Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 356-360
Chương 356
Mà Thương Mai cùng mẹ Ý Nhi cũng lấy được tin tức của đám hành khất.
Lúc Thương Mai đưa người đi đến chân núi miếu thì liền thấy mẹ Ý Nhị, trong tay bà ta dắt một thứ… nhìn như là chó, nhưng rõ ràng không phải, nhìn kỹ thật một chút, là chó sói.
Bước chân bà ta rất nhanh, không giống một chút nào với dáng vẻ bình ổn lúc ở phủ công chúa cả.
Thương Mai cùng Đao lão đại đuổi theo, mẹ Ý Nhi quay đầu liếc mắt nhìn, cũng không kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt nói: “Vương phi cũng tới rôi?”
“Đúng vậy.” Thương Mai đi tới, chỉ thấy con chó sói bà ta dắt bỗng nhiên chồm chân trước lên, hung ác muốn nhào tới Thương Mai, Ý Nhi quát một tiếng: “Lui ra, không biết nhìn gì cả, người tốt người xấu cũng không phân biệt được?”
Con sói bị mẹ Ý Nhi măng, lập tức rút lui và ngoan ngoãn nằm rạp xuống cạnh chân bà ta.
Thương Mai tò mò nhìn bà ta, luôn cảm thấy người đàn bà này không đơn giản, không kìm được hỏi: ‘Không biết nên gọi bà như thế nào chứ?”
“Lưu Nguyệt.” mẹ Ý Nhi nói.
Thương Mai nhìn bà ta, có chút kinh ngạc, ‘Lưu Nguyệt? Bà là Lưu Nguyệt?”
Mẹ Ý Nhi lẳng lặng nhìn cô: “Là Lục Nguyệt, không phải Lưu Nguyệt.”
Thương Mai nhớ tới Ý Nhi nói mẹ nàng ta có sừng huyết linh dương, chẳng lẽ thật sự là Diêm Bang giúp Lưu Nguyệt trộm sừng huyết linh dương sao?
Thương Mai trong lòng vô cùng vui mừng, nếu quả là như vậy thì thật là quá tốt, Tráng Tráng được cứu rồi.
Nhưng mà, cô thản nhiên, nói: “Đi thôi!”
Đoàn người lên núi, Lưu Nguyệt và Thương Mai đi nhanh như bay, đường núi kiểu này đối với hai người mà nói thật là bình thường.
Đi tới cửa miếu, có tiểu hòa thượng ở bên ngoài đang quét lá rụng, thấy có người tới, vẻ mặt có chút kinh hoảng: “Các ngươi là ai? Nơi này không phải là nói: “To gan, Nhiếp Chính Vương phi đi tới, còn không mau cung kính đón vào?”
Hòa thượng nghe Đao mấy hộ vệ ăn mặc giống nhau, xem ra hẳn là người trong cung.
“Chuyện này …” Tiểu hòa thượng chỉ Lưu Nguyệt đang dắt chó sói, có chút kinh sợ: “Chó sói thì không thể cho vào.”
“Đây là chó!” Lưu Nguyệt nói.
Tiểu hòa thượng tuy không có kiến thức gì mấy, nhưng cũng biết đấy không phải chó, vội vàng khoát tay: “Là chó cũng không thể đi vào, tránh để quấy rầy khách quý.”
Thương Mai chỉ biết khách Nghi Phi cũng ở đây.
Thương Mai bình tĩnh nói: ‘Bổn phi muốn vào, bà ấy là bạn của ta, cũng muốn đi vào, ngươi muốn ngăn trở sao?”
Tiểu hòa thượng ngẩn ra, tuy Nhiếp Chính Vương phi không thể so với Nghi Phi, nhưng nếu thật sự suy xét thì người câm quyên hiện thời chính là Nhiếp Chính Vương.
Cân nhắc vài bận, tiểu hòa thượng đành lui về phía sau: “Vương phi, mời!”
Lưu Nguyệt dắt chó sói đi thả ra là liên nhanh chân chạy đi, Lưu Nguyệt đuổi sát, Thương Mai cũng đuổi theo.
Chó sói một mực chạy về phía phòng chứa củi, xa xa liền nghe được tiếng kêu cứu của Ý Nhi.
Sắc mặt Lưu Nguyệt nghiêm lại, xông đến một cước đá văng cửa phòng chứa củi, chỉ thấy Ý Nhi bị một tên tay sai đè trên mặt đất, áo quần xộc xệch.
Tên tay sai bên cạnh thấy có người xông vào, nhào đứt một miếng thịt tươi máu.
Lục Nguyệt bay nhào qua, một tay tóm lấy tên tay sai đang bổ nhào trên người Ý Nhi, Thương Mai còn chưa kịp thấy rõ, chỉ nghe “Rắc rắc” một tiếng, tên tay sai kia đã mềm nhũn tê liệt trên đất, cổ bị vặn gãy, tắt thở.
Thương Mai đỡ Ý Nhi dậy, chỉnh lại áo quần cho nàng ta, Ý Nhi úp mặt vào lòng Thương Mai, khóc nức nở: “Những người kia xong, lạnh lùng nhìn Ý Nhi: “Đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Không được tự ra ngoài một mình, con còn không tin.”
Ý Nhi tủi thân nói: “Con không biết bọn họ là người xấu, hắn nói hắn là đệ đệ của Đại Đầu ca ca”
“Thằng chó Thái tử kia đâu?” Lưu Nguyệt cũng không an ủi con gái, hỏi thẳng.
“Con không biết, hắn nói đem con thưởng cho hai người này.” Ý Nhi lau nước mắt, khuôn mặt tròn còn đẫm lui ra!” Lưu Nguyệt hướng về phía chó sói hô một tiếng, sau đó ngồi xuống kéo lên một ngươi đâu?”
Tên tay sai kia đau đến mặt mũi méo mó: “Ở trong phòng cùng Nghi Phi nương nương.”
Lưu Nguyệt đứng lên, đưa lưng về phía Thương Mai: “Vương phi, lần này không nhọc người nữa, người hãy giúp ta trông chừng đứa nhỏ ngu xuẩn này với.”
Thương Mai biết bà ta muốn đơn độc giải quyết Thái tử, hơn nữa nghe tên tay sai nói Nghi Phi cũng ở đây, cô quả là thật không thích hợp ra nói.
Lưu Nguyệt mang chó sói Bốn Mắt đi ra ngoài, mang cảm giác vô cùng khí thế.
Thương Mai cởi áo ngoài đưa cho Ý Nhi mặc xong, hỏi nhỏ: “Không sao chứ?”
“Không sao, bọn họ đánh ta một trận, còn cởi quần áo ta nữa, không biết là muốn làm gì.” Ý Nhi nói.
Thương Mai không khỏi kinh ngạc, Ý Nhi này là đơn thuần quá mức hay là do được bảo vệ quá kỹ vậy chứ? Làm sao bảo nàng ta ngu ngốc.
Trong đầu cô bỗng nhiên thoáng qua một tia lóe sáng, sau đó bình tĩnh nói với Ý Nhi: “Bọn họ là muốn làm nhục ngươi, biết không hả?
Nếu Lương Vương điện hạ hỏi ngươi thì ngươi cứ nói cho hắn rằng ngươi bị người của Thái tử làm nhục.”
Ý Nhi nhìn nàng ta: “Lương Vương chính là Đại Đầu ca ca?”
“Đúng vậy, ngươi không biết thân phận hắn sao?” Thương Mai hỏi.
Ý Nhi có buôn bán, vậy là huynh ấy lừa gạt ta ư?”
“Con bé ngốc, thế gian này đầy rẫy những lời nói dối, nhưng cũng có một ít là lời nói dối có thiện ý, lời hắn nói với ngươi đều là thiện ý, không muốn tổn thương ngươi.” Thương Mai nói.
Thương Mai trong lòng thâm lấy làm kỳ, Lưu Nguyệt trông có vẻ xấu xa, vậy mà tại sao lại dạy ra con gái không biết đánh võ, cũng không Mai để cho nàng ta ngồi xuống, bắt mạch xem có nội thương gì hay không.
Sắc mặt cô từ từ trâm xuống, nhìn nàng ta, giờ mới hiểu được, tại sao nàng ta cái gì cũng không hiểu, là do được bảo vệ quá kỹ.
“Ta không sao!” Ý Nhi thu tay về, thấy Thương Mai thần sắc ngưng trọng, liền cười an ủi.
Thương Mai nhìn nàng ta, hẳn nàng ấy cũng tự biết, thật lạc quan đáng yêu.
Cô cảm nàng ta nói những lời đó với Lương Vương.
Nhưng mà áy náy chẳng qua chỉ là tạm thời, cô đứng lên kéo tay Ý Nhi: “Đi, chúng ta ra cửa chờ mẹ ngươi đi.”
“Được!” Ý Nhi ngoan ngoãn đi theo cô đi ra ngoài, thấy Đao lão đại ở sau lưng xử lý thi thể, liền quay đầu dặn dò một câu: “Vị tiểu ca này, ngươi lôi thi thể ra ngoài đi, bên ngoài có chó hoang, cho hẫng một nhịp, suýt chút nữa lăn xuống thêm đá.
Cô cho ám vệ trông chừng Ý Nhi, còn mình thì đi tìm Lưu Nguyệt, cô có thể không ra mặt, nhưng nhất định phải xem náo nhiệt mới được.
Lưu Nguyệt mang Bốn Mắt, đảo tìm từng gian phòng, rốt cuộc cũng thấy một gian phòng có thị vệ và cung nữ giữ cửa.
Khi thị vệ và cung nữ còn chưa thấy mình, bà vọt đến một bên, sau đó theo mà nhảy vào.
Người trên giường đang cuông hoan, nào có nghe được tiếng người đi vào.
Lưu Nguyệt chậm rãi ngôi ở thế, rút một con dao ra rồi lấy thêm ra một khối đá mài nho nhỏ, chậm rãi mài thanh đao đó.
Âm thanh đáng xấu hổ tràn khắp phòng, bà coi như không nghe thấy, chỉ lặng lẽ mài đao.
Thương Mai ở ngay trên nóc nhà, dỡ lên một viên ngói, nhìn thấy hết cảnh bên dưới.
Ánh ra ánh sát đoạt mạng.
Chương 357
Thương Mai cười thầm, Lưu Nguyệt còn chưa động thủ, chẳng lẽ là muốn chờ bọn họ làm xong chuyện? Quả thật là vậy, phá vỡ chuyện tốt người ta khác gì giết cha mẹ người ta chứ.
Thái Tử khẽ gầm nhẹ một tiếng, sau đó hết thảy đều ngưng lại.
Lưu Nguyệt chậm rãi lên tiếng: “Làm xong rồi sao?”
Thái tử và Nghỉ Phi bị kinh sợ nhảy dựng lên, Nghỉ Phi bật ngồi dậy, tức giận nói: “Ngươi là ai?”
Người ngoài cửa nghe tiếng ùa vào, Bốn Mắt gâm gừ một tiếng, nhào tới.
Hai cung nữ chạy thục mạng, thị vệ của Thái tử tạm thời có thể ngăn cản, nhưng Bốn Mắt thực sự hung ác, quân nhau một hồi, hai người đều bị căn bị thương, không dám làm bừa.
Lưu Nguyệt để thanh đao lên bàn, lấy ra tràng hạt, lần trong tay, khiêm nhường lễ độ nói: ‘Là Thái tử điện hạ sao?”
Thái tử hoảng loạn mặc xong quần áo, thốt nhiên giận dữ: “Ngươi là vào bằng cách nào? Cút ra ngoài!”
“Cút thì phải cút thôi, mà Thái tử bớt giận, Phật môn là nơi thanh tịnh, không thích hợp ồn ào náo động!” Bà chậm rãi đứng lên, tay vẫn lần tràng hạt, nói với Nghi Phi: “Vị *** phụ này, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta còn có lời muốn nói với Thái tử điện hạ.”
Nghi Phi đã mặc xong quần áo, chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng, đáy mắt xuất ra sát ý, nhưng đây là cửa Phật, nàng ta không có đủ thuộc hạ, hơn nữa, thấy người phụ nữ này có thể im hơi lặng tiếng đi vào, nhất định không đơn giản, hảo hán không so đo thua thiệt trước mắt, nàng ta
nhìn chòng chọc Lưu Nguyệt một lúc rồi đi ra ngoài.
Thật ra thì ngược lại không phải là Lưu Nguyệt im hơi lặng tiếng đi vào, chẳng qua là bọn họ quá trầm mê vào “vận động”, không có chú ý đến.
