Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151-155
Lòng Nguyệt Nhung phu nhân cực kỳ mừng rỡ, bà ta ôm lấy Hạ Oanh Nhiễm: “Nữ nhi, nương thật sự sợ con sẽ trở mặt không nhận người nữa.”
Ngón tay bà ta vuốt tóc Hạ Oanh Nhiễm, nàng ta cảm thấy chán ghét và bẩn thỉu, ngẩng đầu lên nói: “Nương, còn một chuyện nữa con muốn nói với nương.”
“Có chuyện gì vậy?” Nguyệt Nhung phu nhân đang đắm chìm trong niềm vui sướng, không chú ý đến vẻ mặt Hạ Oanh Nhiễm.
Hạ Oanh Nhiễm cố nặn ra một nụ cười: “Phụ thân muốn cưới tôn nữ Tây Môn Hiểu Nguyệt của Tấn Quốc công, sau khi Tây Môn Hiểu Nguyệt vào đây, nếu nàng ta không động vào nương thì nương cũng không được đi gây chuyện với nàng, nếu nàng thật sự tới gây chuyện, cầu xin nương nể mặt con gái mà khoan dung.”
Nguyệt Nhung phu nhân đột nhiên thay đổi sắc mặt, đẩy mạnh nàng ta ra, môi run lên vì tức giận: “Ông ta muốn kết hôn? Sao ông ta dám? Cái đồ vô liêm sỉ này, đã có một thê một thiếp rồi còn muốn kết hôn lần nữa, không sợ thiên hạ cười rụng răng à?”
Hạ Oanh Nhiễm không vui nói: “Nương, Lâm Lâm bị ngốc, bây giờ lại bị Mai phi gây khó dễ, tiện nhân Hạ Thương Mai này lại không cùng ý với phụ thân, phụ thân nên cưới thêm một phu nhân nữa để Tướng phủ được sáng lạn. Hơn nữa năm nay phụ thân vừa tròn bốn mươi, đang ở độ tuổi sung mãn, sao không được kết hôn nữa? Mấy vị đại nhân trong triều chẳng phải đều có ba thê bốn thiếp sao? Nương nghĩ như vậy thật là không hiểu chuyện.”
“Phu nhân? Không phải thiếp à? Ông ta đã có một phu nhân là Liên thị rồi mà.” Nguyệt Nhung phu nhân trừng mắt, hoảng hồn nói.
Hạ Oanh Nhiễm đáp: “Bình thê, không phân lớn nhỏ với Liên thị.”
“Bình thê?” Nguyệt Nhung phu nhân cười khẩy, cười đến mức rơi nước mắt: “Trước kia ta đã nói với ông ta, bảo ông ta nâng đỡ ta lên làm bình thê, nhưng ông ta chỉ phong cho ta danh hiệu phu nhân, ta vẫn là thiếp, bây giờ ông ta lại muốn cưới bình thê?”
“Sao giống nhau được chứ? Nương (*mẹ), Tây Môn Hiểu Nguyệt này là tôn nữ của Tấn Quốc công, trượng phu trước kia của nàng là tướng quân, đã hy sinh vì nước, danh tiếng rất tốt, sao nương có thể so sánh được?” Hạ Oanh Nhiễm thấy trong mắt bà ta hơi cuồng loạn nên cũng hơi bực bội.
“Xuất thân của ta không cao quý, danh tiếng cũng không tốt nên ông ta có thể đối xử tuyệt tình với ta như vậy à? Tình cảm trước đây đều không còn nữa.” Nguyệt Nhung phu nhân ngã ngồi xuống ghế, liên tục lắc đầu, châu ngọc lạnh như băng trên đầu không ngừng va vào nhau.
“Con tới để cảnh cáo nương, đừng không biết tự lượng sức mình mà gây khó dễ cho nàng ta, nương không phải đối thủ của nàng ta, con cũng không muốn thấy nương bị nàng ta làm hại.” Hạ Oanh Nhiễm lạnh giọng nói.
“Con không đành lòng thấy ta bị nàng làm hại? Con muốn nàng làm mẫu thân phải không? Phải rồi, tôn nữ của Tấn Quốc công cơ mà, xuất thân hiển hách vậy mà? So với người được nuông chiều từ nhỏ là ta đây thì lợi hại hơn nhiều, con có sự giúp đỡ của nàng ta, tương lai có thể bay lên ngọn cây cao làm phượng hoàng, nhưng Hạ Oanh Nhiễm à Hạ Oanh Nhiễm, con đừng quên ta mới là thân mẫu của con.”
Bà ta khóc lóc gần như suy sụp, hai mắt đầy căm uất, bà không thể tin được nữ nhi mình sinh ra lại đối xử với mình như vậy.
Hạ Oanh Nhiễm cũng rất tức giận, cảm thấy bà ta quá thiếu hiểu biết, không suy nghĩ cho mình, nàng cũng thất vọng nhìn Nguyệt Nhung phu nhân: “Chính vì nương là nương của con, nên trong lúc mấu chốt này nương càng nên an phận, Tây Môn Hiểu Nguyệt gả vào đây có ảnh hưởng gì đến nương? Dù thế nào đi chăng nữa nương cũng không giành được sự sủng ái của phụ thân, tình cảm giữa nương và phụ thân đã không còn từ trước khi Tây Môn Hiểu Nguyệt vào cửa, nương có thể trách nàng được sao? Trước kia phụ thân yêu nương thì nương lại cấu kết với kẻ bại hoại Trần Ninh kia, nếu biết trước có ngày hôm nay thì sao trước kia nương còn làm vậy?”
Nguyệt Nhung phu nhân giận run người, mắt bà ta bốc hỏa, nhìn chằm chằm Hạ Oanh Nhiễm như nhìn kẻ thù. Hồi lâu sau bà ta mới nở nụ cười lạnh lùng, lại gần bên tai từng bị Thương Mai cắn của Hạ Oanh Nhiễm rồi nhẹ giọng nói: “Kẻ bại hoại trong miệng con chính là phụ thân thân sinh của con đấy.”
Hạ Oanh Nhiễm chẳng hề nghĩ ngợi, tát thẳng lên mặt Nguyệt Nhung phu nhân, sắc mặt xanh mét, lạnh lùng nói: “Sao ngươi dám bôi nhọ ta như vậy? Đúng là chết cũng không hối cải.”
Nói xong nàng ta lạnh giọng giao phó: “Theo dõi bà ta thật kỹ, không có sự chỉ dẫn của ta, bà ta không được phép bước ra hậu hoa viên nửa bước.”
Sau đó nàng ta phẫn nộ phất áo bỏ đi.
“Lời ta nói đều là sự thật, phụ thân ngươi cũng biết, ông ta chỉ đang lợi dụng ngươi thôi, cứ ngu xuẩn mà chết đi!” Giọng nói chanh chua của Nguyệt Nhung phu nhân vọng lại sau lưng.
Hạ Oanh Nhiễm giận đến mức tay chân run rẩy, sao bà ta dám nói như vậy?
Cô ta sẽ không tin một chữ.
Hạ Oanh Nhiễm chạy đi rất xa, tim đập loạn xạ, nàng ta không ngừng thuyết phục bản thân không được tin, tuyệt đối không được tin, nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi, nếu là thật thì phải làm sao?
Không thể nào, nếu là thật thì phụ thân sẽ không để nàng ở lại trong phủ.
Nàng không dám nghĩ, nếu là thật, nàng chỉ là nữ nhi của Trần Ninh thì có tư cách gì để trở thành Thái tử phi?
Với tâm trạng lo lắng thấp thỏm, nàng ta ở thư phòng chờ Hạ thừa tướng về.
Hạ thừa tướng đến tận chạng vạng mới về phủ, vừa vào phủ nghe Hạ Đoàn nói Hạ Oanh Nhiễm đã đợi mình cả buổi chiều thì nhíu mày: “Nó có nói là chuyện gì không?”
“Không ạ, nhưng lão phu nhân gọi tiểu thư qua, sau đó tiểu thư lại đến hậu hoa viên gặp Nguyệt Nhung phu nhân, sau khi từ hậu hoa viên trở về thì vẫn luôn ở cửa thư phòng chờ tướng gia.” Hạ Đoàn đáp lời.
Hạ thừa tướng nghe vậy thì trong lòng đã rõ.
“Mấy ngày nay bên Hạ Chí Uyển có động tĩnh gì không?” Hạ thừa tướng hỏi.
“Không có ạ, mỗi ngày đại tiểu thư đều đi sớm về muộn, đến phủ của Lương Vương rồi lại đến phủ của Nhiếp Chính Vương, tôn nữ Trần Loan Loan của Trần thái quân ngày nào cũng ở Hạ Chí Uyển.”
“Không gây chuyện?” Hạ thừa tướng cảm thấy Hạ Thương Mai an phận quá mức khác thường, cô hận ông ta như thế, sao có thể không hành động?
“Không ạ, nhị tiểu thư hạ lệnh không được cung cấp đồ ăn thức uống cho Hạ Chí Viễn nữa cũng không có ai nói gì.”
Hạ thừa tướng giật mình: “Còn có chuyện như vậy nữa?”
“Vâng, mệnh lệnh này do chính nhị tiểu thư tự đưa ra.”
Hạ thừa tướng tức giận nói: “Đúng là làm loạn, bây giờ Du ma ma bên Hoàng hậu vẫn còn trong phủ, Trần Loan Loan cũng ở đây, nếu bị truyền ra ngoài lại bảo bản tướng cay nghiệt bạc bẽo, sao ngươi không báo sớm hơn?”
Hạ Đoàn bất đắc dĩ nói: “Nô tài đã nói nhưng tướng gia không để tâm.”
“Ngày nào bản tướng cũng bận rộn biết bao việc, ngươi không nhắc nhiều lần làm sao ta nhớ?” Hạ tướng quân xua tay: “Thôi, bắt đầu từ ngày mai cung cấp đồ ăn nước uống cho Hạ Chí Uyển như bình thường.”
“Nhưng nhị tiểu thư hỏi thì phải nói thế nào ạ?”
“Bản tướng sẽ nói với nói.” Hạ thừa tướng thấp giọng mắng: “Đúng là nữ nhi của kẻ hạ tiện, thật nhỏ nhen, khó mà lên được đại đường, mặc dù Hạ Thương Mai xấu xa độc ác nhưng cũng hơn ả cả ngàn lần.”
Ông ta đến cửa thư phòng, Hạ Oanh Nhiễm đã vội vàng chào hỏi.
“Phụ thân!"
Hạ thừa tướng nhìn nàng ta đầy cưng chiều: “Hạ Đoàn nói con ở đây chờ cả buổi chiều, có chuyện gì thế? Nắng to thế này sao không vào trong ngôi chờ?”
Hạ Oanh Nhiễm nhìn ông ta, thấy thái độ và vẻ mặt ông vẫn như trước thì cũng thoáng an tâm.
“Tổ mẫu nói người muốn cưới tôn nữ Tấn Quốc công, có đúng không?” Hạ Oanh Nhiễm vào thẳng vấn đề.
Hạ thừa tướng nắm tay nàng ta, dịu giọng nói: “Vào trong rồi nói.”
Sau khi vào thư phòng, Hạ thừa tướng bảo Hạ Đoàn chờ ngoài cửa rồi đóng cửa lại.
Ông cởi áo ngoài rồi chậm rãi ngồi xuống nói: “Tổ mẫu nói cho con biết chuyện này à?”
“Vâng, tổ mẫu nói cho con, nữ nhi muốn biết vì sao phụ thân lại có ý định này.” Hạ Oanh Nhiễm mong chờ nhìn Hạ thừa tướng, muốn thăm dò ông ta.
Nàng ta rất sợ, cho dù ngồi cả buổi chiều cũng vẫn lo lắng điều nương nói là sự thật.
Nàng đã nghĩ cho dù mình thật sự là nữ nhi của Trần Ninh nhưng chỉ cần phụ thân không biết thì mọi chuyện sẽ dễ dàng.
Hạ thừa tướng đưa tay day lông mày, vẻ mặt mệt mỏi: “Việc này cũng là bất đắc dĩ thôi, danh tiếng của nương con đã bị hủy hoại, làm sao bà ấy còn xứng làm mẫu thân Thái tử phi nữa? Nước miếng người khác có thể dìm chết người, Tây Môn Hiểu Nguyệt không phải nữ tử bình thường nhưng gia thế tốt, danh tiếng tốt, có thể làm chỗ dựa vững chắc cho con, cũng có thể dựa vào thực lực của Tấn Quốc công giúp con leo lên hậu vị.”
Hạ Oanh Nhiễm gật đầu, sau đó nhìn ông ta hỏi: “Phụ thân, người ngoài đều nói con không phải nữ nhi của người, người tin không?”
Hạ thừa tướng sửng sốt, sau đó giận hờn: “Sau này đừng nói những lời như vậy, người khác nói gì là chuyện của người ta, chúng ta không kiểm soát được miệng người ta, ta cực kỳ khẳng định con là nữ nhi bảo bối của ta.”
Hạ Oanh Nhiễm nước mắt tràn mi: “Phụ thân thật sự nghĩ như vậy sao?”
