Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-129
CHƯƠNG 129: NGÀY MỪNG THỌ
CHƯƠNG 129: NGÀY MỪNG THỌ
Tuy rằng mấy ngày gần đây tướng phủ đã gây ra rất nhiều thị phi cũng đang trên đỉnh sóng gió, nhưng bữa tiệc sinh nhật của lão phu nhân, vẫn có rất nhiều người đến dự.
Về việc họ đến vì nể mặt hay đến vì không muốn bỏ lỡ náo nhiệt thì chẳng biết được.
Hạ Thừa tướng mời sứ thần Bắc Mạc là Kỳ Vương gia, lão phu nhân thì mời Thôi thái phi, danh sách khách quý của thọ yến hôm nay so với danh sách tân khách trong ngày Hạ Thương Mai được gả cho Lương vương ngày đó chỉ có hơn chứ không kém.
Dựa theo quy củ, vào ngày thọ yến, trước khi tân khách vào cửa, Thương Mai cùng Liên thị đều phải đến chúc thọ lão phu nhân, cả nhà cùng ăn chút mì thọ, đây là quy củ năm ngoái.
Sáng sớm hôm nay, Lam Ngọc cô cô trong phòng lão phu nhân liền đến bảo Thương Mai cùng Liên thị đến thỉnh an, chúc thọ trước.
"Mắt của mẫu thân bất tiện, ta đi là được rồi." Thương Mai nói.
Lam Ngọc cô cô nói: "Đại tiểu thư, lão phu nhân đã dặn phải mời phu nhân cùng đến.”
"Ta nói mắt của người không tiện, không đi, ngươi không nghe sao?" Thương Mai lạnh lùng hỏi.
Lam Ngọc cô cô không hề úy kỵ, lạnh lùng thốt: "Đại tiểu thư nổi giận với nô tài như chúng ta thì có ích gì? Có bản lĩnh hãy đi nổi giận với lão phu nhân ấy, đây là phân phó của lão phu nhân, hy vọng Đại tiểu thư nhớ cho rằng, cho dù có một ngày người sẽ trở thành nhiếp chính Vương phi, nhưng hiện tại thì người vẫn chỉ Đại tiểu thư của Tướng phủ mà thôi, người vẫn phải quỳ gối trước mặt lão phu nhân cung kính gọi một tiếng tổ mẫu."
Du ma ma nghe được lời ấy, liền lạnh lùng đáp trả: “Ngươi còn biết nàng là Đại tiểu thư sao? Có nô tài nào đi nói chuyện với Đại tiểu thư như vậy hả? Cũng vì là đang ở Tướng phủ, nếu đổi lại ở trong cung, một cô cô lâu năm mà không hiểu quy tắc như ngươi đã sớm bị lôi ra đánh ba mươi đại bản rồi.”
Lam Ngọc cô cô hoàn toàn không sợ Du ma ma: “Đúng vậy, ta biết Du ma ma là ở trong cung, nhưng hiện tại đang ở tướng phủ, trong Tướng phủ này, lão phu nhân chính là trời, nếu không nghe lời thì ngay cả nô tài cũng không bằng.”
Nói xong, nàng ta khinh miệt liếc nhìn Thương Mai một cái rồi xoay người mà đi.
Du ma ma tức giận đến phát run: “Tướng phủ này đúng là vô pháp vô thiên."
Trước khi đến đây, bà cũng biết tình hình của Thương Mai ở tướng phủ cũng chẳng lạc quan gì mấy nhưng không ngờ lại không tài nào chịu nổi như vậy, không nghĩ tới như vậy đích không chịu nổi, ngay cả một nô tài cũng có thể tùy ý quát tháo.
Nhưng nhớ lại lúc bà ra khỏi cung để đón Thương Mai vào cung, tình huống đại khái cũng không khác biệt lắm.
Bà nhìn Thương Mai, thấy thấy dáng vẻ của cô không chút tức giận, không thể không nói: "Đại tiểu thư không tức giận sao?"