Sau khi Nghi Phi ra ngoài, Thương Mai tiếp tục quan sát, cô vốn tưởng rằng Lưu Nguyệt sẽ vấn tội trước rồi mới ra tay tiếp.
Nhưng mà Lưu Nguyệt không theo lối thường, Nghi Phi mới vừa đi, bà ta liên câm thanh đao nhào tới.
Sau đó, Thương Mai nghe thấy một loạt những câu chửi thề bẩn thỉu nhất mà đời này cô từng nghe, như đồ chó tạp chủng, thứ đầu đường xó chợ, con mẹ ngươi, rôi thăm hỏi sức khỏe ông của Lưu Nguyệt thì cũng chỉ như mấy lời thăm hỏi sức khỏe thường ngày mà thôi.
Lời bà nói cũng chỉ là một hai từ, nhưng mà lại làm cho người ta không cách nào không liên tưởng tới mấy chuyện bẩn thỉu, ý tứ đại khái kiểu chim nhỏ như ngươi mà đòi làm đại bàng à, mấy lời này nghe thật là thi thú.
Nhưng có vài lời Thương Mai nghe xong lại có chút không được tự nhiên, bởi vì bà dùng một loại phương thức kỳ quái thăm hỏi tổ tông nhà Mộ Dung.
Phiên dịch mộ phần nhà ngươi có phải bị lấp cứt rôi không mới sinh ra cái loại chó như ngươi, tổ tiên Mộ Dung thật là mệt mỏi, là con dâu của nhà Mộ Dung, cô cảm thấy như được khai sáng thêm một thế giới chửi thề mới.
Nhưng nhớ tới hành vi của Thái tử, nhớ tới nếu tới chậm một bước, Ý Nhi sẽ như thế nào, lửa giận liền bốc lên tới đỉnh đầu, chửi thầm: Chửi Dung tôi giúp bà giữ chặt rồi.
Thái tử cũng bị đánh đến không ngóc đầu lên được, Lưu Nguyệt ra tay ác độc, gào con gọi cháu, không đánh chết, nhưng cũng sống dở chết dở.
Nghi Phi sau khi đi ra ngoài lập tức gọi người trong miếu tới, nhưng những người xuất gia ở đây mỗi ngày thường không luyện công phu, chỉ niệm kinh, đánh không được, chửi không được, cũng chỉ có thể ở bên ngoài Phi, biết không không thể nấp được nữa, nếu không mẹ con Ý Nhi sẽ gặp rắc rối to.
Dù sao Nghi Phi cũng căm ghét cô, cô cũng không để tâm là sẽ bị nàng ta ghét thêm chút nữa.
Cô từ nóc phòng nhảy xuống, đáp xuống trước mặt Nghi Phi .
Nghỉ Phi thấy cô, nghiến răng nghiến lợi nói: ˆLà ngươi?”
“Là ta!” Thương Mai cười chúm chím: “Nghi Phi nương nương có hứng thú tới nơi này lễ nào sao?” Nghi Phi lạnh lùng nói
Thương Mai lắc đầu: “Không, Nghi Phi nương nương yên tâm, ta miệng rất kín, điều không nên nói thì một chữ ta cũng sẽ không nói.”
Nghi Phi uy hiếp nói: “Ngươi nếu nói ra một chữ, chính là tự tìm đường chết, ngươi cho là ngươi có Mộ Dung Khanh che chở là bốn cung không làm gì được ngươi sao?”
Thương Mai lại lắc đầu: “Nghi Phi nương nương hiểu lầm rồi, đắc tội nương nương, hắn nhất định sẽ áp giải ta đến cho nương nương xử tội, rồi lại đến điện Hoàng thái hậu sám hối nữa cơ.”
“Ngươi đừng hòng dùng Hoàng thái hậu trấn áp bổn cung, bổn cung không sợ, ngươi cho dù trở về nói lại thì liệu có mấy người tin ngươi? Bổn cung chỉ là tới nơi này bái Phật, Thái tử điện hạ cũng vừa hay cũng tới đây, bổn cung là mẹ túng ngươi vu khống hãm hại bổn cung đâu.”
Thương Mai lúc thì nghe nàng ta bảo không sợ cô nói chuyện này ra, lúc thì lại bảo nếu cô dám nói ra một chữ thì chính là tự tìm đường chết, có thể thấy nàng ta đang rất sợ.
Thương Mai nói: ‘Nương nương, ta không can thiệp chuyện của nương nương, ta cũng không muốn đắc tội với người trong cung, chuyện ngày hôm nay chỉ nhắm đến Thái tử, không nhắm đến nương nương. Nương nương là tới bái Phật, bái xong thì trở về đi thôi, tùy tùng của Thái tử điện hạ chết ở chỗ như nương nương chưa từng xuất hiện ở đây.”
Cô tuy không sợ Nghi Phi, nhưng cũng không muốn gây họ, ai nói ra cũng được, cô không muốn nhắc tới, dơ bẩn miệng mình.
Nghi Phi nhìn chằm chằm cô, khẽ cắn môi dưới, hận ý như ngọn lửa cháy mạnh phủ đầy con ngươi: “Cảm ơn Vương phi nhắc nhở, bổn cung ghi nhớ trong lòng, một khắc không thể quên.”
Nói xong, nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực, cùng cung nữ rời đi.
Lưu Nguyệt đánh đủ xong, cắm thanh đao vào đầu gối Thái tử, chỉ nghe một phật châu trong tay, vẻ mặt bình tĩnh từ bi đi ra, nói với Thương Mai: “Vương phi, đi thôi.”
Thương Mai nói: “Ngươi đi trước, ta vẫn phải lộ mặt chút.”
Lưu Nguyệt nhìn cô: “Vương phi không cần thiết làm như vậy, người nào làm người nấy chịu, ta đảm đương nổi.”
“Không, ta chẳng qua là nhìn hắn không thuận mắt, muốn đập thêm một cái thôi!” Thương Mai bình tĩnh nói, cô tin Lưu Nguyệt có thể chống khó có thể chống lại được độc thủ của hoàng hậu.
Cô nói xong liền tiến vào, một cước giãm lên giường, túm cổ áo Thái tử, lạnh lùng thốt: “Lần này ta còn phạt nhẹ nhàng, nếu còn có lần sau thì ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!”
“Hạ Thương Mai, bổn cung sẽ cho ngươi chết không toàn thây!” Thái tử cuồng loạn kêu lên.
Thương Mai cười khẩy một tiếng: “Bà chờ!”
Dù sao, bọn họ vốn cũng không phải ít.
Nhớ tới những chuyện hắn làm với Lương Vương, nhớ tới những chuyện hắn làm với nguyên chủ Hạ Thương Mai, cô đánh tiếp một chưởng xuống chính giữa bụng Thái tử, Thái tử cong gập người, đau đến không nói ra lời.
Thương Mai thần sắc lạnh như băng nói: “Điện hạ chịu đi, chuyện xảy ra ở viện Ngũ Nguyệt ta vẫn còn nhớ, nhớ rất rõ Thái tử đã đánh ta vào chỗ chết thế nào.”
Cô là do mẹ quyết định có giết hay không, nhưng còn mạng Thái tử, cô là nhất định phải là người định đoạt.
Lúc xuống núi, Thương Mai hỏi Lưu Nguyệt: “Ý Nhi nói bà có sừng huyết linh dương, phải không?”
Lưu Nguyệt tay vân đang lần chuỗi tràng hạt như cũ: ‘Không có.”
Ý Nhi nói: “Mẹ, chúng ta có mà, tại sao nói không có? Có thể cứu công chúa một mạng đó.”
“Im miệng, ngươi biết cái gì? Ngu Diêm Bang bang chủ Lưu Nguyệt mà Thái tử Lương Quốc Tống Đoan Dương nói, có thể bà không muốn thừa nhận, bởi vì bà biết Thái tử Lương Quốc đang ở tại kinh đô Đại Chu, một khi bà thừa nhận mình có sừng huyết linh dương và lấy ra thì cũng chính là báo cho Thái tử Lương Quốc biết bà đang ở nơi này.
Tống Đoan Dương đã từng nghiến răng nghiến lợi nói muốn lấy mạng của Tống Đoan Dương mà khiên hắn hận bà tới tận mười mấy năm. Thương Mai tuy có suy đoán, cũng không dám kết luận, nhìn Ý Nhi, quả thật có mấy phần giống Tống Đoan Dương.
Chương 358
Cô nhờ Đao lão đại chăm sóc Ý Nhi rồi nói với Lưu Nguyệt: “Có thể nói chuyện một lát không?”
Lưu Nguyệt nhìn cô, im lặng bước sang một bên rồi Thương Mai cũng đi theo.
“Chúng ta giao dịch đi.” Thương Mai nói.
Lưu Nguyệt lắc đầu: “Ta không phải thương nhân.”
“Ý Nhi bị bệnh, bệnh bẩm sinh, đúng không?” Thương Mai cất lời.
Lưu Nguyệt ngạc nhiên nhìn cô: “Sao ngươi biết?”
“Vừa nãy ta đã bắt mạch cho nàng ấy!” Thương Mai trả lời.
Lưu Nguyệt lắc đầu: “Ta nhớ ngươi biết y thuật, ý là ngươi có thể chữa khỏi cho nó?”
Câu nói này khiến Thương Mai biết bà ta vẫn luôn chú ý những chuyện xảy ra trong Kinh thành.
Thương Mai lắc đầu: “Ta không chắc chắn tuyệt đối có thể chữa khỏi cho nàng ấy, nhưng có thể đảm bảo trong vòng hai năm nàng ấy không phát bệnh.”
Trong thuật kim châm có phương pháp trị bệnh tim bằng cách châm cứu, đương nhiên nó rất phức tạp, bây giờ cô vẫn chưa sử dụng thành thục.
“Hai năm?” Lưu Nguyệt lắc đầu: “Không có sức hấp dẫn”
“Vậy…” Thương Mai chuyển chủ đề, nhìn chằm chằm bà ta: “Nếu bà không đồng ý thì ta sẽ nói với Tống Đoan Dương rằng bà đang ở Kinh thành, bà đừng mong chạy thoát vì bà không thoát được đâu, một khi hạ lệnh chốt cổng thành thì chắc chắn bà cũng không chạy nổi.”
Lưu Nguyệt mở to mắt, ngơ ngác nhìn cô, mãi lâu sau mới bật ra một câu chửi thề: “Mẹ kiếp, rốt cuộc hắn đã nói gì với ngươi? Các ngươi đều biết rồi?”
Thương Mai gật đầu: “Đúng thế, đa phần mọi người đều đã biết rồi, nếu không phải thì sao bà lại có sừng huyết linh dương chứ?”
Lưu tiếng: “Ví dụ như, có người lấy trộm sừng huyết linh dương, đồng thời còn trộm một thứ cũng nói thì trong lòng bà cũng tự biết.”
Sắc mặt Lưu Nguyệt tái nhợt: “Hắn nói vậy? Nói ta trộm con hắn đi?”
“Uh huh!” Thương Mai lập lờ nước đôi.
Lưu Nguyệt hung hăng giậm chân: “Sao ta biết được sẽ có con? Ta cũng đâu muốn, ai biết lại có thai chứ? Nếu không phải hắn tìm người truy sát ta thì ta đã bỏ đứa bé lâu rồi, ai mà thèm chứ? Nếu muốn thì hắn cứ lấy lại”
Thương truy sát bà ta?
Cô sắp xếp lại những thông tin mình biết, có lẽ sau khi hai người phát sinh quan hệ, bà ta bỏ trốn, còn lấy trộm sừng huyết linh dương và một thứ khác cũng rất quan trọng, nhưng hiện tại vẫn chưa biết là tim hắn hay là con hắn, sau đó hắn phái người truy sát bà ta? Nếu nói là trộm trái tim thì nghĩa là Tống Đoan Dương đã yêu bà ta, trộm con thì bà ta nói chính bà còn không biết lại có con, chứng minh khi bà bỏ chạy vẫn chưa biết mình mang thai, vì vậy có lẽ Tống Đoan Dương cũng không biết.
“Hắn không thừa nhận chuyện hắn truy sát bà sao.” Thương Mai cố ý nói như vậy để thăm dò rốt cuộc cái bà ta gọi là “truy sát” là thế nào.
“Hắn còn mặt mũi không thừa nhận? Hắn truy sát ta, đến Diêm này rất nhỏ nhen, ta chỉ ngủ với hắn có một lần thôi, đến mức phái nhiều người tới truy sát ta vậy không?” Bà ta xắn tay áo, trên cánh tay vẫn còn một vết sẹo: “Đây là lúc hắn truy sát ta đã chém vào tay ta, nếu không phải ta chạy nhanh thì đã mất mạng lâu rồi.”
Thương Mai thấy vết sẹo rất sâu, nếu chém sâu hơn chút nữa thì có lẽ sẽ mất cánh sự phái người truy sát bà ta.
Nhưng liệu có phải là bà ta còn có kẻ thù nào khác không?
Cô tiếp tục thăm dò: “Dù sao hắn nói là hắn không truy sát bà, liệu có phải kẻ thù khác của bà tới tìm không?”
“Không, ta nhận ra là người của Đông cung hắn.” Lưu Nguyệt tức giận nói: “Hắn quá xấu xa, độc ác lại ghê tởm, ban đầu ta không nên thấy hắn đẹp trai mà ngủ đáng lẽ ta nên hạ thuốc độc cho hắn chết luôn.”
Thương Mai không biết nên khóc hay nên cười, hạ dược à? Xem ra Tống Đoan Dương không có tình cảm, tước đi một thứ cũng rất quan trọng khác, hy vọng ý hắn không phải là Tân đầu tiên của hắn.
Haiz, lần này khá phiên phức, có lẽ bà ta sẽ không đưa sừng huyết linh dương cho cô vì sợ lộ thân phận.
Sau một hồi suy nghĩ, không nói chuyện này cho người khác biết, còn nếu bà không đưa thì
ta sẽ nói cho Tống Đoan Dương rằng bà đang ở Kinh thành.”
“Ngươi đang uy hiếp ta?” Lưu Nguyệt nheo mắt nhìn cô.
Thương Mai gật đầu, thành thật nói: “Đúng, ta đang uy hiếp bà”
Lưu Nguyệt rất tức giận nhưng sau khi suy nghĩ lại, bà ta lại nói: “Đúng là ngươi có thể uy hiếp ta, ai bảo ngươi mặt bà ta lúc này vừa ngốc nghếch mà lại đáng yêu, có vài phần giống Ý Nhi.
“Vậy bà thể đồng ý, đưa sừng huyết linh dương cho ngươi, chắc chắn Tống Đoan Dương sẽ biết ta đang ở Kinh thành, bởi vì muốn cứu Trưởng công chúa nhất định phải có sừng huyết linh dương, đây là điều mà mọi người trong Kinh thành đều biết, như vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc ta tự tiết lộ thân phận mình sao?”
“Nhưng nếu bà không đưa thì ta sẽ nói thẳng với Tống Đoan Dương.” Thương Mai đâu, ngươi biết nếu ngươi nói thì ta sẽ tiêu huỷ sừng huyết linh dương, cùng một lúc chết hai con chim… Không, ta thích nhất là làm việc đôi bên cùng tổn hại.”
Thương Mai không ngờ bà ta lại khó đối phó như vậy, đầu óc minh mẫn, tỉnh táo, thật là phiền phức.
Uy hiếp không được chỉ đành dùng chân tình làm cảm động đối phương vậy: “Trưởng công chúa đang lâm nguy, chỉ còn vài ngày nữa ta cũng sẽ không mềm lòng, ngươi cho rằng ta không biết Tống Đoan Dương đến đây làm gì sao? Hăn tới để cưới trưởng công chúa, hắn phái người truy sát ta, làm việc đáng hận như thế, ta không thể để cho hắn được như ý, cưới công chúa xinh đẹp về.”
“Bà hiểu lầm rồi, trưởng công chúa đã có người trong lòng, người ấy là đại tướng quân Tiêu Kiêu.”
“Tiêu Kiêu chết rồi, cho dù hôn, lại còn do Hoàng thái hậu chỉ hôn, trừ khi nàng ta không cẩn thận ra đường bị vùi dập giữa chợ mà chết, nếu không nàng ta còn sống một ngày, Tiêu Kiêu sẽ không thể hưu nàng.” Lưu Nguyệt ra vẻ như đừng coi ta là kẻ ngốc.
Bà ta nói tiếp: “Hơn nữa, trưởng công chúa có thích hắn hay không, không quan trọng, quan trọng là hắn thích người ta. Mười một năm trước hắn không ngờ hắn không chết tâm, mười một năm sau vẫn quay lại, người như vậy, nếu rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ băm hắn thành từng mảnh.”
Nói đến vế sau, bà ta gần như nghiến răng nghiến lợi.
Thương Mai kỳ quái hỏi: “Ngươi hận hắn đến vậy sao? Thế thì hay rồi, ngươi đi tìm hắn, đánh cho hắn một trận luôn, đến Thái tử mà ngươi còn dám đánh mà.”
Lưu Nguyệt nhìn cô, cây ngay Thái tử vì có ngươi là Vương phi ở đó, biết nhất định ngươi cũng sẽ nói giúp ta, vì ta có sừng huyết linh dương, ngươi sẽ không để Thái tử nhung nhớ ta. Nếu hôm nay ngươi không tới thì ta sẽ đưa Ý Nhi đi rồi đi tìm Lương Vương, bày kế làm cho Lương Vương và đệ đệ hắn trở mặt thành thù.”
Thương Mai hoàn toàn phục rồi: “Không hổ là bang chủ Diêm Bang, nhiều khó khăn, về Kinh thành có lẽ sẽ xảy ra chuyện nên ta cũng chẳng sợ ngươi uy hiếp.
Ngươi hãy nghĩ xem làm sao qua được cửa ải của Thái tử và Nghỉ phi đi, qua được cửa ải này hãng tới tìm ta xin sừng huyết linh dương.”
Chương 359
Thương Mai nghe xong thì mỉm cười, đặt tay lên vai bà ta: “Lưu Nguyệt, chờ đi, ta sẽ có cách khiến ngươi phải ngoan ngoãn giao sừng huyết linh dương ra.”
Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn cô: “Chỉ dựa vào những uy hiếp này của ngươi sao? Hay là dựa vào việc ngươi giả vờ đáng thương?”
“Đều không phải, ta muốn bà cam tâm tình nguyện giao cho ta, có tin không?” Thương Mai nói xong thì cười thần bí rồi bước đi.
Bây giờ lại đến lượt Lưu Nguyệt ngạc nhiên, cô sẽ có cách gì khiến bà ngoan ngoãn giao sừng huyết linh dương ra đây?
“Ngươi đứng lại, nói rõ ràng đi đã.” Lưu Nguyệt đuổi theo.
Thương Mai nhún vai nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười thần bí.
Nhưng nụ cười ấy lại khiến Lưu Nguyệt rợn tóc gáy, bà ta không thích cảm giác này nhất đấy.
“Nói rõ ràng đi.” Lưu Nguyệt đuổi theo hỏi.
Thương Mai vẫn không nói, suốt chặng đường xuống núi đều không nói.
Đến dưới chân núi, ám vệ đã lái xe ngựa tới, Thương Mai lên xe ngựa: “Tiên các ngươi nhé?”
“Được!” Lưu Nguyệt vốn định không lên nhưng bà ta phải hỏi cho rõ vấn đề này, nếu không tối nay sẽ không ngủ được.
Cứ như vậy, Lưu Nguyệt quấn lấy Thương Mai suốt cả chặng đường, khi xe ngựa đến Kinh thành, Thương Mai mới thở phào, giơ tay lên ra vẻ mất kiên nhẫn: “Được rồi, ta dỗ dành bà, ta cũng không có cách nào khiến bà giao sừng huyết linh dương ra”
“Lừa ta?” Lưu Nguyệt rất giận dữ.
Thương Mai nhìn bà ta: “Đúng thế, lừa bà đấy, nhưng ta phải đính chính lại lời bà vừa nói khi nãy. Thật ra Tống Đoan Dương không thật sự thích công chúa, ông ta thích người khác, mà ông ta đã cất giấu người này trong tim rất nhiêu năm rồi, đến bây giờ cũng vẫn chưa thể buông cố quan hệ hai nước, bà nên hiểu ông ta, ông ta không phải loại người hiếu chiến, nếu cớ sao không làm?”
Lưu Nguyệt sững sờ: “Thế hắn thích ai?”
“Điều này thì ta không thể nói cho bà được, bà không đưa ta sừng huyết linh dương cũng vì bà có nguyên tắc của mình. Đây là bí mật của Tống Đoan Dương mà ta cũng phải giữ nguyên tắc của mình, ta không thể nói cho người khác.”
Nói xong cô xuống ngựa trước, để bà ta và Ý Nhi dẫn theo Bốn Mắt đi xuống sau.
Lưu Nguyệt Bốn Mắt xuống ngựa.
Thương Mai nói với Đao lão đại: “Đi đi!”
Đao lão đại đáp: “Vâng!”
Xe ngựa chậm rãi rời đi, Thương Mai vén rèm cửa lên, nhìn Lưu Nguyệt một tay dắt Bốn Mắt, một tay dắt Ý Nhi, ngơ ngác nhìn xe ngựa đang đi xa.
Đao lão đại hỏi: “Đại tiểu thư, chúng ta không cần phái người đi theo họ à? Nếu không làm sao biết được họ sống ở đâu?”
Thương Mai hạ rèm xuống, mỉm và mang sừng huyết linh dương tới thôi.”
Đao lão đại giật mình: “Không phải vừa nãy người nói là lừa bà ta sao?”
“Tiểu Đao ngốc nghếch!” Thương Mai cười lắc đâu: “Ngươi không hiểu tâm tư phụ nữ”
Đúng là Đao lão đại không hiểu thật: “Vì sao?”
“Trẻ con không nên hỏi nhiêu.” Thương Mai đáp.
Đao lão đại lẩm bẩm: “Ta không phải trẻ con, nô tài còn lớn hơn người ấy.”
Thương Mai bật cười, haiz, thật ra thì, thật vừa về đến phủ công chúa thì đã dặn: “Nói cho Lương Vương, tìm được người rồi.”
“Vâng!” Ám vệ ra ngoài.
Không lâu sau, Lương Vương và Tiêu Thác quay về, hai người vội vội vàng vàng chạy vào.
Vẻ mặt Lương Vương cực kỳ lo lắng, vừa vào cửa đã hỏi: “Ý Nhi đâu?”
Thương Mai nặng nề nhìn hắn một cái: “Ngươi ngồi xuống trước đi, bình tĩnh nghe ta nói.
Lòng Lương Vương chùng xuống, run giọng hỏi: “Xảy ra chuyện rồi à? Nàng ấy xảy ra chuyện rồi? Chết rồi sao?”
Thương Mai lắc đầu: “Không, nàng vẫn phào nhẹ nhõm: “Vậy mà ngươi cứ mang cái bản mặt nghiêm túc đó làm bản vương sợ chết Vẫn ổn chứ?”
Thương Mai khẽ thở dài, khoé mắt đã ươn ướt, giả vờ khóc thật khó, cô không phải Ảnh hậu: “Nàng chỉ bị thương nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng, chỉ là…”
Tiêu Thác nhảy dựng lên: “Ngươi nói đi, chỉ là cái gì? Làm người ta sốt hết cả ruột.”
Thương Mai liếc nhìn Tiêu Thác, không biết hắn sốt ruột cái gì, người nên sốt ruột còn chưa sốt ruột.
Lương Vương nhìn Thương Mai chằm chằm: Lương Vương: “Ngươi không nên biết thì tốt hơn, nếu ngươi đã lựa chọn thỏa hiệp với mẫu hậu ngươi thì cứ tiếp tục thỏa hiệp, không quan trọng, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ giúp Ý Nhi báo thù”
Sắc mặt Lương Vương thay đổi, quay đầu hung ác hỏi Đao lão đại: “Ngươi nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?”
Đao lão đại giật nảy mình: “Ta… ta không biết, khi chúng ta đến thì thấy một người đàn giữa trời quang, khiến Lương Vương nổ tung thành từng mảnh.
Sau đó cơn giận dồn dập từ dưới bàn chân lên tận ót, ngọn lửa hắn đã chôn chặt trong lòng hơn mười năm, hôm nay đã bùng phát, không nhỏ chút nào.
Hắn siết chặt tay, Thương Mai đứng bên cạnh hắn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương “răng rắc”, Lương Vương đã chết, cuối cùng cũng sống lại.
Bị ức hiếp nhiều năm như vậy, ẩn nhân người, bước từng bước chứ không chạy điên cuồng như Thương Mai đoán, nhưng mỗi bước chân này lại nặng nề khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Tiêu Thác cũng rất chấn động: “Trời ơi, Mộ Dung Toàn này cũng mất trí quá rồi.”
“Tiêu Thác, đi xem hắn đi, giữ lại một hơi thở cho Thái tử” Thương Mai nhẹ giọng nói.
Thái tử vẫn chưa thể chết, chí ít không thể chết trong tay Lương Vương.
“Giết hắn cũng không không thể chết trong tay Lương Vương.” Thương Mai nói.
Tiêu Thác nặng nề thở ra: “Được, ta đi ngay!”
Đúng thế, Thái tử không thể chết trong tay Lương Vương.
Sau khi Tiêu Thác rời đi, Thương Mai ngôi trên ghế, mọi chuyện đã loạn hết lên hơn, nhưng cũng nên làm loạn thôi, không phải sao?
Đao lão đại mờ mịt: “Đại tiểu thư, ta nói sai gì rồi sao? Hình như Lương Vương điện hạ rất kích động.”
Thương Mai đáp: đã thấy mà thôi.”
Khi họ vào, đúng là có một người nam đè trên người Ý Nhi, chẳng qua là Lương Vương đã hiểu lâm.
Hy vọng hắn có thật sự đối mặt với quan hệ mẫu tử và quan hệ huynh đệ của họ, phấn chấn trở lại, chữa khỏi vết thương ở chân cho hắn, từ chối hôn sự với tiểu thư Lâm gia.
Mọi chuyện vẫn còn kịp.
Sau khi Tiêu Thác đi, Hồ Hạnh Nhi bước vào, nàng đề nghị ép Tôn Xán, công tử chơi bời lêu lổng kia làm vị hôn phu của công chúa.”
“Tôn Xán?” Thương Mai biết hắn, là đệ đệ của Nhu Giao, hắn đúng là một tên du thủ du thực.
“Thật ra chỉ là kế che mắt thôi, lôi hắn ra trước là để chuẩn bị cho kẻ đứng sau.”
“Ai?” Thương Mai hỏi.
“Cháu trai của Lương Thái phó, Lương Thụ Lâm, con của vợ lẽ, Lương Thái phó không thích hắn, tài cán, không cam lòng bị gia tộc phớt lờ nên hắn đã nương nhờ Quý thái phi và Nam Hoài vương.”
Lương Thụ Lâm? Thương Mai cố gắng nhớ lại nhưng không có thông tin về người này.
Chương 360
Hồ Hạnh Nhi nói: “Lương Thụ Lâm, chính ngũ phẩm hoài hoá lang tướng, Lương Thái phó chỉ tuỳ ý ném cho việc vặt, bổ nhiệm Vũ Lâm Vệ trong Đông cung của Thái tử làm thống lĩnh, trong tay chỉ có mười hai thị vệ, là người có quan giai thấp nhất trong Lương gia, cũng là đứa cháu Lương Thái phó không coi trọng nhất. Nhưng, nếu lần này hắn cưới được công chúa thì hắn sẽ trở thành mối lo lớn với Lương Thái phó.”
“Người trong cung Thái tử?” Thương Mai cười khẩy: “Quý thái phi đúng là cao minh, dùng người của Lương gia, lại còn là người trong cung Thái tử, lá gan bà ta cũng thật lớn”
“Bà ta có dã tâm của Võ Hoàng, cũng có sự hung ác của Võ Hoàng, càng có chiến lược của Võ Hoàng, phải cẩn thận người này.” Hồ Hạnh Nhi nói.
“Ngươi biết những tin này từ đâu vậy?” Thương Mai nhìn nàng, nàng là phú thương, sao lại biết nội tình của Quý thái phi?
Hồ Hạnh Nhi nhướn mắt: “Vậy ngươi nghĩ Tụ Hiên Cư của ta là làm gì? Thật sự chỉ là kiếm bạc từ đám quý tộc kia sao? Nếu không thăm dò chút tin tức thì ta cũng không kinh doanh được, dựa vào trời kiếm cơm, còn phải dựa vào chính sách Hoàng gia kiếm cơm, không phải sao?”
Thương Mai mỉm cười: “Hồ Hạnh Nhi, ngươi sắp phát tài rồi.”
“Cưới công chúa mới phát tài lớn, công chúa có thân phận cao quý, trải qua ba đời Hoàng đế, tài phú nhà nàng ngoài sức tưởng tượng của ngươi luôn.”
Thương Mai gật đầu: “Ta biết, từ sau khi có người trong cung nói Hoàng thái hậu có lòng muốn tổ chức hôn lễ cho công chúa là ta biết họ tới vì cái gì rồi.”
“Ngươi có cách nào giải quyết không?” Hồ Hạnh Nhi nhìn Thương Mai rồi hỏi. Nàng thật sự rất lo cho công chúa, với nàng mà nói, ý nghĩa của người đồng hương Thương Mai này còn không bằng công chúa, nàng ghi thù, cũng ghi ân.
Thương Mai suy nghĩ một chút: “Đợi lão Thất từ cung về rồi tính, hắn vào cung đã lâu, đến giờ vẫn chưa về.”
“Nghe nói Việt Đông Vương cũng vào cung rồi, Việt Đông Vương sẽ đồng ý tìm phu quân cho công chúa, hơn nữa Việt Đông Vương có bất hoà với Tiêu gia là vì chuyện Tiêu Kiêu phụ công chúa năm đó. Mặc dù ta cảm thấy chuyện này nói rõ ra sẽ khiến Việt Đông Vương thay đổi cái nhìn với Tiêu Kiêu, nhưng ông ta sẽ không để công chúa chịu tủi nhục mà gả nàng cho Tiêu Kiêu đâu, vì Tiêu Kiêu đã có chính thất rồi.”
Thương Mai nói: “Đây cũng là điều ta lo lắng, bây giờ ta tìm được sừng huyết linh dương, tìm được Lưu Nguyệt nhưng ta không dám khẳng định 100% bà ta sẽ giao nó ra, giữa bà ta và Tống Đoan Dương từng có quan hệ… hoặc là hiềm khích.”
“Cướp? Hay là trộm?” Hồ Hạnh Nhi đề nghị.
Thương Mai lắc đầu: “Ta cũng nghĩ đến rồi, nhưng bà ta là bang chủ Diêm Bang, rất thông minh, cũng rất tinh quái, bà ta biết tất cả các thủ đoạn bẩn thỉu, bà ta sẽ có phòng bị. Trừ khi bà ta ấy tự nguyện giao ra, nếu không dù huyết linh dương.”
Hồ Hạnh Nhi nói: “Ta từng nghe nói về bang chủ Lưu Nguyệt của Diêm Bang, tổ Lương, cắm rễ ở Đại Lương, Diêm Bang là mối hoạ lớn của triều đình Đại Lương. Nghe nói khi ấy đại công chúa Kinh Mặc của Đại Lương từng triệu kiến nàng, muốn thu nạp Diêm Bang vào triều đình, nhưng cuối cùng công chúa Kinh Mặc lại thả nàng đi, không biết vì sao sau này nàng ấy lại rời khỏi Diêm Bang, rời khỏi Đại Lương, không ngờ lại đến Kinh đô Đại Chu, còn sinh Dương”
Hồ Hạnh Nhi mỉm cười: “Vậy ngươi đoán bà ta thích Tống Đoan Dương không?”
“Ta đã cho người đi điều tra thời điểm bà ta đến Kinh thành khi xưa rồi, nếu vừa đúng là mười một năm trước thì suy đoán của ta là đúng. Mười một năm trước, Tống Đoan Dương tới Kinh thành là để cưới công chúa.”
Hồ Hạnh Nhi nhắc nhở: “Thương Mai, Diêm Bang không dễ động vào, từ sau khi nàng rời đi, mọi người vẫn đang đợi nàng quay về, thế lực của Diêm Bang rất lớn, thậm chí còn lấn át cả Tào Bang. Phải biết bang chủ trước kia của Tào Bang là Ôn Ý của Phi Long Môn, cũng chính là Thái Hoàng thái hậu của Đại Lương quốc.”
Thương Mai nói: “Ta biết, cho nên nếu bà ta thật sự không giao sừng huyết linh dương ra thì ta tạm thời vẫn chưa có cách, chỉ hy vọng Nhi đứng dậy: “Ừm, nếu cần ta giúp đỡ thì cứ cho người đến tìm ta”
“Ừm, ngươi đi đi, ta biết gần đây ngươi cũng bận sứt đầu mẻ trán, chút chuyện trong nhà ngươi… Thôi không nhắc nữa cho ngươi khỏi phiền não, đi đi” Thương Mai nói.
Hồ Hạnh Nhi thản nhiên đáp: “Không có gì, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn”
Hai người đã vượt qua mọi chông gai, trở ngại để tới, đủ hiểu được Mai đang chờ hắn trước giường Tráng Tráng, nghe thấy giọng Nghiêm Vinh, cô bước nhanh ra ngoài.
“Tình hình thế nào?” Thương Mai cởi áo ngoài cho hắn, thấy sắc mặt hắn xanh mét thì biết tình huống không ổn.
Mộ Dung Khanh tức giận nói: “Mẫu hậu khăng khăng muốn tìm người phò mã cho Tráng Tráng, mà Việt Đông Vương lại đồng ý, chuyện này bản vương là hậu bối nên không có quyền can thiệp, vì đây Hoàng thúc không nhường nhịn câu nào, ông ấy sắp tới rồi đấy, muốn gặp Tráng Tráng.”
Thương Mai lo lắng nói: “Đến chàng cũng không đối phó được Việt Đông Vương?”
“Ai đối phó được với ông ấy?” Mộ Dung Khanh vẫn rất tức giận.
Thương Mai nói: “Hôm nay xảy ra một vài chuyện, chàng gặp Lương Vương chưa?”
“Chưa, sao thế?” Mộ Dung Khanh quay đầu lại hỏi.
Thương Mai kể lại chuyện hôm nay Thái tử bắt Ý Nhi đi.
Mộ Dung Khanh cười khẩy: “Phế vật này đúng là tự chuốc diệt vong.”
“Nhưng cũng tốt, chí ít Lương Vương sẽ không nhượng bộ nữa.” Thương Mai cất lời.
“Cũng là chuyện tốt.” Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút: theo hắn không? Đừng để hắn đánh chết Thái tử”
“Ta để Tiêu Thác đi theo rồi.”
“Vậy thì được, mặc Mộ Dung Khanh thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hẳn là Việt Đông Vương tới rồi.
Thương Mai đi ra thì thấy một người mặc triều phục thân Vương màu đen thêu rồng vàng bốn móng và mấy người nữa đi vào. Ông ta
khoảng sáu mươi tuổi, bước đi trâm ổn, vẻ mặt cũng giống Mộ Dung Khanh, u ám sâm sì, có thể thấy hai người đúng là vừa cãi nhau trong cung.
Thương Mai khom lạnh lùng liếc Mộ Dung Khanh sau đó lại nhìn Thương Mai, nói vẻ cộc cằn: “Không dám, Vương gia nhà ngươi còn không để bản vương vào mắt, hắn là Nhiếp Chính Vương đã một tay che trời rôi, ngươi là Vương phi của hắn thì cũng cứ uy phong như hắn đi.”
Mộ Dung Khanh khit mũi: “Vô lý đùng đùng!”
“Mộ Dung Khanh, ai vô lý đùng đùng?” Quả nhiên Việt Đông Vương rất dữ dằn, một câu Còn có Mẫu hậu không? Còn có tiểu cô cô không? Nó còn trẻ như vậy mà ngươi đã để cho nó không chủ không miếu mà đi như vậy? Hay là ngươi muốn đợi nó đi rồi mới tìm âm hôn cho nó?”
“Bây giờ tiểu cô cô vẫn chưa chết.” Mộ Dung Khanh tức giận nói: “Thúc đang nguyền rủa cô cô sao?”
“Ai nguyền rủa nó? Bản vương sẽ nguyền rủa nó sao? Nó gặp chuyện, bản vương là nó? Bao nhiêu năm qua nó sống thế nào, các ngươi có ai quan tâm nó? Chẳng ai quan tâm cải!” Việt Đông Vương mắng mãi mắng mãi rồi nghẹn ngào.
Thương Mai nghe ra được ông ta đang dùng sự phẫn nộ để che đi nỗi buồn, lời này là đang chỉ chính bản thân ông ta, ông ta biết Tráng Tráng sống không tốt, nhưng ông ta lại không quan tâm, bây giờ Tráng Tráng sắp chết, ông nàng.
“Ta lười nói với thúc, tiểu cô cô có người mình thích rồi, thúc tìm bừa một người làm bạn đời cho cô cô, liệu cô cô có vui không?” Mộ Dung Khanh xoay người rồi đột nhiên quay đầu lại: “Thúc đúng là hòn đá kê nhà xí, vừa cứng vừa thối!”
Việt Đông Vương tức giận, nhảy dựng lên muốn đánh Mộ Dung Khanh: “Bản vương không đánh tên nhóc xấu xa nhà ngươi thì ngươi không biết tôn trọng thúc thúc ngươi à.”
Mà Thương Mai cùng mẹ Ý Nhi cũng lấy được tin tức của đám hành khất.
Lúc Thương Mai đưa người đi đến chân núi miếu thì liền thấy mẹ Ý Nhị, trong tay bà ta dắt một thứ… nhìn như là chó, nhưng rõ ràng không phải, nhìn kỹ thật một chút, là chó sói.
Bước chân bà ta rất nhanh, không giống một chút nào với dáng vẻ bình ổn lúc ở phủ công chúa cả.
Thương Mai cùng Đao lão đại đuổi theo, mẹ Ý Nhi quay đầu liếc mắt nhìn, cũng không kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt nói: “Vương phi cũng tới rôi?”
“Đúng vậy.” Thương Mai đi tới, chỉ thấy con chó sói bà ta dắt bỗng nhiên chồm chân trước lên, hung ác muốn nhào tới Thương Mai, Ý Nhi quát một tiếng: “Lui ra, không biết nhìn gì cả, người tốt người xấu cũng không phân biệt được?”
Con sói bị mẹ Ý Nhi măng, lập tức rút lui và ngoan ngoãn nằm rạp xuống cạnh chân bà ta.
Thương Mai tò mò nhìn bà ta, luôn cảm thấy người đàn bà này không đơn giản, không kìm được hỏi: ‘Không biết nên gọi bà như thế nào chứ?”
“Lưu Nguyệt.” mẹ Ý Nhi nói.
Thương Mai nhìn bà ta, có chút kinh ngạc, ‘Lưu Nguyệt? Bà là Lưu Nguyệt?”
Mẹ Ý Nhi lẳng lặng nhìn cô: “Là Lục Nguyệt, không phải Lưu Nguyệt.”
Thương Mai nhớ tới Ý Nhi nói mẹ nàng ta có sừng huyết linh dương, chẳng lẽ thật sự là Diêm Bang giúp Lưu Nguyệt trộm sừng huyết linh dương sao?
Thương Mai trong lòng vô cùng vui mừng, nếu quả là như vậy thì thật là quá tốt, Tráng Tráng được cứu rồi.
Nhưng mà, cô thản nhiên, nói: “Đi thôi!”
Đoàn người lên núi, Lưu Nguyệt và Thương Mai đi nhanh như bay, đường núi kiểu này đối với hai người mà nói thật là bình thường.
Đi tới cửa miếu, có tiểu hòa thượng ở bên ngoài đang quét lá rụng, thấy có người tới, vẻ mặt có chút kinh hoảng: “Các ngươi là ai? Nơi này không phải là nói: “To gan, Nhiếp Chính Vương phi đi tới, còn không mau cung kính đón vào?”
Hòa thượng nghe Đao mấy hộ vệ ăn mặc giống nhau, xem ra hẳn là người trong cung.
“Chuyện này …” Tiểu hòa thượng chỉ Lưu Nguyệt đang dắt chó sói, có chút kinh sợ: “Chó sói thì không thể cho vào.”
“Đây là chó!” Lưu Nguyệt nói.
Tiểu hòa thượng tuy không có kiến thức gì mấy, nhưng cũng biết đấy không phải chó, vội vàng khoát tay: “Là chó cũng không thể đi vào, tránh để quấy rầy khách quý.”
Thương Mai chỉ biết khách Nghi Phi cũng ở đây.
Thương Mai bình tĩnh nói: ‘Bổn phi muốn vào, bà ấy là bạn của ta, cũng muốn đi vào, ngươi muốn ngăn trở sao?”
Tiểu hòa thượng ngẩn ra, tuy Nhiếp Chính Vương phi không thể so với Nghi Phi, nhưng nếu thật sự suy xét thì người câm quyên hiện thời chính là Nhiếp Chính Vương.
Cân nhắc vài bận, tiểu hòa thượng đành lui về phía sau: “Vương phi, mời!”
Lưu Nguyệt dắt chó sói đi thả ra là liên nhanh chân chạy đi, Lưu Nguyệt đuổi sát, Thương Mai cũng đuổi theo.
Chó sói một mực chạy về phía phòng chứa củi, xa xa liền nghe được tiếng kêu cứu của Ý Nhi.
Sắc mặt Lưu Nguyệt nghiêm lại, xông đến một cước đá văng cửa phòng chứa củi, chỉ thấy Ý Nhi bị một tên tay sai đè trên mặt đất, áo quần xộc xệch.
Tên tay sai bên cạnh thấy có người xông vào, nhào đứt một miếng thịt tươi máu.
Lục Nguyệt bay nhào qua, một tay tóm lấy tên tay sai đang bổ nhào trên người Ý Nhi, Thương Mai còn chưa kịp thấy rõ, chỉ nghe “Rắc rắc” một tiếng, tên tay sai kia đã mềm nhũn tê liệt trên đất, cổ bị vặn gãy, tắt thở.
Thương Mai đỡ Ý Nhi dậy, chỉnh lại áo quần cho nàng ta, Ý Nhi úp mặt vào lòng Thương Mai, khóc nức nở: “Những người kia xong, lạnh lùng nhìn Ý Nhi: “Đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Không được tự ra ngoài một mình, con còn không tin.”
Ý Nhi tủi thân nói: “Con không biết bọn họ là người xấu, hắn nói hắn là đệ đệ của Đại Đầu ca ca”
“Thằng chó Thái tử kia đâu?” Lưu Nguyệt cũng không an ủi con gái, hỏi thẳng.
“Con không biết, hắn nói đem con thưởng cho hai người này.” Ý Nhi lau nước mắt, khuôn mặt tròn còn đẫm lui ra!” Lưu Nguyệt hướng về phía chó sói hô một tiếng, sau đó ngồi xuống kéo lên một ngươi đâu?”
Tên tay sai kia đau đến mặt mũi méo mó: “Ở trong phòng cùng Nghi Phi nương nương.”
Lưu Nguyệt đứng lên, đưa lưng về phía Thương Mai: “Vương phi, lần này không nhọc người nữa, người hãy giúp ta trông chừng đứa nhỏ ngu xuẩn này với.”
Thương Mai biết bà ta muốn đơn độc giải quyết Thái tử, hơn nữa nghe tên tay sai nói Nghi Phi cũng ở đây, cô quả là thật không thích hợp ra nói.
Lưu Nguyệt mang chó sói Bốn Mắt đi ra ngoài, mang cảm giác vô cùng khí thế.
Thương Mai cởi áo ngoài đưa cho Ý Nhi mặc xong, hỏi nhỏ: “Không sao chứ?”
“Không sao, bọn họ đánh ta một trận, còn cởi quần áo ta nữa, không biết là muốn làm gì.” Ý Nhi nói.
Thương Mai không khỏi kinh ngạc, Ý Nhi này là đơn thuần quá mức hay là do được bảo vệ quá kỹ vậy chứ? Làm sao bảo nàng ta ngu ngốc.
Trong đầu cô bỗng nhiên thoáng qua một tia lóe sáng, sau đó bình tĩnh nói với Ý Nhi: “Bọn họ là muốn làm nhục ngươi, biết không hả?
Nếu Lương Vương điện hạ hỏi ngươi thì ngươi cứ nói cho hắn rằng ngươi bị người của Thái tử làm nhục.”
Ý Nhi nhìn nàng ta: “Lương Vương chính là Đại Đầu ca ca?”
“Đúng vậy, ngươi không biết thân phận hắn sao?” Thương Mai hỏi.
Ý Nhi có buôn bán, vậy là huynh ấy lừa gạt ta ư?”
“Con bé ngốc, thế gian này đầy rẫy những lời nói dối, nhưng cũng có một ít là lời nói dối có thiện ý, lời hắn nói với ngươi đều là thiện ý, không muốn tổn thương ngươi.” Thương Mai nói.
Thương Mai trong lòng thâm lấy làm kỳ, Lưu Nguyệt trông có vẻ xấu xa, vậy mà tại sao lại dạy ra con gái không biết đánh võ, cũng không Mai để cho nàng ta ngồi xuống, bắt mạch xem có nội thương gì hay không.
Sắc mặt cô từ từ trâm xuống, nhìn nàng ta, giờ mới hiểu được, tại sao nàng ta cái gì cũng không hiểu, là do được bảo vệ quá kỹ.
“Ta không sao!” Ý Nhi thu tay về, thấy Thương Mai thần sắc ngưng trọng, liền cười an ủi.
Thương Mai nhìn nàng ta, hẳn nàng ấy cũng tự biết, thật lạc quan đáng yêu.
Cô cảm nàng ta nói những lời đó với Lương Vương.
Nhưng mà áy náy chẳng qua chỉ là tạm thời, cô đứng lên kéo tay Ý Nhi: “Đi, chúng ta ra cửa chờ mẹ ngươi đi.”
“Được!” Ý Nhi ngoan ngoãn đi theo cô đi ra ngoài, thấy Đao lão đại ở sau lưng xử lý thi thể, liền quay đầu dặn dò một câu: “Vị tiểu ca này, ngươi lôi thi thể ra ngoài đi, bên ngoài có chó hoang, cho hẫng một nhịp, suýt chút nữa lăn xuống thêm đá.
Cô cho ám vệ trông chừng Ý Nhi, còn mình thì đi tìm Lưu Nguyệt, cô có thể không ra mặt, nhưng nhất định phải xem náo nhiệt mới được.
Lưu Nguyệt mang Bốn Mắt, đảo tìm từng gian phòng, rốt cuộc cũng thấy một gian phòng có thị vệ và cung nữ giữ cửa.
Khi thị vệ và cung nữ còn chưa thấy mình, bà vọt đến một bên, sau đó theo mà nhảy vào.
Người trên giường đang cuông hoan, nào có nghe được tiếng người đi vào.
Lưu Nguyệt chậm rãi ngôi ở thế, rút một con dao ra rồi lấy thêm ra một khối đá mài nho nhỏ, chậm rãi mài thanh đao đó.
Âm thanh đáng xấu hổ tràn khắp phòng, bà coi như không nghe thấy, chỉ lặng lẽ mài đao.
Thương Mai ở ngay trên nóc nhà, dỡ lên một viên ngói, nhìn thấy hết cảnh bên dưới.
Ánh ra ánh sát đoạt mạng.
Chương 357
Thương Mai cười thầm, Lưu Nguyệt còn chưa động thủ, chẳng lẽ là muốn chờ bọn họ làm xong chuyện? Quả thật là vậy, phá vỡ chuyện tốt người ta khác gì giết cha mẹ người ta chứ.
Thái Tử khẽ gầm nhẹ một tiếng, sau đó hết thảy đều ngưng lại.
Lưu Nguyệt chậm rãi lên tiếng: “Làm xong rồi sao?”
Thái tử và Nghỉ Phi bị kinh sợ nhảy dựng lên, Nghỉ Phi bật ngồi dậy, tức giận nói: “Ngươi là ai?”
Người ngoài cửa nghe tiếng ùa vào, Bốn Mắt gâm gừ một tiếng, nhào tới.
Hai cung nữ chạy thục mạng, thị vệ của Thái tử tạm thời có thể ngăn cản, nhưng Bốn Mắt thực sự hung ác, quân nhau một hồi, hai người đều bị căn bị thương, không dám làm bừa.
Lưu Nguyệt để thanh đao lên bàn, lấy ra tràng hạt, lần trong tay, khiêm nhường lễ độ nói: ‘Là Thái tử điện hạ sao?”
Thái tử hoảng loạn mặc xong quần áo, thốt nhiên giận dữ: “Ngươi là vào bằng cách nào? Cút ra ngoài!”
“Cút thì phải cút thôi, mà Thái tử bớt giận, Phật môn là nơi thanh tịnh, không thích hợp ồn ào náo động!” Bà chậm rãi đứng lên, tay vẫn lần tràng hạt, nói với Nghi Phi: “Vị *** phụ này, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta còn có lời muốn nói với Thái tử điện hạ.”
Nghi Phi đã mặc xong quần áo, chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng, đáy mắt xuất ra sát ý, nhưng đây là cửa Phật, nàng ta không có đủ thuộc hạ, hơn nữa, thấy người phụ nữ này có thể im hơi lặng tiếng đi vào, nhất định không đơn giản, hảo hán không so đo thua thiệt trước mắt, nàng ta
nhìn chòng chọc Lưu Nguyệt một lúc rồi đi ra ngoài.
Thật ra thì ngược lại không phải là Lưu Nguyệt im hơi lặng tiếng đi vào, chẳng qua là bọn họ quá trầm mê vào “vận động”, không có chú ý đến.
Sau khi Nghi Phi ra ngoài, Thương Mai tiếp tục quan sát, cô vốn tưởng rằng Lưu Nguyệt sẽ vấn tội trước rồi mới ra tay tiếp.
Nhưng mà Lưu Nguyệt không theo lối thường, Nghi Phi mới vừa đi, bà ta liên câm thanh đao nhào tới.
Sau đó, Thương Mai nghe thấy một loạt những câu chửi thề bẩn thỉu nhất mà đời này cô từng nghe, như đồ chó tạp chủng, thứ đầu đường xó chợ, con mẹ ngươi, rôi thăm hỏi sức khỏe ông của Lưu Nguyệt thì cũng chỉ như mấy lời thăm hỏi sức khỏe thường ngày mà thôi.
Lời bà nói cũng chỉ là một hai từ, nhưng mà lại làm cho người ta không cách nào không liên tưởng tới mấy chuyện bẩn thỉu, ý tứ đại khái kiểu chim nhỏ như ngươi mà đòi làm đại bàng à, mấy lời này nghe thật là thi thú.
Nhưng có vài lời Thương Mai nghe xong lại có chút không được tự nhiên, bởi vì bà dùng một loại phương thức kỳ quái thăm hỏi tổ tông nhà Mộ Dung.
Phiên dịch mộ phần nhà ngươi có phải bị lấp cứt rôi không mới sinh ra cái loại chó như ngươi, tổ tiên Mộ Dung thật là mệt mỏi, là con dâu của nhà Mộ Dung, cô cảm thấy như được khai sáng thêm một thế giới chửi thề mới.
Nhưng nhớ tới hành vi của Thái tử, nhớ tới nếu tới chậm một bước, Ý Nhi sẽ như thế nào, lửa giận liền bốc lên tới đỉnh đầu, chửi thầm: Chửi Dung tôi giúp bà giữ chặt rồi.
Thái tử cũng bị đánh đến không ngóc đầu lên được, Lưu Nguyệt ra tay ác độc, gào con gọi cháu, không đánh chết, nhưng cũng sống dở chết dở.
Nghi Phi sau khi đi ra ngoài lập tức gọi người trong miếu tới, nhưng những người xuất gia ở đây mỗi ngày thường không luyện công phu, chỉ niệm kinh, đánh không được, chửi không được, cũng chỉ có thể ở bên ngoài Phi, biết không không thể nấp được nữa, nếu không mẹ con Ý Nhi sẽ gặp rắc rối to.
Dù sao Nghi Phi cũng căm ghét cô, cô cũng không để tâm là sẽ bị nàng ta ghét thêm chút nữa.
Cô từ nóc phòng nhảy xuống, đáp xuống trước mặt Nghi Phi .
Nghỉ Phi thấy cô, nghiến răng nghiến lợi nói: ˆLà ngươi?”
“Là ta!” Thương Mai cười chúm chím: “Nghi Phi nương nương có hứng thú tới nơi này lễ nào sao?” Nghi Phi lạnh lùng nói
Thương Mai lắc đầu: “Không, Nghi Phi nương nương yên tâm, ta miệng rất kín, điều không nên nói thì một chữ ta cũng sẽ không nói.”
Nghi Phi uy hiếp nói: “Ngươi nếu nói ra một chữ, chính là tự tìm đường chết, ngươi cho là ngươi có Mộ Dung Khanh che chở là bốn cung không làm gì được ngươi sao?”
Thương Mai lại lắc đầu: “Nghi Phi nương nương hiểu lầm rồi, đắc tội nương nương, hắn nhất định sẽ áp giải ta đến cho nương nương xử tội, rồi lại đến điện Hoàng thái hậu sám hối nữa cơ.”
“Ngươi đừng hòng dùng Hoàng thái hậu trấn áp bổn cung, bổn cung không sợ, ngươi cho dù trở về nói lại thì liệu có mấy người tin ngươi? Bổn cung chỉ là tới nơi này bái Phật, Thái tử điện hạ cũng vừa hay cũng tới đây, bổn cung là mẹ túng ngươi vu khống hãm hại bổn cung đâu.”
Thương Mai lúc thì nghe nàng ta bảo không sợ cô nói chuyện này ra, lúc thì lại bảo nếu cô dám nói ra một chữ thì chính là tự tìm đường chết, có thể thấy nàng ta đang rất sợ.
Thương Mai nói: ‘Nương nương, ta không can thiệp chuyện của nương nương, ta cũng không muốn đắc tội với người trong cung, chuyện ngày hôm nay chỉ nhắm đến Thái tử, không nhắm đến nương nương. Nương nương là tới bái Phật, bái xong thì trở về đi thôi, tùy tùng của Thái tử điện hạ chết ở chỗ như nương nương chưa từng xuất hiện ở đây.”
Cô tuy không sợ Nghi Phi, nhưng cũng không muốn gây họ, ai nói ra cũng được, cô không muốn nhắc tới, dơ bẩn miệng mình.
Nghi Phi nhìn chằm chằm cô, khẽ cắn môi dưới, hận ý như ngọn lửa cháy mạnh phủ đầy con ngươi: “Cảm ơn Vương phi nhắc nhở, bổn cung ghi nhớ trong lòng, một khắc không thể quên.”
Nói xong, nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực, cùng cung nữ rời đi.
Lưu Nguyệt đánh đủ xong, cắm thanh đao vào đầu gối Thái tử, chỉ nghe một phật châu trong tay, vẻ mặt bình tĩnh từ bi đi ra, nói với Thương Mai: “Vương phi, đi thôi.”
Thương Mai nói: “Ngươi đi trước, ta vẫn phải lộ mặt chút.”
Lưu Nguyệt nhìn cô: “Vương phi không cần thiết làm như vậy, người nào làm người nấy chịu, ta đảm đương nổi.”
“Không, ta chẳng qua là nhìn hắn không thuận mắt, muốn đập thêm một cái thôi!” Thương Mai bình tĩnh nói, cô tin Lưu Nguyệt có thể chống khó có thể chống lại được độc thủ của hoàng hậu.
Cô nói xong liền tiến vào, một cước giãm lên giường, túm cổ áo Thái tử, lạnh lùng thốt: “Lần này ta còn phạt nhẹ nhàng, nếu còn có lần sau thì ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!”
“Hạ Thương Mai, bổn cung sẽ cho ngươi chết không toàn thây!” Thái tử cuồng loạn kêu lên.
Thương Mai cười khẩy một tiếng: “Bà chờ!”
Dù sao, bọn họ vốn cũng không phải ít.
Nhớ tới những chuyện hắn làm với Lương Vương, nhớ tới những chuyện hắn làm với nguyên chủ Hạ Thương Mai, cô đánh tiếp một chưởng xuống chính giữa bụng Thái tử, Thái tử cong gập người, đau đến không nói ra lời.
Thương Mai thần sắc lạnh như băng nói: “Điện hạ chịu đi, chuyện xảy ra ở viện Ngũ Nguyệt ta vẫn còn nhớ, nhớ rất rõ Thái tử đã đánh ta vào chỗ chết thế nào.”
Cô là do mẹ quyết định có giết hay không, nhưng còn mạng Thái tử, cô là nhất định phải là người định đoạt.
Lúc xuống núi, Thương Mai hỏi Lưu Nguyệt: “Ý Nhi nói bà có sừng huyết linh dương, phải không?”
Lưu Nguyệt tay vân đang lần chuỗi tràng hạt như cũ: ‘Không có.”
Ý Nhi nói: “Mẹ, chúng ta có mà, tại sao nói không có? Có thể cứu công chúa một mạng đó.”
“Im miệng, ngươi biết cái gì? Ngu Diêm Bang bang chủ Lưu Nguyệt mà Thái tử Lương Quốc Tống Đoan Dương nói, có thể bà không muốn thừa nhận, bởi vì bà biết Thái tử Lương Quốc đang ở tại kinh đô Đại Chu, một khi bà thừa nhận mình có sừng huyết linh dương và lấy ra thì cũng chính là báo cho Thái tử Lương Quốc biết bà đang ở nơi này.
Tống Đoan Dương đã từng nghiến răng nghiến lợi nói muốn lấy mạng của Tống Đoan Dương mà khiên hắn hận bà tới tận mười mấy năm. Thương Mai tuy có suy đoán, cũng không dám kết luận, nhìn Ý Nhi, quả thật có mấy phần giống Tống Đoan Dương.
Chương 358
Cô nhờ Đao lão đại chăm sóc Ý Nhi rồi nói với Lưu Nguyệt: “Có thể nói chuyện một lát không?”
Lưu Nguyệt nhìn cô, im lặng bước sang một bên rồi Thương Mai cũng đi theo.
“Chúng ta giao dịch đi.” Thương Mai nói.
Lưu Nguyệt lắc đầu: “Ta không phải thương nhân.”
“Ý Nhi bị bệnh, bệnh bẩm sinh, đúng không?” Thương Mai cất lời.
Lưu Nguyệt ngạc nhiên nhìn cô: “Sao ngươi biết?”
“Vừa nãy ta đã bắt mạch cho nàng ấy!” Thương Mai trả lời.
Lưu Nguyệt lắc đầu: “Ta nhớ ngươi biết y thuật, ý là ngươi có thể chữa khỏi cho nó?”
Câu nói này khiến Thương Mai biết bà ta vẫn luôn chú ý những chuyện xảy ra trong Kinh thành.
Thương Mai lắc đầu: “Ta không chắc chắn tuyệt đối có thể chữa khỏi cho nàng ấy, nhưng có thể đảm bảo trong vòng hai năm nàng ấy không phát bệnh.”
Trong thuật kim châm có phương pháp trị bệnh tim bằng cách châm cứu, đương nhiên nó rất phức tạp, bây giờ cô vẫn chưa sử dụng thành thục.
“Hai năm?” Lưu Nguyệt lắc đầu: “Không có sức hấp dẫn”
“Vậy…” Thương Mai chuyển chủ đề, nhìn chằm chằm bà ta: “Nếu bà không đồng ý thì ta sẽ nói với Tống Đoan Dương rằng bà đang ở Kinh thành, bà đừng mong chạy thoát vì bà không thoát được đâu, một khi hạ lệnh chốt cổng thành thì chắc chắn bà cũng không chạy nổi.”
Lưu Nguyệt mở to mắt, ngơ ngác nhìn cô, mãi lâu sau mới bật ra một câu chửi thề: “Mẹ kiếp, rốt cuộc hắn đã nói gì với ngươi? Các ngươi đều biết rồi?”
Thương Mai gật đầu: “Đúng thế, đa phần mọi người đều đã biết rồi, nếu không phải thì sao bà lại có sừng huyết linh dương chứ?”
Lưu tiếng: “Ví dụ như, có người lấy trộm sừng huyết linh dương, đồng thời còn trộm một thứ cũng nói thì trong lòng bà cũng tự biết.”
Sắc mặt Lưu Nguyệt tái nhợt: “Hắn nói vậy? Nói ta trộm con hắn đi?”
“Uh huh!” Thương Mai lập lờ nước đôi.
Lưu Nguyệt hung hăng giậm chân: “Sao ta biết được sẽ có con? Ta cũng đâu muốn, ai biết lại có thai chứ? Nếu không phải hắn tìm người truy sát ta thì ta đã bỏ đứa bé lâu rồi, ai mà thèm chứ? Nếu muốn thì hắn cứ lấy lại”
Thương truy sát bà ta?
Cô sắp xếp lại những thông tin mình biết, có lẽ sau khi hai người phát sinh quan hệ, bà ta bỏ trốn, còn lấy trộm sừng huyết linh dương và một thứ khác cũng rất quan trọng, nhưng hiện tại vẫn chưa biết là tim hắn hay là con hắn, sau đó hắn phái người truy sát bà ta? Nếu nói là trộm trái tim thì nghĩa là Tống Đoan Dương đã yêu bà ta, trộm con thì bà ta nói chính bà còn không biết lại có con, chứng minh khi bà bỏ chạy vẫn chưa biết mình mang thai, vì vậy có lẽ Tống Đoan Dương cũng không biết.
“Hắn không thừa nhận chuyện hắn truy sát bà sao.” Thương Mai cố ý nói như vậy để thăm dò rốt cuộc cái bà ta gọi là “truy sát” là thế nào.
“Hắn còn mặt mũi không thừa nhận? Hắn truy sát ta, đến Diêm này rất nhỏ nhen, ta chỉ ngủ với hắn có một lần thôi, đến mức phái nhiều người tới truy sát ta vậy không?” Bà ta xắn tay áo, trên cánh tay vẫn còn một vết sẹo: “Đây là lúc hắn truy sát ta đã chém vào tay ta, nếu không phải ta chạy nhanh thì đã mất mạng lâu rồi.”
Thương Mai thấy vết sẹo rất sâu, nếu chém sâu hơn chút nữa thì có lẽ sẽ mất cánh sự phái người truy sát bà ta.
Nhưng liệu có phải là bà ta còn có kẻ thù nào khác không?
Cô tiếp tục thăm dò: “Dù sao hắn nói là hắn không truy sát bà, liệu có phải kẻ thù khác của bà tới tìm không?”
“Không, ta nhận ra là người của Đông cung hắn.” Lưu Nguyệt tức giận nói: “Hắn quá xấu xa, độc ác lại ghê tởm, ban đầu ta không nên thấy hắn đẹp trai mà ngủ đáng lẽ ta nên hạ thuốc độc cho hắn chết luôn.”
Thương Mai không biết nên khóc hay nên cười, hạ dược à? Xem ra Tống Đoan Dương không có tình cảm, tước đi một thứ cũng rất quan trọng khác, hy vọng ý hắn không phải là Tân đầu tiên của hắn.
Haiz, lần này khá phiên phức, có lẽ bà ta sẽ không đưa sừng huyết linh dương cho cô vì sợ lộ thân phận.
Sau một hồi suy nghĩ, không nói chuyện này cho người khác biết, còn nếu bà không đưa thì
ta sẽ nói cho Tống Đoan Dương rằng bà đang ở Kinh thành.”
“Ngươi đang uy hiếp ta?” Lưu Nguyệt nheo mắt nhìn cô.
Thương Mai gật đầu, thành thật nói: “Đúng, ta đang uy hiếp bà”
Lưu Nguyệt rất tức giận nhưng sau khi suy nghĩ lại, bà ta lại nói: “Đúng là ngươi có thể uy hiếp ta, ai bảo ngươi mặt bà ta lúc này vừa ngốc nghếch mà lại đáng yêu, có vài phần giống Ý Nhi.
“Vậy bà thể đồng ý, đưa sừng huyết linh dương cho ngươi, chắc chắn Tống Đoan Dương sẽ biết ta đang ở Kinh thành, bởi vì muốn cứu Trưởng công chúa nhất định phải có sừng huyết linh dương, đây là điều mà mọi người trong Kinh thành đều biết, như vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc ta tự tiết lộ thân phận mình sao?”
“Nhưng nếu bà không đưa thì ta sẽ nói thẳng với Tống Đoan Dương.” Thương Mai đâu, ngươi biết nếu ngươi nói thì ta sẽ tiêu huỷ sừng huyết linh dương, cùng một lúc chết hai con chim… Không, ta thích nhất là làm việc đôi bên cùng tổn hại.”
Thương Mai không ngờ bà ta lại khó đối phó như vậy, đầu óc minh mẫn, tỉnh táo, thật là phiền phức.
Uy hiếp không được chỉ đành dùng chân tình làm cảm động đối phương vậy: “Trưởng công chúa đang lâm nguy, chỉ còn vài ngày nữa ta cũng sẽ không mềm lòng, ngươi cho rằng ta không biết Tống Đoan Dương đến đây làm gì sao? Hăn tới để cưới trưởng công chúa, hắn phái người truy sát ta, làm việc đáng hận như thế, ta không thể để cho hắn được như ý, cưới công chúa xinh đẹp về.”
“Bà hiểu lầm rồi, trưởng công chúa đã có người trong lòng, người ấy là đại tướng quân Tiêu Kiêu.”
“Tiêu Kiêu chết rồi, cho dù hôn, lại còn do Hoàng thái hậu chỉ hôn, trừ khi nàng ta không cẩn thận ra đường bị vùi dập giữa chợ mà chết, nếu không nàng ta còn sống một ngày, Tiêu Kiêu sẽ không thể hưu nàng.” Lưu Nguyệt ra vẻ như đừng coi ta là kẻ ngốc.
Bà ta nói tiếp: “Hơn nữa, trưởng công chúa có thích hắn hay không, không quan trọng, quan trọng là hắn thích người ta. Mười một năm trước hắn không ngờ hắn không chết tâm, mười một năm sau vẫn quay lại, người như vậy, nếu rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ băm hắn thành từng mảnh.”
Nói đến vế sau, bà ta gần như nghiến răng nghiến lợi.
Thương Mai kỳ quái hỏi: “Ngươi hận hắn đến vậy sao? Thế thì hay rồi, ngươi đi tìm hắn, đánh cho hắn một trận luôn, đến Thái tử mà ngươi còn dám đánh mà.”
Lưu Nguyệt nhìn cô, cây ngay Thái tử vì có ngươi là Vương phi ở đó, biết nhất định ngươi cũng sẽ nói giúp ta, vì ta có sừng huyết linh dương, ngươi sẽ không để Thái tử nhung nhớ ta. Nếu hôm nay ngươi không tới thì ta sẽ đưa Ý Nhi đi rồi đi tìm Lương Vương, bày kế làm cho Lương Vương và đệ đệ hắn trở mặt thành thù.”
Thương Mai hoàn toàn phục rồi: “Không hổ là bang chủ Diêm Bang, nhiều khó khăn, về Kinh thành có lẽ sẽ xảy ra chuyện nên ta cũng chẳng sợ ngươi uy hiếp.
Ngươi hãy nghĩ xem làm sao qua được cửa ải của Thái tử và Nghỉ phi đi, qua được cửa ải này hãng tới tìm ta xin sừng huyết linh dương.”
Chương 359
Thương Mai nghe xong thì mỉm cười, đặt tay lên vai bà ta: “Lưu Nguyệt, chờ đi, ta sẽ có cách khiến ngươi phải ngoan ngoãn giao sừng huyết linh dương ra.”
Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn cô: “Chỉ dựa vào những uy hiếp này của ngươi sao? Hay là dựa vào việc ngươi giả vờ đáng thương?”
“Đều không phải, ta muốn bà cam tâm tình nguyện giao cho ta, có tin không?” Thương Mai nói xong thì cười thần bí rồi bước đi.
Bây giờ lại đến lượt Lưu Nguyệt ngạc nhiên, cô sẽ có cách gì khiến bà ngoan ngoãn giao sừng huyết linh dương ra đây?
“Ngươi đứng lại, nói rõ ràng đi đã.” Lưu Nguyệt đuổi theo.
Thương Mai nhún vai nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười thần bí.
Nhưng nụ cười ấy lại khiến Lưu Nguyệt rợn tóc gáy, bà ta không thích cảm giác này nhất đấy.
“Nói rõ ràng đi.” Lưu Nguyệt đuổi theo hỏi.
Thương Mai vẫn không nói, suốt chặng đường xuống núi đều không nói.
Đến dưới chân núi, ám vệ đã lái xe ngựa tới, Thương Mai lên xe ngựa: “Tiên các ngươi nhé?”
“Được!” Lưu Nguyệt vốn định không lên nhưng bà ta phải hỏi cho rõ vấn đề này, nếu không tối nay sẽ không ngủ được.
Cứ như vậy, Lưu Nguyệt quấn lấy Thương Mai suốt cả chặng đường, khi xe ngựa đến Kinh thành, Thương Mai mới thở phào, giơ tay lên ra vẻ mất kiên nhẫn: “Được rồi, ta dỗ dành bà, ta cũng không có cách nào khiến bà giao sừng huyết linh dương ra”
“Lừa ta?” Lưu Nguyệt rất giận dữ.
Thương Mai nhìn bà ta: “Đúng thế, lừa bà đấy, nhưng ta phải đính chính lại lời bà vừa nói khi nãy. Thật ra Tống Đoan Dương không thật sự thích công chúa, ông ta thích người khác, mà ông ta đã cất giấu người này trong tim rất nhiêu năm rồi, đến bây giờ cũng vẫn chưa thể buông cố quan hệ hai nước, bà nên hiểu ông ta, ông ta không phải loại người hiếu chiến, nếu cớ sao không làm?”
Lưu Nguyệt sững sờ: “Thế hắn thích ai?”
“Điều này thì ta không thể nói cho bà được, bà không đưa ta sừng huyết linh dương cũng vì bà có nguyên tắc của mình. Đây là bí mật của Tống Đoan Dương mà ta cũng phải giữ nguyên tắc của mình, ta không thể nói cho người khác.”
Nói xong cô xuống ngựa trước, để bà ta và Ý Nhi dẫn theo Bốn Mắt đi xuống sau.
Lưu Nguyệt Bốn Mắt xuống ngựa.
Thương Mai nói với Đao lão đại: “Đi đi!”
Đao lão đại đáp: “Vâng!”
Xe ngựa chậm rãi rời đi, Thương Mai vén rèm cửa lên, nhìn Lưu Nguyệt một tay dắt Bốn Mắt, một tay dắt Ý Nhi, ngơ ngác nhìn xe ngựa đang đi xa.
Đao lão đại hỏi: “Đại tiểu thư, chúng ta không cần phái người đi theo họ à? Nếu không làm sao biết được họ sống ở đâu?”
Thương Mai hạ rèm xuống, mỉm và mang sừng huyết linh dương tới thôi.”
Đao lão đại giật mình: “Không phải vừa nãy người nói là lừa bà ta sao?”
“Tiểu Đao ngốc nghếch!” Thương Mai cười lắc đâu: “Ngươi không hiểu tâm tư phụ nữ”
Đúng là Đao lão đại không hiểu thật: “Vì sao?”
“Trẻ con không nên hỏi nhiêu.” Thương Mai đáp.
Đao lão đại lẩm bẩm: “Ta không phải trẻ con, nô tài còn lớn hơn người ấy.”
Thương Mai bật cười, haiz, thật ra thì, thật vừa về đến phủ công chúa thì đã dặn: “Nói cho Lương Vương, tìm được người rồi.”
“Vâng!” Ám vệ ra ngoài.
Không lâu sau, Lương Vương và Tiêu Thác quay về, hai người vội vội vàng vàng chạy vào.
Vẻ mặt Lương Vương cực kỳ lo lắng, vừa vào cửa đã hỏi: “Ý Nhi đâu?”
Thương Mai nặng nề nhìn hắn một cái: “Ngươi ngồi xuống trước đi, bình tĩnh nghe ta nói.
Lòng Lương Vương chùng xuống, run giọng hỏi: “Xảy ra chuyện rồi à? Nàng ấy xảy ra chuyện rồi? Chết rồi sao?”
Thương Mai lắc đầu: “Không, nàng vẫn phào nhẹ nhõm: “Vậy mà ngươi cứ mang cái bản mặt nghiêm túc đó làm bản vương sợ chết Vẫn ổn chứ?”
Thương Mai khẽ thở dài, khoé mắt đã ươn ướt, giả vờ khóc thật khó, cô không phải Ảnh hậu: “Nàng chỉ bị thương nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng, chỉ là…”
Tiêu Thác nhảy dựng lên: “Ngươi nói đi, chỉ là cái gì? Làm người ta sốt hết cả ruột.”
Thương Mai liếc nhìn Tiêu Thác, không biết hắn sốt ruột cái gì, người nên sốt ruột còn chưa sốt ruột.
Lương Vương nhìn Thương Mai chằm chằm: Lương Vương: “Ngươi không nên biết thì tốt hơn, nếu ngươi đã lựa chọn thỏa hiệp với mẫu hậu ngươi thì cứ tiếp tục thỏa hiệp, không quan trọng, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ giúp Ý Nhi báo thù”
Sắc mặt Lương Vương thay đổi, quay đầu hung ác hỏi Đao lão đại: “Ngươi nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?”
Đao lão đại giật nảy mình: “Ta… ta không biết, khi chúng ta đến thì thấy một người đàn giữa trời quang, khiến Lương Vương nổ tung thành từng mảnh.
Sau đó cơn giận dồn dập từ dưới bàn chân lên tận ót, ngọn lửa hắn đã chôn chặt trong lòng hơn mười năm, hôm nay đã bùng phát, không nhỏ chút nào.
Hắn siết chặt tay, Thương Mai đứng bên cạnh hắn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương “răng rắc”, Lương Vương đã chết, cuối cùng cũng sống lại.
Bị ức hiếp nhiều năm như vậy, ẩn nhân người, bước từng bước chứ không chạy điên cuồng như Thương Mai đoán, nhưng mỗi bước chân này lại nặng nề khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Tiêu Thác cũng rất chấn động: “Trời ơi, Mộ Dung Toàn này cũng mất trí quá rồi.”
“Tiêu Thác, đi xem hắn đi, giữ lại một hơi thở cho Thái tử” Thương Mai nhẹ giọng nói.
Thái tử vẫn chưa thể chết, chí ít không thể chết trong tay Lương Vương.
“Giết hắn cũng không không thể chết trong tay Lương Vương.” Thương Mai nói.
Tiêu Thác nặng nề thở ra: “Được, ta đi ngay!”
Đúng thế, Thái tử không thể chết trong tay Lương Vương.
Sau khi Tiêu Thác rời đi, Thương Mai ngôi trên ghế, mọi chuyện đã loạn hết lên hơn, nhưng cũng nên làm loạn thôi, không phải sao?
Đao lão đại mờ mịt: “Đại tiểu thư, ta nói sai gì rồi sao? Hình như Lương Vương điện hạ rất kích động.”
Thương Mai đáp: đã thấy mà thôi.”
Khi họ vào, đúng là có một người nam đè trên người Ý Nhi, chẳng qua là Lương Vương đã hiểu lâm.
Hy vọng hắn có thật sự đối mặt với quan hệ mẫu tử và quan hệ huynh đệ của họ, phấn chấn trở lại, chữa khỏi vết thương ở chân cho hắn, từ chối hôn sự với tiểu thư Lâm gia.
Mọi chuyện vẫn còn kịp.
Sau khi Tiêu Thác đi, Hồ Hạnh Nhi bước vào, nàng đề nghị ép Tôn Xán, công tử chơi bời lêu lổng kia làm vị hôn phu của công chúa.”
“Tôn Xán?” Thương Mai biết hắn, là đệ đệ của Nhu Giao, hắn đúng là một tên du thủ du thực.
“Thật ra chỉ là kế che mắt thôi, lôi hắn ra trước là để chuẩn bị cho kẻ đứng sau.”
“Ai?” Thương Mai hỏi.
“Cháu trai của Lương Thái phó, Lương Thụ Lâm, con của vợ lẽ, Lương Thái phó không thích hắn, tài cán, không cam lòng bị gia tộc phớt lờ nên hắn đã nương nhờ Quý thái phi và Nam Hoài vương.”
Lương Thụ Lâm? Thương Mai cố gắng nhớ lại nhưng không có thông tin về người này.
Chương 360
Hồ Hạnh Nhi nói: “Lương Thụ Lâm, chính ngũ phẩm hoài hoá lang tướng, Lương Thái phó chỉ tuỳ ý ném cho việc vặt, bổ nhiệm Vũ Lâm Vệ trong Đông cung của Thái tử làm thống lĩnh, trong tay chỉ có mười hai thị vệ, là người có quan giai thấp nhất trong Lương gia, cũng là đứa cháu Lương Thái phó không coi trọng nhất. Nhưng, nếu lần này hắn cưới được công chúa thì hắn sẽ trở thành mối lo lớn với Lương Thái phó.”
“Người trong cung Thái tử?” Thương Mai cười khẩy: “Quý thái phi đúng là cao minh, dùng người của Lương gia, lại còn là người trong cung Thái tử, lá gan bà ta cũng thật lớn”
“Bà ta có dã tâm của Võ Hoàng, cũng có sự hung ác của Võ Hoàng, càng có chiến lược của Võ Hoàng, phải cẩn thận người này.” Hồ Hạnh Nhi nói.
“Ngươi biết những tin này từ đâu vậy?” Thương Mai nhìn nàng, nàng là phú thương, sao lại biết nội tình của Quý thái phi?
Hồ Hạnh Nhi nhướn mắt: “Vậy ngươi nghĩ Tụ Hiên Cư của ta là làm gì? Thật sự chỉ là kiếm bạc từ đám quý tộc kia sao? Nếu không thăm dò chút tin tức thì ta cũng không kinh doanh được, dựa vào trời kiếm cơm, còn phải dựa vào chính sách Hoàng gia kiếm cơm, không phải sao?”
Thương Mai mỉm cười: “Hồ Hạnh Nhi, ngươi sắp phát tài rồi.”
“Cưới công chúa mới phát tài lớn, công chúa có thân phận cao quý, trải qua ba đời Hoàng đế, tài phú nhà nàng ngoài sức tưởng tượng của ngươi luôn.”
Thương Mai gật đầu: “Ta biết, từ sau khi có người trong cung nói Hoàng thái hậu có lòng muốn tổ chức hôn lễ cho công chúa là ta biết họ tới vì cái gì rồi.”
“Ngươi có cách nào giải quyết không?” Hồ Hạnh Nhi nhìn Thương Mai rồi hỏi. Nàng thật sự rất lo cho công chúa, với nàng mà nói, ý nghĩa của người đồng hương Thương Mai này còn không bằng công chúa, nàng ghi thù, cũng ghi ân.
Thương Mai suy nghĩ một chút: “Đợi lão Thất từ cung về rồi tính, hắn vào cung đã lâu, đến giờ vẫn chưa về.”
“Nghe nói Việt Đông Vương cũng vào cung rồi, Việt Đông Vương sẽ đồng ý tìm phu quân cho công chúa, hơn nữa Việt Đông Vương có bất hoà với Tiêu gia là vì chuyện Tiêu Kiêu phụ công chúa năm đó. Mặc dù ta cảm thấy chuyện này nói rõ ra sẽ khiến Việt Đông Vương thay đổi cái nhìn với Tiêu Kiêu, nhưng ông ta sẽ không để công chúa chịu tủi nhục mà gả nàng cho Tiêu Kiêu đâu, vì Tiêu Kiêu đã có chính thất rồi.”
Thương Mai nói: “Đây cũng là điều ta lo lắng, bây giờ ta tìm được sừng huyết linh dương, tìm được Lưu Nguyệt nhưng ta không dám khẳng định 100% bà ta sẽ giao nó ra, giữa bà ta và Tống Đoan Dương từng có quan hệ… hoặc là hiềm khích.”
“Cướp? Hay là trộm?” Hồ Hạnh Nhi đề nghị.
Thương Mai lắc đầu: “Ta cũng nghĩ đến rồi, nhưng bà ta là bang chủ Diêm Bang, rất thông minh, cũng rất tinh quái, bà ta biết tất cả các thủ đoạn bẩn thỉu, bà ta sẽ có phòng bị. Trừ khi bà ta ấy tự nguyện giao ra, nếu không dù huyết linh dương.”
Hồ Hạnh Nhi nói: “Ta từng nghe nói về bang chủ Lưu Nguyệt của Diêm Bang, tổ Lương, cắm rễ ở Đại Lương, Diêm Bang là mối hoạ lớn của triều đình Đại Lương. Nghe nói khi ấy đại công chúa Kinh Mặc của Đại Lương từng triệu kiến nàng, muốn thu nạp Diêm Bang vào triều đình, nhưng cuối cùng công chúa Kinh Mặc lại thả nàng đi, không biết vì sao sau này nàng ấy lại rời khỏi Diêm Bang, rời khỏi Đại Lương, không ngờ lại đến Kinh đô Đại Chu, còn sinh Dương”
Hồ Hạnh Nhi mỉm cười: “Vậy ngươi đoán bà ta thích Tống Đoan Dương không?”
“Ta đã cho người đi điều tra thời điểm bà ta đến Kinh thành khi xưa rồi, nếu vừa đúng là mười một năm trước thì suy đoán của ta là đúng. Mười một năm trước, Tống Đoan Dương tới Kinh thành là để cưới công chúa.”
Hồ Hạnh Nhi nhắc nhở: “Thương Mai, Diêm Bang không dễ động vào, từ sau khi nàng rời đi, mọi người vẫn đang đợi nàng quay về, thế lực của Diêm Bang rất lớn, thậm chí còn lấn át cả Tào Bang. Phải biết bang chủ trước kia của Tào Bang là Ôn Ý của Phi Long Môn, cũng chính là Thái Hoàng thái hậu của Đại Lương quốc.”
Thương Mai nói: “Ta biết, cho nên nếu bà ta thật sự không giao sừng huyết linh dương ra thì ta tạm thời vẫn chưa có cách, chỉ hy vọng Nhi đứng dậy: “Ừm, nếu cần ta giúp đỡ thì cứ cho người đến tìm ta”
“Ừm, ngươi đi đi, ta biết gần đây ngươi cũng bận sứt đầu mẻ trán, chút chuyện trong nhà ngươi… Thôi không nhắc nữa cho ngươi khỏi phiền não, đi đi” Thương Mai nói.
Hồ Hạnh Nhi thản nhiên đáp: “Không có gì, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn”
Hai người đã vượt qua mọi chông gai, trở ngại để tới, đủ hiểu được Mai đang chờ hắn trước giường Tráng Tráng, nghe thấy giọng Nghiêm Vinh, cô bước nhanh ra ngoài.
“Tình hình thế nào?” Thương Mai cởi áo ngoài cho hắn, thấy sắc mặt hắn xanh mét thì biết tình huống không ổn.
Mộ Dung Khanh tức giận nói: “Mẫu hậu khăng khăng muốn tìm người phò mã cho Tráng Tráng, mà Việt Đông Vương lại đồng ý, chuyện này bản vương là hậu bối nên không có quyền can thiệp, vì đây Hoàng thúc không nhường nhịn câu nào, ông ấy sắp tới rồi đấy, muốn gặp Tráng Tráng.”
Thương Mai lo lắng nói: “Đến chàng cũng không đối phó được Việt Đông Vương?”
“Ai đối phó được với ông ấy?” Mộ Dung Khanh vẫn rất tức giận.
Thương Mai nói: “Hôm nay xảy ra một vài chuyện, chàng gặp Lương Vương chưa?”
“Chưa, sao thế?” Mộ Dung Khanh quay đầu lại hỏi.
Thương Mai kể lại chuyện hôm nay Thái tử bắt Ý Nhi đi.
Mộ Dung Khanh cười khẩy: “Phế vật này đúng là tự chuốc diệt vong.”
“Nhưng cũng tốt, chí ít Lương Vương sẽ không nhượng bộ nữa.” Thương Mai cất lời.
“Cũng là chuyện tốt.” Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút: theo hắn không? Đừng để hắn đánh chết Thái tử”
“Ta để Tiêu Thác đi theo rồi.”
“Vậy thì được, mặc Mộ Dung Khanh thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hẳn là Việt Đông Vương tới rồi.
Thương Mai đi ra thì thấy một người mặc triều phục thân Vương màu đen thêu rồng vàng bốn móng và mấy người nữa đi vào. Ông ta
khoảng sáu mươi tuổi, bước đi trâm ổn, vẻ mặt cũng giống Mộ Dung Khanh, u ám sâm sì, có thể thấy hai người đúng là vừa cãi nhau trong cung.
Thương Mai khom lạnh lùng liếc Mộ Dung Khanh sau đó lại nhìn Thương Mai, nói vẻ cộc cằn: “Không dám, Vương gia nhà ngươi còn không để bản vương vào mắt, hắn là Nhiếp Chính Vương đã một tay che trời rôi, ngươi là Vương phi của hắn thì cũng cứ uy phong như hắn đi.”
Mộ Dung Khanh khit mũi: “Vô lý đùng đùng!”
“Mộ Dung Khanh, ai vô lý đùng đùng?” Quả nhiên Việt Đông Vương rất dữ dằn, một câu Còn có Mẫu hậu không? Còn có tiểu cô cô không? Nó còn trẻ như vậy mà ngươi đã để cho nó không chủ không miếu mà đi như vậy? Hay là ngươi muốn đợi nó đi rồi mới tìm âm hôn cho nó?”
“Bây giờ tiểu cô cô vẫn chưa chết.” Mộ Dung Khanh tức giận nói: “Thúc đang nguyền rủa cô cô sao?”
“Ai nguyền rủa nó? Bản vương sẽ nguyền rủa nó sao? Nó gặp chuyện, bản vương là nó? Bao nhiêu năm qua nó sống thế nào, các ngươi có ai quan tâm nó? Chẳng ai quan tâm cải!” Việt Đông Vương mắng mãi mắng mãi rồi nghẹn ngào.
Thương Mai nghe ra được ông ta đang dùng sự phẫn nộ để che đi nỗi buồn, lời này là đang chỉ chính bản thân ông ta, ông ta biết Tráng Tráng sống không tốt, nhưng ông ta lại không quan tâm, bây giờ Tráng Tráng sắp chết, ông nàng.
“Ta lười nói với thúc, tiểu cô cô có người mình thích rồi, thúc tìm bừa một người làm bạn đời cho cô cô, liệu cô cô có vui không?” Mộ Dung Khanh xoay người rồi đột nhiên quay đầu lại: “Thúc đúng là hòn đá kê nhà xí, vừa cứng vừa thối!”
Việt Đông Vương tức giận, nhảy dựng lên muốn đánh Mộ Dung Khanh: “Bản vương không đánh tên nhóc xấu xa nhà ngươi thì ngươi không biết tôn trọng thúc thúc ngươi à.”