• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch (32 Viewers)

  • Chương 276-280

Quý Thái phi vô cùng tức giận, bà ta vịn tay vào thành ghế, nhổm người đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, cho dù ngươi có tình cảm với Hạ Thương Mai, hay là vì chuyện đó mà gây khó dễ cho ai gia thì Hạ Thương Mai chắc chắn vẫn sẽ không trở lại.”
A Phúc đi vào, tiến lên một bước: “Quý Thái phi, bây giờ phải làm sao?”
Ánh mắt của Quý Thái phi sắc lạnh như kiếm: “Sai người đến đảo Người điên, ai gia không đợi nổi sáu ngày sau nữa, ai gia muốn Hạ Thương Mai phải chết ngay bây giờ.”
Quý Thái phi hít sâu vài hơi, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Hành tung của Hạ Thương Mai vẫn luôn nằm trong sự kiểm soát của bà ta. Kể từ khi cô rời khỏi Kinh Thành, dẫn theo Tiêu Thác chạy đến đảo người điên, bà ta đã sai người theo sát cô.
Bà ta không tin Hạ Thương Mai có thể tìm được phương thuốc chữa khỏi bệnh cương thi. Cho dù Hạ Thương Mai phải chết, thì cũng phải chết trong tay bà ta, mới có thể hả cơn giận trong lòng Quý Thái phi.
A Phúc lo lắng nói: “Nhưng mà, một khi giết chết Hạ Thương Mai, Vương gia sẽ không ra tay với Nam Hoài vương chứ?”
Quý Thái phi cười lạnh: “Nó chắc chắn sẽ ra tay. Nhưng ai gia cũng sẽ để nó biết, cả nó và đệ đệ nó sẽ sống chết cùng nhau. Nếu đệ đệ nó chất, nó cũng không được sống.”
A Phúc vui vẻ hẳn lên: “Chẳng nhẽ, Đồng mệnh cổ đã có hiệu quả rồi ư?”
Quý Thái phi không lên tiếng ngay, bà ta ngồi xuống, một lát sau mới nói: “Cứ làm theo dặn dò của ai gia, mau đi đi. Muốn Hạ Thương Mai trở về cũng được, nhưng chỉ có thể mang đầu của cô ta trở về.”
A Phúc cúi người rời đi.
Mộ Dung Khanh ra khỏi Vương phủ, dặn dò thị vệ: “Để ý đến người bên chỗ Quý Thái phi.”
“Rõ!” Thị vệ nhận lệnh rồi đi ngay.
Mộ Dung Khanh không dùng xe ngựa, mà trực tiếp dẫn theo vài người thúc ngựa ra khỏi Kinh Thành. Hắn nghi ngờ Hạ Thương Mai đến đảo người điên, bởi vì ngày trước cô đã từng nhắc đến nơi đó.
Nhưng trước khi đến đảo người điên, hắn phải đi gặp một người, đó là Trần Thái quân.
Lúc này, bên phía Mộ Dung Tráng Tráng, nàng ta đến vùng dịch và phân phó ổn thỏa người trong vùng dịch. Nếu có người hỏi Hạ Thương Mai, nàng ta sẽ nói cô đi tìm dược liệu, ngoài ra, một từ cũng không thể nói.

Lý Tướng quân và Nhu Dao Huyện chúa đều thật lòng khâm phục Hạ Thương Mai, nhưng vẫn nghi ngờ về hướng đi của cô.
Nhu Dao lén lút hỏi Tráng Tráng: “Thương Mai rốt cuộc đi đâu rồi?”
Tráng Tráng nhẹ giọng, nói: “Đoán chừng là bị người ta bắt đi rồi. Có người không muốn bệnh dịch được chữa khỏi."
Nhu Dao kinh ngạc: “Còn có người làm như vậy ư?”
“Lòng người khó đoán mài” Tráng Tráng cũng không nói quá nhiều, bởi nàng ta đối với Nhu Dao cũng không tính là thân thiết lắm.
Nhu Dao cảm thấy khó tin, cười lạnh nói: “Nếu người không muốn bệnh dịch được chữa khỏi đó đến vùng dịch nhìn thử cảnh dân chúng đang phải chịu khổ, liệu răng lương tâm của hắn có trỗi dậy hay không?”
“Nhu Dao, cô quá đơn thuần. Đối với một số người mà nói, chết một vài người cũng giống như chết một vài con sâu, con kiến mà thôi.” Tráng Tráng nhẹ nhàng thở dài.
Nhu Dao đứng ở cửa, nhìn những người mắc bệnh cương thi đang bị trói chặt trên giường, nàng ta chỉ cảm thấy vô cùng tức giận.
Từ lúc học y đến giờ, nàng ta luôn đặt tính mạng con người lên hàng đầu. Có thứ gì quan trọng hơn mạng sống chứ? Con người nghĩ trăm phương nghìn kế để được sống. Nàng ta từng gặp bệnh nhân bệnh tình nguy kịch, nhẫn nhịn chịu cơn đau đớn xé gan xé phổi, chỉ vì trong lòng luôn ôm ấp hi vọng được tiếp tục sống.
Nàng ta cho rằng, con người nên giúp đỡ lẫn nhau, chứ chưa từng nghĩ rằng, khi đối mặt với dịch bệnh khó khăn như thế này, vẫn có người tồn tại suy nghĩ độc ác như vậy.
Tráng Tráng vừa phân phó mọi người xong thì thấy Lý Tướng quân đến bẩm báo: “Lương Thái phó dẫn người đến.”
“Mấy người?” Tráng Tráng nghiêm nghị, hỏi.
“Tâm bốn, năm người. Đại Tướng quân Tiêu Kiêu cũng đến, còn có Lễ Thân vương.”
Tráng Tráng lập tức biến sắc, hắn cũng đến ư?
Sau đó, Tráng Tráng xoay người đi vào bên trong, dặn dò Nhu Dao và Lý Tướng quân: “Hai người đi đối phó với họ trước đi, đừng nói ta ở đây.”
Nói xong, nàng ta đi vào trong hậu viện của Từ Đường rồi đóng chặt cửa lại. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng nàng ta vẫn có thể nghe thấy động tĩnh và tiếng nói của người bên ngoài.
Sáng nay, Lương Thái phó đã liên hệ với vài quan viên, nói rằng muốn đến vùng dịch kiểm tra tình hình bên đó, đồng thời thăm hỏi các bệnh nhân.
Ông ta chủ động động mời Tiêu Kiêu và Lễ Thân vương, còn có hai ba quan viên nữa đi cùng.
Bởi vì trong doanh trại xuất hiện bệnh cương thi, nên Tiêu Kiêu vô cùng căm ghét căn bệnh này. Cộng thêm Lương Thái phó mời và Hoàng Thái Hậu ra lệnh bảo hắn đến giám sát vùng dịch, cho nên hôm nay hắn mới đi cùng ông ta đến đây.
Về phần Lễ Thân vương, mặc dù ngoài mặt thì không cảm xúc, nhưng thật ra hắn rất quan tâm đến chuyện này.
“Tham kiến Lễ Thân vương, tham kiến Đại Tướng quân, tham kiến Thái phó...” Lý Tướng quân dẫn người đến chào hỏi họ.
Lương Thái phó khẽ “ừm” một tiếng, sau đó nhìn Lý Tướng quân, nói: “Hiện giờ, còn khoảng bao nhiêu bệnh nhân, số người chết có giảm không?”

