Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-339
CHƯƠNG 338: HẦU GIA VÀO CUNG
Thương Mai bị Hoàng Thái hậu tuyên triệu vào cung, trong lòng đại khái biết là chuyện gì.
Mộ Dung Khanh cũng ở trong phủ, cô hỏi: “Nếu như Hoàng thái hậu hỏi, có nên nói thật không?”
Mộ Dung Khanh suy nghĩ một lát: “Nàng tự mình quyết định.”
Thương Mai cũng rất khó đưa ra quyết định, chuyện này Hoàng Thái hậu chắc chắn biết, ít nhất biết một phần, nếu muốn nói ra, cũng sẽ khiến bà ta mất mặt.
Mộ Dung Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Không có gì phải khó xử cả.”
Thương Mai nhìn hắn, trên mặt có ý cười ấm áp: “Được, ta biết rồi.”
Trong lòng Mộ Dung Khanh rất thương Tráng Tráng, hắn không xen vào quyết định của cô, bởi vì người Hoàng Thái hậu tuyên triệu không phải là hắn.
Hắn biết cô cuối cùng sẽ nói, hắn thật ra cũng hy vọng cô nói, bởi vì Hoàng Thái hậu biết chuyện này, vậy thì, bà ta nợ Tráng Tráng một lời giải thích.
Thương Mai đến Thọ An Cung, Hoàng Thái cung vòng vo một hồi, sau đó nhìn chằm chằm cô hỏi: “Công chúa đòi ngươi sợi dây sẹo muốn gặp Hoàng thượng, ngươi biết đã xảy ra chuyện gì, phải không?”
Thương Mai gật đầu: “Biết.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho ai gia không?” Vẻ mặt của Hoàng Thái hậu thay đổi, hỏi.
Thương Mai ngẩng đầu, nhìn thần sắc hơi căng thẳng của Hoàng Thái hậu: “Hoàng Thái hậu, công chúa đã biết chuyện năm đó, nàng biết, là Hoàng thượng hạ lệnh Tiêu Kiêu không cho phép hắn lấy Tráng Tráng, Hàn Thanh Thu chỉ là nghe mệnh lệnh của hắn, đi câu dẫn Tiêu Kiêu.”
Sắc mặt của Hoàng Thái hậu bỗng trở lên trắng bệch, hai tay bà ta để xuống, nhưng lại dùng sức nắm tay vịn của chiếc ghế, cảm xúc trong mắt trở lên rất phức tạp.
1998883_1_25,60
1998883_2_25,60
Thương Mai bị Hoàng Thái hậu tuyên triệu vào cung, trong lòng đại khái biết là chuyện gì.
Mộ Dung Khanh cũng ở trong phủ, cô hỏi: “Nếu như Hoàng thái hậu hỏi, có nên nói thật không?”
Mộ Dung Khanh suy nghĩ một lát: “Nàng tự mình quyết định.”
Thương Mai cũng rất khó đưa ra quyết định, chuyện này Hoàng Thái hậu chắc chắn biết, ít nhất biết một phần, nếu muốn nói ra, cũng sẽ khiến bà ta mất mặt.
Mộ Dung Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Không có gì phải khó xử cả.”
Thương Mai nhìn hắn, trên mặt có ý cười ấm áp: “Được, ta biết rồi.”
Trong lòng Mộ Dung Khanh rất thương Tráng Tráng, hắn không xen vào quyết định của cô, bởi vì người Hoàng Thái hậu tuyên triệu không phải là hắn.
Hắn biết cô cuối cùng sẽ nói, hắn thật ra cũng hy vọng cô nói, bởi vì Hoàng Thái hậu biết chuyện này, vậy thì, bà ta nợ Tráng Tráng một lời giải thích.
Thương Mai đến Thọ An Cung, Hoàng Thái cung vòng vo một hồi, sau đó nhìn chằm chằm cô hỏi: “Công chúa đòi ngươi sợi dây sẹo muốn gặp Hoàng thượng, ngươi biết đã xảy ra chuyện gì, phải không?”
Thương Mai gật đầu: “Biết.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho ai gia không?” Vẻ mặt của Hoàng Thái hậu thay đổi, hỏi.
Thương Mai ngẩng đầu, nhìn thần sắc hơi căng thẳng của Hoàng Thái hậu: “Hoàng Thái hậu, công chúa đã biết chuyện năm đó, nàng biết, là Hoàng thượng hạ lệnh Tiêu Kiêu không cho phép hắn lấy Tráng Tráng, Hàn Thanh Thu chỉ là nghe mệnh lệnh của hắn, đi câu dẫn Tiêu Kiêu.”
Sắc mặt của Hoàng Thái hậu bỗng trở lên trắng bệch, hai tay bà ta để xuống, nhưng lại dùng sức nắm tay vịn của chiếc ghế, cảm xúc trong mắt trở lên rất phức tạp.
1998883_1_25,60
1998883_2_25,60
Bình luận facebook