi xuống bên cạnh.
Bà ta liên tiếp uống vài chén nước nóng, lúc này mới trừng mắt nhìn Mặc Phi Phi: "Phi Phi, mắt của con chẳng có chút đáng tin cậy nào cả. Đứa bé kia rõ ràng chính là con hoang của tên gia đình."
"Vẻ mặt dài đến gian xảo, còn lại sợ trước sợ sau chả ra cái gì, bổn cung chỉ nói có hai câu đã sợ phát khóc rồi."
"Không hề giống với Thất ca của con! Thậm chí cũng chả có tý nào giống với Vân Quản
Ninh!"
Nhìn thấy Đức Phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Mặc Phi Phi cảm thấy hoài nghi.
Hai người họ, thật sự là nhìn thấy cùng một đứa trẻ sao?
"Mẫu phi, chẳng lẽ là người nhìn nhầm rồi?"
Mặc Phi Phi cau mày thật chặt: "Viên Bảo rõ ràng là trông giống hệt như thất ca ca! Cái miệng nhỏ nhắn vừa ngoan lại vừa dẻo, nhi thần thấy cũng thích lắm đó!"
Hôm qua nàng ta nhìn thấy Tiểu Bảo, không những trông giống hệt Mặc Diệp, tính nết cũng khá giống Mặc Diệp lúc nhỏ.
Vừa trông thấy thần thái đó đã biết ngay là người trong hoàng thất.
Có lẽ là do huyết mạch tương liên, Mặc Phi Phi vừa gặp Tiểu Bảo đã cực kỳ yêu mến thằng bé.
Sao đến miệng Đức Phi lại trở thành "trông vẻ mặt gian xảo lại còn rụt rè nhút nhát" chứ?
"Sao bổn cũng có thể nhìn nhầm được? Vân Quán Ninh gọi nó là Tiểu Bảo, còn ôm trong lòng ru ngủ nữa đó!"
Càng nghĩ về chuyện ngày hôm nay, trong lòng Đức Phi lại càng tức giận và buồn bực.
Rất nhanh, nướu răng lại bắt đầu sưng lên, đau đến mức bà ta nói chuyện cũng thấy khó khăn.
Đầu cũng thấy hơi choáng, thái dương dường như sắp nổ tung.
Đức Phi biết sợ là tối nay bà ta đã bị cảm lạnh rồi, thế là vội lên giường nằm xuống ngủ. Nhưng cho dù là vậy, sáng sớm hôm sau trong cung truyền tin đến, Đức Phi đã ngã bệnh rồi.
Lúc biết được chuyện này, Vân Quán Ninh đang dùng bữa sáng với Cẩu Đản.
Mặc Diệp đã tiến cũng lên triều sớm.
Tối qua Mặc Tông Nhiên đặc biệt căn dặn nàng, hôm nay ông rất bận, không cần tiến cung thỉnh mạch, vì vậy nàng cũng ngủ nướng một giấc.
Cẩu Đản trông rất giống bà Trương, quả thật cũng có vẻ hơi rụt rè nhút nhát. Hơn nữa từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh như vậy, thằng bé lại chưa từng trải sự đời, tôi qua đến vương phủ vừa nhìn thấy Vân Quản Ninh thì quỳ xuống ngay.
Tối qua Đức Phi ầmĩmột trận, quả thật cũng đã dọa đứa bé sợ.
Lúc này Cẩu Tử vẫn còn nhút nhát, ánh mắt nhìn Vân Quản Ninh cũng có vẻ hơi sợ sệt.
Biết thằng bé bị dọa sợ, Vân Quán Ninh khẽ mỉm cười, lấy một cây kẹo từ trong không gian ra đưa cho thằng bé: "Đừng sợ! Vài ngày nữa con có thể quay về với nãi nãi của con rồi."
Cẩu Tử nhận lấy cây kẹo, không dám lên tiếng.
"Vương phi, nghe nói Đức Phi nương nương bị cảm lạnh rồi!"
Bà Trường đứng bên cạnh, ra hiệu bảo Cẩu Tử mau cất cây kẹo vào trong túi: "Ngộ nhỡi nương nương tìm vương phi gây sự..."
Lần này, sợ là Vân Quán Ninh nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!
"Liên quan gì đến ta?"
Vân Quán Ninh không thèm quan tâm: "Cũng không phải ta bảo bà ấy nửa đêm nửa hôm đến Vương phủ."
Bà Trường: "..."
Những lời như vậy, cũng chỉ có Vương phi nhà mình dám nói thôi!
"Nhưng ngộ nhỡ hoàng thượng và vương gia trút giận lên vương phi thì không xong rồi!"
Bà Trường đã bị Vân Quán Ninh mua chuộc bằng bạc từ lâu, bây giờ một lòng một dạ lo nghĩ cho nàng.
Đi theo "phủ bà" như vậy, cần gì phải lo lắng về sau thiếu ăn thiếu mặc chứ?
Chỉ cần ngày nào Vương phi nhà mình chưa sụp đổ, ngày đó bà ta có thể đi theo ăn no uống say.
Bình luận facebook