• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch (109 Viewers)

  • Chương 346-350

Thương Mai và Mộ Dung Khanh đều chưa ngủ, ở bên giường trông nom Tráng Tráng.

Có thể làm được, đều đã làm rồi, bây giờ điều duy nhất có thể làm, chính là ở bên nàng.

Cả một đời của nàng đều sống trong sự giàu sang, nhưng mà nàng vẫn luôn rất cô độc, trong phủ công chúa xa hoa này, sống một cuộc sống đơn độc xa hoa cùng cực.

Chỉ có hai thị nữ ở bên cạnh theo hầu.

Còn có ngọc ngà châu báu, vinh hoa phú quý đếm không xuể, sự giàu sang kể không hết.

Nàng sở hữu những thứ nhiều người đều ngày đêm cầu mong, nhưng mà, những thứ nàng muốn lại không có được một món nào.

Nàng dùng cách oanh liệt nhất, tạm biệt thế giới này.

Thương Mai đã khóc rất nhiều lần, hai mắt bị sưng giống như trái đào.

Mộ Dung Khanh đi ra từ trong cung, cô cũng không hỏi hắn rốt cuộc đã nói gì với hoàng đế, bất kể trước mắt như thế nào, bây giờ đã là một hôn mê một bị thương nặng.

Truy cứu những thứ khác, đều không có ý nghĩa gì.

Từ khi Mộ Dung Khanh ra khỏi cung, tâm trạng cực kì không ổn định, hắn không ngừng hỏi bản thân, nếu như hắn ngồi ở trên cao, hắn sẽ hi sinh hạnh phúc cả một đời của một nữ nhân để đổi lại bình yên cho mình hay không.

Đáp án là hắn sẽ không làm vậy, bảo vệ quê hương và đất nước, là chuyện của nam nhân, hắn sẽ không hi sinh người thân của mình.

Hắn biết rằng làm hoàng đế có lúc cần phải lòng dạ độc ác, thủ đoạn dứt khoát, từ khi hắn trở thành Nhiếp Chính Vương, hành xử quyết đoán, đối với những người nên giết, tuyệt đối không lưu tình.



Nhưng hắn không thể có chút thủ đoạn ác độc nào đối với những người vô tội, những người không liên quan.

Đêm khuya, hắn đi ra ngoài, nói chuyện hồi lâu với Lễ thân vương và An thân vương, cuối cùng, cả ba huynh đệ đều im lặng.

Trước đây Long thái hậu đã từng nói qua, con cháu nhà Mộ Dung đa số đều là người cảm tính, là con người đa tình, từ khi Long thái hậu nắm quyền đến đây, từ Huệ Đế đến hoàng đế bây giờ, đều chưa từng xảy ra chuyện lớn huynh đệ tranh giành quyền lực.

Nhất là mười mấy huynh đệ thời Mộ Dung Khanh, cũng chỉ có một Nam Hoài Vương. Còn về thái tử, hắn vốn danh chính ngôn thuận thừa kế hoàng vị, cũng không thể tính là đoạt quyền. Chỉ là sau lưng có Lương thái phó tác động khiến hắn càng đi càng sai.

Long thái hậu giáo huấn, huynh đệ phải yêu thương kính trọng lẫn nhau, phải hiếu thuận trưởng bối, Huệ Đế lại càng chủ trương trị quốc bằng nhân hiếu, là vị hoàng đế đầu tiên chủ trương kết hợp Nho giáo và Đạo giáo, lấy những thứ tinh hoa bỏ đi những điều sai trái, triều đại nhà Mộ Dung đến đời này, phồn vinh cực thịnh.

Đột nhiên, Mộ Dung Tráng Tráng tự vẫn, hé mở một mặt xấu của hoàng gia, thì ra, trong lúc họ không phòng bị, có một số thứ đã biến chất rồi.

Ba huynh đệ đều rất khó chấp nhận sự thật này.

Nhiều năm nay, rất nhiều huynh đệ nhà Mộ Dung đều lập chiến công, cũng có những thần tử lo rằng các vị thân vương sẽ chiếm quyền, từng tấu lên hoàng đế, khuyên ngài nên gây khó khăn cho các thân vương, nhưng hoàng đế trước giờ chưa từng làm qua, trao cho một niềm tin cao độ.

Khiến cho họ đều yên tâm cho rằng, nhà Mộ Dung luôn nghe theo lời dạy dỗ của Long thái hậu, tiếp tục làm theo.

Sáng hôm sau, người gác cổng dẫn bé mập sún răng ngày hôm qua đi vào, bé mập sún răng còn dẫn thêm một người tới.

Tiêu Thác nhìn người mà bé mập sún răng dẫn tới, nhìn một hồi, sau đó nhanh chóng chạy vào trong tìm Thương Mai.

Thương Mai vừa giúp Tráng Tráng lau mặt, cô không ngủ cả đêm lại khóc hết mấy lần, hai mắt bị sưng giống như quả óc chó vậy, Tiêu Thác đi vào cũng không nói nguyên nhân, liền kéo cô đi.

“Tiêu Thác, chuyện gì thế?” Thương Mai tức giận đánh tay của hắn.

“Ngươi mau đi xem, người đó hình như là đệ đệ của ngươi!” Tiêu Thác kéo cô đi ra ngoài.

“Cái gì?” Thương Mai ngớ ra: “Đệ đệ ta?” Ngươi nói Hạ Lâm?”

“Đúng vậy, ngươi xem!” Tiêu Thác chỉ người được bé mập sún răng dẫn tới, hắn mặc một bộ đồ màu xanh, đầu tóc được chải thành kiểu tóc Song Hoàn của nữ tử, khuôn mặt tròn tròn, mập hơn trước một tí, cực kì đáng yêu.

Mắt của hắn không nhìn xung quanh, chỉ là ngoan ngoãn đi theo bé mập sún răng, giống như lúc trước vậy.

Thương Mai che miệng lại, nước mắt đã trào ra, chạy đến chỗ hắn la lên một tiếng: “Hạ Lâm!”

Hạ Lâm ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã thấy Thương Mai, hắn lập tức chạy qua đó, ôm lấy Thương Mai: “Đại tỷ!”

Mộ Dung Khanh và An thân vương đi ra ngoài, nhìn thấy cảnh này, đều kinh ngạc, không phải Hạ Lâm đó chết rồi sao? Sao vẫn còn sống vậy?

Khó khăn lắm mới chờ hai chị em họ ôm nhau đủ, Mộ Dung Khanh mới đi lên trước: “Chuyện này là sao đây?”

Thương Mai lau nước mắt, nhìn Hạ Lâm: “Đúng, rốt cuộc là sao vậy? Làm sao đệ rời khỏi hoàng cung? Là ai đã cứu đệ?”

Hạ Lâm thành thật lắc đầu: “Đệ không biết ai đã cứu đệ.”

Bé mập sún răng kêu lên một tiếng: “A Thủy, là ông đã cứu đệ, nói mấy lần rồi, đệ cũng không nhớ.”
Loading...