Lý Tướng quân nói: “Bẩm Thái phó, hiện giờ số bệnh nhân còn khoảng năm mươi sáu người. Về phần số người chết, sau khi Hạ đại phu đi vào, không có ai phải chết cả.”
“Ừm, rất tốt. Thế Hạ đại phu đâu? Bổn quan phải thay mặt bách tính cảm ơn cô ta.” Vẻ mặt của Lương Thái phó tràn đầy vui mừng. Lý Tướng quân trưng ra vẻ mặt tiếc nuối, nói: “Thái phó đến thật không đúng lúc, Hạ đại phu đã đi hái thuốc rồi.”
“Hái thuốc? Quán thuốc trong Kinh Thành thiếu gì thuốc chứ? Vì sao nàng ta phải đích thân đi hái thuốc?”
Lý Tướng quân tiếp lời, nói: “về việc này, mạt tướng cũng không rõ lắm, dù sao mạt tướng cũng không phải là thầy thuốc.”
“Nơi này không phải có thầy thuốc sao? Mau đi hỏi đi.” Lương Thái phó nói.
Thấy vậy, Nhu Dao đi lên trước, nói: “Đại nhân, ngài muốn biết điều gì?”
Lương Thái phó nhìn thấy Nhu Dao, lập tức ngẩn ra: “Huyện chúa đến đây làm gì thế?”
Mặc dù Nhu Dao không phải người thông minh, nhưng khi nhìn thấy Lương Thái phó cố chấp muốn gặp Thương Mai, nàng ta bèn đoán ra sự mất tích của Hạ Thương Mai chắc chắn có liên quan đến ông ta.
“Ta là đại phu, ta đến đây đương nhiên là để chữa bệnh cứu người.”
Lương Thái phó thản nhiên cười, nói: “Huyện chúa có thân phận cao quý, vẫn là không nên ở đây thì tốt hơn, người mau sớm quay về đi”
“Ta có cao quý đến đâu thì cũng không bằng Thái phó.” Nhu Dao không vui nói.
Tiêu Kiêu và Lễ Thân vương đều không nghe cuộc nói chuyện giữa Lương Thái phó và Nhu Dao, mà đi thẳng vào bên trong.
Tiêu Kiêu đã từng nhìn thấy bệnh cương thi trong doanh trại. Khi bị khống chế, đám quân lính liên tục phát điên, gào rú. Những gì hắn nhìn thấy chỉ là những bệnh nhân đang phát điên.
Nhưng ở đây, đã không còn bệnh nhân phát điên nữa. Họ chỉ im lặng nằm trên giường. Họ gần như đã có ý thức, gương mặt ngập tràn đau khổ. Có thể nhìn ra, họ đang phải chịu đựng sự giày vò vô cùng kinh khủng.
“Không phải nói, những người mắc bệnh cương thi sẽ phát điên sao? Vì sao họ không phát điên?” Lễ Thân vương hỏi.
Lý Tướng quân nói: “Lúc trước đúng là có phát điên. Nhưng sau khi Hạ đại phu đến, cô ấy châm cứu và cho họ uống thuốc. Vì thế họ mới yên tĩnh trở lại, đồng thời cũng có thể ăn được cháo lỏng.”
“Như vậy tức là, họ đã không phát điên nữa ư?” Tiêu Kiêu hỏi.
“Cũng không hẳn. Trong một ngày, vẫn có những lúc họ phát điên, chỉ là số lần phát điên ít hơn lúc trước rất nhiều. Ngày trước, một ngày họ sẽ phát điên sáu, bảy lần. Nhưng bây giờ chỉ có một, hai lần, nhiều nhất cũng chỉ hai, ba lần.”
Lương Thái phó cũng đi vào.
“Châm cứu thật sự có hiệu quả như vậy ư? Quả là thân kỳ mà! Thật đáng tiếc, lần trước khi Thái tử đến đây, người cũng không gặp được Hạ đại phu. Hôm nay, bổn vương đến, nhưng cũng không gặp được cô ta.”
Lễ Thân vương nghe vậy, lập tức nhíu mày: “Có phải cô ta đang có việc gấp cần làm hay không? Ít nhất cô ta có thể làm giảm bớt triệu chứng của bệnh, như vậy là đủ lắm rồi!”
Một viên quan đi đến cùng Lương Thái phó hỏi Lý Tướng quân: “Vậy Hạ đại phu có nói là có thể nghiên cứu và chế tạo ra phương thuốc chữa khỏi bệnh cho họ không?”
Nghe vậy, Lý Tướng quân hơi do dự: “Cái này, ta chưa từng nghe thấy cô ấy nói về chuyện này.”
“Vậy cô ta đi đâu hái thuốc? Hay là, sai người đi tìm cô ta về đi.” Lương Thái phó nói.
Đúng lúc đó, một thầy thuốc của cục Huệ Dân đi vào, nghe thấy lời của Lương Thái phó, ông ta bèn buột miệng nói: “Hạ đại phu đã rời khỏi vùng dịch rồi, mấy ngày nay đều không thấy cô ấy.”




Lương Thái phó ngăn đại phu lại: “Ngươi nói mấy ngày nay không thấy Hạ đại phu sao? Không phải cô ấy đang đi hái thuốc sao?”



Đại phu nở một nụ cười: “Hái thuốc? Chỗ này muốn loại dược liệu nào có loại dược liệu đấy, nhà họ Hồ đã từng nói rồi, tất cả dược liệu trong vùng dịch đều do bọn họ cung cấp. Hạ đại phu không cần đi hái thuốc, trước khi nàng ấy đi nói bệnh này chưa có cách nào chữa khỏi được, sau đó thì rời đi.”



Lương Thái phó kinh hãi: “Cái gì? Nàng ta nói không thể chữa khỏi rồi bỏ đi? Nàng ta bắt chúng ta lập ra quân lệnh trạng, rồi bỏ đi là có ý gì? Chạy trốn sao?”



Lý Tướng quân vội vàng hòa giải: “Chuyện này là không thể nào.Hạ đại phu chưa bao giờ nói là không thể chữa khỏi, nàng ta đang nghĩ cách rồi.”



Lễ thân vương chặn đại phu lại: “Nàng chính miệng nói với người rằng không thể chữa hết, sau đó rời đi?”



Đại phu cúi người: “Hồi bẩm Vương gia, đúng là như vậy.”



Lễ thân vương nhíu mày: “Nàng ta vô trách nhiệm như vậy sao?”



Tiêu Kiêu thờ ơ nói: “Vương gia, nếu nàng ta muốn chạy trốn, không ngu ngốc đến mức sẽ đi rêu rao khắp nơi chứ? Lập quân lệnh trạng rồi chạy trốn chính là tội chết.”



Lễ thân vương nói: “Bản vương biết rõ nàng không ngu ngốc, nàng ta còn rất thông minh nữa, nhưng mà đã vài ngày không ở trong vùng dịch bệnh, chính là vô trách nhiệm.”



