Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149 Vân Quán Ninh bắt bí...
Trực giác mách bảo hắn, phụ hoàng đột nhiên tức giận, chỉ sợ là Vân Quán Ninh thoát không khỏi liên quan...
Như Mặc sửng sốt một chút nói: “Vương phi vừa xuất cung, trở về Vương phủ trước rồi.”
Sau đó, lại bổ sung nói: “Hoàng thượng dặn dò Vương phi, khoảng thời gian gần đây không nên tự ý đi lại, cũng không cần vào cung bắt mạch cho hoàng thượng nữa, bảo Vương phi ở trong Vương phủ để tránh bị người ta trả thù.”
Giọng nói của Như Mặc, ý vị thâm trường.
Mấy người Đức Phi, sao có thể không nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn ta chứ?
Mặc Tông Nhiên rõ ràng là bảo vệ Vân Quán Ninh, nhắc nhở nàng đám người Triệu hoàng hậu có thể trả thù.
Trong lòng Đức Phi ngũ vị tạp trần.
Xem ra bây giờ Vân Quản Ninh đã thực sự không còn như xưa nữa
rồi?
Đến cả hoàng thượng cũng che chở cho nàng ta?
Mặc Diệp đứng dậy, chỉ dặn dò Đức Phi dưỡng bệnh cho tốt, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài Vĩnh Thọ Cung, phía sau truyền đến giọng nói của Mặc Phi Phi, là nàng ta đuổi theo: “Thất ca ca đợi muội! Muội có lời muốn nói với huynh!”
Hắn dừng bước, đợi nàng thở hổn hển chạy tới.
“Thất ca ca, muội chỉ muốn hỏi huynh một chuyện.”
Mặc Phi Phi hít sâu một hơi: “Viên Bảo, là nhi tử của huynh phải không?”
Chuyện này...
Mặc Diệp không biết nên trả lời như thế nào.
Ngay cả hắn, cũng không biết rốt cuộc Viện Bảo là nhi tử của ai nữa!
Cho dù Viện Bảo lớn lên rất giống hắn nhưng mà nữ nhân Vân Quán Ninh kia, đánh chết cũng không chịu thừa nhận Viên Bảo là nhi tử của hắn. Mặc Diệp thân phận tôn quý, đương nhiên không có khả năng “đổ vỏ” rồi.
Mỗi lần hắn dò hỏi chuyện này, Vân Quán Ninh đều tìm mọi cách nói sang chuyện khác.
Đêm hôm đó, nàng ta còn chuốc say hắn nữa...
Còn có chuyện vô sỉ nào là nữ nhân này không làm được nữa chứ?
Thấy hắn không trả lời được, Mặc Phi Phi cười ha ha, không có chút đồng cảm nào: “Thất ca ca, muội thấy huynh chinh chiến cả đời cuối cùng lại thua trong tay Thất tẩu tẩu!”
Chinh chiến cả đời cũng hơi khoa trương rồi đấy.
Nhưng Mặc Diệp vốn không thích gây khó dễ, nếu không cũng không mức khiến Mặc Hồi Phong đề phòng đến mức này.
Bây giờ lại bị Vân Quán Ninh bắt bí...
Cũng khó trách Mặc Phi Phi lại không chút lưu tình cười nhạo hắn: “Làm phụ thân mà làm đến mức như huynh, Thất ca ca chỉ sợ trong thiên hạ này huynh là người đầu tiên!”
Nhi tử của mình ở ngay bên cạnh lại không dám nhận nhau...
Mặc Phi Phi cười ha hả: “Đến bây giờ chắc hẳn Viên Bảo cũng chưa gọi huynh một tiếng phụ thân nhỉ?”
“Nó gọi huynh là ca ca”
Mặc Diệp vẻ mặt không chút thay đổi nói.
“Cái gì? Ca ca? Ha ha..”
Mặc Phi Phi cười càng càn rỡ hơn, đột nhiên sắc mặt thay đổi, nàng ta thu hồi ý cười trên mặt: “Không được! Nếu như Viện Bảo gọi huynh là ca ca, không phải gọi muội là tỷ tỷ sao?”