Hạ Lâm giống như liền nhớ ra, có chút ngại ngùng lè lưỡi ra: “Đúng vậy, là ông đã cứu đệ, họ đều nói như vậy.”

“Ông?” Thương Mai nhìn bé mập sún răng: “Là An Nhiên lão vương gia sao?”

“Đúng vậy.” Bé mập sún răng gật đầu.

Mộ Dung Khanh có chút mơ hồ: “Nó kêu đệ là A Thủy, lẽ nào, người hôm qua lão vương gia nói biết giải độc chính là đệ?”

Mọi người đều nhìn bé mập sún răng, nó mở miệng cười: “Đúng vậy, chính là nó, nó học qua Độc Kinh.”

Không nhịn được thất vọng, A Thủy lại chính là Hạ Lâm? Đều này còn khiến người khác thất vọng hơn hôm qua.

Đừng nói một người đầu óc có vấn đề, cho dù là người thông minh tuyệt đỉnh học một tháng, cũng chưa chắc học được cái tinh túy.

Hạ Lâm vốn dĩ là tên ngốc, bây giờ nhìn bộ dạng hắn như vậy, ngơ ngơ ngác ngác, chỗ nào giống với người biết y thuật?

Mọi người đều cảm thấy An Nhiên lão vương gia lừa gạt người khác quá rồi, chi bằng đừng đem hy vọng cho người ta.

Thương Mai cũng rất thất vọng, nhưng mà, nhìn thấy Hạ Lâm trở về, ít nhiều cũng làm vơi đi nỗi đau trong lòng.

Nhưng mà, sau đó cô hỏi tiếp: “Tỷ nhớ lúc đó đệ đã bị trọng thương, hơn nữa đã ngừng thở rồi, sao có thể?”

Mộ Dung Khanh nói: “ Có phải nàng chẩn đoán sai không? Có lẽ đệ ấy vẫn chưa tắt thở, lúc trước bổn vương cũng nghe qua, có một người bị chẩn đoán chết rồi, nhưng mà qua hai ngày sau lại sống trở lại, đây là giả chết.”

“Ta làm quân y tám năm, người cảm thấy ta có thể đến cái này cũng chẩn đoán sai sao?” Thương Mai không chút do dự hỏi ngược lại.

Mộ Dung Khanh nhìn cô với đôi mắt ngạc nhiên: “Nàng làm quân y tám năm?”

Thương Mai hận không thể tát bản thân hai cái, hôm qua không ngủ, lo lắng đau đớn, thêm vào niềm vui nhìn thấy Hạ Lâm làm tâm trạng cô bị mơ màng đi, đây đều là những lời giấu ở trong lòng, không chút dự báo gì đã nói ra.

“Ta chắc chắn lúc đó Hạ Lâm đã tắt thở rồi.” Thương Mai nhanh chóng chuyển chủ đề, không trả lời Mộ Dung Khanh.

Mộ Dung Khanh và An thân vương nhìn nhau một cái, nhưng mà xung quanh có người, cũng không tiện tiếp tục hỏi.

Bé mập sún răng nói: “Là tắt thở rồi, lúc ông cứu nó, nó chết rồi.”

“Chết rồi vẫn có thể cứu sống lại?” Thương Mai cực kì kinh ngạc: “Tiêu Kiêu còn chưa chết, sao ngài nói chỉ có một phần mười?”

Bé mập sún răng nói: “Tiêu Kiêu cũng đã chết rồi!”

“Cái gì?” Mộ Dung Khanh và An thân vương cùng la lên, Mộ Dung Khanh lại còn nắm lấy cổ áo của tên mập đó: “Ngươi nói cái gì? Tiêu Kiêu chết rồi?”

Bé mập sún răng vốn dĩ chỉ có 13 14 tuổi, luôn đi theo An Nhiên lão vương gia, chưa từng bị nạt qua như vậy, bây giờ nhìn thấy Mộ Dung Khanh hung dữ nắm lấy hắn, ngớ ra, ầm ĩ bắt đầu khóc lớn lên.

Thương Mai đẩy hắn ra, trách mắng: “Xem người lớn như vậy, lại dọa khóc một đứa nhóc.”

Mộ Dung Khanh khó xử đi ra: “Ai biết được nó không thể chịu dọa!”
Thương Mai dỗ bé mập sún răng, thấy nó ngừng khóc, mới hỏi: “Đệ nói Tiêu Kiêu chết rồi, là chuyện gì thế?”

Bé mập sún răng trả lời nức nở: “Là ông nói hắn chết rồi, nhưng mà nếu không chết thì sẽ không cứu sống được.”

“Tại sao chứ?” Thương Mai cực kì kinh ngạc, sao lại không chết thì sẽ không cứu sống được?

Bé mập sún răng lắc đầu: “Không biết nữa, ông nói như vậy.”

Thương Mai quay đầu nhìn Mộ Dung Khanh một cái, Mộ Dung Khanh nhìn An thân vương một cái, An thân vương lại nhìn Lễ thân vương vừa mới từ cửa bước ra, bốn người đều ngu ngơ ra cả.

Sao tên mập này lại ngốc hơn Hạ Lâm chứ?

Thương Mai dứt khoát từ bỏ hỏi nó, trực tiếp hỏi Hạ Lâm: “Hạ Lâm, hôm qua vị ca ca mà ông dẫn về, hắn bây giờ khỏe không?”

Hạ Lâm có chút e sợ nhìn Mộ Dung Khanh một cái, chắc là sợ bản thân nói ra sẽ bị Mộ Dung Khanh bắt nạt.

Thương Mai quay đầu vẫy tay: “Người đi xa chút.”

Mộ Dung Khanh chỉ đành lui về sau hai bước, trong lòng nghĩ thầm, tiếp xúc với mấy tên ngốc này đúng là phiền thiệt.

Hạ Lâm thấy hắn đi xa rồi, mới dám nói: “Đại Bàn nói không sai, vị ca ca hôm qua ông dẫn về là chết rồi, ông cho viên thuốc, tổng cộng cho hai viên, uống hai viên thuốc thì sẽ chết.”

“Thật sự chết rồi?” An thân vương cả mặt trắng bệch hỏi.

Thương Mai giơ tay nán lại, tiếp tục nhỏ tiếng hỏi Hạ Lâm: “Được, bây giờ đại ca ca chết rồi, vậy ông tính làm sao đây?”

“Uống viên thuốc ấy, chết rồi, thì sẽ lấy dao xẻ ra, khâu tim lại, uống thêm hai viên thuốc.” Hạ Lâm ăn nói rõ ràng.



Thương Mai nín thở: “Vậy khâu tim lại, uống thêm hai viên thuốc, sau đó sẽ như thế nào?”

Hạ Lâm nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên nói ồm ồm: “Ngày hôm sau, được thì đứng dậy đi ra, không được thì khiêng ra.”