Tất cả mọi người đều biết, Lễ thân vương là một người có trách nhiệm với mọi việc, cho nên hắn rất chán ghét người vô trách nhiệm.



Lương Thái phó nghe thấy thế, nói với Lý tướng quân: “Ngươi nói nàng ta đi hái thuốc, vậy nhất định biết rõ nàng ta hái thuốc ở đâu đúng không? Ngươi đi tìm nàng ta về đi.”



Lý tướng quân ấp úng nói: “Chuyện này, mạt tướng cũng không biết nàng ta đi hái thuốc ở đâu.”



“Sao lại không biết? Nàng ta là chủ quản của vùng dịch này, nàng ta đi đâu cũng không dặn lại với các ngươi một tiếng sao?” Lương Thái phó lạnh lùng nói.

Nhu Giao huyện chúa tiến lên nói: “Thái phó làm sao lại kích động như vậy? Ngươi cũng nói Hạ Thương Mai là chủ quản của vùng dịch này, nàng ấy muốn đi đâu, đều có chủ ý của mình, chúng ta không thể truy hỏi được.”

“Nhu Giao huyện chúa, người vốn không nên ở chỗ này, vùng dịch có đại phu rồi, người không được phân phó thì phải rời đi ngay lập tức.” Lương Thái phó nghiêm mặt nói.

Nhu Giao huyện chúa hơi cao giọng nói: “Hoàng bảng đăng danh sách và kêu gọi rộng rãi các đại phu. Những đại phu khác có thể đến, sao ta lại không thể đến? Người khác ham mê vàng chẳng lẽ ta không thể ham mê vàng sao?”

Lương Thái phó lại nghiêm mặt nói: “Hoàng bảng đã được gỡ bỏ từ lâu, hơn nữa người đến khu dịch bệnh lâu như vậy, cũng không thể chữa khỏi bệnh hết cho mọi người, chứng minh người cũng không phải là người mà Hoàng thượng muốn tìm, người sớm thu dọn rồi tối nay rời khỏi đây đi.”

Mặt Nhu Giao huyện chúa tái đi vì tức giận: “Ta không đi, những người bệnh này luôn được ta chăm sóc, ta sẽ không đi nếu họ chưa khỏi bệnh.”

“Huyện chúa có cách chữa bệnh cho bọn họ không?” Lương Thái phó hung hăng nói.

Nhu Giao huyện chúa quay đi: “Ta không quan tâm, ta sẽ không bỏ mặc bất cứ ai tới cả, dù không thể chữa khỏi cho họ, ta cũng có thể giúp họ giảm bớt nỗi đau, ngươi không phải chủ quản ở đây, ngươi cũng không có quyền đuổi ta đi.”

Lương Thái phó thờ ơ nói: “Được thôi, ngươi đi tìm Hạ Thương Mai trở về, bổn quan tự nói với nàng ta.”

Nhu Giao huyện chúa cùng Lý tướng quân nhìn nhau, cả hai đều hơi tức giận, cũng có chút lo lắng, xem ra Lương Thái phó thật sự là đến để gây chuyện.

Đến cùng thì Thương Mai đi đâu rồi? Đã hai ngày nay cũng chưa quay về, nếu để cho Lương Thái phó trở về báo cáo, nhất định sẽ nói nàng ta bỏ bê nhiệm vụ, hoặc là vu oan cho nàng ta là đã chạy trốn.

Lương thái phó nhìn sang chỗ Lễ thân vương: “Vương gia, tình huống này ngài cũng thấy rồi đấy, Hạ Thương Mai không ở đây, chỉ tùy tiện để mấy người đại phu này ở đây mày mò, người của cục Huệ Dân cũng không thể đến hỗ trợ, xin ngài hạ lệnh, để cho người của huyện chúa rời đi, lại để cho người của cục Huệ Dân đi đến giải quyết.”

Lễ thân vương đang muốn nói chuyện, thì thấy cửa ở hậu viện mở ra, Trấn Quốc Công chúa chậm rãi bước ra, trên mặt lộ vẻ mỉa mai:
“Đây là lần đầu tiên Thái phó đến đây? Người nào không biết còn nghĩ Thái phó đều ngày ngày đến đây đấy, ta đã biết Huyện chúa cũng đã ở đây vài ngày, cũng biết đại phu của cục Huệ Dân không thể vào đến bên bên để chữa trị cho người bệnh.”

Lương thái phó không ngờ Trấn Quốc Công chúa cũng ở chỗ này, hơi giật mình một chút: “Tham kiến công chúa.”
Tiêu Kiêu đứng ở bên cạnh ông ta yên lặng nhìn Trấn Quốc công chúa, sau đó chắp tay: “Mạt tướng Tiêu Kiêu, tham kiến công chúa.”
Trong sảnh điện lộn xộn này, xung quanh đều là mùi hôi, Mộ Dung Tráng Tráng ngẩng đầu nhìn Tiêu Kiêu đã lâu không gặp, cảm giác như cách xa một kiếp.


Nhưng mà, chỉ trong một lúc lại trở lên bình tĩnh: “Tướng quân đã trở về rồi sao?”

“Đúng vậy!” Tiêu Kiêu nhìn nàng, trong mắt có loại cảm xúc khó tả: “Tôi trở về rồi.”

Tôi trở về rồi, tôi trở về rồi!

Giống như lúc trước cùng hắn ở trong cung, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài cung sống vài ngày, khi trở về, hắn trước tiên sẽ tìm nàng, sau đó nói cho nàng biết hắn đã trở về.

“Cô nhỏ!” Lễ thân vương tuân theo lễ nghi nghiêm ngặt, khom người cúi chào.

“Ừ, lão Tam cũng tới hả!” Mộ Dung Tráng Tráng cúi xuống nhìn hắn một cái nhàn nhạt: “Khu dịch bệnh không cần nhiều người như thế, lão Tam cẩn thận không lại trở thành lưỡi đao của người khác!”

Lễ thân vương hiểu rõ ý tứ của Mộ Dung Tráng Tráng, nhưng mà, hắn không quan tâm, dù sao, hắn cũng chỉ nhằm vào việc làm mà không phải là nhằm vào người.

Mộ Dung Tráng Tráng nhìn tên đại phu vừa nãy: “Vừa rồi bổn cung nghe được ngươi nói, Thương Mai đã nói với ngươi là cô ấy không chữa được bệnh nên muốn rời đi, đúng không?”

Đại phu trả lời: “Hồi bẩm công chúa, là như thế này, thật ra lúc vừa rồi công chúa đi vài, tất cả mọi người đều đồng ý nói là Hạ đại phu đi hái thuốc, nhưng mà tôi không đồng ý, nếu như Hạ đại phu thật sự chạy trốn, nên báo cáo với triều đình sớm một chút, để cho triều đình phái người đến tiếp nhận việc ở khu dịch bệnh.”

“Chạy trốn? Ngươi nói là chạy trốn sao?” Tên quan viên mà Lương thái phó đưa đến nhìn chằm chằm tên đại phu hỏi: “Ngươi xác định là cô ta chạy trốn sao?”

