Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89: Là con gái ruột của ngươi sao
Chương 89: Là con gái ruột của ngươi sao
Trần Thị bị đánh mấy chục gậy xong đã hoàn toàn ngất đi.
Sau khi bị một chậu nước lạnh dội cho tỉnh lại, bà ta giống như một con chó chết bị vứt trước mặt Vân Quán Ninh.
Ngay lúc này, bà ta đã không còn phách lối được nữa.
"Trần Thị, ta có một chuyện cảm thấy rất nghi ngờ."
Thấy Trần Thị nằm thoi thóp trên mặt đất, Vân Quán Ninh hỏi thẳng: "Vân Đinh Lan và Vân Đinh Đinh là nữ nhi của người thật sao?"
Tuy bà ta đã không còn sức sống nữa, nhưng trông có vẻ vẫn còn lý trí.
"Lời này của Minh Vương phi thật thú vị! Bọn chúng không phải là nữ nhi của ta, lẽ nào là nữ nhi của ngươi?"
Vừa dứt lời, một tên ngự lâm quân định tiến lên dạy dỗ bà ta một trận: "Dám bất kính với Vương phi..."
Nhưng đã bị Vân Quản Ninh ngăn lại.
"Xem ra ngươi không thấy quan tài thì không đổ lệ rồi! Chuyện này không đáng để người giấu ta, nếu ta muốn điều tra rõ ràng thì cũng chỉ trong nháy mắt."
Nàng cúi đầu nhìn Trần Thị: "Nhưng còn người, sợ là không đợi được đến lúc đó."
"Khi nãy Vân Đinh Lan cũng đã nhận tội hết rồi, nói ngươi sai khiến nàng ta đầu độc Đinh Đinh, muốn giết người bịt miệng."
Vẻ mặt Vân Đinh Lan chợt thay đổi, đang muốn phủ nhận thì lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Vân Quán Ninh.
Ma xui quỷ khiến, lời đã đến miệng nàng ta cũng phải nuốt về.
Nếu để Trần Thị gánh tội thay chuyện này...
Có phải nàng ta sẽ không sao nữa?
Vừa nãy khi bước vào, Trần Thị đã nhìn thấy Vân Đinh Lan quỳ bên giường. Trong lòng bà ta đã đoán ra được sơ sơ, sợ là đã điều tra rõ ràng chuyện này rồi.
Nhưng thế nào cũng không ngờ được, Vân Đinh Lan lại khai bà ta ra!
"Lan Nhi, sao con..."
Trần Thị vô cùng đau đớn.
Lúc nhìn thấy Vân Đinh Lan nước mắt đầm đìa, bỗng nhiên bà ta lại nghĩ đến, bà ta đã tuổi cao sức yếu, cho dù lúc này bị Vân Quán Ninh đánh chết, chỉ cần có thể bảo vệ được Lan Nhi bình an...
Nàng ta vẫn còn trẻ, con đường sau này rất dài.
Nếu nàng ta có thể gả vào Doanh Vương Phủ, sau này sẽ có thể báo thù cho bà ta!
Đây mới đúng là mẫu thân, vì suy nghĩ cho con gái, mẫu thân mới dâng hiến không vụ lợi như thế!
Trần Thị nghiến răng nén đau đớn trong lòng xuống, thái độ thờ ơ gật đầu nhận tội: "Phải! Chuyện này đều do ta sai khiến, Lan Nhi không liên quan đến chuyện này!"
Trước mắt Vân Chẩn Tung tối sầm lại, suýt chút ngã cắm đầu.
Ngự lâm quân ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy ông ta.
"Ứng Quốc Công nghe rõ rồi chứ?"
Vân Quán Ninh cười lạnh lùng, nhìn ông ta bằng ánh mắt mỉa mai: "Đây chính là phu nhân tốt, nữ nhi ngoan của ngài đó!"
"Ta, ta..."
Khóe môi Vân Chấn Tung run rẩy kịch liệt, không nói được lời nào.