Ngữ khí của nó hiển nhiên là mô phỏng người khác, nghe ngữ khí nói chuyện, có chút giống với An Nhiên lão vương gia.

“Vậy trước khi đệ đến, ông đang làm gì?”

“Mài dao!” Hạ Lâm nói.

Mài dao? Là muốn xẻ ra để khâu tim lại sao?

An thân vương cảm thấy không thể hiểu nỗi: “Cứu người còn có thể cứu như vậy sao? Cái này giống với giết người hơn đấy.”

Thương Mai nói : “Phẫu thuật khâu tim đúng là có, nhưng mà….”

Nhưng mà, với điều kiện y học bây giờ, là không thể làm được, hơn nữa, đã qua lâu như vậy rồi, còn kịp không đây?

Sợ là không được nữa.

Nhưng mà, Hạ Lâm sống sờ sờ đứng ở đây, lại cho cô hy vọng, lúc đó cô thấy Hạ Lâm đã tắt thở, đôi mắt mở cực to.

Thương Mai sau khi có được câu trả lời, tiếp tục hỏi Hạ Lâm: “Hôm qua ông nói đệ xem qua Độc Kinh, đệ có biết Độc Kinh là gì không?”

“Biết, dùng độc và giải độc.” Hạ Lâm lập tức nghiêm túc hẳn lên, dường như nói đến phạm trù hắn biết liền cực kì phấn khởi.

“Đệ chỉ là xem, không ai dạy đệ? Ông có dạy đệ không?”

Hạ Lâm lắc đầu: “Ông nói người sẽ không dính vào độc.”

Bé mập sún răng cũng gật đầu: “Ông không đụng độc, không dùng độc cũng không giải độc.”

Thương Mai gật đầu, hỏi tiếp: “Quyển Độc Kinh đó, đệ đem đến chưa?”

“Không đem, nhưng mà đệ nhớ trong đầu rồi.”

Thương Mai nhớ rằng hôm qua bé mập sún răng nói hắn đã bắt đầu điều chế độc, bèn hỏi: “Nghe nói đệ bắt đầu luyện độc, có thể nói tỷ biết đệ đã luyện độc gì không?”

Hạ Lâm liền lục tìm trong túi, lấy ra một xiên Đường Hồ Lôô: “Đây là thứ đệ mới làm hôm qua.”

Tiêu Thác bật cười thành tiếng: “Đường Hồ Lôô? Haha, đây cũng được xem là độc? Nhưng mà ta thích ăn, cho ta!”

Hắn một tay đoạt lấy, cắn một viên.

Hạ Lâm đau xót nói: “Huynh đừng ăn nhiều, ăn nhiều sẽ bị trúng độc đấy, hơn nữa, đệ làm hết cả một ngày rồi.”

“Ta lại thích ăn nhiều đấy.” Tiêu Thác lại ăn thêm một viên, hai bên má phồng lên, chua thì đủ chua rồi, chỉ chưa đủ ngọt.

Thương Mai có chút thất vọng, xem ra, có lẽ Hạ Lâm đến độc là cái gì cũng không biết. Cũng đúng thôi, chẳng qua chỉ là đứa trẻ mấy tuổi, sao lại có thể yêu cầu nó học những chuyện phức tạp như thế.

Bé mập sún răng vẫn luôn nhìn Tiêu Thác, Tiêu Thác cho rằng nó thèm thuồng, còn lại một viên bèn đưa cho nó: “Nào, gia thưởng đó.”

Bé mập sún răng lùi về phía sau một bước: “Ta mới không cần.”
Loading...


“Không cần thì ta ăn hết đấy.” Tiêu Thác một lần ăn hết, ném cây xiên sang một bên.

Thương Mai cực kì sầu não, đây đã là ngày thứ hai rồi, buổi tối ngày thứ ba làm cách nào cũng phải giải được, đến lúc đó Tráng Tráng làm sao đây?

Cô nhìn Hạ Lâm, nói: “Hạ Lâm, tỷ kêu người đưa đệ về chỗ mẫu thân trước, được không? Mẫu thân rất nhớ đệ đấy.”

Hạ Lâm lắc đầu: “Nhưng mà, ông đã kêu đệ đến giải độc.”

“Chuyện này không cần đệ làm, có ngự y và tỷ ở đây.” Thương Mai nói.

Hạ Lâm nghe cô nói như vậy, bèn ngoan ngoãn gật đầu: “Được, vậy đệ về gặp mẫu thân, sau đó về đây.”

Hắn hào sảng gọi bé mập sún răng: “A Phán, ngươi có muốn cùng ta đi không? Mẫu thân ta có rất nhiều món ngon đấy.”

“Được đó! Kêu mẫu thân ngươi cũng cho ta một chút đồ ăn ngon.” Bé mập sún răng vui vẻ nói.

Mẫu thân trong miệng của Hạ Lâm, đương nhiên là Liên Thúy Ngữ, Liên Thúy Ngữ là chính thất, cho nên, Hạ Lâm phải gọi bà ta là mẫu thân, nhưng mà, Nguyệt Nhung phu nhân cũng kêu Hạ Lâm gọi bà ta là mẫu thân, Hạ Lâm vẫn gọi, nhưng không thích lại gần Nguyệt Nhung phu nhân, tuy rằng hắn ngốc, nhưng mà biết rằng Nguyệt Nhung phu nhân ghét bỏ hắn, không thích hắn, luôn gọi hắn là tên ngốc.

Cho nên, bình thường Hạ Lâm thích lại gần gũi với Liên Thúy Ngữ và Hạ Thương Mai.

Thương Mai gọi Nghiêm Vinh đến, kêu hắn đích thân đưa Hạ Lâm và bé mập sún răng về Thính Vũ Hiên.

Sau khi đưa Hạ Lâm và bé mập sún răng đi, mấy người họ ngồi xuống.

Thương Mai nhìn lại lần nữa độc dược mà An Tức Hoàn dùng, trong đó có rắn độc, rết độc, bọ cạp, cỏ độc vân vân, đều là những thứ cực độc, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng mà mỗi thứ độc dược thêm vào nhau luyện thành viên thuốc độc, muốn lần lượt giải trừ độc tính, đúng là cực kì khó khăn.

“Vẫn không có chút manh mối nào sao?” Mộ Dung Khanh nhìn cô nhíu chặt đôi mày, bèn hỏi.

Thương Mai lắc đầu: “Không có, ta không học qua giải độc, thật không biết phải làm thế nào.”

“Vậy không cần xem nữa, tránh việc hao tổn tinh thần.” Mộ Dung Khanh nhìn đôi mắt sưng đỏ hết cả lên của cô, bèn nói: “Nàng đi ngủ trước đi, bổn vương và hoàng huynh ở đây trông coi là được.”

Thương Mai lắc đầu: “Không cần, quay về cũng ngủ không được.”

