Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-555
Chương 555
CHƯƠNG 555: THƯƠNG LƯỢNG ĐỐI SÁCH
Kỳ vương gia nói chuyện này ra: “Chuyện này đúng là có chỗ giấu diếm, nhưng cũng không phải giấu hết tất cả, Hoàng Thượng thực sự hi vọng tạm thời chấm dứt cuộc giao tranh này bởi vì bệnh dịch kia phát tán quá nhanh, không thể nào khống chế được nên ông ấy không thể không làm như vậy, chỉ có điều, Mộ Dung huynh hẳn phải biết, Bắc Mạc phân thành phái chủ chiến và phái chủ hòa, phái chủ chiến do Tào Hậu cầm đầu, bọn họ lúc nào cũng chú ý tới tình hình của các nước xung quanh, cho rằng Bắc Mạc là con của ông trời, phải thống nhất thiên hạ, lần này nếu có thể mời được An Nhiên vương gia thì sẽ giải quyết được hết tất cả các vấn đề, nhưng nếu không mời được thì chỉ có thể mời Vương phi, phái chủ chiến của Tào Hậu đều có kế hoạch cả rồi, không lui binh, trước ôn hòa sau giằng co. Tào Hậu nói với Hoàng Thượng là một khi Bắc Mạc lui binh, Đại Chu sẽ không để ý tới sự an nguy của Nhiếp Chính vương phi mà trắng trợn xâm phạm, lúc này Bắc Mạc sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nguy hiểm cái đầu ngươi, bản vương xuất thân từ trong quân đội nên có thể nhận ra được thành ý của người khác, Bắc Mạc các người lừa gạt bản vương và Vương phi tới đây khống chế bệnh dịch cho các ngươi sau đó lại định xâm phạm Đại Chu ta, Kỳ Vương, bản vương thật sự rất thất vọng về ngươi.” Mộ Dung Khanh chửi ầm lên.
Mộ Dung Khanh thật sự rất tức giận, bởi vì hắn cảm thấy mình bị lợi dụng, mà trước giờ hắn chưa từng bị ai lợi dụng bao giờ, đời này chỉ có hắn tính toán người khác chứ chưa từng có ai dám tính toán hắn, trừ phi là hắn cam tâm tình nguyện.
Hắn lựa chọn thương lượng với Tần Châu và Kỳ vương gia vì muốn bảo vệ bách tính của Đại Chu, hắn không sợ đánh trận, chỉ là không muốn đánh mà thôi.
Mà đối với việc này, hắn cho rằng Bắc Mạc nên có tư thái thấp hơn hắn, nhưng không ngờ hắn đi tới Bắc Mạc rồi lại được thông báo rằng bọn họ chỉ là dự phòng, tốt lắm, điểm ấy hắn đã sớm biết, nhưng hắn cho rằng dù có là dự phòng thì cũng nên có sự tin tưởng của dự phòng.
Hơn nữa, căm tức nhất vẫn là chuyện Bắc Mạc vẫn còn muốn đánh, có phải đã nhận định là Thương Mai không thể nào chữa khỏi bệnh dịch đúng không?
Rốt cuộc là còn có mưu đồ gì nữa?
Mặt Kỳ vương gia tái đi, mặc dù hắn ta rất chột dạ đối với việc này nhưng dù gì hắn cũng là Vương gia của Bắc Mạc, quyền cao chức trọng, bị Mộ Dung Khanh chỉ vào chửi bới như thế, hắn cũng thấy mất mặt.
