• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch (49 Viewers)

  • Chương 321-325

Sau khi Thương Mai rời khỏi vương phủ thì không có chút phương pháp nào.



Tô Thanh cũng dân phát hiện có vấn đề.



“Nếu hãn muốn lấy tiểu thư Lâm gia thì thật là có quỷ.” Tô Thanh lạnh lùng nói.



“Hẳn là hoàng hậu ép, nhưng với Lương vương mà ta biết thì hẳn sẽ không dễ dàng bị bày bố” Thương Mai bỗng nhớ tới một vấn đề: “Hoàng hậu biết Ý Nhi sao?”



“Ta không biết bà ta có biết hay không.” Tô Thanh nói, cảm thấy lời này của mình có chút gượng ép: “Hản là hoàng hậu không biết đi?”



Thương Mai cứ cảm thấy chuyện xảy ra quá kỳ quái, Lương vương chỉ nhập cung một lần, ra ngoài liên từ bỏ việc chữa trị, còn nói muốn lấy tiểu thư Lâm gia.



Cô bỗng nhớ tới lần đầu tiên mình nhập cung, lúc đó lão thất cũng có mặt, nghe cuộc nói chuyện của họ, giống như lão thất có quyền lực can dự vào chuyện hôn sự của Lương vương.



Nghĩ tới đây, cô quên mất Loan Loan, lập tức bèn dặn dò Đao lão đại hồi phủ.



về tới phủ, vừa khéo Mộ Dung Khanh vẫn còn ở nhà.



Cô kêu Tô Thanh vào rồi đóng cửa lại, hỏi Mộ Dung Khanh: “Chuyện hôn sự của Lương vương có phải chàng có thể làm chủ không?”



Mộ Dung Khanh gật đầu: “Phải, hai người sao vậy? Quá lỗ mãng.”



Thương Mai thở phào một hơi: “Hắn nói không chữa trị chân nữa, còn muốn lấy tiểu thư Lâm gia”



“Tiểu thư Lâm gia? Tiểu thư Lâm gia nào?” Mộ Dung Khanh cau mày: “Bổn vương không biết chuyện này.”



“Chính là tiểu thư Lâm gia trước đây Hạ Hòe Quân muốn lấy.” Thương Mai nói.



Hắn tức giận: “Hoang đường!”

“Là thật, tự hắn quay về nói.” Tô Thanh cũng nói.

Mộ Dung Khanh ngồi xuống, nhìn Thương Mai: “Nàng từ từ nói xem rốt cuộc là chuyện gì.”

Thương Mai bèn nói chuyện cô tới Lương vương phủ chờ cả nửa ngày, sau đó Lương vương từ cung ra bèn nói từ bỏ việc chữa trị và muốn lấy tiểu thư Lâm gia.

Mộ Dung Khanh ngẫm nghĩ một lát: “Nếu là tiểu thư Lâm gia thì bổn vương không đồng ý, lão thất phu Lâm thị lang đó là kẻ tiểu nhân, làm chuyện không thành thật, chỉ biết lợi dụng lỗ hổng để làm lợi cho mình, trước đây muốn gả cháu gái cho Hạ Hòe Quân, chính là vì nhìn trúng địa vị của ông ta.

“Vậy chúng ta nhập cung tìm hoàng hậu.” Thương Mai vội thúc giục.

Mộ Dung Khanh nhìn cô: “Nàng không cần đi, bổn vương đi là được rồi.”

Cô ngẫm nghĩ một lát, cũng đúng, thân phận của cô không thích hợp, đi càng chọc cho hoàng hậu tức giận.

“Được, vậy chàng tranh thủ đi đi” Thương Mai nói.

Mộ Dung Khanh cũng cảm thấy chuyện không thể chậm trễ, lập tức bèn lệnh cho Nghiêm Vinh chuẩn bị xe nhập cung.

Hoàng hậu như đã đoán được hắn sẽ tới, sớm đã chuẩn bị điểm tâm đợi hắn.

“Vương gia, gần đây chính sự bận rộn đi!” Hoàng hậu mỉm cười nói.

Mộ Dung Khanh ngôi xuống: “Cũng được.”

“Uống trà đi, bổn cung hôm nay đã chuẩn bị bánh táo đỏ mà vương gia thích ăn nhất, ngọt mà không ngấy, ngự trù vừa tới tay nghề không tệ.” Hoàng hậu tâm trạng vô cùng vui vẻ, mặt đầy ý cười.

Mộ Dung Khanh liếc nhìn một cái, có chút ghê tởm nói: “Bổn vương trước nay không thích ăn đồ ngọt, hoàng hậu nương nương nhớ lâm rồi.”

“Ồ!” Hoàng hậu có chút hiểu ra: “Là bổn cung nhớ lầm rồi, người thích ăn ngọt là Lễ thân vương”

Lễ thân vương càng không thích ăn ngọt!

Bà ta ngẩng đầu, thái độ nhàn nhã nhìn hẳn: “Lần này vương gia nhập cung e rằng không phải chỉ vì thỉnh an bổn cung đi?”

Mộ Dung Khanh trực tiếp vào chủ đề: “Bổn vương nghe nói người tìm một mối hôn sự thay a Toàn, là tiểu thư Lâm gia, phải không?”


“Tin tức của vương gia rất linh hoạt, chuyện hôm nay mới quyết định, còn chưa công bố với bên ngoài, vương gia đã biết rồi.” Hoàng hậu tươi cười nói: “Quả nhiên chuyện hỉ đồn nhanh!”

Mộ Dung Khanh nhàn nhạt nói: “Bổn vương có ý kiến với phẩm hạnh của tiểu thư Lâm gia này, mối hôn sự này, bổn vương không tán thành”

Hoàng hậu cười một tiếng, tự mình rót trà cho hắn: Vương gia, chuyện này e rằng người cũng không thể làm chủ được, mối hôn sự này là tự a Toàn đề ra.”

“Hắn đề ra?” Mộ Dung Khanh nhướn mày, không chút lưu tình nói: “Hoàng hậu nương nương xem bổn vương là kẻ ngốc sao?”

“Sao vương gia không đi hỏi hăn thử xem? Bổn cung nói không đồng ý, hắn còn không bằng lòng, hôm này nhập cung sống chết muốn lấy tiểu thư Lâm gia.” Hoàng hậu khẽ thở dài nói.

“A Toàn sẽ không làm vậy, là hoàng hậu ép hắn, đúng không? Sau khi hắn xuất cung liên từ bỏ việc chữa trị chân mình, còn nói muốn lấy đại tiểu thư Lâm gia...”

Lời của Mộ Dung Khanh bị hoàng hậu lạnh lùng cắt ngang: Xương gia thận trọng lời nói, mặc dù người là nhiếp chính vương nhưng cũng không thể không xem ai ra gì, hi vọng người còn nhớ bổn cung là hoàng hậu, không cho phép người tùy ý vu cáo như vậy.”

“Lật mặt rôi?” Mộ Dung Khanh cười lạnh: “Hôm qua người truyên Thương Mai nhập cung, những lời người nói với nàng là có ý gì, trong lòng người rõ ràng, hi vọng hoàng hậu có thể làm việc công chính, cũng hy vọng người có chút lòng tin với con trai mình, nếu hắn muốn tranh đoạt thì sớm đã tranh rồi, người cho rằng hắn không có bản lĩnh đó sao? Có bổn vương trợ giúp hắn, mười tên Mộ Dung Trịnh cũng không phải đối thủ của hản.

