Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54: Đôi phu thê này
Chương 54: Đôi phu thê này
Vân Quán Ninh lấy thuốc trong không gian ra đưa cho Bích Châu.
Lấy ra một lọ thuốc viên pha chế sẵn và một chai thuốc xịt, sau khi giải thích rõ ràng cách dùng cho Bích Châu, nàng căn dặn hạ nhân đưa Bích Châu về, nhưng cũng sẽ âm thầm trông chừng nàng ta.
Ngày mai là sinh thần của Đức Phi, là chuyện vô cùng quan trọng.
Tối nay, nhân chứng Bích Châu này nhất định không được có bất kỳ sơ suấtnào!
Sáng sớm hôm sau, Vân Quán Ninh đưa Viện Bảo đến Cố gia.
Cố Bá Trọng đã từ quan từ lâu, vì vậy sinh thần của Đức Phi, dù có cử người đưa thiếp mời đến, ông ấy cũng không định vào cung.
Nơi bẩn thỉu như thế, Cố Bá Trọng không muốn đặt chân vào.
Bệnh của Cố Minh được Vân Quán Ninh chữa trị cũng đã có chuyển biến tốt, bây giờ đã có thể bước xuống đi lại.
Copy từ web τaмlinh247.com
Chỉ là bệnh viêm cơ tim mãn tính vẫn chưa bắt đầu chữa trị.
Dạ dày của hắn bị thương rất nghiêm trọng.
Ít nhất cũng phải điều dưỡng một năm rưỡi.
Dù sao thì Vân Quán Ninh cũng đã kiểm tra kỹ càng, bệnh viêm cơ tim mãn tính của hắn tạm thời sẽ không mất mạng. Vả lại thuốc trị bệnh viêm cơ tim, dược tính cũng rất mạnh.
Vì vậy phải bồi dưỡng dạ dày trước.
Lúc nhìn thấy Vân Quán Ninh và Viên Bảo, Cố Minh cũng hết sức kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh đã vui vẻ trở lại.
Hắn gần ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa thành gia lập thất, đương nhiên sẽ vô cùng yêu thích đứa nhóc kháu khỉnh bụ bẫm như Viên Bảo.
Nóng lòng muốn mang hết mọi thứ tốt đẹp của hắn tặng cho tiểu ngoại tôn này.
Sau khi về Vương phủ, Vân Quán Ninh bèn giục Mặc Diệp tiến cung.
"Tiến cũng sớm như vậy làm gì?"
Mặc Diệp vừa mới thay thuốc, trên người còn vương mùi thuốc thoang thoảng, hắn đang thưởng thức chiếc đèn pin nhỏ kia: "Tiệc cung đình giờ thân mới bắt đầu."
Món đồ chơi này thú vị thật.
Ấn công tắc xuống thì sáng lên ngay.
Còn có thể cất vào trong ngực, tiện hơn đèn lồng rất nhiều!
Đọc tiếp tại Tαмliπh247 .com nhé !
"Sinh thần của mẫu phi người hay sinh thần của mẫu phi ta vậy?"
Vân Quán Ninh trừng mắt nhìn hắn với vẻ mặt chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép: "Nghe nói Sở Vương bọn họ đã đưa Vương phi đến thỉnh an mẫu phi từ sớm, nhưng con trai ruột như người lại không muốn ra khỏi cửa làsao?"
"Chính vì bổn vương là con ruột, nên mới không cần để ý những nghi lễ xã giao này."
Mặc Diệp thờ ơ, không coi trọng lời của nàng.
"Ta tiến cung có việc."
Vân Quán Ninh bước đến bên cạnh hắn, làm ra vẻ muốn đoạt lấy đèn pin: "Nếu ngươi không chịu theo ta đến Vị Ương Cung, Cửu công chúa sẽ không tin lời ta."
Phải có được sự tín nhiệm của Đức Phi.
Trước tiên, phải nắm chắc được Mặc Phi Phi.
Không biết là làm sao, cô nương này đánh chết cũng không chịu gặp nàng.
Cổ họng của Bích Châu khoảng chừng một tháng mới có hiệu nghiệm.
Một tháng đã coi như rất nhanh rồi.
Giải quyết xong Mặc Phi Phi trước, sau đó giải quyết Đức Phi... Vân Quán Ninh tính toán vô cùng khí thế.
"Ngươi có việc chứ không phải bổn vương có việc."