Sắc mặt hắn ta không tốt nói: “Mộ Dung huynh trước cứ an tâm chớ vội, nghe bản vương nói một câu đã, đầu tiên lập trường của bản vương không giống bọn họ, bản vương không muốn có chiến tranh, bản vương là người đứng đầu của phái chủ hòa nên so với bất kỳ kẻ nào đều khát vọng hòa bình hơn cả, nhưng huynh trưởng của bản vương là Trấn Quốc vương gia và Tào Hậu vẫn luôn giật dây Hoàng thượng, hai người bọn họ đều không quan tâm tới sống chết của bách tính, nếu lần này không chết nhiều bách tính như vậy thì bọn họ cũng sẽ không đồng ý để các người đến đây đâu, bản vương đã lựa chọn nói thẳng, bây giờ lại càng không có chút che giấu nào, ngay ở chỗ này cam đoan với mọi người, phái chủ hòa sẽ không tiếc gì bằng mọi giá phải ngừng chiến.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây gọi là xin giúp đỡ cái gì chứ? Rõ ràng đây chỉ là để cho bọn họ tới nhằm trấn an bách tính của Bắc Mạc, để thông báo với mọi người là triều đình không hề mặc kệ sự sống chết của mọi người, các ngươi xem, chúng ta và Đại Chu đang có chiến tranh nhưng chúng ta vẫn yêu cầu được bọn họ tới khống chế dịch bệnh.
Tiêu Thác nói: “Đây mà là nói thẳng của ngài á? Đều lừa bọn ta tới đây rồi mới nói, còn nữa, ta rất nghi ngờ là cho dù chúng ta chữa khỏi được dịch bệnh thì Bắc Mạc các người cũng sẽ không ngừng chiến đâu, đúng không?”
Lời này của Tiêu Thác đã nói đúng vào điểm mấu chốt, bởi vì tất cả mọi người đều nhìn thấy vẻ mặt Kỳ vương gia hơi ngơ ngác một chút, sau đó cúi đầu xuống không dám nói lời nào.
Mộ Dung Khanh thật sự nổi trận lôi đình rồi, Nhiếp Chính vương hắn nhìn ngây thơ dễ bị lừa thế à?
Theo như bình thường, Bắc Mạc trải qua lần đại nạn này đã tử thương nhiều bách tính và hư hại nhiều phòng ốc như vậy nên rất cần nhiều người tới cứu viện và xây dựng lại, cũng cần một số bạc lớn để an trí cho nạn dân và dập tắt bệnh dịch, Bắc Mạc cũng không giàu có gì, bởi vì chiến tranh quanh năm nên quốc khố đã cạn kiệt từ lâu, bất kỳ người nào biết suy nghĩ cũng sẽ không lựa chọn giúp đỡ nước đã khởi binh với nước mình.
Thương Mai cũng rất tức giận, đây quả thực đã đạt đến trình độ hiếm thấy của tổ tiên hiếm thấy rồi.
Trong nước chưa yên lại còn có dã tâm bừng bừng như thế, Hoàng đế Bắc Mạc thật sự coi mình là ba béo à?
Lời nói của Kỳ vương gia giống như một chậu nước đá đội thật mạnh lên đầu bọn họ.
Tất cả mọi người đến đây với nhiệt huyết dẹp yên chiến loạn và cứu chữa bách tính của Bắc Mạc, mặc dù không vĩ đại cho lắm nhưng nhất định đều phải có một tấm lòng nhân ái, Kỳ vương gia nói ra chuyện này khiến bây giờ bọn họ không khác gì đệ tử của Cái Bang cầm cái nón rách nát tới đây ăn xin vậy.
Một câu tiếp theo của Kỳ vương gia lại càng làm cho mọi người tức giận đến mức đầu bốc khói.
Hắn ta nói: “Mọi người cứ nghỉ ngơi trước đã, tiểu vương lập tức vào cung bẩm báo với Hoàng Thượng.”
Tô Thanh trợn to mắt đến mức tròng mắt sắp rơi cả ra ngoài: “Ngươi nói cái gì? Ngay cả triều văn quán cũng không cho chúng ta vào ở hả?”
Triều văn quán của Bắc Mạc là nơi chuyên để tiếp đón khách từ bên ngoài tới, đương nhiên, cũng chỉ có khách nào cấp bậc cao mới có thể vào ở.
Nhưng một người là Nhiếp Chính vương, một người là Vương phi, hai người khác đi cùng cũng đều là Tướng quân, về phần Nhu Dao và Trần Loan Loan thì cũng không phải người có dòng dõi bình thường, vào ở trong triều văn quán cũng chỉ giúp đánh bóng thêm biển hiệu mà thôi.