Mộ Dung Khanh nói rõ ràng như vậy, ngược lại khiến hoàng hậu chấn động, bà ta lạnh lùng nhìn hắn: “vương gia, người thật sự điên rồi, nơi này không phải triêu đường, không phải nơi ngươi có thể bá đạo, Mộ Dung Trịnh trong miệng ngươi là đương kim thái tử, người nói hắn như vậy nếu bị truyền ra ngoài thì không sợ phá hủy thanh danh của hắn sao?”

Mộ Dung Khanh hôm nay không cho hoàng hậu chút mặt mũi nào, sắc bén nói: “Thanh danh của thái tử người lại căng thẳng như vậy còn thanh danh của a Toàn thì sao? Mấy năm nay bên ngoài đồn đại hắn là gì? Hoàng hậu không biết sao? Những chuyện này là do ai làm? Người biết rõ lại giả hồ đồ cũng thôi đi, con trai người người không thương yêu thì người bên cạnh tại sao phải yêu thương hắn? Nhưng người vì để Mộ Dung Trịnh không chịu uy hiếp nào mà lại kêu hắn tự mình từ bỏ chữa trị vết thương ở chân, kêu hắn lấy một nữ tử hắn không thích, bổn vương liên không thể ngồi nhìn không quản.”

Hoàng hậu lạnh lùng nói: vương gia không thể ngồi nhìn không quản thì có thể thế nào? Là tự hắn muốn lấy, không phải bốn cung ép hắn”

Mộ Dung Khanh nhìn bà ta: “Hoàng hậu, người đã muốn ép a Toàn, vậy bổn vương cũng không tránh khỏi muốn ép người, nếu a Toàn lấy tiểu thư Lâm gia thì vị trí thái tử của Mộ Dung Trịnh, bổn vương cũng nhất định sẽ kéo xuống.”

Hoàng hậu đập bàn đứng dậy: “Mộ Dung Khanh, ngươi dám? Những lời đại nghịch bất đạo này mà ngươi cũng dám nói, ngươi không sợ bổn cung tố cáo ngươi trước mặt hoàng thượng sao?”

“Ngươi cứ đi đi!” Con ngươi Mộ Dung Khanh đỏ bừng: “Ngươi cũng có thể thử xem, bổn vương có dám làm vậy không!”

Nói xong, hắn hất đổ bánh táo đỏ trên bàn hoàng hậu, phất tay áo rời đi.

Hoàng hậu tức giận toàn thân run rẩy: “Mộ Dung Khanh, ngươi giỏi lắm, lại dám kiêu ngạo với bổn cung như vậy, bổn cung sẽ tới trước mặt hoàng thượng tố cáo ngươi, tố cáo ngươi tội không kính trọng hoàng hậu.”

Hoàng hậu tức giận điên cuồng, bà ta cũng biết lần này mình cần đi gặp hoàng thái hậu, chuyện này hoàng thái hậu sớm muộn gì cũng sẽ biết, bà ta phải giành trước một bước đi nói rõ mọi chuyện với bà.

Phía hoàng thái hậu vừa khéo đang nói chuyện với Thôi thái phi, hoàng hậu vừa vào điện liên khóc: “Mẫu hậu, người phải làm chủ cho thần thiếp, hoàng hậu như thần thiếp cũng bị người ta bắt nạt tới trên đầu rôi ”

Hoàng thái hậu cau mày: “Ngươi khóc lóc làm gì? Ai dám bắt nạt ngươi?”

Thôi thái phi kỳ quái nói: “Đúng vậy, ai còn dám bắt nạt ngươi?”

Hoàng hậu khóc nói: “Mẫu hậu, thiên chân vạn xác, vừa nãy vương gia nhập cung thỉnh an thần thiếp, lại nói rất nhiều lời tùy tiện, còn nói phải kéo Trịnh nhi xuống khỏi vị trí thái tử”

Thôi thái phi cả kinh: “Sao hắn có thể nói những lời này? Tại sao hắn nói vậy? Đây không phải là đại nghịch bất đạo sao? A Khanh không phải người không biết cân nhắc như vậy, có phải ngươi nghe lầm không?”


Hoàng hậu khóc nói: "Thái phi, nếu như bản cung có nửa lời nói dối, thì sẽ bị trời đánh, chết không yên lành!"

Hoàng thái hậu cả giận nói: "Câm miệng, thân là Hoàng hậu, nhưng động một chút lại thê, không sợ ông trời nổi giận sao? Có biết chừng mực không?”

Hoàng hậu quỳ xuống đất, khóc vô cùng ủy khuất: "Mẫu hậu, nếu không phải bị ức hiếp đến mức này thì thần thiếp cũng không đến tìm người!”

Hoàng thái hậu thấy Hoàng hậu là người luôn chú trọng đến vẻ bề ngoài mà lại khóc thế này, xem ra A Khanh thật sự đã nói như vậy.

Tiểu tử này, chỉ toàn gây rắc rối cho bà ta.

"Ngươi đứng lên đi, ngôi xuống, nói ai gia biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!” Hoàng thái hậu bĩu môi, ra hiệu Tôn công công dìu bà ta.

Tôn công công tiến lên, đỡ lấy cánh tay Hoàng hậu, nói khẽ: "Nương nương mau dậy đi, dưới đất lạnh như băng!”

Hoàng hậu thút tha thút thít đứng lên và ngồi xuống ghế, câm khăn lụa ra lau nước mắt: "Hôm nay A Toàn vào cung, nói là coi trọng tiểu thư nhà họ Lâm, bản cung thấy trước đó hôn sự của hắn và Thương Mai không thành, hiếm khi thấy hắn coi trọng một nữ tử liên đông ý, không ngờ Vương gia lại xông cung của bản cung nổi đóa, nói bản cung chỉ định hôn sự này cho A Toàn là có rắp tâm khác, còn mắng chửi bản cung một trận!”

"A Toàn muốn thành thân?" Vẻ mặt Hoàng thái đanh lại, lập tức lại khoát khoát tay: "Tiểu thư nhà họ Lâm này là người trước kia nói muốn gả cho Hạ Hòe Quân cái kia sao? Nếu như là người này ai gia cũng không tán thành."

Hoàng hậu nói: "Chính là tiểu thư nhà họ Lâm kia, thần thiếp cũng không tán thành, nhưng A Toàn nói thích nàng ta, cố ý vào cung đi cầu xin thần thiếp, thần thiếp làm mẹ còn có thể làm thế nào? Tình hình của hắn, mẫu hậu ngài cũng không phải không biết!”

Hoàng thái hậu ngơ ngác một chút, vô thức nhìn về phía Thôi Thái phi.

Thôi Thái phi nói: "Không phải chỉ là chân có chút tàn tật sao? Như vậy là vấn đề gì? Trước đó ai gia vẫn luôn không hiểu các ngươi tại sao lại không nghiêm túc tìm một cô gái tốt cho hắn ta, lại đòi mua cơ thiếp gì đó, haizz, một đứa bé ngoan!”


Hoàng thái hậu liếc mắt nhìn cho Hoàng hậu, ra hiệu cho bà ta nói cẩn thận.

Hoàng thái hậu căn bản không biết, bệnh không tiện nói ra của Lương vương đã chữa khỏi.