Thương Mai thản nhiên nhướng mày: “Ma ma, mới bấy nhiêu đã tức giận rồi sao? Người cũng thiếu kiên nhẫn quá rồi!"
Du ma ma hơi kinh ngạc, đúng vậy, bà vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, mới bị tên nô tài này đâm chọt hai câu liền mất kiên nhẫn, không khỏi tự cảm thấy có chút thất vọng: “Lão nô xốc nổi rồi."
Thương Mai biết bà ở trong cung hoàng hậu đã quen ra lệnh, đến phủ này làm người bên cạnh cô, phải chịu sự khinh bỉ còn phải nhìn sắc mặt nên hiển nhiên là không quen.
"Không thành vấn đề, những kẻ ăn nói đê tiện như vậy luôn chết nhanh hơn người khác!" Thương Mai xoay người đi vào: “Phiền ma ma trang điểm cho ta một chút, thoa phấn dày để người ta không thể nhìn ra vết sẹo trên mặt ta."
"Vâng!" Du ma ma đi vào theo.
Sau khi vào trong, Thương Mai lớn tiếng nói với Du ma ma: "Ma ma, mắt của mẫu thân ta bất tiện, sợ là sẽ không dự được yến hội tối nay, nhưng cứ rầu rĩ trong phòng mãi cũng không tốt, lúc rảnh rỗi bà hãy đưa mẫu thân ta ra hồ dạo một lát để bà ấy bớt buồn.”
"Vâng, lão nô biết rồi." Du ma ma nói.
Bà quay đầu lại thì thấy Thùy Nga đứng ở một bên, liền quát lớn: "Còn không nhanh vào phòng phu nhân hầu hạ? Cứ đứng đực ra đó làm gì? Chút việc ấy cũng không hiểu."
Thùy Nga oán hận liếc nhìn Du ma ma: “Vâng!"
Từ sau chuyện Trần Ninh lần trước, Đại tiểu thư vẫn luông phòng bị nàng ta, nàng ta cũng đã mấy lần nói chuyện với quản gia Hạ Đoàn, muốn được điều đi nơi khác, nhưng quản gia vẫn không đoái hoài.
Nàng ta không thể ở đây được nữa, lão phu nhân thì càng ngày càng không thích Đại tiểu thư, ở lại Hạ Chí Uyển này sẽ không có ngày ngóc đầu lên được.
Lúc Thương Mai mang theo Tiểu Khuyên viện của lão phu nhân chỉ thấy mấy đứa con của nhị thúc đã đến, nhị thẩm Lưu thị đưa theo bọn chúng đến chúc thọ lão phu nhân.
Lão phu nhân vẫn còn đang ở trong phòng thay đồ, trang điểm, những người đến thỉnh an đều đang ở trong sân, Hạ nhị thúc cùng Hạ Thừa tướng đang nói chuyện bên cây chuối, quay lưng lại với mọi người
Nhìn thấy Lưu thị, Thương Mai liền nhớ tới lời của Du ma ma, Lưu thị thật sự qua lại cùng Trần Ninh?
Hôm nay, Lưu thị ăn mặc rất nổi bật, tuy rằng đã sắp bước sang tuổi ba mươi nhưng vẫn giữ được sức hút khó cưỡng như trước.
Chiếc váy dài màu đỏ lựu bằng lụa nhẹ nhàng ôm sát cơ thể phô ra bộ ngực đẫy đà, trên gương mặt được bảo dưỡng cẩn thận không có lấy một nếp nhăn, nàng ta đang cùng phu nhân Nguyệt Nhung trò chuyệ, hai người đứng cùng nhau nhưng rõ ràng nàng ta đẹp hơn phu nhân Nguyệt Nhung.