Bọn họ còn muốn thế nào nữa? Thế nào… Hả?
Kỳ vương gia bước đi rất nhanh, sợ lại nghe thấy giọng nói than phiền và tức giận của bọn họ.
Ra đến chính sảnh, hắn ta phân phó thuộc hạ hầu hạ mấy người Mộ Dung Khanh thật tốt, sau đó nhanh chóng vào cung.
Tiêu Thác kinh ngạc hỏi Mộ Dung Khanh: “Làm thế nào bây giờ?”
Mộ Dung Khanh tức giận nói: “Ngươi hỏi bản vương, bản vương đi hỏi con lừa à?”
Loan Loan nói: “Chúng ta đi về thôi, người cầm quyền cũng đã mặc kệ sự sống chết của bách tính rồi thì tại sao chúng ta phải lo lắng nữa? Đều chết hết đi.”
Loan Loan nói xong lại nghĩ tới đám bách tính gặp tai họa trên đường, không khỏi dậm chân, oán hận nói: “Bắc Mạc này nên thay Hoàng đế khác đi.”
Vẫn là Thương Mai tỉnh táo lại trước, đám công tử Vương gia huyện chúa này xuất thân cao quý, chưa từng phải chịu ấm ức gì nên đương nhiên sẽ tức giận rồi.
Cô cũng rất tức giận, nhưng sau khi hết giận rồi cũng đã từ từ tỉnh táo lại.
Không còn cách nào khác, trong số nhiều người như vậy nói đến chuyện phải chịu ấm ức, Thương Mai vẫn vượt xa bọn họ.
“Lão Thất, chúng ta cùng nhau phân tích một chút.” Thương Mai nói.
Nghe thấy Thương Mai nói phân tích, mọi người liền vây lại.
Bởi vì một đường cưỡi ngựa nên chân Thương Mai hơi đau nhức, không thể đứng thẳng được, ngồi xuống thì cái mông lại đau, cho nên cô ngồi xổm xuống, mọi người thấy vậy cũng ngồi xổm xuống theo tạo thành một vòng tròn.
“Cho dù Hoàng đế Bắc Mạc có hoan nghênh chúng ta hay không, hoặc nói đúng ra là không có bất kỳ hy vọng gì với chúng ta mà chỉ dùng chúng ta để trấn an bách tính thì đây đều là tính toán của bọn họ, chúng ta thì sao? Chúng ta đến đây cũng có tính toán của mình, vừa rồi nghe Kỳ vương gia nói phái chủ chiến ở Bắc Mạc lấy Tào Hậu và Trấn Quốc vương gia làm chủ, phái chủ hòa lấy Kỳ vương gia làm chủ, đầu tiên chúng ta không thể đắc tội với Kỳ vương gia vì dù sao chúng ta vẫn còn cần hắn ta để kết nối với người của phái chủ hòa, về phần bệnh dịch thì chúng ta chỉ làm những gì chúng ta nên làm nhưng cũng đừng cam đoan cái gì với bọn họ, dù sao bọn họ cũng không nghĩ là chúng ta có thể chữa được bệnh dịch này mà chỉ gọi chúng ta tới đây để trấn an dân chúng mà thôi. Trong tình huống này chúng ta không thể quên hai mục đích chính của chúng ta khi tới Bắc Mạc, thứ nhất là chữa khỏi bệnh dịch, thứ hai là liên hệ với phái chủ hòa nhằm xây dựng thế lực ép Hoàng đế lui quân, được rồi, ta nói hơi dài dòng, chủ yếu là bởi vì tức giận.”
Lời của Thương Mai khiến lửa giận của mọi người cũng đều lắng lại một chút.
Đúng lúc này Nhu Dao lại hỏi một vấn đề tương đối mấu chốt: “Vậy Tần Châu có tính toán gì với trận chiến lần này? Thất ca và cả Kỳ vương gia cũng đã từng nói chuyện với nàng ta, thái độ của nàng thế nào?”