Hạ thừa tướng nhìn nàng ta rồi khẽ thở dài, cưng chiều nói: “Cô nương ngốc nghếch của ta, ta thà tin rằng Hạ Thương Mai không phải nữ nhi của ta cũng sẽ không tin con không phải nữ nhi của ta, khi con còn nhỏ mọi người đều nói con giống ta, chỉ là sau này lớn lên thì không giống nữa. Con hãy nhớ con là viên ngọc trong lòng bàn tay phụ thân, bao nhiêu năm nay người phụ thân yêu thương nhất chính là con, thậm chí còn hơn cả Lâm Nhi. Nếu có ai đó nói với ta rằng con không phải nữ nhi của ta thì ta sẽ liều mạng giết chết hắn.”
Câu nói này tuy rất cường điệu nhưng lại là những lời thật lòng, không hề vì cường điệu phóng đại mà mất đi tình cảm chân thật.
Nhưng Hạ Oanh Nhiễm lại hoàn toàn bị thuyết phục.
Bởi vì nàng ta chột dạ, bất an, cần dùng những lời nói cực kỳ cưng chiều như này để chứng minh địa vị của mình trong lòng phụ thân.
Nàng ta đột nhiên nghĩ đến đệ đệ: “Đúng rồi, sao chúng ta vẫn chưa đón Lâm Nhi từ trong cung về vậy ạ?”
Hạ thừa tướng nói bằng giọng căm hận: “Mai phi muốn vi phụ nhờ vả ả nên chèn ép giữ đệ đệ con lại trong cung, e là tạm thời đệ đệ con chưa thể về được.”
Hạ Oanh Nhiễm giật mình: “Nhưng lúc trước nữ nhi vào cung xin Mai phi nương nương kem làm đẹp, không thấy đệ đệ ở trong cung mà.”
“Sao ả lại cho con gặp nó chứ? Chắc chắn là đã giấu đi rồi, con đừng lo lắng cho Lâm Nhị, Mai phi muốn lợi dụng ta nên chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho Lâm Nhi đâu.”
Hạ Oanh Nhiễm không lo lắng, dù sao nàng ta cũng chẳng có tình cảm gì với đứa em trai này, một tên ngốc dẫn ra ngoài còn bị mất mặt, hơn nữa trước đây tên ngốc này còn luôn giúp đỡ Hạ Thương Mai, đúng là đáng ghét.
Nàng ta chỉ đột nhiên nghe phụ thân nhắc tới nên mới sực nhớ ra đã lâu chưa gặp tên ngốc đó.
“Đúng rồi.” Hạ thừa tướng bỗng nhớ đến chuyện ở Hạ Chí Uyển: “Việc cung cấp đồ ăn thức uống bên phía Hạ Chí Uyển con vẫn làm như trước đi, không được dừng lại."
Hạ Oanh Nhiễm giật mình: “Phụ thân, vì sao phải đối xử tốt với họ như vậy? Chuyện lần trước rõ ràng là do tiện nhân Hạ Thương Mai kia gây nên, ả khiến người mất hết mặt mũi mà người còn phải đối xử tốt với ả sao?”
Hạ thừa tướng xua tay: “Không phải đối xử tốt với nó, mà là Trần Loan Loan và Du ma ma đều đang ở trong phủ, nếu bị truyền ra ngoài sẽ khiến thanh danh của con xấu đi. Phụ thân không quan tâm sống chết của họ, chỉ quan tâm con có bị người khác nói xấu không thôi, càng không muốn Du ma ma sẽ về nói những lời không hay với Hoàng hậu nương nương.”
Hạ Oanh Nhiễm suy nghĩ một chút, cảm thấy thế cũng đúng, dù sao Du ma ma cũng là người của Hoàng hậu: “May là có phụ thân nhắc nhở, nếu không nữ nhi sẽ lại phạm sai lầm.”
“Ừm, nghĩ chu toàn mọi việc cũng tốt, con về trước đi, phụ thân vẫn còn một số việc phải làm.” Hạ thừa tướng thấy đã dỗ dành được nàng ta thì không muốn nhìn thấy nàng ta nữa bèn đuổi đi.
“Vâng, nữ nhi cáo lui!” Hạ Oanh Nhiễm phúc thân rồi đi.
Hạ thừa tướng ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng Hạ Oanh Nhiễm, sự chán ghét và hận thù trong mắt đột nhiên bao trùm lên sự cưng chiều.
Hôn sự của Hạ thừa tướng và Tây Môn Hiểu Nguyệt tôn nữ của Tấn Quốc công rất vội vàng, được định vào ngày 3 tháng 8.
Quan điểm của mọi người trong Kinh thành về chuyện này vẫn là một trò cười.
Bây giờ Tướng phủ có tin gì bị truyền ra đều bị coi là trò cười.
Hạ Chí Uyển cũng không có bất kỳ phản ứng nào về việc này, kể từ khi được cung cấp lương thực lại, cuộc sống đã tốt hơn rất nhiều.
Trước đây cô đã nhờ Tráng Tráng tìm bệnh nhân giúp, nhưng mấy ngày nay phải chạy giữa hai phủ Lương Vương và Nhiếp Chính Vương, không còn thời gian để đi khám bệnh nên không kiếm được bạc, mà kinh tế vốn đã hơi eo hẹp, may mà lương thực trong phủ đã được cấp lại.
Nhưng Thương Mai đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi nguy hiểm, bây giờ vết thương của Nhiếp Chính Vương đã khỏi, chỉ còn Lương Vương, có lẽ cô đã có thời gian để đi khám bệnh ngoài.
Trong phủ đang rục rịch chuẩn bị cho hôn lễ, nhưng điều Thương Mai đau đầu là làm sao để nói với Nhiếp Chính Vương sau này không đến Vương phủ nữa.
Chung đụng với nhau nhiều ngày như vậy, cô có thể dùng từ “cổ quái” để hình dung Mộ Dung Khanh.
Tính tình hắn rất nóng nảy, chỉ là ở trước mặt cô và Tô Thanh hay Tiêu Thác, hắn mới im lặng ít nói, rất ít khi bày tỏ ý kiến, mà chỉ lắng nghe, cho dù không vừa ý cũng không nổi giận. Nhưng chỉ cần cô có một chút không hợp ý hắn là hắn có thể chỉ vào cô càm ràm cả tiếng, rất gắt gỏng.
Cho nên cô không biết phải mở miệng thế nào.
Một ngày trước hôn lễ của Hạ thừa tướng, cô ở trong phủ dự định hôm nay dù thế nào cũng phải nói chuyện này.
Cùng lúc đó, Hạ thừa tướng ngày mai sẽ là chú rể, sau bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy, lần đầu tiên ông ta bước vào Hạ Chí Uyển.
Ông ta đến tìm Liên thị.
Ông ta không vào Hạ Chí Uyển, ông ta không muốn gặp Hạ Thương Mai, trên thực tế ông ta cũng không muốn gặp Liên thị.
Nhưng hôm nay tỉnh lại ông ta muốn nói chuyện với Liên thị một chút. Ông ta thấy xe ngựa của Vương phủ đón Thương Mai đi rồi mới đến Hạ Chí Uyển.
Mắt Liên thị vẫn chưa khỏi, Thương Mai nói cần đánh tan máu tụ, nhanh nhất cũng phải ba tháng.
Trong thời gian này, ngày nào Liên thị cũng phải uống thuốc tan máu tụ nên sắc mặt bà rất nhợt nhạt.
Trắng đến mức gần như trong suốt.
Bà mặc bộ quần áo màu trắng, nửa nằm trên sạp trong sân, chiếc sạp này được Thương Mai đặc biệt cho người mang ra, sợ Liên thị ở trong phòng buồn chán nên cho bà ra ngoài ngửi hương hoa cỏ, phơi nắng buổi sáng.
Hạ thừa tướng đứng ở cửa trong sân, nhìn bà, đột nhiên trong lòng hơi do dự, vì ông ta không nghĩ ra mình có thể nói gì với bà, bây giờ cũng không có gì để nói.
Ông ta chỉ nghĩ đến bốn chữ: Phu thê duyên tận!
Du ma ma nhìn thấy ông ta đầu tiên, sau đó nhướn mày: “Tướng gia đến đấy à?”
Hạ thừa tướng chậm rãi bước vào, nhìn chằm chằm Liên thị, khi Du ma ma nói ông đến rồi, trên mặt bà không có chút phản ứng nào, dường như không nghe thấy lời Du ma ma nói.
Trong lòng ông ta đột nhiên nổi lên lửa giận, chính là như vậy, bao nhiêu năm nay đều như vậy, bà ta như người chết, không có hơi thở của sự sống.
Hạ thừa tướng nhìn Du ma ma: “Bà lui xuống một lát đi, bản tướng có vài lời muốn nói với bà ấy.”
Du ma ma nói: “Tướng gia có lời gì muốn nói, nô tỳ lùi lại một chút, sẽ không nghe thấy đâu.”
“Không, ngươi lui xuống đi.” Ngữ khí của Hạ thừa tướng lạnh lùng.
Du ma ma còn muốn nói gì nhưng Liên thị đã lên tiếng: “Ma ma, không cần lo lắng, ngươi đi đi.”
Du ma ma lo lắng nhìn Liên thị: “Phu nhân...”
Hạ thừa tướng lạnh giọng hỏi: “Thế nào? Ma ma sợ bản tướng giết bà ấy à?”
Du ma ma hờ hững ngước mắt, trào phúng không chút nể tình: “Chuyện tướng gia làm mấy ngày nay không phải đều vì mục đích này sao?”
Hạ thừa tướng tức giận nhìn Du ma ma: “Đừng tưởng ngươi là người của Hoàng hậu thì có thể nói xấu bản tướng!”
Liên thị xua tay: “Ma ma, không sao, ởi đi.”
Ma ma thấy Liên thị lại bảo mình đi, cũng biết Liên thị rất thông minh, bà bảo mình đi chắc chắn là có thể tự đảm bảo sự an toàn cho bản thân nên mới xoay người vào phòng.
Trong sân, chim chích chòe đậu trên cành cây hót ríu rít, cực kỳ sinh động.
Nhưng tiếng chim lại càng khiến sân vắng lặng hơn, bởi sau khi ma ma đi vào, chẳng ai chủ động lên tiếng.
Hạ thừa tướng không có chỗ ngồi, ông ta cũng không muốn ngồi xuống, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm Liên thị.
Ông ta không nói, Liên thị cũng không nói, bao nhiêu năm rồi bà đã quen với sự im lặng, bà cũng cảm thấy không có gì để nói với ông ta.
Một lúc lâu sau, Hạ thừa tướng mới chậm rãi lên tiếng, vừa cất lời đã nói đầy hận thù: “Liên Thuý Ngữ, vì sao bà chưa chết?”
Khuôn mặt tái nhợt trong suốt của Liên thị chậm rãi nở nụ cười, ngưng lại bên môi như đoá hoa hải đường hé nở: “Tôi còn sống, có thể thấy ông vẫn chưa đủ nhẫn tâm.”
“Bà nên chết đi, bà sống còn có ích gì?” Hạ thừa tướng tiếp tục phẫn hận nói: “Năm ta cưới bà về, bà nên chết rồi mới phải, lúc ấy bà chết thì tốt biết mấy.”
“Đúng thế, chết lúc đó thì tốt biết mấy!” Liên thị lặp lại lời ông ta, điều đáng châm chọc là họ đều nói lời thật lòng.
“Mọi người đều nói Hạ Hoè Quân tôi không xứng với Liên Thuý Ngữ bà, cho dù ta là thừa tướng trẻ tuổi nhất của triều Đại Chu vẫn không xứng với bà. Không ai nhìn thấy sự hy sinh của tôi, không ai nhìn thấy sự nỗ lực của tôi, không ai nhìn thấy tôi đã làm gì cho giang sơn Đại Chu, mọi người đều nói thành tựu lớn nhất của tôi là cưới được Liên Thuý Ngữ bà.”
Liên thị không nói, chỉ là nụ cười bên môi dân trở nên lạnh lùng.
“Ai cũng có thể tam thê tứ thiếp, chỉ có mình tôi, tôi cưới thiếp vào sẽ có lỗi với bà, bà là tài nữ cả thiên hạ đều biết, bao nhiêu người muốn được bà quay đầu lại nhìn một lần? Tôi có thể có được bà cả đời phải may mắn thế nào? Nhưng điều nực cười là, tôi cũng từng cho rằng mình rất may mắn, nhưng không ai biết Liên Thuý Ngữ thật sự là người thế nào. Bà không có sự sống, không có hơi thở, không biết hiên thê thục nữ, không hiểu đạo lý làm vợ, tự tư tự lợi, ngang ngược, bướng bỉnh.”
Liên thị nghiêng đầu lắng nghe, bóng tối trước mắt như cuộc đời bà, cuộc đời bà tối đen như mực, bên tai chỉ có tiếng oán hận của ông ta.
Dường như ông ta đã chịu uất ức rất nhiều.
“Trong triều không có vị quan nào vô dụng như tôi, tôi dẫn một thiếp về phủ sẽ bị bà sỉ nhục, cay nghiệt, bà nghĩ bà là ai? Cưới bà thì tôi không được có thêm thê thiếp à? Bà đọc nhiều sách như vậy nên mới thành tính tình ngang ngược, hống hách thế này à? Hay bà cho rằng nếu ban đầu bà gả cho An thân vương thì hắn sẽ không tam thê tứ thiếp? Đến giờ hắn vẫn giữ mình vì ba, đó là vì hắn chưa có được bà, một khi bà gả cho hắn, nhìn rõ tính tình bà, tôi dám nói chắc chắn hắn sẽ chán ghét bà như tôi ghét bà bây giờ vậy.”