Hiển nhiên là do phu nhân Nguyệt Nhung hiện giờ đang bị thương, sắc mặt tái nhợt được che phủ bởi lớp phấn dày cộm, dáng người cũng tương đối lùn, không có xuất thân như mọi người, mấy năm nay cũng không tu dưỡng khí chất, cho nên dù cho đầu gắn đầy châu báu thì cũng không khỏa lấp được bộ dáng của lũ nhà giàu mới nổi.
Lưu thị cùng phu nhân Nguyệt Nhung rất hợp tính nhau, Lưu thị cũng đặc biệt thích lui tới cùng phu nhân Nguyệt Nhung, bởi vì phu nhân Nguyệt Nhung có xuất thân không tốt khiến cho nàng ta có cảm giác vượt trội.
Lưu thị cũng có xuất thân như mọi người, là danh môn khuê tú, đương nhiên, nàng ta sẽ không cố tình thể hiện sự vượt trội của mình trước mặt phu nhân Nguyệt Nhung, chỉ là bất cứ khi nào tham dự các dịp lễ lớn nhỏ, nàng ta đều sẽ cố ý đi cùng phu nhân Nguyệt Nhung, dùng vẻ bền ngoài của mình để đàn áp bà ta.
Loại tâm lý bù đắp cho nhau này xuất phát từ việc phu quân của nàng ta chỉ là một thị lang của hình bộ chứ không được như phu quân của phu nhân Nguyệt Nhung là Thừa tướng đương triều.
Nàng ta cũng không thích Liên thị, lại càng không thích Thương Mai, thật ra mà nói thì không phải bởi vì ghen tị, mà là bởi vì lão phu nhân không thích, nàng ta muốn lấy lòng người lớn trong nhà nên chỉ có thể đi theo lão phu nhân không thích Liên thị cùng Thương Mai.
Cảm giác về sự vượt trội và cùng sự bài xích đối mẹ con Hạ Thương Mai cũng lây sang cho con gái của nàng ta là Hạ Phương Nhi.
Con gái của Lưu thị là Hạ Phương Nhi từng cùng Hạ Oanh Nhiễm bắt nạt nguyên chủ Hạ Thương Mai, là một người vô cùng điêu ngoa, cay độc và dã man, cái lần Thương Mai hối cũng là lúc nàng ta theo Lưu thị trở về nhà mẹ đẻ nên không được chứng kiến cảnh tượng ấy.
Giờ phút này nhìn thấy Thương Mai đi vào, nàng ta lập tức bày ra vẻ mặt trào phúng: “Ái chà, đây không phải Đại tiểu thư của tướng phủ chúng ta sao? Uy phong nhỉ!"
Nhưng Thương Mai ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, trực tiếp lướt qua.
Hạ Phương Nhi chưa bao giờ chịu sự khinh thường như vậy, trong lòng đột nhiên tức giận: “Hạ Thương Mai, ngươi đứng lại!"
Thương Mai quay lại nhìn nàng ta, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Có chuyện gì không?"
Hạ Oanh Nhiễm đi lên nói với Hạ Phương Nhi: "Muội muội, chớ chọc nàng ta, cẩn thận nàng ta lại dùng dao đả thương người đó."
Hạ Phương Nhi hừ một tiếng: “Nàng dám? Có cho nàng ta cả thúng lá gan, nàng ta cũng không dám làm như vậy.”
Ngày trước cũng không ít lần bắt nạt Hạ Thương Mai, mỗi một lần bị đánh bị ức hiếp, nàng ấy liền như con rùa trốn ở góc phòng lau nước mắt, ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng.
Hôm nay Hạ Oanh Nhiễm đã khiêu khích không ít trước mặt Hạ Phương Nhi khiến Hạ Phương Nhi ngập tràn lửa giận với Thương Mai nên không muốn bỏ qua cho cô.
Thấy Thương Mai không tiếp lời, nàng ta liền tiến lên huých vào vai Thương Mai, hung dữ nói: "Câm điếc à? Nói chuyện đi, không phải ngươi rất uy phong sao? Dao của ngươi đâu? Lấy ra làm ta bị thương đi, để xem ngươi có bao nhiêu cái đầu để rơi."