CHƯƠNG 555: THƯƠNG LƯỢNG ĐỐI SÁCH
Kỳ vương gia nói chuyện này ra: “Chuyện này đúng là có chỗ giấu diếm, nhưng cũng không phải giấu hết tất cả, Hoàng Thượng thực sự hi vọng tạm thời chấm dứt cuộc giao tranh này bởi vì bệnh dịch kia phát tán quá nhanh, không thể nào khống chế được nên ông ấy không thể không làm như vậy, chỉ có điều, Mộ Dung huynh hẳn phải biết, Bắc Mạc phân thành phái chủ chiến và phái chủ hòa, phái chủ chiến do Tào Hậu cầm đầu, bọn họ lúc nào cũng chú ý tới tình hình của các nước xung quanh, cho rằng Bắc Mạc là con của ông trời, phải thống nhất thiên hạ, lần này nếu có thể mời được An Nhiên vương gia thì sẽ giải quyết được hết tất cả các vấn đề, nhưng nếu không mời được thì chỉ có thể mời Vương phi, phái chủ chiến của Tào Hậu đều có kế hoạch cả rồi, không lui binh, trước ôn hòa sau giằng co. Tào Hậu nói với Hoàng Thượng là một khi Bắc Mạc lui binh, Đại Chu sẽ không để ý tới sự an nguy của Nhiếp Chính vương phi mà trắng trợn xâm phạm, lúc này Bắc Mạc sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nguy hiểm cái đầu ngươi, bản vương xuất thân từ trong quân đội nên có thể nhận ra được thành ý của người khác, Bắc Mạc các người lừa gạt bản vương và Vương phi tới đây khống chế bệnh dịch cho các ngươi sau đó lại định xâm phạm Đại Chu ta, Kỳ Vương, bản vương thật sự rất thất vọng về ngươi.” Mộ Dung Khanh chửi ầm lên.
Mộ Dung Khanh thật sự rất tức giận, bởi vì hắn cảm thấy mình bị lợi dụng, mà trước giờ hắn chưa từng bị ai lợi dụng bao giờ, đời này chỉ có hắn tính toán người khác chứ chưa từng có ai dám tính toán hắn, trừ phi là hắn cam tâm tình nguyện.
Hắn lựa chọn thương lượng với Tần Châu và Kỳ vương gia vì muốn bảo vệ bách tính của Đại Chu, hắn không sợ đánh trận, chỉ là không muốn đánh mà thôi.
Mà đối với việc này, hắn cho rằng Bắc Mạc nên có tư thái thấp hơn hắn, nhưng không ngờ hắn đi tới Bắc Mạc rồi lại được thông báo rằng bọn họ chỉ là dự phòng, tốt lắm, điểm ấy hắn đã sớm biết, nhưng hắn cho rằng dù có là dự phòng thì cũng nên có sự tin tưởng của dự phòng.
Hơn nữa, căm tức nhất vẫn là chuyện Bắc Mạc vẫn còn muốn đánh, có phải đã nhận định là Thương Mai không thể nào chữa khỏi bệnh dịch đúng không?
Rốt cuộc là còn có mưu đồ gì nữa?
Mặt Kỳ vương gia tái đi, mặc dù hắn ta rất chột dạ đối với việc này nhưng dù gì hắn cũng là Vương gia của Bắc Mạc, quyền cao chức trọng, bị Mộ Dung Khanh chỉ vào chửi bới như thế, hắn cũng thấy mất mặt.
