Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-532
Chương 532: Thương mai lại bị tấn công
Sau khi ăn no, Tô Thanh bỗng nói: "Đúng rồi, lúc chúng ta quay về cung có cứu một người tộc Hồ, cứ sắp xếp vào ở trong vương phủ đi đã, cũng tiện việc bảo vệ cho người."
Thương Mai nói: 'Không cần đâu, bên cạnh ta đã có Tiểu Đao rồi, ngươi đưa về đi."
Tô Thanh nói: "Trong phủ của ta đã có đủ người canh gác rồi, hơn nữa phụ thân ta cũng không thích người Hồ."
Thương Mai nhìn về phía Tiêu Thác, Tiêu Thác vội xua tay: "Không không, tổ phụ ta cũng không thích người Hồ."
Thương Mai đành đồng ý: "Được rồi, cứ để lại đây đi, nếu chịu làm thì cứ ở lại đây làm việc vặt đi."
Thật ra trong phủ cũng không thiếu người bảo vệ, chủ nhân cũng không nhiều, cần gì lắm người hầu hạ đến vậy?
Tô Thanh nói: 'Võ công của hắn khá ổn, sẽ hữu dụng."
Tráng Tráng nói: "Nếu thấy rắc rối thì thôi cứ xếp vào phủ công chúa đi, dù sao thì nuôi thêm một người cũng tốn không bao nhiêu."
"Không được!" Tô Thanh và Tiêu Thác cùng nói.
Thương Mai và Tráng Tráng giật thót, quay qua nhìn hai người họ, vẻ mặt khó hiểu: "Tại sao lại không được?"
Tô Thanh cứng họng, sau cùng đành phải nói thật: "Thật ra thì người tộc Hồ đó là Vương gia cứu, ngài ấy đã dặn rằng để hắn ta và Tiểu Đao cùng bảo vệ Vương phi."
"Thật vậy sao?" Thương Mai nói.
"Tất nhiên là thật rồi, người có thể hỏi Vương gia sau." Tô Thanh nói.
"Người tộc Hồ đó đâu? Có đưa tới đây không?" Thương Mai biết người cứu hắn ta là Lão Thất thì tất nhiên muốn giữ lại, dù sao hắn cũng đã có lòng quan tâm.
"Có đến, đang ở bên ngoài kia kìa." Đột nhiên Tô Thanh khẽ khựng lại, cứ lo ăn miết mà quên mất hắn luôn rồi: "Chắc hắn ta cũng đói rồi, chuẩn bị thêm chút rượu và thức ăn đi, đồ ăn không cần nhiều nhưng rượu thì phải lấy nhiều lên, tên này rất nghiện rượu."
Thương Mai vội dặn người hầu đi chuẩn bị, Tô Thanh cũng đi ra ngoài gọi người tộc hồ kia đi vào.
Sau khi người tộc Hồ kia bước vào, mọi người ai nấy đều rất ngạc nhiên, đây là người Hồ hay người khỉ vậy chứ? Cả khuôn mặt mọc đầy lông, lông mày cũng rất dài, nhìn thoáng qua chỉ thấy mỗi lông là lông.
Lớp lông đen thui che khuất cả khuôn mặt, đến cả miệng cũng bị che mất, chẳng thấy mặt mũi gì, đầu tóc lộn xộn, quần áo làm từ vải thô, đôi giày bông của hắn dính đầy bùn đất, hắn đứng ngay đó che khuất ánh đèn.
"Hắn không biết nói tiếng Trung Nguyên, nhưng có thể nghe hiểu, mọi người có thể nói chuyện với hắn." Tô Thanh nói.
Thương Mai hỏi: 'Hắn tên là gì?"
"A Xuẩn!" Tô Thanh nói.
'A Xuân? Là mùa xuân sao?”
Tô Thanh lắc đầu nói: "Xuẩn trong ngu xuẩn đó."
Thương Mai nhìn A Xuẩn, chỉ có đôi mắt của hắn là lộ ra, đôi mắt ấy đang lườm Tô Thanh với vẻ rất tức giận.