Cô nhìn đơn thuốc độc dược kia, thật không hiểu sao cần phải luyện thành độc dược như vậy, nếu như thật sự muốn giết một người, trực tiếp cho uống rượu độc là được, độc tính cực mạnh, không đơn giản sao? Có thể thấy được đám ngự y đúng là rảnh thật.

Tiêu Thác ngồi trên bục cửa, quay đầu lại nói: “Ngủ không được cũng ngủ một chút đi, có lẽ có đủ tinh thần, sẽ nghĩ được cách thôi.”

Thương Mai lắc đầu: “Ta đúng là không có manh mối gì, ta thử qua những cách nghĩ ra được, từng cái đi giải độc, nhưng mà, trong đó có một số thuốc giải độc trộn lẫn vào nhau, sẽ hình thành nên độc tố mới, ngược lại… Tiêu Thác, ngươi sao thế? Sao cứ chớp mắt liên tục vậy?”

Tiêu Thác giơ tay lên dụi mắt: “Không biết nữa, cảm thấy mắt có chút khô.”

Hắn dùng sức dụi một cái, lại cảm thấy rất ngứa.

Mọi người nhìn qua đó, chỉ thấy Tiêu Thác không ngừng chớp mắt, chau mày, cong khóe môi lên, cổ dựng thẳng lên, co giật trong vô thức.

Thương Mai kinh ngạc nói: “Chuyện này là sao đây? Ngươi sao vậy? Cảm thấy chỗ nào không khỏe?”

Tiêu Thác cũng rất ngạc nhiên, giơ tay ra định xoa mặt, lại phát hiện đôi tay không nghe lời, không ngừng co giật nhẹ.

“Lạ….” Dần dần, hắn nói cũng không nói được.
Mộ Dung Khanh vội vàng ra lệnh dìu hắn vào, ngồi trên ghế.

Thương Mai chẩn mạch cho hắn, lại kiểm tra mắt và đầu lưỡi, kinh ngạc mà nói: “Ngươi trúng độc rồi.”

Tiêu Thác hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhưng không nói được, chỉ co giựt mặt mày.

“Mau, đuổi theo Lâm Lâm về đây.” Thương Mai đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức nói với Mộ Dung Khanh.

Mộ Dung Khanh đích thân chạy ra ngoài, đích thân thúc ngựa đuổi theo.

Tiêu Thác bắt đầu co giật nhẹ, nhưng từ từ tứ chi căng cứng lại, trên mặt ngừng co giật, nhưng không làm ra được bất kỳ biểu cảm nào.

Hắn bắt đầu cảm thấy khó thở, giống như trong lồng ngực bị cái gì đó đè xuống, hắn muốn vươn thẳng cổ ra để thở, nhưng phát hiện cổ cứng đờ không nhúc nhích được.

Cũng may Hạ Lâm đi không xa, Mộ Dung Khanh kéo hắn ta lên lưng ngựa, chạy như bay quay về.

Thương Mai nhìn thấy Hạ Lâm đi vào, vội vàng kéo lấy hắn nói: “Lâm Lâm, thuốc giải của Đường Hồ Lô.”

Hạ Lâm ò một tiếng, ngoan ngoãn lấy ra một viên đan dược từ trong túi đồ đưa cho Thương Mai: “Uống vào là được rồi.”

Thương Mai lập tức bảo Tiêu Thác uống vào, nhưng Tiêu Thác không thể tự nuốt xuống được, Mộ Dung Khanh một tay giật lấy bóp vụn bỏ vào trong nước, cưỡng chế rót vào, sau đó vỗ lưng hắn một cái, Tiêu Thác khụ một tiếng, nước men theo cổ họng ọt một tiếng đi xuống.

Nói ra cũng vô cùng thần kỳ, Tiêu Thác nuốt thuốc xuống một hồi liền có thể nhúc nhích rồi, hắn há to mồm thở hổn hển, sắc mặt cũng từ từ trở lại bình thường.


Mọi người thấy hắn như vậy mới yên tâm.

Tiêu Thác kéo lấy Hạ Lâm: “Tiểu tử, ngươi vậy mà lại hạ độc ta?”

Hạ Lâm kéo miệng ra, làm một cái mặt quỷ: “Ai kêu ngươi tham ăn, đã nói với ngươi cái đó là có độc rồi.”

“Ngươi!” Tiêu Thác tức chết đi được, buông hắn ra, hậm hực nói: “Cũng may không có độc chết ta, nếu không phải cho ngươi chôn cùng.”

Thương Mai đẩy Tiêu Thác ra, cẩn thận dè dặt mà hỏi Hạ Lâm: “Lâm Lâm, đệ qua đây, đệ nói cho đại tỷ biết, đệ biết bao nhiêu về độc?”

Một cái Đường Hồ Lô của Hạ Lâm đã khiến cho một võ tướng như Tiêu Thác ngã quỵ, đây là chuyện rất nguy hiểm, hắn không biết sự nguy hiểm của độc.

“Biết hết, những cái viết trong độc kinh đệ đều biết.” Hạ Lâm nói.

“Độc kinh viết cái gì? Đệ nói đệ nhớ, đệ viết một phần cho đại tỷ xem xem.” Thương Mai nói.

“Được!” Hạ Lâm gật đầu.

Mộ Dung Khanh lệnh người chuẩn bị bút mực, Hạ Lâm ngồi xuống viết, Thương Mai sáp tới xem, nhưng phát hiện những cái đó căn bản không phải chữ, mà là ký hiệu.

“Đây là cái gì?” Thương Mai ngạc nhiên vô cùng.

“Nội dung trong độc kinh đó.” Hạ Lâm nói.

“Mấy cái này đều là ký hiệu chứ đâu phải chữ chứ.”

Hạ Lâm sững sờ một hồi: “Là chữ, không phải ký hiệu.”

Lễ Thân vương đi qua đó nhìn một cái, sau đó nhíu mày lại.

Hắn thấp giọng nói với Mộ Dung Khanh: “Đây là chữ Tây Cương.”

Mộ Dung Khanh kinh ngạc: “Chữ Tây Cương? Tam ca có nhận nhầm không?”

“Không thể nhận nhầm được, đây là chữ Tây Cương, bổn vương trước đây đã được thấy ở chỗ Thái Hoàng Thái hậu qua rồi.”

Thương Mai ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi: “Tây Cương thì sao? Sao các người vừa nghe đến chữ Tây Cương thì sắc mặt liền trắng bệch thế?”

An Thân vương giải thích: “Tây Cương là một bộ lạc ở vùng tây nam của Đại Chu chúng ta, nổi tiếng về việc chế độc, các loại độc, hơn nữa người Tây Cương ai nấy đều lòng dạ độc ác, hở chút là hạ độc người khác, vào năm mười sáu của Huệ Đế, người Tây Cương đã độc chết một thôn làng hơn năm trăm người ở biên giới Đại Chu ta, Huệ Đế tức giận, xuất binh chinh phạt, đốt hết văn thư của Tây Cương, lần đó Tây Cương tai hoạ ngập đầu, người trốn thoát không nhiều, chắc khoảng mười mấy người.”