"A Toàn thật sự rất thích tiểu thư nhà họ Lâm này sao?" Hoàng thái hậu hỏi.

"Là chính hắn vào cung câu xin thần thiếp, có lẽ là rất thích, thần thiếp vẫn cảm thấy thẹn với hắn, hễ là việc hắn câu xin, chỉ cần khiến hắn vui vẻ, thần thiếp đều sẽ đáp ứng." Hoàng hậu đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào.

Hoàng thái hậu không hề nghi ngờ rằng Hoàng hậu yêu nhi tử, nhưng nói thật, tiểu thư nhà họ Lâm này bà ta không hài lòng, nhưng bệnh khó nói của A Toàn sao có thể xứng đôi với tiểu thư thế gia vọng tộc?

Một khi truyền ra ngoài, hắn còn có thể làm người sao?

Tổ phụ của tiểu thư nhà họ Lâm này chỉ là thị lang, có thể cho thêm một chút ngon ngọt để bịp, không đến nỗi sẽ giày vò.

Ai, đứa nhỏ này, thật là số khổ.

"A Khanh vì chuyện này mà nổi trận lôi đình trong cung của ngươi?” Hoàng thái hậu hỏi.

Hoàng hậu nói: "Không, còn có một chuyện nữa, lúc trước Thương Mai kiểm tra cho A Toàn nói có thể chữa được chân của hắn, lúc mới nghe thần thiếp cũng thật sự vui vẻ, nhưng sau khi biết phương án trị liệu, thần thiếp đã từ chối, Vương gia liên nói thần thiếp không tin tưởng Thương Mai."

"Thương Mai nói có thể chữa được chân của A Toàn sao? Phương án trị liệu gì?” Hoàng thái hậu lập tức mừng rỡ.

"Nàng ta nói trước đó xương chân A Toàn nối sai chỗ, muốn đánh gãy để nối lại, cái này nghe quá nguy hiểm, một khi đánh gãy không có cách nào nối lại được, chẳng lẽ sau này không thể nào đứng lên được? Thần thiếp cảm thấy quá mức mạo hiểm nên không đồng ý, Vương gia đại khái cảm thấy thần thiếp không tin tưởng Thương Mai, mượn đó để phát huy!”
"Đánh gãy rồi nối lại?" Thôi Thái phi nghe thấy liên hoàng sợ: “Việc này quá nguy hiểm, không thể, không thể!”

Hoàng thái hậu hỏi: "Thương Mai nói thế nào? Nàng ta có chắc không?”

"Mẫu hậu, cho dù nàng ta có chắc chắn cũng không dám, việc này một khi xảy ra sai sót thì cả đời sẽ không thể đứng lên nổi, thần thiếp không thể để cho A Toàn mạo hiểm như vậy."

Hoàng thái hậu suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy mức độ mạo hiểm quá cao, nhưng có thể chữa khỏi chân cũng rất hấp dẫn, bà ta suy nghĩ một chút: "Như vậy đi, ngươi về trước, ai gia tìm Thương Mai tìm hiểu một chút, về phần phía A Khanh, ai gia sẽ trách cứ hắn."

Hoàng hậu lại rơi lệ: "Mẫu hậu, thần thiếp cũng không phải nói muốn ngài trách cứ vương gia, vương gia cũng thương A Toàn nên mới ăn nói ngông cuồng với bản cung, chỉ có điêu hắn không nên đối với Trịnh nhi như vậy, đều là cháu trai của hắn, tại sao lại phân biệt đối xử như vậy? Việc này không công bằng với Trịnh nhi!”
Hoàng thái hậu nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Không phải ai gia đã nói với ngươi, ngươi hãy quản giáo Trịnh nhi tốt một chút, hắn cứ bừa bãi như vậy, vị trí Thái tử sớm muộn gì cũng thay người!”

Hoàng hậu rùng mình, nếu ngay cả Hoàng thái hậu cũng suy nghĩ như vậy, thì Mộ Dung Khanh chắc chắn cũng có tâm tư, bây giờ có thể đoạt vị trí Thái tử với Trịnh nhi chỉ có Toàn nhi, bà ta tuyệt đối không thế để huynh đệ bọn họ vì vị trí Thái tử mà tranh giành ngươi chết ta sống.


Hoàng thái hậu thấy bà ta không lên tiếng, thì cho rằng bà ta cảm thấy lời mình nói không xuôi tai, liên thản nhiên nói: "Dù sao ai gia cũng chỉ là chỉ điểm cho ngươi vài lời, ngươi nghe lọt tai thì nghe, nghe không vào cũng được.”

Vẻ mặt Hoàng hậu đoan chính: "thần thiếp cẩn tuân dạy bảo, trở về nhất định sẽ đốc thúc Trịnh nhi thật tốt!”

Dừng lại một chút, bà ta còn nói: "Nhưng Trịnh nhi cũng có lòng làm chút chuyện thật, trước đó đã đề xuất vài biện pháp trị quốc cùng Vương gia, nhưng đều bị vương gia bác bỏ."

Bà ta vốn định nói với Hoàng thái hậu rằng Mộ Dung Khanh chuyên quyền độc đoán, chèn ép Thái tử, nhưng không ngờ Hoàng thái hậu ở trong chuyện này lại rất rõ ràng: “Nếu A Khanh bác bỏ ý kiến của Trịnh nhi, đương nhiên có đạo lý của hắn, về phương diện trị quốc, Trịnh nhi còn phải học hỏi nhiều từ Hoàng thúc của hắn!”

Hoàng hậu ăn phải cái đinh mềm, ngượng ngùng nói: "Đúng vậy, thần thiếp cũng đã nói điều này với Trịnh nhỉ!”

Hoàng thái hậu ừ một tiếng: "Ngươi đi đi, về phàn hôn sự, ai gia sẽ hỏi Toàn nhi, nếu như hắn thật sự vừa ý cô nương kia thì cưới đi!”

Hoàng hậu khom người: "Vâng, vậy thần thiếp cáo lui!"

Sau khi Hoàng hậu rời đi, Thôi Thái phi kỳ quái hỏi thăm: "Theo lý thuyết A Toàn rất ít khi đi ra ngoài, sao có thể nhìn trúng tiểu thư nhà họ Lâm kia chứ?”

Hoàng thái hậu nhìn bà ta: "Ngươi cũng cảm thấy khó hiểu?"

"Cũng không thể nói là khó hiểu, tuổi trẻ bây giờ luôn nói về tình yêu gì đó, gần đây không phải Trần Thái quân cũng đang rất phiền não sao? Nói chuyện hôn nhân với Loan Loan nhưng nha đầu kia sống chết không gả, nói là có người thích, việc phiên não này khiến Lão Thái quân nói mấy ngày cũng không được!”

Thôi Thái phi nói xong liền che miệng cười trộm, Trần thái quân thô lỗ luôn luôn là chủ đề chế nhạo của những phu nhân này.

Hoàng thái hậu cũng cười: "Trần Thái quân này nói chuyện cũng không bài bản, lại giống mấy phân với vị lão tổ tông kia của chúng ta!”

"Nói đến lão tổ tông, bà ấy đã đi đâu? Có trở lại không?” Thôi Thái phi hỏi.

"Trước khi đi cũng không chào hỏi người nào, nói đi là đi, đây không phải tác phong thường thấy sao? Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là lần này sau khi đi có gửi cho ai gia một phong thư, nói bà ấy quy thiên, sau này có chuyện gì cũng không cần tìm bà ấy, bà ấy cũng sẽ không quay trở lại!”