Mặc Diệp bày ra dáng vẻ không phải chuyện của mình.
"Ngươi..."
Vân Quán Ninh tức giận nắm chặt nắm đấm, biết rõ mình không đánh lại hắn, bèn hít một hơi thật sâu, nén cơn giận trong lòng xuống: "Ta cho ngươibạc."
Nàng cười tươi như hoa: "Ngươi cũng biết cái gì ta cũng thiếu, chỉ không thiếu bạc thôi."
"Mười vạn lượng."
Mặc Diệp giơ tay, ra dấu một con số.
"Mười vạn? Ngươi ăn cướp à?"
Vân Quán Ninh trừng mắt với hắn, ánh mắt có thể lột da rút gân hắn.
"Ít hơn miễn bàn"
"Một vạn!"
Vân Quán Ninh nghiến răng: "Nếu ngươi không đi, ta sẽ lấy bạc đánh chết Mặc Phi Phi! Ta không tin nàng ta nhìn thấy bạc mà vẫn không thèm gặp ta!"
Mười vạn trả giá còn một vạn, nàng cũng là một cao thủ.
Một vạn lượng bạc hôm nay, hoặc là Mặc Diệp kiếm được.
Hoặc là nàng cứ đập hết một trăm lượng này đến một trăm lượng khác cho Mặc Phi Phi!
Đập một trăm lần, không tin nàng ta không chịu gặp nàng!
Hoặc là chiều theo sở thích, đổi một vạn lượng bạc này thành những thứ Mặc Phi Phi yêu thích...
Mặc Diệp lườm nàng một cái: "Vân Quán Ninh, người muốn mặc cả đúng không?"
Có người mặc cả như nàng vậy sao?
"Một vạn, đi hay không thì tùy!"
Vân Quán Ninh nghiến chặt không hé môi: "Ta biết dạo này Thần Cơ Doanh của các ngươi đang nghiên cứu chế tạo thử hỏa khí. Không những thiếu bạc mà còn thiếu tài liệu liên quan đến hỏa khí..."
Điều kiện này đã rất cám dỗ rồi!
Mặc Hồi Phong dạo này tập trung toàn bộ sức lực muốn đọ thắng thua với hắn.
Hai hôm trước, Mặc Hồi Phong phá một vụ án kéo dài đã lâu nhưng vẫn chưa được giải quyết, vì vậy đã nhận được sự tán thưởng của Mặc TôngNhiên.
Thế là Mặc Diệp bèn dự định nghiên cứu hỏa khí.
Nếu có thể chế tạo ra càng sớm, bên phía phụ hoàng...
"Thành giao."
Mặc Diệp đứng dậy, không thèm ngoảnh đầu bước ra ngoài. Đi được vài bước thì thấy Vân Quán Ninh cũng không đuổi theo: "Đi thôi, còn ngây ra đó làm gì?"
Vân Quán Ninh: "..."
Quả nhiên, bọn họ dựa vào tiền bạc để duy trì tình cảm phu thê nhạt nhòa giả tạo này.
Có Mặc Diệp ở phía trước, nàng thuận lợi tiến vào Vị Ương Cung.
Bích Châu giả làm tỳ nữ đi theo nàng vào Vị Ương Cung.
Nàng ta đã hầu hạ trong cung mười năm, vì vậy Mặc Phi Phi cũng nhận ra nàng ta.
Hôm nay sợ bị Tần Tự Tuyết nhận ra, Vân Quán Ninh đã cố ý làm một lớp mặt nạ bằng da cho nàng ta đeo.
Sau khi vào Vị Ương Cung mới tháo mặt nạ bằng da này xuống.
Nhìn thấy Bích Châu, Mặc Phi Phi vô cùng kinh ngạc!
Chén trà năm đó, chính Bích Châu đã dâng lên cho nàng ta!
Thấy Bích Châu bị mất tiếng, nàng ta kinh ngạc không nói nên lời. Vân Quản Ninh nói hết đầu đuôi ngọn nguồn một lượt, vẻ mặt nghiêm túc: "Cửu công chúa, chuyện là như vậy."
"Ngươi không tin lời ta, cũng không tin lời Du Nhị."
"Nhìn thấy Bích Châu, ngươi đã tin chưa?".
Đâu chỉ là tin tưởng?