Vân Đinh Đinh cũng nước mắt đầm đìa, nhìn Trần Thị đang nằm bò trên mặt đất, không cam lòng chất vấn: "Mẫu thân! Tại sao người phải đối xử với con như vậy? Tại sao phải tàn nhẫn với con như vậy?"
"Người chỉ yêu thương nhị tỷ tỷ, từ nhỏ con đã biết rồi!"
"Vì vậy sẽ biết điều không đến tranh giành tình cảm, nhưng con cũng là nữ nhi của người mà! Tại sao người có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Con cũng muốn được hầu hạ dưới gối mẫu thân, cũng muốn mẫu thân yêu thương con, nhưng tại sao người phải đối xử với con như vậy?"
Sự bất công của Trần Thị, thậm chí là sự nhẫn tâm với nàng ấy.
Là giới hạn cuối cùng khiến Vân Đinh Đinh sụp đổ.
Nàng ấy ôm mặt khóc to!
Vân Quán Ninh không an ủi nàng ấy, chỉ nhìn Trần Thị bằng ánh mắt nặng trĩu, gằn từng câu từng chữ hỏi: "Định Định muội ấy không phải là nữ nhi ruột của ngươi sao?"
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Vân Chấn Tung chợt thay đổi!
Ông ta không dám tin nhìn về phía Vân Quán Ninh: "Chuyện này, chuyện này sao có thể được?"
Vẻ mặt Trần Thị chợt cứng đờ, ánh mắt chột dạ liếc nhìn khắp nơi, không dám nhìn vào mắt Vân Quán Ninh.
"Ngươi đang nói bừa gì đó? Sao Đinh Đinh không phải là nữ nhi ruột của ta được? Năm đó lúc ta sinh nó, lão gia cũng canh giữ ở ngoài cửa, lão gia cũng biết!"
Ký ức của Vân Chấn Tung từ từ quay trở lại mười lăm năm về trước.
Buổi tối hôm Trần Thị sinh Vân Đinh Đinh, tuyết rơi đầy trời.
Ông ta vẫn luôn cho rằng, Trần Thị mang trong bụng một đứa con trai.
Ngay cả thải y và đại phu cũng nói đứa con trong bụng bà ta là một tiểu công tử, cho nên Vân Chấn Tung chăm sóc bà ta từng li từng tí, tự mình canh giữ bên ngoài chờ bà ta sinh con.
Ai ngờ sau khi đứa con được sinh ra lại là một bé gái?
Vân Chấn Tung cả đời không có con trai, trông đợi mười tháng trời cũng tan vào hư không, vô cùng nản lòng.
Trong cơn tức giận, ông ta phất áo bỏ đi, xưa nay không thèm nhìn con của Trần Thị thêm một cái.
Nhưng quả thật ông ta cũng đợi ở ngoài cửa, đợi đến khi Trần Thị sinh xong.
Vân Đinh Đinh làm sao có thể không phải là con của Trần Thị được?
Ông ta vẫn còn nhớ trận gió to tuyết lớn tối hôm ấy, ông ta ở ngoài cửa suýt chút đã bị đông cứng chân tay. Không ngừng đi tới đi lui trên hành lang, như vậy sẽ ấm áp hơn một chút.
Cho đến khi trong phòng vang lên tiếng khóc của trẻ con, ông ta mới đẩy cửa bước vào.
Ký ức tối hôm đó bỗng chấm dứt tại đây.
Nhớ kỹ lại thì những năm gần đây quả thật Trần Thị không thương yêu Vân Đinh Đinh cho lắm.
Ngược lại, lại nuông chiều Vân Đinh Lan đủ kiểu.
Người không biết còn tưởng Vân Đinh Đinh không phải là con do Trần Thị sinh ra thật.
"Vậy tại sao người không yêu thương Định Đinh?"
Vân Quán Ninh nhướng mày.
"Bởi vì, vì..."
