Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 513 Tam Vương gia còn có thể nhận ra được ta?"
Ngự lâm quân chỉ tay nói: "Ở bên kia, từ chỗ hành lang gấp khúc đó đi qua, sau đó vòng qua một bể nước nữa rồi đi thẳng là tới."
"Được, biết rồi, cảm ơn người huynh đệ nha."
Vân Quán Ninh vỗ vỗ vai của người kia nói.
Ngự lâm quân đứng đây đổ đầy mồ hôi: "Không, không cần cảm ơn."
Có cho hắn ta mười cái lá gan, hắn ta cũng không dám làm huynh đệ với Minh Vương phi đấu.
Vân Quán Ninh tiến vào trong tầm điện của Mặc Hồi Phong.
Vào lúc này, Mặc Hồi Phong vẫn chưa có ngủ... Hay là nói, từ khi Mặc Tông Nhiên truyền thánh chỉ với vương phủ xong, hắn ta vẫn cứ sống dở chết dở nằm ở trên giường.
Không phải là bị bệnh không xuống giường được, cũng không phải là không còn mặt mũi gặp người khác.
Mà là trước đó tức giận đập phá nửa cái sân viện, bị cột trụ trong sân ngã trúng sau gáy.
Hai ngày nay, Tần Tự Tuyết cũng coi như đã lộ ra bộ mặt thật.
Nàng ta nhìn thấy Mặc Hồi Phong lần này đã không còn cơ hội nào để vực lại giang sơn nữa.
Cho nên cũng không có tiến vào trong sân viện của hắn ta nửa bước, còn đang hối hận cho tuổi thanh xuân của mình, cùng với đứa con trong bụng không thể chào đời của mình mà khóc lóc tiếc nuối.
Hạ nhân trong vương phủ bị phân phát hết một nửa, cho nên trong sân viện của Mặc Hồi Phong vô cùng âm u lạnh lẽo.
Lúc Vân Quán Ninh đi vào, Mặc Hồi Phong vẫn còn nằm ở trên giường, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm xà ngang trên nóc nhà.
Nghe có tiếng mở cửa, hắn ta còn tưởng là quản gia đi vào.
Mí mắt cũng không thèm nhấc lên, chỉ nói: "Đi ra ngoài."
"Tam Vương gia, ta vất vả lắm mới tới Tam Vương phủ này một chuyến, sao huynh lại đuổi người vậy chứ?"
Vân Quán Ninh cười hì hì tiến tới gần.
Nghe được giọng nói này, Mặc Hồi Phong lập tức quay đầu nhìn về phía cửa. Cặp mắt vốn đang không có chút sức sống lại bỗng tóe lên lửa giận cuồng cuộn: "Vân Quán Ninh!"
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi như này cùng với ngữ điệu này đều rất giống với Vân Đinh Lan.
"Ừm hửm?"
Vân Quán Ninh tới gần: "Tam Vương gia còn có thể nhận ra được ta?"
Vốn dĩ tưởng là hắn ta thoi thóp nằm ở trên giường, đôi mắt sẽ không hoạt động được tốt lắm.
"Ngươi có hóa thành tro, bổn vương cũng nhận ra ngươi."
Mặc Hồi Phong hung tợn hỏi: "Ngươi tới đây làm cái gì?"
Hắn ta vùng vẫy ngồi dậy, trên đầu vẫn bị băng đến chặt kín, nhìn trông rất buồn cười.
Vân Quán Ninh không che giấu ý cười, móc từ trong không gian ra một vật, lại nói: "Ta tới là để cho huynh xem thứ này."
“Hoặc có thể nói là, cho người xem một thứ tương tự.”
Nàng đi đến bên giường, lấy ra một chiếc bút ghi âm.
Lúc nàng đi vào, Mặc Hồi Phong đã hoàn toàn cảnh giác, nhất là khi nãy Vân. Quán Ninh vừa đưa tay vào trong ống tay áo, hắn ta đã nâng tinh thần lên đến trăm phần trăm.
Chỉ sợ một giây sau đó, nàng sẽ rút ngân châm từ trong ống tay áo ra...
Dù sao trước đó ở Ngự Thư Phòng, hắn ta đã thấy nàng mang theo ngân châm bên người, Mặc Hồi Phong đã vô cùng kinh hãi.
