Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 229 Người mà tức giận là sẽ đánh rắm.
Mặc Diệp cau mày: “Ồ? Muội biết sao?”
“Huynh nghĩ đi, tẩu tử với Phủ Ứng Quốc công sớm đã cắt đứt rồi, trong Kinh thành cũng chẳng có họ hàng thân thích gì. Một nữ nhân dẫn theo người con, có thể đi đâu?”
Mặc Phi Phi từng bước dẫn dắt.
“Khách điếm?”
Nữ nhân này rất nhiều tiền, còn có khả năng lớn là sẽ bao cả cái khách điếm nữa cơ!
Mặc Diệp cau mày: “Cũng có thể, nàng ta biết bản thân đặt mua nơi ở.”
Mặc Phi Phi: “…”
Quá khó rồi.
Thất ca ca nhà nàng ta xử lý triều chính một cách thuận buồm xuôi gió, là “thiên tài” được phụ hoàng khen ngợi, nhưng trên chuyện tình cảm chẳng qua là một tên đồng đen rác rưởi!
Không cân nổi!
“Đương nhiên là ở Cố gia rồi!”
Mặc Phi Phi giậm chân: “Ngoài Cố gia ra, nàng ta còn có thể đi đâu nữa?”
Ban đầu, Mặc Diệp không đồng ý.
Nhưng khi nghĩ lại…
Nếu như hắn đích thân đi đón (không phải) bắt nàng về, e là chỉ có Cố Bá Trọng mới bảo vệ được nàng thôi!
Nghĩ như vậy, hắn càng cảm thấy nàng rất có khả năng ở Cố gia.
Y hệt như những gì Mặc Phi Phi và Mặc Diệp đoán, Vân Quán Ninh và Viên Bảo quả thật đang ở Cố gia. Nhìn bộ dạng hai mẹ con ăn ngốn, Cố Bá Trọng cảm thấy đau lòng.
“Minh Vương đã làm gì hai người vậy? Bỏ đói bao nhiêu ngày rồi? Trông chẳng khác gì hổ đói xuất chuồng.”
“Cũng không phải là bỏ đói, mà tại hôm qua con giận quá, nên không ăn gì cả.”
Nàng vừa ăn, vừa mập mờ đáp: “Tức suốt một đêm, trong bụng toàn là hơi thôi, lại thải hơi suốt đêm nữa.”
“Trời chưa sáng đã lên kế hoạch dẫn Viên Bảo bỏ nhà ra đi, bây giờ an toàn rồi nên con mới thấy đói.”
Người mà tức giận là sẽ đánh rắm.
Không vì cái gì khác cả, chỉ vì đống hơi trong bụng…
Cho nên, tối qua Vân Quán Ninh nằm trong chăn, liên tiếp hỏi han tổ tông mười tám đời của Mặc Diệp.
Liên tiếp đánh rắm.
“Huynh nghĩ đi, tẩu tử với Phủ Ứng Quốc công sớm đã cắt đứt rồi, trong Kinh thành cũng chẳng có họ hàng thân thích gì. Một nữ nhân dẫn theo người con, có thể đi đâu?”
Mặc Phi Phi từng bước dẫn dắt.
“Khách điếm?”
Nữ nhân này rất nhiều tiền, còn có khả năng lớn là sẽ bao cả cái khách điếm nữa cơ!
Mặc Diệp cau mày: “Cũng có thể, nàng ta biết bản thân đặt mua nơi ở.”
Mặc Phi Phi: “…”
Quá khó rồi.
Thất ca ca nhà nàng ta xử lý triều chính một cách thuận buồm xuôi gió, là “thiên tài” được phụ hoàng khen ngợi, nhưng trên chuyện tình cảm chẳng qua là một tên đồng đen rác rưởi!
Không cân nổi!
“Đương nhiên là ở Cố gia rồi!”
Mặc Phi Phi giậm chân: “Ngoài Cố gia ra, nàng ta còn có thể đi đâu nữa?”
Ban đầu, Mặc Diệp không đồng ý.
Nhưng khi nghĩ lại…
Nếu như hắn đích thân đi đón (không phải) bắt nàng về, e là chỉ có Cố Bá Trọng mới bảo vệ được nàng thôi!
Nghĩ như vậy, hắn càng cảm thấy nàng rất có khả năng ở Cố gia.
Y hệt như những gì Mặc Phi Phi và Mặc Diệp đoán, Vân Quán Ninh và Viên Bảo quả thật đang ở Cố gia. Nhìn bộ dạng hai mẹ con ăn ngốn, Cố Bá Trọng cảm thấy đau lòng.
“Minh Vương đã làm gì hai người vậy? Bỏ đói bao nhiêu ngày rồi? Trông chẳng khác gì hổ đói xuất chuồng.”
“Cũng không phải là bỏ đói, mà tại hôm qua con giận quá, nên không ăn gì cả.”
Nàng vừa ăn, vừa mập mờ đáp: “Tức suốt một đêm, trong bụng toàn là hơi thôi, lại thải hơi suốt đêm nữa.”
“Trời chưa sáng đã lên kế hoạch dẫn Viên Bảo bỏ nhà ra đi, bây giờ an toàn rồi nên con mới thấy đói.”
Người mà tức giận là sẽ đánh rắm.
Không vì cái gì khác cả, chỉ vì đống hơi trong bụng…
Cho nên, tối qua Vân Quán Ninh nằm trong chăn, liên tiếp hỏi han tổ tông mười tám đời của Mặc Diệp.
Liên tiếp đánh rắm.
Bình luận facebook