Đại phu trả lời: “Đã hai ngày không thấy trở về, hơn nữa, trước khi đi cô ấy thật sự đã nói với tôi như vậy, cho nên có thể suy đoán là cô ấy chạy trốn.”

Lương thái phó hỏi: “Ngày Thái tử đến, ngài ấy nói cũng không thấy cô ta, từ lúc Thái tử đến thị sát cô ta cũng chưa từng trở về sao?”
“Đúng vậy!” Đại phu nói.

Lương thái phó nói một cách chế giễu: “Nếu không phải là chạy trốn, đã hai ngày người cũng không trở về? Công chúa nói lý do là tại sao!”
Trên mặt Mộ Dung Tráng Tráng không có chút cảm xúc nói: “Bổn cung nói là nàng đi hái thuốc, thời gian còn chưa đến, sao Thái phó lại lo lắng?”

Lương thái phó dửng dưng nói: “Hái thuốc mà lại không mang theo người sao? Hơn nữa, hái thuốc sao lại phải nói với đại phu là cô ta không cách nào chữa được?”

“Đúng vậy, cô ấy muốn chạy trốn, tại sao phải nói với người ta răng không có cách nào chữa được? Thái phó cũng không nghĩ rằng quá mức ngu ngốc đi?”

Lời này Tiêu Kiêu đã từng nói qua, lúc Mộ Dung Tráng Tráng nói, hắn liền nhìn Mộ Dung Tráng Tráng.

Lương thái phó cười quái dị một tiếng: “Tốt, coi như là công chúa nói đúng, cô ta là đi hái thuốc, nhưng mà vừa đi chính là hai ba ngày, cũng quá mức vô trách nhiệm đi? Có loại thuốc nào mà cần cô ta tự mình đi há sao? Năm mươi mấy mạng người ở chỗ này chờ cô ta, cô ta vài ngày cũng không quay về, cho dù không phải chạy trốn, cũng là đã bỏ rơi nhiệm vụ.”

“Bỏ rơi nhiệm vụ? Thương Mai có chức quan nào ở trên người sao? Bổn cung sao lại không biết nhỉ?” Mộ Dung Tráng Tráng.


Mộ Dung Tráng Tráng nhìn về phía Tiêu Kiêu, nhíu mày, là Hoàng thái hậu để cho hắn giám sát khu dịch ?



Tiêu Kiêu người này nàng ta hiểu rõ ràng, hắn là quân nhân, tính phục tùng rất cao, một khi được xác định là chức trách của hắn, hắn phải làm cho bằng được.



Quả nhiên, Tiêu Kiêu nghiêm túc nói: " Bản tướng sẽ bẩm báo đúng sự thật hết thảy ở nơi này cho Hoàng thái hậu."



Lương Thái phó gật đầu một cái: “Có Vương gia làm chứng, cũng không phải là Bổn quan nhằm vào."



Tiêu Kiêu không có lên tiếng, vẻ mặt lại có chút ngưng trọng.



Lễ Thân Vương nhìn mặt Lương Thái phó hơi đắc ý, trong lòng rất không cao hứng, xem ra hôm nay lại bị người khác lợi dụng một lần nữa, là lại một lần nữa!



Đảo người điên.



Đúng như Mộ Dung Khanh đoán, Thương Mai cùng Tiêu Thác phải đã đến đảo người điên.



Đảo người điên ở hải đảo hướng ra ngoài của Quý Xuân, đi Quý Xuân ước chừng phải một ngày, lại phải vượt biển, đường đi ít nhất cần một ngày rưỡi.



Thương Mai tìm Tiêu Thác đi cùng, Tiêu Thác vốn là không đồng ý, nhưng Thương Mai cho hắn nhìn một đồ vật gì đó, lại nói một câu nói, hắn vội đi theo.



Thương Mai cho hắn nhìn là dấu vết răng trên cổ tay, cô nói: "Vương Du cắn."




Đảo người điên có người canh giữ, bình thường quân lính phạm sai lầm sẽ bị đưa đến đảo người điên này làm người trông chừng, bọn họ không cách nào trở về, chỉ có thể không quản ngày đêm trông nom nhóm người điên này, lâu ngày, tính tình bọn họ cũng biến thành hết sức hung ác.

Bọn họ không từ mặt trước lên bờ, mà là đi vòng qua sau núi.

"Ta cảm thấy ngươi điên rồi, lại để cho Vương Du cắn ngươi, ngươi thật là phát bệnh rồi, ta cũng mặc kệ ngươi, khẳng định giết ngươi trước tiên. ' Những lời này, Tiêu Thác nói một đường.

Thương Mai cảm thấy lỗ tai đã mọc kém luôn rồi, sau khi lên bờ, cô ngồi xuống cho thạch tín vào nước ngọt trên đảo, nhìn vết thương trên tay, bây giờ là ngày thứ hai, vết thương không sưng đỏ bằng ngày thứ nhất.

"Ngươi có thấy phiền hay không? Ta đã nói rồi, thạch tín có thể chữa trị vết thương vừa bị cắn." Những lời này của Thương Mai, cũng đã nói một đường.

"Vậy ngươi cũng dùng thạch tín chữa trị những bệnh nhân kia là được." Tiêu Kiêu nổi giận nói.

"Ta cũng đã nói, thạch tín chỉ hữu dụng đối với bệnh nhân mới vừa bị căn, ta bây giờ cũng không có cách nắm chắc được sau khi bị cắn bao lâu thạch tín không còn tác dụng nữa, nếu như hơn nửa giờ sau không có tác dụng, ngươi cảm thấy một khi dịch chứng bùng nổ, chúng ta có thể bảo đảm mỗi một người đang bị cắn sau nửa giờ lập tức uống thuốc sao? Hơn nữa, thạch tín không thể sử dụng phổ biến, một khi có đồ vật có độc mất đi sự giám sát, thì sẽ xảy ra chuyện lớn."

"Vậy ngươi cảm thấy đảo người điên có giải dược?"

Thương Mai nói: "Dịch là từ đảo người điên truyền đi, loại bệnh này luôn có ngọn nguồn, giống như tính chất của độc, phàm là nơi có cỏ độc, vùng lần cận luôn sẽ có giải dược, bây giờ ta đã biết thạch tín có thể giảm bớt triệu chứng, nhưng cũng biết người mới vừa bị cắn có thể lấy thạch tín giải độc, coi như là đối với triều đình có giao phó, nhưng là chúng ta muốn hoàn toàn chuyển bại thành thắng, nhổ tận gốc con đường này, thì nhất định phải tới đây, trước tiên tìm phương thuốc, sau đó sẽ tìm người sau màn điều khiển đã dẫn bệnh nhân cương thi đi."

Tiêu Thác buồn bực nói: "Nhưng là ngươi mấy ngày nay mất tích, nhất định sẽ có người sẽ nói ngươi chạy trốn."

"Nói thì thế nào? Bọn họ bây giờ cũng không tìm được ta, hơn nữa ta bây giờ là tội nhân, nhưng khi ta câm phương thuốc trở về, ta lại là đại công thần rồi." Thương Mai một chút cũng không quan tâm.