Sắc mặt hắn ta không tốt nói: “Mộ Dung huynh trước cứ an tâm chớ vội, nghe bản vương nói một câu đã, đầu tiên lập trường của bản vương không giống bọn họ, bản vương không muốn có chiến tranh, bản vương là người đứng đầu của phái chủ hòa nên so với bất kỳ kẻ nào đều khát vọng hòa bình hơn cả, nhưng huynh trưởng của bản vương là Trấn Quốc vương gia và Tào Hậu vẫn luôn giật dây Hoàng thượng, hai người bọn họ đều không quan tâm tới sống chết của bách tính, nếu lần này không chết nhiều bách tính như vậy thì bọn họ cũng sẽ không đồng ý để các người đến đây đâu, bản vương đã lựa chọn nói thẳng, bây giờ lại càng không có chút che giấu nào, ngay ở chỗ này cam đoan với mọi người, phái chủ hòa sẽ không tiếc gì bằng mọi giá phải ngừng chiến.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây gọi là xin giúp đỡ cái gì chứ? Rõ ràng đây chỉ là để cho bọn họ tới nhằm trấn an bách tính của Bắc Mạc, để thông báo với mọi người là triều đình không hề mặc kệ sự sống chết của mọi người, các ngươi xem, chúng ta và Đại Chu đang có chiến tranh nhưng chúng ta vẫn yêu cầu được bọn họ tới khống chế dịch bệnh.
Tiêu Thác nói: “Đây mà là nói thẳng của ngài á? Đều lừa bọn ta tới đây rồi mới nói, còn nữa, ta rất nghi ngờ là cho dù chúng ta chữa khỏi được dịch bệnh thì Bắc Mạc các người cũng sẽ không ngừng chiến đâu, đúng không?”
Lời này của Tiêu Thác đã nói đúng vào điểm mấu chốt, bởi vì tất cả mọi người đều nhìn thấy vẻ mặt Kỳ vương gia hơi ngơ ngác một chút, sau đó cúi đầu xuống không dám nói lời nào.
Mộ Dung Khanh thật sự nổi trận lôi đình rồi, Nhiếp Chính vương hắn nhìn ngây thơ dễ bị lừa thế à?
Theo như bình thường, Bắc Mạc trải qua lần đại nạn này đã tử thương nhiều bách tính và hư hại nhiều phòng ốc như vậy nên rất cần nhiều người tới cứu viện và xây dựng lại, cũng cần một số bạc lớn để an trí cho nạn dân và dập tắt bệnh dịch, Bắc Mạc cũng không giàu có gì, bởi vì chiến tranh quanh năm nên quốc khố đã cạn kiệt từ lâu, bất kỳ người nào biết suy nghĩ cũng sẽ không lựa chọn giúp đỡ nước đã khởi binh với nước mình.
Thương Mai cũng rất tức giận, đây quả thực đã đạt đến trình độ hiếm thấy của tổ tiên hiếm thấy rồi.
Trong nước chưa yên lại còn có dã tâm bừng bừng như thế, Hoàng đế Bắc Mạc thật sự coi mình là ba béo à?
Lời nói của Kỳ vương gia giống như một chậu nước đá đội thật mạnh lên đầu bọn họ.
Tất cả mọi người đến đây với nhiệt huyết dẹp yên chiến loạn và cứu chữa bách tính của Bắc Mạc, mặc dù không vĩ đại cho lắm nhưng nhất định đều phải có một tấm lòng nhân ái, Kỳ vương gia nói ra chuyện này khiến bây giờ bọn họ không khác gì đệ tử của Cái Bang cầm cái nón rách nát tới đây ăn xin vậy.
Một câu tiếp theo của Kỳ vương gia lại càng làm cho mọi người tức giận đến mức đầu bốc khói.
Hắn ta nói: “Mọi người cứ nghỉ ngơi trước đã, tiểu vương lập tức vào cung bẩm báo với Hoàng Thượng.”
Tô Thanh trợn to mắt đến mức tròng mắt sắp rơi cả ra ngoài: “Ngươi nói cái gì? Ngay cả triều văn quán cũng không cho chúng ta vào ở hả?”
Triều văn quán của Bắc Mạc là nơi chuyên để tiếp đón khách từ bên ngoài tới, đương nhiên, cũng chỉ có khách nào cấp bậc cao mới có thể vào ở.
Nhưng một người là Nhiếp Chính vương, một người là Vương phi, hai người khác đi cùng cũng đều là Tướng quân, về phần Nhu Dao và Trần Loan Loan thì cũng không phải người có dòng dõi bình thường, vào ở trong triều văn quán cũng chỉ giúp đánh bóng thêm biển hiệu mà thôi.
