Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217 Nỗi sỉ nhục!
Nếu Mặc Diệp là cẩu vương, thì nàng không phải là cẩu vương phi sao?
Mắng hắn cũng không sao, tại sao lại mắng chính mình… Vân Quán Ninh đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu: “Sao lại ngốc thế?”
“Nàng bây giờ mới biết mình ngốc sao?”
Giọng điệu của Mặc Diệp rất lạnh.
Phổi của Vân Quán Ninh sắp nổ tung.
Ngày thường, nàng là người duy nhất đi chọc giận người khác.
Hôm nay, lại bị tên cẩu nam nhân này gây khó dễ, làm nàng muốn tức chết!
Hóa ra mùi vị bị người khác chọc tức là thế này, nghĩ đến Triệu hoàng hậu và Đức phi… Hình như cũng có chút đáng thương.
Vân Quán Ninh bỗng nhiên quay người lại: “Mặc Diệp, ngươi đừng có đắc ý!”
“Ngươi vừa ép ta vào tường, còn cướp đi nụ hôn đầu của ta! Ngươi nói phải bồi thường cho ta như thế nào? Đừng nói lấy thân báo đáp, ta không thèm!”
Ép vào tường?
Nụ hôn đầu?
Hai từ này thật là mới mẻ.
Tuy rằng Mặc Diệp chưa từng nghe qua, nhưng đại khái cũng biết hai từ này có nghĩa là gì.
“Nụ hôn đầu? Ngươi có chắc đó là nụ hôn đầu không? Bổn vương không phải bốn năm trước đã cướp mất nụ hôn đầu của ngươi rồi sao?”
Hắn đã dùng những lời lẽ vô cùng trơ trẽn để giúp Vân Quán Ninh nhớ lại.
Vẻ mặt của hắn lộ ra vẻ vô sỉ: “Bốn năm trước, động phòng hoa chúc, ở dưới người bổn vương… Đó không phải là chuyện mà ngươi hằng mong ước sao?”
Nỗi sỉ nhục!
Nỗi sỉ nhục!
Vân Quán Ninh giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Thanh danh hơn hai mươi năm qua của nàng đều bị hủy hoại trong tay cẩu nam nhân này!
Động phòng hoa chúc bốn năm trước chắc chắn là điều nhục nhã nhất trong cuộc đời nàng!
Nhưng Mặc Diệp vẫn dùng những lời lẽ vô sỉ đó để nhắc nàng nhớ lại chuyện bốn năm trước!
Nhìn thấy vẻ mặt nàng chấn động, toàn thân như cứng đờ tại chỗ, ngay cả hai tay cũng không biết đặt ở đâu. Sự hoang mang, nhục nhã, căm hận hiện lên trong mắt nàng…
Mọi cảm xúc đan xen, cuối cùng lại hóa thành hai hàng nước mắt.
Hai màn sương mù hiện ra dưới đáy mắt nàng.
Mắng hắn cũng không sao, tại sao lại mắng chính mình… Vân Quán Ninh đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu: “Sao lại ngốc thế?”
“Nàng bây giờ mới biết mình ngốc sao?”
Giọng điệu của Mặc Diệp rất lạnh.
Phổi của Vân Quán Ninh sắp nổ tung.
Ngày thường, nàng là người duy nhất đi chọc giận người khác.
Hôm nay, lại bị tên cẩu nam nhân này gây khó dễ, làm nàng muốn tức chết!
Hóa ra mùi vị bị người khác chọc tức là thế này, nghĩ đến Triệu hoàng hậu và Đức phi… Hình như cũng có chút đáng thương.
Vân Quán Ninh bỗng nhiên quay người lại: “Mặc Diệp, ngươi đừng có đắc ý!”
“Ngươi vừa ép ta vào tường, còn cướp đi nụ hôn đầu của ta! Ngươi nói phải bồi thường cho ta như thế nào? Đừng nói lấy thân báo đáp, ta không thèm!”
Ép vào tường?
Nụ hôn đầu?
Hai từ này thật là mới mẻ.
Tuy rằng Mặc Diệp chưa từng nghe qua, nhưng đại khái cũng biết hai từ này có nghĩa là gì.
“Nụ hôn đầu? Ngươi có chắc đó là nụ hôn đầu không? Bổn vương không phải bốn năm trước đã cướp mất nụ hôn đầu của ngươi rồi sao?”
Hắn đã dùng những lời lẽ vô cùng trơ trẽn để giúp Vân Quán Ninh nhớ lại.
Vẻ mặt của hắn lộ ra vẻ vô sỉ: “Bốn năm trước, động phòng hoa chúc, ở dưới người bổn vương… Đó không phải là chuyện mà ngươi hằng mong ước sao?”
Nỗi sỉ nhục!
Nỗi sỉ nhục!
Vân Quán Ninh giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Thanh danh hơn hai mươi năm qua của nàng đều bị hủy hoại trong tay cẩu nam nhân này!
Động phòng hoa chúc bốn năm trước chắc chắn là điều nhục nhã nhất trong cuộc đời nàng!
Nhưng Mặc Diệp vẫn dùng những lời lẽ vô sỉ đó để nhắc nàng nhớ lại chuyện bốn năm trước!
Nhìn thấy vẻ mặt nàng chấn động, toàn thân như cứng đờ tại chỗ, ngay cả hai tay cũng không biết đặt ở đâu. Sự hoang mang, nhục nhã, căm hận hiện lên trong mắt nàng…
Mọi cảm xúc đan xen, cuối cùng lại hóa thành hai hàng nước mắt.
Hai màn sương mù hiện ra dưới đáy mắt nàng.
Bình luận facebook