Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 491-495
CHƯƠNG 491: NHỚ TÌNH CŨ
Bảy người áo đen đều ngã xuống đất, A Phúc dân theo ám vệ của bà ta tiển vào, Quý thái phi vội vàng mở cửa nội điện, có hai người áo đen đi ra, lại kéo hai tên áo đen đã chết trên mặt đất đi vào, sau đó đâm một kiếm lên ngực hai người áo đen đó, sau nữa hai người lại đâm nhau một kiếm, ngã xuống mặt đất, trong miệng ngậm một viên thuốc độc.
Khi đám người Lão thái quân xông vào, Quý thái phí năm chặt cánh tay, mà thị vệ A Phúc mang theo.
thu kiểm, chỉ vào thích khách trên mặt đất Cùng lúc đó, rất nhiều cấm quân cũng chạy đến, bắt lại hai tên áo đen bị thương, Tôn Phương Nhi đang hôn mê cũng được mang ra ngoài A Phúc thấy Tôn Phương Nhi còn cứ động, muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng lại bị Quý thái phi ngăn cản, Tôn Phương Nhi không sống nổi, mặc dù vừa rồi nàng ta bị thương ngã xuống mặt đất, nhưng cũng đã hít phải phấn độc, dù số lượng không nhiều, nhưng chác hán không chống đỡ được bao lâu Trong cung bị ám sát, mà chuyện lại xảy ra trong cung Hoàng thái hậu, tất nhiên rất được coi trọng.
Việc này truyên đến tai Hoàng để, Hoàng để để Lương vương và Dạ Vương mau chóng đi đến xử lý, cần phải tra ra thân phận của thích khách Hai tên áo đen bị bắt lại được áp tải đi thấm vấn.
Mấy tên áo đen còn lại, sau khi kiểm tra thi thể thì vứt tại bãi tha ma Việc thẩm vấn do chính Dạ Vương trấn giữ, thấm vấn cùng với Hình bộ thượng thư Lão thái quân bị thương nhẹ, nhưng cũng không có gì đáng ngại, Thương Mai đã băng bó cho bà, cơ bản không có gì phải lo lắng Trái lại là Tôn Phương Nhị, tình trạng rất nghiêm trọng, đến nay van chưa tỉnh lại.
Hai mắt Quý thái phi đỏ bừng, nói với Viện Phán: “Không tiếc bất cứ giá nào, các ngươi nhất định phải cứu được nàng ta, nàng ta chính là Nam Hoài vương phi tương lai”
Thương Mai nghe thấy lời ấy, ngàm nghĩ, Quý thái phi rất coi trọng Tôn Phương Nhị, dù sao, Tôn Phương Nhi chính là một sự trợ giúp lớn “Để ta đi xem một chút!” Tôn Phương Nhi là nhân tố then chốt trong việc giải cố, quá thật không thể chết.
Quý thái phi lại lạnh mặt nói: “Ngươi? Chết rồi ngươi có chịu trách nhiệm không? Ngươi cút đi, không cho phép đến gần nàng ta”
Thương Mai nói riêng với Viện Phán: “Nếu tình huống không ổn, ngươi lập tức nói với ta”
“Vâng, Vương phi!” Viện Phán nói Thật ra không cần thẩm vấn, Thương Mai cho rãng những thích khách này là Nam Hoài vương phái đến, đúng như lời Hồ Hạnh Nhi nói với Tôn Phương Nhi, Nam Hoài vương muốn ám sát Quý thái phi để hãn có thể tiếp tục ở lại kinh thành Lân này, mẹ ruột chết rồi, dù thế nào hản cũng phải chịu tang một năm, một năm này, đủ để hän quấy rối kinh thành Thương Mai cảm thấy sẽ không tra ra được gì từ chỗ hai tên thích khách còn sống kia, cô đã từng chứng kiến tử sĩ của Nam Hoài vương, thà chết chứ không mở miệng Hơn nữa, trong bọn họ có năm người đã trúng độc bó mình, hẳn là giống như lần trước, căn nát thuốc.
độc tự van Mặt khác cũng phát hiện thuốc độc trong miệng hai tên thích khách còn sống, nhưng có lẽ vì bị thương bäăt được, không cách nào căt nát “Lân này thật sự nguy hiểm, không phải ngươi đã sai người đi bảo vệ Quý thái phi rồi à? Sao thích khách còn có thể lại gân chứ?”
Tráng Tráng hỏi Thương Mai, nếu như lần này để Nam Hoài vương đạt được như ý, Quý thái phi chết, vậy lão Thất nguy hiểm thật rôi “Vân chưa, ta đã phái người ra, nghĩ muốn trước tiên áp chế Nam Hoài vương, chấm dút tai họa về sau”
Trong lòng Thương Mai cũng sợ hãi, nếu như không phải lần này có Lão thái quân ở đây, Quý thái phi thật sự bị hại rồi Tráng Tráng măng: “Lão Bát này đúng là không như lẽ thường, mẹ ruột của mình mà nói ra tay là ra tay”
“Mẹ con bọn họ đều là một loại người, không phải lúc trước Quý thái phi cũng ra tay với lão Thất sao?”
Thương Mai ngôi xuống, suy nghĩ mọi chuyện từ đầu đến cuối, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, quả thật không có chô nào không đúng.
“Sao vậy? Văn đang sợ hãi?”
Tráng Tráng thấy sắc mặt cô tái nhợt, hỏi “Không phải” Thương Mai nhìn Tráng Tráng “Ngươi cảm thấy chuyện này có chỏ nào kỳ lạ không?”
Tráng Tráng giật mình: “Chỗ nào kỳ lạ? Là thích khách mai phục trong Từ An Cung? Người của lão Bát đều có võ công cao cường, khinh công tài giỏi, có thể mai phục trong Từ An Cung cũng không kỳ lạ, nhưng mà, lão Bát đã đánh sai một nước, không tính đến chuyện Lão thái quân đang ở Từ An Cung, nếu không lần này đã thuận lợi rồi”
Thương Mai nói: “Đúng vậy, nhưng vì sao hản không tính đến chuyện Trần thái quân ở đây? Những ngày này Trần thái quản vân luôn ở Từ An Cung, hơn nữa, lúc ấy Trần thái quân muốn đi rồi, không ai phát hiện sự tôn tại của thích khách, có thể là sau khi Trân thái quân rời đi, thích khách mới ra tay? Nhưng điểm này cũng không khớp, lão Bát muốn giết cả Trân thái quân, vì vậy sẽ ra tay trước khi Lão thái quân rời đi”
“Đúng vậy, Trân thái quân chết rồi, hản sẽ ít đi một chướng ngại vật”
“Nhưng mà, tại sao Nam Hoài vương lại muốn giết Tôn Phương Nhi?”
Thương Mai không hiểu điết này, chắc hản cả Nam Hoài vương và Quý thái phi đều sẽ không giết Tôn Phương Nhi, chẳng lẽ đã biết chuyện Tôn Phương Nhi qua lại với Hồ Hạnh Nhi?
Nhưng sau khi Nam Hoài vương rời khỏi kinh thành, Tôn Phương Nhi mới đi tìm Hồ Hạnh Nhi, sao hản biết Tôn Phương Nhi nói tất cả mọi chuyện cho Hồ Hạnh Nhi chứ?
Cho dù Nam Hoài vương sai người liên tục theo.
đõi Tôn Phương Nhi, nhưng người của cô cũng liên tục theo dõi Nam Hoài vương, trong lúc đó không hề có người đến báo tin cho Nam Hoài vương Điểm ấy, làm thế nào Thương Mai cũng không nghĩ ra “Nghe nói Tôn Phương Nhi bị dao găm đâm trúng, không phải thích khách dùng kiểm sao?”
Đột nhiên Tráng Tráng hỏi Thương Mai nói: “Đúng, điểm này ta cũng không hiểu nổi, nhưng trong điện chỉ có Quý thái phi và A.
Phúc, Quý thái phi không thể nào giết Tôn Phương Nhi, trừ phi Đồng mệnh cổ được giải rồi”
“Điêu đó là không thể nào, tứ cố chết rồi, mâu cổ mới có thể giải, tử cổ không chết, mâu cổ không giải được”
“Sao ngươi biết?”
Thương Mai kinh ngạc hỏi, cái này, ngay cả cô cũng không biết.
“Khi A Xà cô cô đến, ta từng hỏi bà”
“A Xà cô cô hiểu cách giải cố?”
“Bà nói không hiểu, nhưng biết đại khái chuyện đã xảy ra”
Thương Mai nhớ lại chuyện A Xà cô cô nói đến giấm chua, lại từng thấy giấm chua trong phòng Quý thái phi: “Chắng lẽ ăn giấm có thể giải cổ? Nhưng nếu giống như lời ngươi nói, Đông mệnh cổ cần tử cổ chết mới có thể giải được độc của mâu cổ, bây giờ tử cổ không chết, Quý thái phi trộn máu của Tôn Phương Nhi và giấm làm cái gì?”
“Có lẽ bà ta cho rang lão Thất chết rồi?”
Tráng Tráng ngâm nghĩ rồi nói: “Lão Thất chết rồi, tất nhiên bà ta muốn tìm cách giải cố”
Dường như nói vậy cũng rất xuôi, nhất thời Thương Mai cũng không tìm ra được lỗi gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
“Ngươi điều động bao nhiêu người đi phục kích Nam Hoài vương?”
Tráng Tráng hỏi.
“Điều động toàn bộ ám vệ, tính cả người của Dạ Vương”
“Xuống tay độc ác không?”
Tráng Tráng hỏi Thương Mai gật đầu: “Dạ Vương bẩm báo với Hoàng thượng, Hoàng thượng nói, ra khỏi Kiều Trấn thì ra tay, nhổ cỏ tận gốc, nhưng chuyện này không thể do.
triều đình và Hoàng thượng đi làm, chỉ có thể do ta và Dạ Vương phái người ra tay”
Tráng Tráng suy tính một lát rồi hỏi: “Bây giờ hẳn đang ở Kiều Trấn phải không? Sáng sớm ngày mai lên đường, ban ngày thì không ra tay được rồi, dù sao.
trên đường có người qua người lại, qua Kiều Tì hân buổi tối sẽ ở tại Tô Giang Phủ, Tô Giang Phủ có sơn tặc làm loạn, giết lão Bát, còn có thể đổ lên đâu sơn tặc, kế này hay”
chắc “Thật ra ta muốn áp chế hản, cũng không nói bây giờ muốn lấy mạng của hän” Thương Mai nói Tráng Tráng nhíu mày: “Nhưng mà, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, sợ rằng tai họa khôn lường”
“Đúng vậy, bây giờ chúng ta đang đánh trận, quả thật không chịu nổi nội loạn” Thương Mai nói, trong lòng vân thấp thỏm không yên, luôn cảm thấy, chuyện này còn có bí ẩn.
Nam Hoài vương này phát điên phát rồ, ngay cả mẹ ruột của mình cũng có thể ra tay, hẳn độc ác quả thật rất đáng sợ, người này sớm diệt sớm yên “Rốt cuộc ngươi đang lo lắng cái gì?”
Tráng Tráng thấy cô do dự không quyết, cho răng cô mêm lòng, không khỏi tức giận: “Chẳng lẽ, ngươi còn nhớ hàn là đệ đệ của lão Thất, muốn mở ra một con đường cho hăn? Ngươi nghĩ kỹ lại đi, ngươi coi người ta là đệ đệ phu quân, người ta cũng không nghĩ như vậy, nói giết là giết”
CHƯƠNG 492: CÓ CHỎ NÀO ĐÓ KHÔNG THÍCH HỢP
Thương Mai xua xua tay: “Không phải, ngươi đừng hiểu nhầm, ta nhớ tình cảm gì chứ? Tuy hản và lão Thất là huynh đệ, nhưng chưa từng coi lão Thất là ca ca, lúc nào hắn cũng muốn giết lão Thất, sao ta lại nương tay với hän được chứ?”
“Vậy ngươi thế này là sao?”
Tráng Tráng hỏi.
Thương Mai cũng không nói rõ ràng được, dù sao không có chứng cứ, tất cả cũng chỉ là suy đoán của cô cô suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, dựa theo kế hoạch của Dạ Vương mà làm, giết thì giết, để lão Thất tránh lo âu sau này”
Hản ở tiên tuyến, nếu cứ lo lắng đến chuyện triều đình, khó tránh khỏi sẽ phân tâm, hai quân đổi đầu, đánh cược mạng sống, không thể nào phân tâm.
Tráng Tráng gật đầu: “Ngươi hiểu được như vậy là tốt rôi, thật ra lão Bát là cháu của ta, ruột thịt như tay với chân dù sao cũng hơi không đành lòng, nhưng hän lòng lang dạ thú, không thể không trừ, nếu hản lại dấy lên nội loạn, Kinh Thành sẽ biến thành thế nào?
Giang sơn này sẽ trở nên ra sao? Nhớ lại trước kia lão tố tông từng dạy bảo hoàng huynh, lê dân bách tính, giang sơn xã tác, phải có bách tính trước mới có thể củng cổ giang sơn, bách tỉnh đang trong chiến loạn, cuộc sống khổ cực, chết không còn xác, là địa ngục thời loạn lạc, người ngoài tạo phản, mình không còn cách nào, nhưng lão Bát là người của Mộ Dung gia chúng ta, lại làm loạn Mộ Dung gia, dù thể nào cũng phải trừng phạt nghiêm khắc”
Thương Mai nói: “Nếu đã quyết định, vậy cứ dựa theo kế hoạch mà làm, ta đi thăm Lão thái quân trước”
Thương Mai nói “Ta qua đó cùng ngươi” Tráng Tráng đứng dậy: “Vết thương của bà có nghiêm trọng không? Là ngươi băng bó cho bà sao?”