"Đói rồi, hãn đói rồi đó, người tộc Hồ này chắc đang đói lắm rồi." Tô Thanh vội giải thích, sau đó sai người hầu: "Đem rượu lên trước đi, có rượu là hắn sẽ yên thôi."
Vừa có rượu, A Xuẩn liền vơ lấy một vò rồi tu ừng ực, Thương Mai dở khóc dở cười, hình như vừa thỉnh một ông thần rượu về phủ rồi.
Sau khi tu hết một bình rượu thì vẻ tức giận trên khuôn mặt hắn quả nhiên đã không còn nữa, Thương Mai mời hắn ngồi xuống ăn cơm,
A Xuẩn cũng chẳng khách sáo gì, ăn một lèo hết sạch cả mâm cơm, sau đó còn ăn bốn cái bánh bao nữa.
Đao Lão Đại thấy hắn ta ăn khỏe như vậy thì cũng không kìm được nuốt nước miếng, dạ dày to thật.
"Nhịn đói bao lâu rồi vậy?" Thương Mai nói.
Tô Thanh thở dài: "Vội quay về nên cung chẳng dừng lại ở đâu, trên đường đi ăn lương khô rồi uống miếng nước, cứ thế gắng gượng về đây.
"Vội như vậy sao?"
Thương Mai nhớ là nửa tháng sau khi hạ chỉ phải có mặt, vậy thì họ cũng có đủ thời gian để đi từ từ mà.
"Đúng vậy, ba ngày phải về đến kinh thành."
"Ba ngày trước các ngươi mới lên đường sao?"
Tô Thanh gật đầu nói: "Đúng vậy, lẽ ra là đã đi từ nửa tháng trước rồi, cũng vì phải ở lại giúp vài việc nên mới chậm trễ, ở quân doanh lâu thì phải rút ngắn thời gian đi đường bù vào thôi."
Thương Mai suy nghĩ thấy cũng phải, đột ngột nhận được ý chỉ của Hoàng thượng buộc phải quay về, chắc chắn bọn họ rất không muốn, mà dù có đi thì trước đó cũng phải giúp Lão Thất thu xếp mọi chuyện đâu ra đó đã, thật là vất vả cho bọn họ quá.
Sau khi cơm nước xong mọi người ngồi lại nói chuyện một lúc, A Xuẩn ngồi trước hiên tựa vào cột thiếp đi.
Một lúc sau Tô Thanh và mọi người đều rời đi, sau khi họ đã đi khỏi, Thương Mai quay về trông thấy A Xuẩn còn đang ngủ thì liền sai Tiểu Khuyên đi sắp xếp cho hắn một căn phòng để ngủ nghỉ.
Tiểu Khuyên tiến đến võ vai A Xuẩn: 'A Xuẩn, tỉnh dậy đi.
A Xuẩn mở mắt, sau khi nhìn thấy Tiểu Khuyên hắn nhìn lướt qua nàng ta nhìn về phía Thương Mai.
Thương Mai nói: "Ngươi đi với Tiểu Khuyên đi, sau này cứ ở cùng phòng với Đao Lão Đại."
A Xuẩn đứng dậy gật đầu, miệng vẫn câm như hến, đi theo sau Tiểu Khuyên.
Thương Mai quay về phòng gỡ hết trang sức ra rồi chuẩn bị tắm rửa.
Người hầu đi gánh nước, Tiểu Khuyên cũng đã quay về, vừa cười vừa nói: "Tên A Xuẩn kia đúng là mệt muốn chết rồi, vừa vào phòng của Đao Lão Đại đã lên giường Đao Lão Đại ngủ luôn, chắc Đao Lão Đại lúc này đang tức lắm."
Thương Mai cười nói: "Thật ra phòng ngủ trong vương phủ cũng rất nhiều, nhưng dù sao đó cũng là người xa lạ, tốt hơn hết là cứ để Tiểu Đao trông chừng hắn vài hôm."
"Người Vương gia tìm đến người cũng không yên tâm sao?" Tiểu Khuyên đi lấy đồ ngủ cho cô, miệng hỏi.