Chính là vì hắn ta sợ rằng ngày hôm sau, ngân châm này sẽ được dùng trên người hắn ta!
"Được, biết rồi, cảm ơn người huynh đệ nha."
Vân Quán Ninh vỗ vỗ vai của người kia nói.
Ngự lâm quân đứng đây đổ đầy mồ hôi: "Không, không cần cảm ơn."
Có cho hắn ta mười cái lá gan, hắn ta cũng không dám làm huynh đệ với Minh Vương phi đấu.
Vân Quán Ninh tiến vào trong tầm điện của Mặc Hồi Phong.
Vào lúc này, Mặc Hồi Phong vẫn chưa có ngủ... Hay là nói, từ khi Mặc Tông Nhiên truyền thánh chỉ với vương phủ xong, hắn ta vẫn cứ sống dở chết dở nằm ở trên giường.
Không phải là bị bệnh không xuống giường được, cũng không phải là không còn mặt mũi gặp người khác.
Mà là trước đó tức giận đập phá nửa cái sân viện, bị cột trụ trong sân ngã trúng sau gáy.
Hai ngày nay, Tần Tự Tuyết cũng coi như đã lộ ra bộ mặt thật.
Nàng ta nhìn thấy Mặc Hồi Phong lần này đã không còn cơ hội nào để vực lại giang sơn nữa.
Cho nên cũng không có tiến vào trong sân viện của hắn ta nửa bước, còn đang hối hận cho tuổi thanh xuân của mình, cùng với đứa con trong bụng không thể chào đời của mình mà khóc lóc tiếc nuối.
Hạ nhân trong vương phủ bị phân phát hết một nửa, cho nên trong sân viện của Mặc Hồi Phong vô cùng âm u lạnh lẽo.
Lúc Vân Quán Ninh đi vào, Mặc Hồi Phong vẫn còn nằm ở trên giường, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm xà ngang trên nóc nhà.
Nghe có tiếng mở cửa, hắn ta còn tưởng là quản gia đi vào.
Mí mắt cũng không thèm nhấc lên, chỉ nói: "Đi ra ngoài."
"Tam Vương gia, ta vất vả lắm mới tới Tam Vương phủ này một chuyến, sao huynh lại đuổi người vậy chứ?"
Vân Quán Ninh cười hì hì tiến tới gần.
Nghe được giọng nói này, Mặc Hồi Phong lập tức quay đầu nhìn về phía cửa. Cặp mắt vốn đang không có chút sức sống lại bỗng tóe lên lửa giận cuồng cuộn: "Vân Quán Ninh!"
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi như này cùng với ngữ điệu này đều rất giống với Vân Đinh Lan.
"Ừm hửm?"
Vân Quán Ninh tới gần: "Tam Vương gia còn có thể nhận ra được ta?"
Vốn dĩ tưởng là hắn ta thoi thóp nằm ở trên giường, đôi mắt sẽ không hoạt động được tốt lắm.
"Ngươi có hóa thành tro, bổn vương cũng nhận ra ngươi."
Mặc Hồi Phong hung tợn hỏi: "Ngươi tới đây làm cái gì?"
Hắn ta vùng vẫy ngồi dậy, trên đầu vẫn bị băng đến chặt kín, nhìn trông rất buồn cười.
Vân Quán Ninh không che giấu ý cười, móc từ trong không gian ra một vật, lại nói: "Ta tới là để cho huynh xem thứ này."
“Hoặc có thể nói là, cho người xem một thứ tương tự.”
Nàng đi đến bên giường, lấy ra một chiếc bút ghi âm.
Lúc nàng đi vào, Mặc Hồi Phong đã hoàn toàn cảnh giác, nhất là khi nãy Vân. Quán Ninh vừa đưa tay vào trong ống tay áo, hắn ta đã nâng tinh thần lên đến trăm phần trăm.
Chỉ sợ một giây sau đó, nàng sẽ rút ngân châm từ trong ống tay áo ra...
Dù sao trước đó ở Ngự Thư Phòng, hắn ta đã thấy nàng mang theo ngân châm bên người, Mặc Hồi Phong đã vô cùng kinh hãi.
Chính là vì hắn ta sợ rằng ngày hôm sau, ngân châm này sẽ được dùng trên người hắn ta!
Bình luận facebook