CHƯƠNG 129: NGÀY MỪNG THỌ
Tuy rằng mấy ngày gần đây tướng phủ đã gây ra rất nhiều thị phi cũng đang trên đỉnh sóng gió, nhưng bữa tiệc sinh nhật của lão phu nhân, vẫn có rất nhiều người đến dự.
Về việc họ đến vì nể mặt hay đến vì không muốn bỏ lỡ náo nhiệt thì chẳng biết được.
Hạ Thừa tướng mời sứ thần Bắc Mạc là Kỳ Vương gia, lão phu nhân thì mời Thôi thái phi, danh sách khách quý của thọ yến hôm nay so với danh sách tân khách trong ngày Hạ Thương Mai được gả cho Lương vương ngày đó chỉ có hơn chứ không kém.
Dựa theo quy củ, vào ngày thọ yến, trước khi tân khách vào cửa, Thương Mai cùng Liên thị đều phải đến chúc thọ lão phu nhân, cả nhà cùng ăn chút mì thọ, đây là quy củ năm ngoái.
Sáng sớm hôm nay, Lam Ngọc cô cô trong phòng lão phu nhân liền đến bảo Thương Mai cùng Liên thị đến thỉnh an, chúc thọ trước.
"Mắt của mẫu thân bất tiện, ta đi là được rồi." Thương Mai nói.
Lam Ngọc cô cô nói: "Đại tiểu thư, lão phu nhân đã dặn phải mời phu nhân cùng đến.”
"Ta nói mắt của người không tiện, không đi, ngươi không nghe sao?" Thương Mai lạnh lùng hỏi.
Lam Ngọc cô cô không hề úy kỵ, lạnh lùng thốt: "Đại tiểu thư nổi giận với nô tài như chúng ta thì có ích gì? Có bản lĩnh hãy đi nổi giận với lão phu nhân ấy, đây là phân phó của lão phu nhân, hy vọng Đại tiểu thư nhớ cho rằng, cho dù có một ngày người sẽ trở thành nhiếp chính Vương phi, nhưng hiện tại thì người vẫn chỉ Đại tiểu thư của Tướng phủ mà thôi, người vẫn phải quỳ gối trước mặt lão phu nhân cung kính gọi một tiếng tổ mẫu."
Du ma ma nghe được lời ấy, liền lạnh lùng đáp trả: “Ngươi còn biết nàng là Đại tiểu thư sao? Có nô tài nào đi nói chuyện với Đại tiểu thư như vậy hả? Cũng vì là đang ở Tướng phủ, nếu đổi lại ở trong cung, một cô cô lâu năm mà không hiểu quy tắc như ngươi đã sớm bị lôi ra đánh ba mươi đại bản rồi.”
Lam Ngọc cô cô hoàn toàn không sợ Du ma ma: “Đúng vậy, ta biết Du ma ma là ở trong cung, nhưng hiện tại đang ở tướng phủ, trong Tướng phủ này, lão phu nhân chính là trời, nếu không nghe lời thì ngay cả nô tài cũng không bằng.”
Nói xong, nàng ta khinh miệt liếc nhìn Thương Mai một cái rồi xoay người mà đi.
Du ma ma tức giận đến phát run: “Tướng phủ này đúng là vô pháp vô thiên."
Trước khi đến đây, bà cũng biết tình hình của Thương Mai ở tướng phủ cũng chẳng lạc quan gì mấy nhưng không ngờ lại không tài nào chịu nổi như vậy, không nghĩ tới như vậy đích không chịu nổi, ngay cả một nô tài cũng có thể tùy ý quát tháo.
Nhưng nhớ lại lúc bà ra khỏi cung để đón Thương Mai vào cung, tình huống đại khái cũng không khác biệt lắm.
Bà nhìn Thương Mai, thấy thấy dáng vẻ của cô không chút tức giận, không thể không nói: "Đại tiểu thư không tức giận sao?"
