Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-315
CHƯƠNG 315: NGỦ TRÊN GIƯỜNG NHỎ
CHƯƠNG 315: NGỦ TRÊN GIƯỜNG NHỎ
Lương Vương đến khoảng thời hợi thì đến Vương phủ.
Hắn yêu cầu gặp mặt riêng Mộ Dung Khanh, không gặp Thương Mai, hơn nữa còn đưa ra một yêu cầu với Mộ Dung Khanh.
“Cái gì?” Mộ Dung Khanh mặt chảy dài ra: “Không đi!”
“Đi!”
“Không đi, cháu tại sao không tìm Tô Thanh? Hoặc tìm Tiêu Thác cũng được.”
“Bọn họ không biết tình trạng của bản vương.”
“Vậy trong phủ cháu có tì thiếp, tại sao không thử ở trong phủ?”
“Nếu như không được thì sao? Như thế không phải mất mặt sao? Lương Vương ép sát hắn: “Hoàng thúc đã cướp thê tử của ta, ta cũng không nói gì, bây giờ bảo thúc cùng ta đi dao chơi thanh lâu yêu cầu đơn giản như thế thúc cũng không đáp ứng?”
“Yêu cầu này rất đơn giản?” Mộ Dung Khanh đè thấp giọng nói: “Để Thương Mai biết, không xé bản vương ra mới lạ đó.”
“Thúc không nói, ta không nói, nàng ta sao mà biết được?” Lương Vương nói.
Mộ Dung Khanh do dự: “Bản vương ngược lại cảm thấy cháu gọi tì thiếp thị tẩm là được.”
“Không,” Lương Vương buồn bực nói: “Bản vương không chứng minh bản thân được rồi thì sẽ không chạm vào bọn họ, cho dù chứng minh được rồi, cũng không chạm vào.”
“Tại sao?’ Mộ Dung Khanh không hiểu, hỏi.
Lương Vương kéo hắn đứng dậy: “Đi thôi, nếu thúc đi cùng ta, ta nói cho thúc một bí mật của Thương Mai, thúc nhất định không biết bí mật này.”
Mộ Dung Khanh cười lạnh: “Nàng ấy có gì mà bản vương không biết? Toàn thân trên dưới của nàng ấy có chỗ nào mà ta không biết?”
“Dù sao thúc nhất định không biết, ta không đùa với thúc đâu.” Lương Vương thản nhiên nói.
Mộ Dung Khanh nhìn mặt của hắn, cảm giác hắn không giống là đang dụ người: “Được, ngươi bắt buộc phải giữ bí mật, nếu không bản vương chặt chân của ngươi.”
“Đương nhiên, thúc tưởng dạo thanh lâu rất uy phong sao? Đến đâu cũng nói.” Lương Vương vội bảo đảm.
“Ngươi ở đây đời một lát, bản vương đi nói một tiếng với Thương Mai.”
1995611_1_25,60
1995611_2_25,60
CHƯƠNG 315: NGỦ TRÊN GIƯỜNG NHỎ
Lương Vương đến khoảng thời hợi thì đến Vương phủ.
Hắn yêu cầu gặp mặt riêng Mộ Dung Khanh, không gặp Thương Mai, hơn nữa còn đưa ra một yêu cầu với Mộ Dung Khanh.
“Cái gì?” Mộ Dung Khanh mặt chảy dài ra: “Không đi!”
“Đi!”
“Không đi, cháu tại sao không tìm Tô Thanh? Hoặc tìm Tiêu Thác cũng được.”
“Bọn họ không biết tình trạng của bản vương.”
“Vậy trong phủ cháu có tì thiếp, tại sao không thử ở trong phủ?”
“Nếu như không được thì sao? Như thế không phải mất mặt sao? Lương Vương ép sát hắn: “Hoàng thúc đã cướp thê tử của ta, ta cũng không nói gì, bây giờ bảo thúc cùng ta đi dao chơi thanh lâu yêu cầu đơn giản như thế thúc cũng không đáp ứng?”
“Yêu cầu này rất đơn giản?” Mộ Dung Khanh đè thấp giọng nói: “Để Thương Mai biết, không xé bản vương ra mới lạ đó.”
“Thúc không nói, ta không nói, nàng ta sao mà biết được?” Lương Vương nói.
Mộ Dung Khanh do dự: “Bản vương ngược lại cảm thấy cháu gọi tì thiếp thị tẩm là được.”
“Không,” Lương Vương buồn bực nói: “Bản vương không chứng minh bản thân được rồi thì sẽ không chạm vào bọn họ, cho dù chứng minh được rồi, cũng không chạm vào.”
“Tại sao?’ Mộ Dung Khanh không hiểu, hỏi.
Lương Vương kéo hắn đứng dậy: “Đi thôi, nếu thúc đi cùng ta, ta nói cho thúc một bí mật của Thương Mai, thúc nhất định không biết bí mật này.”
Mộ Dung Khanh cười lạnh: “Nàng ấy có gì mà bản vương không biết? Toàn thân trên dưới của nàng ấy có chỗ nào mà ta không biết?”
“Dù sao thúc nhất định không biết, ta không đùa với thúc đâu.” Lương Vương thản nhiên nói.
Mộ Dung Khanh nhìn mặt của hắn, cảm giác hắn không giống là đang dụ người: “Được, ngươi bắt buộc phải giữ bí mật, nếu không bản vương chặt chân của ngươi.”
“Đương nhiên, thúc tưởng dạo thanh lâu rất uy phong sao? Đến đâu cũng nói.” Lương Vương vội bảo đảm.
“Ngươi ở đây đời một lát, bản vương đi nói một tiếng với Thương Mai.”
1995611_1_25,60
1995611_2_25,60
Bình luận facebook