Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97 “Không vội.”
Vân Quán Ninh nhịn không được tưởng tượng, hai mươi năm sau, Viên Bảo có phải cũng trở thành bộ dáng này.
Ma xui quỷ khiển, nàng định đưa tay ra sờ góc mặt gợi cảm kia của hắn.
Nào biết vừa mới đưa tay ra, còn chưa chạm đến hắn, đã nghe thấy Mặc Diệp lạnh lùng nói rằng: “Lấy cái móng heo của ngươi ra! Đừng hòng nhân lúc bổn vương đang ngủ thì phi lễ với bổn vương.”
Vân Quán Ninh: "..”
Góc mặt của nam nhân này cũng có mắt hay gì?!
Nhưng thấy hắn vẫn đang nhắm chặt đôi mắt... nàng chột dạ, vẫn là rút tay cái “soạt” lại, thu cánh tay trần vào trong chăn.
Hắn chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này, Vân Quán Ninh trợn tròn mắt.
Nam nhân này rõ ràng là tỉnh dậy còn sớm hơn nàng!
“Rõ ràng đã tỉnh rồi, còn giả vờ đang ngủ, dùng sắc đẹp để câu dẫn ta! Nói không chừng là ngươi có mưu đồ không trong sáng, muốn mượn cơ hội làm nhục ta!”
Vân Quán Ninh lập tức oán giận lại: “Nói không chừng, ngươi là muốn phi lễ ta á chứ!”
“Chỉ là bị ta giành trước mà thôi! Ngươi đúng là đồ trong ngoài bất nhất, muốn để ta chủ động!”
Nực cười!
Cái tên Vân công kích của nàng cũng không phải là gọi không!
Không phải ngay cả Đức Phi cũng nói năng miệng mồm lanh lợi sao?
Trên mặt tranh cãi ngoài miệng, còn có ai có thể chiếm ưu thế trước mặt nàng sao?!
Nghe những lời này của nàng, Mặc Diệp nhịn không được quay đầu nhìn nàng.
Qua hồi lâu, hắn mới khẽ lắc đầu, vẻ mặt khinh thường, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Vân Quán Ninh, người thật đúng là vô liêm sỉ.”
“Ha ha, như nhau như nhau.”
Vân Quán Ninh ngoài cười nhưng trong không cười.
Mặt dù hai người sớm đã viên phòng, nhưng mà bốn năm qua, hai người ngay cả tay còn chưa từng nắm. Với Mặc Diệp mà nói, Vân Quán Ninh giống như một người xa lạ, chỉ đội cái danh vương phi của hắn trên đầu mà thôi.
Lúc này hai người mặc dù đều đã tỉnh rồi, nhưng mà lại đắp chung một tấm chăn...
Nếu như là không cẩn thận chạm phải đối phương, thì hai người sẽ vội vàng né ra như chạm phải điện, cách nhau xa tít tắp.
“Sao người còn chưa dậy? Không phải người phải đi lên triều à?”
Vân Quán Ninh nhíu mày nhìn hắn.
“Sao ngươi cũng chưa dậy? Không phải người phải đi bắt mạch cho phụ hoàng sao?”
Mặc Diệp nhìn đi chỗ khác.
Hai người ai cũng không chịu dậy trước, để cho người kia nhìn thấy dáng vẻ trần truồng của mình.
Mặc Diệp sớm đã đem Như Yên và Như Ngọc... thậm chí là Như Mặc ra mắng chửi xối xả trong lòng rồi!
Nếu như không có ba đồ khốn kiếp kia, ai dám lột sạch xiêm y của hắn chứ?!
Lại còn lột trần như nhộng, nhét hắn và Vân Quán Ninh vào chung một cái chăn, quả thật là nỗi nhục lớn!
Mặc Diệp tức đến mức sắc mặt tái mét.
Ngoài cửa.
Như Ngọc và Như Mặc dán chặt lỗ tai lên cửa phòng, Như Yên ở một bên ôm quần áo của Vân Quán Ninh trong lòng: “Các ngươi thật sự không lấy quần áo cho vương gia à?
“Lấy cái gì? Tạo cơ hội ở riêng cho chủ tử và vương phi không tốt à?
Như Mặc nhíu mày: “Hai người họ rõ ràng là tâm đầu ý hợp, sớm đã ưng ý nhau! Cứ cố tình không chịu nói ra. Chúng ta giúp đỡ họ không phải rất tốt sao?”
“Đúng vậy! Để bọn họ trơ trụi ở riêng với nhau, chỉ nghĩ thôi đã thấy rất kích thích rồi!”
Như Ngọc uốn éo cơ thể như một con giun.
Như Mặc đạp cho một cái: “Ngươi ghê tởm chết!”
2
“Nhưng mà, vương gia phải vào cung thượng triều, vương phi cũng phải vào cung bắt mạch cho hoàng thượng.”
Như Yên nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.
“Không vội.”
Như Mặc còn chưa nói xong, trong phòng đã vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Mặc Diệp: “Như Mặc, Như Ngọc! Hai cái đồ khốn các ngươi, lăn vào đây cho bổn vương!”
“Hình như chủ tử rất tức giận?”
Như Ngọc ngước mắt nhìn Như Mặc, trưng cầu ý kiến của hắn ta: “Làm sao đây?”