“Bị thương ở cánh tay, không cần lo lắng, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, Lão thái quân đúng là càng già cảng dẻo dai” Thương Mai thật sự bội phục, tuy rằng lúc ấy có thị vệ, nhưng Lão thái quân có võ trong mình, một người đánh mấy tử sĩ mà chỉ bị thương nhẹ.
Lão thái quân nghỉ ngơi trong sương phòng của Huệ Khánh Cung, khi Thương Mai đi vào, cũng đúng lúc bà muốn đi ra ngoài, là Loan Loan ấn bà xuống, sống chết không cho bà đi ra “Thương Mai ngươi đến rất đúng lúc, bà cứ kêu gào muốn gặp ngươi” Loan Loan thấy Thương Mai đến, như gặp được cứu tỉnh Säc mặt Thương Mai nghiêm lại, nhìn Trân thái quân nói: “Đỡ hơn chút nào không?”
“Vừa rồi lão thân muốn nói chuyện với ngươi, nhưng có người ngoài ở đó, ngươi ngôi xuống, lão thản cảm thấy chuyện này có chô không đúng” Lão thái quân nghiêm giọng nói Trái tim Thương Mai cũng đập thình thịch: “Ngài cũng phát hiện ra chỗ không đúng?”
“Đúng vậy, tôi nay ta và Tôn Phương Nhi dùng bữa tại Từ An Cung, Quý thái phi vô cùng khách khí, lúc ấy lão thân cho răng bà ta hạ độc, nhưng đã kiểm tra thức ăn, đều không có độc, sau khi ăn xong, vậy mà bà ta lại tự mình tiên lão thân ra ngoài, còn lớn tiếng nói chuyện với lão thân ở cửa ra vào một lát”
“Lớn tiếng nói? Nói cái gì?”
Thương Mai vội vàng hỏi “Bà ta nói, hôm nay nghe thấy lời nói của lão thân khiến bà ta hiểu thông, còn nói cái gì mà cả đời môi người, muốn cái gì chứ? Nói trước đây là bà ta chấp niệm quá sâu, Nam Hoài vương trở về Nam Quốc cũng tốt, bà ta phải cứu vãn mối quan hệ mẹ con với Nhiếp Chính vương”
Thương Mai và Tráng Tráng liếc nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ lạ, lời này không giống như từ trong miệng Quý thái phi nói ra.
“Chảng lẽ, bà ta thật sự đổi tính rồi sao? Vì vậy lão Bát mới ra tay độc ác?”
Tráng Tráng nghỉ ngờ nói “Lời nói này là cố ý nói cho ai nghe, sao lúc ấy bà ta biết có người ở đó? Chẳng lẽ bà ta đã đoán trước được có người hành thích?”
Loan Loan cũng vô cùng nghỉ hoặc.
Thương Mai hỏi: “Lão thái quân, những thích khách đó ra chiêu rất độc ác sao?”
“Đúng vậy, nếu không phải như vậy, sao lão thân lại bị thương chứ? Chỉ là mấy tên thích khách quèn, nếu không phải liều mạng chém giết, lão thân sẽ bị thương sao?”
Xem ra, là một trăm phân trăm muốn giết người, nhưng mà, nếu như nói Quý thái phi biết Nam Hoài vương sẽ giết bà ta, vì sao không phòng bị? Thậm chí bà ta còn không phái người canh giữ, thật sự khó hiểu Nhưng nói bà ta không biết Nam Hoài vương sẽ ra tay, vậy mấy lời bà ta nói với Lão thái quân là định nói cho ai nghe? Chäc chản không phải nói cho Lão.
thái quân nghe, nếu muốn nói thì đã nói từ sớm rồi, thời gian ăn một bữa cơm dài như vậy mà không nói, đợi đến lúc đưa tiễn mới lớn giọng nói, chỉ sợ người bên ngoài không nghe thấy.
“Lão thái quân, có mấy thích khách? Người thấy rõ không?”
Thương Mai hỏi.
“Bảy người, thấy rõ, báy người đều từng so chiêu với lão thân, khinh công quả thật cao cường”
“Bảy người đều không che mặt sao?”
“Không”
“Vậy người nhớ rõ dáng vẻ những người kia không?”
Lão thái quân nở nụ cười: “Sao có thể nhớ rõ chứ? Khi đánh nhau, chỉ lo nhìn đối phương ra chiêu gì, nào lại đi nhìn dáng vẻ của hản? Hơn nữa, có đến bảy người đấy, nhớ rõ một hai người thì còn có thể, nhớ cả là không thể nào”
Tráng Tráng hỏi: “Ngươi nghỉ ngờ cái gì?”
Thương Mai không trả lời, tiếp tục hỏi Lão thái quân: “Ngài và thích khách giảng co bao lâu? Sau khi ngài bị thương, những người kia không tiếp tục quấn lấy ngài mà tấn công vào nội điện?”
“Thời gian giảng co chừng mười lăm phút, sau khi lão thân bị thương, bọn họ đi vào”
“Vậy ngài đi vào cùng không?”
“Không, bởi vì lúc đó có tiếng tên bản vang lên, lão thân cho răng đối phương vân còn người ẩn núp, vì vậy ở lại cửa cung canh giữ, chờ đợi nhóm thích khách thứ hai”
“Nhưng không có nhóm thích khách thứ hai, phải không? Ngài nói là nghe thấy tiếng tên bản, cuối cùng, có tên bản đến không?”
“CóI” Lão thái quân nói: “Không phải ở hiện trường có mũi tên sao? Chính là do kẻ địch bắn ra sau khi thích khách đi vào”
Thương Mai: “Hiện trường không có mũi tên”
Lão thái quân giật mình: “Sao lại không có chứ?
Khi lão thân quay người đi vào trong điện, trên mặt đất có mũi tên bị lão thân đánh rơi”
“Không, khi cấm quân kiểm tra hiện trường, không phát hiện ra mũi tên nào” Thương Mai nói Lão thái quân nghỉ ngờ nói: “Là không phát hiện ra hay là bị nhặt đi rồi?”
“Trước tiên không đề cập đến điêu đó, điều ta nghỉ ngờ chính là, vì sao hai thích khách còn sống không căn nát thuốc độc tự vẫn? Nếu nói bị khống chế, nhưng dựa theo lời nói của thị vệ trong cung, sau khi bọn họ vào điện, cấm quân còn chưa đến”
“Cấm quân chưa đến, nhưng A Phúc mang theo ám vệ đến rồi” Lão thái quân nói “Sau khi thích khách vào điện được bao lâu thì ngài mới vào trong điện?”
Thương Mai hỏi “Cũng không lâu, chỉ một lát, thời gian không.
đến mười phút”
Thương Mai trầm giọng nói: “Đây chính là chỗ.
có vấn đề, ngài và thị vệ ngăn cản bảy thích khách mất mười lăm phút, cuối cùng vân không thể gây tốn thương cho thích khách, thậm chí ngài còn bị thích khách đánh bị thương, nhưng thích khách mới vào trong điện một lát, toàn bộ đã bị thương, cuối cùng cản thuốc độc tự vân, ám vệ bên người A Phúc và Quý thái phi có võ công cao cường như vậy sao? Còn nữa, Tôn Phương Nhi bị thương như thể nào? Nàng ta bị dao găm đảm bị thương, không phải kiếm đảm bị thương”
Lão thái quân nói: “Đúng vậy, đây chính là mấu chốt của vấn đề, lão thân cũng phát hiện không hợp lý nên mới muốn tìm ngươi bàn bạc, Tôn Phương Nhi không thể nào là bị thích khách giết, tuy răng cũng có thích khách mang theo hai loại binh khí, nhưng lúc giết người chỉ dùng một loại, nhất là đối phó với một cô nương tay không tấc sát, càng không cần đổi binh khí.”
“Ngài cũng nghĩ như vậy sao? Vết thương của Tôn Phương Nhi là mấu chốt, nếu nàng ta đã không phải do thích khách giết, vậy chỉ có một người có thế ra tay, là nàng ta che chở Quý thái phi đi vào, trong điện chỉ có nàng ta và Quý thái phi, trước đó ta suy đoán như vậy, chỉ là văn không nghĩ ra, nếu bà ta là mẫu cổ, trước khi tử cổ chưa chết, cố độc của bà ta không giải được, văn chưa giải Đồng mệnh cổ, tại sao bà ta lại muốn giết Tôn Phương Nhi?”
CHƯƠNG 493: CÒN CÓ DẤU VẾT TRÚNG ĐỘC
Lão thái quân dồn dập hỏi thăm: “Tôn Phương Nhi đâu? Nàng ta chết chưa?”
“Ngự y nói tình huổng không tốt lắm, thật ra ta cũng muốn đi xem, nhưng Quý thái phi chỉ cho Viện Phán chữa trị, không cho phép ta đến gân” Thương Mai nói “Mau đi, nhất định phái giữ được tính mạng của Tôn Phương Nhi” Lão thái quân vội vàng nói Thương Mai lập tức dan theo Đao lão đại qua đó, Viện Phán và hai ngự y vân còn ở Từ An Cung, Từ An Cung canh phòng nghiêm ngặt, ngoài cửa cung có rất nhiều thân vệ của Quý thái phi đang canh giữ, thấy Thương Mai đi vào, A Phúc bước lên phía trước nói “Vương phi, Quý thái phi có lệnh, bất kỳ người nào không được truyền gọi cũng không được đi vào”
“Vậy sao?”
Thương Mai giơ sợi dây sẹo quấn trên cánh tay ra: “Như vậy có thể vào chưa?”
A Phúc lắc đầu: “Xin lôi, Vương phi, đây là mệnh lệnh của Quý thái phi, nô tài chỉ làm theo”
Thương Mai cười lạnh: “Đây là tín vật của Thái Hoàng thái hậu, ta cảm nó đến Hi Vi Cung, ngay cả Hoàng thượng cũng không ngăn cản”
“Hoàng thượng không ngăn cản là bởi vì không cần thiết phải ngăn cản, ngài là đại phu chữa trị cho Hoàng thượng, tất nhiên Hoàng thượng cho ngài đi vào, nhưng Quý thái phi bị hoảng sợ, cho dù là Thái Hoàng thái hậu đển, Quý thái phi cũng có quyên không gập “Ta không muốn gặp bà ta, chỉ muốn đi vào Từ An Cung”
“Vậy cũng không được” A Phúc lên tiếng từ chối Đao lão đại roeU một tiếng rút đao ra, A Phúc nghiêm nghị nói: “Thật to gan, ở Từ An Cung cũng dám rút binh khí? Bỏ xuông!”
Y ta vừa ra lệnh, đã có thân vệ xông đến, đều câm kiểm chĩa về phía Đao lão đại Đao lão đại bị nhiêu người bao vây như vậy, cũng không hề sợ sệt, chỉ chờ mệnh lệnh của Thương Mai.
Thương Mai tháo sợi dây sẹo xuống, lạnh nhạt liếc nhìn thị vệ: “Ta xem ai dám bước lên cản trở?”
€ô vung lên, sợi dây sẹo tựa như rồng lượn phát ra tiếng gió ‘vù vừ’ trên không trung.
Thân vệ ngẩn ra, hơi chùn bước, A Phúc lại nghiêm giọng nói: “Đây chỉ là một sợi dây thừng mà Thái Hoàng thái hậu bỏ đi, không cần lo lăng, xảy ra chuyện gì, tất có Quý thái phi gánh chịu”
Y ta nhìn Thương Mai nói: “Vương phi cân nhãc lại, Từ An Cung này vừa mới gặp phải thích khách, Vương phi lại dân người xông vào, truyền ra ngoài, chỉ sợ người cổ ý sẽ bôi nhọ Vương phi”
“Cây ngay không sợ chết đứng, người cổ ý bôi nhọ thì cứ để bọn họ bôi nhọ.” Bỏng nhiên Thương Mai ra tay, sợi dây sẹo quấn lên cổ A Phúc: “Cho vào hay không?”
“Vương phi muốn đi vào, vậy giết nô tài đi” A Phúc hoàn toàn không sợ, y ta cũng không tin Hạ Thương Mai sẽ giết y ta, trong thời khắc then chốt này, cô ra tay giết người, không phải tương đương với giội nước bẩn lên người mình sao?
Thương Mai cười lạnh: “Được, vậy ta giết ngươi”
Cánh tay thu lại, sợi dây sẹo càng quấn càng chặt, A Phúc gân như không thở nổi, sắc mặt đỏ lên, y ta cố sức giãy giụa, nhưng sợi dây sẹo này càng phản kháng thì quấn càng chặt, cũng chỉ một lát, y ta đã cảm thấy trong đầu trống rồng, lồng ngực như muốn nổ tung “Dừng tay!”
Cửa điện truyền đến tiếng quát uy nghiêm tức giận của Quý thái phi, Thương Mai không thu sợi dây sẹo, chí hơi thá lỏng một chút, để A Phúc có thể thở một hơi.
“Ra tay trong Từ An Cung của ta, ngươi thật sự coi mình là Hoàng hậu sao?”
Quy thái phi nghiêm túc quát lớn, bước nhanh xuống: “Còn không mau buông y ta ra?”
Thương Mai nhìn khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng của bà ta, nói: “Quý thái phi, người bên cạnh ngài không hiểu chuyện, ta dạy dò thay ngươi”
“Không hiểu chuyện cũng không đến lượt ngươi dạy dô, ngươi là cái thá gì? Dám giương oai ở trong cung của ai gia?”
Quý thái phi thấy cô vân không buông A Phúc ra, bước lên muốn giơ tay tát lên mặt Thương Mai Một cánh tay khác của Thương Mai nắm chặt cổ tay bà ta, lạnh lùng nói: “Quý thái phi, Từ An Cung này còn chưa phải là cung điện của ngài, ngài chỉ tạm thời ở chỏ này, ta cũng không phải đến tìm ngài, người của ngài ngăn cản ta, lại nói xấu thánh vật của Thái Hoàng thái hậu, loại người này không dạy dõ mà được sao?”
Quý thái phi giận tím mặt: “Người đâu, bắt Nhiếp Chính vương phi lại!”
Vừa rồi thân vệ vân đang do dự, bây giờ thấy là Quý thái phi ra lệnh, lập tức đánh đến.
Đao lão đại chờ đã lâu, ngứa tay lắm rồi, còn không ra tay hẳn ta phải tự đánh hai bàn tay mình mới thoải mái được, chỉ thấy hắn ta vung đại đao lên, xông vào đám thân vệ chém giết, chiêu thức hôn loạn, nhưng vô chiêu đánh hữu chiều là điểm mạnh của hẳn ta, dựa vào sức mạnh thô bạo, trái lại có thể vững vàng đánh một trận Thân vệ cũng không dám ra tay với Thương Mai, Thương Mai hất A Phúc ra, sợi dây sẹo bay ra ngoài, cuốn lấy một thân vệ ném vào tường, A Phúc thở được, ánh mắt lộ vẻ tàn nhân, câm kiếm tiến lên ngăn cản Thương Mai Cơ thể này của Thương Mai hơi bất lợi, kiến thức ở trong đầu, nhưng tay chân lại không được linh hoạt, nguyên chủ Hạ Thương Mai là một cô gái yếu mềm trói gà không chặt, mặc dù sau khi Thương Mai xuyên đến có rèn luyện, nhưng cũng chí có chiêu thức, chứ không có sức mạnh, chỉ có thể dựa vào sợi dây sẹo.
Cho đến bây giờ Thương Mai vẫn không nghĩ ra cấu tạo của sợi dây sẹo, nó hiểu được bản thân phái đánh thế nào, việc Thương Mai cần phải làm là liên tục vung vẩy, sau khi vung ra ngoài, tự nó hiểu phải tránh kiếm của A Phúc rồi quấn lên thân kiểm của A Phúc, nhìn từ xa giống như một con răn linh hoạt.
Đánh trong chốc lát, lại thấy một cung nữ từ hành lang bên kia vội vàng đi đến, nói nhỏ hai câu bền tai Quý thái phi, trên mặt Quý thái phi lộ ra nụ cười lạnh lẽo, ngẩng đầu nói: “Lui lại hết cho ta!”
Thân vệ nghe thấy lời này, thi nhau nhảy ra ngoài, A Phúc cũng thu kiểm lại, khuôn mặt của y ta rất đặc säc, nếu còn không thu, chỉ sợ khuôn mặt này bị phế bỏ rồi, y ta bị sợi dây sẹo quất mấy roi, khuôn mặt giống như mèo cào, dấu đỏ rõ ràng, còn rỉ ra bọt máu.
Quý thái phi nhìn Thương Mai: “Ngươi đến Từ An Cung ầm ï một trận, vì sao làm vậy?”
“Ta muốn gặp Tôn Phương Nhi!” Thương Mai nói như vậy, nhưng trong lòng đã có dự cảm chảng lành, vừa rồi cung nữ đến báo, có lẽ là báo tình huống của Tôn Phương Nhi “Nói sớm có phải là xong rồi không? Ai gia còn tưởng ngươi đến gây chuyện, đi vào đi, người tùy ngươi thăm viếng, muốn dân đi cũng được” Quý thái phi nói xong, khóe miệng ẩn chứa ý cười độc ác, quay người đi vào.
A Phúc cũng đi vào theo, trước khi đi, y ta hung hãng lườm Thương Mai Thương Mai dân Đao lão đại xông vào, đúng như cô đoán, quả thật Tôn Phương Nhi sáp không xong rôi.
Viện Phán có phần tiếc nuối nói: “Bỏng nhiên tình huống của nàng ta trớ nên tồi tệ, vốn định lập tức thông báo cho Vương phi, nhưng không kịp rồi”
Thương Mai kiểm tra tình huống của Tôn Phương Nhi, hô hấp mạch đập đều vô cùng yếu ớt, hơi thở mong manh, là điềm báo của cái chết Thương Mai lấy châm dài ra, phong bế kinh mạch của nàng ta, nói: “Đại nhân, đưa nàng ta đến Huệ Khánh Cung”
“Đi cũng vô dụng, Vương phi, lần này không cân đưa đi, nàng ta còn trúng độc.” Viện Phán nói Thương Mai giật nảy mình, lật mí mät rồi lại xem môi nàng ta, lấy châm thăm dò mạch máu, quả nhiên phát hiện châm bạc đổi màu, là trúng độc.
“Sao lại trúng độc? Khi ngươi vừa tiếp nhận điều trị có phát hiện trúng độc không?”
“Vâng, lúc ấy có phát hiện trúng độc, nhưng rất nhỏ, trong quá trình điều trị, độc tố tự biến mất, nhưng vừa rồi lại phát hiện dấu hiệu trúng độc, có lẽ là do trước đó mạch tượng khác lạ, không nhìn ra, cho răng độc đã được loại trừ”
“Ngươi vẫn luồn ở nơi này sao?”
Thương Mai nói Viện Phán läc đâu: “Không, vừa rôi Quý thái phi sai thân đi một chuyến, có hỏi tình huống của Tôn cô nương, chờ đến khi thân trở về khám lại, tình huống đã rất tôi tệ rôi”
CHƯƠNG 494: KHÔNG PHẢI CÙNG LOẠI ĐỘC.
Thương Mai vần hạ lệnh dẫn Tôn Phương Nhi đi, lúc này, người của Qúy Thái Phi không ngăn cản nữa, thậm chí còn vô cùng phối hợp đưa Tôn Phương Nhi đi Lúc đi ra cửa điện, Qúy Thái Phi bông nhiên nói với Hạ Thương Mai: “Ai gia biết ngươi y thuật cao minh, ngươi nhất định phải cứu Phương Nhị, nói thế nào nàng cũng là chị em dâu của ngươi”
Hạ Thương Mai ngoài cười nhưng trong không cười: “Qúy Thái Phi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu nàng ta: Qúy Thái Phi gật đầu: “Vậy là tốt rồi, ai gia chờ ngươi phát huy tất cả năng lực của bản thân, cũng cho mọi người xem y thuật của ngươi cao minh thế nào”
Thương Mai lười tiếp tục nói lời vô nghĩa với bà ta: “Chỉ mong không làm Qúy Thái Phi thất vọng là được”
Về phần thế nào mới là thất vọng thì chỉ có cô mới biết được.
Qúy Thái Phi nhìn chăm chăm bóng dáng Hạ Thương Mai, bỏng nhiên hạ lệnh: “Lập tức đi điều tra Hạ Thương Mai”
A Phúc hơi run sợ: “Điều tra nàng? Không phải Qúy Thái Phi biết bối cảnh của nàng ta rồi ạ?”
“Ai gia cảm thấy nàng ta không phải con gái của Hạ Hòe Quân, một người dù có thay đổi như thế nào cũng không thể đổi thành người khác được, trừ phi nàng ta vốn chính là người khác”
Giả mạo, bà ta không xa lạ, Nghi Qúy Phi chính là như vậy, cũng là lúc trước một tay bà ta sắp xếp, chỉ là tính toán của bà ta cũng có lúc tính sai, Nghi Qúy Phi này, càng ngày càng không dễ khống chế.
A Phúc nghe bà ta nói như vậy bèn đáp: “Vâng, nô tài lập tức đi điều tra”
Thương Mai đưa Tôn Phương Nhi về, vết thương của nàng ta càng nghiêm trọng hơn, một đao trên bụng có lẽ đã đâm trúng ngũ tạng trong bụng, lại bị trúng độc, trên ngực cũng bị thương không nghiêm trong băng.
Thương Mai nói với Tráng Tráng: ‘Ngươi cho Tiểu Đao quyền hành, nói hắn đi đón Lâm Lâm vào cung đi”
“Được!’ Tráng Tráng dân theo Đao Lão Đại ra ngoài.
Thương Mai kiểm tra toàn thân cho Tôn Phương Nhi, phát hiện trong bụng có chảy máu, có lẽ là lá lách vỡ khiến bị cháy máu trong, phải cầm máu và rửa sạch để tránh cho các khí quan khác cũng nhiễm bệnh Thương Mai cầm thuốc cầm máu, mạnh tay đổ hết vào Muốn rửa sạch máu thì rất khó, bởi vì thực hiện ca phầu thuật ở đây có rủi ro cao, gân như không có khả năng thành công, bởi vì cô có thể lựa chọn cách phong huyệt thay thế cho thuốc gây tê, nhưng không phải hoàn toàn không đau, phong huyệt chí có thể che kinh mạch lại, nhưng khí quan bị đau thì khó ngăn cản được.
Đàn ông có khả năng chịu đau lớn hơn thì còn đỡ, Tôn Phương Nhi lại là phụ nữ, không biết võ công, cơ thể không tốt, dưới tình huống bị trúng độc mà còn phâu thuật thì sợ là không qua được.
Hơn nữa ở đây không có dụng cụ y tế, chí có một đôi mät thường để đi phâu thuật bụng, thấm máu chỉ có thể dùng bông, nếu tiêu độc không tốt, có thể khiến bệnh bị bến chứng cũng không biết chừng, Nhưng nếu để mặc không rứa sạch máu đi thì nàng ta sẽ chết Thương Mai không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cô phải nhanh chóng đưa ra quyết định Tôn Phương Nhi không có người nhà, tình huống nguy hiểm này, chỉ có mình nàng ta tự gánh vác.
Sau khi bàn bạc bước đầu với Tráng Tráng, Thương Mai quyết định phâu thuật Quyết định làm phảu thuật cũng không đơn giản, hơn nữa chữa bệnh ở nơi điều kiện lạc hậu, nhất định phải chuẩn bị thật đây đủ.
Thương Mai mời một viện phán và ngự y đến hô trợ, đối với việc Thương Mai luôn dùng các phương pháp ly lạ để cứu người bệnh, viện phán là nhìn quen không trách Trước khi phâu thuật, Đao Lão Đại đưa Hạ Lâm vào cung, “Lâm Lâm, nàng ta bị trúng độc, đệ mau nhìn xem nàng ta bị trúng độc gì?”
Thương Mai không kịp nói nhiều, vội vàng kéo Hạ Lâm đi xem Tôn Phương Nhỉ luôn.
Hạ Lâm a một tiếng, nhìn Tôn Phương Phi säc mặt tái nhợt năm trên giường, ánh mät đều đăm đăm, sau đó quay đầu nói với Thương Mai: “Đại tỷ, diện mạo của tỷ tý này thật dê nhìn.”
Vốn đầu óc của Thương Mai đang vô cùng khẩn trương, Tôn Phương Phi là nhân vật quan trọng, cô nhất định phải cạy được miệng nàng ta, bởi vậy mới khiến bản thân bị áp lực rất lớn.
Nhưng nghe được lời này của Hạ Lâm, cô không khỏi nở nụ cười: “Đúng là đẹp, mau nhìn xem vị tỷ tỷ xinh đẹp này trúng độc gì!’ Hạ Lâm ừ một iếng, mở hòm thuốc lấy một cái châm ra, căm châm vào các vị trí liêm tuyên, thiên trì, thần khuyết, huyết hải và thương khâu Thương Mai phát hiện động tác châm cứu của Hạ Lâm rất quen thuộc, như là ở bộ sách về chảm cứu, xem ra là được An Nhiên lão vương gia dạy.
Mấy huyệt vị này là từ cố đến lòng bàn chân, giữ châm một lúc, Hạ Lâm rút châm lên nhìn, a một tiếng “Sao rôi? Có biết trúng độc gì không?”
Thương Mai hỏi “Cơ thể tỷ tỷ này có thể tự giải độc. Hạ Lâm cầm châm phân tích cho Thương Mai nghe: Hai cái châm ở thiên trì và thương khâu có màu hơi đen, độc tố rất nhạt, nhưng ở thần quyết và huyết hải có thể do có vết thương nên khả năng hấp thu độc chậm hơn, nhìn màu đen trên châm so sáng với nhau, chứng minh cơ thể của nàng ta có khá năng tự hấp thu chất độc”
Thương Mai hơi run: “Nàng ta có thể tự hấp thu chất độc?”
Đúng vậy. Hạ Lâm lấy một viên thuốc giải độc ra: “Đại tỷ, tỷ cho nàng ta ăn cái này đi, nghiền nát thành bột phấn rồi hòa tan vào nước ấm, uống xong là có thể giải độc: Thương Mai đưa thuốc cho ngự y, để ông ta đi cho Tôn Phương Nhi uống thuốc, sau đó kéo Hạ Lâm sang một bên, lấy một viên thuốc trong tay áo ra: “Đệ xem, loại độc vị tý tý xinh đẹp này trúng có giống loại thuốc này không?”
Viên thuốc này đã được lấy ra từ miệng của người áo đen khi hän còn sống.
Hạ Lâm nhận lấy nhìn một chút, lắc đâu nói “Giống nhau nhưng cũng không giống sau.”
“Vậy là sao?”
Thương Mai rất kinh ngạc.
“Tỷ tỷ này trúng độc hai lần, lần đầu tiên trúng độc không mạnh, chính mình hấp thu, van còn lưu lại một ít, lần thứ hai trúng độc mạnh hơn, cơ thể không kịp hấp thu, mới có thế xuất hiện dấu hiệu của trúng độc, về phần loại độc trúng lân thứ hai này, nó giống với loại độc tỷ được cho đệ, nhưng độc lần đầu không giống vậy.
Thương Mai hơi giật mình, bông nhiên nhớ ra điều gì đó, cô lôi kéo Hạ Lâm ra ngoài tìm Tráng Tráng “Tráng Tráng, ngươi lập tức đi tìm Dạ Vương, để hẳn đưa Hạ Lâm đến chỏ thi thể cúa mấy tên thích khách, cho Hạ Lâm khám nghiệm xem rốt cuộc bọn họ bị trúng độc gì, có phải giống với hai tên còn sống kia không”
“Thi thế của hai tên thích khách kia đã bị đưa đến bãi tha ma, chỉ sợ xương cũng không còn” Bởi vì có người sống cho nên không giữ lại thi thể, nếu là không có người sống như trước đây thì nhất định sẽ giữ lại thi thể “Cho dù là một miếng da thịt nhỏ, đệ cũng có thể nghiệm ra được, đệ rất lợi hại” Hạ Lâm hừ nói Tráng Tráng nở nụ cười: ‘Được, Lâm Lâm rất lợi hại, tỷ sẽ để người dẫn đệ qua đó: “Bảo vệ đệ ấy cho tốt!’ Thương Mai dặn dò “Đi, người bận chuyện trước đi, có lẽ thật sự: giống lời người nói, tình huống khác thường cho nên Tôn Phương Nhi không thể chết được” Tráng Tráng nói “Đúng vậy, bắt đầu từ khi Qúy Thái Phi không cho ta cứu Tôn Phương Nhị, ta đã nhận định Tôn Phương Nhi chắc chắn đã biết cái gì, điều nàng ta biết là điều Qúy Thái Phi hoàn toàn không mong chúng ta biết được.”
Nói xong, cô quay người đi vào, chuẩn bị phẫu thuật.
Tráng Tráng và hộ vệ cẩn thận đưa Hạ Lâm đến bãi tha ma Mọi người giơ đuốc cao lên núi, chỉ là đúng như nàng nói, thi thể mấy tên thích khách kia đã sớm bị ăn sạch, nhưng mà họ phát hiện mấy xác sói bị trúng độc chết ở gân bãi tha ma, có một vài xác chim quanh đó.
Có lẽ đám sói và chim này ăn cơ thể thích khách nên trúng độc bỏ mình.
Xương thịt thích khách bị ăn hết, răng nanh của sói rất sắc, ngoài xương sọ ra thì đều bị nuốt xuống hoàn toàn Hạ Lâm còn còn chưa nghiệm thi đã nói: “Những người này là chết do trúng độc, nhưng tuyệt đối không phải loại độc đại tỷ đưa cho đệ.”
Tráng Tráng kinh ngạc nói: ‘Đệ còn chưa kiểm tra thì sao lại biết là không phải được?”
CHƯƠNG 495. HOÀI NIỆM TÌNH TỶ MUỘI
Hạ Lâm giải thích: “Đại tỷ đưa thuốc độc cho ta chính là Hạc Đỉnh Hồng được bọc ở trong giấy, gặp huyết phong hầu, một khi căn vào Hạc Đỉnh Hồng độc sẽ phát tán lập tức mất mạng. Độc tính sẽ chỉ ở bộ phận yết hầu, vì vậy cho dù là sói lang hay chim chóc căn nuốt phải thi thể bọn chúng cũng không hoàn toàn sẽ chết, chỉ có thể ăn dính độc dược mà bọn họ mang thì mới độc phát mất mạng lập tức”
“Vậy độc ở trong những người họ là loại độc gì?”
Tráng Tráng hỏi Hạ Lâm ngồi xuống cẩn thận dò xét những thứ vỡ vụn trên mặt đất sau đó lấy châm độc cẩn thận kiểm tra “Là một loại độc dạng bột, sau khi người ngửi dính sẽ độc phát mất mạng. Hơn nữa trước khi chết độc tính đã thông qua hô hấp vận chuyển khắp thân thể”
Tráng Tráng vô cùng kinh ngạc: “Bột? Đám thích khách kia là cùng đồng bọn, nhưng sao lại dùng loại độc không giống nhau?”
“Cái này ta cũng không rõ, nhưng khẳng định không cùng một loại độc” Hạ Lâm chäc chân nói Tráng Tráng nhớ lại thời điểm lúc trước Hoàng Đế bị ám sát, Thương Mai đã nói qua, xem ra cần phải đem loại độc này về tra xét lại.
Về tới trong cung, Thương Mai vừa mới làm xong giải phâu đi ra ngoài nhìn qua có vẻ tình hình không được tốt làm. Nàng ta bị thanh chủy thủ đả thương phần bụng ảnh hưởng tới lá lách cho nên thời điểm rút khỏi thanh chủy thủ ra cũng làm thành ruột bị thương. Mặc dù đã xử lý vết thương khâu lại rất tốt nhưng bởi vì mất quá nhiều máu sau đó lại bởi vì mới giải phâu xong cho nên tủy xương sẽ không tự sản sinh ra lượng máu mới, sợ là không thể sống. Chỉ có thể nhìn tạo hóa của nàng ta mà thôi Ở một nơi điều kiện eo hẹp như vậy thì việc giải phâu được đến mức này cũng coi như là tận lực hết sức cẩn thận.
Tôn Phương Nhi vản chưa có tỉnh lại, giai đoạn nguy hiểm van còn chưa qua Nghe Hạ Lâm nói, Thương Mai hỏi:“Lâm Lâm, còn nhớ lần trước ta cho ngươi xem qua loại độc đó sao?”
“Còn nhớ” Hạ Lâm lấy ra loại độc mà vừa rồi nàng mới đưa: “Ta nhớ, đây là cùng một loại độc .
“Nói cách khác, hai kẻ thích khách này cùng với nhóm người thích khách Hoàng Thượng phía trước là cùng một đồng bọn. Nhưng mà mấy người kia chẳng phải đã chết sao?”
Đến là cùng một nhóm người, nhưng vì sao loại độc này lại không giống nhau? Hơn nữa nếu muốn nuốt độc tự sát thì độc dược ngậm trong miệng là nơi phát tán nhanh nhất, tại thời điểm nguy hiểm ai lại có thể phát tán loại độc bột này?
Đẩy cùng một nhóm người ra thực thi nhiệm vụ thế nhưng mà lại dùng một loại độc không giống nhau.
Càng không thể nói là bởi vì độc dược số lượng kia không đủ dùng, dùng độc bột khác thay thế đi?
“Lâm Lâm, Tôn Phương Nhi lần đầu bị trúng độc có nói kia là cùng một nhóm thích khách?”
Thương Mai đột nhiên hỏi Hạ Lâm gật đầu: “ Đúng, là cùng một nhóm người, hản là vị tỷ tỷ kia trúng độc rất nhẹ, có lế lúc đó nàng đã bị thương vì vậy hô hấp trở nên yếu cho nên lượng độc hấp thu vào cơ thể không nhiều “Nhưng nàng lần thứ hai trúng phải độc, là độc Hạc Đỉnh Hồng sao?”
Thương Mai hỏi lại “Không phải, là trấm độc!” Hạ Lâm nói.
“Trấm độc?”
Thương Mai biết ở trong cung chuyện trấm độc là chuyện thường hay gặp, đa phân nếu muốn ban chết đều đem trấm độc đổ vào trong bình rượu,bởi vì trấm độc có độc tính rất mạnh, cho nên uống vào sẽ nhanh chóng mất mạng.
Tráng Tráng kinh ngạc nói: “Nàng uống phải trấm độc vậy mà lại không chết?”
Hạ Lâm: “Cơ thể của nàng ta có thể tự giải được độc, nhưng mà bởi vì bị thương cho nên giải độc trở nên rất chậm. Nhưng là so với người khác tốt hơn rất nhiều chí ít sẽ không mất mạng ngay. Ta vừa rôi đã cho nàng ta ăn thuốc giải, độc của nàng ta đã giải được rồi.”
“Đúng vậy, cơ thể nàng ta hiện tại đã không còn độc tính nữa” Thương Mai nói Ba loại độc xuất hiện ngày hôm nay, Tôn Phương Nhi trúng độc rất rõ ràng là do Quý Thái Phi dở trò. Quý Thái Phi muốn giết Tôn Phương Nhi, mặc dù không lý giải được vì sao lại muốn giết nàng ta nhưng trước tiên vân là lấy việc này làm phóng đoán.
Loại độc thứ hai là loại độc bột ngửi dính.
Nhưng là trong điện có Quý Thái Phi cùng Tôn Phương Nhi. Nếu nàng ngửi dính độc nhưng vì sao Quý Thái Phi lại không sao? Duy nhất có thể nghĩ đó là bởi vì Quý Thái Phi trước đó đã ăn thuốc giải độc.
Nếu như nói bột độc là do bà ta rãc, vậy thì chính là đã rắc từ trước đó rồi Tráng Tráng cũng nghĩ đến điểm này: “Bảy tên thích khách, năm người đã nhiễm độc chết. Ngoài ra còn hai kẻ kia có thể đứng ở khoảng cách tương đối xa lại bịt kín miệng mũi vì thế nên không trúng độc. Bởi vì sợ bột độc tản khắp nơi cho nên không dám tiến lên vì vậy mới bị A Phúc cùng ám vệ chế trụ, cùng lúc đó cấm vệ binh đã lập tức đuổi tới, bọn họ mới không kịp căn Hạc Đỉnh Hồng ở trong miệng để tự sát thì đã bị áp chế lại”
“Chờ xem kết quả thẩm vấn sau đó chúng ta lại phỏng đoán.” Thương Mai tuy răng cảm thấy phỏng đoán lần này là hợp tình hợp lý, nhưng, trong lòng vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Chiếu theo phỏng đoán từ các nàng, Quý Thái Phi đã sớm chuẩn bị mới có thể từ trước đó đã ăn thuốc giải độc Quý Thái Phi biết Nam Hoài vương sẽ xuống tay với mình vì vậy đã sớm chuẩn bị trước cũng không phải ngạc nhiên. Nhưng là căn cứ vào độc mà Tôn Phương Nhi trúng, nàng ta là bởi vì bị thương từ trước chính là trước lúc thích khách lẻn vào trong điện, nàng đã bị Quý Thái Phi làm bị thương rôi, Tôn Phương Nhi mặc dù không hiếu võ công nhưng nếu bị Quý Thái Phi ám toán chỉ có thể nói rõ rằng một chút, chính là nàng ta cho răng Quý Thái Phi sẽ không giết nàng.
Nàng ta vì cái gì mà chắc chản Quý Thái Phi sẽ không giết mìnhđây? Bởi vì Quý Thái Phi là mẫu cổ cho nên cần đến máu của nàng để giải độc sao?
Nhưng chắc chắn, Quý Thái Phi động thủ rồi.
Tôn Phương Nhi là bị người hạ độc, nhưng nàng ta chặc chăn nếu không có mình thì sẽ không có cách nào giải độc vì vậy mới đối với Quý Thái Phi không có phòng bị. Quý Thái Phi người này nguy hiểm như vậy, vậy mà không có cố ky một chút, chảng lẽ nàng ta thật sự không cân mạng nữa sao?
Thương Mai nghĩ không rõ chính là ở chỗ này.
“Chuyện này không phải rất rõ ràng sao? Về phần thẩm vấn ta cảm thấy những thích khách này đã giấu độc dược ở trong miệng thì chính là ôm tâm niệm nhất định phải chết. Thà ngươi nói bọn họ đều là tử thi thì sợ là cạy miệng bọn họ ra cũng không cạy ra được từ nào” Tráng Tráng nói Thương Mai gật gật đầu: “Bọn họ không chịu nói là chuyện bình thường, ta thật ra không trông cậy vào bọn họ sẽ nói ra lời gì, chỉ là hy vọng…”
Tráng Tráng nhìn cô: “Chỉ hy vọng điều gì?”
Thương Mai ngẩng đầu nhìn nàng ta, giả thuyết nói: “Nếu như nói hai người thích khách kia vốn không cùng với nhóm người đã chết? Cố ý không tự sát mà giữ lại mạng sống để chỉ chứng ai? Liệu có khả năng này không?
Tráng Tráng lắc đầu: “Đây không thể nào, lão Thái Quân đã nói thích khách là bảy người, tới thời điểm là bảy người lại cùng nhau tấn công. Nếu như không phải cùng một nhóm, đây như thế nào cùng nhau tấn công?”
Điều này cũng đúng!
Tráng Tráng nhìn cô bối rối, lại nói: “Bỏ đi, ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Như trước ngươi nói, chính là binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn*”
Thương Mai ân một tiếng: “ Đúng vậy.”
Hiện giờ nghĩ nhiều vô ích, mọi thứ còn cần chờ Tôn Phương Nhi tỉnh lại.
Chỉ là nghĩ đến đây Thương Mai lại không khỏi lo lãng, Tôn Phương Nhi sẽ tỉnh lại sao?
Cung nhân tiến vào thông báo: “Công chúa, Vương Phi, Nhu Dao huyện chúa đến rồi”
” Mời nàng ta vào trong” Tráng Tráng nói “Vâng!”
Như Dao sau khi tiến vào hết nhìn phía Đông lại nhìn sang phía Tây, Thương Mai hỏi: “Nhu Dao, ngươi nhìn cái gì?”
Nhu Dao bĩu môi: “Ta nghe nói nàng ta bị thương còn ngươi đã túc trực ở đây, ta nhìn xem nàng ta có ở đây hay không”
“Nàng ta?”
Thương Mai kinh ngạc, lập tức nghĩ đến nàng ta đang nói đến Tôn Phương Nhi: Nàng ta hiện tại ở trong phòng.”
“Nàng ta ..” Nhu Dao căn môi: “Nàng ta có nghiêm trọng không?”
Tráng Tráng nói: “Nhu Dao, ngươi còn quan tâm nàng ta à? Ngươi không phải đều hận chết nàng ta sao?”
“Ai quan tâm nàng ta?”
Nhu Dao hừ một tiếng “Ta là đến nhìn xem nàng ta đã chết chưa, nàng ta chết rồi ta càng cảm thấy vui mừng”
Thương Mai: “Nhu Dao, nàng ta chưa chết Nhưng không biết nàng ta có thể vượt qua được hay không”
Nhu Dao säc mặt tái nhợt a một tiếng: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Nàng ta bị dao đâm trúng bụng còn trúng độc, tình huống tương đổi nghiêm trọng, ít nhất trước mät vấn chưa vượt qua nguy hiểm
Bảy người áo đen đều ngã xuống đất, A Phúc dân theo ám vệ của bà ta tiển vào, Quý thái phi vội vàng mở cửa nội điện, có hai người áo đen đi ra, lại kéo hai tên áo đen đã chết trên mặt đất đi vào, sau đó đâm một kiếm lên ngực hai người áo đen đó, sau nữa hai người lại đâm nhau một kiếm, ngã xuống mặt đất, trong miệng ngậm một viên thuốc độc.
Khi đám người Lão thái quân xông vào, Quý thái phí năm chặt cánh tay, mà thị vệ A Phúc mang theo.
thu kiểm, chỉ vào thích khách trên mặt đất Cùng lúc đó, rất nhiều cấm quân cũng chạy đến, bắt lại hai tên áo đen bị thương, Tôn Phương Nhi đang hôn mê cũng được mang ra ngoài A Phúc thấy Tôn Phương Nhi còn cứ động, muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng lại bị Quý thái phi ngăn cản, Tôn Phương Nhi không sống nổi, mặc dù vừa rồi nàng ta bị thương ngã xuống mặt đất, nhưng cũng đã hít phải phấn độc, dù số lượng không nhiều, nhưng chác hán không chống đỡ được bao lâu Trong cung bị ám sát, mà chuyện lại xảy ra trong cung Hoàng thái hậu, tất nhiên rất được coi trọng.
Việc này truyên đến tai Hoàng để, Hoàng để để Lương vương và Dạ Vương mau chóng đi đến xử lý, cần phải tra ra thân phận của thích khách Hai tên áo đen bị bắt lại được áp tải đi thấm vấn.
Mấy tên áo đen còn lại, sau khi kiểm tra thi thể thì vứt tại bãi tha ma Việc thẩm vấn do chính Dạ Vương trấn giữ, thấm vấn cùng với Hình bộ thượng thư Lão thái quân bị thương nhẹ, nhưng cũng không có gì đáng ngại, Thương Mai đã băng bó cho bà, cơ bản không có gì phải lo lắng Trái lại là Tôn Phương Nhị, tình trạng rất nghiêm trọng, đến nay van chưa tỉnh lại.
Hai mắt Quý thái phi đỏ bừng, nói với Viện Phán: “Không tiếc bất cứ giá nào, các ngươi nhất định phải cứu được nàng ta, nàng ta chính là Nam Hoài vương phi tương lai”
Thương Mai nghe thấy lời ấy, ngàm nghĩ, Quý thái phi rất coi trọng Tôn Phương Nhị, dù sao, Tôn Phương Nhi chính là một sự trợ giúp lớn “Để ta đi xem một chút!” Tôn Phương Nhi là nhân tố then chốt trong việc giải cố, quá thật không thể chết.
Quý thái phi lại lạnh mặt nói: “Ngươi? Chết rồi ngươi có chịu trách nhiệm không? Ngươi cút đi, không cho phép đến gần nàng ta”
Thương Mai nói riêng với Viện Phán: “Nếu tình huống không ổn, ngươi lập tức nói với ta”
“Vâng, Vương phi!” Viện Phán nói Thật ra không cần thẩm vấn, Thương Mai cho rãng những thích khách này là Nam Hoài vương phái đến, đúng như lời Hồ Hạnh Nhi nói với Tôn Phương Nhi, Nam Hoài vương muốn ám sát Quý thái phi để hãn có thể tiếp tục ở lại kinh thành Lân này, mẹ ruột chết rồi, dù thế nào hản cũng phải chịu tang một năm, một năm này, đủ để hän quấy rối kinh thành Thương Mai cảm thấy sẽ không tra ra được gì từ chỗ hai tên thích khách còn sống kia, cô đã từng chứng kiến tử sĩ của Nam Hoài vương, thà chết chứ không mở miệng Hơn nữa, trong bọn họ có năm người đã trúng độc bó mình, hẳn là giống như lần trước, căn nát thuốc.
độc tự van Mặt khác cũng phát hiện thuốc độc trong miệng hai tên thích khách còn sống, nhưng có lẽ vì bị thương bäăt được, không cách nào căt nát “Lân này thật sự nguy hiểm, không phải ngươi đã sai người đi bảo vệ Quý thái phi rồi à? Sao thích khách còn có thể lại gân chứ?”
Tráng Tráng hỏi Thương Mai, nếu như lần này để Nam Hoài vương đạt được như ý, Quý thái phi chết, vậy lão Thất nguy hiểm thật rôi “Vân chưa, ta đã phái người ra, nghĩ muốn trước tiên áp chế Nam Hoài vương, chấm dút tai họa về sau”
Trong lòng Thương Mai cũng sợ hãi, nếu như không phải lần này có Lão thái quân ở đây, Quý thái phi thật sự bị hại rồi Tráng Tráng măng: “Lão Bát này đúng là không như lẽ thường, mẹ ruột của mình mà nói ra tay là ra tay”
“Mẹ con bọn họ đều là một loại người, không phải lúc trước Quý thái phi cũng ra tay với lão Thất sao?”
Thương Mai ngôi xuống, suy nghĩ mọi chuyện từ đầu đến cuối, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, quả thật không có chô nào không đúng.
“Sao vậy? Văn đang sợ hãi?”
Tráng Tráng thấy sắc mặt cô tái nhợt, hỏi “Không phải” Thương Mai nhìn Tráng Tráng “Ngươi cảm thấy chuyện này có chỏ nào kỳ lạ không?”
Tráng Tráng giật mình: “Chỗ nào kỳ lạ? Là thích khách mai phục trong Từ An Cung? Người của lão Bát đều có võ công cao cường, khinh công tài giỏi, có thể mai phục trong Từ An Cung cũng không kỳ lạ, nhưng mà, lão Bát đã đánh sai một nước, không tính đến chuyện Lão thái quân đang ở Từ An Cung, nếu không lần này đã thuận lợi rồi”
Thương Mai nói: “Đúng vậy, nhưng vì sao hản không tính đến chuyện Trần thái quân ở đây? Những ngày này Trần thái quản vân luôn ở Từ An Cung, hơn nữa, lúc ấy Trần thái quân muốn đi rồi, không ai phát hiện sự tôn tại của thích khách, có thể là sau khi Trân thái quân rời đi, thích khách mới ra tay? Nhưng điểm này cũng không khớp, lão Bát muốn giết cả Trân thái quân, vì vậy sẽ ra tay trước khi Lão thái quân rời đi”
“Đúng vậy, Trân thái quân chết rồi, hản sẽ ít đi một chướng ngại vật”
“Nhưng mà, tại sao Nam Hoài vương lại muốn giết Tôn Phương Nhi?”
Thương Mai không hiểu điết này, chắc hản cả Nam Hoài vương và Quý thái phi đều sẽ không giết Tôn Phương Nhi, chẳng lẽ đã biết chuyện Tôn Phương Nhi qua lại với Hồ Hạnh Nhi?
Nhưng sau khi Nam Hoài vương rời khỏi kinh thành, Tôn Phương Nhi mới đi tìm Hồ Hạnh Nhi, sao hản biết Tôn Phương Nhi nói tất cả mọi chuyện cho Hồ Hạnh Nhi chứ?
Cho dù Nam Hoài vương sai người liên tục theo.
đõi Tôn Phương Nhi, nhưng người của cô cũng liên tục theo dõi Nam Hoài vương, trong lúc đó không hề có người đến báo tin cho Nam Hoài vương Điểm ấy, làm thế nào Thương Mai cũng không nghĩ ra “Nghe nói Tôn Phương Nhi bị dao găm đâm trúng, không phải thích khách dùng kiểm sao?”
Đột nhiên Tráng Tráng hỏi Thương Mai nói: “Đúng, điểm này ta cũng không hiểu nổi, nhưng trong điện chỉ có Quý thái phi và A.
Phúc, Quý thái phi không thể nào giết Tôn Phương Nhi, trừ phi Đồng mệnh cổ được giải rồi”
“Điêu đó là không thể nào, tứ cố chết rồi, mâu cổ mới có thể giải, tử cổ không chết, mâu cổ không giải được”
“Sao ngươi biết?”
Thương Mai kinh ngạc hỏi, cái này, ngay cả cô cũng không biết.
“Khi A Xà cô cô đến, ta từng hỏi bà”
“A Xà cô cô hiểu cách giải cố?”
“Bà nói không hiểu, nhưng biết đại khái chuyện đã xảy ra”
Thương Mai nhớ lại chuyện A Xà cô cô nói đến giấm chua, lại từng thấy giấm chua trong phòng Quý thái phi: “Chắng lẽ ăn giấm có thể giải cổ? Nhưng nếu giống như lời ngươi nói, Đông mệnh cổ cần tử cổ chết mới có thể giải được độc của mâu cổ, bây giờ tử cổ không chết, Quý thái phi trộn máu của Tôn Phương Nhi và giấm làm cái gì?”
“Có lẽ bà ta cho rang lão Thất chết rồi?”
Tráng Tráng ngâm nghĩ rồi nói: “Lão Thất chết rồi, tất nhiên bà ta muốn tìm cách giải cố”
Dường như nói vậy cũng rất xuôi, nhất thời Thương Mai cũng không tìm ra được lỗi gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
“Ngươi điều động bao nhiêu người đi phục kích Nam Hoài vương?”
Tráng Tráng hỏi.
“Điều động toàn bộ ám vệ, tính cả người của Dạ Vương”
“Xuống tay độc ác không?”
Tráng Tráng hỏi Thương Mai gật đầu: “Dạ Vương bẩm báo với Hoàng thượng, Hoàng thượng nói, ra khỏi Kiều Trấn thì ra tay, nhổ cỏ tận gốc, nhưng chuyện này không thể do.
triều đình và Hoàng thượng đi làm, chỉ có thể do ta và Dạ Vương phái người ra tay”
Tráng Tráng suy tính một lát rồi hỏi: “Bây giờ hẳn đang ở Kiều Trấn phải không? Sáng sớm ngày mai lên đường, ban ngày thì không ra tay được rồi, dù sao.
trên đường có người qua người lại, qua Kiều Tì hân buổi tối sẽ ở tại Tô Giang Phủ, Tô Giang Phủ có sơn tặc làm loạn, giết lão Bát, còn có thể đổ lên đâu sơn tặc, kế này hay”
chắc “Thật ra ta muốn áp chế hản, cũng không nói bây giờ muốn lấy mạng của hän” Thương Mai nói Tráng Tráng nhíu mày: “Nhưng mà, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, sợ rằng tai họa khôn lường”
“Đúng vậy, bây giờ chúng ta đang đánh trận, quả thật không chịu nổi nội loạn” Thương Mai nói, trong lòng vân thấp thỏm không yên, luôn cảm thấy, chuyện này còn có bí ẩn.
Nam Hoài vương này phát điên phát rồ, ngay cả mẹ ruột của mình cũng có thể ra tay, hẳn độc ác quả thật rất đáng sợ, người này sớm diệt sớm yên “Rốt cuộc ngươi đang lo lắng cái gì?”
Tráng Tráng thấy cô do dự không quyết, cho răng cô mêm lòng, không khỏi tức giận: “Chẳng lẽ, ngươi còn nhớ hàn là đệ đệ của lão Thất, muốn mở ra một con đường cho hăn? Ngươi nghĩ kỹ lại đi, ngươi coi người ta là đệ đệ phu quân, người ta cũng không nghĩ như vậy, nói giết là giết”
CHƯƠNG 492: CÓ CHỎ NÀO ĐÓ KHÔNG THÍCH HỢP
Thương Mai xua xua tay: “Không phải, ngươi đừng hiểu nhầm, ta nhớ tình cảm gì chứ? Tuy hản và lão Thất là huynh đệ, nhưng chưa từng coi lão Thất là ca ca, lúc nào hắn cũng muốn giết lão Thất, sao ta lại nương tay với hän được chứ?”
“Vậy ngươi thế này là sao?”
Tráng Tráng hỏi.
Thương Mai cũng không nói rõ ràng được, dù sao không có chứng cứ, tất cả cũng chỉ là suy đoán của cô cô suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, dựa theo kế hoạch của Dạ Vương mà làm, giết thì giết, để lão Thất tránh lo âu sau này”
Hản ở tiên tuyến, nếu cứ lo lắng đến chuyện triều đình, khó tránh khỏi sẽ phân tâm, hai quân đổi đầu, đánh cược mạng sống, không thể nào phân tâm.
Tráng Tráng gật đầu: “Ngươi hiểu được như vậy là tốt rôi, thật ra lão Bát là cháu của ta, ruột thịt như tay với chân dù sao cũng hơi không đành lòng, nhưng hän lòng lang dạ thú, không thể không trừ, nếu hản lại dấy lên nội loạn, Kinh Thành sẽ biến thành thế nào?
Giang sơn này sẽ trở nên ra sao? Nhớ lại trước kia lão tố tông từng dạy bảo hoàng huynh, lê dân bách tính, giang sơn xã tác, phải có bách tính trước mới có thể củng cổ giang sơn, bách tỉnh đang trong chiến loạn, cuộc sống khổ cực, chết không còn xác, là địa ngục thời loạn lạc, người ngoài tạo phản, mình không còn cách nào, nhưng lão Bát là người của Mộ Dung gia chúng ta, lại làm loạn Mộ Dung gia, dù thể nào cũng phải trừng phạt nghiêm khắc”
Thương Mai nói: “Nếu đã quyết định, vậy cứ dựa theo kế hoạch mà làm, ta đi thăm Lão thái quân trước”
Thương Mai nói “Ta qua đó cùng ngươi” Tráng Tráng đứng dậy: “Vết thương của bà có nghiêm trọng không? Là ngươi băng bó cho bà sao?”
“Bị thương ở cánh tay, không cần lo lắng, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, Lão thái quân đúng là càng già cảng dẻo dai” Thương Mai thật sự bội phục, tuy rằng lúc ấy có thị vệ, nhưng Lão thái quân có võ trong mình, một người đánh mấy tử sĩ mà chỉ bị thương nhẹ.
Lão thái quân nghỉ ngơi trong sương phòng của Huệ Khánh Cung, khi Thương Mai đi vào, cũng đúng lúc bà muốn đi ra ngoài, là Loan Loan ấn bà xuống, sống chết không cho bà đi ra “Thương Mai ngươi đến rất đúng lúc, bà cứ kêu gào muốn gặp ngươi” Loan Loan thấy Thương Mai đến, như gặp được cứu tỉnh Säc mặt Thương Mai nghiêm lại, nhìn Trân thái quân nói: “Đỡ hơn chút nào không?”
“Vừa rồi lão thân muốn nói chuyện với ngươi, nhưng có người ngoài ở đó, ngươi ngôi xuống, lão thản cảm thấy chuyện này có chô không đúng” Lão thái quân nghiêm giọng nói Trái tim Thương Mai cũng đập thình thịch: “Ngài cũng phát hiện ra chỗ không đúng?”
“Đúng vậy, tôi nay ta và Tôn Phương Nhi dùng bữa tại Từ An Cung, Quý thái phi vô cùng khách khí, lúc ấy lão thân cho răng bà ta hạ độc, nhưng đã kiểm tra thức ăn, đều không có độc, sau khi ăn xong, vậy mà bà ta lại tự mình tiên lão thân ra ngoài, còn lớn tiếng nói chuyện với lão thân ở cửa ra vào một lát”
“Lớn tiếng nói? Nói cái gì?”
Thương Mai vội vàng hỏi “Bà ta nói, hôm nay nghe thấy lời nói của lão thân khiến bà ta hiểu thông, còn nói cái gì mà cả đời môi người, muốn cái gì chứ? Nói trước đây là bà ta chấp niệm quá sâu, Nam Hoài vương trở về Nam Quốc cũng tốt, bà ta phải cứu vãn mối quan hệ mẹ con với Nhiếp Chính vương”
Thương Mai và Tráng Tráng liếc nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ lạ, lời này không giống như từ trong miệng Quý thái phi nói ra.
“Chảng lẽ, bà ta thật sự đổi tính rồi sao? Vì vậy lão Bát mới ra tay độc ác?”
Tráng Tráng nghỉ ngờ nói “Lời nói này là cố ý nói cho ai nghe, sao lúc ấy bà ta biết có người ở đó? Chẳng lẽ bà ta đã đoán trước được có người hành thích?”
Loan Loan cũng vô cùng nghỉ hoặc.
Thương Mai hỏi: “Lão thái quân, những thích khách đó ra chiêu rất độc ác sao?”
“Đúng vậy, nếu không phải như vậy, sao lão thân lại bị thương chứ? Chỉ là mấy tên thích khách quèn, nếu không phải liều mạng chém giết, lão thân sẽ bị thương sao?”
Xem ra, là một trăm phân trăm muốn giết người, nhưng mà, nếu như nói Quý thái phi biết Nam Hoài vương sẽ giết bà ta, vì sao không phòng bị? Thậm chí bà ta còn không phái người canh giữ, thật sự khó hiểu Nhưng nói bà ta không biết Nam Hoài vương sẽ ra tay, vậy mấy lời bà ta nói với Lão thái quân là định nói cho ai nghe? Chäc chản không phải nói cho Lão.
thái quân nghe, nếu muốn nói thì đã nói từ sớm rồi, thời gian ăn một bữa cơm dài như vậy mà không nói, đợi đến lúc đưa tiễn mới lớn giọng nói, chỉ sợ người bên ngoài không nghe thấy.
“Lão thái quân, có mấy thích khách? Người thấy rõ không?”
Thương Mai hỏi.
“Bảy người, thấy rõ, báy người đều từng so chiêu với lão thân, khinh công quả thật cao cường”
“Bảy người đều không che mặt sao?”
“Không”
“Vậy người nhớ rõ dáng vẻ những người kia không?”
Lão thái quân nở nụ cười: “Sao có thể nhớ rõ chứ? Khi đánh nhau, chỉ lo nhìn đối phương ra chiêu gì, nào lại đi nhìn dáng vẻ của hản? Hơn nữa, có đến bảy người đấy, nhớ rõ một hai người thì còn có thể, nhớ cả là không thể nào”
Tráng Tráng hỏi: “Ngươi nghỉ ngờ cái gì?”
Thương Mai không trả lời, tiếp tục hỏi Lão thái quân: “Ngài và thích khách giảng co bao lâu? Sau khi ngài bị thương, những người kia không tiếp tục quấn lấy ngài mà tấn công vào nội điện?”
“Thời gian giảng co chừng mười lăm phút, sau khi lão thân bị thương, bọn họ đi vào”
“Vậy ngài đi vào cùng không?”
“Không, bởi vì lúc đó có tiếng tên bản vang lên, lão thân cho răng đối phương vân còn người ẩn núp, vì vậy ở lại cửa cung canh giữ, chờ đợi nhóm thích khách thứ hai”
“Nhưng không có nhóm thích khách thứ hai, phải không? Ngài nói là nghe thấy tiếng tên bản, cuối cùng, có tên bản đến không?”
“CóI” Lão thái quân nói: “Không phải ở hiện trường có mũi tên sao? Chính là do kẻ địch bắn ra sau khi thích khách đi vào”
Thương Mai: “Hiện trường không có mũi tên”
Lão thái quân giật mình: “Sao lại không có chứ?
Khi lão thân quay người đi vào trong điện, trên mặt đất có mũi tên bị lão thân đánh rơi”
“Không, khi cấm quân kiểm tra hiện trường, không phát hiện ra mũi tên nào” Thương Mai nói Lão thái quân nghỉ ngờ nói: “Là không phát hiện ra hay là bị nhặt đi rồi?”
“Trước tiên không đề cập đến điêu đó, điều ta nghỉ ngờ chính là, vì sao hai thích khách còn sống không căn nát thuốc độc tự vẫn? Nếu nói bị khống chế, nhưng dựa theo lời nói của thị vệ trong cung, sau khi bọn họ vào điện, cấm quân còn chưa đến”
“Cấm quân chưa đến, nhưng A Phúc mang theo ám vệ đến rồi” Lão thái quân nói “Sau khi thích khách vào điện được bao lâu thì ngài mới vào trong điện?”
Thương Mai hỏi “Cũng không lâu, chỉ một lát, thời gian không.
đến mười phút”
Thương Mai trầm giọng nói: “Đây chính là chỗ.
có vấn đề, ngài và thị vệ ngăn cản bảy thích khách mất mười lăm phút, cuối cùng vân không thể gây tốn thương cho thích khách, thậm chí ngài còn bị thích khách đánh bị thương, nhưng thích khách mới vào trong điện một lát, toàn bộ đã bị thương, cuối cùng cản thuốc độc tự vân, ám vệ bên người A Phúc và Quý thái phi có võ công cao cường như vậy sao? Còn nữa, Tôn Phương Nhi bị thương như thể nào? Nàng ta bị dao găm đảm bị thương, không phải kiếm đảm bị thương”
Lão thái quân nói: “Đúng vậy, đây chính là mấu chốt của vấn đề, lão thân cũng phát hiện không hợp lý nên mới muốn tìm ngươi bàn bạc, Tôn Phương Nhi không thể nào là bị thích khách giết, tuy răng cũng có thích khách mang theo hai loại binh khí, nhưng lúc giết người chỉ dùng một loại, nhất là đối phó với một cô nương tay không tấc sát, càng không cần đổi binh khí.”
“Ngài cũng nghĩ như vậy sao? Vết thương của Tôn Phương Nhi là mấu chốt, nếu nàng ta đã không phải do thích khách giết, vậy chỉ có một người có thế ra tay, là nàng ta che chở Quý thái phi đi vào, trong điện chỉ có nàng ta và Quý thái phi, trước đó ta suy đoán như vậy, chỉ là văn không nghĩ ra, nếu bà ta là mẫu cổ, trước khi tử cổ chưa chết, cố độc của bà ta không giải được, văn chưa giải Đồng mệnh cổ, tại sao bà ta lại muốn giết Tôn Phương Nhi?”
CHƯƠNG 493: CÒN CÓ DẤU VẾT TRÚNG ĐỘC
Lão thái quân dồn dập hỏi thăm: “Tôn Phương Nhi đâu? Nàng ta chết chưa?”
“Ngự y nói tình huổng không tốt lắm, thật ra ta cũng muốn đi xem, nhưng Quý thái phi chỉ cho Viện Phán chữa trị, không cho phép ta đến gân” Thương Mai nói “Mau đi, nhất định phái giữ được tính mạng của Tôn Phương Nhi” Lão thái quân vội vàng nói Thương Mai lập tức dan theo Đao lão đại qua đó, Viện Phán và hai ngự y vân còn ở Từ An Cung, Từ An Cung canh phòng nghiêm ngặt, ngoài cửa cung có rất nhiều thân vệ của Quý thái phi đang canh giữ, thấy Thương Mai đi vào, A Phúc bước lên phía trước nói “Vương phi, Quý thái phi có lệnh, bất kỳ người nào không được truyền gọi cũng không được đi vào”
“Vậy sao?”
Thương Mai giơ sợi dây sẹo quấn trên cánh tay ra: “Như vậy có thể vào chưa?”
A Phúc lắc đầu: “Xin lôi, Vương phi, đây là mệnh lệnh của Quý thái phi, nô tài chỉ làm theo”
Thương Mai cười lạnh: “Đây là tín vật của Thái Hoàng thái hậu, ta cảm nó đến Hi Vi Cung, ngay cả Hoàng thượng cũng không ngăn cản”
“Hoàng thượng không ngăn cản là bởi vì không cần thiết phải ngăn cản, ngài là đại phu chữa trị cho Hoàng thượng, tất nhiên Hoàng thượng cho ngài đi vào, nhưng Quý thái phi bị hoảng sợ, cho dù là Thái Hoàng thái hậu đển, Quý thái phi cũng có quyên không gập “Ta không muốn gặp bà ta, chỉ muốn đi vào Từ An Cung”
“Vậy cũng không được” A Phúc lên tiếng từ chối Đao lão đại roeU một tiếng rút đao ra, A Phúc nghiêm nghị nói: “Thật to gan, ở Từ An Cung cũng dám rút binh khí? Bỏ xuông!”
Y ta vừa ra lệnh, đã có thân vệ xông đến, đều câm kiểm chĩa về phía Đao lão đại Đao lão đại bị nhiêu người bao vây như vậy, cũng không hề sợ sệt, chỉ chờ mệnh lệnh của Thương Mai.
Thương Mai tháo sợi dây sẹo xuống, lạnh nhạt liếc nhìn thị vệ: “Ta xem ai dám bước lên cản trở?”
€ô vung lên, sợi dây sẹo tựa như rồng lượn phát ra tiếng gió ‘vù vừ’ trên không trung.
Thân vệ ngẩn ra, hơi chùn bước, A Phúc lại nghiêm giọng nói: “Đây chỉ là một sợi dây thừng mà Thái Hoàng thái hậu bỏ đi, không cần lo lăng, xảy ra chuyện gì, tất có Quý thái phi gánh chịu”
Y ta nhìn Thương Mai nói: “Vương phi cân nhãc lại, Từ An Cung này vừa mới gặp phải thích khách, Vương phi lại dân người xông vào, truyền ra ngoài, chỉ sợ người cổ ý sẽ bôi nhọ Vương phi”
“Cây ngay không sợ chết đứng, người cổ ý bôi nhọ thì cứ để bọn họ bôi nhọ.” Bỏng nhiên Thương Mai ra tay, sợi dây sẹo quấn lên cổ A Phúc: “Cho vào hay không?”
“Vương phi muốn đi vào, vậy giết nô tài đi” A Phúc hoàn toàn không sợ, y ta cũng không tin Hạ Thương Mai sẽ giết y ta, trong thời khắc then chốt này, cô ra tay giết người, không phải tương đương với giội nước bẩn lên người mình sao?
Thương Mai cười lạnh: “Được, vậy ta giết ngươi”
Cánh tay thu lại, sợi dây sẹo càng quấn càng chặt, A Phúc gân như không thở nổi, sắc mặt đỏ lên, y ta cố sức giãy giụa, nhưng sợi dây sẹo này càng phản kháng thì quấn càng chặt, cũng chỉ một lát, y ta đã cảm thấy trong đầu trống rồng, lồng ngực như muốn nổ tung “Dừng tay!”
Cửa điện truyền đến tiếng quát uy nghiêm tức giận của Quý thái phi, Thương Mai không thu sợi dây sẹo, chí hơi thá lỏng một chút, để A Phúc có thể thở một hơi.
“Ra tay trong Từ An Cung của ta, ngươi thật sự coi mình là Hoàng hậu sao?”
Quy thái phi nghiêm túc quát lớn, bước nhanh xuống: “Còn không mau buông y ta ra?”
Thương Mai nhìn khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng của bà ta, nói: “Quý thái phi, người bên cạnh ngài không hiểu chuyện, ta dạy dò thay ngươi”
“Không hiểu chuyện cũng không đến lượt ngươi dạy dô, ngươi là cái thá gì? Dám giương oai ở trong cung của ai gia?”
Quý thái phi thấy cô vân không buông A Phúc ra, bước lên muốn giơ tay tát lên mặt Thương Mai Một cánh tay khác của Thương Mai nắm chặt cổ tay bà ta, lạnh lùng nói: “Quý thái phi, Từ An Cung này còn chưa phải là cung điện của ngài, ngài chỉ tạm thời ở chỏ này, ta cũng không phải đến tìm ngài, người của ngài ngăn cản ta, lại nói xấu thánh vật của Thái Hoàng thái hậu, loại người này không dạy dõ mà được sao?”
Quý thái phi giận tím mặt: “Người đâu, bắt Nhiếp Chính vương phi lại!”
Vừa rồi thân vệ vân đang do dự, bây giờ thấy là Quý thái phi ra lệnh, lập tức đánh đến.
Đao lão đại chờ đã lâu, ngứa tay lắm rồi, còn không ra tay hẳn ta phải tự đánh hai bàn tay mình mới thoải mái được, chỉ thấy hắn ta vung đại đao lên, xông vào đám thân vệ chém giết, chiêu thức hôn loạn, nhưng vô chiêu đánh hữu chiều là điểm mạnh của hẳn ta, dựa vào sức mạnh thô bạo, trái lại có thể vững vàng đánh một trận Thân vệ cũng không dám ra tay với Thương Mai, Thương Mai hất A Phúc ra, sợi dây sẹo bay ra ngoài, cuốn lấy một thân vệ ném vào tường, A Phúc thở được, ánh mắt lộ vẻ tàn nhân, câm kiếm tiến lên ngăn cản Thương Mai Cơ thể này của Thương Mai hơi bất lợi, kiến thức ở trong đầu, nhưng tay chân lại không được linh hoạt, nguyên chủ Hạ Thương Mai là một cô gái yếu mềm trói gà không chặt, mặc dù sau khi Thương Mai xuyên đến có rèn luyện, nhưng cũng chí có chiêu thức, chứ không có sức mạnh, chỉ có thể dựa vào sợi dây sẹo.
Cho đến bây giờ Thương Mai vẫn không nghĩ ra cấu tạo của sợi dây sẹo, nó hiểu được bản thân phái đánh thế nào, việc Thương Mai cần phải làm là liên tục vung vẩy, sau khi vung ra ngoài, tự nó hiểu phải tránh kiếm của A Phúc rồi quấn lên thân kiểm của A Phúc, nhìn từ xa giống như một con răn linh hoạt.
Đánh trong chốc lát, lại thấy một cung nữ từ hành lang bên kia vội vàng đi đến, nói nhỏ hai câu bền tai Quý thái phi, trên mặt Quý thái phi lộ ra nụ cười lạnh lẽo, ngẩng đầu nói: “Lui lại hết cho ta!”
Thân vệ nghe thấy lời này, thi nhau nhảy ra ngoài, A Phúc cũng thu kiểm lại, khuôn mặt của y ta rất đặc säc, nếu còn không thu, chỉ sợ khuôn mặt này bị phế bỏ rồi, y ta bị sợi dây sẹo quất mấy roi, khuôn mặt giống như mèo cào, dấu đỏ rõ ràng, còn rỉ ra bọt máu.
Quý thái phi nhìn Thương Mai: “Ngươi đến Từ An Cung ầm ï một trận, vì sao làm vậy?”
“Ta muốn gặp Tôn Phương Nhi!” Thương Mai nói như vậy, nhưng trong lòng đã có dự cảm chảng lành, vừa rồi cung nữ đến báo, có lẽ là báo tình huống của Tôn Phương Nhi “Nói sớm có phải là xong rồi không? Ai gia còn tưởng ngươi đến gây chuyện, đi vào đi, người tùy ngươi thăm viếng, muốn dân đi cũng được” Quý thái phi nói xong, khóe miệng ẩn chứa ý cười độc ác, quay người đi vào.
A Phúc cũng đi vào theo, trước khi đi, y ta hung hãng lườm Thương Mai Thương Mai dân Đao lão đại xông vào, đúng như cô đoán, quả thật Tôn Phương Nhi sáp không xong rôi.
Viện Phán có phần tiếc nuối nói: “Bỏng nhiên tình huống của nàng ta trớ nên tồi tệ, vốn định lập tức thông báo cho Vương phi, nhưng không kịp rồi”
Thương Mai kiểm tra tình huống của Tôn Phương Nhi, hô hấp mạch đập đều vô cùng yếu ớt, hơi thở mong manh, là điềm báo của cái chết Thương Mai lấy châm dài ra, phong bế kinh mạch của nàng ta, nói: “Đại nhân, đưa nàng ta đến Huệ Khánh Cung”
“Đi cũng vô dụng, Vương phi, lần này không cân đưa đi, nàng ta còn trúng độc.” Viện Phán nói Thương Mai giật nảy mình, lật mí mät rồi lại xem môi nàng ta, lấy châm thăm dò mạch máu, quả nhiên phát hiện châm bạc đổi màu, là trúng độc.
“Sao lại trúng độc? Khi ngươi vừa tiếp nhận điều trị có phát hiện trúng độc không?”
“Vâng, lúc ấy có phát hiện trúng độc, nhưng rất nhỏ, trong quá trình điều trị, độc tố tự biến mất, nhưng vừa rồi lại phát hiện dấu hiệu trúng độc, có lẽ là do trước đó mạch tượng khác lạ, không nhìn ra, cho răng độc đã được loại trừ”
“Ngươi vẫn luồn ở nơi này sao?”
Thương Mai nói Viện Phán läc đâu: “Không, vừa rôi Quý thái phi sai thân đi một chuyến, có hỏi tình huống của Tôn cô nương, chờ đến khi thân trở về khám lại, tình huống đã rất tôi tệ rôi”
CHƯƠNG 494: KHÔNG PHẢI CÙNG LOẠI ĐỘC.
Thương Mai vần hạ lệnh dẫn Tôn Phương Nhi đi, lúc này, người của Qúy Thái Phi không ngăn cản nữa, thậm chí còn vô cùng phối hợp đưa Tôn Phương Nhi đi Lúc đi ra cửa điện, Qúy Thái Phi bông nhiên nói với Hạ Thương Mai: “Ai gia biết ngươi y thuật cao minh, ngươi nhất định phải cứu Phương Nhị, nói thế nào nàng cũng là chị em dâu của ngươi”
Hạ Thương Mai ngoài cười nhưng trong không cười: “Qúy Thái Phi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu nàng ta: Qúy Thái Phi gật đầu: “Vậy là tốt rồi, ai gia chờ ngươi phát huy tất cả năng lực của bản thân, cũng cho mọi người xem y thuật của ngươi cao minh thế nào”
Thương Mai lười tiếp tục nói lời vô nghĩa với bà ta: “Chỉ mong không làm Qúy Thái Phi thất vọng là được”
Về phần thế nào mới là thất vọng thì chỉ có cô mới biết được.
Qúy Thái Phi nhìn chăm chăm bóng dáng Hạ Thương Mai, bỏng nhiên hạ lệnh: “Lập tức đi điều tra Hạ Thương Mai”
A Phúc hơi run sợ: “Điều tra nàng? Không phải Qúy Thái Phi biết bối cảnh của nàng ta rồi ạ?”
“Ai gia cảm thấy nàng ta không phải con gái của Hạ Hòe Quân, một người dù có thay đổi như thế nào cũng không thể đổi thành người khác được, trừ phi nàng ta vốn chính là người khác”
Giả mạo, bà ta không xa lạ, Nghi Qúy Phi chính là như vậy, cũng là lúc trước một tay bà ta sắp xếp, chỉ là tính toán của bà ta cũng có lúc tính sai, Nghi Qúy Phi này, càng ngày càng không dễ khống chế.
A Phúc nghe bà ta nói như vậy bèn đáp: “Vâng, nô tài lập tức đi điều tra”
Thương Mai đưa Tôn Phương Nhi về, vết thương của nàng ta càng nghiêm trọng hơn, một đao trên bụng có lẽ đã đâm trúng ngũ tạng trong bụng, lại bị trúng độc, trên ngực cũng bị thương không nghiêm trong băng.
Thương Mai nói với Tráng Tráng: ‘Ngươi cho Tiểu Đao quyền hành, nói hắn đi đón Lâm Lâm vào cung đi”
“Được!’ Tráng Tráng dân theo Đao Lão Đại ra ngoài.
Thương Mai kiểm tra toàn thân cho Tôn Phương Nhi, phát hiện trong bụng có chảy máu, có lẽ là lá lách vỡ khiến bị cháy máu trong, phải cầm máu và rửa sạch để tránh cho các khí quan khác cũng nhiễm bệnh Thương Mai cầm thuốc cầm máu, mạnh tay đổ hết vào Muốn rửa sạch máu thì rất khó, bởi vì thực hiện ca phầu thuật ở đây có rủi ro cao, gân như không có khả năng thành công, bởi vì cô có thể lựa chọn cách phong huyệt thay thế cho thuốc gây tê, nhưng không phải hoàn toàn không đau, phong huyệt chí có thể che kinh mạch lại, nhưng khí quan bị đau thì khó ngăn cản được.
Đàn ông có khả năng chịu đau lớn hơn thì còn đỡ, Tôn Phương Nhi lại là phụ nữ, không biết võ công, cơ thể không tốt, dưới tình huống bị trúng độc mà còn phâu thuật thì sợ là không qua được.
Hơn nữa ở đây không có dụng cụ y tế, chí có một đôi mät thường để đi phâu thuật bụng, thấm máu chỉ có thể dùng bông, nếu tiêu độc không tốt, có thể khiến bệnh bị bến chứng cũng không biết chừng, Nhưng nếu để mặc không rứa sạch máu đi thì nàng ta sẽ chết Thương Mai không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cô phải nhanh chóng đưa ra quyết định Tôn Phương Nhi không có người nhà, tình huống nguy hiểm này, chỉ có mình nàng ta tự gánh vác.
Sau khi bàn bạc bước đầu với Tráng Tráng, Thương Mai quyết định phâu thuật Quyết định làm phảu thuật cũng không đơn giản, hơn nữa chữa bệnh ở nơi điều kiện lạc hậu, nhất định phải chuẩn bị thật đây đủ.
Thương Mai mời một viện phán và ngự y đến hô trợ, đối với việc Thương Mai luôn dùng các phương pháp ly lạ để cứu người bệnh, viện phán là nhìn quen không trách Trước khi phâu thuật, Đao Lão Đại đưa Hạ Lâm vào cung, “Lâm Lâm, nàng ta bị trúng độc, đệ mau nhìn xem nàng ta bị trúng độc gì?”
Thương Mai không kịp nói nhiều, vội vàng kéo Hạ Lâm đi xem Tôn Phương Nhỉ luôn.
Hạ Lâm a một tiếng, nhìn Tôn Phương Phi säc mặt tái nhợt năm trên giường, ánh mät đều đăm đăm, sau đó quay đầu nói với Thương Mai: “Đại tỷ, diện mạo của tỷ tý này thật dê nhìn.”
Vốn đầu óc của Thương Mai đang vô cùng khẩn trương, Tôn Phương Phi là nhân vật quan trọng, cô nhất định phải cạy được miệng nàng ta, bởi vậy mới khiến bản thân bị áp lực rất lớn.
Nhưng nghe được lời này của Hạ Lâm, cô không khỏi nở nụ cười: “Đúng là đẹp, mau nhìn xem vị tỷ tỷ xinh đẹp này trúng độc gì!’ Hạ Lâm ừ một iếng, mở hòm thuốc lấy một cái châm ra, căm châm vào các vị trí liêm tuyên, thiên trì, thần khuyết, huyết hải và thương khâu Thương Mai phát hiện động tác châm cứu của Hạ Lâm rất quen thuộc, như là ở bộ sách về chảm cứu, xem ra là được An Nhiên lão vương gia dạy.
Mấy huyệt vị này là từ cố đến lòng bàn chân, giữ châm một lúc, Hạ Lâm rút châm lên nhìn, a một tiếng “Sao rôi? Có biết trúng độc gì không?”
Thương Mai hỏi “Cơ thể tỷ tỷ này có thể tự giải độc. Hạ Lâm cầm châm phân tích cho Thương Mai nghe: Hai cái châm ở thiên trì và thương khâu có màu hơi đen, độc tố rất nhạt, nhưng ở thần quyết và huyết hải có thể do có vết thương nên khả năng hấp thu độc chậm hơn, nhìn màu đen trên châm so sáng với nhau, chứng minh cơ thể của nàng ta có khá năng tự hấp thu chất độc”
Thương Mai hơi run: “Nàng ta có thể tự hấp thu chất độc?”
Đúng vậy. Hạ Lâm lấy một viên thuốc giải độc ra: “Đại tỷ, tỷ cho nàng ta ăn cái này đi, nghiền nát thành bột phấn rồi hòa tan vào nước ấm, uống xong là có thể giải độc: Thương Mai đưa thuốc cho ngự y, để ông ta đi cho Tôn Phương Nhi uống thuốc, sau đó kéo Hạ Lâm sang một bên, lấy một viên thuốc trong tay áo ra: “Đệ xem, loại độc vị tý tý xinh đẹp này trúng có giống loại thuốc này không?”
Viên thuốc này đã được lấy ra từ miệng của người áo đen khi hän còn sống.
Hạ Lâm nhận lấy nhìn một chút, lắc đâu nói “Giống nhau nhưng cũng không giống sau.”
“Vậy là sao?”
Thương Mai rất kinh ngạc.
“Tỷ tỷ này trúng độc hai lần, lần đầu tiên trúng độc không mạnh, chính mình hấp thu, van còn lưu lại một ít, lần thứ hai trúng độc mạnh hơn, cơ thể không kịp hấp thu, mới có thế xuất hiện dấu hiệu của trúng độc, về phần loại độc trúng lân thứ hai này, nó giống với loại độc tỷ được cho đệ, nhưng độc lần đầu không giống vậy.