"Ngay cả Vương gia ngươi cũng không báo, thế thì không đúng rồi." Tiêu Thác cố gắng muốn tìm lý do chỉ trích cô.

Thương Mai đứng lên đi về phía trước: “Ta không phải là không muốn nói cho hắn, mà là sau khi ta đi tìm ngươi, phát hiện có người theo dõi, chúng ta phải lên đường nhanh một chút, bỏ rơi những người đó."

"Miệng lưỡi sắc bén, nói gì cũng đều là ngươi đúng." Tiêu Kiều cắm đầu đi về phía trước.

Trần phủ.


"Lão thân cho là Vương gia không cần tự mình đi đảo người điên, phái người đi là được." Trần thái quân hút tẩu thuốc, dáng vẻ khí định thần nhàn.

"Xem ra, thái quân chắc chắn nàng ta đi đảo người điên."

Trần thái quân khạc ra vòng khói, cười khoát tay: “Không, lão thân không xác định, lão thân chẳng qua là đoán thôi."
"Vậy lão thái quân có thể suy đoán có bao nhiêu người đi theo nàng ta không?” Đáy mắt Mộ Dung Khanh lộ ra khôn khéo.
"Hai phe, một phe là người của Quý Thái phi, một phe, không biết!" Trần thái quân cười giảo hoạt.
Mộ Dung Khanh cũng cười cười: “Không biết đoàn người kia, có phải là người của Trần thái quân hay không?”
Trần thái quân ngẩng đầu lên nhìn một chút, hỏi ma ma phục vụ bên người: “Lão già, đám tôn nhi kia của lão thân đâu?”
Ma ma cười chúm chím trả lời: "Thái quân mau quên, bọn họ không phải là bị ngài phái đi ra ngoài làm việc sao?”
"Có chuyện này sao? Làm chuyện gì ?" Lão thái quân mặt đây mờ mịt hỏi.
Ma ma nhìn Mộ Dung Khanh một cái: “Nói là đi đến một cái đảo nào đó, sau đó đưa người nào đó trở về an toàn."
Lão thái quân ồ một tiếng, lại hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy, đám tôn nhi kia của lão thân có thể đưa người mang về không?"
Ma ma khom người: “Lão thái quân không phải đã nói sao? Trần gia một khi ra tay, yêu quái ôm đầu chạy sao?"
Mộ Dung Khanh đứng lên, chắp tay: “Bổn vương cám ơn lão thái quân trước rồi."
"Tiên Vương gia!" Lão thái quân cũng không đứng dậy, chỉ là làm một động tác đưa tiễn.
Mộ Dung Khanh vừa mới chuyển người, thái quân lại bỗng nhiên nói chuyện: “Biết lão thân tại sao để cho Vương gia không nên rời khỏi Kinh Thành không?”
Mộ Dung Khanh khẽ mỉm cười, trong con ngươi, ánh sáng lạnh lẽo chợt hiện lên: “Biết, trong kinh lúc này sợ là sẽ liên tục xuất hiện loạn lạc rồi."
Đáy mắt lão thái quân có ý tán thưởng: “Vương gia anh minh."
Mộ Dung Khanh xoay người đi.
Đêm đó người của Mộ Dung Khanh ở kế cận am Thạch đầu, chặn lại được một nhóm bệnh nhân cương thi.
Nhóm bệnh nhân này do mấy ni cô đưa đến, từ trong đường hầm dưới đất đi ra, mai phục của Mộ Dung Khanh rất thành công, bắt được mười mấy người.
Thời điểm thị vệ bẩm báo Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh nhíu mày: “Mười mấy người?"
"Đúng vậy, hôm nay đã đưa về khu dịch, vừa vặn tướng quân Tô Thanh cũng đưa bệnh nhân ở quân doanh và đường Tây Bắc đưa qua.”
Mộ Dung Khanh đứng lên, nghiêm nghị nói: "Toàn thành giới nghiêm, bất kỳ người nào cũng không được tùy tiện ra ngoài."
Thị vệ cả kinh: “Vương gia, đây là vì sao?"
"Không thể nào chỉ có mười mấy người, bọn họ còn có hang ổ khác." Mộ Dung Khanh trâm giọng nói.
Mệnh lệnh giới nghiêm quá trễ, sau khi mệnh lệnh truyền đạt ra, lục tục có người tới bẩm báo, nói trong kinh nhiêu chỗ xuất hiện bệnh nhân cương thi nổi điên cắn người.
Chi trong một đêm, báo lên số người bị cắn đã cao đến mấy trăm người, nhưng mấy con số này chẳng qua là những bệnh nhân bị bắt lại, còn có bệnh nhân chưa bị bắt lại nữa, không biết có bao nhiêu.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Kiêu vào cung bẩm báo Hoàng thái hậu, Hạ Thương Mai không có ở khu dịch.
Lương Thái phó nói thêm một câu, nói đại phu trong khu dịch nói Hạ Thương Mai không cách nào chữa khỏi dịch chứng, đã chạy trốn.
Hoàng thái hậu giận dữ, không có ngẫm nghĩ hạ chỉ truy nã Hạ Thương Mai, lại tuyên bố muốn hỏi tội Hạ Thừa tướng cùng chung lập được quân lệnh trạng.
Trước khi lâm triều, Mộ Dung Khanh hạ chỉ để cho Tiêu Kiêu mang binh mã vào kinh duy trì trị an, thấy bệnh nhân cương thị, lập tức bắt lại đưa đến khu dịch .
Lúc lâm triều, hắn để cho Binh bộ Thượng thư trước tiên không cần điều tra chuyện đánh nhau trong quân, hắn cần phái binh mã ở Kinh Thành cùng bên ngoài thành thiết lập cửa ải, tra hết thảy người ra vào thành.
Nhưng lại gặp phải sự phản đối của Lương Thái phó.


Lương Thái phó không khỏi phản đối Mộ Dung Khanh điều động binh mã, còn mời Mộ Dung Khanh lập tức hạ chỉ, giết chết tất cả bệnh nhân cương thi ở thôn Thạch đầu, hơn nữa, phàm là phát hiện còn bệnh nhân cương thi, nhất loạt đều bắn chết tại chỗ, không cần bắt lại đưa đến khu dịch.



Đề nghị của Lương Thái phó, được rất nhiều người đồng ý, thậm chí đại thần lúc trước vẫn trung lập, hôm nay đều rối rít đông ý đề nghị của Lương Thái phó.



Bởi vì trải qua một đêm bệnh nhân cương thi làm loạn, trong Kinh tăng lên rất nhiều bệnh nhân cương thi, làm lòng người bàng hoàng, ai cũng không biết lúc nào sẽ bị cắn, vì đề phòng chuyện chưa xảy ra, mọi người đều cho rằng, cứ xuất hiện thêm một bệnh nhân cương thi giết chết ngay mới là biện pháp tốt nhất.



Thái độ của Mộ Dung Khanh rất cứng rắn: “Đầu tiên, Bổn vương muốn điều động binh mã, không phải trưng cầu ý kiến của các ngươi, đây là quyết định của Bổn vương; thứ hai, Bổn vương sẽ không hạ chỉ bắn chết bệnh nhân cương thi, kỳ hạn để Hạ Thương Mai lập được quân lệnh trạng chưa tới, quân lệnh trạng này vừa là hạn chế nàng ấy, cũng là hạn chế triều đình, cho nên, bắn chết cùng một, không cần nhắc lại nữa."