“Bà quá thanh cao, quá kiêu ngạo, kết quả của sự kiêu ngạo của bà là liên luy nửa đời người chúng ta. Bà biết bức tranh Trần Nguyệt Nhung tặng ta là do bà làm nhưng bà không nói, bà luôn âm thầm cười nhạo ta, bà cảm thấy mình rất thông minh phải không? Bà cho rằng Hạ Hoè Quân ta là đống bùn dưới chân bà phải không?”
Đầu ngón tay Liên thị nhẹ nhàng lướt qua váy, quần áo trắng trơn không có hoạ tiết, mịn màng như nước, bà vẫn không ngừng vuốt phẳng...
Bà còn nghĩ cho dù ông nói gì, bà cũng sẽ không có cảm xúc nào khác, bà chỉ còn lại mối hận giết con gái với ông ta.
Nhưng những lời này thật nực cười làm sao?
Bau đầu là ai đã hứa, cả đời này Hạ Hoè Quân ta sẽ chỉ có một nữ nhân là Liên Thuý Ngữ, nguyện vọng lớn nhất cả đời ta là ở bên nàng cho đến khi già đi, Hạ Hoè Quân ta sẽ dùng cả đời này để yêu một nữ nhân tên là Liên Thuý Ngữ.
Nhưng một năm sau ông ta lại nói với bà, ông ta đã yêu một nữ nhân khác vì nữ nhân đó rất tài giỏi, biết làm tranh, ông ta đã bị rung động.
Ông ta muốn đưa người đó về phủ, ông yêu cầu bà và người phụ nữ đó phải chung sống hòa bình, ông ta nói Liên Thuý Ngữ là tài nữ, có khả năng bao dung.
Lúc đó bà đang mang thai đứa con của ông ta, khi ấy việc bà làm nhiều nhất là vuốt ve bụng, chờ ông về hôn lên má bà.
Bà chưa bao giờ nghĩ khi bà nghĩ mình đang hạnh phúc nhất lại nghe thấy một câu như vậy.
Bà đã đọc rất nhiều sách, nhưng không có cuốn sách nào dạy bà phải đối phó với tình huống này thế nào, bà không kịp phòng bị nên bị đâm một nhát.
Bà có thể nghe thấy tiếng lòng mình tan nát.
Đáng lẽ bà nên chết trước ngày này.
Như vậy bà vẫn là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.
Đôi mắt trống rỗng, không một giọt nước, bà đã không còn quen bày tỏ nỗi buồn bằng nước mắt.
Giọng bà cũng cực kỳ thiếu sức sống: “Ông đi đi, ta không có gì để nói với ông cả.”
“Đúng thế.” Giọng điệu châm chọc, hà khắc của Hạ thừa tướng vẫn vang lên bên tai: “Tôi vốn cũng không có gì để nói, bà đã chết từ lâu rồi.”
Liên thị không nhìn thấy nhưng vẫn không nhịn được nhắm mắt lại.
“Vậy ông đi đi, có lẽ càng nhìn ta càng không vừa mắt, vậy thì hòa ly đi, ai sống cuộc sống người đó không phải đều tốt hơn sao?”
“Hòa ly? Để bà gả lại cho An thân vương sao? Đừng mơ, cả đời này bà đừng mơ gả cho An thân vương.” Đột nhiên ông ta cúi xuống,
nắm lấy cằm bà, ép bà phải ngẩng đầu, lạnh lùng nói từng chữ: “Chỉ cần ta còn sống một ngày, bà chỉ có thể làm phu nhân Hạ Hoè Quân, một phu nhân bị ghẻ lạnh, không được yêu thương, ở trong Hạ Chí Uyển này cô đơn lạnh lẽo cả đời, mơ giấc mơ làm Vương phi của bà đi!”
Nói xong ông ta lạnh lùng buông bà ra nhưng vẫn không đi, dùng ánh mắt oán độc nhìn khuôn mặt xinh đẹp nổi tiếng một thời của bà.
“Cảm ơn đã không từ bỏ, ta sẽ giữ lại cái mạng tàn này chờ ông tới lấy.” Liên thị nhẹ giọng nói.
“Bà nói một tiếng bà hối hận đi rồi ta sẽ giữ mạng bà lại.” Hạ thừa tướng lạnh lùng nói.
Liên thị nói: “Tôi hối hận rồi.”
Bà hối hận rồi, hối hận rất nhiều rất nhiều, nhưng điều duy nhất không hối hận là chấm dứt quan hệ với ông ta.
Ông đưa Trần Nguyệt Nhung về, ngày đó trong phủ rất náo nhiệt, đèn lồng rực rỡ sắc màu, bà ở trong phòng yên tĩnh nghe rõ tiếng cười nói vui vẻ ở ngoài.
Bà nằm bò trên bàn, nhìn đồng hồ cát chảy từng hạt từng hạt cho qua thời gian mà lòng đau xót.
Ngày hôm sau, ông ta đến với khuôn mặt đầy gió xuân và nói rằng phu nhân mới của mình khéo léo thế nào, khiêm tốn thế nào, đức hạnh thế nào.
Bà không nói một chữ, đuổi ông ta đi.
Ông ta tưởng rằng bà chỉ ghen tuông rồi giận nên cũng nổi nóng, nói rằng không ngờ lòng dạ bà lại hẹp hòi đến thế.
Đời người sẽ có nhiều lân lựa chọn, mỗi lân bà đều rất thận trọng, chỉ có việc hôn nhân đại sự là bà “dứt khoát” quá.
Thật ra bà biết Hạ Hoè Quân từ rất lâu rồi, mười tám tuổi ông đã làm quan, vẫn luôn thận trọng, một lòng vì dân, đến năm hai mươi hai tuổi vẫn chưa thành thân, mọi người đều nói ông có lòng cầu tiến, thông minh, giỏi trong các mối quan hệ cá nhân.
Khi nói chuyện với ông, ông đã thể hiện khía cạnh tham vọng của mình, sự thận trọng, kiềm chế và minh mẫn là những điều mà các công tử đẹp trai còn thiếu.
Một lần trượt chân thành nỗi căm hận vĩnh viễn.
Nhưng trước khi Thương Mai bị đánh chết, bà cũng không có quá nhiều oán hận với Hạ Hoè Quân, thậm chí là Trần Nguyệt Nhung.
Như hôm nay ông nói, mọi đàn ông đều có tam thê tứ thiếp, bà dựa vào đâu mà yêu câu Hạ Hoè Quân phải một lòng vì mình? Bà không phải hiền thê trong mắt mọi người, vì bà đố kỵ, nhỏ nhen, không bao dung độ lượng, ngay cả thiếp cũng không bao dung được.
Đây là nguyên tội của bà.
Nếu không phải Thương Mai chết thảm, có lẽ đến lúc chết bà sẽ chỉ hận bản thân.
Cuối cùng Hạ thừa tướng cũng quay lưng bỏ đi, ông hận nữ nhân này, hận đến tận xương tủy, nhưng ông không biết nỗi hận này từ đâu mà có, là do bà không chịu khoan nhượng, do bà cao ngạo, do sự vinh quang của bà hay do bà từng yêu ông như thế mà ông lại bỏ lỡ.
Mọi nữ nhân đều sẵn sàng nhường nhịn và nhân nhượng với trượng phu, nhưng bà không muốn, vì vậy bà không có tư cách nói yêu ông, ông cũng sẽ không thừa nhận lúc đó khi cưới bà, ngoài việc để khoe khoang với An thân vương và đám người ngưỡng mộ bà ta ra thì cũng có một chút tình cảm.
Phủ Nhiếp Chính Vương!
Hôm nay Thương Mai vào vương phủ thì bận rộn không ngừng, cho cá ăn, trồng hoa, nhổ cỏ.
Cuối cùng cô cũng được Nhiếp Chính Vương Mộ Dung Khanh “ưu ái” cho đi dọn dẹp phòng hẳn.
Trước kia cô đều chữa bệnh cho hắn ở phòng bên cạnh chứ chưa được vào Tiêu Vân Các bao giờ.
Hôm nay là lần đầu tiên cô vào, hơn nữa cung nữ và Trần Loan Loan còn không được giúp đỡ, một lý do rất lớn của hắn đập vào tai cô:
“Bản vương chưa bao giờ cho phép nữ nhân bước chân vào phòng bản vương.”
Người cùng đen đủi với cô còn có Tô Thanh.
Nghiêm Vinh có thể vào nhưng hôm nay Nghiêm Vinh có nhiệm vụ, không ở phủ.
Bước vào Tiêu Vân Các, nhìn thấy đống bừa bộn khắp sàn, Tô Thanh nuốt nước miếng: “Mỗi lần ta đến dọn dẹp hộ hắn, nếu không uống một chén thì thật sự sẽ phát điên.”
Thương Mai nhìn mọi thứ trước mặt thì có xúc động muốn bỏ chạy.
Cô nhìn Tô Thanh, hắn vội nói: “Hôm nay có thể không uống.”
Hạ Thương Mai này hình như không thích người uống rượu lắm.
Thương Mai khẽ thở dài: “Mang hai cái chén lên đây, chén của ta phải là loại lớn.”
Không uống chút rượu cô cũng sẽ phát điên mất.
Cô chưa từng thấy căn phòng nào bừa bộn thế này, nói đúng hơn là mọi thứ ở đây đều bừa bộn trừ ghế, bàn và giường ngủ.
Mở tủ quần áo ra, một đống lớn quần áo chất đầy lộn xộn, có hơn chục đôi giày, bây giờ đang được vứt đây dưới đất, Đông một chiếc, Tây một chiếc, không còn logic nào để nói.
Cạnh cửa sổ có một chiếc bình bị vỡ, mảnh vỡ của bình hoa vương vãi khắp mặt đất, có một vũng nước dưới đất, hoa thược dược héo rũ nằm lăn lóc dưới đất.
Mà tất cả những thứ này mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
“Tô Thanh, vì sao các cung nữ không vào dọn dẹp?” Thương Mai không tin lời nói vô nghĩa không cho nữ nhân vào phòng của hắn, bây giờ hắn đã đổi cách giày vò cô.
“Tiêu Vân Các không có cung nữ.”
“Vậy mấy gã sai vặt thì sao?”
“Sai vặt?” Tô Thanh nghĩ một lát: “Sai vặt thì có, trước kia từng vào quét dọn một lần nhưng hắn không hài lòng mà nổi giận. Từ đó về sau, chỉ có ta và Nghiêm Vinh dọn dẹp, Tiêu Thác cũng từng dọn nhưng ngươi đừng trông cậy vào Tiêu Thác, phòng của hắn cùng bừa hơn phòng này.”
“Tiêu Thác cũng không cho nữ nhân lại gần sao?” Thương Mai nghĩ sao trên đời lại có người kỳ quái như vậy? Nhưng nam nhân bình thường đều chủ động tiếp cận nữ nhân, thích nữ nhân chủ động lại gần mà?
“Không bao giờ thích.” Tô Thanh rất đắc ý: “Cho nên khi ra ngoài chơi với họ, mặc dù ta và Nghiêm Vinh không được nổi tiếng lắm nhưng lúc nào cũng có thể thắng lợi trở về.”
Lời hắn nói kết hợp với nụ cười hạ lưu khiến Thương Mai tức giận lườm hắn.
Hai người uống một hơi cạn sạch chén rượu rồi bắt đầu làm việc.
Thương Mai thật sự không tin: “Hắn thật sự chưa từng cho nữ nhân bước vào phòng à?”
Tô Thanh lắc đầu: “Chưa từng, Nhu Nhi cũng không được vào, chỉ có ngươi là ngoại lệ.”
Cô không muốn ngoại lệ mệt mỏi này!
“Nhu Nhi là ai?” Thương Mai rất tò mò, lúc trước Nghiêm Vinh lấy một bộ quần áo cho cô cũng nói là của tiểu thư Nhu Nhị, bây giờ lại nghe Tô Thanh nhắc tới, xem ra Nhu Nhi này có tầm quan trọng với Mộ Dung Khanh nha.
“Nhu Nhi là Nhu Nhi đó!” Tô Thanh cẩn thận nhặt mảnh vỡ lên, ném vào một cái giỏ tre lớn, giỏ tre này được thiết kế riêng để đựng rác, một người không kéo ra được mà phải hai người khiêng.
Thương Mai thấy hắn không nói thì càng cảm thấy tiểu thư Nhu Nhi này rất bí ẩn.
Hai người dọn dẹp cả tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ còn lại việc quét nhà, lau nhà.
Tô Thanh chống hông, mồ hôi ướt đẫm quần áo: “Không ổn rồi, ta không quét nhà, lau nhà nữa đâu, ngươi làm nốt nhé.”
“Dù sao ngươi cũng là người của quân doanh, sao có chút việc nhỏ thế này đã mệt thế rồi?” Thương Mai thấy hắn lười biếng thì đúng hơn.
“Không được, bệnh cũ tái phát.” Đúng thế, hắn lười thôi.
Thương Mai híp mắt đi về phía hắn, lấy túi kim châm, rút cây kim dài nhất ra: “Bệnh cũ? Để ta xem cho ngươi.”