Những năm gần đây, Đức Phi cũng âm thầm phái người tìm kiếm tung tích của Bích Châu để điều tra rõ ràng chuyện năm đó.
Nhưng Bích Châu giống như bốc hơi khỏi cung, tìm thế nào cũng không thấy!
Hóa ra là giả chết để trốn khỏi cung, lại còn thành thân nữa!
Sau khi khôi phục lại tinh thần, Mặc Phi Phi theo bản năng nhìn Mặc Diệp một cái, thấy hắn không nói gì thì bèn nghiến răng: "Ai biết được Bích Châu có bị người mua chuộc hay không?"
"Nàng ta bị mất tiếng, suy cho cùng cũng là người làm, không cho nàng ta nói ra sự thật, còn chuyện gì nữa sao?"
Thôi xong!
Thành kiến
hành kiến!
Mặc Phi Phi có niềm tin nhất định với Tần Tự Tuyết, từ lâu đã nhận định Vân Quán Ninh là một nữ nhân xấu xa lòng dạ nham hiểm, độc địa xảo trá!
Vì vậy, cho dù Vân Quán Ninh có làm thế nào, giải thích ra sao thì nàng ta cũng không tin!
Thấy nàng ta trợn mắt, lúc này Mặc Diệp mới mở lời: "Lời nào của nàng ấy cũng là thật."
"Nếu muội không tin, bổn vương sẽ phải người bắt Tần Tự Tuyết đến, đối chất tại chỗ."
Trừ cách này ra, dường như cũng không còn cách nào hợp lý hơn, có thể khiến Mặc Phi Phi thiếu hiểu biết này chịu tin.
"Thất ca ca, huynh đang giúp nàng ta!"
"Hôm nay là sinh thần của mẫu phi, về tình về lý thì Doanh Vương phi cũng phải tiến cung."
Giọng điệu Vân Quán Ninh chắc chắn.
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên giọng nói dịu dàng: "Mạc Lị, công chúa nhà ngươi đã ổn hơn chưa? Bổn vương phi đã nhiều ngày không đến thăm Phi Phi rồi."
Ba người nhìn theo hướng của giọng nói.
Chỉ thấy bóng dáng Tần Tự Tuyết đúng lúc bước vào cửa.
Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến liền đấy!
Vân Quán Ninh lấy thuốc trong không gian ra đưa cho Bích Châu.
Lấy ra một lọ thuốc viên pha chế sẵn và một chai thuốc xịt, sau khi giải thích rõ ràng cách dùng cho Bích Châu, nàng căn dặn hạ nhân đưa Bích Châu về, nhưng cũng sẽ âm thầm trông chừng nàng ta.
Ngày mai là sinh thần của Đức Phi, là chuyện vô cùng quan trọng.
Tối nay, nhân chứng Bích Châu này nhất định không được có bất kỳ sơ suấtnào!
Sáng sớm hôm sau, Vân Quán Ninh đưa Viện Bảo đến Cố gia.
Cố Bá Trọng đã từ quan từ lâu, vì vậy sinh thần của Đức Phi, dù có cử người đưa thiếp mời đến, ông ấy cũng không định vào cung.
Nơi bẩn thỉu như thế, Cố Bá Trọng không muốn đặt chân vào.
Bệnh của Cố Minh được Vân Quán Ninh chữa trị cũng đã có chuyển biến tốt, bây giờ đã có thể bước xuống đi lại.
Copy từ web τaмlinh247.com
Chỉ là bệnh viêm cơ tim mãn tính vẫn chưa bắt đầu chữa trị.
Dạ dày của hắn bị thương rất nghiêm trọng.
Ít nhất cũng phải điều dưỡng một năm rưỡi.
Dù sao thì Vân Quán Ninh cũng đã kiểm tra kỹ càng, bệnh viêm cơ tim mãn tính của hắn tạm thời sẽ không mất mạng. Vả lại thuốc trị bệnh viêm cơ tim, dược tính cũng rất mạnh.
Vì vậy phải bồi dưỡng dạ dày trước.
Lúc nhìn thấy Vân Quán Ninh và Viên Bảo, Cố Minh cũng hết sức kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh đã vui vẻ trở lại.
Hắn gần ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa thành gia lập thất, đương nhiên sẽ vô cùng yêu thích đứa nhóc kháu khỉnh bụ bẫm như Viên Bảo.