"Lời Lão thái thái nói cũng chưa chắc, trước kia từng nói làm tang lễ cho mình và không trở lại sao? Không phải cũng đã trở về rồi sao?”

Hoàng thái hậu lắc đầu: "lần này khó nói."

Thôi Thái phi cười cười: "Thôi, không nói đến lão nhân gia nữa, ngược lại Hoàng hậu nói A Khanh không coi ai ra gì, còn nói muốn kéo thái tử xuống, ngài thấy thế nào? Cứ để cho A Khanh làm càn như vậy sao?”

Hoàng thái hậu buông tay: "Ai gia có thể làm gì? Quyền lực trong triều đều ở trong tay hắn, Hoàng đế cũng chỉ tin tướng hắn, không nói đến ý chỉ của Hoàng đế, chỉ nói đến hắn năm trọng binh trong tay, ngươi cho rằng Binh bộ binh phù sẽ có tác dụng sao? Còn không bằng một câu của Nhiếp chính vương hắn!”

"Điều này quá nguy hiểm, Hoàng Thượng cũng thế, biết rõ hắn nắm giữ trọng binh, còn để hắn năm đại quyên trong tay, một khi hắn có tâm tư gì đó thì đế vị này... Phải để cho hắn một chút cản trở!”
Hoàng thái hậu khoát khoát tay: "Chuyện trong triêu ta và ngươi đều không hiểu, Hoàng đế nói, tín nhiệm chính là cản trở tốt nhất!”




Thôi Thái phi suy nghĩ câu nói này, sau đó trực tiếp ngẩng đầu lên: "Không nói người bên ngoài, chỉ nói chính ngài, ngài không lo lắng sao?"



Hoàng thái hậu khẽ cười, bưng ly trà lên nói: "Ngươi sẽ nghi ngờ nhi tử của mình sao? A Khanh gọi ai gia một tiếng mẫu hậu, lớn lên bên cạnh ai gia, nếu ai gia không tin được hắn thì đã sớm ra tay can thiệp rôi!”



Thôi Thái phi gật đầu: "Đúng vậy, ai gia cũng cảm thấy trong những đứa con của tiên đế, cũng không có mấy người muốn tranh quyên đoạt lợi, ngược lại bây giờ... Haizzz, không nói nữa!”



Sau khi Mộ Dung Khanh xuất cung, trực tiếp đi đến Lương vương phủ.



Lương vương đã uống đến say mèm, Mộ Dung Khanh tóm hắn trực tiếp ném thẳng xuống hồ.



Người trong phủ thấy đều hoảng hốt, nhưng nhìn khuôn mặt tức giận của Mộ Dung Khanh, không ai dám tiến lên, chỉ trơ mắt nhìn Vương gia nhà mình dùng sức đạp nước dưới hô.



Lương vương uống mấy ngụm nước hồ, cũng tỉnh táo lại.



Mộ Dung Khanh sai người vớt hắn ta lên, vứt vào trong đình, A Kim vội vàng lấy khăn mặt cho khăn lau khô tóc.



"Đều cút đi!" Cơn tức giận còn sót lại của Mộ Dung Khanh vẫn chưa tiêu, quát cho tất cả mọi người lui ra.

Đám người chưa từng thấy Mộ Dung Khanh nổi giận lớn như vậy, thấy hắn hung ác giống như muốn ăn thịt người nên không dám gây chuyện, vội vội vàng vàng lui ra.



Lương vương nằm trên mặt đất, cũng dứt khoát không đứng lên, lười biếng đem hai tay đặt ở dưới đầu làm gối, không quan tâm nói:

“Hoàng thúc phát hỏa lớn như vậy làm gì chứ?”



Mộ Dung Khanh tức giận nói: "Nhìn ngươi đi, nhìn ngươi đồ phế thành bộ dáng gì đây? Ngươi không thể có điểm ranh giới cuối cùng sao? Cứ như vậy vào chỗ chết làm oan chính mình sao? Sống uất ức được như vậy không bằng ngươi chết đi coi như xong!”




"Ha ha, nhìn ngươi tức giận như vậy, giống như nghiêm túc hơn rất nhiều, tất cả mọi người đều giống nhau, ngươi và ta đều như thế, biết không?” Lương vương cười ha hả.

"Đứng lên!" Mộ Dung Khanh nắm chặt cổ áo hắn kéo lên: “Giống nhau cái chó má gì? Ngươi và bản vương giống nhau chỗ nào?”

"Không giống chỗ nào?" Lương vương nghiêng đầu nhìn hắn, men say chân thành: "Ngươi phản kháng sao? Ngươi suýt chút nữa đã chết trong tay Quý Thái phi, ngươi phản kháng sao? Ngươi nói cái gì?”

Sắc mặt Mộ Dung Khanh lạnh lẽo: "Ít nhất bản vương biết phân rõ giới hạn với bà ta, ít nhất cũng biết phòng bị bà ta, ít nhất cũng biết cảnh cáo bà ta, còn ngươi thì sao? Cái gì cũng đồng ý, chân của ngươi cũng không chữa trị, nữ tử ngươi thích cũng không cần, ngay cả hôn sự của ngươi cũng muốn thỏa hiệp!”

"Thỏa hiệp thì thỏa hiệp đi, có cái gì mà vội vàng? Cả đời này của ta đều là thỏa hiệp, không thiếu lần này nữa, thật sự không thiếu lần này!” Lương vương vươn tay, lắc lư một cái trước mặt hắn, lại "Cát Cát" nở nụ cười: "Hạ Thương Mai và Ý Nhi khác nhau, Ý Nhi là một nữ tử có tâm tư đơn thuần, nàng ấy thậm chí ngay cả bản thân cũng không thể tự bảo hộ, Hạ Thương Mai có năng lực tự bảo vệ mình, ít nhất nàng biết bị người hại sẽ phản kích, nha đầu ngốc kia thì biết gì? Bị bán lại còn đếm tiền cho người ta!”

Hắn đưa tay vịn vào bả vai Mộ Dung Khanh, nói câu gần như không thể nghe được: “Đây là việc ta có thể làm vì nàng, đó là không để cho nàng bị tổn thương để nàng sống một cuộc sống đơn giản, liên lụy đến Hoàng gia, có mấy ai có kết cục tốt?”

Giọng nói lộ ra sự trống rỗng bất lực không nói nên lời, hẳn đã tốn hết tâm lực, không muốn tiếp tục chống lại cái gì nữa.

Nếu có thể chống lại, khi ăn bị thương đã có thể chống lại.

Bà ta mãi mãi sẽ không nhận ra được nỗi đau trong lòng hắn, sau khi mọi chuyện xảy ra, thậm chí ngay cả một câu trách cứ người kia bà ta cũng không có, bà ta nói đến dễ nghe mức nào, việc này nếu để phụ hoàng biết, mẫu hậu sẽ mất đi hắn, thương thế của ngươi đã không thể tránh được, không có cách nào thay đổi, đệ đệ của ngươi không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu chuyện sao?

Sau đó, trong nhiêu năm trôi qua, bà ta đều đang thuyết phục rằng hắn bị thương là chuyện ngoài ý muốn và diệt khẩu tất cả những cung nhân ngày đó, thời gian dần trôi bà ta cũng xem vết thương của hắn như một chuyện ngoài ý muốn.