Tô Thanh nhìn thấy cây kim dài bằng ngón tay thì thở dài một hơi, ủ rũ ra ngoài cầm chổi vào: “Đại tiểu thư nghỉ ngơi đi, để ta làm.”
Thương Mai cất châm, đi ra ngồi trên bậc đá trước hiên, Mộ Dung Khanh đang múa kiếm trong sân.
Khi làm đặc công, cô cảm thấy mặc dù bình thường đặc công vô cùng biết kiềm chế, nhưng khi làm nhiệm vụ thì lại tàn nhẫn hơn ai hết, giết người không chớp mắt, cho dù bị máu của kẻ thù bắn lên mặt cũng vẫn cầm súng tiếp tục đi về phía trước.
Đó là một cuộc giết chóc không có bất kỳ cảm giác đẹp đẽ nào, chỉ có liều mạng, không phải ngươi chết thì là ta sống.
Tư thế cầm súng không nói có đẹp hay không, chỉ cần trúng đầu, một phát bắn trúng đầu kẻ thù thì mình mới có đường sống.
Cho nên cô đã từng rất ghét giết chóc, ghét đánh nhau, ghét luyện võ, vì dù là Taekwondo hay Muay Thái đều cực kỳ tàn nhẫn, mạnh mẽ và quyết liệt để giành chiến thắng.
Cô chưa bao giờ thấy một màn võ thuật nào đẹp đế và tao nhã như vậy, đương nhiên không nói trên TV.
Áo choàng gấm màu trắng rộng rãi, một tay duỗi ra, trường kiếm xoay tròn, quay đầu lại mũi kiếm hướng ra ngoài, dung mạo tao nhã mà khí thế, đường kiếm độc đoán.
Lá cây xung quanh bị kiếm hắn chém rụng, rơi lả tả như những bông tuyết màu xanh lục, bóng hắn dần cao lên, xoay tròn, hào quang kiếm khí bao phủ, lá rụng cũng xoay tròn tạo thành một vòng đai xanh, đẹp không thể tả.
Cô chống má nhìn hắn mê mẩn, đây là trượng phu tương lai của cô đó, cho dù hắn có yêu cô hay không, dù hắn không yêu ai thì là của cô cũng tốt.
Đột nhiên hắn thu thế, cầm kiếm đứng thẳng, quay đầu lại, mày kiếm nhướng lên, trên môi nở nụ cười châm chọc: “Xem dáng vẻ ngốc nghếch của nàng kìa, ngu ngốc.”
Bức tranh tuyệt đẹp đột nhiên bị xé rách.
Thương Mai thu hồi ánh mắt, mặt không cảm xúc đứng lên, vừa nãy cô không nghĩ gì cả, yêu ai cô cũng chẳng cần.
Cô vừa định đi vào thì thấy hai thị vệ dìu Nghiêm Vinh vào.
Vẻ mặt Mộ Dung Khanh thay đổi: “Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thị vệ trả lời: "Thuộc hạ không biết, Nghiêm đại nhân trở về phủ thì té xỉu, bọn thuộc hạ vội vàng đỡ hắn đi vào tìm Hạ đại phu."
Hạ Thương Mai, Hạ đại phu, đến nay dường như đã là đại phu của Vương phủ, những ngày cô ở đây, có ai không thoải mái, đều tới tìm cô để chữa.
"Đỡ hắn vào phòng!" Mộ Dung Khanh nhìn gương mặt tái nhợt của Nghiêm Vinh, hạ lệnh.
Tô Thanh cũng đi ra, thấy tình trạng này của Nghiêm Vinh, nhất thời ném cây chổi về phía cửa, tiến lên hỗ trợ đỡ Nghiêm Vinh.
Thương Mai chạy ra ngoài muốn lấy hòm thuốc, Mộ Dung Khanh kéo tay cô, giao cho gã sai vặt ở cửa: “Đi lấy hòm thuốc của Hạ đại phu.
"Dạt" Gã sai vặt bước nhanh chạy ra ngoài.
Nghiêm Vinh được đỡ vào phòng bên, thị vệ đưa hắn đến trên tháp, Nghiêm Vinh chưa ngất hẳn, còn có thể mở mắt, hô hấp hơi khó khăn.
"Chuyện gì xảy ra?" Thương Mai vừa chẩn mạch, vừa xem bệnh.
Nghiêm Vinh nhắm mắt lại: “Choáng váng...
"Choáng váng? Ngươi đã ăn gì?" Phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Khanh là trúng độc.
Nhìn sắc mặt Nghiêm Vinh, đúng là dấu hiệu của việc trúng độc.
Nghiêm Vinh kéo tay áo, trên tay trái hắn có hai dấu răng, có chất lỏng xanh xanh được thoa phía trên, còn có chút dược thảo vụn.
"Bị chó cắn à?" Tô Thanh giật mình.
"Là người!" Ánh mắt Nghiêm Vinh hơi buông lỏng: “Là người làm bị thương."
Thương Mai thấy vậy, biết không tốt, bóp miệng hắn, thấy bên trong có chất lỏng màu xanh, còn có một ít bột đá, vội vàng dặn xuống:
“Mau bưng một chậu nước muối lớn lên đây, sau đó nấu canh đậu xanh."
Mộ Dung Khanh nghe cô nói muốn nấu canh đậu xanh, mặt trở nên lạnh lùng: “Thật sự là trúng độc sao?”
"Là trúng độc." Thương Mai nhanh tay lấy túi châm ra, châm lên u môn và thượng quản, rồi lại làm một số thao tác để Nghiêm Vinh có thể nôn ra.
"Người hại hắn có độc sao?" Tô Thanh hỏi.
"Không phải, vết thương nhìn không có độc, là hắn nuốt phải đồ có độc." Thương Mai nhấc chậm, lại hạ châm từ phúc thông cốc cùng trung quản.
Nước muối rất nhanh được bưng lên, Thương Mai nhẹ nhàng vỗ mặt Nghiêm Vinh: “Nghiêm Vinh, tỉnh lại đi, ngươi có thể uống nước không? Ngươi phải uống nhiều nước, uống xong ta sẽ giúp ngươi nôn ra."
Nghiêm Vinh miễn cưỡng mở mắt ra, hơi thở yếu ớt: “ Được..."
Thương Mai để cho Tô Thanh đỡ hắn dậy, bưng một chén nước muối, để cho hắn uống.
Uống mấy hớp, thân thể Nghiêm Vinh có dấu hiệu nặng hơn, Thương Mai biết hắn muốn ngất đi, lại đang thân tàng linh khư đâm châm, dùng để ổn định nguyên khí của hắn.
"Không được dừng, tiếp tục uống, muốn sống phải uống." Thương Mai sau khi châm cứu, tiếp tục vỗ gò má hẳn hô.
Mộ Dung Khanh nghe được lời của Thương Mai, hơi nhíu mày, thần sắc ngưng trọng.
Nhìn dáng vẻ này, tình huống còn nghiêm trọng hơn so với hắn nghĩ.
Thương Mai không ngừng rót nước cho hắn uống, thời điểm ý thức hắn thức vẫn còn tỉnh táo, có thể uống bao nhiêu thì uống.
Thời điểm uống đến mức Nghiêm Vinh không chịu được nữa, Thương Mai đưa tay vào cổ họng hắn, giúp hắn móc họng nôn ra.
Lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, Nghiêm Vinh đã bị dày vò toàn thân không có một chút sức lực, càng váng đầu hơn, vô lực tiếp tục phối hợp sự cứu chữa của Thương Mai.
Thương Mai hơi nóng nảy, cô quay đầu, muốn phân phó người làm tiếp tục lấy nước muối, nhưng thấy Mộ Dung Khanh đứng ở phía sau, thân sắc khẩn trương khác thường.
Hắn rất lo lắng cho Nghiêm Vinh.
Thương Mai biết hắn vốn cũng không phải là người vô tình lạnh nhạt, nhất là đối với Nghiêm Vinh và người bên cạnh hắn, hắn tuy không nói, nhưng trong lòng rất coi trọng.
"Hắn sẽ không có chuyện gì đâu." Thương Mai nhẹ giọng nói.
"Cảm ơn!" Ánh mắt hắn hơi phức tạp, nhìn Thương Mai một cái thật nhanh, lại nhìn Nghiêm Vinh.
Sau khi nôn ra, Thương Mai chờ Nghiêm Vinh thở bình thường trở lại, cho uống canh đậu xanh, sau đó lại kê một toa thuốc giải độc, để thị vệ ra roi thúc ngựa đi lấy thuốc.
Giằng co xấp xỉ hai giờ, Nghiêm Vinh mới từ từ tỉnh táo lại.
Mộ Dung Khanh cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn Thương Mai, nhàn nhạt nói: "Chỉ có thời điểm ngươi cứu người mới không còn quá khó coi."
Mới vừa rồi khi Thương Mai cứu Nghiêm Vinh, chỉ huy nhược định, hành động có thứ tự, lâm nguy không loạn, thời điểm đó cô vô cùng mê người.
Nhưng miệng hắn cũng không nói ra lời tốt đẹp gì.
Thương Mai lau mồ hôi, có chút dở khóc dở cười, không biết nên xem như ca ngợi hay là chê bai.
Nhưng so đo với hắn có thể làm cho người đang sống sờ sờ tức chết, cô lui về phía sau một bước, để cho Mộ Dung Khanh ngôi xuống, Mộ Dung Khanh hỏi Nghiêm Vinh: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Vết thương trên cổ tay ngươi làm sao mà có?”
Nghiêm Vinh cảm giác tốt hơn rất nhiều, ngồi dậy trả lời nói: "Hôm nay thuộc hạ làm xong việc, trở lại đình mười dặm bên ngoài thành, nghỉ chân ở gian hàng trà thảo mộc, cũng cho ngựa uống nước, nhưng mới vừa buộc xong ngựa, người còn chưa ngồi xuống thì không biết từ đâu bổ nhào ra một người, nhào tới cắn thuộc hạ bị thương xong rồi chạy. Thuộc hạ chỉ coi như gặp phải người điên, dùng nước trà rửa vết thương, uống một chén trà lạnh rồi tiếp tục lên đường. Ai biết mới vừa đi không bao lâu, đã cảm giác đầu choáng váng, hơn nữa vết thương vẫn luôn chảy máu, thuộc hạ lo lắng người nọ không biết có thể có bệnh gì không, nên vào núi hái thảo dược bôi lên, định cố gắng chống đỡ để về, không nghĩ tới trên đường về càng choáng váng, miệng khát, tim đập rộn lên, thiếu chút nữa thì ngã xuống cửa thành, Phi tướng quân ở cửa thành cho thuộc hạ một viên thuốc giải độc, vậy mới có thể chống đỡ về đến đây."
"Người điên kia có diện mạo thế nào? Giống người trước kia Kinh Triệu Duẫn bắt bỏ vào đại lao không?" Tô Thanh đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Nghiêm Vinh trắng bệch, tựa hồ hơi kinh sợ: “Cái này ta cũng không thấy rõ, hắn cắn ta bị thương xong lập tức chạy đi, thậm chí ta còn không thấy mặt mũi của hắn."
"Hy vọng không phải." Tô Thanh nói.
Nghiêm Vinh chợt nhớ tới, thanh âm đều hơi run: “Không, không, lúc hắn xông đến cắn ta, ta ngửi được trên người hắn có một loại mùi thối của xác chết, mùi giống như hai người trong đại lao kia."
Lần này, đến ngay cả thân sắc của Mộ Dung Khanh cũng thay đổi.
Thương Mai thấy ba người đều có vẻ hết sức khiếp sợ, nhớ tới lúc trước Loan Loan nói cái gì cương thi tấn công người, người sẽ biến thành cương thi.
Cô không kìm được hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Loan Loan trước kia đã nói với ta có cương thi đả thương người, thật sự có cương thi sao?”
Tô Thanh hơi tức giận nói: "Còn không phải đều tại người cha kia của ngươi, thật đáng hận."
"Tô Thanh!” Mộ Dung Khanh nhàn nhạt nhìn hắn.
Tô Thanh ngẩng đầu nhìn Thương Mai: “Ta không phải nói ngươi, nhưng là nếu như lại xuất hiện chuyện cương thi đả thương người, chính là sai lầm của cha ngươi."
Thương Mai bối rối: "Các ngươi thật sự tin rằng có cương thi sao? Hơn nữa, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Tô Thanh nói: "Ngày đó Kinh Triệu Duẫn báo lại, ngươi cũng ở đây, chẳng qua chuyện này ngươi không biết, thôn Thạch Đầu xuất hiện sự kiện người đả thương người, người sau khi bị đả thương sẽ mất đi tính người, đi đả thương những người khác, may mắn chính là, thời điểm hai người bị đả thương kia đang hành hung thì bị thôn dân bắt được, giao cho nha môn, nha môn nhốt hai người, Vương gia hạ lệnh đi lục soát thôn, tìm ra người đầu tiên tấn công người khác."
"Vậy tìm được chưa?" Thương Mai hỏi.
Tô Thanh tức giận nói: "Quan sai đã tìm được, nhưng khi trở lại trong thành, người nọ bỗng nhiên chạy mất, lúc quan sai đang truy đuổi thì va vào kiệu của cha ngươi, cha ngươi ra oai, sai người ngăn mấy tên quan sai lại, trách phạt một trận, cứ như vậy, nguyên hung kia chạy mất rồi."