Ánh mắt Trần Thị hoảng loạn, vội vàng giải thích: "Bởi vì năm đó thải y và đại phu đã chuẩn đoán, đứa con trong bụng ta là một tiểu công tử! Nếu ta sinh ra thì nó sẽ là tiểu thế tử của Phú Quốc Công!"
"Trong mười tháng đó, lão gia chăm sóc và cưng chiều ta đủ điều, ta cũng tràn đầy khao khát."
"Nào ngờ khi sinh ra lại là một nữ nhi! Lão gia không thèm nhìn ta lấy một cái đã phất áo bỏ đi, lòng ta buồn chán suýt nữa đã dẫn đến băng huyết."
"Cả tháng ở cữ lão gia cũng không thèm đến thăm ta."
"Ta cứ khóc suốt, từ đó về sau thì mắc bệnh hậu sản."
Trần Thị bắt đầu bật khóc.
Hai tay bà ta từ từ nắm chặt lại: "Đối với ta mà nói, nó chính là sao Tang Môn! Nữ nhi như vậy ta không cần cũng được! Nhìn thấy nó thì ta sẽ nhớ lại chuyện năm đó, sao ta có thể yêu thương nó được?"
Những lời này không những Vân Đinh Đinh coi là thật, ngay cả Vân Chẩn Tung cũng tưởng thật.
Những năm gần đây, ông ta không yêu thương Vân Đinh Đinh cũng bởi vì lý do này.
Nhưng không ngờ Trần Thị cũng vì vậy...
"Ngươi nói dối."
Vân Quán Ninh vừa nhìn đã biết tỏng sự giả tạo của Trần Thị.
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trần Thị, lạnh lùng nói: "Những lời này người có thể lừa gạt người khác, nhưng đừng hòng lừa gạt bổn vương phi!"
"Nếu ngươi không thành thật khai báo..."
Nàng từ từ cong khóe môi lên, vẽ ra một nụ cười lạnh lùng: "Ta sẽ tìm ra bà mụ đỡ đẻ cho ngươi năm đó, còn có nha hoàn và lão bà hầu hạ trong phòng người, đều tra hỏi hết!"
Nàng từ đâu biết được bà ta đang nói dối?
Trần Thị luống cuống tay chân.
Bà ta cố chịu đựng đau đớn kịch liệt, khó khăn bò dậy: "Lão gia, từng câu từng chữ của thiếp thân đều là thật!"
"Chuyện năm đó ngài cũng tận mắt nhìn thấy, sao ta có thể nói dối được?"
Vân Chấn Tung lại lúng túng.
Từ khi Vân Đinh Đinh trúng độc đến nay, mỗi một chuyện đều khiến ông ta không thể ngờ được, làm ông ta không kịp trở tay.
Hiện tại ông cũng không biết, rốt cuộc lời của Trần Thị câu nào là thật, câu nào là giả...
"Xem ra Trần di nương quả thực không muốn thành thật khai báo rồi! Vậy thì phải đi điều tra thật kỹ, bà mụ đỡ đẻ cho ngươi năm đó là ai, ngoài ra đưa hết các nha hoàn và lão bà trong phòng người đến đây, bổn vương phi sẽ hỏi từng người một!"
Vân Quản Ninh đảo mắt, ánh mắt buốt lạnh dừng lại trên người Trần Thị.
Khiến toàn thân bà ta khẽ run lên theo bản năng, chỉ cảm thấy ánh mắt này của nàng rét lạnh thấu xương...
"Nếu ai có điều che giấu sẽ bị vứt đến núi hoang cho sói ăn!"
Dứt lời nàng bỗng nhiên đứng dậy, một tay bóp cổ Vân Đinh Lan: "Hoặc là ta có thể sẽ ra tay với Vân Đinh Lan trước!"
Vân Đinh Lan chính là mạng sống của Trần Thị!
Hai chân nàng ta mềm nhũn quỳ xuống, trong lòng chán nản cúi đầu: "Ngươi tha cho Lan Nhi, ta nói, ta nói!"