"Cẩn tắc vô ưu." Thương Mai trút bỏ xiêm y nàng vào bồn tắm: "Được rồi, ngươi không cần phải hầu hạ ta, cứ đi ngủ đi.
Tiểu Khuyên biết nàng vẫn luôn không thích người khác kè kè hâu hạ cạnh mình, đặc biệt là lúc tắm rửa ngủ nghỉ thì nàng rất muốn được ở một mình.
Nàng ta dắt đồ ngủ lên chiếc bình phong rồi nói: "Được rồi, vậy nô tì xin lui về."
Thương Mai gật đầu, cô nhắm mắt lại hưởng thụ giờ phút thư giãn hiếm hoi.
Trong bồn tắm có bỏ thêm thảo dược, sức khỏe của cơ thể này vốn không tốt, vậy nên cô đã tự kê cho mình một đơn thuốc để ngâm mình, dù ở trong cũng hay bên ngoài cũng nhất định phải nấu thuốc tắm.
Hơi nước mịt mù, mùi hương thảo dược vờn quanh mũi khiến cô thấy vô cùng thư giãn, Thương Mai dẹp hết mọi chuyện rắc rối hiện nay qua một bên, chỉ muốn hưởng thụ trọn vẹn mười phút ngâm mình này.
Chợt cô nghe thấy một tiếng cạch vang lên ngoài cửa, Thương Mai nhíu mày, Tiểu Khuyên thật là, đã bảo nàng ta không cần phải phục vụ rồi mà...
"Tiểu Khuyên, không có việc gì thì hãy cứ quay về nghỉ ngơi đi, không cần hầu hạ ta đâu."
Tiếng bước chân vẫn cứ vang lên, người kia đang đi tới sau bức bình phong, Thương Mai nhắm mắt lại, thôi vậy, mặc kệ con bé ấy đi, thích hầu hạ thì để nàng ta hầu hạ vậy.
Nhưng khi nhắm mắt lại cô chợt nhận ra tiếng bước chân này có gì đó sai sai, đây không phải là tiếng bước chân của Tiểu Khuyên.
Một bóng người xuất hiện ngay sau cô, Thương Mai mở choàng mắt ra, đập vào mắt cô lại là khuôn mặt của người tộc Hồ A Xuẩn kia, hắn đăng đứng sau bình phong.
Thương Mai giận dữ quát lớn: “Ai cho phép ngươi vào đây? Mau cút đi
A Xuẩn nhìn cô chằm chằm, hai mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng, một sự thèm thuồng đến cùng cực, ngay sau đó hắn liền cởi quần áo ra, ngay trước mặt Thương Mai cởi hết áo ngoài rồi tới áo bông bên trong, hắn mặc hai lớp áo bông, chẳng trách sao trông hắn lại đô to như vậy.
Thương Mai kinh hoảng vô cùng, cô ở trong bồn tắm không mảnh vải che thân, dĩ nhiên không thể đứng dậy đánh một trận với hắn ta, sợi dây sẹo đang ở bên ngoài, cô đành phải la lớn cầu cứu: "Người đâu! Cứu mạng! Mau tới đây!". Bạn có biết trang truyện == Trum Truyen. com ==
A Xuẩn bỗng dừng lên tiếng, hắn nở một nụ cười đầy gian ác: "Bây giờ dù ngươi có kêu rách cổ họng thì cũng chẳng ai nghe thấy đâu."
Thương Mai hoảng hốt, hắn biết nói tiếng Trung Nguyên sao? Cả Tô Thanh và Tiêu Thác đều đã bị lừa.
Hắn ta vung tay túm lấy cánh tay của Thương Mai rồi nhấc cả người cô từ trong bồn tắm lên, Thương Mai giận dữ đấm hắn ta, bị hắn túm lấy cổ tay như vậy khiến Thương Mai không thể động đậy mảy may, bàn tay bắn như một chiếc kìm sắt, túm chặt lấy cô khiến cô chẳng còn chút sức phản kháng nào.
"Buông ra!" Thương Mai vùng vẫy cố chạy về phía bình phong túm lấy áo khoác lên người.