Như Mặc xoay chuyển con người, ánh mắt không có ý tốt rơi lên trên người Như Ngọc...
Ma xui quỷ khiển, nàng định đưa tay ra sờ góc mặt gợi cảm kia của hắn.
Nào biết vừa mới đưa tay ra, còn chưa chạm đến hắn, đã nghe thấy Mặc Diệp lạnh lùng nói rằng: “Lấy cái móng heo của ngươi ra! Đừng hòng nhân lúc bổn vương đang ngủ thì phi lễ với bổn vương.”
Vân Quán Ninh: "..”
Góc mặt của nam nhân này cũng có mắt hay gì?!
Nhưng thấy hắn vẫn đang nhắm chặt đôi mắt... nàng chột dạ, vẫn là rút tay cái “soạt” lại, thu cánh tay trần vào trong chăn.
Hắn chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này, Vân Quán Ninh trợn tròn mắt.
Nam nhân này rõ ràng là tỉnh dậy còn sớm hơn nàng!
“Rõ ràng đã tỉnh rồi, còn giả vờ đang ngủ, dùng sắc đẹp để câu dẫn ta! Nói không chừng là ngươi có mưu đồ không trong sáng, muốn mượn cơ hội làm nhục ta!”
Vân Quán Ninh lập tức oán giận lại: “Nói không chừng, ngươi là muốn phi lễ ta á chứ!”
“Chỉ là bị ta giành trước mà thôi! Ngươi đúng là đồ trong ngoài bất nhất, muốn để ta chủ động!”
Nực cười!
Cái tên Vân công kích của nàng cũng không phải là gọi không!
Không phải ngay cả Đức Phi cũng nói năng miệng mồm lanh lợi sao?
Trên mặt tranh cãi ngoài miệng, còn có ai có thể chiếm ưu thế trước mặt nàng sao?!
Nghe những lời này của nàng, Mặc Diệp nhịn không được quay đầu nhìn nàng.
Qua hồi lâu, hắn mới khẽ lắc đầu, vẻ mặt khinh thường, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Vân Quán Ninh, người thật đúng là vô liêm sỉ.”
“Ha ha, như nhau như nhau.”
Vân Quán Ninh ngoài cười nhưng trong không cười.
Mặt dù hai người sớm đã viên phòng, nhưng mà bốn năm qua, hai người ngay cả tay còn chưa từng nắm. Với Mặc Diệp mà nói, Vân Quán Ninh giống như một người xa lạ, chỉ đội cái danh vương phi của hắn trên đầu mà thôi.
Lúc này hai người mặc dù đều đã tỉnh rồi, nhưng mà lại đắp chung một tấm chăn...
Nếu như là không cẩn thận chạm phải đối phương, thì hai người sẽ vội vàng né ra như chạm phải điện, cách nhau xa tít tắp.
“Sao người còn chưa dậy? Không phải người phải đi lên triều à?”
Vân Quán Ninh nhíu mày nhìn hắn.
“Sao ngươi cũng chưa dậy? Không phải người phải đi bắt mạch cho phụ hoàng sao?”
Mặc Diệp nhìn đi chỗ khác.
Hai người ai cũng không chịu dậy trước, để cho người kia nhìn thấy dáng vẻ trần truồng của mình.
Mặc Diệp sớm đã đem Như Yên và Như Ngọc... thậm chí là Như Mặc ra mắng chửi xối xả trong lòng rồi!
Nếu như không có ba đồ khốn kiếp kia, ai dám lột sạch xiêm y của hắn chứ?!
Lại còn lột trần như nhộng, nhét hắn và Vân Quán Ninh vào chung một cái chăn, quả thật là nỗi nhục lớn!
Mặc Diệp tức đến mức sắc mặt tái mét.
Ngoài cửa.
Như Ngọc và Như Mặc dán chặt lỗ tai lên cửa phòng, Như Yên ở một bên ôm quần áo của Vân Quán Ninh trong lòng: “Các ngươi thật sự không lấy quần áo cho vương gia à?
“Lấy cái gì? Tạo cơ hội ở riêng cho chủ tử và vương phi không tốt à?
Như Mặc nhíu mày: “Hai người họ rõ ràng là tâm đầu ý hợp, sớm đã ưng ý nhau! Cứ cố tình không chịu nói ra. Chúng ta giúp đỡ họ không phải rất tốt sao?”
“Đúng vậy! Để bọn họ trơ trụi ở riêng với nhau, chỉ nghĩ thôi đã thấy rất kích thích rồi!”
Như Ngọc uốn éo cơ thể như một con giun.
Như Mặc đạp cho một cái: “Ngươi ghê tởm chết!”
2
“Nhưng mà, vương gia phải vào cung thượng triều, vương phi cũng phải vào cung bắt mạch cho hoàng thượng.”
Như Yên nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.
“Không vội.”
Như Mặc còn chưa nói xong, trong phòng đã vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Mặc Diệp: “Như Mặc, Như Ngọc! Hai cái đồ khốn các ngươi, lăn vào đây cho bổn vương!”
“Hình như chủ tử rất tức giận?”
Như Ngọc ngước mắt nhìn Như Mặc, trưng cầu ý kiến của hắn ta: “Làm sao đây?”
Như Mặc xoay chuyển con người, ánh mắt không có ý tốt rơi lên trên người Như Ngọc...
Bình luận facebook