Thương Mai thản nhiên nhướng mày: “Ma ma, mới bấy nhiêu đã tức giận rồi sao? Người cũng thiếu kiên nhẫn quá rồi!"
Du ma ma hơi kinh ngạc, đúng vậy, bà vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, mới bị tên nô tài này đâm chọt hai câu liền mất kiên nhẫn, không khỏi tự cảm thấy có chút thất vọng: “Lão nô xốc nổi rồi."
Thương Mai biết bà ở trong cung hoàng hậu đã quen ra lệnh, đến phủ này làm người bên cạnh cô, phải chịu sự khinh bỉ còn phải nhìn sắc mặt nên hiển nhiên là không quen.
"Không thành vấn đề, những kẻ ăn nói đê tiện như vậy luôn chết nhanh hơn người khác!" Thương Mai xoay người đi vào: “Phiền ma ma trang điểm cho ta một chút, thoa phấn dày để người ta không thể nhìn ra vết sẹo trên mặt ta."
"Vâng!" Du ma ma đi vào theo.
Sau khi vào trong, Thương Mai lớn tiếng nói với Du ma ma: "Ma ma, mắt của mẫu thân ta bất tiện, sợ là sẽ không dự được yến hội tối nay, nhưng cứ rầu rĩ trong phòng mãi cũng không tốt, lúc rảnh rỗi bà hãy đưa mẫu thân ta ra hồ dạo một lát để bà ấy bớt buồn.”
"Vâng, lão nô biết rồi." Du ma ma nói.
Bà quay đầu lại thì thấy Thùy Nga đứng ở một bên, liền quát lớn: "Còn không nhanh vào phòng phu nhân hầu hạ? Cứ đứng đực ra đó làm gì? Chút việc ấy cũng không hiểu."
Thùy Nga oán hận liếc nhìn Du ma ma: “Vâng!"
Từ sau chuyện Trần Ninh lần trước, Đại tiểu thư vẫn luông phòng bị nàng ta, nàng ta cũng đã mấy lần nói chuyện với quản gia Hạ Đoàn, muốn được điều đi nơi khác, nhưng quản gia vẫn không đoái hoài.
Nàng ta không thể ở đây được nữa, lão phu nhân thì càng ngày càng không thích Đại tiểu thư, ở lại Hạ Chí Uyển này sẽ không có ngày ngóc đầu lên được.
Lúc Thương Mai mang theo Tiểu Khuyên viện của lão phu nhân chỉ thấy mấy đứa con của nhị thúc đã đến, nhị thẩm Lưu thị đưa theo bọn chúng đến chúc thọ lão phu nhân.
Lão phu nhân vẫn còn đang ở trong phòng thay đồ, trang điểm, những người đến thỉnh an đều đang ở trong sân, Hạ nhị thúc cùng Hạ Thừa tướng đang nói chuyện bên cây chuối, quay lưng lại với mọi người
Nhìn thấy Lưu thị, Thương Mai liền nhớ tới lời của Du ma ma, Lưu thị thật sự qua lại cùng Trần Ninh?
Hôm nay, Lưu thị ăn mặc rất nổi bật, tuy rằng đã sắp bước sang tuổi ba mươi nhưng vẫn giữ được sức hút khó cưỡng như trước.
Chiếc váy dài màu đỏ lựu bằng lụa nhẹ nhàng ôm sát cơ thể phô ra bộ ngực đẫy đà, trên gương mặt được bảo dưỡng cẩn thận không có lấy một nếp nhăn, nàng ta đang cùng phu nhân Nguyệt Nhung trò chuyệ, hai người đứng cùng nhau nhưng rõ ràng nàng ta đẹp hơn phu nhân Nguyệt Nhung.
Hiển nhiên là do phu nhân Nguyệt Nhung hiện giờ đang bị thương, sắc mặt tái nhợt được che phủ bởi lớp phấn dày cộm, dáng người cũng tương đối lùn, không có xuất thân như mọi người, mấy năm nay cũng không tu dưỡng khí chất, cho nên dù cho đầu gắn đầy châu báu thì cũng không khỏa lấp được bộ dáng của lũ nhà giàu mới nổi.