Bà ta biết rõ điều đó!

Hắn là huynh trưởng, hắn phải che chở đệ đệ, đem tất cả chắp tay tặng cho hắn, bà ta vẫn chưa hài lòng sao?

Mộ Dung Khanh buông hắn ra, giọng nói hòa hoãn một chút: "Bản vương có thể sai người bảo hộ Ý Nhi."

"Có tác dụng không?" Lương vương nở nụ cười, cười vô cùng châm chọc: "Ngươi cũng bảo hộ Hạ Thương Mai, nhưng ba lần bốn lượt, nàng ta không phải suýt chút nữa đã chết sao? Nếu nàng ta không thông minh một chút thì bây giờ cũng không có khả năng trở thành Vương phi của ngươi, hơn nữa ngươi cho rằng bây giờ nàng đã an toàn sao? Không, Hoàng thúc, ngươi có thể che chở nàng bao lâu? Trong cung này cũng vậy, hay là Hoàng gia này cũng vậy, đều là nguy cơ tứ phía, ngươi không có cách nào bảo hộ bất cứ kẻ nào cả đời, việc ngươi có thể làm chính là thỏa hiệp!”
Hắn chậm rãi ngồi xuống, hai tay ôm đầu: "Cứ quyết định như vậy đi, cưới ai cũng giống nhau, trước kia ngay cả Hạ Oanh Nhiễm ta cũng nguyện ý cưới, đây vốn chính là số mệnh của ta, cần gì phải giày vò nhiều như vậy? Tiếp tục giày vò, ta sẽ mất đi càng nhiều!”

Mộ Dung Khanh biết hắn đã hoàn toàn suy sụp, trước đây hắn đâu có yếu ớt như vậy?

Sự đồi phế của hắn đã phản ánh sự ích kỷ và thiên vị của Hoàng hậu.

"Cưới ai ta mặc kệ ngươi, nhưng Thương Mai nói chân của ngươi có thể chữa khỏi, bản vương hi vọng ngươi nghe lời." Mộ Dung Khanh nói.


Lương vương ngẩng đầu: "Thôi, không cần thiết, tiểu thư nhà họ Lâm nên xứng đôi với một kẻ tàn phế."

Nếu không thể có được người mà hắn muốn, cần gì phải hoàn thiện mình? Cứ như vậy cũng rất tốt.

Ít nhất cơ thể tàn tật có thể thuyết phục mình thỏa hiệp cả một đời.

Mộ Dung Khanh lộ ra vẻ rất thất vọng, hắn lắc đầu: "Việc này không phải do ngươi!"

Hăn không phải cao thủ thuyết phục người khác, nhưng bây giờ Lương vương cũng không nghe bất cứ lời nào, hắn chỉ có thể dùng thân phận Hoàng thúc để ép Lương vương.

"Ta chữa khỏi chân, bà ta sẽ càng thêm lo lắng, bà ta lo lắng thì người chịu tội chính là ta? Cần gì phải như vậy? Cần gì chứ?” Hắn khoát khoát tay, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Khanh, tinh thần đều giống như có chút rời rạc: "Đừng giày vò nữa, ta yên lặng sống sót trong phủ, không trêu chọc, được không?”

Chuyện tàn khốc nhất chính là ngươi phải đối mặt với sự tàn khốc của người thân nhất với ngươi, việc ngươi có thể làm chính là né tránh, không để bà ta tiếp tục làm tổn thương đến ngươi.

Nếu có thể, hắn thậm chí hi vọng có thể rời khỏi kinh thành.

Nhưng bà ta lấy danh nghĩa yêu thương để trói chặt hắn.

Trước kia đã từng nói, hắn muốn rời khỏi kinh thành, tùy tiện đến một ngóc ngách làm Tiểu vương gia, tiêu dao sinh hoạt, nhưng bà ta nói không bỏ được hắn, cứ như vậy có hai đứa con trai đều muốn giữ lại bên cạnh mình.

"Trở về đi, hoàng thúc, vì ta, không đáng giá!" Lương vương lảo đảo vào phòng.

Bả vai Mộ Dung Khanh dần dần rũ xuống, nếu như ngay bản thân hắn cũng từ bỏ thì người bên ngoài có làm nhiều hơn nữa cũng vô ích.

Ngày hôm sau Hoàng thái hậu liên truyên triệu Lương vương tiến cung.

Lương vương chuẩn bị vô cùng chỉnh tê nhẹ nhàng khoan khoái, Hoàng thái hậu nhìn thấy đứa cháu trai tuấn lãng này liên cảm thấy thương yêu.

"Mẫu hậu của ngươi hôm qua đến đây nói chuyện với ai gia, nói ngươi muốn cưới tiểu thư nhà họ Lâm, thật sao?" Hoàng thái hậu kéo hắn đến ngôi xuống bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi thăm.

Lương vương gật đầu: "Đúng vậy, hoàng tổ mẫu đồng ý không?”

Hoàng thái hậu nhìn hắn: "Nói thật, ai gia không thích lắm, ngươi sẽ cân nhắc người khác sao? Hay là ngươi sẽ nói, ngươi và nàng ta đã sớm tình căn thâm chủng?”

Lương vương nhàn nhạt cười: “Tình căn thâm chủng? Đúng vậy, đã sớm tình căn thâm chủng, chỉ là sợ mẫu hậu và Hoàng tổ mẫu phản đối, không dám nói."

Hoàng thái hậu vốn chưa tin Hoàng hậu, nghe thấy Lương vương nói như vậy, không khỏi lặng yên thở dài: "Nếu ngươi thích, sao Hoàng tổ mẫu lại không thành toàn cho ngươi? Ngươi biết xưa nay Hoàng tổ mẫu yêu thương ngươi, đừng nói là thành thân, đến ngay cả sao trên trời, Hoàng tổ mẫu cũng nguyện ý hái cho ngươi!”



Không hiểu sao cánh mũi của Lương Vương có chút chua xót, hắn đang nằm trên đùi của hoàng thái hậu giống y như là lúc còn bé: “Tôn nhi cảm thấy rất hạnh phúc, có hoàng tổ mẫu tốt biết bao nhiêu.”



Chung quy là ông trời đối xử với hắn không tệ, ít nhất là mình còn có một hoàng tổ mẫu.



“Nhìn cái đứa nhỏ ngốc này đi, cũng không còn giống khi bé nữa.” Hoàng thái hậu từ ái nở nụ cười, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu của hắn:

“Hoàng tổ mẫu đã lớn tuổi rồi, gần đây sức khỏe cũng không tốt, hi vọng là lúc còn sống có thể sẽ sắp xếp cho các ngươi tốt nhất, nếu như con đã thích tiểu thư Lâm gia như vậy, vậy thì dẫn đến đây cho ai gia xem một chút đi.”



“Được, nếu như hoàng tổ mẫu muốn gặp nàng ấy thì qua mấy ngày nữa tôn nhi sẽ dẫn nàng ấy vào cung.” Lương Vương lẳng lặng nói.



“Được rồi, tổ mẫu sẽ cố gắng thích nàng ấy, hi vọng là nàng ấy có thể hiểu được cách trân trọng con.” Hoàng thái hậu nói: “Thôi được rồi, bồi ai gia ra ngoài đi dạo một chút.”