Sau khi ăn no, Tô Thanh bỗng nói: "Đúng rồi, lúc chúng ta quay về cung có cứu một người tộc Hồ, cứ sắp xếp vào ở trong vương phủ đi đã, cũng tiện việc bảo vệ cho người."
Thương Mai nói: 'Không cần đâu, bên cạnh ta đã có Tiểu Đao rồi, ngươi đưa về đi."
Tô Thanh nói: "Trong phủ của ta đã có đủ người canh gác rồi, hơn nữa phụ thân ta cũng không thích người Hồ."
Thương Mai nhìn về phía Tiêu Thác, Tiêu Thác vội xua tay: "Không không, tổ phụ ta cũng không thích người Hồ."
Thương Mai đành đồng ý: "Được rồi, cứ để lại đây đi, nếu chịu làm thì cứ ở lại đây làm việc vặt đi."
Thật ra trong phủ cũng không thiếu người bảo vệ, chủ nhân cũng không nhiều, cần gì lắm người hầu hạ đến vậy?
Tô Thanh nói: 'Võ công của hắn khá ổn, sẽ hữu dụng."
Tráng Tráng nói: "Nếu thấy rắc rối thì thôi cứ xếp vào phủ công chúa đi, dù sao thì nuôi thêm một người cũng tốn không bao nhiêu."
"Không được!" Tô Thanh và Tiêu Thác cùng nói.
Thương Mai và Tráng Tráng giật thót, quay qua nhìn hai người họ, vẻ mặt khó hiểu: "Tại sao lại không được?"
Tô Thanh cứng họng, sau cùng đành phải nói thật: "Thật ra thì người tộc Hồ đó là Vương gia cứu, ngài ấy đã dặn rằng để hắn ta và Tiểu Đao cùng bảo vệ Vương phi."
"Thật vậy sao?" Thương Mai nói.
"Tất nhiên là thật rồi, người có thể hỏi Vương gia sau." Tô Thanh nói.
"Người tộc Hồ đó đâu? Có đưa tới đây không?" Thương Mai biết người cứu hắn ta là Lão Thất thì tất nhiên muốn giữ lại, dù sao hắn cũng đã có lòng quan tâm.
"Có đến, đang ở bên ngoài kia kìa." Đột nhiên Tô Thanh khẽ khựng lại, cứ lo ăn miết mà quên mất hắn luôn rồi: "Chắc hắn ta cũng đói rồi, chuẩn bị thêm chút rượu và thức ăn đi, đồ ăn không cần nhiều nhưng rượu thì phải lấy nhiều lên, tên này rất nghiện rượu."
Thương Mai vội dặn người hầu đi chuẩn bị, Tô Thanh cũng đi ra ngoài gọi người tộc hồ kia đi vào.
Sau khi người tộc Hồ kia bước vào, mọi người ai nấy đều rất ngạc nhiên, đây là người Hồ hay người khỉ vậy chứ? Cả khuôn mặt mọc đầy lông, lông mày cũng rất dài, nhìn thoáng qua chỉ thấy mỗi lông là lông.
Lớp lông đen thui che khuất cả khuôn mặt, đến cả miệng cũng bị che mất, chẳng thấy mặt mũi gì, đầu tóc lộn xộn, quần áo làm từ vải thô, đôi giày bông của hắn dính đầy bùn đất, hắn đứng ngay đó che khuất ánh đèn.
"Hắn không biết nói tiếng Trung Nguyên, nhưng có thể nghe hiểu, mọi người có thể nói chuyện với hắn." Tô Thanh nói.
Thương Mai hỏi: 'Hắn tên là gì?"
"A Xuẩn!" Tô Thanh nói.
'A Xuân? Là mùa xuân sao?”
Tô Thanh lắc đầu nói: "Xuẩn trong ngu xuẩn đó."
Thương Mai nhìn A Xuẩn, chỉ có đôi mắt của hắn là lộ ra, đôi mắt ấy đang lườm Tô Thanh với vẻ rất tức giận.
"Đói rồi, hãn đói rồi đó, người tộc Hồ này chắc đang đói lắm rồi." Tô Thanh vội giải thích, sau đó sai người hầu: "Đem rượu lên trước đi, có rượu là hắn sẽ yên thôi."
Vừa có rượu, A Xuẩn liền vơ lấy một vò rồi tu ừng ực, Thương Mai dở khóc dở cười, hình như vừa thỉnh một ông thần rượu về phủ rồi.
Sau khi tu hết một bình rượu thì vẻ tức giận trên khuôn mặt hắn quả nhiên đã không còn nữa, Thương Mai mời hắn ngồi xuống ăn cơm,
A Xuẩn cũng chẳng khách sáo gì, ăn một lèo hết sạch cả mâm cơm, sau đó còn ăn bốn cái bánh bao nữa.
Đao Lão Đại thấy hắn ta ăn khỏe như vậy thì cũng không kìm được nuốt nước miếng, dạ dày to thật.
"Nhịn đói bao lâu rồi vậy?" Thương Mai nói.
Tô Thanh thở dài: "Vội quay về nên cung chẳng dừng lại ở đâu, trên đường đi ăn lương khô rồi uống miếng nước, cứ thế gắng gượng về đây.
"Vội như vậy sao?"
Thương Mai nhớ là nửa tháng sau khi hạ chỉ phải có mặt, vậy thì họ cũng có đủ thời gian để đi từ từ mà.
"Đúng vậy, ba ngày phải về đến kinh thành."
"Ba ngày trước các ngươi mới lên đường sao?"
Tô Thanh gật đầu nói: "Đúng vậy, lẽ ra là đã đi từ nửa tháng trước rồi, cũng vì phải ở lại giúp vài việc nên mới chậm trễ, ở quân doanh lâu thì phải rút ngắn thời gian đi đường bù vào thôi."
Thương Mai suy nghĩ thấy cũng phải, đột ngột nhận được ý chỉ của Hoàng thượng buộc phải quay về, chắc chắn bọn họ rất không muốn, mà dù có đi thì trước đó cũng phải giúp Lão Thất thu xếp mọi chuyện đâu ra đó đã, thật là vất vả cho bọn họ quá.
Sau khi cơm nước xong mọi người ngồi lại nói chuyện một lúc, A Xuẩn ngồi trước hiên tựa vào cột thiếp đi.
Một lúc sau Tô Thanh và mọi người đều rời đi, sau khi họ đã đi khỏi, Thương Mai quay về trông thấy A Xuẩn còn đang ngủ thì liền sai Tiểu Khuyên đi sắp xếp cho hắn một căn phòng để ngủ nghỉ.
Tiểu Khuyên tiến đến võ vai A Xuẩn: 'A Xuẩn, tỉnh dậy đi.
A Xuẩn mở mắt, sau khi nhìn thấy Tiểu Khuyên hắn nhìn lướt qua nàng ta nhìn về phía Thương Mai.
Thương Mai nói: "Ngươi đi với Tiểu Khuyên đi, sau này cứ ở cùng phòng với Đao Lão Đại."
A Xuẩn đứng dậy gật đầu, miệng vẫn câm như hến, đi theo sau Tiểu Khuyên.
Thương Mai quay về phòng gỡ hết trang sức ra rồi chuẩn bị tắm rửa.
Người hầu đi gánh nước, Tiểu Khuyên cũng đã quay về, vừa cười vừa nói: "Tên A Xuẩn kia đúng là mệt muốn chết rồi, vừa vào phòng của Đao Lão Đại đã lên giường Đao Lão Đại ngủ luôn, chắc Đao Lão Đại lúc này đang tức lắm."
Thương Mai cười nói: "Thật ra phòng ngủ trong vương phủ cũng rất nhiều, nhưng dù sao đó cũng là người xa lạ, tốt hơn hết là cứ để Tiểu Đao trông chừng hắn vài hôm."
"Người Vương gia tìm đến người cũng không yên tâm sao?" Tiểu Khuyên đi lấy đồ ngủ cho cô, miệng hỏi.
"Cẩn tắc vô ưu." Thương Mai trút bỏ xiêm y nàng vào bồn tắm: "Được rồi, ngươi không cần phải hầu hạ ta, cứ đi ngủ đi.
Tiểu Khuyên biết nàng vẫn luôn không thích người khác kè kè hâu hạ cạnh mình, đặc biệt là lúc tắm rửa ngủ nghỉ thì nàng rất muốn được ở một mình.
Nàng ta dắt đồ ngủ lên chiếc bình phong rồi nói: "Được rồi, vậy nô tì xin lui về."
Thương Mai gật đầu, cô nhắm mắt lại hưởng thụ giờ phút thư giãn hiếm hoi.
Trong bồn tắm có bỏ thêm thảo dược, sức khỏe của cơ thể này vốn không tốt, vậy nên cô đã tự kê cho mình một đơn thuốc để ngâm mình, dù ở trong cũng hay bên ngoài cũng nhất định phải nấu thuốc tắm.
Hơi nước mịt mù, mùi hương thảo dược vờn quanh mũi khiến cô thấy vô cùng thư giãn, Thương Mai dẹp hết mọi chuyện rắc rối hiện nay qua một bên, chỉ muốn hưởng thụ trọn vẹn mười phút ngâm mình này.
Chợt cô nghe thấy một tiếng cạch vang lên ngoài cửa, Thương Mai nhíu mày, Tiểu Khuyên thật là, đã bảo nàng ta không cần phải phục vụ rồi mà...
"Tiểu Khuyên, không có việc gì thì hãy cứ quay về nghỉ ngơi đi, không cần hầu hạ ta đâu."
Tiếng bước chân vẫn cứ vang lên, người kia đang đi tới sau bức bình phong, Thương Mai nhắm mắt lại, thôi vậy, mặc kệ con bé ấy đi, thích hầu hạ thì để nàng ta hầu hạ vậy.
Nhưng khi nhắm mắt lại cô chợt nhận ra tiếng bước chân này có gì đó sai sai, đây không phải là tiếng bước chân của Tiểu Khuyên.
Một bóng người xuất hiện ngay sau cô, Thương Mai mở choàng mắt ra, đập vào mắt cô lại là khuôn mặt của người tộc Hồ A Xuẩn kia, hắn đăng đứng sau bình phong.
Thương Mai giận dữ quát lớn: “Ai cho phép ngươi vào đây? Mau cút đi
A Xuẩn nhìn cô chằm chằm, hai mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng, một sự thèm thuồng đến cùng cực, ngay sau đó hắn liền cởi quần áo ra, ngay trước mặt Thương Mai cởi hết áo ngoài rồi tới áo bông bên trong, hắn mặc hai lớp áo bông, chẳng trách sao trông hắn lại đô to như vậy.
Thương Mai kinh hoảng vô cùng, cô ở trong bồn tắm không mảnh vải che thân, dĩ nhiên không thể đứng dậy đánh một trận với hắn ta, sợi dây sẹo đang ở bên ngoài, cô đành phải la lớn cầu cứu: "Người đâu! Cứu mạng! Mau tới đây!". Bạn có biết trang truyện == Trum Truyen. com ==
A Xuẩn bỗng dừng lên tiếng, hắn nở một nụ cười đầy gian ác: "Bây giờ dù ngươi có kêu rách cổ họng thì cũng chẳng ai nghe thấy đâu."
Thương Mai hoảng hốt, hắn biết nói tiếng Trung Nguyên sao? Cả Tô Thanh và Tiêu Thác đều đã bị lừa.
Hắn ta vung tay túm lấy cánh tay của Thương Mai rồi nhấc cả người cô từ trong bồn tắm lên, Thương Mai giận dữ đấm hắn ta, bị hắn túm lấy cổ tay như vậy khiến Thương Mai không thể động đậy mảy may, bàn tay bắn như một chiếc kìm sắt, túm chặt lấy cô khiến cô chẳng còn chút sức phản kháng nào.
"Buông ra!" Thương Mai vùng vẫy cố chạy về phía bình phong túm lấy áo khoác lên người.
Bình luận facebook