Ngón tay bà ta vuốt tóc Hạ Oanh Nhiễm, nàng ta cảm thấy chán ghét và bẩn thỉu, ngẩng đầu lên nói: “Nương, còn một chuyện nữa con muốn nói với nương.”
“Có chuyện gì vậy?” Nguyệt Nhung phu nhân đang đắm chìm trong niềm vui sướng, không chú ý đến vẻ mặt Hạ Oanh Nhiễm.
Hạ Oanh Nhiễm cố nặn ra một nụ cười: “Phụ thân muốn cưới tôn nữ Tây Môn Hiểu Nguyệt của Tấn Quốc công, sau khi Tây Môn Hiểu Nguyệt vào đây, nếu nàng ta không động vào nương thì nương cũng không được đi gây chuyện với nàng, nếu nàng thật sự tới gây chuyện, cầu xin nương nể mặt con gái mà khoan dung.”
Nguyệt Nhung phu nhân đột nhiên thay đổi sắc mặt, đẩy mạnh nàng ta ra, môi run lên vì tức giận: “Ông ta muốn kết hôn? Sao ông ta dám? Cái đồ vô liêm sỉ này, đã có một thê một thiếp rồi còn muốn kết hôn lần nữa, không sợ thiên hạ cười rụng răng à?”
Hạ Oanh Nhiễm không vui nói: “Nương, Lâm Lâm bị ngốc, bây giờ lại bị Mai phi gây khó dễ, tiện nhân Hạ Thương Mai này lại không cùng ý với phụ thân, phụ thân nên cưới thêm một phu nhân nữa để Tướng phủ được sáng lạn. Hơn nữa năm nay phụ thân vừa tròn bốn mươi, đang ở độ tuổi sung mãn, sao không được kết hôn nữa? Mấy vị đại nhân trong triều chẳng phải đều có ba thê bốn thiếp sao? Nương nghĩ như vậy thật là không hiểu chuyện.”
“Phu nhân? Không phải thiếp à? Ông ta đã có một phu nhân là Liên thị rồi mà.” Nguyệt Nhung phu nhân trừng mắt, hoảng hồn nói.
Hạ Oanh Nhiễm đáp: “Bình thê, không phân lớn nhỏ với Liên thị.”
“Bình thê?” Nguyệt Nhung phu nhân cười khẩy, cười đến mức rơi nước mắt: “Trước kia ta đã nói với ông ta, bảo ông ta nâng đỡ ta lên làm bình thê, nhưng ông ta chỉ phong cho ta danh hiệu phu nhân, ta vẫn là thiếp, bây giờ ông ta lại muốn cưới bình thê?”
“Sao giống nhau được chứ? Nương (*mẹ), Tây Môn Hiểu Nguyệt này là tôn nữ của Tấn Quốc công, trượng phu trước kia của nàng là tướng quân, đã hy sinh vì nước, danh tiếng rất tốt, sao nương có thể so sánh được?” Hạ Oanh Nhiễm thấy trong mắt bà ta hơi cuồng loạn nên cũng hơi bực bội.
“Xuất thân của ta không cao quý, danh tiếng cũng không tốt nên ông ta có thể đối xử tuyệt tình với ta như vậy à? Tình cảm trước đây đều không còn nữa.” Nguyệt Nhung phu nhân ngã ngồi xuống ghế, liên tục lắc đầu, châu ngọc lạnh như băng trên đầu không ngừng va vào nhau.
“Con tới để cảnh cáo nương, đừng không biết tự lượng sức mình mà gây khó dễ cho nàng ta, nương không phải đối thủ của nàng ta, con cũng không muốn thấy nương bị nàng ta làm hại.” Hạ Oanh Nhiễm lạnh giọng nói.
“Con không đành lòng thấy ta bị nàng làm hại? Con muốn nàng làm mẫu thân phải không? Phải rồi, tôn nữ của Tấn Quốc công cơ mà, xuất thân hiển hách vậy mà? So với người được nuông chiều từ nhỏ là ta đây thì lợi hại hơn nhiều, con có sự giúp đỡ của nàng ta, tương lai có thể bay lên ngọn cây cao làm phượng hoàng, nhưng Hạ Oanh Nhiễm à Hạ Oanh Nhiễm, con đừng quên ta mới là thân mẫu của con.”
Bà ta khóc lóc gần như suy sụp, hai mắt đầy căm uất, bà không thể tin được nữ nhi mình sinh ra lại đối xử với mình như vậy.
Hạ Oanh Nhiễm cũng rất tức giận, cảm thấy bà ta quá thiếu hiểu biết, không suy nghĩ cho mình, nàng cũng thất vọng nhìn Nguyệt Nhung phu nhân: “Chính vì nương là nương của con, nên trong lúc mấu chốt này nương càng nên an phận, Tây Môn Hiểu Nguyệt gả vào đây có ảnh hưởng gì đến nương? Dù thế nào đi chăng nữa nương cũng không giành được sự sủng ái của phụ thân, tình cảm giữa nương và phụ thân đã không còn từ trước khi Tây Môn Hiểu Nguyệt vào cửa, nương có thể trách nàng được sao? Trước kia phụ thân yêu nương thì nương lại cấu kết với kẻ bại hoại Trần Ninh kia, nếu biết trước có ngày hôm nay thì sao trước kia nương còn làm vậy?”
Nguyệt Nhung phu nhân giận run người, mắt bà ta bốc hỏa, nhìn chằm chằm Hạ Oanh Nhiễm như nhìn kẻ thù. Hồi lâu sau bà ta mới nở nụ cười lạnh lùng, lại gần bên tai từng bị Thương Mai cắn của Hạ Oanh Nhiễm rồi nhẹ giọng nói: “Kẻ bại hoại trong miệng con chính là phụ thân thân sinh của con đấy.”
Hạ Oanh Nhiễm chẳng hề nghĩ ngợi, tát thẳng lên mặt Nguyệt Nhung phu nhân, sắc mặt xanh mét, lạnh lùng nói: “Sao ngươi dám bôi nhọ ta như vậy? Đúng là chết cũng không hối cải.”
Nói xong nàng ta lạnh giọng giao phó: “Theo dõi bà ta thật kỹ, không có sự chỉ dẫn của ta, bà ta không được phép bước ra hậu hoa viên nửa bước.”
Sau đó nàng ta phẫn nộ phất áo bỏ đi.
“Lời ta nói đều là sự thật, phụ thân ngươi cũng biết, ông ta chỉ đang lợi dụng ngươi thôi, cứ ngu xuẩn mà chết đi!” Giọng nói chanh chua của Nguyệt Nhung phu nhân vọng lại sau lưng.
Hạ Oanh Nhiễm giận đến mức tay chân run rẩy, sao bà ta dám nói như vậy?
Cô ta sẽ không tin một chữ.
Hạ Oanh Nhiễm chạy đi rất xa, tim đập loạn xạ, nàng ta không ngừng thuyết phục bản thân không được tin, tuyệt đối không được tin, nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi, nếu là thật thì phải làm sao?
Không thể nào, nếu là thật thì phụ thân sẽ không để nàng ở lại trong phủ.
Nàng không dám nghĩ, nếu là thật, nàng chỉ là nữ nhi của Trần Ninh thì có tư cách gì để trở thành Thái tử phi?
Với tâm trạng lo lắng thấp thỏm, nàng ta ở thư phòng chờ Hạ thừa tướng về.
Hạ thừa tướng đến tận chạng vạng mới về phủ, vừa vào phủ nghe Hạ Đoàn nói Hạ Oanh Nhiễm đã đợi mình cả buổi chiều thì nhíu mày: “Nó có nói là chuyện gì không?”
“Không ạ, nhưng lão phu nhân gọi tiểu thư qua, sau đó tiểu thư lại đến hậu hoa viên gặp Nguyệt Nhung phu nhân, sau khi từ hậu hoa viên trở về thì vẫn luôn ở cửa thư phòng chờ tướng gia.” Hạ Đoàn đáp lời.
Hạ thừa tướng nghe vậy thì trong lòng đã rõ.
“Mấy ngày nay bên Hạ Chí Uyển có động tĩnh gì không?” Hạ thừa tướng hỏi.
“Không có ạ, mỗi ngày đại tiểu thư đều đi sớm về muộn, đến phủ của Lương Vương rồi lại đến phủ của Nhiếp Chính Vương, tôn nữ Trần Loan Loan của Trần thái quân ngày nào cũng ở Hạ Chí Uyển.”
“Không gây chuyện?” Hạ thừa tướng cảm thấy Hạ Thương Mai an phận quá mức khác thường, cô hận ông ta như thế, sao có thể không hành động?
“Không ạ, nhị tiểu thư hạ lệnh không được cung cấp đồ ăn thức uống cho Hạ Chí Viễn nữa cũng không có ai nói gì.”
Hạ thừa tướng giật mình: “Còn có chuyện như vậy nữa?”
“Vâng, mệnh lệnh này do chính nhị tiểu thư tự đưa ra.”
Hạ thừa tướng tức giận nói: “Đúng là làm loạn, bây giờ Du ma ma bên Hoàng hậu vẫn còn trong phủ, Trần Loan Loan cũng ở đây, nếu bị truyền ra ngoài lại bảo bản tướng cay nghiệt bạc bẽo, sao ngươi không báo sớm hơn?”
Hạ Đoàn bất đắc dĩ nói: “Nô tài đã nói nhưng tướng gia không để tâm.”
“Ngày nào bản tướng cũng bận rộn biết bao việc, ngươi không nhắc nhiều lần làm sao ta nhớ?” Hạ tướng quân xua tay: “Thôi, bắt đầu từ ngày mai cung cấp đồ ăn nước uống cho Hạ Chí Uyển như bình thường.”
“Nhưng nhị tiểu thư hỏi thì phải nói thế nào ạ?”
“Bản tướng sẽ nói với nói.” Hạ thừa tướng thấp giọng mắng: “Đúng là nữ nhi của kẻ hạ tiện, thật nhỏ nhen, khó mà lên được đại đường, mặc dù Hạ Thương Mai xấu xa độc ác nhưng cũng hơn ả cả ngàn lần.”
Ông ta đến cửa thư phòng, Hạ Oanh Nhiễm đã vội vàng chào hỏi.
“Phụ thân!"
Hạ thừa tướng nhìn nàng ta đầy cưng chiều: “Hạ Đoàn nói con ở đây chờ cả buổi chiều, có chuyện gì thế? Nắng to thế này sao không vào trong ngôi chờ?”
Hạ Oanh Nhiễm nhìn ông ta, thấy thái độ và vẻ mặt ông vẫn như trước thì cũng thoáng an tâm.
“Tổ mẫu nói người muốn cưới tôn nữ Tấn Quốc công, có đúng không?” Hạ Oanh Nhiễm vào thẳng vấn đề.
Hạ thừa tướng nắm tay nàng ta, dịu giọng nói: “Vào trong rồi nói.”
Sau khi vào thư phòng, Hạ thừa tướng bảo Hạ Đoàn chờ ngoài cửa rồi đóng cửa lại.
Ông cởi áo ngoài rồi chậm rãi ngồi xuống nói: “Tổ mẫu nói cho con biết chuyện này à?”
“Vâng, tổ mẫu nói cho con, nữ nhi muốn biết vì sao phụ thân lại có ý định này.” Hạ Oanh Nhiễm mong chờ nhìn Hạ thừa tướng, muốn thăm dò ông ta.
Nàng ta rất sợ, cho dù ngồi cả buổi chiều cũng vẫn lo lắng điều nương nói là sự thật.
Nàng đã nghĩ cho dù mình thật sự là nữ nhi của Trần Ninh nhưng chỉ cần phụ thân không biết thì mọi chuyện sẽ dễ dàng.
Hạ thừa tướng đưa tay day lông mày, vẻ mặt mệt mỏi: “Việc này cũng là bất đắc dĩ thôi, danh tiếng của nương con đã bị hủy hoại, làm sao bà ấy còn xứng làm mẫu thân Thái tử phi nữa? Nước miếng người khác có thể dìm chết người, Tây Môn Hiểu Nguyệt không phải nữ tử bình thường nhưng gia thế tốt, danh tiếng tốt, có thể làm chỗ dựa vững chắc cho con, cũng có thể dựa vào thực lực của Tấn Quốc công giúp con leo lên hậu vị.”
Hạ Oanh Nhiễm gật đầu, sau đó nhìn ông ta hỏi: “Phụ thân, người ngoài đều nói con không phải nữ nhi của người, người tin không?”
Hạ thừa tướng sửng sốt, sau đó giận hờn: “Sau này đừng nói những lời như vậy, người khác nói gì là chuyện của người ta, chúng ta không kiểm soát được miệng người ta, ta cực kỳ khẳng định con là nữ nhi bảo bối của ta.”
Hạ Oanh Nhiễm nước mắt tràn mi: “Phụ thân thật sự nghĩ như vậy sao?”