Lương Vương lại không chịu đứng dậy: “Không đâu, con cứ muốn nằm như vậy, cả một đời đều không đứng dậy.”



Hoàng thái hậu bật cười: “Cái tính trẻ con này, đều đến lớn rồi sắp trở thành người thành thân, làm cho người khác chê cười.”



“Người nào thích cười thì cứ cười đi.” Lương Vương nhỏ giọng nói.



“Được được được, cứ nằm như vậy đi, nằm cả một đời.” Trên mặt hoàng thái hậu mang theo nụ cười từ ái, lại thở dài thườn thượt một hơi, đứa nhỏ này rất khổ



Lương Vương dùng bữa trưa ở Thọ Ninh cung rồi sau đó mới đi khỏi, vốn dĩ là còn không muốn đi, Tôn công công nói là hoàng thái hậu muốn nghỉ trưa nên lúc này mới chịu đi.



Vừa mới đi ra khỏi thọ ninh lại gặp Thôi ma ma đi ra từ khỏi cung hoàng hậu: “Lương Vương điện hạ, hoàng hậu nương nương mời người qua đó một chuyến.”



“Có chuyện gì sao?” Vẻ mặt của Lương Vương hờ hững hỏi.



“Hoàng hậu nương nương nói là làm cho người vài bộ y phục, mời người đến đó thử một chú.”



“Không cần đâu, trực tiếp đưa đến trong phủ là được rồi.”



“Không được, hoàng hậu nương nương vẫn còn có chuyện muốn nói với vương gia.” Thôi ma ma ngăn cản hắn lại.



Lương Vương nhìn chằm chằm vào nàng ta, giữa hai hàng lông mày mơ hồ có cơn giận, nhưng mà rất nhanh liên bình tĩnh lại: “Đi thôi.”



“Mời vương gia.” Thôi ma ma mỉm cười nói.

Đi đến Tĩnh Ninh Cung, hoàng hậu mỉm cười kéo cánh tay của hắn: “Đến rồi à”

“Tham kiếm mẫu hậu.” Lương Vương tránh thoát khỏi bàn tay của nàng ta không để lại dấu vết, hơi chắp tay lạy.

“Giữa mẫu tử với nhau không cần phải giữ lễ tiết đâu.” Hoàng hậu mỉm cười nhìn hắn: “Mới đi gặp hoàng tổ mẫu của con đó à, bà ấy nói gì với con vậy?”

“Chỉ hỏi là có phải nhi thần thích tiểu thư Lâm gia hay không.” Lương Vương cũng không giấu giếm nhưng mà trong mắt lại không che được biểu cảm phiên chán.

Hoàng hậu khẩn trương nhìn hắn: “Vậy con nói như thế nào?”

Lương Vương nhìn bà ta: “Mẫu hậu hy vọng nhi thần nói như thế nào?”

Hoàng hậu ngừng thở, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Con hận mẫu hậu có đúng không?”

Lương Vương quay mặt sang nơi khác: “Không có.”

“Con cũng không cần phải nghĩ một đằng nói một nẻo đâu, mẫu hậu biết là mình rất quá đáng.” Hoàng hậu buôn bã cười một tiếng:
“Không nói con, ngay cả mâu hậu cũng cảm thấy mình rất đáng ghét, nhưng mà mẫu hậu con có cách nào khác, các con xuất thân từ hoàng gia, số mệnh đã được định sẵn.”

Lương Vương không nhìn bà ta, trong lòng lại vô cùng đau xót, số mệnh à? Số mệnh của hắn nên như vậy đó ư?

Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ đến là mình muốn lấy cái gì, chỉ cần không mất đi là được.

“Cho nên con trả lời hoàng tổ mẫu của con như thế nào?” Hoàng hậu hỏi lại.

Lương Vương hít một hơi thật sâu: “Con rất thích tiểu thư Lâm gia, hy vọng có thể cưới nàng ấy làm vợ”

Hoàng hậu thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm lấy hắn: “Để con phải chịu thiệt rôi, mẫu hậu sẽ bù đắp cho con.”

Lương Vương tùy ý để bà ta ôm, thân thể vô cùng cứng ngắc, đường cong trên khuôn mặt cũng càng trở nên lạnh lẽo cứng rắn.

Thật lâu sao hoàng hậu mới buông hắn ra: “Con yên tâm đi, mẫu hậu sẽ không động vào Ý Nhi đâu, sẽ còn cho người mang cho nàng ta một chút bạc để cho nàng ta gả vào một gia đình tốt.”

“Không cần” Lương Vương nhìn bà ta: “Không cần phải quấy rây nàng ấy, đó đã là bù đắp tốt nhất của người dành cho con rồi.”
Hoàng hậu có chút tổn thương, kinh ngạc nhìn hắn, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Được được.”

Sau khi Lương Vương đi không lâu thái tử liên tới.

Thái tử bước vào trong điện, đặt mông ngồi xuống, vẻ mặt không cam lòng mà nói: “Mẫu hậu, mẫu hậu lại làm chuyện gì cho nhi thần nữa vậy, thái phó không hài lòng về bổn cung, Mộ Dung Khanh cũng không hài lòng về bổn cung, phiên chết đi được.”

Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra: “Con đó nha, con phải tiến bộ một chút, hoàng tổ mẫu của con đã nói để con đi theo hoàng thúc của con học cách trị quốc.”

“Học cái gì với ông ta cơ chứ?” Thái tử hừ lạnh một tiếng: “Có cái gì hay để học đâu, quan văn quan võ cả triều không có người nào là không căm hận ông ta.”


“Con sai rồi” Hoàng hậu nghiêm túc nói: “Mộ Dung Khanh mới cầm quyền được bao lâu, vậy mà đã có phân lớn triêu thân quy tâm với hắn, căm hận mà con nhìn thấy chỉ là do người bên cạnh ngoại tổ phụ của con mang đến tin tức sai lâm cho con mà thôi.”

"Vậy là cũng không thể tin ngoại tổ phụ luôn hả?”

Hoàng hậu giật mình lo lắng, nhớ đến lời mà Hạ Thương Mai đã nói, trong lòng bà ta cứ luôn cảm thấy có hơi khác thường.

“Mẫu hậu, người thật sự cảm thấy Mộ Dung Khanh sẽ giao quyền lực ra ư, ngoại tổ phụ đã nói hoàng thúc có khả năng sẽ lập hoàng huynh làm thái tử, đây là thật đó à?” Thái tự hỏi.

Hoàng hậu đột nhiên giật mình: “Nói bậy, sao ông ấy có thể nói hươu nói vượn với con như vậy được, căn bản không có chuyện đó đâu, hoàng huynh của con cũng không có khả năng làm thái tử.”

“Tại sao không thể, là do huynh ấy không muốn à?” Thái tử cười lạnh một tiếng.

“Con đừng có ăn nói lỗ mãng với hoàng huynh của con, vì con thằng bé đã phải chịu rất nhiều thua thiệt.” Hoàng hậu nổi giận.

Thái tử nhìn bà ta: “Mẫu hậu, mẫu hậu nói lời này là có ý gì vậy? Huynh ấy chịu thiệt, sao huynh ấy lại chịu thiệt? Chẳng lẽ là chỉ vị thái tử này là do huynh ấy đã nhường lại cho con?”
Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Con đừng tưởng rằng là bốn cung không biết những chuyện con làm ở sau lưng, con cứ tiếp tục bừa bãi như vậy nữa thì cũng sẽ có một ngày con thấy hối hận.”