“Ý của vương gia là nói quyển độc kinh này là Tây Cương truyền tới? Nhưng tại sao lại ở trong tay của An Nhiên lão nhân chứ?” Thương Mai không hiểu mà hỏi.

“Cái này thì không biết, phải hỏi hắn mới biết được.” An Thân vương nhìn Hạ Lâm: “Là ai dạy ngươi biết những chữ này?”

“Ông đó.” Hạ Lâm đáp: “Ông nói ta ngốc, bảo ta học mấy chữ này, nói ta ngốc dễ nhớ.”

Thương Mai nhớ đến một câu nói, thực ra thiên tài và kẻ ngốc chỉ cách nhau một sợi dây, Hạ Lâm ngốc nghếch, tâm tư đơn thuần, nhưng không có nghĩa là hắn không có thiên phú, hoặc là nói, bởi vì sự ngốc nghếch của hắn cho nên thiên phú của hắn sẽ càng thêm nổi bật, muốn nghiên cứu một chuyện sẽ dễ thành công hơn người xung quanh, bởi vì trong lòng hắn không có gì để quan tâm cả.
Loading...


Nhưng, trong 1 tháng mà học được tất cả mọi thứ trong độc kinh, vẫn khiến Thương Mai rất chấn kinh.

Cô đưa đơn thuốc luyện độc của An Tức Đan cho Hạ Lâm: “Lâm Lâm, đệ xem, nếu như muốn giải độc do những loại độc này chế với nhau thì phải giải thế nào?”

Hạ Lâm nhận lấy, xem kỹ càng, vừa xem vừa dùng tay ra dấu, cái động tác này có chút trẻ con, giống như đang chơi đùa, nhưng bộ dạng của hắn rất nghiêm túc.

Vẽ dấu một hồi, hắn cầm lấy bút viết lại tám loại độc này trên giấy lần nữa, chỉ là thứ tự có chút khác nhau.

Sau khi viết xong, hắn bắt đầu vẽ vòng tròn, vẽ từng cái từng cái, sau khi vẽ xong, viết tên của hai loại độc vào, sau khi viết xong, lại tô, viết xong, lại tiếp tục tô.

Cuối cùng, sau khi bốn vòng đều được tô xong, hắn lại tiếp tục bắt đầu vẽ vòng, tiếp tục viết hai loại độc dược cùng nhau, viết rồi tô, viết rồi tô giống như khi nãy.

Tất cả mọi người đều không biết hắn đang làm gì, giống như là đang vẽ lung tung vậy, Tiêu Thác đánh đầu hắn một cái: “Ngươi làm gì vậy? Bảo ngươi xem mà.”

Thương Mai quát: “Tiêu Thác, không được làm phiền đệ ấy, đệ ấy đang ghép đôi.”

“Ghép đôi gì cơ?” Mộ Dung Khanh hỏi.

Thương Mai làm một động tác tay, bảo mọi người lui ra, để lại một mình Hạ Lâm vẽ.

Sau khi đám người ra ngoài, Thương Mai giải thích nói: “Độc dược có lúc sẽ xuất hiện hình trạng tương sinh tương khắc, hai loại độc dược khác nhau trộn lại với nhau có thể sẽ trung hoà đi độc tính, cũng có thể sẽ sinh ra một loại độc khác, suy rộng ra, ba loại độc dược trộn cùng nhau cũng sẽ như vậy, hắn phải tính toán rất lâu mới có được độc tính cuối cùng mạnh nhất.”

Mộ Dung Khanh rất chấn kinh: “An Nhiên lão vương gia nói hắn mới học độc kinh được 1 tháng thôi đó.”

Thương Mai có chút kiêu ngạo, cũng có chút lo lắng, kiêu ngạo đương nhiên là bởi vì Hạ Lâm sẽ không bị người ta coi là tên ngốc nữa, tên ngốc cũng có lĩnh vực chuyên môn mình thạo. Cái lo lắng là hắn biết dùng độc, nhưng không biết khi nào nên dùng, khi nào không nên dùng, điều này rất nguy hiểm.

Hạ Lâm tính toán, tính toán cả một buổi tối.

Ngày hôm sau, hắn đi ra ngoài hỏi Thương Mai: “Đại tỷ, tỷ cho đệ một viên An Tức Đan đi.”

An Tức Đan bây giờ ở chỗ Mộ Dung Khanh, Thương Mai đi lấy một viên tới, lo lắng mà nói: “Lâm Lâm, đây là thuốc độc, đệ phải dùng cẩn thận chút.”

Hạ Lâm cười: “Đại tỷ, đệ biết là thuốc độc mà.”

Hạ Lâm cầm lấy An Tức Đan đi đến trong sân, hắn lấy rất nhiều chén nhỏ, từng cái từng cái bày biện gọn gàng, sau đó đặt An Tức Đan vào một cái chén trong đó rồi rót nước vào, ngâm tan thuốc ra thì lần lượt đổ vào 16 cái chén.

Sau đó, hắn đi vào viết một đơn thuốc cho Thương Mai: “Đại tỷ, tỷ cho người mua số thảo dược này về, đệ muốn thử.”

Thương Mai nhìn đơn thuốc của hắn một cái, có khoảng 10 mấy loại thảo dược, hơn nữa phân lượng mua khá nhiều, mua cả cân.

“Đệ muốn làm gì?” Thương Mai hỏi.

“Giải độc đó!” Hạ Lâm ngơ ngác mà nhìn cô: “Đại tỷ không phải bảo đệ giải độc sao?”

“À…” Thương Mai gật đầu như một tên ngốc: “Phải rồi!”
Thảo dược đã được mua về, Hạ Lâm bảo bé mập sún răng nấu thuốc cho hắn, Cầm Chi ra lệnh cho người mang đến mười mấy cái lò lửa, 10 cái siêu thuốc, trực tiếp nấu ở trong sân.

Thương Mai và Ngự y cũng tham gia vào, Thương Mai lần này coi như là hiểu ra rồi.

Hắn đã tính ra mấy loại độc, nhưng mấy loại này độc tính không giống nhau, cách giải độc cũng khác. Bây giờ chuyện mà hắn muốn làm chính là giải riêng từng loại độc trước, sau đó mới trộn và kết hợp chất giải độc để nghiệm chứng thuốc giải độc cuối cùng, nhưng đây là một công trình rất lớn, chỉ có hơn 1 ngày, chưa chắc có thể hoàn thành.

Cho nên, sau khi thử nghiệm lô đầu tiên, Thương Mai hỏi Hạ Lâm: “Lâm Lâm, ngày mai tỷ phải giải châm phong huyệt cho nàng ta rồi, như vậy độc tính sẽ lập tức vận hành, bây giờ đệ có cách nào tạm hoãn độc tính lan ra không?”

Hạ Lâm lục lọi trong túi đồ, tìm ra một cái lọ, trong lọ có đựng một con sâu, giống như là con rết, nhưng lại không có nhiều chân như con rết, từng vòng từng vòng, cả thân đỏ thẫm, nhúc nhích chậm chạp trong lọ, nhìn rất rợn người, Hạ Lâm nói: “Dùng cái này.”

“Đây là cái gì?” Thương Mai hỏi.

Hạ Lâm nói: “Đây là sâu bảy đốt, mỗi một đốt đều có thể ngưng độc, uống vào sẽ hấp thụ phần lớn độc trong cơ thể, nhưng sâu bảy đốt ở trong cơ thể bẩy ngày sẽ chết, một khi chết rồi, thì tất cả độc cùng với độc trong cơ thể nó đều sẽ bạo phát ra, người sẽ chết.”

“Cũng chính là nói, có thể tạm hoãn được bẩy ngày?” Thương Mai hỏi.

“Phải, bẩy ngày sau phải dụ sâu bẩy đốt ra ngoài.”


“Vậy sau khi dụ ra, độc trong cơ thể công chúa há không phải đều được giải hết rồi sao?” Trên mặt Thương Mai tràn đầy hy vọng mà hỏi, nghe ý của hắn, sâu bảy đốt đi vào cơ thể hấp thụ đi phần lớn độc trong cơ thể, vậy lúc sâu bẩy đốt đi ra ngoài, đương nhiên sẽ đem độc đi theo.

Hạ Lâm lắc đầu: “Đại tỷ, nếu được như vậy, vậy thì sao còn cần giải độc chứ? Sau khi sâu bảy đốt đi xuống, sẽ dùng đốt của nó tạm thời đựng độc tính, nó không thể chuyển động được, một khi chuyển động, cái đốt sẽ lỏng ra, độc được đựng trong đốt đó sẽ bị phóng thích ra ngoài, cho nên sau khi công chúa ăn sâu bẩy đốt vào, sâu bẩy đốt sẽ ở trong dạ dày và ruột, nhìn thấy hai cái móc móc kia của nó không? Cái móc này sẽ móc vào ruột, cơ thể duy trì một tư thế không thay đổi, trừ khi ngửi thấy mùi máu tươi mới nhúc nhích, chúng ta muốn dụ nó ra cũng là dùng máu tươi dụ nó.”

Thương Mai thật tâm không hiểu, một con sâu cho dù có công năng hấp thụ độc tính, nhưng nó ở trong đường ruột làm sao mà hút đi tất cả độc trong cơ thể chứ? Phải biết độc tính một khi phát tác, huyết quản của cơ thể và lục phủ ngũ tạng của cơ thể đều có độc.

Haiz, được rồi, cô hồ đồ rồi, gần đây não không làm ăn được gì cả.

Một khi giải huyệt, máu huyết vận hành, độc tố cũng sẽ đi qua các cơ quan, đương nhiên có thể hấp thụ độc tính.

Nhưng mà, con sâu trăm đốt này thật là rất thần kỳ nha.

Nếu như có thể về đến hiện đại, cô thật sự muốn đem về nghiên cứu một chút, ở hiện đại, cô không có nhìn thấy thứ này qua.

Cứ như vậy, Thương Mai theo Hạ Lâm đi điều chế thuốc giải như một tuỳ tùng, nhưng, đây chỉ là bắt đầu, từ từ, cô chiếm chủ đạo, bởi vì Hạ Lâm tuy hiểu về giải độc, cũng hiểu làm sao phân biệt được độc tính, nhưng không có kinh nghiệm thực tiễn, không nắm được phân lượng, Thương Mai và Ngự Y đúng lúc có thể bổ sung vào phương diện này.

Hạ Lâm có một cây châm bạc, là chuyên dùng để thử độc, chỗ thần kỳ của cây châm bạc này, là sẽ hiện lên màu sắc khác nhau ở các độc tính khác nhau.

Thương Mai mới bắt đầu không tin châm bạc thử độc, cổ nhân dùng châm bạc thử độc là vì cổ nhân đa phần dùng thạch tín để hạ độc, thạch tín bởi vì tinh luyện không được thuần, sẽ tàn dư lại một chút lưu huỳnh, mà lưu huỳnh sẽ khiến châm bạc trở nên đen, nếu như thạch tín được tinh luyện nguyên chất, sẽ không tàn dư nguyên tố lưu huỳnh. Châm bạc sẽ không trở nên đen, cho nên rất nhiều loại độc không có lưu huỳnh, châm bạc đều không thể thử ra được.

Nhưng, châm bạc này của Lâm Lâm lại thật sự có thể khiến cho những độc tố khác nhau hiện lên những màu khác nhau, quá ư là thần kỳ.

Thương Mai cảm thấy mình hiểu quá ít về trí tuệ của người cổ đại, cũng quá đánh giá thấp rồi, cũng như người cổ xưa không thể tưởng tượng được rằng, có một ngày, nhân loại sẽ dùng một tờ giấy thấm nước tiểu để biết có mang thai hay không.

Sau khi cô đến cái triều đại này, y thuật được tiếp xúc không hẳn là cao minh, liền cho rằng nơi này không có y thuật cao minh, nhưng không biết, cũng có những người hành y cao minh hơn cả hiện đại, chỉ là cô chưa gặp mà thôi.

Không gặp không có nghĩa là không có.

Ngày thứ ba, trước khi giải phong châm ra, Hạ Lâm đã đặt sâu bảy đốt vào miệng của Tráng Tráng, một tiếng sau, cô giải phong châm, Tráng Tráng không có tỉnh lại.

Ngày thứ tư, Tráng Tráng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng có thể đút một chút cháo lỏng vào, nàng ta có công năng nuốt cơ bản.

Chiều tối ngày thứ tư, Hạ Lâm cuối cùng đã phân biệt ra độc tính rồi, đã tinh chế ra được chất độc.
Loading...

Hắn dùng độc đã tinh chế ra bỏ vào nước, đút một con bò uống, nhưng sau đó, con bò cường tráng đó lập tức ngã xuống, chìm vào hôn mê, một khắc sau, mất đi hơi thở.

Bò không có vùng vẫy, không có đau khổ, điều này phù hợp với dược tính của An Tức Đan.

Đốc tính luyện chế ra từ cách này là có cách để giải độc, có thể biết, bên trong tám loại độc này, có hai loại là trung hoà cho nhau, có hai loại độc kết hợp đã trở thành một loại độc khác, còn 4 loại độc còn lại trộn vào nhau thì trở thành dược tính của mê hồn dược, chính là vì dược tính của mê hồn dược này khiến người lúc chết đã chìm vào hôn mê trước, mất đi đau khổ.

Còn về hai loại độc trung hoà lẫn nhau là không có tác dụng gì cả, chỉ là dùng để xáo trộn thị giác giải độc.

Bên thuốc giải cũng đã có kết quả, Hạ Lâm nói cho Thương Mai, đơn thuốc giải đã có rồi, nhưng cần phải có dược dẫn, thì cái đơn này mới có hiệu quả.