Hạ thừa tướng nhìn nàng ta rồi khẽ thở dài, cưng chiều nói: “Cô nương ngốc nghếch của ta, ta thà tin rằng Hạ Thương Mai không phải nữ nhi của ta cũng sẽ không tin con không phải nữ nhi của ta, khi con còn nhỏ mọi người đều nói con giống ta, chỉ là sau này lớn lên thì không giống nữa. Con hãy nhớ con là viên ngọc trong lòng bàn tay phụ thân, bao nhiêu năm nay người phụ thân yêu thương nhất chính là con, thậm chí còn hơn cả Lâm Nhi. Nếu có ai đó nói với ta rằng con không phải nữ nhi của ta thì ta sẽ liều mạng giết chết hắn.”
Câu nói này tuy rất cường điệu nhưng lại là những lời thật lòng, không hề vì cường điệu phóng đại mà mất đi tình cảm chân thật.
Nhưng Hạ Oanh Nhiễm lại hoàn toàn bị thuyết phục.
Bởi vì nàng ta chột dạ, bất an, cần dùng những lời nói cực kỳ cưng chiều như này để chứng minh địa vị của mình trong lòng phụ thân.
Nàng ta đột nhiên nghĩ đến đệ đệ: “Đúng rồi, sao chúng ta vẫn chưa đón Lâm Nhi từ trong cung về vậy ạ?”
Hạ thừa tướng nói bằng giọng căm hận: “Mai phi muốn vi phụ nhờ vả ả nên chèn ép giữ đệ đệ con lại trong cung, e là tạm thời đệ đệ con chưa thể về được.”
Hạ Oanh Nhiễm giật mình: “Nhưng lúc trước nữ nhi vào cung xin Mai phi nương nương kem làm đẹp, không thấy đệ đệ ở trong cung mà.”
“Sao ả lại cho con gặp nó chứ? Chắc chắn là đã giấu đi rồi, con đừng lo lắng cho Lâm Nhị, Mai phi muốn lợi dụng ta nên chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho Lâm Nhi đâu.”
Hạ Oanh Nhiễm không lo lắng, dù sao nàng ta cũng chẳng có tình cảm gì với đứa em trai này, một tên ngốc dẫn ra ngoài còn bị mất mặt, hơn nữa trước đây tên ngốc này còn luôn giúp đỡ Hạ Thương Mai, đúng là đáng ghét.
Nàng ta chỉ đột nhiên nghe phụ thân nhắc tới nên mới sực nhớ ra đã lâu chưa gặp tên ngốc đó.
“Đúng rồi.” Hạ thừa tướng bỗng nhớ đến chuyện ở Hạ Chí Uyển: “Việc cung cấp đồ ăn thức uống bên phía Hạ Chí Uyển con vẫn làm như trước đi, không được dừng lại."
Hạ Oanh Nhiễm giật mình: “Phụ thân, vì sao phải đối xử tốt với họ như vậy? Chuyện lần trước rõ ràng là do tiện nhân Hạ Thương Mai kia gây nên, ả khiến người mất hết mặt mũi mà người còn phải đối xử tốt với ả sao?”
Hạ thừa tướng xua tay: “Không phải đối xử tốt với nó, mà là Trần Loan Loan và Du ma ma đều đang ở trong phủ, nếu bị truyền ra ngoài sẽ khiến thanh danh của con xấu đi. Phụ thân không quan tâm sống chết của họ, chỉ quan tâm con có bị người khác nói xấu không thôi, càng không muốn Du ma ma sẽ về nói những lời không hay với Hoàng hậu nương nương.”
Hạ Oanh Nhiễm suy nghĩ một chút, cảm thấy thế cũng đúng, dù sao Du ma ma cũng là người của Hoàng hậu: “May là có phụ thân nhắc nhở, nếu không nữ nhi sẽ lại phạm sai lầm.”
“Ừm, nghĩ chu toàn mọi việc cũng tốt, con về trước đi, phụ thân vẫn còn một số việc phải làm.” Hạ thừa tướng thấy đã dỗ dành được nàng ta thì không muốn nhìn thấy nàng ta nữa bèn đuổi đi.
“Vâng, nữ nhi cáo lui!” Hạ Oanh Nhiễm phúc thân rồi đi.
Hạ thừa tướng ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng Hạ Oanh Nhiễm, sự chán ghét và hận thù trong mắt đột nhiên bao trùm lên sự cưng chiều.
Hôn sự của Hạ thừa tướng và Tây Môn Hiểu Nguyệt tôn nữ của Tấn Quốc công rất vội vàng, được định vào ngày 3 tháng 8.
Quan điểm của mọi người trong Kinh thành về chuyện này vẫn là một trò cười.
Bây giờ Tướng phủ có tin gì bị truyền ra đều bị coi là trò cười.
Hạ Chí Uyển cũng không có bất kỳ phản ứng nào về việc này, kể từ khi được cung cấp lương thực lại, cuộc sống đã tốt hơn rất nhiều.
Trước đây cô đã nhờ Tráng Tráng tìm bệnh nhân giúp, nhưng mấy ngày nay phải chạy giữa hai phủ Lương Vương và Nhiếp Chính Vương, không còn thời gian để đi khám bệnh nên không kiếm được bạc, mà kinh tế vốn đã hơi eo hẹp, may mà lương thực trong phủ đã được cấp lại.
Nhưng Thương Mai đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi nguy hiểm, bây giờ vết thương của Nhiếp Chính Vương đã khỏi, chỉ còn Lương Vương, có lẽ cô đã có thời gian để đi khám bệnh ngoài.
Trong phủ đang rục rịch chuẩn bị cho hôn lễ, nhưng điều Thương Mai đau đầu là làm sao để nói với Nhiếp Chính Vương sau này không đến Vương phủ nữa.
Chung đụng với nhau nhiều ngày như vậy, cô có thể dùng từ “cổ quái” để hình dung Mộ Dung Khanh.
Tính tình hắn rất nóng nảy, chỉ là ở trước mặt cô và Tô Thanh hay Tiêu Thác, hắn mới im lặng ít nói, rất ít khi bày tỏ ý kiến, mà chỉ lắng nghe, cho dù không vừa ý cũng không nổi giận. Nhưng chỉ cần cô có một chút không hợp ý hắn là hắn có thể chỉ vào cô càm ràm cả tiếng, rất gắt gỏng.
Cho nên cô không biết phải mở miệng thế nào.
Một ngày trước hôn lễ của Hạ thừa tướng, cô ở trong phủ dự định hôm nay dù thế nào cũng phải nói chuyện này.
Cùng lúc đó, Hạ thừa tướng ngày mai sẽ là chú rể, sau bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy, lần đầu tiên ông ta bước vào Hạ Chí Uyển.
Ông ta đến tìm Liên thị.
Ông ta không vào Hạ Chí Uyển, ông ta không muốn gặp Hạ Thương Mai, trên thực tế ông ta cũng không muốn gặp Liên thị.
Nhưng hôm nay tỉnh lại ông ta muốn nói chuyện với Liên thị một chút. Ông ta thấy xe ngựa của Vương phủ đón Thương Mai đi rồi mới đến Hạ Chí Uyển.
Mắt Liên thị vẫn chưa khỏi, Thương Mai nói cần đánh tan máu tụ, nhanh nhất cũng phải ba tháng.
Trong thời gian này, ngày nào Liên thị cũng phải uống thuốc tan máu tụ nên sắc mặt bà rất nhợt nhạt.
Trắng đến mức gần như trong suốt.
Bà mặc bộ quần áo màu trắng, nửa nằm trên sạp trong sân, chiếc sạp này được Thương Mai đặc biệt cho người mang ra, sợ Liên thị ở trong phòng buồn chán nên cho bà ra ngoài ngửi hương hoa cỏ, phơi nắng buổi sáng.
Hạ thừa tướng đứng ở cửa trong sân, nhìn bà, đột nhiên trong lòng hơi do dự, vì ông ta không nghĩ ra mình có thể nói gì với bà, bây giờ cũng không có gì để nói.
Ông ta chỉ nghĩ đến bốn chữ: Phu thê duyên tận!
Du ma ma nhìn thấy ông ta đầu tiên, sau đó nhướn mày: “Tướng gia đến đấy à?”
Hạ thừa tướng chậm rãi bước vào, nhìn chằm chằm Liên thị, khi Du ma ma nói ông đến rồi, trên mặt bà không có chút phản ứng nào, dường như không nghe thấy lời Du ma ma nói.
Trong lòng ông ta đột nhiên nổi lên lửa giận, chính là như vậy, bao nhiêu năm nay đều như vậy, bà ta như người chết, không có hơi thở của sự sống.
Hạ thừa tướng nhìn Du ma ma: “Bà lui xuống một lát đi, bản tướng có vài lời muốn nói với bà ấy.”
Du ma ma nói: “Tướng gia có lời gì muốn nói, nô tỳ lùi lại một chút, sẽ không nghe thấy đâu.”
“Không, ngươi lui xuống đi.” Ngữ khí của Hạ thừa tướng lạnh lùng.
Du ma ma còn muốn nói gì nhưng Liên thị đã lên tiếng: “Ma ma, không cần lo lắng, ngươi đi đi.”
Du ma ma lo lắng nhìn Liên thị: “Phu nhân...”
Hạ thừa tướng lạnh giọng hỏi: “Thế nào? Ma ma sợ bản tướng giết bà ấy à?”
Du ma ma hờ hững ngước mắt, trào phúng không chút nể tình: “Chuyện tướng gia làm mấy ngày nay không phải đều vì mục đích này sao?”
Hạ thừa tướng tức giận nhìn Du ma ma: “Đừng tưởng ngươi là người của Hoàng hậu thì có thể nói xấu bản tướng!”
Liên thị xua tay: “Ma ma, không sao, ởi đi.”
Ma ma thấy Liên thị lại bảo mình đi, cũng biết Liên thị rất thông minh, bà bảo mình đi chắc chắn là có thể tự đảm bảo sự an toàn cho bản thân nên mới xoay người vào phòng.
Trong sân, chim chích chòe đậu trên cành cây hót ríu rít, cực kỳ sinh động.
Nhưng tiếng chim lại càng khiến sân vắng lặng hơn, bởi sau khi ma ma đi vào, chẳng ai chủ động lên tiếng.
Hạ thừa tướng không có chỗ ngồi, ông ta cũng không muốn ngồi xuống, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm Liên thị.
Ông ta không nói, Liên thị cũng không nói, bao nhiêu năm rồi bà đã quen với sự im lặng, bà cũng cảm thấy không có gì để nói với ông ta.
Một lúc lâu sau, Hạ thừa tướng mới chậm rãi lên tiếng, vừa cất lời đã nói đầy hận thù: “Liên Thuý Ngữ, vì sao bà chưa chết?”
Khuôn mặt tái nhợt trong suốt của Liên thị chậm rãi nở nụ cười, ngưng lại bên môi như đoá hoa hải đường hé nở: “Tôi còn sống, có thể thấy ông vẫn chưa đủ nhẫn tâm.”
“Bà nên chết đi, bà sống còn có ích gì?” Hạ thừa tướng tiếp tục phẫn hận nói: “Năm ta cưới bà về, bà nên chết rồi mới phải, lúc ấy bà chết thì tốt biết mấy.”
“Đúng thế, chết lúc đó thì tốt biết mấy!” Liên thị lặp lại lời ông ta, điều đáng châm chọc là họ đều nói lời thật lòng.
“Mọi người đều nói Hạ Hoè Quân tôi không xứng với Liên Thuý Ngữ bà, cho dù ta là thừa tướng trẻ tuổi nhất của triều Đại Chu vẫn không xứng với bà. Không ai nhìn thấy sự hy sinh của tôi, không ai nhìn thấy sự nỗ lực của tôi, không ai nhìn thấy tôi đã làm gì cho giang sơn Đại Chu, mọi người đều nói thành tựu lớn nhất của tôi là cưới được Liên Thuý Ngữ bà.”
Liên thị không nói, chỉ là nụ cười bên môi dân trở nên lạnh lùng.
“Ai cũng có thể tam thê tứ thiếp, chỉ có mình tôi, tôi cưới thiếp vào sẽ có lỗi với bà, bà là tài nữ cả thiên hạ đều biết, bao nhiêu người muốn được bà quay đầu lại nhìn một lần? Tôi có thể có được bà cả đời phải may mắn thế nào? Nhưng điều nực cười là, tôi cũng từng cho rằng mình rất may mắn, nhưng không ai biết Liên Thuý Ngữ thật sự là người thế nào. Bà không có sự sống, không có hơi thở, không biết hiên thê thục nữ, không hiểu đạo lý làm vợ, tự tư tự lợi, ngang ngược, bướng bỉnh.”
Liên thị nghiêng đầu lắng nghe, bóng tối trước mắt như cuộc đời bà, cuộc đời bà tối đen như mực, bên tai chỉ có tiếng oán hận của ông ta.
Dường như ông ta đã chịu uất ức rất nhiều.
“Trong triều không có vị quan nào vô dụng như tôi, tôi dẫn một thiếp về phủ sẽ bị bà sỉ nhục, cay nghiệt, bà nghĩ bà là ai? Cưới bà thì tôi không được có thêm thê thiếp à? Bà đọc nhiều sách như vậy nên mới thành tính tình ngang ngược, hống hách thế này à? Hay bà cho rằng nếu ban đầu bà gả cho An thân vương thì hắn sẽ không tam thê tứ thiếp? Đến giờ hắn vẫn giữ mình vì ba, đó là vì hắn chưa có được bà, một khi bà gả cho hắn, nhìn rõ tính tình bà, tôi dám nói chắc chắn hắn sẽ chán ghét bà như tôi ghét bà bây giờ vậy.”