Bọn họ còn muốn thế nào nữa? Thế nào… Hả?
Kỳ vương gia bước đi rất nhanh, sợ lại nghe thấy giọng nói than phiền và tức giận của bọn họ.
Ra đến chính sảnh, hắn ta phân phó thuộc hạ hầu hạ mấy người Mộ Dung Khanh thật tốt, sau đó nhanh chóng vào cung.
Tiêu Thác kinh ngạc hỏi Mộ Dung Khanh: “Làm thế nào bây giờ?”
Mộ Dung Khanh tức giận nói: “Ngươi hỏi bản vương, bản vương đi hỏi con lừa à?”
Loan Loan nói: “Chúng ta đi về thôi, người cầm quyền cũng đã mặc kệ sự sống chết của bách tính rồi thì tại sao chúng ta phải lo lắng nữa? Đều chết hết đi.”
Loan Loan nói xong lại nghĩ tới đám bách tính gặp tai họa trên đường, không khỏi dậm chân, oán hận nói: “Bắc Mạc này nên thay Hoàng đế khác đi.”
Vẫn là Thương Mai tỉnh táo lại trước, đám công tử Vương gia huyện chúa này xuất thân cao quý, chưa từng phải chịu ấm ức gì nên đương nhiên sẽ tức giận rồi.
Cô cũng rất tức giận, nhưng sau khi hết giận rồi cũng đã từ từ tỉnh táo lại.
Không còn cách nào khác, trong số nhiều người như vậy nói đến chuyện phải chịu ấm ức, Thương Mai vẫn vượt xa bọn họ.
“Lão Thất, chúng ta cùng nhau phân tích một chút.” Thương Mai nói.
Nghe thấy Thương Mai nói phân tích, mọi người liền vây lại.
Bởi vì một đường cưỡi ngựa nên chân Thương Mai hơi đau nhức, không thể đứng thẳng được, ngồi xuống thì cái mông lại đau, cho nên cô ngồi xổm xuống, mọi người thấy vậy cũng ngồi xổm xuống theo tạo thành một vòng tròn.
“Cho dù Hoàng đế Bắc Mạc có hoan nghênh chúng ta hay không, hoặc nói đúng ra là không có bất kỳ hy vọng gì với chúng ta mà chỉ dùng chúng ta để trấn an bách tính thì đây đều là tính toán của bọn họ, chúng ta thì sao? Chúng ta đến đây cũng có tính toán của mình, vừa rồi nghe Kỳ vương gia nói phái chủ chiến ở Bắc Mạc lấy Tào Hậu và Trấn Quốc vương gia làm chủ, phái chủ hòa lấy Kỳ vương gia làm chủ, đầu tiên chúng ta không thể đắc tội với Kỳ vương gia vì dù sao chúng ta vẫn còn cần hắn ta để kết nối với người của phái chủ hòa, về phần bệnh dịch thì chúng ta chỉ làm những gì chúng ta nên làm nhưng cũng đừng cam đoan cái gì với bọn họ, dù sao bọn họ cũng không nghĩ là chúng ta có thể chữa được bệnh dịch này mà chỉ gọi chúng ta tới đây để trấn an dân chúng mà thôi. Trong tình huống này chúng ta không thể quên hai mục đích chính của chúng ta khi tới Bắc Mạc, thứ nhất là chữa khỏi bệnh dịch, thứ hai là liên hệ với phái chủ hòa nhằm xây dựng thế lực ép Hoàng đế lui quân, được rồi, ta nói hơi dài dòng, chủ yếu là bởi vì tức giận.”
Lời của Thương Mai khiến lửa giận của mọi người cũng đều lắng lại một chút.
Đúng lúc này Nhu Dao lại hỏi một vấn đề tương đối mấu chốt: “Vậy Tần Châu có tính toán gì với trận chiến lần này? Thất ca và cả Kỳ vương gia cũng đã từng nói chuyện với nàng ta, thái độ của nàng thế nào?”
Bình luận facebook