Thương Mai biết dược dẫn là gì, dược dẫn, chính là tên gọi chung của việc khai thông kinh mạch. Nó dùng để chỉ một số loại thuốc có thể đưa dược lực của các vị thuốc khác đến bộ phận bị bệnh hoặc một kinh mạch nhất định, đóng vai trò ‘điều hướng’.

Ngoài ra, dược dẫn còn có thể tăng cường hiệu quả trị liệu, giải độc, bảo vệ dạ dày đường ruột vâng vâng.

Nếu không có dược dẫn, số thuốc này không thể đến kinh mạch trong cơ thể, không thể đạt đến tác dụng giải độc hoặc là nói không thể nào tiệt trừ hoàn toàn độc tố, sẽ tàn dư lại những thương tổn không thể nào cứu vãn trong cơ thể.

“Vậy dược dẫn mà đệ cần là gì?” Thương Mai hỏi.

Hạ Lâm viết rất nhiều ký hiệu trên giấy, số ký hiệu này trông giống như một công thức, đương nhiên, bây giờ mọi người đều biết đó là chữ Tây Cương rồi.

Viết một hồi, Hạ Lâm ngẩng đầu nói: “Sừng huyết linh dương.”

Ngự y sững sờ: “Sừng huyết linh dương? Là sừng linh dương sao?” Nếu như là sừng linh dương thì dễ, cái này tuy quý giá, nhưng cũng là trung dược thường thấy.

Thương Mai lắc đầu: “Không phải, khác đó, huyết linh dương rất hiếm thấy.” Lúc cô ở hiện đại đã từng nhìn thấy huyết linh dương trong một quyển sách cổ của giáo sư Lâm, nhưng những ghi chép liên quan đến huyết linh dương ở hiện đại đã ít lại còn ít hơn.

Hạ Lâm nói: “Ở trên chỗ nhọn nhọn của sừng huyết linh dương, có một loại độc tố nhẹ, có thể có tác dụng của dược dẫn, ngoài ra thì không còn gì thích hợp nữa.”

Mộ Dung Khanh hỏi Hạ Lâm: “Ngươi biết có chỗ nào có sừng huyết linh dương không?”

Hạ Lâm lắc đầu, đôn hậu mà nói: “Tỷ phu, đệ không biết.”

Hai ngày nay, hắn đã biết Mộ Dung Khanh là tỷ phu của hắn rồi, tiếng tỷ phu này khiến Mộ Dung Khanh nghe rất hài lòng, lập tức nhìn hắn với ánh mắt tiểu tử ngươi rất có tiền đồ đó.
Sau đó, thì lật sách để xem rốt cuộc chỗ nào có ghi chép về huyết linh dương.

Nhưng, mọi người lật cả nửa ngày đều không nhìn thấy tư liệu về huyết linh dương, đang lúc rầu rĩ thì Viện phán xuất cung đến.

Ông ta nghe thấy huyết linh dương, thì sững sờ một hồi, cau mày suy nghĩ, nói với Mộ Dung Khanh: “Vi thần có nghe nói Hoàng cung Lương Quốc từng có một cặp sừng huyết linh dương, là ngày trước của Ôn Yến đại phu, sau này đã cho đại công chúa Kinh Mặc, nghe nói sau này đại công chúa lại cho Thái tử điện hạ của Lương Quốc rồi.”

Lời của Viện phán đã dây lên tinh thần cho mọi người.

Bởi vì, Thái tử Lương Quốc tối nay sẽ đến Kinh Đô, nếu như hắn thật sự có sừng huyết linh dương, đồng ý cho mượn, cho ngựa chạy nhanh đến Lương Quốc rồi quay về, đại khái là mười ngày.

Bây giờ sâu bảy đốt có thể ở trong cơ thể bẩy ngày, sau khi dụ ra thì có thể phong châm lần nữa, là có ba ngày, cộng lại là mười ngày.

Thái tử Lương Quốc có đến Đại Chu hai lần rồi, cộng thêm lần này là ba lần.

Mỗi lần đến, đều nhận được sự tiếp đãi long trọng của Đại Chu, nhưng, đều không long trọng bằng lần này.

Hắn còn chưa đến cổng thành thì đã nhìn thấy hai hàng người dài ngoằng, trải thảm đỏ từ cổng thành đến nửa dặm. Hai bên thảm đỏ, vệ binh đứng ngay ngắn, khi nhìn thấy xe ngựa cửa hắn, liền bắt đầu tấu nhạc và đốt pháo, vì trời vẫn còn chưa tối nên pháo hoa cũng không đẹp, nhưng thực sự đã doạ phải Thái tử Lương Quốc Tống Đoan Dương rồi.

Khi đội xe đến gần hơn một chút, hắn nhìn thấy một đám người đang đứng dưới thành lầu, sau khi cẩn thận phân biệt, hắn gần như nhìn thấy tất cả các thành viên của hoàng tộc, Lễ Thân vương, An Thân vương, Nhiếp chính vương, Định Quốc Vương, Lương vương, Bắc Tương vương, Lương hầu gia, Tịnh Quốc công, v.v.



Hắn vội vàng hỏi người hầu bên cạnh: “Triều Đại Chu này bị sao vậy? Bày trận lớn như vậy để tiếp đãi bổn vương?”

Người hầu cũng có chút kinh ngạc: “Nô tài cũng không biết là sao nữa, người xung quanh thì cũng thôi đi, nhưng Nhiếp chính vương đích thân ra cửa thành nghênh tiếp thật đúng là bất thường.”

Phải biết, Nhiếp chính vương bây giờ bằng với quốc vương rồi, nghênh tiếp Thái tử nước khác không cần phải phiền đến hắn, hơn nữa, cho dù hắn muốn nghênh tiếp cũng không nên đến cửa thành.

Xe cộ lũ lượt ngừng lại, Thái tử Lương Quốc Tống Đoan Dương nhảy xuống xe, một thân áo bào gấm màu trắng tung bay trong gió lạnh, tuy đã ba sáu ba bẩy tuổi nhưng vẫn anh tuấn như cũ.

Hoàng thất Lương Quốc sinh toàn người đẹp, thiên hạ đều biết, vị Thái tử này có được sự chân truyền nhan sắc của Thái Thượng hoàng Lương Quốc, cũng chính là tổ phụ của Tống Đoan Dương, Tống Trọng Lâu.

Tống Đông Dương dẫn sứ quan tiến lên trước, Mộ Dung Khanh cũng tiến lên trước, không đợi các sứ thần chào, Mộ Dung Khanh đã kéo tay Tống Đoan Dương, bộ dạng thân thiết: “Tống huynh, đi đường vất vả rồi đúng chứ? Bổn vương đã chuẩn bị yến tiệc ở Vương phủ chiêu đãi chư vị rồi.”

Một tiếng Tống huynh khiến cho Tống Đoan Dương gần như lòi cả mắt ra, hắn nhìn Mộ Dung Khanh, thần sắc nghi hoặc: “Vương gia, cái này…” Hắn quay đầu lại nhìn một cái, sứ quan lũ lượt hành lễ.