“Bà quá thanh cao, quá kiêu ngạo, kết quả của sự kiêu ngạo của bà là liên luy nửa đời người chúng ta. Bà biết bức tranh Trần Nguyệt Nhung tặng ta là do bà làm nhưng bà không nói, bà luôn âm thầm cười nhạo ta, bà cảm thấy mình rất thông minh phải không? Bà cho rằng Hạ Hoè Quân ta là đống bùn dưới chân bà phải không?”
Đầu ngón tay Liên thị nhẹ nhàng lướt qua váy, quần áo trắng trơn không có hoạ tiết, mịn màng như nước, bà vẫn không ngừng vuốt phẳng...
Bà còn nghĩ cho dù ông nói gì, bà cũng sẽ không có cảm xúc nào khác, bà chỉ còn lại mối hận giết con gái với ông ta.
Nhưng những lời này thật nực cười làm sao?
Bau đầu là ai đã hứa, cả đời này Hạ Hoè Quân ta sẽ chỉ có một nữ nhân là Liên Thuý Ngữ, nguyện vọng lớn nhất cả đời ta là ở bên nàng cho đến khi già đi, Hạ Hoè Quân ta sẽ dùng cả đời này để yêu một nữ nhân tên là Liên Thuý Ngữ.
Nhưng một năm sau ông ta lại nói với bà, ông ta đã yêu một nữ nhân khác vì nữ nhân đó rất tài giỏi, biết làm tranh, ông ta đã bị rung động.
Ông ta muốn đưa người đó về phủ, ông yêu cầu bà và người phụ nữ đó phải chung sống hòa bình, ông ta nói Liên Thuý Ngữ là tài nữ, có khả năng bao dung.
Lúc đó bà đang mang thai đứa con của ông ta, khi ấy việc bà làm nhiều nhất là vuốt ve bụng, chờ ông về hôn lên má bà.
Bà chưa bao giờ nghĩ khi bà nghĩ mình đang hạnh phúc nhất lại nghe thấy một câu như vậy.
Bà đã đọc rất nhiều sách, nhưng không có cuốn sách nào dạy bà phải đối phó với tình huống này thế nào, bà không kịp phòng bị nên bị đâm một nhát.
Bà có thể nghe thấy tiếng lòng mình tan nát.
Đáng lẽ bà nên chết trước ngày này.
Như vậy bà vẫn là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.
Đôi mắt trống rỗng, không một giọt nước, bà đã không còn quen bày tỏ nỗi buồn bằng nước mắt.
Giọng bà cũng cực kỳ thiếu sức sống: “Ông đi đi, ta không có gì để nói với ông cả.”
“Đúng thế.” Giọng điệu châm chọc, hà khắc của Hạ thừa tướng vẫn vang lên bên tai: “Tôi vốn cũng không có gì để nói, bà đã chết từ lâu rồi.”
Liên thị không nhìn thấy nhưng vẫn không nhịn được nhắm mắt lại.
“Vậy ông đi đi, có lẽ càng nhìn ta càng không vừa mắt, vậy thì hòa ly đi, ai sống cuộc sống người đó không phải đều tốt hơn sao?”
“Hòa ly? Để bà gả lại cho An thân vương sao? Đừng mơ, cả đời này bà đừng mơ gả cho An thân vương.” Đột nhiên ông ta cúi xuống,
nắm lấy cằm bà, ép bà phải ngẩng đầu, lạnh lùng nói từng chữ: “Chỉ cần ta còn sống một ngày, bà chỉ có thể làm phu nhân Hạ Hoè Quân, một phu nhân bị ghẻ lạnh, không được yêu thương, ở trong Hạ Chí Uyển này cô đơn lạnh lẽo cả đời, mơ giấc mơ làm Vương phi của bà đi!”
Nói xong ông ta lạnh lùng buông bà ra nhưng vẫn không đi, dùng ánh mắt oán độc nhìn khuôn mặt xinh đẹp nổi tiếng một thời của bà.
“Cảm ơn đã không từ bỏ, ta sẽ giữ lại cái mạng tàn này chờ ông tới lấy.” Liên thị nhẹ giọng nói.
“Bà nói một tiếng bà hối hận đi rồi ta sẽ giữ mạng bà lại.” Hạ thừa tướng lạnh lùng nói.
Liên thị nói: “Tôi hối hận rồi.”
Bà hối hận rồi, hối hận rất nhiều rất nhiều, nhưng điều duy nhất không hối hận là chấm dứt quan hệ với ông ta.
Ông đưa Trần Nguyệt Nhung về, ngày đó trong phủ rất náo nhiệt, đèn lồng rực rỡ sắc màu, bà ở trong phòng yên tĩnh nghe rõ tiếng cười nói vui vẻ ở ngoài.
Bà nằm bò trên bàn, nhìn đồng hồ cát chảy từng hạt từng hạt cho qua thời gian mà lòng đau xót.
Ngày hôm sau, ông ta đến với khuôn mặt đầy gió xuân và nói rằng phu nhân mới của mình khéo léo thế nào, khiêm tốn thế nào, đức hạnh thế nào.
Bà không nói một chữ, đuổi ông ta đi.
Ông ta tưởng rằng bà chỉ ghen tuông rồi giận nên cũng nổi nóng, nói rằng không ngờ lòng dạ bà lại hẹp hòi đến thế.
Đời người sẽ có nhiều lân lựa chọn, mỗi lân bà đều rất thận trọng, chỉ có việc hôn nhân đại sự là bà “dứt khoát” quá.
Thật ra bà biết Hạ Hoè Quân từ rất lâu rồi, mười tám tuổi ông đã làm quan, vẫn luôn thận trọng, một lòng vì dân, đến năm hai mươi hai tuổi vẫn chưa thành thân, mọi người đều nói ông có lòng cầu tiến, thông minh, giỏi trong các mối quan hệ cá nhân.
Khi nói chuyện với ông, ông đã thể hiện khía cạnh tham vọng của mình, sự thận trọng, kiềm chế và minh mẫn là những điều mà các công tử đẹp trai còn thiếu.
Một lần trượt chân thành nỗi căm hận vĩnh viễn.
Nhưng trước khi Thương Mai bị đánh chết, bà cũng không có quá nhiều oán hận với Hạ Hoè Quân, thậm chí là Trần Nguyệt Nhung.
Như hôm nay ông nói, mọi đàn ông đều có tam thê tứ thiếp, bà dựa vào đâu mà yêu câu Hạ Hoè Quân phải một lòng vì mình? Bà không phải hiền thê trong mắt mọi người, vì bà đố kỵ, nhỏ nhen, không bao dung độ lượng, ngay cả thiếp cũng không bao dung được.
Đây là nguyên tội của bà.
Nếu không phải Thương Mai chết thảm, có lẽ đến lúc chết bà sẽ chỉ hận bản thân.
Cuối cùng Hạ thừa tướng cũng quay lưng bỏ đi, ông hận nữ nhân này, hận đến tận xương tủy, nhưng ông không biết nỗi hận này từ đâu mà có, là do bà không chịu khoan nhượng, do bà cao ngạo, do sự vinh quang của bà hay do bà từng yêu ông như thế mà ông lại bỏ lỡ.
Mọi nữ nhân đều sẵn sàng nhường nhịn và nhân nhượng với trượng phu, nhưng bà không muốn, vì vậy bà không có tư cách nói yêu ông, ông cũng sẽ không thừa nhận lúc đó khi cưới bà, ngoài việc để khoe khoang với An thân vương và đám người ngưỡng mộ bà ta ra thì cũng có một chút tình cảm.
Phủ Nhiếp Chính Vương!
Hôm nay Thương Mai vào vương phủ thì bận rộn không ngừng, cho cá ăn, trồng hoa, nhổ cỏ.
Cuối cùng cô cũng được Nhiếp Chính Vương Mộ Dung Khanh “ưu ái” cho đi dọn dẹp phòng hẳn.
Trước kia cô đều chữa bệnh cho hắn ở phòng bên cạnh chứ chưa được vào Tiêu Vân Các bao giờ.
Hôm nay là lần đầu tiên cô vào, hơn nữa cung nữ và Trần Loan Loan còn không được giúp đỡ, một lý do rất lớn của hắn đập vào tai cô:
“Bản vương chưa bao giờ cho phép nữ nhân bước chân vào phòng bản vương.”
Người cùng đen đủi với cô còn có Tô Thanh.
Nghiêm Vinh có thể vào nhưng hôm nay Nghiêm Vinh có nhiệm vụ, không ở phủ.
Bước vào Tiêu Vân Các, nhìn thấy đống bừa bộn khắp sàn, Tô Thanh nuốt nước miếng: “Mỗi lần ta đến dọn dẹp hộ hắn, nếu không uống một chén thì thật sự sẽ phát điên.”
Thương Mai nhìn mọi thứ trước mặt thì có xúc động muốn bỏ chạy.
Cô nhìn Tô Thanh, hắn vội nói: “Hôm nay có thể không uống.”
Hạ Thương Mai này hình như không thích người uống rượu lắm.
Thương Mai khẽ thở dài: “Mang hai cái chén lên đây, chén của ta phải là loại lớn.”
Không uống chút rượu cô cũng sẽ phát điên mất.
Cô chưa từng thấy căn phòng nào bừa bộn thế này, nói đúng hơn là mọi thứ ở đây đều bừa bộn trừ ghế, bàn và giường ngủ.
Mở tủ quần áo ra, một đống lớn quần áo chất đầy lộn xộn, có hơn chục đôi giày, bây giờ đang được vứt đây dưới đất, Đông một chiếc, Tây một chiếc, không còn logic nào để nói.
Cạnh cửa sổ có một chiếc bình bị vỡ, mảnh vỡ của bình hoa vương vãi khắp mặt đất, có một vũng nước dưới đất, hoa thược dược héo rũ nằm lăn lóc dưới đất.
Mà tất cả những thứ này mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
“Tô Thanh, vì sao các cung nữ không vào dọn dẹp?” Thương Mai không tin lời nói vô nghĩa không cho nữ nhân vào phòng của hắn, bây giờ hắn đã đổi cách giày vò cô.
“Tiêu Vân Các không có cung nữ.”
“Vậy mấy gã sai vặt thì sao?”
“Sai vặt?” Tô Thanh nghĩ một lát: “Sai vặt thì có, trước kia từng vào quét dọn một lần nhưng hắn không hài lòng mà nổi giận. Từ đó về sau, chỉ có ta và Nghiêm Vinh dọn dẹp, Tiêu Thác cũng từng dọn nhưng ngươi đừng trông cậy vào Tiêu Thác, phòng của hắn cùng bừa hơn phòng này.”
“Tiêu Thác cũng không cho nữ nhân lại gần sao?” Thương Mai nghĩ sao trên đời lại có người kỳ quái như vậy? Nhưng nam nhân bình thường đều chủ động tiếp cận nữ nhân, thích nữ nhân chủ động lại gần mà?
“Không bao giờ thích.” Tô Thanh rất đắc ý: “Cho nên khi ra ngoài chơi với họ, mặc dù ta và Nghiêm Vinh không được nổi tiếng lắm nhưng lúc nào cũng có thể thắng lợi trở về.”
Lời hắn nói kết hợp với nụ cười hạ lưu khiến Thương Mai tức giận lườm hắn.
Hai người uống một hơi cạn sạch chén rượu rồi bắt đầu làm việc.
Thương Mai thật sự không tin: “Hắn thật sự chưa từng cho nữ nhân bước vào phòng à?”
Tô Thanh lắc đầu: “Chưa từng, Nhu Nhi cũng không được vào, chỉ có ngươi là ngoại lệ.”
Cô không muốn ngoại lệ mệt mỏi này!
“Nhu Nhi là ai?” Thương Mai rất tò mò, lúc trước Nghiêm Vinh lấy một bộ quần áo cho cô cũng nói là của tiểu thư Nhu Nhị, bây giờ lại nghe Tô Thanh nhắc tới, xem ra Nhu Nhi này có tầm quan trọng với Mộ Dung Khanh nha.
“Nhu Nhi là Nhu Nhi đó!” Tô Thanh cẩn thận nhặt mảnh vỡ lên, ném vào một cái giỏ tre lớn, giỏ tre này được thiết kế riêng để đựng rác, một người không kéo ra được mà phải hai người khiêng.
Thương Mai thấy hắn không nói thì càng cảm thấy tiểu thư Nhu Nhi này rất bí ẩn.
Hai người dọn dẹp cả tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ còn lại việc quét nhà, lau nhà.
Tô Thanh chống hông, mồ hôi ướt đẫm quần áo: “Không ổn rồi, ta không quét nhà, lau nhà nữa đâu, ngươi làm nốt nhé.”
“Dù sao ngươi cũng là người của quân doanh, sao có chút việc nhỏ thế này đã mệt thế rồi?” Thương Mai thấy hắn lười biếng thì đúng hơn.
“Không được, bệnh cũ tái phát.” Đúng thế, hắn lười thôi.
Thương Mai híp mắt đi về phía hắn, lấy túi kim châm, rút cây kim dài nhất ra: “Bệnh cũ? Để ta xem cho ngươi.”