Nóng lòng muốn mang hết mọi thứ tốt đẹp của hắn tặng cho tiểu ngoại tôn này.
Sau khi về Vương phủ, Vân Quán Ninh bèn giục Mặc Diệp tiến cung.
"Tiến cũng sớm như vậy làm gì?"
Mặc Diệp vừa mới thay thuốc, trên người còn vương mùi thuốc thoang thoảng, hắn đang thưởng thức chiếc đèn pin nhỏ kia: "Tiệc cung đình giờ thân mới bắt đầu."
Món đồ chơi này thú vị thật.
Ấn công tắc xuống thì sáng lên ngay.
Còn có thể cất vào trong ngực, tiện hơn đèn lồng rất nhiều!
Đọc tiếp tại Tαмliπh247 .com nhé !
"Sinh thần của mẫu phi người hay sinh thần của mẫu phi ta vậy?"
Vân Quán Ninh trừng mắt nhìn hắn với vẻ mặt chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép: "Nghe nói Sở Vương bọn họ đã đưa Vương phi đến thỉnh an mẫu phi từ sớm, nhưng con trai ruột như người lại không muốn ra khỏi cửa làsao?"
"Chính vì bổn vương là con ruột, nên mới không cần để ý những nghi lễ xã giao này."
Mặc Diệp thờ ơ, không coi trọng lời của nàng.
"Ta tiến cung có việc."
Vân Quán Ninh bước đến bên cạnh hắn, làm ra vẻ muốn đoạt lấy đèn pin: "Nếu ngươi không chịu theo ta đến Vị Ương Cung, Cửu công chúa sẽ không tin lời ta."
Phải có được sự tín nhiệm của Đức Phi.
Trước tiên, phải nắm chắc được Mặc Phi Phi.
Không biết là làm sao, cô nương này đánh chết cũng không chịu gặp nàng.
Cổ họng của Bích Châu khoảng chừng một tháng mới có hiệu nghiệm.
Một tháng đã coi như rất nhanh rồi.
Giải quyết xong Mặc Phi Phi trước, sau đó giải quyết Đức Phi... Vân Quán Ninh tính toán vô cùng khí thế.
"Ngươi có việc chứ không phải bổn vương có việc."
Mặc Diệp bày ra dáng vẻ không phải chuyện của mình.
"Ngươi..."
Vân Quán Ninh tức giận nắm chặt nắm đấm, biết rõ mình không đánh lại hắn, bèn hít một hơi thật sâu, nén cơn giận trong lòng xuống: "Ta cho ngươibạc."
Nàng cười tươi như hoa: "Ngươi cũng biết cái gì ta cũng thiếu, chỉ không thiếu bạc thôi."
"Mười vạn lượng."
Mặc Diệp giơ tay, ra dấu một con số.
"Mười vạn? Ngươi ăn cướp à?"
Vân Quán Ninh trừng mắt với hắn, ánh mắt có thể lột da rút gân hắn.
"Ít hơn miễn bàn"
"Một vạn!"
Vân Quán Ninh nghiến răng: "Nếu ngươi không đi, ta sẽ lấy bạc đánh chết Mặc Phi Phi! Ta không tin nàng ta nhìn thấy bạc mà vẫn không thèm gặp ta!"
Mười vạn trả giá còn một vạn, nàng cũng là một cao thủ.
Một vạn lượng bạc hôm nay, hoặc là Mặc Diệp kiếm được.
Hoặc là nàng cứ đập hết một trăm lượng này đến một trăm lượng khác cho Mặc Phi Phi!
Đập một trăm lần, không tin nàng ta không chịu gặp nàng!
Hoặc là chiều theo sở thích, đổi một vạn lượng bạc này thành những thứ Mặc Phi Phi yêu thích...
Mặc Diệp lườm nàng một cái: "Vân Quán Ninh, người muốn mặc cả đúng không?"
Có người mặc cả như nàng vậy sao?
"Một vạn, đi hay không thì tùy!"
Vân Quán Ninh nghiến chặt không hé môi: "Ta biết dạo này Thần Cơ Doanh của các ngươi đang nghiên cứu chế tạo thử hỏa khí. Không những thiếu bạc mà còn thiếu tài liệu liên quan đến hỏa khí..."
Điều kiện này đã rất cám dỗ rồi!
Mặc Hồi Phong dạo này tập trung toàn bộ sức lực muốn đọ thắng thua với hắn.