Như Mặc sửng sốt một chút nói: “Vương phi vừa xuất cung, trở về Vương phủ trước rồi.”
Sau đó, lại bổ sung nói: “Hoàng thượng dặn dò Vương phi, khoảng thời gian gần đây không nên tự ý đi lại, cũng không cần vào cung bắt mạch cho hoàng thượng nữa, bảo Vương phi ở trong Vương phủ để tránh bị người ta trả thù.”
Giọng nói của Như Mặc, ý vị thâm trường.
Mấy người Đức Phi, sao có thể không nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn ta chứ?
Mặc Tông Nhiên rõ ràng là bảo vệ Vân Quán Ninh, nhắc nhở nàng đám người Triệu hoàng hậu có thể trả thù.
Trong lòng Đức Phi ngũ vị tạp trần.
Xem ra bây giờ Vân Quản Ninh đã thực sự không còn như xưa nữa
rồi?
Đến cả hoàng thượng cũng che chở cho nàng ta?
Mặc Diệp đứng dậy, chỉ dặn dò Đức Phi dưỡng bệnh cho tốt, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài Vĩnh Thọ Cung, phía sau truyền đến giọng nói của Mặc Phi Phi, là nàng ta đuổi theo: “Thất ca ca đợi muội! Muội có lời muốn nói với huynh!”
Hắn dừng bước, đợi nàng thở hổn hển chạy tới.
“Thất ca ca, muội chỉ muốn hỏi huynh một chuyện.”
Mặc Phi Phi hít sâu một hơi: “Viên Bảo, là nhi tử của huynh phải không?”
Chuyện này...
Mặc Diệp không biết nên trả lời như thế nào.
Ngay cả hắn, cũng không biết rốt cuộc Viện Bảo là nhi tử của ai nữa!
Cho dù Viện Bảo lớn lên rất giống hắn nhưng mà nữ nhân Vân Quán Ninh kia, đánh chết cũng không chịu thừa nhận Viên Bảo là nhi tử của hắn. Mặc Diệp thân phận tôn quý, đương nhiên không có khả năng “đổ vỏ” rồi.
Mỗi lần hắn dò hỏi chuyện này, Vân Quán Ninh đều tìm mọi cách nói sang chuyện khác.
Đêm hôm đó, nàng ta còn chuốc say hắn nữa...
Còn có chuyện vô sỉ nào là nữ nhân này không làm được nữa chứ?
Thấy hắn không trả lời được, Mặc Phi Phi cười ha ha, không có chút đồng cảm nào: “Thất ca ca, muội thấy huynh chinh chiến cả đời cuối cùng lại thua trong tay Thất tẩu tẩu!”
Chinh chiến cả đời cũng hơi khoa trương rồi đấy.
Nhưng Mặc Diệp vốn không thích gây khó dễ, nếu không cũng không mức khiến Mặc Hồi Phong đề phòng đến mức này.
Bây giờ lại bị Vân Quán Ninh bắt bí...
Cũng khó trách Mặc Phi Phi lại không chút lưu tình cười nhạo hắn: “Làm phụ thân mà làm đến mức như huynh, Thất ca ca chỉ sợ trong thiên hạ này huynh là người đầu tiên!”
Nhi tử của mình ở ngay bên cạnh lại không dám nhận nhau...
Mặc Phi Phi cười ha hả: “Đến bây giờ chắc hẳn Viên Bảo cũng chưa gọi huynh một tiếng phụ thân nhỉ?”
“Nó gọi huynh là ca ca”
Mặc Diệp vẻ mặt không chút thay đổi nói.
“Cái gì? Ca ca? Ha ha..”
Mặc Phi Phi cười càng càn rỡ hơn, đột nhiên sắc mặt thay đổi, nàng ta thu hồi ý cười trên mặt: “Không được! Nếu như Viện Bảo gọi huynh là ca ca, không phải gọi muội là tỷ tỷ sao?”
Bình luận facebook