Tô Thanh nhìn thấy cây kim dài bằng ngón tay thì thở dài một hơi, ủ rũ ra ngoài cầm chổi vào: “Đại tiểu thư nghỉ ngơi đi, để ta làm.”
Thương Mai cất châm, đi ra ngồi trên bậc đá trước hiên, Mộ Dung Khanh đang múa kiếm trong sân.
Khi làm đặc công, cô cảm thấy mặc dù bình thường đặc công vô cùng biết kiềm chế, nhưng khi làm nhiệm vụ thì lại tàn nhẫn hơn ai hết, giết người không chớp mắt, cho dù bị máu của kẻ thù bắn lên mặt cũng vẫn cầm súng tiếp tục đi về phía trước.
Đó là một cuộc giết chóc không có bất kỳ cảm giác đẹp đẽ nào, chỉ có liều mạng, không phải ngươi chết thì là ta sống.
Tư thế cầm súng không nói có đẹp hay không, chỉ cần trúng đầu, một phát bắn trúng đầu kẻ thù thì mình mới có đường sống.
Cho nên cô đã từng rất ghét giết chóc, ghét đánh nhau, ghét luyện võ, vì dù là Taekwondo hay Muay Thái đều cực kỳ tàn nhẫn, mạnh mẽ và quyết liệt để giành chiến thắng.
Cô chưa bao giờ thấy một màn võ thuật nào đẹp đế và tao nhã như vậy, đương nhiên không nói trên TV.
Áo choàng gấm màu trắng rộng rãi, một tay duỗi ra, trường kiếm xoay tròn, quay đầu lại mũi kiếm hướng ra ngoài, dung mạo tao nhã mà khí thế, đường kiếm độc đoán.
Lá cây xung quanh bị kiếm hắn chém rụng, rơi lả tả như những bông tuyết màu xanh lục, bóng hắn dần cao lên, xoay tròn, hào quang kiếm khí bao phủ, lá rụng cũng xoay tròn tạo thành một vòng đai xanh, đẹp không thể tả.
Cô chống má nhìn hắn mê mẩn, đây là trượng phu tương lai của cô đó, cho dù hắn có yêu cô hay không, dù hắn không yêu ai thì là của cô cũng tốt.
Đột nhiên hắn thu thế, cầm kiếm đứng thẳng, quay đầu lại, mày kiếm nhướng lên, trên môi nở nụ cười châm chọc: “Xem dáng vẻ ngốc nghếch của nàng kìa, ngu ngốc.”
Bức tranh tuyệt đẹp đột nhiên bị xé rách.
Thương Mai thu hồi ánh mắt, mặt không cảm xúc đứng lên, vừa nãy cô không nghĩ gì cả, yêu ai cô cũng chẳng cần.
Cô vừa định đi vào thì thấy hai thị vệ dìu Nghiêm Vinh vào.
Vẻ mặt Mộ Dung Khanh thay đổi: “Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thị vệ trả lời: "Thuộc hạ không biết, Nghiêm đại nhân trở về phủ thì té xỉu, bọn thuộc hạ vội vàng đỡ hắn đi vào tìm Hạ đại phu."
Hạ Thương Mai, Hạ đại phu, đến nay dường như đã là đại phu của Vương phủ, những ngày cô ở đây, có ai không thoải mái, đều tới tìm cô để chữa.
"Đỡ hắn vào phòng!" Mộ Dung Khanh nhìn gương mặt tái nhợt của Nghiêm Vinh, hạ lệnh.
Tô Thanh cũng đi ra, thấy tình trạng này của Nghiêm Vinh, nhất thời ném cây chổi về phía cửa, tiến lên hỗ trợ đỡ Nghiêm Vinh.
Thương Mai chạy ra ngoài muốn lấy hòm thuốc, Mộ Dung Khanh kéo tay cô, giao cho gã sai vặt ở cửa: “Đi lấy hòm thuốc của Hạ đại phu.
"Dạt" Gã sai vặt bước nhanh chạy ra ngoài.
Nghiêm Vinh được đỡ vào phòng bên, thị vệ đưa hắn đến trên tháp, Nghiêm Vinh chưa ngất hẳn, còn có thể mở mắt, hô hấp hơi khó khăn.
"Chuyện gì xảy ra?" Thương Mai vừa chẩn mạch, vừa xem bệnh.
Nghiêm Vinh nhắm mắt lại: “Choáng váng...
"Choáng váng? Ngươi đã ăn gì?" Phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Khanh là trúng độc.
Nhìn sắc mặt Nghiêm Vinh, đúng là dấu hiệu của việc trúng độc.
Nghiêm Vinh kéo tay áo, trên tay trái hắn có hai dấu răng, có chất lỏng xanh xanh được thoa phía trên, còn có chút dược thảo vụn.
"Bị chó cắn à?" Tô Thanh giật mình.
"Là người!" Ánh mắt Nghiêm Vinh hơi buông lỏng: “Là người làm bị thương."
Thương Mai thấy vậy, biết không tốt, bóp miệng hắn, thấy bên trong có chất lỏng màu xanh, còn có một ít bột đá, vội vàng dặn xuống:
“Mau bưng một chậu nước muối lớn lên đây, sau đó nấu canh đậu xanh."
Mộ Dung Khanh nghe cô nói muốn nấu canh đậu xanh, mặt trở nên lạnh lùng: “Thật sự là trúng độc sao?”
"Là trúng độc." Thương Mai nhanh tay lấy túi châm ra, châm lên u môn và thượng quản, rồi lại làm một số thao tác để Nghiêm Vinh có thể nôn ra.
"Người hại hắn có độc sao?" Tô Thanh hỏi.
"Không phải, vết thương nhìn không có độc, là hắn nuốt phải đồ có độc." Thương Mai nhấc chậm, lại hạ châm từ phúc thông cốc cùng trung quản.
Nước muối rất nhanh được bưng lên, Thương Mai nhẹ nhàng vỗ mặt Nghiêm Vinh: “Nghiêm Vinh, tỉnh lại đi, ngươi có thể uống nước không? Ngươi phải uống nhiều nước, uống xong ta sẽ giúp ngươi nôn ra."
Nghiêm Vinh miễn cưỡng mở mắt ra, hơi thở yếu ớt: “ Được..."
Thương Mai để cho Tô Thanh đỡ hắn dậy, bưng một chén nước muối, để cho hắn uống.
Uống mấy hớp, thân thể Nghiêm Vinh có dấu hiệu nặng hơn, Thương Mai biết hắn muốn ngất đi, lại đang thân tàng linh khư đâm châm, dùng để ổn định nguyên khí của hắn.
"Không được dừng, tiếp tục uống, muốn sống phải uống." Thương Mai sau khi châm cứu, tiếp tục vỗ gò má hẳn hô.
Mộ Dung Khanh nghe được lời của Thương Mai, hơi nhíu mày, thần sắc ngưng trọng.
Nhìn dáng vẻ này, tình huống còn nghiêm trọng hơn so với hắn nghĩ.
Thương Mai không ngừng rót nước cho hắn uống, thời điểm ý thức hắn thức vẫn còn tỉnh táo, có thể uống bao nhiêu thì uống.
Thời điểm uống đến mức Nghiêm Vinh không chịu được nữa, Thương Mai đưa tay vào cổ họng hắn, giúp hắn móc họng nôn ra.
Lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, Nghiêm Vinh đã bị dày vò toàn thân không có một chút sức lực, càng váng đầu hơn, vô lực tiếp tục phối hợp sự cứu chữa của Thương Mai.
Thương Mai hơi nóng nảy, cô quay đầu, muốn phân phó người làm tiếp tục lấy nước muối, nhưng thấy Mộ Dung Khanh đứng ở phía sau, thân sắc khẩn trương khác thường.
Hắn rất lo lắng cho Nghiêm Vinh.
Thương Mai biết hắn vốn cũng không phải là người vô tình lạnh nhạt, nhất là đối với Nghiêm Vinh và người bên cạnh hắn, hắn tuy không nói, nhưng trong lòng rất coi trọng.
"Hắn sẽ không có chuyện gì đâu." Thương Mai nhẹ giọng nói.
"Cảm ơn!" Ánh mắt hắn hơi phức tạp, nhìn Thương Mai một cái thật nhanh, lại nhìn Nghiêm Vinh.
Sau khi nôn ra, Thương Mai chờ Nghiêm Vinh thở bình thường trở lại, cho uống canh đậu xanh, sau đó lại kê một toa thuốc giải độc, để thị vệ ra roi thúc ngựa đi lấy thuốc.
Giằng co xấp xỉ hai giờ, Nghiêm Vinh mới từ từ tỉnh táo lại.
Mộ Dung Khanh cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn Thương Mai, nhàn nhạt nói: "Chỉ có thời điểm ngươi cứu người mới không còn quá khó coi."
Mới vừa rồi khi Thương Mai cứu Nghiêm Vinh, chỉ huy nhược định, hành động có thứ tự, lâm nguy không loạn, thời điểm đó cô vô cùng mê người.
Nhưng miệng hắn cũng không nói ra lời tốt đẹp gì.
Thương Mai lau mồ hôi, có chút dở khóc dở cười, không biết nên xem như ca ngợi hay là chê bai.
Nhưng so đo với hắn có thể làm cho người đang sống sờ sờ tức chết, cô lui về phía sau một bước, để cho Mộ Dung Khanh ngôi xuống, Mộ Dung Khanh hỏi Nghiêm Vinh: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Vết thương trên cổ tay ngươi làm sao mà có?”
Nghiêm Vinh cảm giác tốt hơn rất nhiều, ngồi dậy trả lời nói: "Hôm nay thuộc hạ làm xong việc, trở lại đình mười dặm bên ngoài thành, nghỉ chân ở gian hàng trà thảo mộc, cũng cho ngựa uống nước, nhưng mới vừa buộc xong ngựa, người còn chưa ngồi xuống thì không biết từ đâu bổ nhào ra một người, nhào tới cắn thuộc hạ bị thương xong rồi chạy. Thuộc hạ chỉ coi như gặp phải người điên, dùng nước trà rửa vết thương, uống một chén trà lạnh rồi tiếp tục lên đường. Ai biết mới vừa đi không bao lâu, đã cảm giác đầu choáng váng, hơn nữa vết thương vẫn luôn chảy máu, thuộc hạ lo lắng người nọ không biết có thể có bệnh gì không, nên vào núi hái thảo dược bôi lên, định cố gắng chống đỡ để về, không nghĩ tới trên đường về càng choáng váng, miệng khát, tim đập rộn lên, thiếu chút nữa thì ngã xuống cửa thành, Phi tướng quân ở cửa thành cho thuộc hạ một viên thuốc giải độc, vậy mới có thể chống đỡ về đến đây."
"Người điên kia có diện mạo thế nào? Giống người trước kia Kinh Triệu Duẫn bắt bỏ vào đại lao không?" Tô Thanh đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Nghiêm Vinh trắng bệch, tựa hồ hơi kinh sợ: “Cái này ta cũng không thấy rõ, hắn cắn ta bị thương xong lập tức chạy đi, thậm chí ta còn không thấy mặt mũi của hắn."
"Hy vọng không phải." Tô Thanh nói.
Nghiêm Vinh chợt nhớ tới, thanh âm đều hơi run: “Không, không, lúc hắn xông đến cắn ta, ta ngửi được trên người hắn có một loại mùi thối của xác chết, mùi giống như hai người trong đại lao kia."
Lần này, đến ngay cả thân sắc của Mộ Dung Khanh cũng thay đổi.
Thương Mai thấy ba người đều có vẻ hết sức khiếp sợ, nhớ tới lúc trước Loan Loan nói cái gì cương thi tấn công người, người sẽ biến thành cương thi.
Cô không kìm được hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Loan Loan trước kia đã nói với ta có cương thi đả thương người, thật sự có cương thi sao?”
Tô Thanh hơi tức giận nói: "Còn không phải đều tại người cha kia của ngươi, thật đáng hận."
"Tô Thanh!” Mộ Dung Khanh nhàn nhạt nhìn hắn.
Tô Thanh ngẩng đầu nhìn Thương Mai: “Ta không phải nói ngươi, nhưng là nếu như lại xuất hiện chuyện cương thi đả thương người, chính là sai lầm của cha ngươi."
Thương Mai bối rối: "Các ngươi thật sự tin rằng có cương thi sao? Hơn nữa, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Tô Thanh nói: "Ngày đó Kinh Triệu Duẫn báo lại, ngươi cũng ở đây, chẳng qua chuyện này ngươi không biết, thôn Thạch Đầu xuất hiện sự kiện người đả thương người, người sau khi bị đả thương sẽ mất đi tính người, đi đả thương những người khác, may mắn chính là, thời điểm hai người bị đả thương kia đang hành hung thì bị thôn dân bắt được, giao cho nha môn, nha môn nhốt hai người, Vương gia hạ lệnh đi lục soát thôn, tìm ra người đầu tiên tấn công người khác."
"Vậy tìm được chưa?" Thương Mai hỏi.
Tô Thanh tức giận nói: "Quan sai đã tìm được, nhưng khi trở lại trong thành, người nọ bỗng nhiên chạy mất, lúc quan sai đang truy đuổi thì va vào kiệu của cha ngươi, cha ngươi ra oai, sai người ngăn mấy tên quan sai lại, trách phạt một trận, cứ như vậy, nguyên hung kia chạy mất rồi."
Bình luận facebook