Thái tử giật mình trong lòng: “Tại sao mẫu hậu lại nói lời này, nhi thần đã lén lút làm cái gì chứ?”

“Trong lòng của con biết.”

Ánh mắt của thái tử xoay chuyển vòng vòng: “Có lẽ là lúc nói chuyện nhi thần có hơi quá đáng một chút, nhưng mà cũng không có lòng xấu, mẫu hậu không tin nhi tử ư?”

“Không tin không được, nói tóm lại là con không nên trêu chọc vào hoàng huynh của con.” Hoàng hậu cảnh cáo nói.

Thái tử đáp lời: “Vâng, con đã biết rồi.”

Hắn rời khỏi Tĩnh Ninh Cung, dặn dò cho người bên cạnh: “Ngươi đi hỏi thăm một chút gần đây mẫu hậu đã gặp người nào?”

“Vâng.” Người hầu vâng lời đi ngay.

Không bao lâu sau người hầu lại trở về: “Hồi bẩm điện hạ, hai ngày nay đôi phu thê Nhiếp Chính Vương và Lương Vương điện hạ đều vào cung gặp hoàng hậu nương nương.”

“Ta ghét nhất là ba người này, hận không thể chặt bọn họ ra làm thành thịt muối ném ra bên ngoài cho chó ăn.” Thái tử lạnh lùng nói.

Người hâu nói: “Điện hạ, bây giờ tuyệt đối không thể đắc tội Lương Vương được, người không nghe thấy là hoàng hậu nương nương nói như thế nào à. Nếu ngay cả hoàng hậu nương nương cũng không hỗ trợ người, vậy thì tình cảnh của người thật sự có rất nhiều nguy hiểm”

Thái tử sẽ nói: “Cái thứ tàn phế đó, bổn cung không muốn làm dơ bẩn tay của mình đâu, về phân Mộ Dung Khanh bây giờ hắn như là mặt trời buổi trưa cũng không thể động vào được, ngược lại là Hạ Thương Mai trêu chọc một chút thì có thể.”

Nói xong, nâng một tay lên: “Đi thôi, đi đến Nghi Lan Cung thỉnh an Nghi Phi nương nương.”

Thái tử đi đến Nghi Lan Cung, đúng lúc Mai phi cũng ở đó, thấy thái tử đi vào Mai phi liên mỉm cười đứng dậy: “Điện hạ rảnh rỗi đến thỉnh an Nghi Phi nương nương đó ư, bổn cung vẫn còn có việc, đi trước đây.”

Nghi Phi cũng không giữ lại: “Mai phi đi thong thả.”

Thái tử hơi nghiêng người qua: “Bổn cung vừa mới đến đây thì Mai mẫu phi liên muốn đi, cái này không phải là không muốn gặp bổn cung à?”

Mai phi cười nói: “Điện hạ nói gì vậy chứ, chỉ là bây giờ bổn cung phải đến thư phòng để đón tam hoàng tử.”

“Vậy thì không giữ Mai mẫu phi ở lại nữa, nhanh đi đón tam hoàng đệ đi” Thái tử nói.


Mai phi vừa đi Nghi Phi liên cho người lui ra ngoài đóng cửa cung lại.



Thái tử ngôi xuống: “Từ lúc nào mà nàng còn giao thiệp với Mai phi nữa vậy, đây không phải là oán giận đó chứ?”



Nghi Phi hừ lạnh một tiếng: “Là do nàng ta cứ chèo kéo, bổn cung cũng không thích phản ứng lại nàng ta.”



Nàng ta lượn một vòng tròn ở trước mặt của thái tử, đi đến đằng sau hắn nhẹ nhàng ôm lấy thái tử: “Gần đây bận lắm hả? Mấy hôm không đến rồi đó ”



“Cũng không phải là bộn bề nhiều việc, chính là do thái phó cứ luôn để bổn cung phải suy nghĩ một số chính sách, thật là phiên.” Thái tử phiên chán nói.



“Thái phó cũng là vì muốn tốt cho người mà thôi, bây giờ thế cục của người tràn ngập nguy hiểm.” Nghi Phi chọc vào trán của hắn một chút.: “Người cân phải cẩn thận mới được.”



Thái tử kéo nàng ta đến trước người, ôm lấy nàng ta ở trên đùi của mình: “Ngay cả ngươi cũng nói như vậy, xem ra bổn cung thật sự quá lơ đãng rồi.”



Đôi môi của Nghỉ Phi lưu luyến ở vành tai của hắn vô cùng mê hoặc: “Cũng không phải là do chàng không để ý, mà là do có một số người có dụng ý khác. À đúng rồi, gần đây nha đầu Hồ gia như thế nào rồi?”



Vừa mới nhắc đến Hồ Hạnh Nhi thì thái tử liên tức giận: “Đừng có nói nữa, kể từ lần trước sau khi Hạ Oanh Nhiễm đánh nàng ta nàng ta không muốn gặp bổn cung nữa, Hạ Oanh Nhiễm này chỉ toàn làm hỏng việc mà thôi.”



Nghi Phi căn lỗ tai của hắn: “Nghe khẩu khí của điện hạ hình như là cực kỳ quan tâm đại tiểu thư Hồ gia đúng không.”



“Nếu như không phải là thái phó kêu bổn cung đi tìm Hồ Hạnh Nhi, bổn cung mới không đi tìm đâu, cả người đều là mùi dơ bẩn, xuất thân đê tiện, lão đâu Hồ gia cũng không biết là có phải bị điên rồi hay không nữa, có nhiều nhi tử cháu trai như vậy, vậy mà lại giao một ra nghiệp to như thế cho thứ nữ Hồ Hạnh Nhi có xuất thân nằm dưới đáy.”



Thái tử chỉ lo càu nhàu vứt bỏ mỹ nhân không thèm để ý, Nghi Phi có chút tức giận: “Được rồi, nói Hồ Hạnh Nhi một hồi lâu, đừng để ý nữa, nhìn ta đây này, ngày hôm nay ta vừa sử dụng một màu môi mới, có đẹp không?”

Nàng ta ngồi ở trên đùi của hắn, nhìn hắn.

Thái tử nhìn thấy trên đôi môi đỏ thắm của nàng ta hiện ra một màu mật ong nhàn nhạt, không khỏi yêu thương ¡in lên dấu son môi:
“Thích chứ, bổn cung rất là thích.”

Nghi Phi lại giả vờ mang theo tiếng cười chuông bạc như thiếu nữ mà tránh né: “Có thích cũng không cho người đụng đâu.”

Lúc nàng ta chạy, miếng vải mỏng choàng trên bờ vai rơi xuống, thái tử không khỏi nhộn nhạo trong lòng: “Xem xem bổn cung trừng phạt nàng như thế nào.”

Hắn chạy tới ôm chặt lấy nàng ta, gian xảo cười một tiếng: “Còn chạy nữa không?”

Nghi Phi ôm lấy cổ của hắn si ngốc nhìn hắn.

Thái tử thích nhất là bộ dạng chủ động này của nàng ta, tì thiếp trong đông cung giống như là người chết, có người nào giống như Nghi Phi đầu chứ?

Cho dù là Nghi Phi đã từng sinh con nhưng mà bảo dưỡng vô cùng tốt.

Thái tử gấp gáp ôm lấy nàng ta..