Lương Thái phó khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Vương gia nếu khăng khăng làm theo ý mình, bao che Hạ Thương Mai, đúng là căn nguyên gây họa cho Đại Chu ta a.ˆ



Lương Thái phó vừa khóc, khóc đến trước mặt Hoàng thái hậu.



Hoàng thái hậu đang tâm phiền ý loạn, nghe Thái phó khóc phân tích tình huống, bà cũng lo lắng không thôi: “Ai gia đã hạ chỉ truy nã Hạ Thương Mai, lại đợi thêm hai ngày đi."



Lương Thái phó bi phẫn nói: "Hoàng thái hậu, độc đoán độc hành của Nhiếp Chính Vương hôm nay, lại không để ý tới ý kiến của trăm quan, một mặt bao che Hạ Thương Mai, rõ ràng có đại phu đã chỉ ra, Hạ Thương Mai là lén trốn đi, hắn hồn nhiên không để ý, thân đề nghị giết chết bệnh nhân có dịch chứng, phòng ngừa bạo phát lớn thêm lần nữa, hắn lại còn đang chờ Hạ Thương Mai trở lại, nhưng ai biết cô ta có trở lại hay không? Nếu không trở lại, chờ đợi như vậy, kinh đô Đại Chu ta sớm muộn sẽ biến thành luyện ngục nhân gian."



Hoàng thái hậu không cho là đúng nói: "Thái phó lo lắng Đại Chu, ưu tư kích động là khó tránh khỏi, nhưng cũng không cần nói lời đáng sợ như vậy."



Lương Thái phó kích động nói: "Thái hậu, thân tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân, không phải chỉ ngắn ngủi một đêm, bệnh nhân cương thi trong kinh đã lên tới một ngàn người rồi."




Hoàng thái hậu biết tối hôm qua có bệnh nhân cương thi cắn người, nhưng không nghĩ đến sự tình nghiêm trọng như vậy: “Thật sao?"

"Hoàng thái hậu có thể sai người đi điều tra một chút, Hạ Thương Mai lén trốn đi, bệnh nhân cương thi không cách nào khống chế, hôm nay trong Kinh Thành đã xuất hiện dấu hiệu bùng nổ trên diện rộng, chúng thân hôm nay tấu lên, để Vương gia hạ lệnh giết chết tất cả bệnh nhân cương thị, thần biết làm như vậy rất tàn nhẫn, thế nhưng, tàn nhẫn cũng không có cách nào, bởi vì bọn họ sớm muộn cũng khó thoát khỏi cái chết, giữ lại tính mạng chờ đợi một người đã trốn đi, còn không bằng giết bọn họ trước, ít nhất có thể bảo đảm giảm bớt ca bệnh."

Hoàng thái hậu lần này thật sự do dự, dựa theo số liệu tối hôm qua, nếu như tối nay lại xuất hiện bùng nổ trên diện rộng, số người bị lây nhiễm sẽ lên tới độ cao gì không người nào có thể dự đoán trước.

Nhưng thật phải giết bọn họ sao? Hôm nay mặc dù bọn họ bị lây bệnh, có thể ban đầu cũng chỉ là một bách tính vô tội a.

“Thừa tướng đâu?”

"Tướng gia đang ở bên ngoài đợi chỉ." Tôn công công nói.

"Truyền vào." Hoàng thái hậu nói.

"Dạ" Tôn công công lên tiếng đáp lại rồi đi ra ngoài, truyền Thừa tướng đang đợi chỉ ở bên ngoài điện đi vào.

Sắc mặt Hạ Thừa Tướng xám trắng quỳ xuống đất: “Thái hậu, thân có tội."

Thái hậu nhìn hắn, nhớ tới hắn làm những chuyện kia, trong lòng không khỏi chán ghét: “Ngươi đương nhiên là có tội, quân lệnh trạng này ngươi cũng có phần lập xuống, hôm nay con gái ngươi không thấy, ngươi nói, chuyện này nên làm thế nào?"

Hạ Thừa tướng nằm sấp xuống đất nói: "Thần cũng không biết nghịch nữ này sẽ trốn đi, ban đầu nàng ta thề rằng có thể trị khỏi bệnh, thân nếu lập được quân lệnh trạng, cam nguyện lĩnh phạt, xin Thái hậu giáng tội."

Hoàng thái hậu đối với Thừa tướng này thật sự không hài lòng, nhưng muốn đổi đương triều Thừa tướng, là đại sự, nhất là hôm nay trong nước bởi vì bệnh cương thi này nên hỗn loạn, giờ phút quan trọng này, thật đúng là không phế được.

"Ai gia hạn cho ngươi trong vòng hai ngày, tìm Hạ Thương Mai trở về, nếu không, chức Thừa tướng này của ngươi, đổi người đi."

“Thần lĩnh mệnh!” Trong lòng Hạ Thừa Tướng thật sự vô cùng phiền não, không nghĩ tới Hạ Thương Mai đột nhiên rời khỏi Kinh Thành, mặc dù ông ta không quá tin tưởng Hạ Thương Mai chạy trốn, nhưng người thật sự đã mất tích rồi.

Hắn thậm chí hoài nghi là người của Lương Thái phó bắt cô đi.

Có lẽ, đến hôm nay cô đã chết.

Nếu quả thật là như vậy, vậy Lương Thái phó đúng như mẫu thân nói, là một con người mưu mô xảo quyệt.

Lương Thái phó hiển nhiên không muốn lại kéo dài thêm hai ngày, bởi vì hai ngày sau nếu như Hạ Thương Mai trở lại, chữa khỏi dịch chứng, vậy cô chính là đại công thần rồi.

Có thể nếu như bây giờ hạ chỉ giết bệnh nhân cương thi, coi như ngày sau cô cầm toa thuốc trở lại, Hoàng thái hậu cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.

"Thái hậu, chuyện liên quan rất quan trọng, thần cho là không thích hợp đợi thêm, hẳn nên hạ chỉ đốt thôn."

Sắc mặt Hoàng thái hậu không vui: “Hôm nay Vương gia lúc lâm triều nói thế nào?”

"Vương gia bao che Hạ Thương Mai, là cách làm không lý trí, sẽ gieo họa đến căn cơ Đại Chu, liên lụy đến tính mạng của dân chúng vô tội."

Hoàng thái hậu nhàn nhạt nói: "Chuyện triều chính, ai gia không tiện hỏi tới, nếu Vương gia đã quyết định làm như vậy, ai gia không thể chất vấn, chỉ có thể đốc thúc hạ Thừa tướng mau chóng tìm được Hạ Thương Mai trở về."

Lương Thái phó không nghĩ tới Hoàng thái hậu cường ngạnh ủng hộ Mộ Dung Khanh như vậy, điểm này thật không như hắn dự đoán. Hắn vốn cho là Mộ Dung Khanh không phải Hoàng thái hậu sinh ra, bà đối với Mộ Dung Khanh chắc phải có chỗ kiêng kỵ mới đúng, đầu tiên là ủng hộ chính cương của hắn có thể giải thích vì không muốn bị người khác nắm đằng chuôi, nói Thái hậu bà gây khó khăn cho con trai thứ.