Hai hôm trước, Mặc Hồi Phong phá một vụ án kéo dài đã lâu nhưng vẫn chưa được giải quyết, vì vậy đã nhận được sự tán thưởng của Mặc TôngNhiên.
Thế là Mặc Diệp bèn dự định nghiên cứu hỏa khí.
Nếu có thể chế tạo ra càng sớm, bên phía phụ hoàng...
"Thành giao."
Mặc Diệp đứng dậy, không thèm ngoảnh đầu bước ra ngoài. Đi được vài bước thì thấy Vân Quán Ninh cũng không đuổi theo: "Đi thôi, còn ngây ra đó làm gì?"
Vân Quán Ninh: "..."
Quả nhiên, bọn họ dựa vào tiền bạc để duy trì tình cảm phu thê nhạt nhòa giả tạo này.
Có Mặc Diệp ở phía trước, nàng thuận lợi tiến vào Vị Ương Cung.
Bích Châu giả làm tỳ nữ đi theo nàng vào Vị Ương Cung.
Nàng ta đã hầu hạ trong cung mười năm, vì vậy Mặc Phi Phi cũng nhận ra nàng ta.
Hôm nay sợ bị Tần Tự Tuyết nhận ra, Vân Quán Ninh đã cố ý làm một lớp mặt nạ bằng da cho nàng ta đeo.
Sau khi vào Vị Ương Cung mới tháo mặt nạ bằng da này xuống.
Nhìn thấy Bích Châu, Mặc Phi Phi vô cùng kinh ngạc!
Chén trà năm đó, chính Bích Châu đã dâng lên cho nàng ta!
Thấy Bích Châu bị mất tiếng, nàng ta kinh ngạc không nói nên lời. Vân Quản Ninh nói hết đầu đuôi ngọn nguồn một lượt, vẻ mặt nghiêm túc: "Cửu công chúa, chuyện là như vậy."
"Ngươi không tin lời ta, cũng không tin lời Du Nhị."
"Nhìn thấy Bích Châu, ngươi đã tin chưa?".
Đâu chỉ là tin tưởng?
Những năm gần đây, Đức Phi cũng âm thầm phái người tìm kiếm tung tích của Bích Châu để điều tra rõ ràng chuyện năm đó.
Nhưng Bích Châu giống như bốc hơi khỏi cung, tìm thế nào cũng không thấy!
Hóa ra là giả chết để trốn khỏi cung, lại còn thành thân nữa!
Sau khi khôi phục lại tinh thần, Mặc Phi Phi theo bản năng nhìn Mặc Diệp một cái, thấy hắn không nói gì thì bèn nghiến răng: "Ai biết được Bích Châu có bị người mua chuộc hay không?"
"Nàng ta bị mất tiếng, suy cho cùng cũng là người làm, không cho nàng ta nói ra sự thật, còn chuyện gì nữa sao?"
Thôi xong!
Thành kiến
hành kiến!
Mặc Phi Phi có niềm tin nhất định với Tần Tự Tuyết, từ lâu đã nhận định Vân Quán Ninh là một nữ nhân xấu xa lòng dạ nham hiểm, độc địa xảo trá!
Vì vậy, cho dù Vân Quán Ninh có làm thế nào, giải thích ra sao thì nàng ta cũng không tin!
Thấy nàng ta trợn mắt, lúc này Mặc Diệp mới mở lời: "Lời nào của nàng ấy cũng là thật."
"Nếu muội không tin, bổn vương sẽ phải người bắt Tần Tự Tuyết đến, đối chất tại chỗ."
Trừ cách này ra, dường như cũng không còn cách nào hợp lý hơn, có thể khiến Mặc Phi Phi thiếu hiểu biết này chịu tin.
"Thất ca ca, huynh đang giúp nàng ta!"
"Hôm nay là sinh thần của mẫu phi, về tình về lý thì Doanh Vương phi cũng phải tiến cung."
Giọng điệu Vân Quán Ninh chắc chắn.
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên giọng nói dịu dàng: "Mạc Lị, công chúa nhà ngươi đã ổn hơn chưa? Bổn vương phi đã nhiều ngày không đến thăm Phi Phi rồi."
Ba người nhìn theo hướng của giọng nói.
Chỉ thấy bóng dáng Tần Tự Tuyết đúng lúc bước vào cửa.
Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến liền đấy!
Bình luận facebook