Lưu thị cùng phu nhân Nguyệt Nhung rất hợp tính nhau, Lưu thị cũng đặc biệt thích lui tới cùng phu nhân Nguyệt Nhung, bởi vì phu nhân Nguyệt Nhung có xuất thân không tốt khiến cho nàng ta có cảm giác vượt trội.
Lưu thị cũng có xuất thân như mọi người, là danh môn khuê tú, đương nhiên, nàng ta sẽ không cố tình thể hiện sự vượt trội của mình trước mặt phu nhân Nguyệt Nhung, chỉ là bất cứ khi nào tham dự các dịp lễ lớn nhỏ, nàng ta đều sẽ cố ý đi cùng phu nhân Nguyệt Nhung, dùng vẻ bền ngoài của mình để đàn áp bà ta.
Loại tâm lý bù đắp cho nhau này xuất phát từ việc phu quân của nàng ta chỉ là một thị lang của hình bộ chứ không được như phu quân của phu nhân Nguyệt Nhung là Thừa tướng đương triều.
Nàng ta cũng không thích Liên thị, lại càng không thích Thương Mai, thật ra mà nói thì không phải bởi vì ghen tị, mà là bởi vì lão phu nhân không thích, nàng ta muốn lấy lòng người lớn trong nhà nên chỉ có thể đi theo lão phu nhân không thích Liên thị cùng Thương Mai.
Cảm giác về sự vượt trội và cùng sự bài xích đối mẹ con Hạ Thương Mai cũng lây sang cho con gái của nàng ta là Hạ Phương Nhi.
Con gái của Lưu thị là Hạ Phương Nhi từng cùng Hạ Oanh Nhiễm bắt nạt nguyên chủ Hạ Thương Mai, là một người vô cùng điêu ngoa, cay độc và dã man, cái lần Thương Mai hối cũng là lúc nàng ta theo Lưu thị trở về nhà mẹ đẻ nên không được chứng kiến cảnh tượng ấy.
Giờ phút này nhìn thấy Thương Mai đi vào, nàng ta lập tức bày ra vẻ mặt trào phúng: “Ái chà, đây không phải Đại tiểu thư của tướng phủ chúng ta sao? Uy phong nhỉ!"
Nhưng Thương Mai ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, trực tiếp lướt qua.
Hạ Phương Nhi chưa bao giờ chịu sự khinh thường như vậy, trong lòng đột nhiên tức giận: “Hạ Thương Mai, ngươi đứng lại!"
Thương Mai quay lại nhìn nàng ta, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Có chuyện gì không?"
Hạ Oanh Nhiễm đi lên nói với Hạ Phương Nhi: "Muội muội, chớ chọc nàng ta, cẩn thận nàng ta lại dùng dao đả thương người đó."
Hạ Phương Nhi hừ một tiếng: “Nàng dám? Có cho nàng ta cả thúng lá gan, nàng ta cũng không dám làm như vậy.”
Ngày trước cũng không ít lần bắt nạt Hạ Thương Mai, mỗi một lần bị đánh bị ức hiếp, nàng ấy liền như con rùa trốn ở góc phòng lau nước mắt, ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng.
Hôm nay Hạ Oanh Nhiễm đã khiêu khích không ít trước mặt Hạ Phương Nhi khiến Hạ Phương Nhi ngập tràn lửa giận với Thương Mai nên không muốn bỏ qua cho cô.
Thấy Thương Mai không tiếp lời, nàng ta liền tiến lên huých vào vai Thương Mai, hung dữ nói: "Câm điếc à? Nói chuyện đi, không phải ngươi rất uy phong sao? Dao của ngươi đâu? Lấy ra làm ta bị thương đi, để xem ngươi có bao nhiêu cái đầu để rơi."
Bình luận facebook