Người đang canh giữ ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh ở bên trong đều lộ ra một nụ cười hiểu ý, thái tử luôn luôn không kiêng dè loại chuyện này.

Sau một trận mây mưa với nhau, hai người mới nói đến chuyện chính sự.

“Ở bên phía Hồ Hạnh Nhi yên tĩnh, không cần thiết phải đi tìm, gia huấn của Hồ gia là không dính líu đến chuyện triều đình, cho nên Hồ Hạnh Nhi sẽ không có khả năng trở thành thái tử phi, chuyện Hạ Oanh Nhiễm chọc nàng ta ai biết được có phải từ đầu đến cuối chuyện này đều là do nàng ta tự lên kế hoạch?”

Thái tử suy nghĩ một chút, lập tức giận dữ nói: “Nếu là như vậy thì bổn cung sau có thể tha thứ cho Hồ Hạnh Nhi được?”

“Chàng đừng chọc vào Hồ gia, chọc không nổi đâu, một khi chàng đắc tội với bọn họ rồi thì bọn họ sẽ tìm ai làm chỗ dựa đây? Tương đương với việc tặng bọn họ cho Nhiếp Chính Vương.”


“Vậy thì cứ để mặc cho nàng ta trêu đùa bổn cung như thế này?” Thái tử biết Nghỉ Phi khôn khéo, nói chuyện cũng rất có đạo lý, nhưng mà sao có thể nuốt xuống cục tức này.

Nghi Phi nhẹ giọng cười một tiếng: “Chàng đó, không giữ được bình tĩnh gì hết, khó trách hoàng hậu nương nương và thái phó đều nói chàng, chàng không thể trộn lẫn đầu đuôi được, chàng nhớ kỹ là bây giờ phải đối phó với Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai, Hạ Thương Mai đã biết chuyện của chúng ta, người này không thể giữ lại được, nhưng mà đối phó với Hạ Thương Mai cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu, chỗ dựa sau lưng của nàng ta có quá nhiều, ngoại trừ Mộ Dung Khanh còn có Trần thái quân cùng với đại trưởng công chúa, sao điện hạ lại không ra tay trừ những người này trước tiên. Lột sạch móng vuốt của Hạ Thương Mai lại chia rẽ tình cảm hai phu thê bọn họ, cứ như vậy Mộ Dung Khanh mất đi sự trợ giúp của Hạ Thương Mai, Hạ Thương Mai cũng không còn chỗ dựa nữa, đến lúc đó chàng có muốn đối phó với nàng ta như thế nào thì đối phó với nàng ta như thể đó.”

Thái tử suy nghĩ một lát: “Nhưng mà thế lực của Trần gia rắc rối khó gỡ, muốn làm Trần gia sụp đổ không dễ dàng, về phân đại trưởng công chúa cái đó càng không cần phải nói tới, ngay cả hoàn tổ mẫu cũng không dám đắc tội với nàng ta.”

“Bây giờ cơ hội đến rồi đó.” Nghi Phi cười híp cả mắt: “Qua mấy ngày nữa sẽ có một đoàn sứ giả lớn của đại lương đến triều đình, nói là để củng cố mối quan hệ của hai nước đưa ra việc hòa thân. Chàng có thể đưa ra đề nghị để thái tử Lương Quốc cưới đại trưởng công chúa, năm đó tiên đế đã đồng ý hôn sự của đại trưởng công chúa và thái tử Lương Quốc, sau đó hoàng thượng đăng vị đơn phương từ hôn. Bởi vì chuyện này mà làm cho đoàn sứ giả của đại lương rất bất mãn, hai nước bởi vì vậy mà chiến tranh lạnh mấy năm. Mà nghe nói bây giờ thái tử mphi của Lương Quốc đã hoăng, nếu như chàng có thể thúc đẩy chuyển tốt này vậy thì sẽ đạt được sự ủng hộ của Lương Quốc, chuyện này trăm cái lợi không có một cái hại.”

Thái tử nghe thấy thì nhiệt huyết sôi trào: “Đúng vậy, nếu như có thể thúc đẩy chuyện tốt này, một bên có thể chém đứt tay trái tay phải Hạ Thương Mai, điều thứ hai là có thể nhận được sự ủng hộ của Lương Quốc, rất có lợi với việc đăng cơ sau này của bốn cung Nghi Phi mỉm cười nói: “Không sai.”

Thái tử nhìn nàng ta: “Sao nàng lại biết chuyện sứ giả Lương Quốc đến triều đình? Chuyện này cũng có mấy vị đại nhân ở trong triêu biết mà thôi.”

Nghi Phi khơi lọn tóc của hắn: “Bên phía Lương Quốc tìm bổn cung, nói nếu như bổn cung có thể thúc đẩy chuyện tốt cho thái tử Lương Quốc vậy thì sẽ cho bổn cung vạn lượng hoàng kim, bổn cung không có quyền thế, kiếm chút bạc cũng không được nữa à?”

“Được được, đương nhiên là được rồi.” Thái tử hôn một cái thật sâu trên gò má của nàng ta: “Nàng nói với Lương Quốc bổn cung sẽ hết sức giúp đỡ việc này.”

Trong ánh mắt của Nghỉ Phi lộ ra ánh sáng khôn khéo, lại nhẹ nhàng cười nói: “Được rồi, đến lúc đó nhiều lắm sẽ phân chia cho thái tử một nửa hoàng kim là được.”

“Đồ ngốc này, có sự ủng hộ của Lương Quốc, bổn cung còn muốn hoàng kim làm gì?”

Nghi Phi choàng áo lên ngôi trước bàn trang điểm chỉnh sửa mái tóc của mình: “Nhưng mà chàng nghĩ cách đi, để đại trưởng công chúa đồng ý với hôn sự này."

Thái tử suy nghĩ một chút: “Hình như là đại trưởng công chúa có tư tình với Tiêu Kiêu, nhưng mà bây giờ Tiêu Kiêu đã thành thân rồi, chắc là nàng ta vẫn còn đang chờ Tiêu Kiêu?”

“Đương nhiên.” Nghi Phi cười lạnh một tiếng: “Vị đại trưởng công chúa này của chúng ta rất si tình đó chứ.”

“Nàng có cách gì không?” Thái tử đi qua cầm lấy lược tự mình chải đầu cho nàng ta, dụ dỗ nói: “Nàng luôn luôn thông minh, nhanh nghĩ ra một kế sách để đại trưởng công chúa đồng ý hôn sự này.”

Nghi Phi quay đầu lại chọt trán của hắn một cái, sẵng giọng nói: “Rõ ràng là chính mình cũng có thể suy nghĩ nhưng mà lại lười biếng không chịu động não, chuyện si tình của đại trưởng công chúa không có gì khác hơn là nghĩ vẫn còn cơ hội với Tiêu Kiêu, nếu như nói để phu nhân đại tướng quân tự mình không báo cho nàng ta đã mang thai con của Tiêu Kiêu, chàng nói xem ai bà cô già này có thể sẽ buồn bã đi lấy chồng xa quê không?”
we
Thái tử nghe thấy như vậy thì mừng rỡ, lại nhiệt tình hôn nàng ta: “Nàng nói xem, bổn cung sao có thể rời khỏi nàng được đây, những nữ tử kia trong đông cung không có một người nào bằng một phần vạn của nàng hết.”

Nghi Phi nhìn mình trong gương, đắc ý nở nụ cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom