Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 496-500
Chương 496
Nhu Dao kinh ngạc nhìn cô, lầm bẩm: “Nghiêm trọng như vậy sao? Ta còn tưởng rằng nhưng loại người như nàng ta không thể chết được chứ.”
Thương Mai nói: “Ngươi vẫn còn nhớ đến nàng ta cũng thật hiếm thấy đẩy, nếu như người nguyện ý thì tới thăm nàng ta một chút đi, ta cũng không dám nói là nàng ta có thể vượt qua được, trên thực tế, ý chí muốn sống sót của nàng ta không mãnh liệt.”
“Ý chí muon sống sót của nàng ta không mãnh liệt? Sao lại như vậy?” Nhu Dao hoàn toàn không tin: “Nàng ta làm nhiều chuyện xấu như vậy không phải là vì để sống tốt và trở nên nổi bật hay sao?”
“Có lẽ là sau khi rời khỏi Tôn gia, nàng ta vẫn luôn cảm thấy âu sầu thất bại, hoặc là Nam Hoài vương không hề thiện đãi nàng ta.”
“Đáng đời nàng ta, người nhà mình không trần quý lại đi đầu quân cho mấy đám người đầy dã tâm kia, không phải đảng đời nàng ta sao? Nếu không phải mẫu thân biết nàng ta bị thương bào ta tới thăm nàng ta thì ta còn lâu mới tới. Nhu Dao tức giận nói, vành mắt lại càng đỏ hơn. “Tôn phu nhân đúng là người tốt bụng, bị nàng ta hai đến mức mủ hai mắt rối mà vẫn còn nhớ thương tới nàng ta.” Tráng Tráng thờ dài nói.
Rốt cuộc Nhu Dao cũng không nhịn được mà rơi lệ: “Mẫu thân nói trước kia nàng ta không phải là người như thế, nàng ta bị sư phụ của nàng ta dạy hư mất, từ đầu đến cuối mẫu thân vẫn nghĩ nàng ta tốt chứ không nhớ rõ nàng ta xấu, ta lại không dễ bị bắt nạt như vậy, ta không tới gặp nàng ta, nàng ta chết thì cứ chết đi, dù sao thì cũng không phải là người của Tôn gia.”
Thương Mai nắm chặt tay của nàng ta: “Ngươi làm gì khiến cho lòng mình thấy dễ chịu thì cứ làm đi, đừng miễn cưỡng chính mình.”
Nhu Dao ừ một tiếng rồi ngồi xuống giữ im lặng, thật lâu sau, nàng ta mới nói: “Mẫu thân bào ta tới thăm nàng ta một chút thì ta cứ tới thăm một chút đi, cũng chỉ nhin một cái thôi còn nàng ta sống chết thế nào ta không quan tâm.”
Tráng Tráng biết trong nội tâm nàng ta đang yêu hận xen lẫn, loại tình cảm này khiến cho người ta khó chịu: “Thương Mai, người đưa nàng đi đi.”
“Um!” Thương Mai đáp. Cô dẫn Nhu Dao đi qua đó thấy Tiểu Khuyên vừa bưng bồn nước ra, Thương Mai hồ: “Tinh lai rồi à?”
“Không đâu, ngự y vẫn còn đang ở bên trong.”
“Người múc nước rửa mặt cho nàng ta sao?”
“Đúng vậy, nô tỷ lấy bon nưoc nóng để rửa mặt và lau tay cho nàng ta.”
“Được rồi, người đi đi.” Thương Mai đuổi Tiểu Khuyên đi.
Nhu Dao châm chọc nói: “Thử người xấu giống như nàng ta mà vẫn có người cảm thấy nàng ta đáng thương, Thương Mai, thật sự không biết nói là người ngốc hay là ngưoi hồ đồ nữa.”
Thương Mai cười nói: “Lúc đối mặt với người bệnh ta là đại phu, không có lập trường khác, Tiểu Khuyên là người bên cạnh ta nên cũng giống như ta, những lúc ta không phải là đại phu mà là đối mặt với đối thủ thì người sẽ thấy ta không ngốc và cũng không hổ đồ.”
Nhu Dao không nói gì, nhẹ nhàng đi vào.
Lúc nhìn thấy gương mặt không còn chút khi sắc của người đang nằm ở trên giường kia, nước mắt của nàng ta tí tách rơi xuống, nàng ta dùng sức lau đi rối gượng gạo giải thích: “Thật ra ta cũng không hề khổ sở hay cái gì, ta đã không tỷ muội cũng không hề lui tới nữa, chi có điều không biết vì sao khi nhìn thấy nàng Thương Mai hiều rõ, giống như ở hiện đại cô chưa từng gặp ba của mình nhưng khi biết ông ta là ai, biết được tin tức ông ta đã chết, lúc đầu trong lòng cô không có càm giác gì nhưng vẫn không ngăn được nước mắt, khóc một trận. “Ngươi ngồi lại chỗ này một chút đi, ta ra ngoài!” Thương Mai vừa ra đến cửa thì gặp thị vệ Đại điện hạ mời ngài đến ngự thư phòng.”
“Có chuyện gì không?” Thương Mai hỏi.
Thị vệ Đại Kim nói: “Hai tên thích khách kia không chịu nổi cực hình nên đã cung khai, bọn chúng khai ra kẻ chủ mưu phía sau rồi a.”
Thương Mai gần như là vô thức nói: “Cung khai? Có phải bọn họ đều trăm miệng một lời nói công chúa là người sai sử phía sau màn không?”
Thị vệ Đại Kim khe giật mình: là tốt rồi.”
Thị vệ Đại Kim nhìn cô: “Thích khách nói Vương phi là người chủ mưu.”
Thương Mai rũ mắt xuống: “Là ta vui mừng quả sớm rồi.”
Trong lòng cô đã suy nghĩ rất nhiều lần, thích khách sẽ không sa lưới một cách đơn giản như vậy, nhất định là có âm mưu khác nhưng lúc ấy cô lại đoán là nhằm vào Tráng Tráng, bởi vì bây giờ Tráng Tráng đang chưởng quản hậu cung, nếu nàng là sẽ không thể can thiệp vào chuyện của hậu cung được nữa.
Nhưng không ngờ, đối phương không động vào Tráng Tráng mà ngược lại lại chọn cô.
Cô cười khổ, Hạ Thương Mai di Hạ Thương Mai, không ngờ cô lại có mị lực kinh người như vậy đẩy. “Được, ta đi vào đó nói với Nhu Dao một tiếng rồi sẽ đi cùng ngưới.” Thương Mai nói. “Được, vậy đi.
Thương Mai di vào, bàn giao những việc cần chú ý với ngự y, sau đó đi ra.
Đi vào Ngự thư phòng, Dạ vưong và Lương vương đều đang ở đó, vẻ mặt hai người hơi ngưng trọng.
Đương nhiên Thương Mai biết đã xày ra chuyện gì, lần thẩm vấn này có cả Thượng thư Hình bộ cùng tới tham gia thẩm vấn, ngay cả Bao công công ở bên cạnh Hoàng Thượng cũng tới, Hoàng Thượng rất quan tâm tới chuyện ám sát lần này không phải chỉ bởi vì Quý thái phi mà còn có thích khách chính là khiêu khích uy nghiêm của Hoàng đế, cho dù là ai thì cũng không thể mệnh cô, ông ta chỉ nhìn bề ngoài chuyện này mà bề ngoài chính là quốc bào Đại Chu của ông ta suýt chút nữa đã bị giết. “Thích khách nói thế nào?” Thương Mai hỏi. Lương vương trầm giọng nói: “Lúc đầu chết sống không chịu nói, sau đó Thượng thư Hình bộ nói dùng hình cuối cùng mới chịu cung khai, bọn họ nhận tội, nói là Vương phi dùng rất vương hång giọng một cái: “Bao công công đã trở về bẩm báo với Hoàng Thượng.”
“Ừm!” Thương Mai cười khổ: “Xem ra, ta đã đánh giá thấp Quý thái phi rồi.”
Lương vương tức giận nói: “Sớm biết như vậy thì lúc bắt được hai người kia, bản vương đã giết chết bọn chúng ngay tại chỗ rồi.”
Dạ vương thàn nhiên nói: “Nhiều người lộn xộn, người giết cũng không giết được, người ta đã thiết kể tốt cạm có lần tiếp theo.”
“Nhưng Bao công công đã đi bẩm báo với phu hoàng rồi, đây là chuyện trong cung xuất hiện thích khách, với tính tình của phụ hoàng thì chỉ sợ là thà nhằm chứ không bỏ sót.”
Dạ vương thản nhiên nói: “Yên tâm đi, bây giờ phụ hoàng người sẽ không xử trí hoàng tấu đâu, không phải hắn còn cần hoàng tẩu trị bệnh cho hắn sao?”
“Tuy nói là như thế nhưng chắc gì.” Lương vương biết tính tình của Hoàng đế, bạn quân nhiểu năm hơn nữa phụ tử liên tâm, sao có thể không biết chứ?
Sắc mặt Dạ vương vẫn lạnh lùng như cũ: “Chi cn không tốn hại đến tính mạng thì hắn có thể làm được gì, bây giờ đã phái tất cả người ra rồi, sợ là sớm nhất cũng phải sáng ngày mai mới có tín tức được.”
Mi mắt Thương Mại đột nhiên nhảy lên một rút người về đi đã, bây giờ không thể giết Nam Hoài vương”
Dạ vương nghi ngờ nhìn cô: “Vi sao?”
“Ta không chắc chắn có phải mẫu cổ là Quý thái phi hay không, nếu như mẫu cổ là Nam Hoài vương vậy thì lão Thất sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nhưng không phải trước đó đã thử qua rồi sao?” Dạ vương nói. “Là…” Bây giờ Thương Mai cũng không có chứng cứ thực tế để có thể thuyết thấy rất bất an, cảm thấy chuyện này không phải chi đơn giản như vậy. “Yên tâm đi, mẫu cô chắc chắn là Quý thái phi.” Lương vương nói: “Bản vương nhận được tin tức, nói Nam Hoài vương bởi vì chuyện này còn trách tội Tôn Phương Nhi, lần này Tôn Phương Nhi bị đâm thương có lẽ chính là vì chuyện này, Nam Hoài vương tự cao tự đại nên không dung được người phản bội hắn của Nam Hoài vương giết, là Quý thái phi giết nàng ta.”
“Mẹ con bọn họ đúng là cá mė một lửa, ai giết không phải cũng như nhau sao? Hơn nữa trước đó chúng ta đã thử qua, sơ là mẫu cổ đã được giải hết, thật ra giải hết mẫu cổ rồi thì có lẽ từ cổ sẽ không phát độc nữa.” Lương vương nói.
Chuyện không thể đơn giản như vậy được, không thề nào chỉ đơn hãi bởi vì Da vương và Lương vương càng ngày càng đi theo phương hướng mà Quý thái phi đang dẫn dắt.
Chương 497
Thương Mai không thể mạo hiểm tính mạng của lão Thất được, cho dù lần này bị lừa cũng được nhưng cơ hội để giết Nam Hoài vương còn rất nhiều. “Dạ vương, bây giờ ngươi có thể hạ lệnh triệu hồi ám vệ được không?” Thương Mai hỏi.
Dạ vương tính toán lộ trình rồi khế lắc đầu: “Sợ là không kịp nữa rồi, đêm nay lão Bát sẽ tới Kiều trần, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường đến Tô Giang trấn, ngày mai trời tối sẽ động thủ, cho dù bây giờ bàn vương phái người đi, ra roi thúc ngựa cũng phải mất một ngày rưỡi mới đến được Kiểu trấn, miễn cưỡng vẫn có thể đuổi kịp nhưng cũng không thể cam đoan, bởi vì, không xác định được là ám vệ sẽ động thủ vào ban đêm hay là ban ngày.”
Thương Mai cũng tự tính toán một chút, Nam Hoài vương rời kinh ba ngày mới đi đến Kiều trấn, hắn ta đi tương đối chậm cho nên nói mất thời gian ba ngày còn nghe được, nếu như không ngừng nghi, ra roi thúc ngựa thì chỉ mất một ngày rưỡi, nếu như có thể đến đó trong khoảng một ngày rưỡi này, ngay cả tôi mai ám vệ mới động thủ thì cũng không kịp. Trong lòng cô suy nghĩ loạn xạ, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó. “Có phải người quá lo lắng rồi hay không?” Dạ vương thấy vẻ mặt cô không ngừng thay đổi, nghĩ rằng trong lòng cô có việc.
Thương Mai nói ra nghi ngờ của mình với Dạ vương và Lương vương đề cùng nhau phân tích một chút, hai người nghe xong, vẻ mặt cũng đều trở nên ngưng trọng.
Theo như lời Thương Mai nói thì chuyện này đúng là rất quỷ dị.
Hơn nữa, nếu như Nam Hoài vương thật sự muốn giết Quý thái phi mà Quý thái phi lại phản chể được thì người có khả năng phải hi sinh nhất là ai?
Nhất định là phu thê Mộ Dung Khanh rồi.
Bây giờ thích khách cứ một mực chắc chắn người chủ mưu phía sau là Thương Mai, cái này đã nói rõ vấn đề. “Thà rằng tha cho hắn ta một lần chứ không thể để Thất ca mạo hiểm được!” Dạ vương hạ quyết định, lập tức đi ra ngoài.
Da vưong vừa đi, Tôn công công tới: “Vương phi, Bao công công đến Huệ Khánh Cung tìm ngài, nói là Hoàng Thượng muốn truyền ngài qua đó.”
Thương Mai nói: “Ta biết rối.”
Lương vương nhìn cô nói: “Bản vương đi cùng người qua đó.”
Thương Mai lắc đầu: “Không, để ta tự đi, người không thể bị liên lụy đi vào chuyện này được, lòng nghi ngờ của Hoàng Thượng rất nặng, người nói chuyện giúp ta ngược lại sẽ rất không ổn.”
Với tình hình tranh quyền đoạt thể trước mắt bây giờ, tuy Lương vương vô tâm nhưng lòng người khó dò, Hoàng tâm tranh đầu hay không, nếu như Hoàng Thượng nghi ngờ hắn ta vì đoạt quyền mà bày ra thu mua thích khách vào cung hành thích, hắn ta sẽ không thể giải thích được.
Trên đường tới Hi Vi Cung, Tôn công công khuyên bảo Thương Mai: “Vương phi, lúc Hoàng Thượng hỏi ngài thì ngài đừng nóng này phản bác lại cũng đừng nóng này giải thích, không cần phải nói quá nhiều, ngài chi can nói là mình không liên quan đến chuyện này là được, lòng nghi ngờ của Hoàng Thượng rất nặng, ngài nói trống thi nói ra ấm ức của mình một chút còn những lúc khác không thể nhiều lời, muốn nói thì cũng nhất định phải đợi lúc Hoàng Thượng hỏi tới ngài hãy nói ra những điểm mấu chốt thôi, không nên nói nhiều mà nên khéo léo một chút.” Thương Mai biết trước kia Tôn công công từng hầu hạ qua lão tổ tông, ông ta là lão nhân ở trong cung, chắn sẽ biết rõ tính tình của Hoàng đế nhất.
Cho nên Thương Mai ghi nhớ ở trong lòng: “Tạ Tôn công công đã nói cho ta biết.”
Tôn công công khẽ thờ dài: “Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, có đôi khi chúng ta cho rằng người đó dễ đoi phó nhất nhưng thật ra lại là khó đối phó nhất.”
Thương Mai cảm thấy câu nói này của Tôn công công có bao hàm thâm ý: “Công công, Thượng nhìn như tin tưởng Vương gia, tin tưởng Vương phi, thậm chí không tiếc đem hết tất cả đại quyền giao cho Vương gia, thật ra phần tín nhiệm này lại chính là vũ khí cần tay Vương gia, một khi Hoàng Thượng quyết định sẽ khiến cho Vương gia nửa bước khó đi, Vương phi, ngài cân nhắc lời của lão nô một chút, lần này hoàn toàn không thể để Hoàng Thượng nghi ngo ngài được, đối với Vương gia cüng sẽ bị lung lay, bây giờ Vương gia không thể để cho triều đình và Hoàng Thượng hơi nghi kỵ nào với ngài ấy được, đây chính là ranh giới sinh tử.”
Thương Mai biết rõ lợi hại: “Ta biết.”
Đi vào Hi Vi Cung, nhìn cánh cửa cung điện màu đỏ thắm đang đóng chặt, trên cửa điện là hai chiếc vòng xích đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, Thương Mai có lần nào nặng nề giống như bây giờ.
Từ An cung phát hiện thích khách, đêm nay, đã được định trước là đề cho rất nhiều người mất ngủ.
Đi vào trong điện, Lộ công công dẫn đường ở phía trước, đi vào cửa tầm điện, Lộ công công nói: “Vương phi cho ở chỗ này một lát, Nghi quý phi và Thất hoàng tử đang ở bên trong.”
Thương Mai cúi nhưng lần này ngay trong lúc mấu chốt lại triệu kiến nàng ta, là được già da mặt sao? Hơn nữa không phải Thất hoàng tử đang ở trường trận sao? Sao lại trở lại? Trờ về lúc nào?
Trong lòng Thương Mai càng cảm thấy bất an, ngay cả Thất hoàng từ hồi cung mà cô cũng không biết, xem ra cô thật sự đã bị loạn rồi.
Thương Mai đợi mất khoảng một nén nhang, cô càm thầy mặt mới thấy Nghi quý phi dắt Thất hoàng tử đi ra, sắc mặt Nghi quý phi rất tốt, trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc được búi kiểu đọa mã kế, phong cách quyen ru khó tả.
Thất hoàng tử đã từng gặp Thương Mai nên khi thấy cô nhanh chân chạy vào trong điện, vừa chạy vừa hoàng sợ kêu: “Người xấu, nàng ta là người xấu.” Thương Mai kinh ngạc, nhìn thấy nụ cười độc ác nơi đáy mắt Nghi quý phi.
Trong điện truyền đến tiếng ho khan của Hoàng để: “Sao vậy?”
“Phụ hoàng, nữ nhân xấu xa kia tới đây, chính nàng ta đã bắt nhị thần đi.” Thất hoàng từ khóc nói, giọng điệu vô cùng đáng thương.
Trong điện một trận trám tĩnh, dụ dỗ nói: “Thất nhi ngoan, con nhận lắm người rồi, nàng không phải là nữ nhân xấu, đó nhìn thấy Thất hoàng tử trốn ở bên giường, hai tay nắm lấy cổ tay Hoàng đế, cố gắng trốn ra sau lưng Hoàng đế, ánh mắt hoảng sợ: “Không, chính là nàng ta, nàng ta nói muốn lột da nhi thần, móc mắt nhi thần, chính là nàng ta, nhi thần nhận ra nàng ta.”
Hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn Thương Mai, ảnh mắt kia rét lạnh đến cực điểm, cho dù Thương Mai đã trải qua rất cô cố gắng ổn định minh, sắc mặt bình tinh Hoàng đế thản nhiên nói: “Quý phi, mang hoàng nhi xuống dưới.”
Nghi quý phi đáp một tiếng rồi gọi Thất hoàng tử tới, Thất hoàng tử gắt gao nắm chặt lấy cổ tay Hoàng để không chịu buông ra, Nghi quý phi đi qua cưỡng ép kéo đi, Thất hoàng tử trốn ở phía sau nàng ta và tránh xa Thương Mai một khoảng rất xa. Lúc Nghi quý phi lạnh một cái, sau đó kéo Thất hoàng tử rời đi.
Thương Mai tiển lên: “Tham kiến Hoàng Thượng, hôm nay Hoàng Thượng cảm thấy thế nào?”
Cô vẫn vấn an bình thường như mọi khi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hoàng để nhìn cô chằm chằm, giọng nói khàn khàn, yếu ớt giống như vắt ra từ cổ họng: “Không tốt lắm.”
“Vậy ta bắt mạch cho Hoàng Thượng trước.” = Thương Mai tiến lên trước nhưng lại đế vẫn nhìn cô chằm chằm như cũ: “Vừa rồi Bao công công trở về bẩm báo với trẫm là thích khách đã cung khai, xác nhận người là người đứng sau sai sử bọn chúng, trẫm muốn nghe xem người có lời gi để nói.”
Thương Mai Bình tĩnh mà nói: “Hoàng Thượng, ta không làm chuyện này và cũng không cần thiết phải làm như vậy.”
“Người và Quý thái phi có tranh chấp riêng, tram nghe nói thinh an nàng.”
Thương Mai nói: “Đúng vậy, đây là sự thật, giữa ta và Quỷ thái phi có chút chuyện không thoài mái, bà ta không muốn nhìn thấy ta và ta cũng không muốn nhìn thấy bà ta.”
Hoàng đế cười: “Ngươi rất thẳng thắn, cũng không biết che giấu một chút sao? Dù gì thì nàng cũng là mẫu thân của Nhiếp Chính vương.”
Thương Mai nói: “Ta và bà ta không hợp nhau, đây là chuyện mà mọi chắn Hoàng Thượng cũng biết.”
Hoàng đế gật đầu, ngà người ra phía sau một chút: “Trước đây người đã từng gặp hoàng nhi mấy lần?”
Lời này hỏi rất hững ho nhưng Thương Mai biết, đây tuyệt đối không phải chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Chương 498
Thương Mại không rành suy nghĩ thêm, nói thẳng: “Từng gặp mấy lần, nhưng chưa từng nói chuyện, còn vì sao hôm nay cậu ta lại nói ta là phụ nữ ác, còn muốn lột da móc mắt, ta thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Hoàng để gọi cô đến: “Người tháo da mặt ra giúp trẫm, đeo tấm da mặt giả này lâu quá, thật không thoải mái.”
Thương Mai đi qua, ngón tay dính nhẹ chút nước, nhẹ nhàng lột da mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tràn đầy ban đỏ. “Tấm da mặt này không thoáng khí, tất nhiên không thoải mái.” Thương Mai nói. “Ừm, bây giờ thân thể trẫm càng ngày càng không tốt, lúc nào bên cạnh cũng có nhiều người, người buông công việc trong tay xuống, sau này chuyên môn đến Hi Vi Cung hầu bệnh.” Hoàng đế lạnh nhạt nói.
Hắn không chất vấn chuyện thích khách, cũng không truy cứu đến cùng lời nói của Thất hoàng tử, chỉ đưa ra sắp xếp như vậy, tất cả giống như Dạ Vương đoản, hắn còn cần nhờ Thương Mai, vi vậy sẽ không làm khó dễ, nhưng đã có lòng nghi ngờ, vậy sẽ có lòng phòng bị, giữ cô ở bên cạnh nhìn chằm chằm, có thể yên tâm hơn nhiều.
Thương Mai biết không cách nào xoay chuyển quyết định này, cô rủ mắt xuống: “Vâng!”
Cô dựa theo dặn dò của Tôn công công, không nói nhiều, cũng không cãi lại, Hoàng thượng nói cái gì thì là cái đó.
Hoàng đế nghe cô nói xong, để cho cô ngồi xuống, khẽ ngước mắt: “Trẫm biết, có lẽ người sẽ cho rằng trẫm đang nghi ngờ người, nhưng mà, trẫm muốn nói cho người biết, trong lòng trẫm không nghĩ như vậy, bây giờ lão Thất đánh trận bên ngoài, trẫm giữ người ở bên cạnh, thứ nhất là bảo vệ người chu toàn, thứ hai là tránh cho ngươi bị cuốn vào vòng tranh giành của triều đình, lão Thất ở bên cạnh trẫm nhiều năm như vậy, vẫn luôn quang minh chính trực, người là thê tử, khó tránh khỏi sẽ bị người ta lơi dụng, trẫm không hy vọng, danh tiếng của lão Thất sẽ vì người bị lợi dụng mà tồn hại.”
Lời nói này nói rất rõ ràng, Hạ Thương Mai, người làm thể từ như người thì yên tâm ở lại trong cung, nơi nào cũng đừng có đi, tránh việc bôi xấu cho lão Thất. “Vâng!” Thường Mai trả lời.
Hoàng để khẽ lắc đầu: “Có phải trong lòng người không phục?”
Thương Mai ngầng đầu, ánh mắt bình thản, chăm chủ nhìn Hoàng đế: “Không, Hoàng thượng, ta không hề không phục, ta chỉ càm thấy oan ức.”
“Người oan ức cái gì?” Hoàng đế nhẹ giọng hỏi, giọng điệu lại đột nhiên lạnh lẽo.
Thương Mai thằng thắn nói: “Thật ra ta biết trong lòng Hoàng thượng cảm thấy thích khách nói những lời kia là bởi vì ta từng làm gì đó đối với Thất hoàng tử, nhưng mà, cả”
“Người cảm thấy một đứa bé bày tuổi sẽ nói dối? Hay là nói, những gì nó nói hôm nay đều là có người xúi giục, nhưng phản ứng kia của nó, sợ rằng không giả được.” Hoàng đế lạnh nhạt nói. Thương Mai biết mình nói hơi nhiều rồi, lời của Tôn công công rất có lý, bởi vì có một số việc không cách nào giải thích, nói nhiều sai cũng đều là lỗi của cô, một đứa bé sẽ không sai, bởi vì là một đứa bé bày tuổi, sao có thể nói dối giỏi như vậy? Trên thực tế, hôm nay ngay cả cô cũng cảm thấy Thất hoàng từ không nói dối, bời vì phản ứng của cậu ta vô cùng chân thật, sợ hãi của cậu ta cũng vô cùng chân thật.
Nếu nói một đứa bé có thể diễn kịch cao siêu như ành để, xuong, không thể giải thích: “Đúng vậy, Thất hoàng tử sẽ không nói dối, nhưng ta thật sự chưa từng đe dọa cậu ta.”
“Được rồi, trẫm không truy cứu vấn đề này, người cũng không cần cử luôn chứng minh trong sạch của mình, trẫm giữ người ở bên cạnh chính là cho ngươi một cơ hội, nếu người làm sai, còn có thể thay đổi, nếu người chưa làm, trước sau gì cũng sẽ được phơi bày.” lẽ ra vừa rồi cô không nên nói những lời kia. “Ngưoi ra ngoài đi, trở về báo lại với công chúa, bây giờ người có chuyện phải xử lý, sau đó chuyên tâm đến chữa bệnh cho trẫm” Hoàng để đuổi cô đi.
Thương Mai khom người cáo lui, biết nhiều lời vô ich, trái lại sẽ càng khiến Hoàng đế cảm thấy có đang ngụy biện.
Ra đến bên ngoài Hi Vì Cung, đã thấy Nghi quý phi và nàng ta đã phủ thêm một chiếc áo choàng lông chồn, ý cười dạt dào ngắm nhìn Thất hoàng tử đang chơi đùa.
Thấy Thương Mai đi ra, nàng ta cười nói: “Vương phi ra rồi?”
Thương Mai nhìn Thất hoàng tử, Thất hoàng tử cũng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt bắt đầu trở nên hoảng hốt, che miệng, cả người lùi về phía sau, thoạt nhìn giống như sắp sụp chuyện gì? Trước kia gặp cô đều không như vậy.
Khi đang suy đoán, đã thấy Thất hoàng tử bật cười ra tiếng, phàng phất là trong nháy mắt, tất cả sợ hãi căng thẳng đều rút sạch, bước lên nắm tay Nghi quý phi: “Mẫu phi, mình về đi, không có gì vui để chơi, người phụ nữ này vô cùng ngu xuẩn.”
Thương Mai nhiu chặt mày, hồi lâu vẫn chưa buông long, trong lòng rất khiếp sợ, đứa bé trước mặt thật sự là một đứa bé bày tuổi sao? Ngụy trang của cậu ta, già dối của cậu ta, mưu tính của cậu ta, nói cậu ta hai bày tuổi cũng không đủ. Nghi hiểu? Không sao, chuyện người xem không hiểu còn nhiều lắm, chờ đi, Hạ Thương Mai, thế giới này bản cung, người vô vị biết bao.”
Nói xong, điên cuồng nở nụ cười, rời đi cùng Thất hoàng tử.
Thương Mai nhìn bóng lưng mẹ con họ, chỉ cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi cắt da cắt thịt, lạnh đến mức không nhịn được mà rùng minh.
Xem ra, quả thật đã đánh giá thấp Nghi quý phi và Quý thái phi trong cung này rồi.
Trở lại Huệ Khánh Cung, Trảng Tráng và Lương vương đang sốt ruột chờ vàng hỏi: “Hoàng thượng nói cải gì? Trách tội ngưoi không?”
Thương Mai trầm giọng nói: “Hắn không hỏi tội, nhưng lại để ta bỏ xuống tất cả mọi chuyện trong tay, đến Hi Vi Cung hầu bệnh.”
“Thật sao?” Sắc mặt Tráng Tráng thay đổi: “Han tin lời nói của thích khách.” Thương Mai không kịp nghĩ những điều này, kéo Tráng Tráng ngói xuống, nói ra khác thường vừa rồi của Thất hoàng tử.
Tráng Tráng và Lương vương ở trước mặt Hoàng thượng, cậu ta tỏ vẻ rất sợ hãi người, còn nói người là người ác?”
Thương Mai nói: “Đúng vậy, cậu ta nói ta là phụ nữ ác, từng uy hiếp muốn lột da cậu ta, móc mắt cậu ta.”
Tráng Tráng hoàng sợ: “Chẳng lẽ, có người giả thành dáng vẻ của người đi đe dọa cậu ta?”
“Không phải.” Thương Mai lắc đầu: “Lúc đi ra, ta gặp mẹ con bọn họ ở bên hồ, hãi ta, nhưng về sau ta biết cậu ta là giả vờ, cậu ta cười, cười đến… vô cùng ác độc.”
Thương Mai thật sự không muốn dùng hai chữ ác độc để hình dung một đứa bé bày tuổi, nhưng mà, nụ cười kia của Thất hoàng tử, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy rùng mình.
Tráng Tráng và Lương vương liếc nhìn nhau, đểu không tin. Lương vương nói: “Đừa bé tiểu Thất này, tuy nói ngày thường ác độc chứ? Còn nữa, người nói sợ hãi của cậu ta đối với người là già, vậy khi ở trong điện, phụ hoàng không nhìn ra sao? Một đứa bé bảy tuổi, dù thế nào cũng khó có thể giấu giếm được con mắt tinh tường của phụ hoàng?”
Thương Mại cười khổ: “Đừng nói là Hoàng thượng, ngay cả ta, khi ở trong điện nhìn thấy dáng vẻ kia của cậu ta, đều cho rằng đó là thật, có người giả thành dáng vè của ta đi đe dọa cậu ta, mới có thể khiến cậu ta sợ hãi ta như vậy.”
Có vẻ Lương vương hơi khó tiếp nhận, dù sao, Thất hoàng tử là đệ đệ của hắn, đệ đệ của hắn chỉ là một đứa bé, một đứa bé bày tuổi.
Chương 499
Lúc Dạ Vương tien vào thì thấy mặt hai người đẩy khiếp sợ, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Lương vưong nói lại chuyện Thất hoàng tử một lần nữa, sau và nói: “Điều này không thể nào xảy ra được, đứa trẻ sẽ nói dối, nhưng có thể giấu giếm được phụ hoàng. Bồn vương thế nào cũng không tin được.”
Dạ Vương ngoi xuống, cười một tiếng: “Ngưoi dễ tin người nhất.”
Thương Mai nhanh chóng nhìn Dạ Vương: “Vương gia sao lại nói ra lời này? Ngươi biết cái gì?”
Tráng Tráng và Lương vương cũng hai mắt nhìn nhau, kinh ngạc nhìn Dạ Vương.
Dạ Vương cầm bình trà trên bàn lên, đặt ở trên lò than, dùng tay áo quạt một chút, lửa than chảy lên, chỉ là chốc lát, bình trà mở hờ lập tức phát ra tiếng tí tách.
Dạ Vương rót trà, uống một hop, vẫn không lên tiếng.
Tráng Tráng tức giận nói: “Người cổ ra vẻ bí ẩn làm gì? Mau nói.”
Da Vương đặt chén ở trong lòng bàn tay xoa xoa, mỗi mỏng nhếch một cái: “Đứa trẻ dễ đối phó đủng không? Nhưng tiểu Thất so với sự tưởng tượng của các người còn hư hơn, hoàn toàn hư hỏng rồi.”
“Hư hoàn toàn rồi? tuổi!” Tráng Tráng thật sự bối rối. “Trẻ con thì sao?” Dạ Vương hừ lạnh: “Khi thật sự cẩn Mai chi cảm thấy nước ở hậu cung càng ngày càng sâu rồi, cô nói: “Lão Thất ở bên ngoài giết địch, trong cung này lại xuất hiện tiều Thất hạ thủ với chúng ta, thật là châm chọc”
“Không có gì châm chọc cả, hoàng gia phải trài qua những chuyện này, trước kia vẫn còn lão tổ tông, mây đời đều không có chuyện như vậy, coi như xuất hiện, cũng bị lão tổ tông bóp chết muốn leo lên đăng cơ? Lại nói thời điểm lão tổ tông ở trong cung, không ai có thể so sánh được, ai cũng muốn tro thành người như bà ấy, chó cùng dứt dậu, hôm nay người có dã tâm không riêng gì con cháu Mộ Dung gia, còn có dâu của Mộ Dung gia.” Tràng Tráng kinh ngạc nhìn hắn: “Hôm nay, ta coi như biết tại sao Hoàng thượng kiêng kỵ Tiêu gia như vậy, bởi nào có dã tâm có được sự tương trợ của Tiêu gia cũng có thể kết quả gấp đôi với một nửa nỗ lực.”
“Thất phu vô tội hoài bích có tội, Tiêu gia không có dã tâm tạo phản, nhưng có bản lĩnh tạo phản.” Thương Mai nhẹ giọng nói. “Triều đại thay đổi, đổi hướng cải tiến, vốn không phải chuyện của phụ nữ, nếu Tiêu Kiêu bình yên vô sự trở về, ta sẽ cùng hắn vẫn này nữa.” Tráng Tráng thờ dài nói.
Không phải cô ích kỷ mà là cô thật sự chán ghét. Cả đời này của cô có mấy ngày là sống vì mình? Cô không muốn lãng phí thời gian của mình nữa. Tim Thương Mai cũng thắt lại, nhìn Dạ Vương hỏi: “Thất hoàng tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chử? Là có người xúi giục hay là bản tính thằng tính của một đứa trẻ bày tuổi lại ác độc như vậy.
Dạ Vương nhàn nhạt nói: “Bàn tính của phần lớn hài tử đều lương thiện, nhưng bản tính của tiểu Thất Bổn vương cũng không nói chắc được, Bốn vương nói cho các ngươi nghe chuyện này đi, là chuyện xảy ra mấy tháng trước, con trai của đại phu Tà Quang Lộc cũng chính là em trai của Nghi quý phi vào cung thăm Nghi quý phi, hắn rời đi, chân trái bị chém đứt.”
“A?” Tráng lớn giật mình: “Người đừng nói với ta là tiểu Thất làm.”
“Là hắn.” Dạ Vương ngước mắt nói: “Hắn ở sân luyện kiếm, kiếm bay ra ngoài, vừa vặn chém vào chân của Lý thiếu gia, một kiếm này ác liệt dị thường, lại chém đứt gân chân.”
“Hắn mới bày tuổi, làm sao có tu vi võ công cao thâm như vậy?”
Dạ Vương cười nhạt: “Đương nhiên đâu kiểm với hắn, thời điểm nghe theo sai khiến của hắn đánh bay kiếm dùng chút kĩ xảo.”
“Chuyện này, người làm sao biết đưoc?” Tráng Tráng hỏi. “Bổn vương tận mắt nhìn thấy, đúng lúc đi ngang qua.” Dạ Vương nói. “Trùng hợp để bị người nhìn thấy như vậy?”
“Thật sự là trùng hợp như vậy, Bốn vương phải đi Từ An cung thinh an mẫu hậu, đi ngang qua Nghi Lan Cung mà thôi.” Dạ nói đúng lúc cũng không phải đúng lúc, Bổn vương sẽ nhìn thấy, chỉ có thể nói rõ loại tấn số phát sinh chuyện này rất cao, người có thể đi tra một chút, một năm này, Nghi Lan Cung chết bao nhiêu cung nữ thái giảm.”
Tráng Tráng hoàng sợ: “Tại sao người không nói sớm?”
“Bồn vương là đứa con hoàng thất vứt bỏ, không muốn làm quá nhiều mịch, Thương Mai nhìn ra được, hắn không phải là bởi vì hoàng thất vứt bỏ, mà là bởi vì những âm mưu tranh đầu của các triều đại trước trong chốn hậu cung..
Người muốn sống an ổn thấy loại chuyện này, ai không mất hết ý chí?
Đổi lại là cô, nếu không phải boi vì lão Thất, cô cũng lười đụng vào vũng nưoc đục này, sớm tìm nơi nào mát mẻ trốn đi rồi. Lương vương nói vệ lại chưa?”
Dạ Vưong nói: “Người phái đi ra ngoài rối, nhưng có thể chặn lại hay không, còn phải xem tạo hóa của lão Bát.” Lần này ám vệ được điều động, thứ nhất vì người đầy đủ, thứ hai Dạ Vương có ám chỉ của hoàng đế, muốn hạ độc thủ cho nên nếu như không chặn lại được, lần này Nam Hoài vương là kiếp số khó trốn thoát.
Mi tâm Thương Mai lại đột nhiên nhảy lên, bây giờ tất cả mọi chuyện hẳn không có chuyện gì, cô chịu đựng nhiều hơn nữa cũng không sao.
Cô chịu đựng nổi. “Nhu Dao vẫn đang phụng bồi, không đi đâu.” Tráng Tráng nói: “Thật ra thì trong lòng Nhu Dao vẫn nhớ người chị này.”
“Ta nhìn ra, có lẽ, trước kia Tôn Phương Nhi cũng từng đối tốt với cô ấy, chẳng qua là sau đó thay đổi, con người một khi có dục niệm thì sẽ trở nên rất kinh khủng Thương Mai càm khái. Nhu Dao đúng là còn cảm tình với Tôn Phương Nhi, ban đầu yêu mến thế nào đi nữa cũng bởi vi đã từng đối tốt mà không bỏ được không để ý.
Nhu Dao ngồi ở mép giường, nhìn dáng vẻ hấp hối cô, nhớ tới rất nhiều chuyên khi còn trẻ, trong lòng vô cùng khổ sở, cô nhẹ giọng nói: “Nếu như hết thảy đều không thay đổi thì tốt biết bao, mấy năm qua, ta nhớ tới người, đều là hận thấu xương, có thể hận người hơn nữa, ta cũng đề tha thứ cho người, chẳng qua là còn có thể tha thứ cho người bao nhiều lần chứ? Người tiếp tục như vậy nữa, người không quay lại được rồi.”
Nàng ta vừa nói, nước mắt ướt đẫm mắt, đưa tay tùy ý lau một chút, trong lòng lướt qua hoàng hốt đau buồn: “Được rồi, nói nhiều với người cũng không có tác dụng, người không nghe được, nghe được cũng đại khái chỉ biết cười nhạo ta, đều đối với mẫu thân như vậy rồi, mẫu thân còn băn khoăn chết sống của ngưoi, ta quả thật cũng ngu xuẩn, còn tôi nhìn người làm cái gì đây? Chết thì chết đi, coi như thiếu một người tỷ tỷ, Tôn gia không thiếu một người xấu.” Nói xong, cổ đứng dậy muốn rời đi, Một cái tay nhanh chóng kéo cổ tay cô lại, Nhu Dao ngân ra, cơ hổ là trong nháy mắt quay đầu lại, không mắt ra, trong mắt đấy nước mắt, nhìn chằm chằm cô.
Nhu Dao không biết phải đối mặt thể nào, hất tay của cô ấy ra, chạy như bay ra.
Thương Mai vừa tới cửa thì thấy cô lao ra, vội vàng ngăn lại: “Nhu Dao, sao vậy?” Nhu Dao khóc nói: “Nàng ta chết rồi!”
Thương Mai a một tiếng, chạy vào thật nhanh, vọt tới mép giường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Nhu Dao này…
Chương 500
Tôn Phương Nhi mở mắt ra, đôi mắt đờ đẫn, đầu lưỡi liểm đôi môi khô khốc, giọng khàn khàn: “Nhu Dao… đi rồi?”
“Nàng ấy ra ngoài rồi. Người thấy thế nào?” Thương Mai ngồi ở bên giường, vén chăn lên xem vết thương.
Tôn Phương Nhi không nói gì, chỉ đờ đẫn nhìn ra cửa, dù trên mặt không lộ càm xúc nhưng ánh mắt rất kích động.
Vết thương không có gì khác la. Thương Mai lấy kim châm vào huyệt. Độc tính đã được loại bỏ, người tinh lại, có nghĩa là nàng ta đã từ Quỷ Môn Quan trở về. “Là người đã cứu ta?” Tôn Phương Nhi quay đầu qua, nhìn Thương Mai. “Coi là vậy đi.” Thương Mai không hề khiêm tốn, “Ta sẽ không cảm ơn ngưoi.” Tôn Phương Nhi nói.
Thương Mai nhìn nàng ta: “Sao Quý thái phi lại muốn giết ngươi?” Cô không quan tâm nàng ta cỏ cảm ơn hay không. Cô cu nàng ta chỉ vì muốn biết chuyện mà cô chưa biết.
Tôn Phương Nhi im lặng, không trả lời, Thương Mai biết mình không dễ cạy được miệng của nàng ta. Tối thiểu, Tôn Phương Nhi sẽ không nói với cô.
Cô đi ra ngoài. Thấy Nhu Dao vẫn ở trong sân, Thương Mai nói với Nhu Dao: “Nhu Dao, người giúp ta một việc. Người vào trong hỏi nàng ấy xem, có phải mẫu cô là Nam Hoài vương không?”
“Thứ gì cơ?” Nhu Dao lau nước mắt, có phần không muốn vào trong. Nhưng nhìn về mặt nghiêm trọng của Thương Mai, nàng ta biết đây là chuyện quan trọng. “Người hỏi nàng ta như vậy, nàng ta sẽ trả lời ngươi.” Thương Mai nói.
Nhu Dao gật đầu: “Được, đề ta đi hòi.”
Nàng bước vào trong. Sau một nén hương, nàng đi ra và nói với Thương Mai: “Nàng ta nói mẫu cổ là Nam Hoài vương.”
Thương Mai tức giận: “Nàng ta lừa Hồ Hạnh Nhi?” Nhưng cô lại lập tức hết giận. Lúc này, có ai mà không có âm mưu chứ? Nhu mẫu cổ là Quý thái phi. Nhưng mãi đến khi Quỷ thái phi xuống tay với nàng ta, nàng Nam Hoài vương uống. Hơn nữa, nàng ta nghi ngờ bây giờ Nam Hoài vương chắc hẳn đã trúng độc. Có lẽ Quý thái phi đã cho Nam Hoài vương uống trấm độc trước khi hắn đi.”
“Cái gì?” Thương Mai vô cùng kinh ngạc: “Vậy độc của Nam Hoài vương đã phát chưa? Sao Quý thái phi phải làm như vậy?”
“Đây là suy đoán của nàng ta. Bởi vì thuốc độc của Quỷ thái phi đều do thế nào. Nếu Quý thái phi muốn giết nàng thì có thể ra tay từ lâu, chẳng qua bà ta vẫn không làm. Nhưng chờ sau khi Nam Hoài vương rời kinh, bà ta mới ra tay. Cho nên nàng ta đoán chắc Quỷ thái phi đã hạ độc cho Nam Hoài vương.”
Thương Mai không hiểu lắm, không nhịn được lại xông vào trong: “Tôn Phương Nhi, ta cứu người, người trả lại ta một món nợ ân tình, suy nghĩ một lát mỏi nói: “Được, người muốn biết gì, ta đều nói cho người biết hết. Sau khi nói cho người biết xong, ta không no dn cứu mạng của người nữa.” Thương Mại không nói thừa, hỏi thằng: “Người bảo Hồ Hạnh Nhi chuyển lời cho ta, nói Nam Hoài vương dòi Đoc Trùng năm ngày của người, muốn hạ độc cho Quý thái phi. Người cố ý dẫn đúng không? Còn nữa, sao Quý thái phi muốn giết người? Ngươi biết gì?”
Tôn Phương Nhi cũng là một người sảng khoái, nếu đã nhân nói hết lại nói luôn: “Đúng là ta bảo Hồ Hạnh Nhi chuyển lời cho ngươi, nói Nam Hoài vương muốn giết Quý thái phi, lại đòi Độc Trùng năm ngày của ta. Nhưng Quý thái phi nhìn thầu được hắn nên không bị mắc lừa, cũng không trúng độc. Về phần Quý thái có thể giải cổ, không có máu của ta thì không có cách nào giải cổ được. Bà ta không thể để cho Nam Hoài vương giải cổ, càng không muốn để cho Nam Hoài vương biết bản thân hắn là mẫu cổ .”
“Nói không xuôi. Bà ta muốn giết người thì có rất nhiều cơ hội, tại sao phải lựa chọn ra tay vào lúc này?” Thương Mai hỏi. “Về điểm này, ta doán là vì bà của bà ta đếu do ta cho, giết ta roi, không ai có thể giải được loại độc mà bà ta đã hạ độc cho Nam Hoài vương. Về phần trước đó bà ta không giết ta là vì ta còn có giá trị lợi dụng. Nhưng bây giờ bà ta không cần ta nữa, bởi vi bà ta tự nhận mình đã có thể nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay. Quan trọng nhất là bà ta lòng nghi ngờ ta, lại càm thấy ta là người của Nam Hoài vương. Thỏ khôn chết hẳm chó săn, ta đã không cần thiết phải tốn tại nữa.”
“Bà ta hạ độc cho Nam Hoài vương là gì độc? Lúc nào thì độc sẽ phát ra?”
“Chỉ cần bà ta không cho giải dược, một tháng sau độc phát thì sẽ chết. Mẫu cổ chết, cổ con cũng sẽ chết. Cho nên mục đích cuối cùng khiến bà Khanh. Đương nhiên, nếu ta đoán không nhầm, bà ta hån là bỏ thuốc độc mãn tính, sẽ không lập tức lấy mạng của Nam Hoài vương, mà phải thông qua thủ đoạn hạ độc để khống chế hån. Nếu ta không chết, bà ta không đạt được mục đích không chế Nam Hoài vương.”
Thương Mai không hiểu: “Người chét, Đồng Mệnh Cổ không thể giải đưoc. Neu lão thất gặp chuyện không may, mẫu cổ ở chỗ Nam style=”margin-top:20px; margin-bottom:20px; border:1px solid #EBEBEB”> Tôn Phương Nhi lạnh lùng nói: “Nếu thể lực của bà ta đù kinh người, có thể thông qua khống chế bất kỳ một hoàng tử nào đó để đạt được mục đích của mình. Bà ta không giống với Lưong tần. Lưong tẩn là vi con trai của mình, nhưng bà ta chỉ vì chính mình. Bất kỳ một hoàng tử nào đăng cơ, chi cần bà ta đến nâng chính là người ở phía sau nhiếp chính, bà ta chính là Thái Hoàng thái hậu.” Thương Mai không ngờ Quý thái phi lại có tham vọng lớn như vậy. Đại khái là bà ta muốn làm theo lão tổ tông. “Một vấn đề cuối cùng, dấm chua có liên quan gì với cổ độc của ngưoi?” Thương Mai hỏi.
Tôn Phương Nhi có hơi kinh ngạc: “Sao người lại hỏi vậy?”
“Ngưoi Dầm chua có liên quan gì tới cổ độc của ngươi.”
Lần này Tôn Phương Nhi im lặng một lát mới nói: “Ai nói cho người biết điều này?”
“Người không cần biết.”
Tôn Phương Nhi lắc đầu: “Nếu người không nói, vậy ta từ chối trả lời.”
Thương Mai thấy thái độ nàng ta kiên quyết, chỉ đành phải nói: “A Xà cô cô bên cạnh Thái Hoàng thái hậu nói.”
Mặt Tôn Phương Nhi tái nhot: “Nói vậy, trước đây hẳn trúng cổ độc của ta lại tuyệt tình với ta như vậy, cho hån. Hạ Thương Mai, ta thông minh cả đời, cho rằng với cổ độc có thể nằm tất cả những điều này cũng chỉ là trò trẻ con.”
“Vậy chứng tỏ dấm chua có thể giải cổ?” Thương Mai hỏi.
Tôn Phương Nhi lắc đầu: “Không, dâm chua không thể giải cổ, nhưng dấm chua có thể ngăn chặn cổ trùng sinh trường, có thể khiến cho cổ trùng không nghe theo sự sai khiến của ta. Người thường uống dấm, cổ trùng chắc chắn sẽ không tiến vào chiếm giữ được, bởi vì cổ trùng sợ mùi ép nàng uống dam, dúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, gạo nếp trị gỗ sắt. Cổ trùng – thứ làm người ta nghe thấy đã rợn người này lại có thể bị dám chua trị.
Thương Mai cười giễu cot: “Quý thái phi hạ độc cho người vì nghĩ rằng người sẽ chết, không ngờ được người vẫn có thể sống tiếp.”
Tôn Phương Nhi bình tĩnh nói: “Hai mẹ con bọn họ cho rằng mình đã hiểu biết về ta.”
“Người vẫn còn nguy hiểm, bà ta sẽ phái người tới giết ngưoi.” Thương Mai nói.
Tôn Phương Nhi nhìn cô: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không cầu xin người bảo vệ.”
Thương Mai lắc đầu: “Ta không phải có ý này. Trên thực tế, bây giờ ta cũng khó bảo vệ được chính mình.”
Tôn Phương Nhi khẽ run lên: “Ngươi?”
“Những thích khách này là do Nam Hoài vương phái tới? Chết năm người, hai người còn thượng đã tin rồi.”
Tôn Phương Nhi lắc đầu: “Chet bảy người, không thể nào chỉ chết năm người được. Trừ khi bọn họ dùng giải dược từ trước, bằng không trúng phải bột độc của ta đếu sẽ chết.”
Trước khi hôn mê, nàng ta đã nhìn thấy bảy người đểu ngã xuống, không thể có người sống.
Nhu Dao kinh ngạc nhìn cô, lầm bẩm: “Nghiêm trọng như vậy sao? Ta còn tưởng rằng nhưng loại người như nàng ta không thể chết được chứ.”
Thương Mai nói: “Ngươi vẫn còn nhớ đến nàng ta cũng thật hiếm thấy đẩy, nếu như người nguyện ý thì tới thăm nàng ta một chút đi, ta cũng không dám nói là nàng ta có thể vượt qua được, trên thực tế, ý chí muốn sống sót của nàng ta không mãnh liệt.”
“Ý chí muon sống sót của nàng ta không mãnh liệt? Sao lại như vậy?” Nhu Dao hoàn toàn không tin: “Nàng ta làm nhiều chuyện xấu như vậy không phải là vì để sống tốt và trở nên nổi bật hay sao?”
“Có lẽ là sau khi rời khỏi Tôn gia, nàng ta vẫn luôn cảm thấy âu sầu thất bại, hoặc là Nam Hoài vương không hề thiện đãi nàng ta.”
“Đáng đời nàng ta, người nhà mình không trần quý lại đi đầu quân cho mấy đám người đầy dã tâm kia, không phải đảng đời nàng ta sao? Nếu không phải mẫu thân biết nàng ta bị thương bào ta tới thăm nàng ta thì ta còn lâu mới tới. Nhu Dao tức giận nói, vành mắt lại càng đỏ hơn. “Tôn phu nhân đúng là người tốt bụng, bị nàng ta hai đến mức mủ hai mắt rối mà vẫn còn nhớ thương tới nàng ta.” Tráng Tráng thờ dài nói.
Rốt cuộc Nhu Dao cũng không nhịn được mà rơi lệ: “Mẫu thân nói trước kia nàng ta không phải là người như thế, nàng ta bị sư phụ của nàng ta dạy hư mất, từ đầu đến cuối mẫu thân vẫn nghĩ nàng ta tốt chứ không nhớ rõ nàng ta xấu, ta lại không dễ bị bắt nạt như vậy, ta không tới gặp nàng ta, nàng ta chết thì cứ chết đi, dù sao thì cũng không phải là người của Tôn gia.”
Thương Mai nắm chặt tay của nàng ta: “Ngươi làm gì khiến cho lòng mình thấy dễ chịu thì cứ làm đi, đừng miễn cưỡng chính mình.”
Nhu Dao ừ một tiếng rồi ngồi xuống giữ im lặng, thật lâu sau, nàng ta mới nói: “Mẫu thân bào ta tới thăm nàng ta một chút thì ta cứ tới thăm một chút đi, cũng chỉ nhin một cái thôi còn nàng ta sống chết thế nào ta không quan tâm.”
Tráng Tráng biết trong nội tâm nàng ta đang yêu hận xen lẫn, loại tình cảm này khiến cho người ta khó chịu: “Thương Mai, người đưa nàng đi đi.”
“Um!” Thương Mai đáp. Cô dẫn Nhu Dao đi qua đó thấy Tiểu Khuyên vừa bưng bồn nước ra, Thương Mai hồ: “Tinh lai rồi à?”
“Không đâu, ngự y vẫn còn đang ở bên trong.”
“Người múc nước rửa mặt cho nàng ta sao?”
“Đúng vậy, nô tỷ lấy bon nưoc nóng để rửa mặt và lau tay cho nàng ta.”
“Được rồi, người đi đi.” Thương Mai đuổi Tiểu Khuyên đi.
Nhu Dao châm chọc nói: “Thử người xấu giống như nàng ta mà vẫn có người cảm thấy nàng ta đáng thương, Thương Mai, thật sự không biết nói là người ngốc hay là ngưoi hồ đồ nữa.”
Thương Mai cười nói: “Lúc đối mặt với người bệnh ta là đại phu, không có lập trường khác, Tiểu Khuyên là người bên cạnh ta nên cũng giống như ta, những lúc ta không phải là đại phu mà là đối mặt với đối thủ thì người sẽ thấy ta không ngốc và cũng không hổ đồ.”
Nhu Dao không nói gì, nhẹ nhàng đi vào.
Lúc nhìn thấy gương mặt không còn chút khi sắc của người đang nằm ở trên giường kia, nước mắt của nàng ta tí tách rơi xuống, nàng ta dùng sức lau đi rối gượng gạo giải thích: “Thật ra ta cũng không hề khổ sở hay cái gì, ta đã không tỷ muội cũng không hề lui tới nữa, chi có điều không biết vì sao khi nhìn thấy nàng Thương Mai hiều rõ, giống như ở hiện đại cô chưa từng gặp ba của mình nhưng khi biết ông ta là ai, biết được tin tức ông ta đã chết, lúc đầu trong lòng cô không có càm giác gì nhưng vẫn không ngăn được nước mắt, khóc một trận. “Ngươi ngồi lại chỗ này một chút đi, ta ra ngoài!” Thương Mai vừa ra đến cửa thì gặp thị vệ Đại điện hạ mời ngài đến ngự thư phòng.”
“Có chuyện gì không?” Thương Mai hỏi.
Thị vệ Đại Kim nói: “Hai tên thích khách kia không chịu nổi cực hình nên đã cung khai, bọn chúng khai ra kẻ chủ mưu phía sau rồi a.”
Thương Mai gần như là vô thức nói: “Cung khai? Có phải bọn họ đều trăm miệng một lời nói công chúa là người sai sử phía sau màn không?”
Thị vệ Đại Kim khe giật mình: là tốt rồi.”
Thị vệ Đại Kim nhìn cô: “Thích khách nói Vương phi là người chủ mưu.”
Thương Mai rũ mắt xuống: “Là ta vui mừng quả sớm rồi.”
Trong lòng cô đã suy nghĩ rất nhiều lần, thích khách sẽ không sa lưới một cách đơn giản như vậy, nhất định là có âm mưu khác nhưng lúc ấy cô lại đoán là nhằm vào Tráng Tráng, bởi vì bây giờ Tráng Tráng đang chưởng quản hậu cung, nếu nàng là sẽ không thể can thiệp vào chuyện của hậu cung được nữa.
Nhưng không ngờ, đối phương không động vào Tráng Tráng mà ngược lại lại chọn cô.
Cô cười khổ, Hạ Thương Mai di Hạ Thương Mai, không ngờ cô lại có mị lực kinh người như vậy đẩy. “Được, ta đi vào đó nói với Nhu Dao một tiếng rồi sẽ đi cùng ngưới.” Thương Mai nói. “Được, vậy đi.
Thương Mai di vào, bàn giao những việc cần chú ý với ngự y, sau đó đi ra.
Đi vào Ngự thư phòng, Dạ vưong và Lương vương đều đang ở đó, vẻ mặt hai người hơi ngưng trọng.
Đương nhiên Thương Mai biết đã xày ra chuyện gì, lần thẩm vấn này có cả Thượng thư Hình bộ cùng tới tham gia thẩm vấn, ngay cả Bao công công ở bên cạnh Hoàng Thượng cũng tới, Hoàng Thượng rất quan tâm tới chuyện ám sát lần này không phải chỉ bởi vì Quý thái phi mà còn có thích khách chính là khiêu khích uy nghiêm của Hoàng đế, cho dù là ai thì cũng không thể mệnh cô, ông ta chỉ nhìn bề ngoài chuyện này mà bề ngoài chính là quốc bào Đại Chu của ông ta suýt chút nữa đã bị giết. “Thích khách nói thế nào?” Thương Mai hỏi. Lương vương trầm giọng nói: “Lúc đầu chết sống không chịu nói, sau đó Thượng thư Hình bộ nói dùng hình cuối cùng mới chịu cung khai, bọn họ nhận tội, nói là Vương phi dùng rất vương hång giọng một cái: “Bao công công đã trở về bẩm báo với Hoàng Thượng.”
“Ừm!” Thương Mai cười khổ: “Xem ra, ta đã đánh giá thấp Quý thái phi rồi.”
Lương vương tức giận nói: “Sớm biết như vậy thì lúc bắt được hai người kia, bản vương đã giết chết bọn chúng ngay tại chỗ rồi.”
Dạ vương thàn nhiên nói: “Nhiều người lộn xộn, người giết cũng không giết được, người ta đã thiết kể tốt cạm có lần tiếp theo.”
“Nhưng Bao công công đã đi bẩm báo với phu hoàng rồi, đây là chuyện trong cung xuất hiện thích khách, với tính tình của phụ hoàng thì chỉ sợ là thà nhằm chứ không bỏ sót.”
Dạ vương thản nhiên nói: “Yên tâm đi, bây giờ phụ hoàng người sẽ không xử trí hoàng tấu đâu, không phải hắn còn cần hoàng tẩu trị bệnh cho hắn sao?”
“Tuy nói là như thế nhưng chắc gì.” Lương vương biết tính tình của Hoàng đế, bạn quân nhiểu năm hơn nữa phụ tử liên tâm, sao có thể không biết chứ?
Sắc mặt Dạ vương vẫn lạnh lùng như cũ: “Chi cn không tốn hại đến tính mạng thì hắn có thể làm được gì, bây giờ đã phái tất cả người ra rồi, sợ là sớm nhất cũng phải sáng ngày mai mới có tín tức được.”
Mi mắt Thương Mại đột nhiên nhảy lên một rút người về đi đã, bây giờ không thể giết Nam Hoài vương”
Dạ vương nghi ngờ nhìn cô: “Vi sao?”
“Ta không chắc chắn có phải mẫu cổ là Quý thái phi hay không, nếu như mẫu cổ là Nam Hoài vương vậy thì lão Thất sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nhưng không phải trước đó đã thử qua rồi sao?” Dạ vương nói. “Là…” Bây giờ Thương Mai cũng không có chứng cứ thực tế để có thể thuyết thấy rất bất an, cảm thấy chuyện này không phải chi đơn giản như vậy. “Yên tâm đi, mẫu cô chắc chắn là Quý thái phi.” Lương vương nói: “Bản vương nhận được tin tức, nói Nam Hoài vương bởi vì chuyện này còn trách tội Tôn Phương Nhi, lần này Tôn Phương Nhi bị đâm thương có lẽ chính là vì chuyện này, Nam Hoài vương tự cao tự đại nên không dung được người phản bội hắn của Nam Hoài vương giết, là Quý thái phi giết nàng ta.”
“Mẹ con bọn họ đúng là cá mė một lửa, ai giết không phải cũng như nhau sao? Hơn nữa trước đó chúng ta đã thử qua, sơ là mẫu cổ đã được giải hết, thật ra giải hết mẫu cổ rồi thì có lẽ từ cổ sẽ không phát độc nữa.” Lương vương nói.
Chuyện không thể đơn giản như vậy được, không thề nào chỉ đơn hãi bởi vì Da vương và Lương vương càng ngày càng đi theo phương hướng mà Quý thái phi đang dẫn dắt.
Chương 497
Thương Mai không thể mạo hiểm tính mạng của lão Thất được, cho dù lần này bị lừa cũng được nhưng cơ hội để giết Nam Hoài vương còn rất nhiều. “Dạ vương, bây giờ ngươi có thể hạ lệnh triệu hồi ám vệ được không?” Thương Mai hỏi.
Dạ vương tính toán lộ trình rồi khế lắc đầu: “Sợ là không kịp nữa rồi, đêm nay lão Bát sẽ tới Kiều trần, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường đến Tô Giang trấn, ngày mai trời tối sẽ động thủ, cho dù bây giờ bàn vương phái người đi, ra roi thúc ngựa cũng phải mất một ngày rưỡi mới đến được Kiểu trấn, miễn cưỡng vẫn có thể đuổi kịp nhưng cũng không thể cam đoan, bởi vì, không xác định được là ám vệ sẽ động thủ vào ban đêm hay là ban ngày.”
Thương Mai cũng tự tính toán một chút, Nam Hoài vương rời kinh ba ngày mới đi đến Kiều trấn, hắn ta đi tương đối chậm cho nên nói mất thời gian ba ngày còn nghe được, nếu như không ngừng nghi, ra roi thúc ngựa thì chỉ mất một ngày rưỡi, nếu như có thể đến đó trong khoảng một ngày rưỡi này, ngay cả tôi mai ám vệ mới động thủ thì cũng không kịp. Trong lòng cô suy nghĩ loạn xạ, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó. “Có phải người quá lo lắng rồi hay không?” Dạ vương thấy vẻ mặt cô không ngừng thay đổi, nghĩ rằng trong lòng cô có việc.
Thương Mai nói ra nghi ngờ của mình với Dạ vương và Lương vương đề cùng nhau phân tích một chút, hai người nghe xong, vẻ mặt cũng đều trở nên ngưng trọng.
Theo như lời Thương Mai nói thì chuyện này đúng là rất quỷ dị.
Hơn nữa, nếu như Nam Hoài vương thật sự muốn giết Quý thái phi mà Quý thái phi lại phản chể được thì người có khả năng phải hi sinh nhất là ai?
Nhất định là phu thê Mộ Dung Khanh rồi.
Bây giờ thích khách cứ một mực chắc chắn người chủ mưu phía sau là Thương Mai, cái này đã nói rõ vấn đề. “Thà rằng tha cho hắn ta một lần chứ không thể để Thất ca mạo hiểm được!” Dạ vương hạ quyết định, lập tức đi ra ngoài.
Da vưong vừa đi, Tôn công công tới: “Vương phi, Bao công công đến Huệ Khánh Cung tìm ngài, nói là Hoàng Thượng muốn truyền ngài qua đó.”
Thương Mai nói: “Ta biết rối.”
Lương vương nhìn cô nói: “Bản vương đi cùng người qua đó.”
Thương Mai lắc đầu: “Không, để ta tự đi, người không thể bị liên lụy đi vào chuyện này được, lòng nghi ngờ của Hoàng Thượng rất nặng, người nói chuyện giúp ta ngược lại sẽ rất không ổn.”
Với tình hình tranh quyền đoạt thể trước mắt bây giờ, tuy Lương vương vô tâm nhưng lòng người khó dò, Hoàng tâm tranh đầu hay không, nếu như Hoàng Thượng nghi ngờ hắn ta vì đoạt quyền mà bày ra thu mua thích khách vào cung hành thích, hắn ta sẽ không thể giải thích được.
Trên đường tới Hi Vi Cung, Tôn công công khuyên bảo Thương Mai: “Vương phi, lúc Hoàng Thượng hỏi ngài thì ngài đừng nóng này phản bác lại cũng đừng nóng này giải thích, không cần phải nói quá nhiều, ngài chi can nói là mình không liên quan đến chuyện này là được, lòng nghi ngờ của Hoàng Thượng rất nặng, ngài nói trống thi nói ra ấm ức của mình một chút còn những lúc khác không thể nhiều lời, muốn nói thì cũng nhất định phải đợi lúc Hoàng Thượng hỏi tới ngài hãy nói ra những điểm mấu chốt thôi, không nên nói nhiều mà nên khéo léo một chút.” Thương Mai biết trước kia Tôn công công từng hầu hạ qua lão tổ tông, ông ta là lão nhân ở trong cung, chắn sẽ biết rõ tính tình của Hoàng đế nhất.
Cho nên Thương Mai ghi nhớ ở trong lòng: “Tạ Tôn công công đã nói cho ta biết.”
Tôn công công khẽ thờ dài: “Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, có đôi khi chúng ta cho rằng người đó dễ đoi phó nhất nhưng thật ra lại là khó đối phó nhất.”
Thương Mai cảm thấy câu nói này của Tôn công công có bao hàm thâm ý: “Công công, Thượng nhìn như tin tưởng Vương gia, tin tưởng Vương phi, thậm chí không tiếc đem hết tất cả đại quyền giao cho Vương gia, thật ra phần tín nhiệm này lại chính là vũ khí cần tay Vương gia, một khi Hoàng Thượng quyết định sẽ khiến cho Vương gia nửa bước khó đi, Vương phi, ngài cân nhắc lời của lão nô một chút, lần này hoàn toàn không thể để Hoàng Thượng nghi ngo ngài được, đối với Vương gia cüng sẽ bị lung lay, bây giờ Vương gia không thể để cho triều đình và Hoàng Thượng hơi nghi kỵ nào với ngài ấy được, đây chính là ranh giới sinh tử.”
Thương Mai biết rõ lợi hại: “Ta biết.”
Đi vào Hi Vi Cung, nhìn cánh cửa cung điện màu đỏ thắm đang đóng chặt, trên cửa điện là hai chiếc vòng xích đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, Thương Mai có lần nào nặng nề giống như bây giờ.
Từ An cung phát hiện thích khách, đêm nay, đã được định trước là đề cho rất nhiều người mất ngủ.
Đi vào trong điện, Lộ công công dẫn đường ở phía trước, đi vào cửa tầm điện, Lộ công công nói: “Vương phi cho ở chỗ này một lát, Nghi quý phi và Thất hoàng tử đang ở bên trong.”
Thương Mai cúi nhưng lần này ngay trong lúc mấu chốt lại triệu kiến nàng ta, là được già da mặt sao? Hơn nữa không phải Thất hoàng tử đang ở trường trận sao? Sao lại trở lại? Trờ về lúc nào?
Trong lòng Thương Mai càng cảm thấy bất an, ngay cả Thất hoàng từ hồi cung mà cô cũng không biết, xem ra cô thật sự đã bị loạn rồi.
Thương Mai đợi mất khoảng một nén nhang, cô càm thầy mặt mới thấy Nghi quý phi dắt Thất hoàng tử đi ra, sắc mặt Nghi quý phi rất tốt, trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc được búi kiểu đọa mã kế, phong cách quyen ru khó tả.
Thất hoàng tử đã từng gặp Thương Mai nên khi thấy cô nhanh chân chạy vào trong điện, vừa chạy vừa hoàng sợ kêu: “Người xấu, nàng ta là người xấu.” Thương Mai kinh ngạc, nhìn thấy nụ cười độc ác nơi đáy mắt Nghi quý phi.
Trong điện truyền đến tiếng ho khan của Hoàng để: “Sao vậy?”
“Phụ hoàng, nữ nhân xấu xa kia tới đây, chính nàng ta đã bắt nhị thần đi.” Thất hoàng từ khóc nói, giọng điệu vô cùng đáng thương.
Trong điện một trận trám tĩnh, dụ dỗ nói: “Thất nhi ngoan, con nhận lắm người rồi, nàng không phải là nữ nhân xấu, đó nhìn thấy Thất hoàng tử trốn ở bên giường, hai tay nắm lấy cổ tay Hoàng đế, cố gắng trốn ra sau lưng Hoàng đế, ánh mắt hoảng sợ: “Không, chính là nàng ta, nàng ta nói muốn lột da nhi thần, móc mắt nhi thần, chính là nàng ta, nhi thần nhận ra nàng ta.”
Hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn Thương Mai, ảnh mắt kia rét lạnh đến cực điểm, cho dù Thương Mai đã trải qua rất cô cố gắng ổn định minh, sắc mặt bình tinh Hoàng đế thản nhiên nói: “Quý phi, mang hoàng nhi xuống dưới.”
Nghi quý phi đáp một tiếng rồi gọi Thất hoàng tử tới, Thất hoàng tử gắt gao nắm chặt lấy cổ tay Hoàng để không chịu buông ra, Nghi quý phi đi qua cưỡng ép kéo đi, Thất hoàng tử trốn ở phía sau nàng ta và tránh xa Thương Mai một khoảng rất xa. Lúc Nghi quý phi lạnh một cái, sau đó kéo Thất hoàng tử rời đi.
Thương Mai tiển lên: “Tham kiến Hoàng Thượng, hôm nay Hoàng Thượng cảm thấy thế nào?”
Cô vẫn vấn an bình thường như mọi khi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hoàng để nhìn cô chằm chằm, giọng nói khàn khàn, yếu ớt giống như vắt ra từ cổ họng: “Không tốt lắm.”
“Vậy ta bắt mạch cho Hoàng Thượng trước.” = Thương Mai tiến lên trước nhưng lại đế vẫn nhìn cô chằm chằm như cũ: “Vừa rồi Bao công công trở về bẩm báo với trẫm là thích khách đã cung khai, xác nhận người là người đứng sau sai sử bọn chúng, trẫm muốn nghe xem người có lời gi để nói.”
Thương Mai Bình tĩnh mà nói: “Hoàng Thượng, ta không làm chuyện này và cũng không cần thiết phải làm như vậy.”
“Người và Quý thái phi có tranh chấp riêng, tram nghe nói thinh an nàng.”
Thương Mai nói: “Đúng vậy, đây là sự thật, giữa ta và Quỷ thái phi có chút chuyện không thoài mái, bà ta không muốn nhìn thấy ta và ta cũng không muốn nhìn thấy bà ta.”
Hoàng đế cười: “Ngươi rất thẳng thắn, cũng không biết che giấu một chút sao? Dù gì thì nàng cũng là mẫu thân của Nhiếp Chính vương.”
Thương Mai nói: “Ta và bà ta không hợp nhau, đây là chuyện mà mọi chắn Hoàng Thượng cũng biết.”
Hoàng đế gật đầu, ngà người ra phía sau một chút: “Trước đây người đã từng gặp hoàng nhi mấy lần?”
Lời này hỏi rất hững ho nhưng Thương Mai biết, đây tuyệt đối không phải chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Chương 498
Thương Mại không rành suy nghĩ thêm, nói thẳng: “Từng gặp mấy lần, nhưng chưa từng nói chuyện, còn vì sao hôm nay cậu ta lại nói ta là phụ nữ ác, còn muốn lột da móc mắt, ta thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Hoàng để gọi cô đến: “Người tháo da mặt ra giúp trẫm, đeo tấm da mặt giả này lâu quá, thật không thoải mái.”
Thương Mai đi qua, ngón tay dính nhẹ chút nước, nhẹ nhàng lột da mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tràn đầy ban đỏ. “Tấm da mặt này không thoáng khí, tất nhiên không thoải mái.” Thương Mai nói. “Ừm, bây giờ thân thể trẫm càng ngày càng không tốt, lúc nào bên cạnh cũng có nhiều người, người buông công việc trong tay xuống, sau này chuyên môn đến Hi Vi Cung hầu bệnh.” Hoàng đế lạnh nhạt nói.
Hắn không chất vấn chuyện thích khách, cũng không truy cứu đến cùng lời nói của Thất hoàng tử, chỉ đưa ra sắp xếp như vậy, tất cả giống như Dạ Vương đoản, hắn còn cần nhờ Thương Mai, vi vậy sẽ không làm khó dễ, nhưng đã có lòng nghi ngờ, vậy sẽ có lòng phòng bị, giữ cô ở bên cạnh nhìn chằm chằm, có thể yên tâm hơn nhiều.
Thương Mai biết không cách nào xoay chuyển quyết định này, cô rủ mắt xuống: “Vâng!”
Cô dựa theo dặn dò của Tôn công công, không nói nhiều, cũng không cãi lại, Hoàng thượng nói cái gì thì là cái đó.
Hoàng đế nghe cô nói xong, để cho cô ngồi xuống, khẽ ngước mắt: “Trẫm biết, có lẽ người sẽ cho rằng trẫm đang nghi ngờ người, nhưng mà, trẫm muốn nói cho người biết, trong lòng trẫm không nghĩ như vậy, bây giờ lão Thất đánh trận bên ngoài, trẫm giữ người ở bên cạnh, thứ nhất là bảo vệ người chu toàn, thứ hai là tránh cho ngươi bị cuốn vào vòng tranh giành của triều đình, lão Thất ở bên cạnh trẫm nhiều năm như vậy, vẫn luôn quang minh chính trực, người là thê tử, khó tránh khỏi sẽ bị người ta lơi dụng, trẫm không hy vọng, danh tiếng của lão Thất sẽ vì người bị lợi dụng mà tồn hại.”
Lời nói này nói rất rõ ràng, Hạ Thương Mai, người làm thể từ như người thì yên tâm ở lại trong cung, nơi nào cũng đừng có đi, tránh việc bôi xấu cho lão Thất. “Vâng!” Thường Mai trả lời.
Hoàng để khẽ lắc đầu: “Có phải trong lòng người không phục?”
Thương Mai ngầng đầu, ánh mắt bình thản, chăm chủ nhìn Hoàng đế: “Không, Hoàng thượng, ta không hề không phục, ta chỉ càm thấy oan ức.”
“Người oan ức cái gì?” Hoàng đế nhẹ giọng hỏi, giọng điệu lại đột nhiên lạnh lẽo.
Thương Mai thằng thắn nói: “Thật ra ta biết trong lòng Hoàng thượng cảm thấy thích khách nói những lời kia là bởi vì ta từng làm gì đó đối với Thất hoàng tử, nhưng mà, cả”
“Người cảm thấy một đứa bé bày tuổi sẽ nói dối? Hay là nói, những gì nó nói hôm nay đều là có người xúi giục, nhưng phản ứng kia của nó, sợ rằng không giả được.” Hoàng đế lạnh nhạt nói. Thương Mai biết mình nói hơi nhiều rồi, lời của Tôn công công rất có lý, bởi vì có một số việc không cách nào giải thích, nói nhiều sai cũng đều là lỗi của cô, một đứa bé sẽ không sai, bởi vì là một đứa bé bày tuổi, sao có thể nói dối giỏi như vậy? Trên thực tế, hôm nay ngay cả cô cũng cảm thấy Thất hoàng từ không nói dối, bời vì phản ứng của cậu ta vô cùng chân thật, sợ hãi của cậu ta cũng vô cùng chân thật.
Nếu nói một đứa bé có thể diễn kịch cao siêu như ành để, xuong, không thể giải thích: “Đúng vậy, Thất hoàng tử sẽ không nói dối, nhưng ta thật sự chưa từng đe dọa cậu ta.”
“Được rồi, trẫm không truy cứu vấn đề này, người cũng không cần cử luôn chứng minh trong sạch của mình, trẫm giữ người ở bên cạnh chính là cho ngươi một cơ hội, nếu người làm sai, còn có thể thay đổi, nếu người chưa làm, trước sau gì cũng sẽ được phơi bày.” lẽ ra vừa rồi cô không nên nói những lời kia. “Ngưoi ra ngoài đi, trở về báo lại với công chúa, bây giờ người có chuyện phải xử lý, sau đó chuyên tâm đến chữa bệnh cho trẫm” Hoàng để đuổi cô đi.
Thương Mai khom người cáo lui, biết nhiều lời vô ich, trái lại sẽ càng khiến Hoàng đế cảm thấy có đang ngụy biện.
Ra đến bên ngoài Hi Vì Cung, đã thấy Nghi quý phi và nàng ta đã phủ thêm một chiếc áo choàng lông chồn, ý cười dạt dào ngắm nhìn Thất hoàng tử đang chơi đùa.
Thấy Thương Mai đi ra, nàng ta cười nói: “Vương phi ra rồi?”
Thương Mai nhìn Thất hoàng tử, Thất hoàng tử cũng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt bắt đầu trở nên hoảng hốt, che miệng, cả người lùi về phía sau, thoạt nhìn giống như sắp sụp chuyện gì? Trước kia gặp cô đều không như vậy.
Khi đang suy đoán, đã thấy Thất hoàng tử bật cười ra tiếng, phàng phất là trong nháy mắt, tất cả sợ hãi căng thẳng đều rút sạch, bước lên nắm tay Nghi quý phi: “Mẫu phi, mình về đi, không có gì vui để chơi, người phụ nữ này vô cùng ngu xuẩn.”
Thương Mai nhiu chặt mày, hồi lâu vẫn chưa buông long, trong lòng rất khiếp sợ, đứa bé trước mặt thật sự là một đứa bé bày tuổi sao? Ngụy trang của cậu ta, già dối của cậu ta, mưu tính của cậu ta, nói cậu ta hai bày tuổi cũng không đủ. Nghi hiểu? Không sao, chuyện người xem không hiểu còn nhiều lắm, chờ đi, Hạ Thương Mai, thế giới này bản cung, người vô vị biết bao.”
Nói xong, điên cuồng nở nụ cười, rời đi cùng Thất hoàng tử.
Thương Mai nhìn bóng lưng mẹ con họ, chỉ cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi cắt da cắt thịt, lạnh đến mức không nhịn được mà rùng minh.
Xem ra, quả thật đã đánh giá thấp Nghi quý phi và Quý thái phi trong cung này rồi.
Trở lại Huệ Khánh Cung, Trảng Tráng và Lương vương đang sốt ruột chờ vàng hỏi: “Hoàng thượng nói cải gì? Trách tội ngưoi không?”
Thương Mai trầm giọng nói: “Hắn không hỏi tội, nhưng lại để ta bỏ xuống tất cả mọi chuyện trong tay, đến Hi Vi Cung hầu bệnh.”
“Thật sao?” Sắc mặt Tráng Tráng thay đổi: “Han tin lời nói của thích khách.” Thương Mai không kịp nghĩ những điều này, kéo Tráng Tráng ngói xuống, nói ra khác thường vừa rồi của Thất hoàng tử.
Tráng Tráng và Lương vương ở trước mặt Hoàng thượng, cậu ta tỏ vẻ rất sợ hãi người, còn nói người là người ác?”
Thương Mai nói: “Đúng vậy, cậu ta nói ta là phụ nữ ác, từng uy hiếp muốn lột da cậu ta, móc mắt cậu ta.”
Tráng Tráng hoàng sợ: “Chẳng lẽ, có người giả thành dáng vẻ của người đi đe dọa cậu ta?”
“Không phải.” Thương Mai lắc đầu: “Lúc đi ra, ta gặp mẹ con bọn họ ở bên hồ, hãi ta, nhưng về sau ta biết cậu ta là giả vờ, cậu ta cười, cười đến… vô cùng ác độc.”
Thương Mai thật sự không muốn dùng hai chữ ác độc để hình dung một đứa bé bày tuổi, nhưng mà, nụ cười kia của Thất hoàng tử, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy rùng mình.
Tráng Tráng và Lương vương liếc nhìn nhau, đểu không tin. Lương vương nói: “Đừa bé tiểu Thất này, tuy nói ngày thường ác độc chứ? Còn nữa, người nói sợ hãi của cậu ta đối với người là già, vậy khi ở trong điện, phụ hoàng không nhìn ra sao? Một đứa bé bảy tuổi, dù thế nào cũng khó có thể giấu giếm được con mắt tinh tường của phụ hoàng?”
Thương Mại cười khổ: “Đừng nói là Hoàng thượng, ngay cả ta, khi ở trong điện nhìn thấy dáng vẻ kia của cậu ta, đều cho rằng đó là thật, có người giả thành dáng vè của ta đi đe dọa cậu ta, mới có thể khiến cậu ta sợ hãi ta như vậy.”
Có vẻ Lương vương hơi khó tiếp nhận, dù sao, Thất hoàng tử là đệ đệ của hắn, đệ đệ của hắn chỉ là một đứa bé, một đứa bé bày tuổi.
Chương 499
Lúc Dạ Vương tien vào thì thấy mặt hai người đẩy khiếp sợ, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Lương vưong nói lại chuyện Thất hoàng tử một lần nữa, sau và nói: “Điều này không thể nào xảy ra được, đứa trẻ sẽ nói dối, nhưng có thể giấu giếm được phụ hoàng. Bồn vương thế nào cũng không tin được.”
Dạ Vương ngoi xuống, cười một tiếng: “Ngưoi dễ tin người nhất.”
Thương Mai nhanh chóng nhìn Dạ Vương: “Vương gia sao lại nói ra lời này? Ngươi biết cái gì?”
Tráng Tráng và Lương vương cũng hai mắt nhìn nhau, kinh ngạc nhìn Dạ Vương.
Dạ Vương cầm bình trà trên bàn lên, đặt ở trên lò than, dùng tay áo quạt một chút, lửa than chảy lên, chỉ là chốc lát, bình trà mở hờ lập tức phát ra tiếng tí tách.
Dạ Vương rót trà, uống một hop, vẫn không lên tiếng.
Tráng Tráng tức giận nói: “Người cổ ra vẻ bí ẩn làm gì? Mau nói.”
Da Vương đặt chén ở trong lòng bàn tay xoa xoa, mỗi mỏng nhếch một cái: “Đứa trẻ dễ đối phó đủng không? Nhưng tiểu Thất so với sự tưởng tượng của các người còn hư hơn, hoàn toàn hư hỏng rồi.”
“Hư hoàn toàn rồi? tuổi!” Tráng Tráng thật sự bối rối. “Trẻ con thì sao?” Dạ Vương hừ lạnh: “Khi thật sự cẩn Mai chi cảm thấy nước ở hậu cung càng ngày càng sâu rồi, cô nói: “Lão Thất ở bên ngoài giết địch, trong cung này lại xuất hiện tiều Thất hạ thủ với chúng ta, thật là châm chọc”
“Không có gì châm chọc cả, hoàng gia phải trài qua những chuyện này, trước kia vẫn còn lão tổ tông, mây đời đều không có chuyện như vậy, coi như xuất hiện, cũng bị lão tổ tông bóp chết muốn leo lên đăng cơ? Lại nói thời điểm lão tổ tông ở trong cung, không ai có thể so sánh được, ai cũng muốn tro thành người như bà ấy, chó cùng dứt dậu, hôm nay người có dã tâm không riêng gì con cháu Mộ Dung gia, còn có dâu của Mộ Dung gia.” Tràng Tráng kinh ngạc nhìn hắn: “Hôm nay, ta coi như biết tại sao Hoàng thượng kiêng kỵ Tiêu gia như vậy, bởi nào có dã tâm có được sự tương trợ của Tiêu gia cũng có thể kết quả gấp đôi với một nửa nỗ lực.”
“Thất phu vô tội hoài bích có tội, Tiêu gia không có dã tâm tạo phản, nhưng có bản lĩnh tạo phản.” Thương Mai nhẹ giọng nói. “Triều đại thay đổi, đổi hướng cải tiến, vốn không phải chuyện của phụ nữ, nếu Tiêu Kiêu bình yên vô sự trở về, ta sẽ cùng hắn vẫn này nữa.” Tráng Tráng thờ dài nói.
Không phải cô ích kỷ mà là cô thật sự chán ghét. Cả đời này của cô có mấy ngày là sống vì mình? Cô không muốn lãng phí thời gian của mình nữa. Tim Thương Mai cũng thắt lại, nhìn Dạ Vương hỏi: “Thất hoàng tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chử? Là có người xúi giục hay là bản tính thằng tính của một đứa trẻ bày tuổi lại ác độc như vậy.
Dạ Vương nhàn nhạt nói: “Bàn tính của phần lớn hài tử đều lương thiện, nhưng bản tính của tiểu Thất Bổn vương cũng không nói chắc được, Bốn vương nói cho các ngươi nghe chuyện này đi, là chuyện xảy ra mấy tháng trước, con trai của đại phu Tà Quang Lộc cũng chính là em trai của Nghi quý phi vào cung thăm Nghi quý phi, hắn rời đi, chân trái bị chém đứt.”
“A?” Tráng lớn giật mình: “Người đừng nói với ta là tiểu Thất làm.”
“Là hắn.” Dạ Vương ngước mắt nói: “Hắn ở sân luyện kiếm, kiếm bay ra ngoài, vừa vặn chém vào chân của Lý thiếu gia, một kiếm này ác liệt dị thường, lại chém đứt gân chân.”
“Hắn mới bày tuổi, làm sao có tu vi võ công cao thâm như vậy?”
Dạ Vương cười nhạt: “Đương nhiên đâu kiểm với hắn, thời điểm nghe theo sai khiến của hắn đánh bay kiếm dùng chút kĩ xảo.”
“Chuyện này, người làm sao biết đưoc?” Tráng Tráng hỏi. “Bổn vương tận mắt nhìn thấy, đúng lúc đi ngang qua.” Dạ Vương nói. “Trùng hợp để bị người nhìn thấy như vậy?”
“Thật sự là trùng hợp như vậy, Bốn vương phải đi Từ An cung thinh an mẫu hậu, đi ngang qua Nghi Lan Cung mà thôi.” Dạ nói đúng lúc cũng không phải đúng lúc, Bổn vương sẽ nhìn thấy, chỉ có thể nói rõ loại tấn số phát sinh chuyện này rất cao, người có thể đi tra một chút, một năm này, Nghi Lan Cung chết bao nhiêu cung nữ thái giảm.”
Tráng Tráng hoàng sợ: “Tại sao người không nói sớm?”
“Bồn vương là đứa con hoàng thất vứt bỏ, không muốn làm quá nhiều mịch, Thương Mai nhìn ra được, hắn không phải là bởi vì hoàng thất vứt bỏ, mà là bởi vì những âm mưu tranh đầu của các triều đại trước trong chốn hậu cung..
Người muốn sống an ổn thấy loại chuyện này, ai không mất hết ý chí?
Đổi lại là cô, nếu không phải boi vì lão Thất, cô cũng lười đụng vào vũng nưoc đục này, sớm tìm nơi nào mát mẻ trốn đi rồi. Lương vương nói vệ lại chưa?”
Dạ Vưong nói: “Người phái đi ra ngoài rối, nhưng có thể chặn lại hay không, còn phải xem tạo hóa của lão Bát.” Lần này ám vệ được điều động, thứ nhất vì người đầy đủ, thứ hai Dạ Vương có ám chỉ của hoàng đế, muốn hạ độc thủ cho nên nếu như không chặn lại được, lần này Nam Hoài vương là kiếp số khó trốn thoát.
Mi tâm Thương Mai lại đột nhiên nhảy lên, bây giờ tất cả mọi chuyện hẳn không có chuyện gì, cô chịu đựng nhiều hơn nữa cũng không sao.
Cô chịu đựng nổi. “Nhu Dao vẫn đang phụng bồi, không đi đâu.” Tráng Tráng nói: “Thật ra thì trong lòng Nhu Dao vẫn nhớ người chị này.”
“Ta nhìn ra, có lẽ, trước kia Tôn Phương Nhi cũng từng đối tốt với cô ấy, chẳng qua là sau đó thay đổi, con người một khi có dục niệm thì sẽ trở nên rất kinh khủng Thương Mai càm khái. Nhu Dao đúng là còn cảm tình với Tôn Phương Nhi, ban đầu yêu mến thế nào đi nữa cũng bởi vi đã từng đối tốt mà không bỏ được không để ý.
Nhu Dao ngồi ở mép giường, nhìn dáng vẻ hấp hối cô, nhớ tới rất nhiều chuyên khi còn trẻ, trong lòng vô cùng khổ sở, cô nhẹ giọng nói: “Nếu như hết thảy đều không thay đổi thì tốt biết bao, mấy năm qua, ta nhớ tới người, đều là hận thấu xương, có thể hận người hơn nữa, ta cũng đề tha thứ cho người, chẳng qua là còn có thể tha thứ cho người bao nhiều lần chứ? Người tiếp tục như vậy nữa, người không quay lại được rồi.”
Nàng ta vừa nói, nước mắt ướt đẫm mắt, đưa tay tùy ý lau một chút, trong lòng lướt qua hoàng hốt đau buồn: “Được rồi, nói nhiều với người cũng không có tác dụng, người không nghe được, nghe được cũng đại khái chỉ biết cười nhạo ta, đều đối với mẫu thân như vậy rồi, mẫu thân còn băn khoăn chết sống của ngưoi, ta quả thật cũng ngu xuẩn, còn tôi nhìn người làm cái gì đây? Chết thì chết đi, coi như thiếu một người tỷ tỷ, Tôn gia không thiếu một người xấu.” Nói xong, cổ đứng dậy muốn rời đi, Một cái tay nhanh chóng kéo cổ tay cô lại, Nhu Dao ngân ra, cơ hổ là trong nháy mắt quay đầu lại, không mắt ra, trong mắt đấy nước mắt, nhìn chằm chằm cô.
Nhu Dao không biết phải đối mặt thể nào, hất tay của cô ấy ra, chạy như bay ra.
Thương Mai vừa tới cửa thì thấy cô lao ra, vội vàng ngăn lại: “Nhu Dao, sao vậy?” Nhu Dao khóc nói: “Nàng ta chết rồi!”
Thương Mai a một tiếng, chạy vào thật nhanh, vọt tới mép giường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Nhu Dao này…
Chương 500
Tôn Phương Nhi mở mắt ra, đôi mắt đờ đẫn, đầu lưỡi liểm đôi môi khô khốc, giọng khàn khàn: “Nhu Dao… đi rồi?”
“Nàng ấy ra ngoài rồi. Người thấy thế nào?” Thương Mai ngồi ở bên giường, vén chăn lên xem vết thương.
Tôn Phương Nhi không nói gì, chỉ đờ đẫn nhìn ra cửa, dù trên mặt không lộ càm xúc nhưng ánh mắt rất kích động.
Vết thương không có gì khác la. Thương Mai lấy kim châm vào huyệt. Độc tính đã được loại bỏ, người tinh lại, có nghĩa là nàng ta đã từ Quỷ Môn Quan trở về. “Là người đã cứu ta?” Tôn Phương Nhi quay đầu qua, nhìn Thương Mai. “Coi là vậy đi.” Thương Mai không hề khiêm tốn, “Ta sẽ không cảm ơn ngưoi.” Tôn Phương Nhi nói.
Thương Mai nhìn nàng ta: “Sao Quý thái phi lại muốn giết ngươi?” Cô không quan tâm nàng ta cỏ cảm ơn hay không. Cô cu nàng ta chỉ vì muốn biết chuyện mà cô chưa biết.
Tôn Phương Nhi im lặng, không trả lời, Thương Mai biết mình không dễ cạy được miệng của nàng ta. Tối thiểu, Tôn Phương Nhi sẽ không nói với cô.
Cô đi ra ngoài. Thấy Nhu Dao vẫn ở trong sân, Thương Mai nói với Nhu Dao: “Nhu Dao, người giúp ta một việc. Người vào trong hỏi nàng ấy xem, có phải mẫu cô là Nam Hoài vương không?”
“Thứ gì cơ?” Nhu Dao lau nước mắt, có phần không muốn vào trong. Nhưng nhìn về mặt nghiêm trọng của Thương Mai, nàng ta biết đây là chuyện quan trọng. “Người hỏi nàng ta như vậy, nàng ta sẽ trả lời ngươi.” Thương Mai nói.
Nhu Dao gật đầu: “Được, đề ta đi hòi.”
Nàng bước vào trong. Sau một nén hương, nàng đi ra và nói với Thương Mai: “Nàng ta nói mẫu cổ là Nam Hoài vương.”
Thương Mai tức giận: “Nàng ta lừa Hồ Hạnh Nhi?” Nhưng cô lại lập tức hết giận. Lúc này, có ai mà không có âm mưu chứ? Nhu mẫu cổ là Quý thái phi. Nhưng mãi đến khi Quỷ thái phi xuống tay với nàng ta, nàng Nam Hoài vương uống. Hơn nữa, nàng ta nghi ngờ bây giờ Nam Hoài vương chắc hẳn đã trúng độc. Có lẽ Quý thái phi đã cho Nam Hoài vương uống trấm độc trước khi hắn đi.”
“Cái gì?” Thương Mai vô cùng kinh ngạc: “Vậy độc của Nam Hoài vương đã phát chưa? Sao Quý thái phi phải làm như vậy?”
“Đây là suy đoán của nàng ta. Bởi vì thuốc độc của Quỷ thái phi đều do thế nào. Nếu Quý thái phi muốn giết nàng thì có thể ra tay từ lâu, chẳng qua bà ta vẫn không làm. Nhưng chờ sau khi Nam Hoài vương rời kinh, bà ta mới ra tay. Cho nên nàng ta đoán chắc Quỷ thái phi đã hạ độc cho Nam Hoài vương.”
Thương Mai không hiểu lắm, không nhịn được lại xông vào trong: “Tôn Phương Nhi, ta cứu người, người trả lại ta một món nợ ân tình, suy nghĩ một lát mỏi nói: “Được, người muốn biết gì, ta đều nói cho người biết hết. Sau khi nói cho người biết xong, ta không no dn cứu mạng của người nữa.” Thương Mại không nói thừa, hỏi thằng: “Người bảo Hồ Hạnh Nhi chuyển lời cho ta, nói Nam Hoài vương dòi Đoc Trùng năm ngày của người, muốn hạ độc cho Quý thái phi. Người cố ý dẫn đúng không? Còn nữa, sao Quý thái phi muốn giết người? Ngươi biết gì?”
Tôn Phương Nhi cũng là một người sảng khoái, nếu đã nhân nói hết lại nói luôn: “Đúng là ta bảo Hồ Hạnh Nhi chuyển lời cho ngươi, nói Nam Hoài vương muốn giết Quý thái phi, lại đòi Độc Trùng năm ngày của ta. Nhưng Quý thái phi nhìn thầu được hắn nên không bị mắc lừa, cũng không trúng độc. Về phần Quý thái có thể giải cổ, không có máu của ta thì không có cách nào giải cổ được. Bà ta không thể để cho Nam Hoài vương giải cổ, càng không muốn để cho Nam Hoài vương biết bản thân hắn là mẫu cổ .”
“Nói không xuôi. Bà ta muốn giết người thì có rất nhiều cơ hội, tại sao phải lựa chọn ra tay vào lúc này?” Thương Mai hỏi. “Về điểm này, ta doán là vì bà của bà ta đếu do ta cho, giết ta roi, không ai có thể giải được loại độc mà bà ta đã hạ độc cho Nam Hoài vương. Về phần trước đó bà ta không giết ta là vì ta còn có giá trị lợi dụng. Nhưng bây giờ bà ta không cần ta nữa, bởi vi bà ta tự nhận mình đã có thể nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay. Quan trọng nhất là bà ta lòng nghi ngờ ta, lại càm thấy ta là người của Nam Hoài vương. Thỏ khôn chết hẳm chó săn, ta đã không cần thiết phải tốn tại nữa.”
“Bà ta hạ độc cho Nam Hoài vương là gì độc? Lúc nào thì độc sẽ phát ra?”
“Chỉ cần bà ta không cho giải dược, một tháng sau độc phát thì sẽ chết. Mẫu cổ chết, cổ con cũng sẽ chết. Cho nên mục đích cuối cùng khiến bà Khanh. Đương nhiên, nếu ta đoán không nhầm, bà ta hån là bỏ thuốc độc mãn tính, sẽ không lập tức lấy mạng của Nam Hoài vương, mà phải thông qua thủ đoạn hạ độc để khống chế hån. Nếu ta không chết, bà ta không đạt được mục đích không chế Nam Hoài vương.”
Thương Mai không hiểu: “Người chét, Đồng Mệnh Cổ không thể giải đưoc. Neu lão thất gặp chuyện không may, mẫu cổ ở chỗ Nam style=”margin-top:20px; margin-bottom:20px; border:1px solid #EBEBEB”> Tôn Phương Nhi lạnh lùng nói: “Nếu thể lực của bà ta đù kinh người, có thể thông qua khống chế bất kỳ một hoàng tử nào đó để đạt được mục đích của mình. Bà ta không giống với Lưong tần. Lưong tẩn là vi con trai của mình, nhưng bà ta chỉ vì chính mình. Bất kỳ một hoàng tử nào đăng cơ, chi cần bà ta đến nâng chính là người ở phía sau nhiếp chính, bà ta chính là Thái Hoàng thái hậu.” Thương Mai không ngờ Quý thái phi lại có tham vọng lớn như vậy. Đại khái là bà ta muốn làm theo lão tổ tông. “Một vấn đề cuối cùng, dấm chua có liên quan gì với cổ độc của ngưoi?” Thương Mai hỏi.
Tôn Phương Nhi có hơi kinh ngạc: “Sao người lại hỏi vậy?”
“Ngưoi Dầm chua có liên quan gì tới cổ độc của ngươi.”
Lần này Tôn Phương Nhi im lặng một lát mới nói: “Ai nói cho người biết điều này?”
“Người không cần biết.”
Tôn Phương Nhi lắc đầu: “Nếu người không nói, vậy ta từ chối trả lời.”
Thương Mai thấy thái độ nàng ta kiên quyết, chỉ đành phải nói: “A Xà cô cô bên cạnh Thái Hoàng thái hậu nói.”
Mặt Tôn Phương Nhi tái nhot: “Nói vậy, trước đây hẳn trúng cổ độc của ta lại tuyệt tình với ta như vậy, cho hån. Hạ Thương Mai, ta thông minh cả đời, cho rằng với cổ độc có thể nằm tất cả những điều này cũng chỉ là trò trẻ con.”
“Vậy chứng tỏ dấm chua có thể giải cổ?” Thương Mai hỏi.
Tôn Phương Nhi lắc đầu: “Không, dâm chua không thể giải cổ, nhưng dấm chua có thể ngăn chặn cổ trùng sinh trường, có thể khiến cho cổ trùng không nghe theo sự sai khiến của ta. Người thường uống dấm, cổ trùng chắc chắn sẽ không tiến vào chiếm giữ được, bởi vì cổ trùng sợ mùi ép nàng uống dam, dúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, gạo nếp trị gỗ sắt. Cổ trùng – thứ làm người ta nghe thấy đã rợn người này lại có thể bị dám chua trị.
Thương Mai cười giễu cot: “Quý thái phi hạ độc cho người vì nghĩ rằng người sẽ chết, không ngờ được người vẫn có thể sống tiếp.”
Tôn Phương Nhi bình tĩnh nói: “Hai mẹ con bọn họ cho rằng mình đã hiểu biết về ta.”
“Người vẫn còn nguy hiểm, bà ta sẽ phái người tới giết ngưoi.” Thương Mai nói.
Tôn Phương Nhi nhìn cô: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không cầu xin người bảo vệ.”
Thương Mai lắc đầu: “Ta không phải có ý này. Trên thực tế, bây giờ ta cũng khó bảo vệ được chính mình.”
Tôn Phương Nhi khẽ run lên: “Ngươi?”
“Những thích khách này là do Nam Hoài vương phái tới? Chết năm người, hai người còn thượng đã tin rồi.”
Tôn Phương Nhi lắc đầu: “Chet bảy người, không thể nào chỉ chết năm người được. Trừ khi bọn họ dùng giải dược từ trước, bằng không trúng phải bột độc của ta đếu sẽ chết.”
Trước khi hôn mê, nàng ta đã nhìn thấy bảy người đểu ngã xuống, không thể có người sống.
Bình luận facebook