“Ồ!” Mộ Dung Khanh như mới nhớ ra chuyện xã giao, sau đó xua xua tay: “Đại Chu bọn ta và Lương Quốc giống như huynh đệ vậy, giữa huynh đệ, không cần khách sáo nhiều như vậy, đều miễn lễ, miễn lễ đi!”

“Tạ Nhiếp chính vương!” Các sứ thần nói.

Tống Đoan Dương đến Vương phủ trong muôn vàn sự ngạc nhiên, vừa xuống xe ngựa, liền thấy Vương phủ bày trận cũng rất lớn, cửa treo đèn màu sắc, pháo nổ đỏ rực, hắn vừa đi vào liền nghe thấy tiếng vang ‘bụp bụp bụp bụp’, hắn còn chưa kịp phòng bị gì thì đã giật mình đến trắng toát cả mặt.

Căn bản là không kịp hàn huyên gì thì đã bị đưa vào tiệc, các vị thân vương lũ lượt đến kính rượu, cứ một vòng như thế, hắn uống đến cả bẩy, tám ly.

Có sứ thần muốn tiến lên trước giúp hắn uống rượu, Mộ Dung Khanh vậy mà lại bưng rượu lên kính cả vị sứ thần đó, sau khi Mộ Dung Khanh kính xong, những thân vương khác cũng kính, sứ thần này chỉ muốn giúp Thái tử uống một ly thôi, cuối cùng bản thân mình bị kính tới bẩy, tám ly, hơn nữa phẩm giá của hắn lại thấp, chư vị vương gia kính rượu với hắn, sau khi kính xong hắn phải uống ba ly để bày tỏ lòng thành kính, mấy sứ thần này đều là người uống được, dù sao cũng là ứng xử ngoại giao, dù gì cũng phải có tửu lượng tốt, nhưng, 10 ly uống vào, hắn say đến bẩy hay tám phần, đi bộ cũng không vững nữa.

Thương Mai tối nay cũng có mặt, không trách được hành động đáng sợ này của Mộ Dung Khanh, bởi vì, thật sự thời gian rất gấp rút.

Bọn họ đã phân tích qua, Thái tử Lương Quốc muốn đến để cầu thân, nếu như biết Tráng Tráng tự vẫn vì tên nam nhân khác, hắn chưa chắc sẽ cứu, cho nên, cách tốt nhất là chuốc hắn say bẩy, tám phần, rồi lên tiếng, một khi hắn nói cho, viết chỉ thị xong sẽ lập tức ra lệnh cho người xuất thành đến Lương Quốc.

Nghiêm Vinh và Tô Thanh đã đợi ở bên ngoài, chỉ đợi lấy được chỉ thị viết tay là sẽ lập tức xuất phát.

Nhưng, hiển nhiên Thái tử của Lương Quốc không giống với Thái tử Đại Chu, hắn uống một tràng, nhưng không có thấy say, ngẩng đầu lên, trong đôi con ngươi có ánh sáng tinh khôn: “Vương gia, có lời gì xin cứ nói.”

Hắn nhìn ra được, yến hội tối nay là được sắp xếp trước, bình thường mà nói, sứ giả đến nước, yến tiệc đều sẽ sắp xếp vào ngày hôm sau, ngày đầu tiên chắc chắn là để cho sứ giả nghỉ ngơi.

Nhưng, bọn họ còn chưa được uống một ngụm nước thì đã trực tiếp bị kéo vào đây rồi.
Loading...

Hắn cũng biết, Nhiếp chính vương Mộ Dung Khanh rất ít khi tổ chức yến tiệc khoản đãi, hoặc là nói, chưa hề có.

Mà hôm nay lại không có chủ đề nói chuyện nào, chủ đề duy nhất là khiến hắn uống rượu.

Mộ Dung Khanh đặt ly rượu xuống, tất cả mọi người đều đặt ly rượu xuống, nhìn nhau một cái.

Mộ Dung Khanh trầm mặc một hồi, nói: “Đích thực là có chút chuyện, cũng xin điện hạ đừng chấp nhặt, bổn vương nghe hỏi, điện hạ có phải là có sừng huyết linh dương không?”

Tống Đoan Dương nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Vương gia sao lại hỏi như vậy?”

“Tiểu cô cô của bổn vương trúng độc rồi, cần phải có sừng huyết linh dương giải độc.” Mộ Dung Khanh từ bỏ kế hoạch ban đầu, bởi vì Tống Đoan Dương rõ ràng rất thản nhiên, hắn cũng dứt khoác nói cho rồi.

Thần sắc Tống Đoan Dương chợt căng lại: “Công chúa trúng độc? Sao lại vậy?”

“Nói ra thì rất dài, từ từ rồi nói với điện hạ.” Mộ Dung Khanh nhìn hắn: “Vậy, điện hạ có phải thật sự có sừng huyết linh dương không?”

Tống Đoan Dương gật gật đầu: “Phải.”

Mộ Dung Khanh đối mắt nhìn nhau với Thương Mai một cái, Thương Mai đè nén sự vui mừng, nhẹ giọng hỏi: “Vậy không biết điện hạ có thể cho bọn ta mượn sừng huyết linh dương một chút không? Bọn ta chỉ cần một chút xíu bột mài là được, còn lại thì có thể trả lại cho điện hạ.”

Tống Đoan Dương cười khổ một tiếng: “Qủa thực bổn vương có sừng huyết linh dương, nhưng, mười bảy năm trước đã bị người ta trộm đi rồi.”

Đám người hả một tiếng, khó tránh thất vọng.

Mộ Dung Khanh có chút không tin: “Có người vào Hoàng cung trộm đồ? Là ai trộm? Cuối cùng không thể truy đuổi lại sao?”

Tống Đoan Dương cầm ly rượu lên, gần như là cắn răng mà nói: “Bổn vương cũng đang tìm tên trộm này, tên này ngoại trừ trộm đi sừng huyết linh dương, còn trộm đi một thứ cũng rất quan trọng với bổn vương, đến nay vẫn chưa trả về?”

“Là ai?” Thương Mai hỏi.

Sắc mặt Tống Đoan Dương rất kìm nén, cũng rất phẫn nộ: “Là bang chủ cũ của Diêm Bang trong nước ta, tên là Lưu Nguyệt, tên nữ đầu sỏ này, nếu như bổn vương tìm được nàng ta chắc chắn sẽ xử trí nàng ta thật nặng.”

Thương Mai hỏi: “Vậy tại sao lại không trực tiếp đến Diêm Bang tìm người? Nàng ta chạy rồi sao?”

“Chạy rồi, Diêm Bang cũng không cần nữa, sau khi trộm đồ của bổn vương đi thì đêm đó đã dọn nữ trang chạy rồi, bổn vương đã tìm mười bẩy năm trời, cũng không có tung tích của nàng ta.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom