Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-370
CHƯƠNG 364: CỦA HỒI MÔN PHONG PHÚ
Hắn vừa nói xong, tiếng nói đinh tai nhức óc lập tức vang khắp phòng: “Đồng ý!”
Cho dù là mười hai huynh đệ nhà họ Trần hay là các hạ nhân trong phủ đều rống ra hai chữ này, hôn sự của Trần Loan Loan thật sự là một vẫn đề rất khó khăn.
Tiêu Thác gắng gượng nuốt búng máu đã trào đến cổ họng xuống, đầu hơi choáng váng, hắn hối hận, thật sự hối hận, xúc động sẽ hại cả đời người mà.
Loan Loan được đỡ ra đây, vết thương trên chân nàng vẫn chưa lành hắn, hạ nhân trong phủ cũng không nói gì, trực tiếp dựng dâu nàng từ trên giường dậy rồi nhanh chóng khiêng ra đây.
Loan Loan còn tưởng là chuyện lớn gì, lúc đi vào chính sảnh, mười hai huynh đệ nhà họ Trần lập tức cất vũ khí lại, thấy cảnh này, nàng hiểu lầm, còn tưởng rằng các ca ca trói Tiêu Thác về đây ép phải cưới nàng.
“Thả hắn ra!” Loan Loan tức giận nói.
Mấy huynh đệ nhà họ Trần vội vàng lui ra, Trần lão thái quân cười tủm tỉm nói: “Loan Loan, Tiêu Thác đến cầu thân.”
Loan Loan nhìn Tiêu Thác, mắt Tiêu Thác vẫn luôn trốn tránh, không dám nhìn vào Loan Loan.
Lòng Loan Loan thầm hiểu rõ, cố kẽm nước mắt nói: “Tiêu Thác, huynh đi đi.” Nàng rất muốn gả cho hắn, nhưng mà dùng võ lực ép buộc thì tính là gì chứ? Chuyện hắn không muốn, bây giờ nàng sẽ không làm nữa, tuy trước kia nàng cũng từng nghĩ đến chuyện ép buộc gạo nấu thành cơm.
Tiêu Thác ngẩn ra, có ý gì? Nàng lại không đồng ý sao?
“Loan Loan, ngươi điên à? Tiêu Thác đến cầu hôn đó. Trần Long khó tin nói.
“Ta không gả, để hắn đi đi.” Loan Loan tức giận nhìn mọi người xung quanh, thật sự giận muốn ói máu, xem ra là do lúc trước nàng nhất quyết không muốn gả cho thiếu gia nhà họ Phó mà tổ mẫu nhắc đến, cho nên mới dùng cách này để ép Tiêu Thác.
“Loan Loan, thật sự là Tiêu Thác tự đến.” Trần Hổ nhấn mạnh.
Loan Loan nhìn Trần lão thái quân, sự kiên quyết suốt mấy hôm nay cuối cùng cũng dao động: “Tổ mẫu, ta đồng ý hôn sự với thiếu gia nhà họ Phó, người thả hắn đi.”
2001813_1_25,60
2001813_2_25,60
Hắn vừa nói xong, tiếng nói đinh tai nhức óc lập tức vang khắp phòng: “Đồng ý!”
Cho dù là mười hai huynh đệ nhà họ Trần hay là các hạ nhân trong phủ đều rống ra hai chữ này, hôn sự của Trần Loan Loan thật sự là một vẫn đề rất khó khăn.
Tiêu Thác gắng gượng nuốt búng máu đã trào đến cổ họng xuống, đầu hơi choáng váng, hắn hối hận, thật sự hối hận, xúc động sẽ hại cả đời người mà.
Loan Loan được đỡ ra đây, vết thương trên chân nàng vẫn chưa lành hắn, hạ nhân trong phủ cũng không nói gì, trực tiếp dựng dâu nàng từ trên giường dậy rồi nhanh chóng khiêng ra đây.
Loan Loan còn tưởng là chuyện lớn gì, lúc đi vào chính sảnh, mười hai huynh đệ nhà họ Trần lập tức cất vũ khí lại, thấy cảnh này, nàng hiểu lầm, còn tưởng rằng các ca ca trói Tiêu Thác về đây ép phải cưới nàng.
“Thả hắn ra!” Loan Loan tức giận nói.
Mấy huynh đệ nhà họ Trần vội vàng lui ra, Trần lão thái quân cười tủm tỉm nói: “Loan Loan, Tiêu Thác đến cầu thân.”
Loan Loan nhìn Tiêu Thác, mắt Tiêu Thác vẫn luôn trốn tránh, không dám nhìn vào Loan Loan.
Lòng Loan Loan thầm hiểu rõ, cố kẽm nước mắt nói: “Tiêu Thác, huynh đi đi.” Nàng rất muốn gả cho hắn, nhưng mà dùng võ lực ép buộc thì tính là gì chứ? Chuyện hắn không muốn, bây giờ nàng sẽ không làm nữa, tuy trước kia nàng cũng từng nghĩ đến chuyện ép buộc gạo nấu thành cơm.
Tiêu Thác ngẩn ra, có ý gì? Nàng lại không đồng ý sao?
“Loan Loan, ngươi điên à? Tiêu Thác đến cầu hôn đó. Trần Long khó tin nói.
“Ta không gả, để hắn đi đi.” Loan Loan tức giận nhìn mọi người xung quanh, thật sự giận muốn ói máu, xem ra là do lúc trước nàng nhất quyết không muốn gả cho thiếu gia nhà họ Phó mà tổ mẫu nhắc đến, cho nên mới dùng cách này để ép Tiêu Thác.
“Loan Loan, thật sự là Tiêu Thác tự đến.” Trần Hổ nhấn mạnh.
Loan Loan nhìn Trần lão thái quân, sự kiên quyết suốt mấy hôm nay cuối cùng cũng dao động: “Tổ mẫu, ta đồng ý hôn sự với thiếu gia nhà họ Phó, người thả hắn đi.”
2001813_1_25,60
2001813_2_25,60
Bình luận facebook