Trần Thị bị đánh mấy chục gậy xong đã hoàn toàn ngất đi.
Sau khi bị một chậu nước lạnh dội cho tỉnh lại, bà ta giống như một con chó chết bị vứt trước mặt Vân Quán Ninh.
Ngay lúc này, bà ta đã không còn phách lối được nữa.
"Trần Thị, ta có một chuyện cảm thấy rất nghi ngờ."
Thấy Trần Thị nằm thoi thóp trên mặt đất, Vân Quán Ninh hỏi thẳng: "Vân Đinh Lan và Vân Đinh Đinh là nữ nhi của người thật sao?"
Tuy bà ta đã không còn sức sống nữa, nhưng trông có vẻ vẫn còn lý trí.
"Lời này của Minh Vương phi thật thú vị! Bọn chúng không phải là nữ nhi của ta, lẽ nào là nữ nhi của ngươi?"
Vừa dứt lời, một tên ngự lâm quân định tiến lên dạy dỗ bà ta một trận: "Dám bất kính với Vương phi..."
Nhưng đã bị Vân Quản Ninh ngăn lại.
"Xem ra ngươi không thấy quan tài thì không đổ lệ rồi! Chuyện này không đáng để người giấu ta, nếu ta muốn điều tra rõ ràng thì cũng chỉ trong nháy mắt."
Nàng cúi đầu nhìn Trần Thị: "Nhưng còn người, sợ là không đợi được đến lúc đó."
"Khi nãy Vân Đinh Lan cũng đã nhận tội hết rồi, nói ngươi sai khiến nàng ta đầu độc Đinh Đinh, muốn giết người bịt miệng."
Vẻ mặt Vân Đinh Lan chợt thay đổi, đang muốn phủ nhận thì lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Vân Quán Ninh.
Ma xui quỷ khiến, lời đã đến miệng nàng ta cũng phải nuốt về.
Nếu để Trần Thị gánh tội thay chuyện này...
Có phải nàng ta sẽ không sao nữa?
Vừa nãy khi bước vào, Trần Thị đã nhìn thấy Vân Đinh Lan quỳ bên giường. Trong lòng bà ta đã đoán ra được sơ sơ, sợ là đã điều tra rõ ràng chuyện này rồi.
Nhưng thế nào cũng không ngờ được, Vân Đinh Lan lại khai bà ta ra!
"Lan Nhi, sao con..."
Trần Thị vô cùng đau đớn.
Lúc nhìn thấy Vân Đinh Lan nước mắt đầm đìa, bỗng nhiên bà ta lại nghĩ đến, bà ta đã tuổi cao sức yếu, cho dù lúc này bị Vân Quán Ninh đánh chết, chỉ cần có thể bảo vệ được Lan Nhi bình an...
Nàng ta vẫn còn trẻ, con đường sau này rất dài.
Nếu nàng ta có thể gả vào Doanh Vương Phủ, sau này sẽ có thể báo thù cho bà ta!
Đây mới đúng là mẫu thân, vì suy nghĩ cho con gái, mẫu thân mới dâng hiến không vụ lợi như thế!
Trần Thị nghiến răng nén đau đớn trong lòng xuống, thái độ thờ ơ gật đầu nhận tội: "Phải! Chuyện này đều do ta sai khiến, Lan Nhi không liên quan đến chuyện này!"
Trước mắt Vân Chẩn Tung tối sầm lại, suýt chút ngã cắm đầu.
Ngự lâm quân ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy ông ta.
"Ứng Quốc Công nghe rõ rồi chứ?"
Vân Quán Ninh cười lạnh lùng, nhìn ông ta bằng ánh mắt mỉa mai: "Đây chính là phu nhân tốt, nữ nhi ngoan của ngài đó!"
"Ta, ta..."
Khóe môi Vân Chấn Tung run rẩy kịch liệt, không nói được lời nào.
Vân Đinh Đinh cũng nước mắt đầm đìa, nhìn Trần Thị đang nằm bò trên mặt đất, không cam lòng chất vấn: "Mẫu thân! Tại sao người phải đối xử với con như vậy? Tại sao phải tàn nhẫn với con như vậy?"
"Người chỉ yêu thương nhị tỷ tỷ, từ nhỏ con đã biết rồi!"
"Vì vậy sẽ biết điều không đến tranh giành tình cảm, nhưng con cũng là nữ nhi của người mà! Tại sao người có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Con cũng muốn được hầu hạ dưới gối mẫu thân, cũng muốn mẫu thân yêu thương con, nhưng tại sao người phải đối xử với con như vậy?"
Sự bất công của Trần Thị, thậm chí là sự nhẫn tâm với nàng ấy.
Là giới hạn cuối cùng khiến Vân Đinh Đinh sụp đổ.
Nàng ấy ôm mặt khóc to!
Vân Quán Ninh không an ủi nàng ấy, chỉ nhìn Trần Thị bằng ánh mắt nặng trĩu, gằn từng câu từng chữ hỏi: "Định Định muội ấy không phải là nữ nhi ruột của ngươi sao?"
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Vân Chấn Tung chợt thay đổi!
Ông ta không dám tin nhìn về phía Vân Quán Ninh: "Chuyện này, chuyện này sao có thể được?"
Vẻ mặt Trần Thị chợt cứng đờ, ánh mắt chột dạ liếc nhìn khắp nơi, không dám nhìn vào mắt Vân Quán Ninh.
"Ngươi đang nói bừa gì đó? Sao Đinh Đinh không phải là nữ nhi ruột của ta được? Năm đó lúc ta sinh nó, lão gia cũng canh giữ ở ngoài cửa, lão gia cũng biết!"
Ký ức của Vân Chấn Tung từ từ quay trở lại mười lăm năm về trước.
Buổi tối hôm Trần Thị sinh Vân Đinh Đinh, tuyết rơi đầy trời.
Ông ta vẫn luôn cho rằng, Trần Thị mang trong bụng một đứa con trai.
Ngay cả thải y và đại phu cũng nói đứa con trong bụng bà ta là một tiểu công tử, cho nên Vân Chấn Tung chăm sóc bà ta từng li từng tí, tự mình canh giữ bên ngoài chờ bà ta sinh con.
Ai ngờ sau khi đứa con được sinh ra lại là một bé gái?
Vân Chấn Tung cả đời không có con trai, trông đợi mười tháng trời cũng tan vào hư không, vô cùng nản lòng.
Trong cơn tức giận, ông ta phất áo bỏ đi, xưa nay không thèm nhìn con của Trần Thị thêm một cái.
Nhưng quả thật ông ta cũng đợi ở ngoài cửa, đợi đến khi Trần Thị sinh xong.
Vân Đinh Đinh làm sao có thể không phải là con của Trần Thị được?
Ông ta vẫn còn nhớ trận gió to tuyết lớn tối hôm ấy, ông ta ở ngoài cửa suýt chút đã bị đông cứng chân tay. Không ngừng đi tới đi lui trên hành lang, như vậy sẽ ấm áp hơn một chút.
Cho đến khi trong phòng vang lên tiếng khóc của trẻ con, ông ta mới đẩy cửa bước vào.
Ký ức tối hôm đó bỗng chấm dứt tại đây.
Nhớ kỹ lại thì những năm gần đây quả thật Trần Thị không thương yêu Vân Đinh Đinh cho lắm.
Ngược lại, lại nuông chiều Vân Đinh Lan đủ kiểu.
Người không biết còn tưởng Vân Đinh Đinh không phải là con do Trần Thị sinh ra thật.
"Vậy tại sao người không yêu thương Định Đinh?"
Vân Quán Ninh nhướng mày.
"Bởi vì, vì..."
Ánh mắt Trần Thị hoảng loạn, vội vàng giải thích: "Bởi vì năm đó thải y và đại phu đã chuẩn đoán, đứa con trong bụng ta là một tiểu công tử! Nếu ta sinh ra thì nó sẽ là tiểu thế tử của Phú Quốc Công!"
"Trong mười tháng đó, lão gia chăm sóc và cưng chiều ta đủ điều, ta cũng tràn đầy khao khát."
"Nào ngờ khi sinh ra lại là một nữ nhi! Lão gia không thèm nhìn ta lấy một cái đã phất áo bỏ đi, lòng ta buồn chán suýt nữa đã dẫn đến băng huyết."
"Cả tháng ở cữ lão gia cũng không thèm đến thăm ta."
"Ta cứ khóc suốt, từ đó về sau thì mắc bệnh hậu sản."
Trần Thị bắt đầu bật khóc.
Hai tay bà ta từ từ nắm chặt lại: "Đối với ta mà nói, nó chính là sao Tang Môn! Nữ nhi như vậy ta không cần cũng được! Nhìn thấy nó thì ta sẽ nhớ lại chuyện năm đó, sao ta có thể yêu thương nó được?"
Những lời này không những Vân Đinh Đinh coi là thật, ngay cả Vân Chẩn Tung cũng tưởng thật.
Những năm gần đây, ông ta không yêu thương Vân Đinh Đinh cũng bởi vì lý do này.
Nhưng không ngờ Trần Thị cũng vì vậy...
"Ngươi nói dối."
Vân Quán Ninh vừa nhìn đã biết tỏng sự giả tạo của Trần Thị.
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trần Thị, lạnh lùng nói: "Những lời này người có thể lừa gạt người khác, nhưng đừng hòng lừa gạt bổn vương phi!"
"Nếu ngươi không thành thật khai báo..."
Nàng từ từ cong khóe môi lên, vẽ ra một nụ cười lạnh lùng: "Ta sẽ tìm ra bà mụ đỡ đẻ cho ngươi năm đó, còn có nha hoàn và lão bà hầu hạ trong phòng người, đều tra hỏi hết!"
Nàng từ đâu biết được bà ta đang nói dối?
Trần Thị luống cuống tay chân.
Bà ta cố chịu đựng đau đớn kịch liệt, khó khăn bò dậy: "Lão gia, từng câu từng chữ của thiếp thân đều là thật!"
"Chuyện năm đó ngài cũng tận mắt nhìn thấy, sao ta có thể nói dối được?"
Vân Chấn Tung lại lúng túng.
Từ khi Vân Đinh Đinh trúng độc đến nay, mỗi một chuyện đều khiến ông ta không thể ngờ được, làm ông ta không kịp trở tay.
Hiện tại ông cũng không biết, rốt cuộc lời của Trần Thị câu nào là thật, câu nào là giả...
"Xem ra Trần di nương quả thực không muốn thành thật khai báo rồi! Vậy thì phải đi điều tra thật kỹ, bà mụ đỡ đẻ cho ngươi năm đó là ai, ngoài ra đưa hết các nha hoàn và lão bà trong phòng người đến đây, bổn vương phi sẽ hỏi từng người một!"
Vân Quản Ninh đảo mắt, ánh mắt buốt lạnh dừng lại trên người Trần Thị.
Khiến toàn thân bà ta khẽ run lên theo bản năng, chỉ cảm thấy ánh mắt này của nàng rét lạnh thấu xương...
"Nếu ai có điều che giấu sẽ bị vứt đến núi hoang cho sói ăn!"
Dứt lời nàng bỗng nhiên đứng dậy, một tay bóp cổ Vân Đinh Lan: "Hoặc là ta có thể sẽ ra tay với Vân Đinh Lan trước!"
Vân Đinh Lan chính là mạng sống của Trần Thị!
Hai chân nàng ta mềm nhũn quỳ xuống, trong lòng chán nản cúi đầu: "Ngươi tha cho Lan Nhi, ta nói, ta nói!"
Bình luận facebook