Thương Mai hơi giật mình, bông nhiên nhớ ra điều gì đó, cô lôi kéo Hạ Lâm ra ngoài tìm Tráng Tráng “Tráng Tráng, ngươi lập tức đi tìm Dạ Vương, để hẳn đưa Hạ Lâm đến chỏ thi thể cúa mấy tên thích khách, cho Hạ Lâm khám nghiệm xem rốt cuộc bọn họ bị trúng độc gì, có phải giống với hai tên còn sống kia không”
“Thi thế của hai tên thích khách kia đã bị đưa đến bãi tha ma, chỉ sợ xương cũng không còn” Bởi vì có người sống cho nên không giữ lại thi thể, nếu là không có người sống như trước đây thì nhất định sẽ giữ lại thi thể “Cho dù là một miếng da thịt nhỏ, đệ cũng có thể nghiệm ra được, đệ rất lợi hại” Hạ Lâm hừ nói Tráng Tráng nở nụ cười: ‘Được, Lâm Lâm rất lợi hại, tỷ sẽ để người dẫn đệ qua đó: “Bảo vệ đệ ấy cho tốt!’ Thương Mai dặn dò “Đi, người bận chuyện trước đi, có lẽ thật sự: giống lời người nói, tình huống khác thường cho nên Tôn Phương Nhi không thể chết được” Tráng Tráng nói “Đúng vậy, bắt đầu từ khi Qúy Thái Phi không cho ta cứu Tôn Phương Nhị, ta đã nhận định Tôn Phương Nhi chắc chắn đã biết cái gì, điều nàng ta biết là điều Qúy Thái Phi hoàn toàn không mong chúng ta biết được.”
Nói xong, cô quay người đi vào, chuẩn bị phẫu thuật.
Tráng Tráng và hộ vệ cẩn thận đưa Hạ Lâm đến bãi tha ma Mọi người giơ đuốc cao lên núi, chỉ là đúng như nàng nói, thi thể mấy tên thích khách kia đã sớm bị ăn sạch, nhưng mà họ phát hiện mấy xác sói bị trúng độc chết ở gân bãi tha ma, có một vài xác chim quanh đó.
Có lẽ đám sói và chim này ăn cơ thể thích khách nên trúng độc bỏ mình.
Xương thịt thích khách bị ăn hết, răng nanh của sói rất sắc, ngoài xương sọ ra thì đều bị nuốt xuống hoàn toàn Hạ Lâm còn còn chưa nghiệm thi đã nói: “Những người này là chết do trúng độc, nhưng tuyệt đối không phải loại độc đại tỷ đưa cho đệ.”
Tráng Tráng kinh ngạc nói: ‘Đệ còn chưa kiểm tra thì sao lại biết là không phải được?”
CHƯƠNG 495. HOÀI NIỆM TÌNH TỶ MUỘI
Hạ Lâm giải thích: “Đại tỷ đưa thuốc độc cho ta chính là Hạc Đỉnh Hồng được bọc ở trong giấy, gặp huyết phong hầu, một khi căn vào Hạc Đỉnh Hồng độc sẽ phát tán lập tức mất mạng. Độc tính sẽ chỉ ở bộ phận yết hầu, vì vậy cho dù là sói lang hay chim chóc căn nuốt phải thi thể bọn chúng cũng không hoàn toàn sẽ chết, chỉ có thể ăn dính độc dược mà bọn họ mang thì mới độc phát mất mạng lập tức”
“Vậy độc ở trong những người họ là loại độc gì?”
Tráng Tráng hỏi Hạ Lâm ngồi xuống cẩn thận dò xét những thứ vỡ vụn trên mặt đất sau đó lấy châm độc cẩn thận kiểm tra “Là một loại độc dạng bột, sau khi người ngửi dính sẽ độc phát mất mạng. Hơn nữa trước khi chết độc tính đã thông qua hô hấp vận chuyển khắp thân thể”
Tráng Tráng vô cùng kinh ngạc: “Bột? Đám thích khách kia là cùng đồng bọn, nhưng sao lại dùng loại độc không giống nhau?”
“Cái này ta cũng không rõ, nhưng khẳng định không cùng một loại độc” Hạ Lâm chäc chân nói Tráng Tráng nhớ lại thời điểm lúc trước Hoàng Đế bị ám sát, Thương Mai đã nói qua, xem ra cần phải đem loại độc này về tra xét lại.
Về tới trong cung, Thương Mai vừa mới làm xong giải phâu đi ra ngoài nhìn qua có vẻ tình hình không được tốt làm. Nàng ta bị thanh chủy thủ đả thương phần bụng ảnh hưởng tới lá lách cho nên thời điểm rút khỏi thanh chủy thủ ra cũng làm thành ruột bị thương. Mặc dù đã xử lý vết thương khâu lại rất tốt nhưng bởi vì mất quá nhiều máu sau đó lại bởi vì mới giải phâu xong cho nên tủy xương sẽ không tự sản sinh ra lượng máu mới, sợ là không thể sống. Chỉ có thể nhìn tạo hóa của nàng ta mà thôi Ở một nơi điều kiện eo hẹp như vậy thì việc giải phâu được đến mức này cũng coi như là tận lực hết sức cẩn thận.
Tôn Phương Nhi vản chưa có tỉnh lại, giai đoạn nguy hiểm van còn chưa qua Nghe Hạ Lâm nói, Thương Mai hỏi:“Lâm Lâm, còn nhớ lần trước ta cho ngươi xem qua loại độc đó sao?”
“Còn nhớ” Hạ Lâm lấy ra loại độc mà vừa rồi nàng mới đưa: “Ta nhớ, đây là cùng một loại độc .
“Nói cách khác, hai kẻ thích khách này cùng với nhóm người thích khách Hoàng Thượng phía trước là cùng một đồng bọn. Nhưng mà mấy người kia chẳng phải đã chết sao?”
Đến là cùng một nhóm người, nhưng vì sao loại độc này lại không giống nhau? Hơn nữa nếu muốn nuốt độc tự sát thì độc dược ngậm trong miệng là nơi phát tán nhanh nhất, tại thời điểm nguy hiểm ai lại có thể phát tán loại độc bột này?
Đẩy cùng một nhóm người ra thực thi nhiệm vụ thế nhưng mà lại dùng một loại độc không giống nhau.
Càng không thể nói là bởi vì độc dược số lượng kia không đủ dùng, dùng độc bột khác thay thế đi?
“Lâm Lâm, Tôn Phương Nhi lần đầu bị trúng độc có nói kia là cùng một nhóm thích khách?”
Thương Mai đột nhiên hỏi Hạ Lâm gật đầu: “ Đúng, là cùng một nhóm người, hản là vị tỷ tỷ kia trúng độc rất nhẹ, có lế lúc đó nàng đã bị thương vì vậy hô hấp trở nên yếu cho nên lượng độc hấp thu vào cơ thể không nhiều “Nhưng nàng lần thứ hai trúng phải độc, là độc Hạc Đỉnh Hồng sao?”
Thương Mai hỏi lại “Không phải, là trấm độc!” Hạ Lâm nói.
“Trấm độc?”
Thương Mai biết ở trong cung chuyện trấm độc là chuyện thường hay gặp, đa phân nếu muốn ban chết đều đem trấm độc đổ vào trong bình rượu,bởi vì trấm độc có độc tính rất mạnh, cho nên uống vào sẽ nhanh chóng mất mạng.
Tráng Tráng kinh ngạc nói: “Nàng uống phải trấm độc vậy mà lại không chết?”
Hạ Lâm: “Cơ thể của nàng ta có thể tự giải được độc, nhưng mà bởi vì bị thương cho nên giải độc trở nên rất chậm. Nhưng là so với người khác tốt hơn rất nhiều chí ít sẽ không mất mạng ngay. Ta vừa rôi đã cho nàng ta ăn thuốc giải, độc của nàng ta đã giải được rồi.”
“Đúng vậy, cơ thể nàng ta hiện tại đã không còn độc tính nữa” Thương Mai nói Ba loại độc xuất hiện ngày hôm nay, Tôn Phương Nhi trúng độc rất rõ ràng là do Quý Thái Phi dở trò. Quý Thái Phi muốn giết Tôn Phương Nhi, mặc dù không lý giải được vì sao lại muốn giết nàng ta nhưng trước tiên vân là lấy việc này làm phóng đoán.
Loại độc thứ hai là loại độc bột ngửi dính.
Nhưng là trong điện có Quý Thái Phi cùng Tôn Phương Nhi. Nếu nàng ngửi dính độc nhưng vì sao Quý Thái Phi lại không sao? Duy nhất có thể nghĩ đó là bởi vì Quý Thái Phi trước đó đã ăn thuốc giải độc.
Nếu như nói bột độc là do bà ta rãc, vậy thì chính là đã rắc từ trước đó rồi Tráng Tráng cũng nghĩ đến điểm này: “Bảy tên thích khách, năm người đã nhiễm độc chết. Ngoài ra còn hai kẻ kia có thể đứng ở khoảng cách tương đối xa lại bịt kín miệng mũi vì thế nên không trúng độc. Bởi vì sợ bột độc tản khắp nơi cho nên không dám tiến lên vì vậy mới bị A Phúc cùng ám vệ chế trụ, cùng lúc đó cấm vệ binh đã lập tức đuổi tới, bọn họ mới không kịp căn Hạc Đỉnh Hồng ở trong miệng để tự sát thì đã bị áp chế lại”
“Chờ xem kết quả thẩm vấn sau đó chúng ta lại phỏng đoán.” Thương Mai tuy răng cảm thấy phỏng đoán lần này là hợp tình hợp lý, nhưng, trong lòng vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Chiếu theo phỏng đoán từ các nàng, Quý Thái Phi đã sớm chuẩn bị mới có thể từ trước đó đã ăn thuốc giải độc Quý Thái Phi biết Nam Hoài vương sẽ xuống tay với mình vì vậy đã sớm chuẩn bị trước cũng không phải ngạc nhiên. Nhưng là căn cứ vào độc mà Tôn Phương Nhi trúng, nàng ta là bởi vì bị thương từ trước chính là trước lúc thích khách lẻn vào trong điện, nàng đã bị Quý Thái Phi làm bị thương rôi, Tôn Phương Nhi mặc dù không hiếu võ công nhưng nếu bị Quý Thái Phi ám toán chỉ có thể nói rõ rằng một chút, chính là nàng ta cho răng Quý Thái Phi sẽ không giết nàng.
Nàng ta vì cái gì mà chắc chản Quý Thái Phi sẽ không giết mìnhđây? Bởi vì Quý Thái Phi là mẫu cổ cho nên cần đến máu của nàng để giải độc sao?
Nhưng chắc chắn, Quý Thái Phi động thủ rồi.
Tôn Phương Nhi là bị người hạ độc, nhưng nàng ta chặc chăn nếu không có mình thì sẽ không có cách nào giải độc vì vậy mới đối với Quý Thái Phi không có phòng bị. Quý Thái Phi người này nguy hiểm như vậy, vậy mà không có cố ky một chút, chảng lẽ nàng ta thật sự không cân mạng nữa sao?
Thương Mai nghĩ không rõ chính là ở chỗ này.
“Chuyện này không phải rất rõ ràng sao? Về phần thẩm vấn ta cảm thấy những thích khách này đã giấu độc dược ở trong miệng thì chính là ôm tâm niệm nhất định phải chết. Thà ngươi nói bọn họ đều là tử thi thì sợ là cạy miệng bọn họ ra cũng không cạy ra được từ nào” Tráng Tráng nói Thương Mai gật gật đầu: “Bọn họ không chịu nói là chuyện bình thường, ta thật ra không trông cậy vào bọn họ sẽ nói ra lời gì, chỉ là hy vọng…”
Tráng Tráng nhìn cô: “Chỉ hy vọng điều gì?”
Thương Mai ngẩng đầu nhìn nàng ta, giả thuyết nói: “Nếu như nói hai người thích khách kia vốn không cùng với nhóm người đã chết? Cố ý không tự sát mà giữ lại mạng sống để chỉ chứng ai? Liệu có khả năng này không?
Tráng Tráng lắc đầu: “Đây không thể nào, lão Thái Quân đã nói thích khách là bảy người, tới thời điểm là bảy người lại cùng nhau tấn công. Nếu như không phải cùng một nhóm, đây như thế nào cùng nhau tấn công?”
Điều này cũng đúng!
Tráng Tráng nhìn cô bối rối, lại nói: “Bỏ đi, ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Như trước ngươi nói, chính là binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn*”
Thương Mai ân một tiếng: “ Đúng vậy.”
Hiện giờ nghĩ nhiều vô ích, mọi thứ còn cần chờ Tôn Phương Nhi tỉnh lại.
Chỉ là nghĩ đến đây Thương Mai lại không khỏi lo lãng, Tôn Phương Nhi sẽ tỉnh lại sao?
Cung nhân tiến vào thông báo: “Công chúa, Vương Phi, Nhu Dao huyện chúa đến rồi”
” Mời nàng ta vào trong” Tráng Tráng nói “Vâng!”
Như Dao sau khi tiến vào hết nhìn phía Đông lại nhìn sang phía Tây, Thương Mai hỏi: “Nhu Dao, ngươi nhìn cái gì?”
Nhu Dao bĩu môi: “Ta nghe nói nàng ta bị thương còn ngươi đã túc trực ở đây, ta nhìn xem nàng ta có ở đây hay không”
“Nàng ta?”
Thương Mai kinh ngạc, lập tức nghĩ đến nàng ta đang nói đến Tôn Phương Nhi: Nàng ta hiện tại ở trong phòng.”
“Nàng ta ..” Nhu Dao căn môi: “Nàng ta có nghiêm trọng không?”
Tráng Tráng nói: “Nhu Dao, ngươi còn quan tâm nàng ta à? Ngươi không phải đều hận chết nàng ta sao?”
“Ai quan tâm nàng ta?”
Nhu Dao hừ một tiếng “Ta là đến nhìn xem nàng ta đã chết chưa, nàng ta chết rồi ta càng cảm thấy vui mừng”
Thương Mai: “Nhu Dao, nàng ta chưa chết Nhưng không biết nàng ta có thể vượt qua được hay không”
Nhu Dao säc mặt tái nhợt a một tiếng: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Nàng ta bị dao đâm trúng bụng còn trúng độc, tình huống tương đổi nghiêm trọng, ít nhất trước mät vấn chưa vượt qua nguy hiểm