Nhưng lần này không giống như vậy, nếu như lần này bà đứng ra, trong triều rất nhiều người cũng sẽ ủng hộ quyết định của bà, bởi vì, bệnh cương thi thật sự làm cho rất nhiều người khủng hoảng.

Lương Thái phó không có cách, chỉ đành phải cùng Hạ Thừa tướng rời đi.

Hai quan lớn câm đầu trong triều, từ khi liên minh đến bây giờ cuối cùng cũng xuất hiện rạn nứt.

Ở ngoài điện, Hạ Thừa tướng hỏi: "Thái phó, minh nhân không nói ám thoại, Hạ Thương Mai là ngươi bắt đi phải không?"

Lương Thái phó lắc đầu, lời nói thấm thía nói: "Tướng gia, lão phu trước kia quả thật muốn dùng chuyện này để chế trụ ngươi, cho nên mới kêu Thái tử đặt tướng vị của ngươi vào, nhưng lão phu có thể thề với trời, không bắt Hạ Thương Mai, cũng không biết Hạ Thương Mai đi đâu."

"Ngươi không biết? Nếu ngươi không biết tại sao buộc Mộ Dung Khanh hạ chỉ đốt thôn?”

"Bởi vì lão phu nhân hoài nghi, Hạ Thương Mai đã tìm được toa thuốc, đi một cái địa phương nào đó tìm dược liệu, nàng ta sẽ không chạy trốn, sau lưng nàng ta có Nhiếp Chính Vương, tại sao nàng ta phải đi? Nếu không phải chạy trốn, cũng không phải là bị người của ta và ngươi bắt đi, nhất định là tự mình rời đi, nguyên nhân duy nhất khiến nàng ta rời đi, chính là tìm được phương thuốc chữa trị bệnh cương thi."

Hắn thấy Hạ Thừa tướng vẫn là dáng vẻ không tin, lại nói: "Tướng gia, nàng ta nếu tìm được phương thuốc trở lại, chữa khỏi dịch chứng, ngươi có biết ngươi phải đối mặt với uy hiếp gì không? Đó chính là con cọp nhỏ của nhà ngươi, răng dài ra rồi, hơn nữa răng so với bất kỳ người nào đều sắc bén hơn, người đầu tiên nàng ta muốn cắn chính là ngươi. Nhưng nếu như Mộ Dung Khanh hạ chỉ giết bệnh nhân cương thi, coi như nàng ta tìm được toa thuốc trở lại, có thể bởi vì cô ta không nói gì sẽ rời đi, hại hơn một nghìn mạng người, cho dù có công, cũng phải bị truy cứu trách nhiệm."
Hạ thừa tướng nghe vậy vô cùng kinh sợ, cũng không thèm nghỉ ngờ Lương thái phó, vội vàng rời khỏi cung để trở về phủ.



Lão phu nhân chính là quân sư phía sau của ông ta, nghe con trai quay về bẩm báo, bà ta cũng cảm thấy tình hình nghiêm trọng.



"Thái phó phân tích rất đúng, chính xác là Hạ Thương Mai đang đi tìm phương thuốc, thái hậu cho con hai ngày, hai ngày này, cho dù lên trời hay xuống biển, cũng phải vơ vét hết tất cả mọi thứ của con bé."



"Nhưng mà tìm ở chỗ nào?" Hạ thừa tướng thật sự buồn đến trắng cả đầu.



Lão phu nhân nói: "Đi hỏi Liên thị thử đi, có lẽ bà ta biết Hạ Thương Mai ở chỗ nào, lúc cần thiết thì dùng chút thủ đoạn."



"Nhưng mà, trong nhà của bà ta có người do hoàng hậu phái đến."



"Chỉ là một thị vệ, tên Phan Đan, đưa ít bạc rồi đuổi đi, dù sao thì người mà hắn ta để ý đến là Hạ Thương Mai, không phải là Liên thị, cho dù là Liên thị, hắn ta không tính là không làm tròn bổn phận."



"Hiện giờ cũng chỉ có cách này." Hạ thừa tướng gật đầu nói.



Lão phu nhân căn dặn: "Hai ngày nữa, hôn sự của con và Đại tiểu thư của nhà họ Lâm sẽ được định đoạt, đừng có đi gặp Tây Môn Hiểu Nguyệt nữa, tránh để bên kia sinh nghỉ."



"Biết rồi, mấy ngày nay con cũng không đi gặp bà ta rồi." Hạ thừa tướng hiển nhiên là không muốn gặp lại Tây Môn Hiểu Nguyệt, ông ta đã chán ghét người này rồi.



Hơn nữa, Tấn Quốc Công cũng không còn giá trị lợi dụng gì cả.



"Còn nữa, Trần Nguyệt Nhung kia, con nghĩ cách phế bỏ đi, nếu không thì để bà ta ở nhã thất, Hạ Thương Mai vừa chết, Liên thị kia cũng không cần phải để ý nữa, phong thủy trận của chúng ta bị hỏng, là đại ky, hôm nay bà già này đã đưa thợ mộc đến xem tình huống thế nào, chuẩn bị xây lại lần nữa, lát nữa con đến tìm Liên thị, thuận tiện nói chuyện này cho bà ta biết, nếu bà ta không thỏa hiệp, cố ý phá rối, vậy thì cho bà ta biết tay chút đi."



Hạ thừa tướng xúc động nói: "Nếu không có mẹ, con trai cũng không biết nên làm cái gì?"




Ông ta nói như vậy, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, những năm này, làm tướng, quyền cao chức trọng, tất cả mọi người đều cảm thấy ông ta có thể gánh được trách nhiệm lớn như vậy, nhưng mà, chỉ có ông ta biết, cho dù là chuyện lớn hay nhỏ, ông ta cũng phải quay về bẩm bảo với mẹ, để mẹ quyết định cho ông ta xong mới dám đi làm.

Một khi để cho người ngoài biết được một thừa tướng đương triều, lại là một thằng đàn ông bám váy mẹ, vậy thì tiếng tăm của ông ta sẽ bị tổn thất rất nhiều.

"Cho nên, những năm này mẹ luôn vì con mà bày mưu tính kế, hy vọng có thể thiết lập được nhiều mối quan hệ, củng cố định vị của con, nếu Liên thị có thể giúp con được nửa điểm như vậy, thì mẹ cũng không chán ghét mà vứt bỏ bà ta như vậy, cho nên, tí nữa con đi, cũng không cần phải chú ý đến tình cảm gì đó, không có gì có thể quan trọng hơn so với vinh dự của tướng phủ nhà chúng ta, không có gì quan trọng hơn tiền đồ của con."

"Nhi tử biết, nhi tử với Liên thị, không hề có tí tình cảm gì." Vẻ mặt của ông ta lạnh như băng.

Ông ta khom người rời đi, đi đến Hạ Chỉ Uyển.

Từ sau khi Thương Mai rời đi, Hạ Chi Uyển vẫn luôn yên bình.

Mặc dù nhìn giống như là ngăn cách với đời, nhưng Liên Thúy Ngữ vẫn luôn chú ý đến động tính ở bên ngoài, thông minh như Liên Thúy Ngữ tất nhiên biết Thương Mai đi đâu.

Sáng sớm hôm nay, ma ma quay về nói bên ngoài đều nói rằng Thương Mai bỏ trốn, mấy ngày trước, đám người này nói cô là nữ bồ tát, nhưng bây giờ thời thế thay đổi, mỗi người ở đây đêu mắng cô, ngay cả chuyện cô hủy bỏ hôn ước cũng bị moi ra để nói.

Liên Thúy Ngữ nghe ma ma nói, khẽ mỉm cười: "Không cần để ý, miệng đều ở trên người bọn họ, thích nói gì thì nói cái đó."

Du ma ma không có tu hành được như bà ta, lại còn chính tai nghe được những lời khó nghe kia, trong lòng cũng cảm thấy tức giận:
"Lời như vậy, từ đầu đến cuối đầu khiến cho người nghe cảm thấy khó chịu."

"Không gấp, đừng để ở trong lòng." Liên Thúy Ngữ an ủi.

Du ma ma đi ra ngoài, thấy Phan Đan không ở trong sân, nghĩ có lẽ hắn ta trở về cung phụng mệnh của hoàng hậu nương nương, cũng không có để ý gì nhiều.

Bà ta biết buổi chiêu Liên Thúy Ngữ sẽ đi ngủ một chút, lập tức muốn đi vào phòng bếp chuẩn bị ít bánh ngọt để lúc Liên Thúy Ngữ thức dậy là ăn.

Du ma ma vừa đi xuống, Hạ thừa tướng đến.

Trong phòng không có người phục vụ, chân Quế Liên bị thương vẫn chưa khỏi được, Du ma ma cũng không cần hắn đến phục vụ, vẫn luôn ở phòng của hạ nhân để dưỡng thương.
Dung ma ma cảm thấy sợ hãi trong lòng, nhưng bà ta cũng nghĩ rằng hôm nay Tướng phủ sẽ không vô cớ mà đến tìm phu nhân tìm phiền phức, nên cũng lơ là.

Liên Thúy Ngữ đang đọc sách, thấy có người đi vào, bà ta vô thức mà ngẩng đầu lên, nhìn người đến, vẻ mặt không sợ hãi, cũng không nói gì.

Hạ thừa tướng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bà ta, chậm rãi mở miệng: "Hạ Thương Mai đi chỗ nào?"

Liên Thúy Ngữ đặt sách xuống, giương mắt nhìn ông ta: "Thương Mai ở khu dịch, tất cả mọi người đều biết."


"Con bé không có ở khu dịch, con bé đi rồi, bà là mẹ của nó, nhất định sẽ biết nó ở chỗ nào."

Liên Thúy Ngữ cười: "Lời này của Tướng gia, ta cũng chỉ là mẹ của con bé, cũng không phải là con bé, chân ở trên người, con bé đi chỗ nào, ông làm cha không thể can thiệp được vậy thì người làm mẹ này can thiệp kiểu gì? Càng không thể nào được."

"Liên Thúy Ngữ, ân oán của tôi và bà tạm thời vất qua một bên đi, bây giờ con bé có thể gặp nguy hiểm đó, bà nói cho tôi biết, con bé ở chỗ nào, là phụ thân, tôi cũng không có hy vọng con bé sẽ xảy ra chuyện gì." Hạ thừa tướng âm u nói.

Liên Thúy Ngữ lắc đầu: "Không biết, nhưng mà, nói con bé gặp nguy hiểm, ta lại cảm thấy con bé ở Tướng phủ sẽ còn gặp nguy hiểm hơn."

Hạ thừa tướng đang định ôn hòa nói với bà ta, không ngờ rằng bà ta lại không biết xấu hổ, lập tức nổi cơn thịnh nộ: "Liên Thúy Ngữ, bản tướng đã ôn hòa nói chuyện với bà, là hi vọng sau này chúng ta không biến thành kẻ thù của nhau, bà đừng mà rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt."

"Rượu này của Tướng gia, ta thật sự không uống nổi, ta không biết Thương Mai ở đâu, ông cũng đừng đến đây hỏi ta." Liên Thúy Ngữ cầm sách lên: "Thất lễ rồi!"

Hạ thừa tướng đứng lên, kéo cánh tay của bà ta, độc ác ném qua một bên, lạnh lùng chất vấn: "Nói, Hạ Thương Mai đang ở đâu?”

Liên Thúy Ngữ lảo đảo, khó khăn lắm mới đứng vững được, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thâm độc kia, trên gương mặt đó xuất hiện những gân xanh ở khắp nơi, bà ta chưa bao giờ thấy bộ dạng này của ông ta, giống như là con chó sói vô cùng hung ác vậy.

Có lẽ, đây chính là diện mạo thật sự của ông ta.

"Tôi không biết!" Liên Thúy Ngữ từng câu từng chữ nói, ngay cả chút đau lòng cũng không có, mới biết thật sự mình không còn bị người này làm cho buồn nữa.

Hạ thừa tướng cười nhạt, đột nhiên dùng ta túm tóc bà ta đập mạnh vào trên trường, cắn răng nghiến lợi tra hỏi: "Có nói hay không?”

"Không biết!" Liên Thúy Ngữ cố gắng không để bản thân mình ngất đi, khó khăn nói.

Ông ta cười nhạt: "Được, để tôi xem là bà mạnh mồm hay là xương bà cứng."

Ông ta hít một hơi, chịu đựng quá lâu rồi, ông ta hận cái mạnh mồm này của Liên Thúy Ngữ, lời nói ra ở trong miệng của bà ta, không có câu nào dễ nghe cả, đều là từ chối và lạnh nhạt.

Ông ta dùng sức túm tóc bà ta, kéo xuống đất rồi lại đẩy, cả người Liên Thúy Ngữ bổ nhào vào góc nhọn của bàn, người bà ta mềm nhũn trượt xuống, trong miệng tràn đầy máu tươi.

Nhưng mà đáy mắt của bà ta vẫn có ánh sáng ngang ngược, vịn ghế đứng lên, cố gắng đứng thẳng: "Tôi nói là không biết, cho dù có đánh chết, tôi cũng không biết."

Ông ta nhìn vẻ mặt ngang ngược kia, lửa giận lại xông lên, đã không còn là vì chất vấn Hạ Thương Mai.

Thù mới hận cũ, xông lên não, câu nói kia của lão phu nhân, vang vọng trong đầu ông ta, nếu bà ta có thể giúp con được nửa điểm như vậy cũng không đến mức như vậy.

Đúng vậy, cha bà ta là Đại học sĩ Liên, ở trong triệu có mạng lưới giao tiếp to lớn, mà Liên Thúy Ngữ cũng là tài nữ ở Vương triều Đại Chu, biết bao nhiêu người vì thể diện của bà ta, nhưng mà, những năm này, ngoại trừ việc bà ta ăn giấm rồi đố kị, thì còn có thể làm gì?

Hận y dâng lên, độc ác trong lòng sinh ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom